Tiệm Cơm Thông Cổ Kim, Cổ Vật Thu Không Xuể
Chương 4: Tiệm Ăn Khai Trương
Lão Đậu Bao Tử
26/10/2024
Nhưng vừa chạm vào ngọc bội, Lý Mộng bất giác cảm thấy mọi thứ xung quanh như thay đổi, hoặc giống như chỉ là ảo giác của mình. Cô vẫn ở phòng trên tầng hai, nhưng căn phòng bỗng trở nên lạ lẫm, tựa như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Cô thử xoay ngọc bội sang mặt còn lại, lúc che khuất dòng chữ cổ thì mọi thứ lại trở về bình thường.
Điều này khiến Lý Mộng không khỏi ngạc nhiên. Ngày hôm qua cô đã ngắm nghía ngọc bội rất nhiều lần mà không hề có cảm giác kỳ lạ như vậy.
Có lẽ là do vết thương nhỏ này? Cô bị mất máu nên sinh ra ảo giác chăng?
Lý Mộng cất ngọc bội vào túi và không nghĩ ngợi thêm nữa, nhanh chóng đi băng lại vết thương.
Hôm nay, cô muốn sửa sang lại quán ăn nhỏ.
Sau khi ăn uống qua loa, cô liền ra siêu thị đầu ngõ mua một loạt đồ dùng cần thiết cho việc dọn dẹp và nấu ăn, rồi quay về nhà.
Những bộ bàn ghế cũ kỹ trong quán đã có phần hư hỏng, cô lưỡng lự một lát rồi quyết định vứt hết đi, sau đó lên mạng tìm mua vài bộ bàn ghế kiểu cổ phù hợp với phong cách căn nhà này.
Lý Mộng nhìn một lượt quanh tầng một, rồi ghi chú lại tủ lạnh, máy hút mùi, bếp gas, đều cần thay mới.
Những món này bà ngoại đã dùng từ lâu nên giờ chẳng còn dùng được nữa.
Cô thầm vui mừng vì vẫn còn 20 vạn tệ, nếu không thì tủ lạnh mới thôi cũng khó mà mua nổi.
Cả ngày, Lý Mộng mải miết mua sắm đủ loại thiết bị cho quán ăn, các đồ dùng gia đình và cả vật dụng cá nhân. Tổng cộng, cô đã tiêu gần 8 vạn tệ!
Nhìn số tiền còn lại, cô bắt đầu hơi lo lắng. Ngày mai cô phải gọi đội thợ tới sửa sang lại quán cho sạch sẽ, đơn giản mà mới mẻ.
Đêm đó, cô ngủ rất ngon và lại mơ thấy những ký tự cổ trên miếng ngọc bội.
Khi tỉnh dậy, cô tự nhủ có lẽ do mình suy nghĩ quá nhiều về ngọc bội nên mới mơ thấy những điều kỳ lạ.
Sáng hôm sau, không muốn phí thời gian nên cô tới đội sửa chữa của thị trấn và nhờ họ sơn sửa lại quán ăn, chống thấm mái nhà.
Lúc này đang là mùa thấp điểm nên tới buổi chiều đội thợ đã đến bắt tay vào việc, chỉ trong hai ngày, quán ăn nhỏ của cô đã tươi mới hẳn lên!
Trong thời gian đó, Lý Mộng nhận được nhiều kiện hàng từ các đơn đặt mua, nhưng cô chưa mở ra, định đợi khi quán sửa xong mới lấy ra.
Ngày thứ ba, sau khi đội thợ sửa chữa hoàn tất, cô trả tiền và bắt đầu dọn dẹp, đồng thời mở các kiện hàng.
Đồ dùng gồm nồi cơm điện, bát đĩa, và cả tủ lạnh, máy hút mùi… đều đã đầy đủ.
Cô bận rộn suốt vài ngày, trong lúc đó cũng không còn mơ thấy gì lạ nữa.
Cuối cùng, quán ăn nhỏ cũng đã hoàn toàn sẵn sàng khai trương.
Ngày khai trương, Lý Mộng không làm rình rang, vốn dĩ cô không phải người thích ồn ào, hơn nữa, thị trấn nhỏ này cũng không hợp với sự náo nhiệt.
Sáng sớm, cô đi chợ mua nguyên liệu cần thiết trong ngày, cũng không mua quá nhiều.
Mang đồ về bếp, bật đèn và bắt tay vào sơ chế.
Cô thử xoay ngọc bội sang mặt còn lại, lúc che khuất dòng chữ cổ thì mọi thứ lại trở về bình thường.
Điều này khiến Lý Mộng không khỏi ngạc nhiên. Ngày hôm qua cô đã ngắm nghía ngọc bội rất nhiều lần mà không hề có cảm giác kỳ lạ như vậy.
Có lẽ là do vết thương nhỏ này? Cô bị mất máu nên sinh ra ảo giác chăng?
Lý Mộng cất ngọc bội vào túi và không nghĩ ngợi thêm nữa, nhanh chóng đi băng lại vết thương.
Hôm nay, cô muốn sửa sang lại quán ăn nhỏ.
Sau khi ăn uống qua loa, cô liền ra siêu thị đầu ngõ mua một loạt đồ dùng cần thiết cho việc dọn dẹp và nấu ăn, rồi quay về nhà.
Những bộ bàn ghế cũ kỹ trong quán đã có phần hư hỏng, cô lưỡng lự một lát rồi quyết định vứt hết đi, sau đó lên mạng tìm mua vài bộ bàn ghế kiểu cổ phù hợp với phong cách căn nhà này.
Lý Mộng nhìn một lượt quanh tầng một, rồi ghi chú lại tủ lạnh, máy hút mùi, bếp gas, đều cần thay mới.
Những món này bà ngoại đã dùng từ lâu nên giờ chẳng còn dùng được nữa.
Cô thầm vui mừng vì vẫn còn 20 vạn tệ, nếu không thì tủ lạnh mới thôi cũng khó mà mua nổi.
Cả ngày, Lý Mộng mải miết mua sắm đủ loại thiết bị cho quán ăn, các đồ dùng gia đình và cả vật dụng cá nhân. Tổng cộng, cô đã tiêu gần 8 vạn tệ!
Nhìn số tiền còn lại, cô bắt đầu hơi lo lắng. Ngày mai cô phải gọi đội thợ tới sửa sang lại quán cho sạch sẽ, đơn giản mà mới mẻ.
Đêm đó, cô ngủ rất ngon và lại mơ thấy những ký tự cổ trên miếng ngọc bội.
Khi tỉnh dậy, cô tự nhủ có lẽ do mình suy nghĩ quá nhiều về ngọc bội nên mới mơ thấy những điều kỳ lạ.
Sáng hôm sau, không muốn phí thời gian nên cô tới đội sửa chữa của thị trấn và nhờ họ sơn sửa lại quán ăn, chống thấm mái nhà.
Lúc này đang là mùa thấp điểm nên tới buổi chiều đội thợ đã đến bắt tay vào việc, chỉ trong hai ngày, quán ăn nhỏ của cô đã tươi mới hẳn lên!
Trong thời gian đó, Lý Mộng nhận được nhiều kiện hàng từ các đơn đặt mua, nhưng cô chưa mở ra, định đợi khi quán sửa xong mới lấy ra.
Ngày thứ ba, sau khi đội thợ sửa chữa hoàn tất, cô trả tiền và bắt đầu dọn dẹp, đồng thời mở các kiện hàng.
Đồ dùng gồm nồi cơm điện, bát đĩa, và cả tủ lạnh, máy hút mùi… đều đã đầy đủ.
Cô bận rộn suốt vài ngày, trong lúc đó cũng không còn mơ thấy gì lạ nữa.
Cuối cùng, quán ăn nhỏ cũng đã hoàn toàn sẵn sàng khai trương.
Ngày khai trương, Lý Mộng không làm rình rang, vốn dĩ cô không phải người thích ồn ào, hơn nữa, thị trấn nhỏ này cũng không hợp với sự náo nhiệt.
Sáng sớm, cô đi chợ mua nguyên liệu cần thiết trong ngày, cũng không mua quá nhiều.
Mang đồ về bếp, bật đèn và bắt tay vào sơ chế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.