Chương 34: Chương 29-1
Thiếu Địa Qua
25/08/2022
Rời chỗ đoán câu đố cả ba người đi đến tiệm vải, Tịch Đồng không nói nhiều liền boa tiền hậu hĩnh, chưởng quầy kinh hỷ tự mình tiếp đón, còn thề thốt làm xong sẽ cho tiểu nhị giao đến tận nơi.
Ai biết hai ngày sau là tết lại có người đến đặt đơn hàng lớn thế này, đây là điềm báo sinh ý năm sau thuận buồm trôi chảy đúng không?
Ở trong thành chơi hai ngày chán rồi, bọn Triển Linh muốn về nhà, Chư Cẩm không giữ được bèn tặng Triển Linh thật nhiều quà đem về, nàng ta tiễn tới cửa thành rồi đoàn người mới tách ra.
Có lẽ ông trời cũng bận ăn tết nên trời sáng rồi còn âm u dữ dội, bông tuyết tung bay lả tả, như thể ai đó chọc giận ngọc hoàng đại đế khiến ông nổi giận xả tuyết xối xả, nhìn quang cảnh này có chút cô tịch lại có vài phần mỹ lệ.
Chư Cẩm đứng ở cửa thành nhìn đoàn người đi xa rồi mới lên xe trở về, kết quả đi được nửa đường gặp phụ thân Chư Thanh Hoài, thế là hai phụ tử ngồi cùng xe.
“Trời đổ tuyết lớn như vậy con ra ngoài làm gì?” Chân mày Chư Thanh Hoài ninh lại, đưa tay vuốt bông tuyết trên đầu nữ nhi xuống khó chịu nói.
“Người ta đối xử tốt với nữ nhi như vậy, khó khăn lắm họ mới vào thành một chuyến, nên nữ nhi phải tỏ lòng hiếu khách rồi, nếu làm không tốt, không phải cô phụ lời phụ thân dạy bảo sao?” Chư Cẩm làm nũng cùng ông, rồi hỏi “Hôm sau là trừ tịch, khi nào cha mẹ nuôi tới ạ? Thật đáng tiếc, họ bỏ lỡ hội chùa rồi.”
“Thuận lợi thì ba đến năm ngày thì đến” Chư Thanh Hoài có điểm tức giận nói “Mà bỏ lỡ gì chứ, con nghĩ bọn họ giống con có thời gian rỗi rãi đi dạo hay sao?”
Hài tử sinh đầu năm nuôi lớn thực không dễ dàng, khó có được đứa bé thông minh lanh lợi như vậy thì bị kẻ xấu hãm hại, thậm chí có lẽ đã chết non, làm sao không khiến người ta đau lòng cho được đây!
Dạo hội chùa ăn tết gì chứ, chỉ sợ ăn mà không biết mùi vị gì, đêm đến cũng không ngủ được…
Đề tài này quá mức trầm trọng, nói xong đôi ba câu ông liền ngồi trầm mặc, trong phút chốc chỉ có âm thanh bánh xe lăn trên đường cùng tiếng gió rít gào lạnh lẽo bên ngoài.
Lại một năm đoàn viên, đáng tiếc nhà mình… không đoàn tụ đầy đủ.
Nói đến chỉ khiến lòng người thương tâm, ai so với ai kiên cường hơn đây?
“Đúng rồi, ta nghe nói con cùng bọn Vương cô nương nháo lớn một trận ngoài phố hửm? Chuyện là thế nào, nói ta nghe xem?” Bỗng Chư Thanh Hoài phá vỡ trầm mặc hỏi nữ nhi mình.
“Hạ Bạch cáo trạng phụ thân?!” Lông mày Chư Cẩm dựng thẳng lên, liền xốc màn xe lên kêu.
“Sao lại đổ lỗi cho hắn rồi,” Chư Thanh Hoài bị hành động nữ nhi không kìm được nụ cười trong lòng, cảm thấy mấy ngày nay thuộc hạ này đi theo khuê nữ nhà mình thật không dễ dàng “Ngày ấy đi theo con không chỉ có mình hắn, còn nữa, việc đã đến nước này con còn muốn thế nào? Lại muốn ta khấu tiền tiêu vặt của hắn sao?”
Sắc mặt Chư Cẩm ửng đỏ.
Ôi trời, thật đúng ý nàng đang nghĩ như vậy mà!
“Con muốn khấu tiền hắn thì sao?” Nàng ngồi trở lại giọng rầu rĩ, lại tức giận chọc chọc bức màn nói “Nhưng không phải sau đó phụ thân lại bồi thường gấp đôi cho hắn sao? Với lại, hắn đường đường là lục phẩm quan to, nhận bổng lộc triều đình, ai có thể chọc hắn chứ? Sợ còn có người đút tiền riêng cho hắn nữa là!”
Chư Thanh Hoài cười lắc đầu, nghe nữ nhi ngốc ríu rít một hồi.
“… Nhóm Vương cô nương kia đều không phải người tốt, con làm có đúng nàng cũng xúi giục người ta nói con không đúng, đứa con trai nhà đó cũng là cái giá áo túi cơm, hai mươi tuổi rồi mà không biết văn cũng không biết võ, thế mà cả nhà mắt đều hướng trên trời, không biết đâu là lẽ phải!”
Chư Thanh Hoài đến đây mới được hai năm mà tri phủ Vương ở châu Hoàng Tuyền này phải hơn bảy năm rồi, nói sao hắn dằn nổi sự gấp gáp trong lòng đây.
Chức phẩm cao hơn một bậc là có thể áp chế người, ai mà không muốn được tự do tự tại chứ? Cứ ngỡ trong tay nắm vững tất thảy, ai ngờ nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, bảy năm kinh doanh chẳng khác nào ném đá trên sông, bởi vậy mọi ngóc nhìn đều thấy Chư Thanh Hoài không thuận mắt.
Chư Thanh Hoài là nhận mệnh thánh nhân, thân phận tự nhiên cao quý; mà Vương đồng tri cũng là lão quan cao, chân rết trải dài khắp chốn, bởi thế hai bên không thiếu thưa kiện lẫn nhau.
Dù Chư Thanh Hoài có công liêm ngôn chính mà bị bọn Vương đồng tri kéo chân sau, thì cũng khốn đốn trăm bề…
Nhắc tới nhi tử Vương đồng tri, con ngươi Chư Thanh Hoài không khỏi đen lại, ông lập tức hừ mũi “Hừ!”
Hắn ta mà muốn cưới nữ nhi ông sao? Quả thực cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Chưa nói đến ngàn vạn nhược điểm của hắn nữa đấy!
Lại nói Triển Linh cùng Tịch Đồng.
Chờ bọn họ đi được nửa đoạn đường thì tuyết rơi thật lớn, từng bông tuyết lớn trắng xóa che kính tầm nhìn, mọi người không thể đi chầm chậm lại.
“Tuyết thật lớn,” Triển Linh dùng khăn quàng cổ che kín miệng, hít phải một ngụm khí lạnh khó tránh bị đông lạnh đến hoảng, nhưng đảo cũng thống khoái “Năm sau khẳng định thu hoạch sẽ tốt hơn.”
Có bọn Thiết Trụ dụng tâm khai phá đất, khiến nàng quên bản thân sắp thành tiểu địa chủ phú bà rồi.
Vừa rồi làm hộ tịch, nhân tiện nàng làm giấy mua mấy mảnh đất vùng phụ cận, chuẩn bị ngày sau trời ấm lên sẽ trồng ít rau dưa hoặc dưỡng chút gia súc, gia cầm. Nơi ở vị trí địa lý có chút đặc thù, nên có chút hạn chế nhất định nhưng cũng không đến nỗi.
Thiết Trụ theo thường lệ mang theo bọn Đại Thụ đứng ngoài cửa thay phiên chờ, nghe được động tĩnh từ xa liền tiến ra trợ giúp.
“Hai vị chưởng quầy đã trở lại, thấy tuyết đổ càng lúc càng lớn đường xá càng khó đi hơn khiến mọi người ở nha càng lo lắng sốt ruột.”
“Trà nóng cùng canh xương hầm đã sẵng sàng, chưởng quầy nhanh vào uống một chén cho ấm bụng, sau đó rửa mặt, rửa tay bằng nước ấm sẽ thoải mái hơn.”
Đại Thụ đang nói, thấy mấy cái sọt cùng mất tay nải ngạc nhiên hỏi “U, đây là gì vậy? Là quả quýt lớn sao? Nhưng sao lại giống trái lê! Nhưng mà cũng không giống lắm!”
Thiết Trụ nghe vậy cũng duỗi cổ xem, hắn cũng không biết quả này liền cười hỏi Triển Linh “Chưởng quầy, ngài mua những trái cây này ở đâu vậy? Thật là lạ quá, chưa thấy qua bao giờ.”
Chưởng quầy không giống người thường, biết rất nhiều điều mới lạ, không giống như những người bọn hắn.
“Đây là quả bưởi từ phía nam đưa tới, các ngươi sinh ra và lớn lên ở bắc địa, chưa thấy qua cũng chẳng có gì lạ.” Nói đến điều này Triển Linh cũng có chút hưng phấn “Nghe nói là thuyền lớn vận chuyển lại đây, khó có được hàng mới mẻ thế này, đợi chút ta lột hai quả cho mọi người nếm thử, ngày khác lại lấy một ít nấu nước trà bưởi thưởng thức.”
Còn có một ít bánh quả hồng, trái lê lớn, tất cả đều no tròn căng mọng, tư vị thơm ngon. Hai loại này đều tốt cho phổi, đối với thân thể thực không tồi, đời sau ở Tứ Xuyên còn nấu sơn tra làm mứt lê!
Phủ Nghi Nguyên mùa đông hanh khô, lạnh lẽo, những người có nội bệnh trong người rất là không tốt, đặc biệt là tiểu gia hỏa Triển Hạc này, thời điểm nhặt hắn vốn bị đông lạnh đến nội tạng, nếu giờ phát tác là ngồi ho suốt cả nữa đêm. Hiện tại chưa có biện pháp trị tận gốc, đại phu cũng nói chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng mà thôi.
Cũng may Triển Linh cùng Tịch Đồng có hiểu biết sâu về rèn luyện thân thể, mỗi ngày đều mang theo cậu nhóc làm chút vận động, hiện tại so với trước thân thể hảo hơn rất nhiều, hôm qua đi đại phu xem lại, ông ta còn nói quả thực có chí kiên trì.
Thiết Trụ cùng Đại Thụ nghe được càng thêm có tinh thần, tấm tắc bảo quá hay “Thật không hổ là chưởng quầy của chúng ta, kiến thức thực rộng rãi, trái cây còn có thể đem nấu hoặc sên mức ăn!”
Triển Linh cũng là con người bình thường, nghe lời ngon tiếng ngọt tất nhiên cũng thích rồi, nhưng cố làm ra vẻ khiêm tốn, đưa tay lên bảo “Được rồi, được rồi.”
Lại nhìn Thiết Trụ nói “Bây giờ ngươi cũng luyện được mồm miệng lanh lợi rồi nhỉ.”
Đại Thụ là người mới đến, lại là người thành thật, tuy lời hắn nói chưa được lưu loát. Nhưng hắn vẫn còn cơ hội nổ lực trở thành… Vua nịnh nọt!
Thiết Trụ đi theo nàng lâu nên da mặt luyện nên cũng dày hơn “Đúng a, đúng a.”
Mọi người đều ngữa cổ lên trời cười một hồi, Tịch Đồng không hay cười cũng ngăn không nhếch khóe miệng lên.
Tịch Đồng ôm Triển Hạc đi phía sau, về đến thả cậu bé xuống, được thả xuống Triển Hạc đứng còn chưa vững, tay cầm đèn lồng cũng lắc lư theo.
Đại Thụ thấy vậy vốn định giúp bé cầm, tiếc rằng tiểu hài nhi không chịu, còn ra vẻ cậu có thể cầm được.
Tiểu hài nhi không nói, Đại Thụ lại không thường cùng bé giao lưu nên không hiểu ý nhau, nên cứ thế mắt to trừng mắt bé, cuối cùng hắn đành nói một câu “Ách, đại gia, lồng đèn này có chút đẹp quái.”
Tiểu hài nhi chau mày, dẩu miệng lên hừ một tiếng.
Tịch Đồng nâng tay vỗ vỗ đầu cậu giải thích “Đây là đèn lồng tiểu gia đoán câu đố có được nên có chút quý trọng nó.”
Phảng phất như phối hợp với lời chàng nói, Triển Hạc cũng ưỡn ngực ngẩng đầu, đem đèn lồng giơ lên cao hơn.
Vì thế Thiết Trụ cùng Đại Thụ lại một trận sôi nổi, xoay 360 độ vây quanh Triển Hạc “Ôi! Thật không tin được” rồi thổi phồng lên, lồng đèn từ kiểu dáng vụng về được nâng lên hàng mỹ thuật xuất chúng khiến cậu nhóc cười suốt, không sao khép miệng được.
Bất quá điều bọn họ nói tất cả không phải đều là nịnh hót, có mấy hài tử tầm tuổi này giỏi được như vậy đâu? Chưa chắc bá tánh bình thường nhận thức được những câu giải đố ấy, được như thế là giỏi rồi!
Đi ra ngoài mấy ngày trở về khó tránh khỏi tất bật rối ren, cả đám người vội vàng xử lý đồ vật Triển Linh mang về. Còn Triển Linh sau khi giám sát Triển Hạc rửa mặt, rửa tay bằng nước ấm, uống thêm bát canh gừng, lúc này mới yên tâm cho cậu bé đi luyện chữ, còn nàng lúc này chính thức bận rộn một hồi, vào nhàn bếp liền lấy củ cải ti, nấm ra sơ chế, nấu ăn.
Mai mốt tết đến rồi, không tranh thủ là thì không kịp.
Tịch Đồng không phân biệt nam nữ, cũng hỗ trợ nàng rửa sạch rau củ, việc này trước kia chàng cũng từng làm còn Triển Linh thì đứng bếp nấu.
Hình ảnh nàng đứng bếp Tích Đồng đã quen thuộc, nhưng không hiểu sao mỗi lần nhìn nàng nấu ăn chàng không kiềm được lòng nhìn lâu một chút.
Những nguyên liệu nấu ăn này, cùng tài xử lý sơ chế rồi chế biến, tạo nên những món ăn mỹ vị nhân gian…
Động tác cắt gọt, đảo nấu của Triển Linh nhẹ nhàng thuần thục, đẹp mắt, nhìn qua công việc này cảm giác không có gì là khó khăn cả.
Nhồi củ cải với bột được rồi, nàng cho thêm hai cái trứng gà tiếp tực quấy đều. Khi chảo dầu sôi đủ nhiệt độ, nàng múc từng thìa bột củ cải cho vào chiên, tức thì âm thanh tinh tang nổi lên.
Cứ thế cho đầy chảo, nàng đảo bánh củ cải rán đều mặt vàng, lúc này trong không khí liền tỏa ra hương thơm nức mũi.
Thấy bánh được rồi, nàng vớt ra cho bên giấy dầu hút bớt mỡ béo, mẻ bánh tiếp theo lửa nóng nhiều hơn, nàng rút bớt củi mới cho bột bánh vào. Bánh mẻ đầu đã nguội nhiều, nàng cao hứng gắp một cái đưa Tịch Đồng “Nếm thử đi, huynh xem hương vị nó thế nào?”
Có lẽ có thêm trứng gà mà bề ngoài vỏ bánh vàng tươi, đan xen màu xanh của củ cải ti trông thập phần đẹp mắt.
Tịch Đồng liền chiếc đũa dùng sức thổi vài cái liền cắn nhập khẩu trung, lại chậm rãi phun ra một ngụm nhiệt khí, vừa lòng gật gật đầu.
Vỏ bánh xốp giòn, nhân bánh tươi mới mềm mại, bản thân củ cải có chút cay, lúc này ăn vào không thấy nữa, chỉ thấy hương vị thơm ngon mà thôi…
Nếu không tự nếm thử, không ai biết món bánh củ cải lại mỹ vị đến như vậy.
Làm xong món bánh củ cải thì cũng đã trưa, món này bổ sung vô món ăn trưa luôn, ăn xong Triển Linh liền lột hai quả bưởi để mọi người thưởng thức.
Quả bưởi này nhìn bề ngoài tuy không đời sau bảo quản vận chuyển, nhưng khi lột vỏ, mùi thơm nó thanh nhẹ hơn rất nhiều.
Bọn Lý thị đều trầm trồ kêu lên cùng nghị luận.
“Vỏ trái này mùi thơm thực dễ chịu, chưởng quầy định làm gì?”
“Đúng vậy, mùi thơm dễ ngửi, đem nấu nước thì thật phí.”
“Nếu để huân hương thì hay biết mấy…”
Triển Linh cười, cẩn thận bóc hết vỏ ngoài đưa cho Triển Hạc ăn, tiếp đến Tịch Đồng sau đó mới gọi mọi người lại cùng nếm thử.
Đám Thiết Trụ còn ngượng ngùng, liên tục chối từ “Chưởng quầy, mùa đông rau quả tươi quý giá, lại là hàng phương nam chuyên chở tới càng quý hơn, chúng ta không sao, ngài lưu trữ cùng nhị chưởng quầy và tiểu thiếu gia ăn đi.”
“Hiện giờ mua bán khách điếm ngày càng tốt lên, các ngươi cũng có công lao, hai quả bưởi này tính là gì chứ?” Triển Linh cười nói, tự mình bẻ ra đưa mỗi người một miếng “Ngày sau tốt hơn, ta có cơm không thiếu chút canh cho mọi người!”
Mọi người theo bản năng nhìn phản ứng Thiết Trụ, thấy Thiết Trụ chần chờ một lát rồi quyết đoán nhận nói “Nếu chưởng quầy đã nói vậy, ta xin nhận, đa tạ chưởng quầy!”
Hắn ở cùng chưởng quầy lâu rồi, là người nói được làm được, lại hào phóng, nếu một mực từ chối thì không hay lắm.
Quả bưởi so với quả quýt không ngọt hơn nhưng hương vị tươi mát, ăn vào tinh thần thanh nhẹ hơn, mọi người ăn đều khen không dứt miệng.
Nhìn mọi người ăn trong lòng Triển Linh cảm thấy vui lây, vừa định tự lột cho bản thân một múi thì trước mặt có sẵn.
Nhìn lên là Tịch Đồng, không để nàng nói chàng nói “Muội chỉ lo nhọc lòng vì người khác, cầm ăn đi.”
Đường đường là chưởng quầy, mua đồ ăn lại không được ăn trước, nhìn giống cái gì chứ!
Triển Linh liền nhận, cảm ơn cho vào miệng ăn, hương vị chua ngọt thật tuyệt vời.
Nói đi cũng nói lại, nếu là nàng lột vỏ, miếng bưởi không được sạch đẹp như thế này đâu.
Tịch Đồng cười nhẹ, lại lấy thêm mấy quả đem rửa sạch, lột cho Triển Linh cùng Triển Hạc ăn đến không nổi mới thôi…
“Đúng rồi chưởng quầy,” Tiểu Ngũ ăn xong phần bưởi mình được phân, bỗng nhớ đến chuyện gì liền nói “Hôm kia ngài nghỉ, ta về nhà, có mấy hàng xóm ghé cửa hỏi người còn nhận người làm thuê không?”
“Đúng a!” Đám người Đại Thụ cũng sôi nổi gật đầu, ngay cả Lý thị cũng phụ họa vài tiếng, nhưng sợ nói nhiều không hay nên họ không dám nói nhiều.
Trước đây, thời điểm Triển Linh kêu Thiết Trụ đi ra ngoài nhận người, kỳ thật rất nhiều người nhìn thấy, chỉ là trong lòng nghi ngờ cùng sợ hãi, khách điếm mở ở vùng hoang vắng như vậy có đáng tin không, nên họ không dám tới.
Ai ngờ lúc bọn Tiểu Ngũ về thăm người thân, không bị sức mẻ miếng da thịt nào mà còn béo thêm một vòng, còn tích cóp được mấy trăm tháng tiền lương, còn được chưởng quầy cấp hàng tết về ăn, cách nói chuyện so với trước kia lưu loát hơn, khiến cho bách tính trong thôn không khỏi động lòng.
Sớm biết rằng như vậy, bọn họ nên đi từ ngày đầu mới phải!
Triển Linh suy nghĩ một chút, nói “Chuyện này à, thật ra đang còn thiếu chút nhân thủ, nếu lại khai cửa hàng liền rất khó khăn. Trước mắt, các ngươi về nói với bọn họ quy củ làm việc, không được nói ngoa, tránh nặng tìm nhẹ, năm sau cho họ tới ta xem rồi tính.”
Mọi người đều cảm tạ, Nhị Cẩu Tử nhạy bén nắm bắt được từ mấu chốt “Chưởng quầy, ngài muốn khai cửa hàng sao?”
“Xem trước rồi tính.” Triển Linh cười cười, chưa nói quá nhiều.
Ngày mai Đại Thụ muốn về nhà sớm, cho nên hôm nay mọi người đều nắm chặt thời gian giúp đỡ nhau quét dọn trước sau, dán câu đối, treo đối phúc tự, bận rộn cả một ngày.
Triển Linh là chưởng quầy, lại là cô nương gia, mọi người không thể để nàng làm những công việc này, mà Tịch Đồng là nhị chưởng quầy cùng Triển Hạc tiểu đại gia cũng vậy, nên cả ba bắc ghế ra ngoài ngối dựa góc tường phơi nắng.
Trên có thái dương ấm áp làm mọi người mơ màng sắp ngủ, nếu trong lòng ngực lại ôm một con miêu nữa, vậy thì không phải giống sống tuổi về hưu sao.
Ba người ngồi nhìn đám mây trôi lững thững trên kia, miệng ngậm kẹo mạch nha viên, không biết bụng ai kêu lên rột rột phá vỡ trầm mặc.
Hai lỗ tai Triển Hạc ửng đỏ, trộm nhìn Triển Linh lại nhìn Tịch Đồng một cái, thấy bọn họ mắt đều nhìn thẳng, cũng học theo ngồi thẳng, trưng bản mặt bánh bao uy nghiêm giống Tịch Đồng.
Ô, khẳng định ca ca tỷ tỷ không nghe được rồi!
Triển Linh sờ sờ bụng, cười nói “Thời tiết này lạnh, mới ăn đã thấy đói rồi.”
Tịch Đồng cũng cười “Đúng vậy, ngồi không không thú vị, không bằng vừa ăn vùa nói chuyện đi.”
Đôi mắt Triển Hạc sáng lấp lánh, tia ánh mắt nhìn Triển Linh thực không khác nào tiểu cẩu.
Triển Linh cười nhéo quai hàm cậu nhóc, hai người lớn quyết định đem theo cậu vào bếp kiếm thức ăn.
Được ca ca tỷ tỷ cho đu dây Triển Hạc hưng phấn cực kỳ, khi hai chân tiếp đất rồi cảm giác thực hụt hẫng, thật ngượn quá, cậu muốn được đu dây nữa a…
Thời tiết lạnh, trong phòng bếp mỗi ngày đều có canh xương hầm, khi thì hầm xương bò, hương heo, đôi khi là xương gà vịt, bên trong lại bỏ thêm chút hoàng sầm, bạch thuật có thể trừ hàn, ấm bụng.
Triển Linh thấy Lý thị làm bột mì dẻo để nướng liền bẻ một khối nhỏ, cho vào miếng ba chỉ mỏng đưa lên bếp rán, sau đó quét lên chút hành phi, uống kèm chút canh nóng thì còn gì tuyệt bằng.
Nàng nhờ Tịch Đồng lấy chút đậu giá, liền nhanh tay xào với chút giấm, lại cho chút tôm khô Chư Cẩm tặng, thế là được một mâm chay mặn có đủ.
Món bánh này tuy không có nhân, quang trọng là cách canh lửa hợp lý, thêm miếng thịt ba chỉ cùng hành phi quết bề ngoài, hương vị thực tuyệt không thể tưởng.
Thật giống như ta đang phiêu bạc giang hồ không nơi nương tựa, một ngày kia bỗng về tới cố hương, chẳng cần ánh mắt người đời, chỉ cần chút ấm áp đơn sơ thì tâm hồn liền yên ổn cùng thoải mái.
Lại gắp một đũa giá đậu, một miếng thịt tôm, uống một hơi canh xương hầm, bên cạnh là bếp lò ấm áp thì còn gì vui sướng bằng, cho dù bên ngoài tiếng gió tuyết gào thét thế nào đi nữa!
Tịch Đồng bưng chén đũa ra, thoáng thấy khoai lang trong xọt tre liền lấy vài củ vùi vào bếp than.
Thấy Triển Linh cười như không cười mình, Tịch Đồng theo bản năng sờ mũi nói “Khoai lang đỏ nướng hương vị ngọt tuyệt nhất.”
Ai biết hai ngày sau là tết lại có người đến đặt đơn hàng lớn thế này, đây là điềm báo sinh ý năm sau thuận buồm trôi chảy đúng không?
Ở trong thành chơi hai ngày chán rồi, bọn Triển Linh muốn về nhà, Chư Cẩm không giữ được bèn tặng Triển Linh thật nhiều quà đem về, nàng ta tiễn tới cửa thành rồi đoàn người mới tách ra.
Có lẽ ông trời cũng bận ăn tết nên trời sáng rồi còn âm u dữ dội, bông tuyết tung bay lả tả, như thể ai đó chọc giận ngọc hoàng đại đế khiến ông nổi giận xả tuyết xối xả, nhìn quang cảnh này có chút cô tịch lại có vài phần mỹ lệ.
Chư Cẩm đứng ở cửa thành nhìn đoàn người đi xa rồi mới lên xe trở về, kết quả đi được nửa đường gặp phụ thân Chư Thanh Hoài, thế là hai phụ tử ngồi cùng xe.
“Trời đổ tuyết lớn như vậy con ra ngoài làm gì?” Chân mày Chư Thanh Hoài ninh lại, đưa tay vuốt bông tuyết trên đầu nữ nhi xuống khó chịu nói.
“Người ta đối xử tốt với nữ nhi như vậy, khó khăn lắm họ mới vào thành một chuyến, nên nữ nhi phải tỏ lòng hiếu khách rồi, nếu làm không tốt, không phải cô phụ lời phụ thân dạy bảo sao?” Chư Cẩm làm nũng cùng ông, rồi hỏi “Hôm sau là trừ tịch, khi nào cha mẹ nuôi tới ạ? Thật đáng tiếc, họ bỏ lỡ hội chùa rồi.”
“Thuận lợi thì ba đến năm ngày thì đến” Chư Thanh Hoài có điểm tức giận nói “Mà bỏ lỡ gì chứ, con nghĩ bọn họ giống con có thời gian rỗi rãi đi dạo hay sao?”
Hài tử sinh đầu năm nuôi lớn thực không dễ dàng, khó có được đứa bé thông minh lanh lợi như vậy thì bị kẻ xấu hãm hại, thậm chí có lẽ đã chết non, làm sao không khiến người ta đau lòng cho được đây!
Dạo hội chùa ăn tết gì chứ, chỉ sợ ăn mà không biết mùi vị gì, đêm đến cũng không ngủ được…
Đề tài này quá mức trầm trọng, nói xong đôi ba câu ông liền ngồi trầm mặc, trong phút chốc chỉ có âm thanh bánh xe lăn trên đường cùng tiếng gió rít gào lạnh lẽo bên ngoài.
Lại một năm đoàn viên, đáng tiếc nhà mình… không đoàn tụ đầy đủ.
Nói đến chỉ khiến lòng người thương tâm, ai so với ai kiên cường hơn đây?
“Đúng rồi, ta nghe nói con cùng bọn Vương cô nương nháo lớn một trận ngoài phố hửm? Chuyện là thế nào, nói ta nghe xem?” Bỗng Chư Thanh Hoài phá vỡ trầm mặc hỏi nữ nhi mình.
“Hạ Bạch cáo trạng phụ thân?!” Lông mày Chư Cẩm dựng thẳng lên, liền xốc màn xe lên kêu.
“Sao lại đổ lỗi cho hắn rồi,” Chư Thanh Hoài bị hành động nữ nhi không kìm được nụ cười trong lòng, cảm thấy mấy ngày nay thuộc hạ này đi theo khuê nữ nhà mình thật không dễ dàng “Ngày ấy đi theo con không chỉ có mình hắn, còn nữa, việc đã đến nước này con còn muốn thế nào? Lại muốn ta khấu tiền tiêu vặt của hắn sao?”
Sắc mặt Chư Cẩm ửng đỏ.
Ôi trời, thật đúng ý nàng đang nghĩ như vậy mà!
“Con muốn khấu tiền hắn thì sao?” Nàng ngồi trở lại giọng rầu rĩ, lại tức giận chọc chọc bức màn nói “Nhưng không phải sau đó phụ thân lại bồi thường gấp đôi cho hắn sao? Với lại, hắn đường đường là lục phẩm quan to, nhận bổng lộc triều đình, ai có thể chọc hắn chứ? Sợ còn có người đút tiền riêng cho hắn nữa là!”
Chư Thanh Hoài cười lắc đầu, nghe nữ nhi ngốc ríu rít một hồi.
“… Nhóm Vương cô nương kia đều không phải người tốt, con làm có đúng nàng cũng xúi giục người ta nói con không đúng, đứa con trai nhà đó cũng là cái giá áo túi cơm, hai mươi tuổi rồi mà không biết văn cũng không biết võ, thế mà cả nhà mắt đều hướng trên trời, không biết đâu là lẽ phải!”
Chư Thanh Hoài đến đây mới được hai năm mà tri phủ Vương ở châu Hoàng Tuyền này phải hơn bảy năm rồi, nói sao hắn dằn nổi sự gấp gáp trong lòng đây.
Chức phẩm cao hơn một bậc là có thể áp chế người, ai mà không muốn được tự do tự tại chứ? Cứ ngỡ trong tay nắm vững tất thảy, ai ngờ nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, bảy năm kinh doanh chẳng khác nào ném đá trên sông, bởi vậy mọi ngóc nhìn đều thấy Chư Thanh Hoài không thuận mắt.
Chư Thanh Hoài là nhận mệnh thánh nhân, thân phận tự nhiên cao quý; mà Vương đồng tri cũng là lão quan cao, chân rết trải dài khắp chốn, bởi thế hai bên không thiếu thưa kiện lẫn nhau.
Dù Chư Thanh Hoài có công liêm ngôn chính mà bị bọn Vương đồng tri kéo chân sau, thì cũng khốn đốn trăm bề…
Nhắc tới nhi tử Vương đồng tri, con ngươi Chư Thanh Hoài không khỏi đen lại, ông lập tức hừ mũi “Hừ!”
Hắn ta mà muốn cưới nữ nhi ông sao? Quả thực cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Chưa nói đến ngàn vạn nhược điểm của hắn nữa đấy!
Lại nói Triển Linh cùng Tịch Đồng.
Chờ bọn họ đi được nửa đoạn đường thì tuyết rơi thật lớn, từng bông tuyết lớn trắng xóa che kính tầm nhìn, mọi người không thể đi chầm chậm lại.
“Tuyết thật lớn,” Triển Linh dùng khăn quàng cổ che kín miệng, hít phải một ngụm khí lạnh khó tránh bị đông lạnh đến hoảng, nhưng đảo cũng thống khoái “Năm sau khẳng định thu hoạch sẽ tốt hơn.”
Có bọn Thiết Trụ dụng tâm khai phá đất, khiến nàng quên bản thân sắp thành tiểu địa chủ phú bà rồi.
Vừa rồi làm hộ tịch, nhân tiện nàng làm giấy mua mấy mảnh đất vùng phụ cận, chuẩn bị ngày sau trời ấm lên sẽ trồng ít rau dưa hoặc dưỡng chút gia súc, gia cầm. Nơi ở vị trí địa lý có chút đặc thù, nên có chút hạn chế nhất định nhưng cũng không đến nỗi.
Thiết Trụ theo thường lệ mang theo bọn Đại Thụ đứng ngoài cửa thay phiên chờ, nghe được động tĩnh từ xa liền tiến ra trợ giúp.
“Hai vị chưởng quầy đã trở lại, thấy tuyết đổ càng lúc càng lớn đường xá càng khó đi hơn khiến mọi người ở nha càng lo lắng sốt ruột.”
“Trà nóng cùng canh xương hầm đã sẵng sàng, chưởng quầy nhanh vào uống một chén cho ấm bụng, sau đó rửa mặt, rửa tay bằng nước ấm sẽ thoải mái hơn.”
Đại Thụ đang nói, thấy mấy cái sọt cùng mất tay nải ngạc nhiên hỏi “U, đây là gì vậy? Là quả quýt lớn sao? Nhưng sao lại giống trái lê! Nhưng mà cũng không giống lắm!”
Thiết Trụ nghe vậy cũng duỗi cổ xem, hắn cũng không biết quả này liền cười hỏi Triển Linh “Chưởng quầy, ngài mua những trái cây này ở đâu vậy? Thật là lạ quá, chưa thấy qua bao giờ.”
Chưởng quầy không giống người thường, biết rất nhiều điều mới lạ, không giống như những người bọn hắn.
“Đây là quả bưởi từ phía nam đưa tới, các ngươi sinh ra và lớn lên ở bắc địa, chưa thấy qua cũng chẳng có gì lạ.” Nói đến điều này Triển Linh cũng có chút hưng phấn “Nghe nói là thuyền lớn vận chuyển lại đây, khó có được hàng mới mẻ thế này, đợi chút ta lột hai quả cho mọi người nếm thử, ngày khác lại lấy một ít nấu nước trà bưởi thưởng thức.”
Còn có một ít bánh quả hồng, trái lê lớn, tất cả đều no tròn căng mọng, tư vị thơm ngon. Hai loại này đều tốt cho phổi, đối với thân thể thực không tồi, đời sau ở Tứ Xuyên còn nấu sơn tra làm mứt lê!
Phủ Nghi Nguyên mùa đông hanh khô, lạnh lẽo, những người có nội bệnh trong người rất là không tốt, đặc biệt là tiểu gia hỏa Triển Hạc này, thời điểm nhặt hắn vốn bị đông lạnh đến nội tạng, nếu giờ phát tác là ngồi ho suốt cả nữa đêm. Hiện tại chưa có biện pháp trị tận gốc, đại phu cũng nói chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng mà thôi.
Cũng may Triển Linh cùng Tịch Đồng có hiểu biết sâu về rèn luyện thân thể, mỗi ngày đều mang theo cậu nhóc làm chút vận động, hiện tại so với trước thân thể hảo hơn rất nhiều, hôm qua đi đại phu xem lại, ông ta còn nói quả thực có chí kiên trì.
Thiết Trụ cùng Đại Thụ nghe được càng thêm có tinh thần, tấm tắc bảo quá hay “Thật không hổ là chưởng quầy của chúng ta, kiến thức thực rộng rãi, trái cây còn có thể đem nấu hoặc sên mức ăn!”
Triển Linh cũng là con người bình thường, nghe lời ngon tiếng ngọt tất nhiên cũng thích rồi, nhưng cố làm ra vẻ khiêm tốn, đưa tay lên bảo “Được rồi, được rồi.”
Lại nhìn Thiết Trụ nói “Bây giờ ngươi cũng luyện được mồm miệng lanh lợi rồi nhỉ.”
Đại Thụ là người mới đến, lại là người thành thật, tuy lời hắn nói chưa được lưu loát. Nhưng hắn vẫn còn cơ hội nổ lực trở thành… Vua nịnh nọt!
Thiết Trụ đi theo nàng lâu nên da mặt luyện nên cũng dày hơn “Đúng a, đúng a.”
Mọi người đều ngữa cổ lên trời cười một hồi, Tịch Đồng không hay cười cũng ngăn không nhếch khóe miệng lên.
Tịch Đồng ôm Triển Hạc đi phía sau, về đến thả cậu bé xuống, được thả xuống Triển Hạc đứng còn chưa vững, tay cầm đèn lồng cũng lắc lư theo.
Đại Thụ thấy vậy vốn định giúp bé cầm, tiếc rằng tiểu hài nhi không chịu, còn ra vẻ cậu có thể cầm được.
Tiểu hài nhi không nói, Đại Thụ lại không thường cùng bé giao lưu nên không hiểu ý nhau, nên cứ thế mắt to trừng mắt bé, cuối cùng hắn đành nói một câu “Ách, đại gia, lồng đèn này có chút đẹp quái.”
Tiểu hài nhi chau mày, dẩu miệng lên hừ một tiếng.
Tịch Đồng nâng tay vỗ vỗ đầu cậu giải thích “Đây là đèn lồng tiểu gia đoán câu đố có được nên có chút quý trọng nó.”
Phảng phất như phối hợp với lời chàng nói, Triển Hạc cũng ưỡn ngực ngẩng đầu, đem đèn lồng giơ lên cao hơn.
Vì thế Thiết Trụ cùng Đại Thụ lại một trận sôi nổi, xoay 360 độ vây quanh Triển Hạc “Ôi! Thật không tin được” rồi thổi phồng lên, lồng đèn từ kiểu dáng vụng về được nâng lên hàng mỹ thuật xuất chúng khiến cậu nhóc cười suốt, không sao khép miệng được.
Bất quá điều bọn họ nói tất cả không phải đều là nịnh hót, có mấy hài tử tầm tuổi này giỏi được như vậy đâu? Chưa chắc bá tánh bình thường nhận thức được những câu giải đố ấy, được như thế là giỏi rồi!
Đi ra ngoài mấy ngày trở về khó tránh khỏi tất bật rối ren, cả đám người vội vàng xử lý đồ vật Triển Linh mang về. Còn Triển Linh sau khi giám sát Triển Hạc rửa mặt, rửa tay bằng nước ấm, uống thêm bát canh gừng, lúc này mới yên tâm cho cậu bé đi luyện chữ, còn nàng lúc này chính thức bận rộn một hồi, vào nhàn bếp liền lấy củ cải ti, nấm ra sơ chế, nấu ăn.
Mai mốt tết đến rồi, không tranh thủ là thì không kịp.
Tịch Đồng không phân biệt nam nữ, cũng hỗ trợ nàng rửa sạch rau củ, việc này trước kia chàng cũng từng làm còn Triển Linh thì đứng bếp nấu.
Hình ảnh nàng đứng bếp Tích Đồng đã quen thuộc, nhưng không hiểu sao mỗi lần nhìn nàng nấu ăn chàng không kiềm được lòng nhìn lâu một chút.
Những nguyên liệu nấu ăn này, cùng tài xử lý sơ chế rồi chế biến, tạo nên những món ăn mỹ vị nhân gian…
Động tác cắt gọt, đảo nấu của Triển Linh nhẹ nhàng thuần thục, đẹp mắt, nhìn qua công việc này cảm giác không có gì là khó khăn cả.
Nhồi củ cải với bột được rồi, nàng cho thêm hai cái trứng gà tiếp tực quấy đều. Khi chảo dầu sôi đủ nhiệt độ, nàng múc từng thìa bột củ cải cho vào chiên, tức thì âm thanh tinh tang nổi lên.
Cứ thế cho đầy chảo, nàng đảo bánh củ cải rán đều mặt vàng, lúc này trong không khí liền tỏa ra hương thơm nức mũi.
Thấy bánh được rồi, nàng vớt ra cho bên giấy dầu hút bớt mỡ béo, mẻ bánh tiếp theo lửa nóng nhiều hơn, nàng rút bớt củi mới cho bột bánh vào. Bánh mẻ đầu đã nguội nhiều, nàng cao hứng gắp một cái đưa Tịch Đồng “Nếm thử đi, huynh xem hương vị nó thế nào?”
Có lẽ có thêm trứng gà mà bề ngoài vỏ bánh vàng tươi, đan xen màu xanh của củ cải ti trông thập phần đẹp mắt.
Tịch Đồng liền chiếc đũa dùng sức thổi vài cái liền cắn nhập khẩu trung, lại chậm rãi phun ra một ngụm nhiệt khí, vừa lòng gật gật đầu.
Vỏ bánh xốp giòn, nhân bánh tươi mới mềm mại, bản thân củ cải có chút cay, lúc này ăn vào không thấy nữa, chỉ thấy hương vị thơm ngon mà thôi…
Nếu không tự nếm thử, không ai biết món bánh củ cải lại mỹ vị đến như vậy.
Làm xong món bánh củ cải thì cũng đã trưa, món này bổ sung vô món ăn trưa luôn, ăn xong Triển Linh liền lột hai quả bưởi để mọi người thưởng thức.
Quả bưởi này nhìn bề ngoài tuy không đời sau bảo quản vận chuyển, nhưng khi lột vỏ, mùi thơm nó thanh nhẹ hơn rất nhiều.
Bọn Lý thị đều trầm trồ kêu lên cùng nghị luận.
“Vỏ trái này mùi thơm thực dễ chịu, chưởng quầy định làm gì?”
“Đúng vậy, mùi thơm dễ ngửi, đem nấu nước thì thật phí.”
“Nếu để huân hương thì hay biết mấy…”
Triển Linh cười, cẩn thận bóc hết vỏ ngoài đưa cho Triển Hạc ăn, tiếp đến Tịch Đồng sau đó mới gọi mọi người lại cùng nếm thử.
Đám Thiết Trụ còn ngượng ngùng, liên tục chối từ “Chưởng quầy, mùa đông rau quả tươi quý giá, lại là hàng phương nam chuyên chở tới càng quý hơn, chúng ta không sao, ngài lưu trữ cùng nhị chưởng quầy và tiểu thiếu gia ăn đi.”
“Hiện giờ mua bán khách điếm ngày càng tốt lên, các ngươi cũng có công lao, hai quả bưởi này tính là gì chứ?” Triển Linh cười nói, tự mình bẻ ra đưa mỗi người một miếng “Ngày sau tốt hơn, ta có cơm không thiếu chút canh cho mọi người!”
Mọi người theo bản năng nhìn phản ứng Thiết Trụ, thấy Thiết Trụ chần chờ một lát rồi quyết đoán nhận nói “Nếu chưởng quầy đã nói vậy, ta xin nhận, đa tạ chưởng quầy!”
Hắn ở cùng chưởng quầy lâu rồi, là người nói được làm được, lại hào phóng, nếu một mực từ chối thì không hay lắm.
Quả bưởi so với quả quýt không ngọt hơn nhưng hương vị tươi mát, ăn vào tinh thần thanh nhẹ hơn, mọi người ăn đều khen không dứt miệng.
Nhìn mọi người ăn trong lòng Triển Linh cảm thấy vui lây, vừa định tự lột cho bản thân một múi thì trước mặt có sẵn.
Nhìn lên là Tịch Đồng, không để nàng nói chàng nói “Muội chỉ lo nhọc lòng vì người khác, cầm ăn đi.”
Đường đường là chưởng quầy, mua đồ ăn lại không được ăn trước, nhìn giống cái gì chứ!
Triển Linh liền nhận, cảm ơn cho vào miệng ăn, hương vị chua ngọt thật tuyệt vời.
Nói đi cũng nói lại, nếu là nàng lột vỏ, miếng bưởi không được sạch đẹp như thế này đâu.
Tịch Đồng cười nhẹ, lại lấy thêm mấy quả đem rửa sạch, lột cho Triển Linh cùng Triển Hạc ăn đến không nổi mới thôi…
“Đúng rồi chưởng quầy,” Tiểu Ngũ ăn xong phần bưởi mình được phân, bỗng nhớ đến chuyện gì liền nói “Hôm kia ngài nghỉ, ta về nhà, có mấy hàng xóm ghé cửa hỏi người còn nhận người làm thuê không?”
“Đúng a!” Đám người Đại Thụ cũng sôi nổi gật đầu, ngay cả Lý thị cũng phụ họa vài tiếng, nhưng sợ nói nhiều không hay nên họ không dám nói nhiều.
Trước đây, thời điểm Triển Linh kêu Thiết Trụ đi ra ngoài nhận người, kỳ thật rất nhiều người nhìn thấy, chỉ là trong lòng nghi ngờ cùng sợ hãi, khách điếm mở ở vùng hoang vắng như vậy có đáng tin không, nên họ không dám tới.
Ai ngờ lúc bọn Tiểu Ngũ về thăm người thân, không bị sức mẻ miếng da thịt nào mà còn béo thêm một vòng, còn tích cóp được mấy trăm tháng tiền lương, còn được chưởng quầy cấp hàng tết về ăn, cách nói chuyện so với trước kia lưu loát hơn, khiến cho bách tính trong thôn không khỏi động lòng.
Sớm biết rằng như vậy, bọn họ nên đi từ ngày đầu mới phải!
Triển Linh suy nghĩ một chút, nói “Chuyện này à, thật ra đang còn thiếu chút nhân thủ, nếu lại khai cửa hàng liền rất khó khăn. Trước mắt, các ngươi về nói với bọn họ quy củ làm việc, không được nói ngoa, tránh nặng tìm nhẹ, năm sau cho họ tới ta xem rồi tính.”
Mọi người đều cảm tạ, Nhị Cẩu Tử nhạy bén nắm bắt được từ mấu chốt “Chưởng quầy, ngài muốn khai cửa hàng sao?”
“Xem trước rồi tính.” Triển Linh cười cười, chưa nói quá nhiều.
Ngày mai Đại Thụ muốn về nhà sớm, cho nên hôm nay mọi người đều nắm chặt thời gian giúp đỡ nhau quét dọn trước sau, dán câu đối, treo đối phúc tự, bận rộn cả một ngày.
Triển Linh là chưởng quầy, lại là cô nương gia, mọi người không thể để nàng làm những công việc này, mà Tịch Đồng là nhị chưởng quầy cùng Triển Hạc tiểu đại gia cũng vậy, nên cả ba bắc ghế ra ngoài ngối dựa góc tường phơi nắng.
Trên có thái dương ấm áp làm mọi người mơ màng sắp ngủ, nếu trong lòng ngực lại ôm một con miêu nữa, vậy thì không phải giống sống tuổi về hưu sao.
Ba người ngồi nhìn đám mây trôi lững thững trên kia, miệng ngậm kẹo mạch nha viên, không biết bụng ai kêu lên rột rột phá vỡ trầm mặc.
Hai lỗ tai Triển Hạc ửng đỏ, trộm nhìn Triển Linh lại nhìn Tịch Đồng một cái, thấy bọn họ mắt đều nhìn thẳng, cũng học theo ngồi thẳng, trưng bản mặt bánh bao uy nghiêm giống Tịch Đồng.
Ô, khẳng định ca ca tỷ tỷ không nghe được rồi!
Triển Linh sờ sờ bụng, cười nói “Thời tiết này lạnh, mới ăn đã thấy đói rồi.”
Tịch Đồng cũng cười “Đúng vậy, ngồi không không thú vị, không bằng vừa ăn vùa nói chuyện đi.”
Đôi mắt Triển Hạc sáng lấp lánh, tia ánh mắt nhìn Triển Linh thực không khác nào tiểu cẩu.
Triển Linh cười nhéo quai hàm cậu nhóc, hai người lớn quyết định đem theo cậu vào bếp kiếm thức ăn.
Được ca ca tỷ tỷ cho đu dây Triển Hạc hưng phấn cực kỳ, khi hai chân tiếp đất rồi cảm giác thực hụt hẫng, thật ngượn quá, cậu muốn được đu dây nữa a…
Thời tiết lạnh, trong phòng bếp mỗi ngày đều có canh xương hầm, khi thì hầm xương bò, hương heo, đôi khi là xương gà vịt, bên trong lại bỏ thêm chút hoàng sầm, bạch thuật có thể trừ hàn, ấm bụng.
Triển Linh thấy Lý thị làm bột mì dẻo để nướng liền bẻ một khối nhỏ, cho vào miếng ba chỉ mỏng đưa lên bếp rán, sau đó quét lên chút hành phi, uống kèm chút canh nóng thì còn gì tuyệt bằng.
Nàng nhờ Tịch Đồng lấy chút đậu giá, liền nhanh tay xào với chút giấm, lại cho chút tôm khô Chư Cẩm tặng, thế là được một mâm chay mặn có đủ.
Món bánh này tuy không có nhân, quang trọng là cách canh lửa hợp lý, thêm miếng thịt ba chỉ cùng hành phi quết bề ngoài, hương vị thực tuyệt không thể tưởng.
Thật giống như ta đang phiêu bạc giang hồ không nơi nương tựa, một ngày kia bỗng về tới cố hương, chẳng cần ánh mắt người đời, chỉ cần chút ấm áp đơn sơ thì tâm hồn liền yên ổn cùng thoải mái.
Lại gắp một đũa giá đậu, một miếng thịt tôm, uống một hơi canh xương hầm, bên cạnh là bếp lò ấm áp thì còn gì vui sướng bằng, cho dù bên ngoài tiếng gió tuyết gào thét thế nào đi nữa!
Tịch Đồng bưng chén đũa ra, thoáng thấy khoai lang trong xọt tre liền lấy vài củ vùi vào bếp than.
Thấy Triển Linh cười như không cười mình, Tịch Đồng theo bản năng sờ mũi nói “Khoai lang đỏ nướng hương vị ngọt tuyệt nhất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.