Chương 144: Gặp Hà Huệ
Duy Khách
30/11/2018
Đào Nhiên và Lâm Thành Phong thật sự chạy tới phòng khám, họ vào sau, câu đầu tiên liền hỏi: "Bé hoa nhài bị sao vậy?"
Câu tiếp theo liền mang theo ý chất vấn, vẻ mặt cũng bực bội ghét bỏ: "Khẳng định là hai người các anh tranh tới tranh lui, đấu qua đấu lại, liên luỵ khiến bé hoa nhài chịu tội!"
Khương Triết ngồi dựa trên ghế sô pha, một tay chống trán, một tay đặt trên đùi điểm nhẹ, anh nhắm mắt lại, gương mặt không cảm xúc, bộ dáng bình tĩnh cực độ lại lạnh lùng vô cảm. Chỉ là nếu nhìn kĩ, có thể thấy anh nhíu mày, môi mỏng hơi mím, cơ bản là không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Triệu Vũ ngồi đối diện Khương Triết, anh chau mày, toàn cơ thể khó có thể che giấu hơi thở tàn bạo, ấn đường của anh nhíu lại, không có tâm tư nói chuyện với Đào Nhiên hay Lâm Thành Phong.
Hai người không hề nói chuyện, ánh mắt cũng không nhìn tới, Lâm Thành Phong và Đào Nhiên liếc nhau, liền nhận ra họ đoán không sai.
Đào Nhiên tấm tắc lắc đầu: "Tôi nói, hai người các cậu là hai người đàn ông, khi còn nhỏ vì tranh đồ chơi mà đánh nhau còn chưa biết, giờ đã là người trưởng thành rồi, còn vì tranh giành bé hoa nhài mà loạn đến như thế, vậy mà cũng không tiến bộ một chút nào?"
Lâm Thành Phong thở phì phì, hừ một tiếng, liếc nhìn Đào Nhiên đang diễn: "Cái gì mà đi tranh giành bé hoa nhài. Bọn họ chỉ muốn thoả mãn ham muốn của chính mình thôi! Nếu thật sự thích Tô Anh thì nên tôn trọng mong muốn của cô ấy."
Ngón tay của Lâm Thành Phong chỉ Khương Triết: "Anh, Khương Tứ, Anh Anh nói muốn cùng anh chia tay, anh đừng có mặc kệ, vì người ở Khương gia không thích hợp với cô ấy! Anh thật sự muốn kết hôn với Tô Anh thì nên thuyết phục ông nội, cha mẹ của anh, nếu không gả cô ấy cho anh lại phải chịu tội! Còn có anh, Triệu Nhị!" Ngón tay anh chuyển tới trước mặt Triệu Vũ: "Anh Anh nói rằng cô ấy không thích anh, bạn trai của cô ấy còn chưa bỏ đi đâu, anh làm loạn cái gì!"
Đào Nhiên vỗ tay cười haha, cực kì tán thành mà gật đầu: "Thật không hiểu các cậu, trên đời này phụ nữ có rất nhiều, cần gì đi yêu đơn phương một đoá hoa nhài!"
Lâm Thành Phong đá Đào Nhiên một cái: "Người đàn ông háo sắc như anh thì đừng nên nói gì cả!"
Đào Nhiên hừ mạnh một tiếng, bóp cổ Lâm Thành Phong: "Tiểu Lâm Tử thật sự rất lợi hại!"
Lâm Thành Phong khụ khụ vài tiếng, giãy giụa: "Vốn dĩ Anh Anh của em là một cô gái nhỏ đáng yêu vui vẻ, giờ đều vì hai tên khốn các anh mà đi gặp bác sĩ tâm lý!"
Đào Nhiên: "Tự biến đi đi, đừng ở đó vu oan hãm hại."
Ai cũng biết lúc trước thân thể của Tô Anh không tốt, lần này tới đây, đa phần đều suy nghĩ đến sức khoẻ của cô.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, bị hai tên bệnh tâm thần điên cuồng theo đuổi không dứt, thì không bệnh cũng sẽ bị bệnh!
---
Hà Huệ vẫn là dáng vẻ ôn hoà dễ thân cận, bên ngoài bộ quần áo của cô là áo blouse trắng, mắt kính gọng bạc, mái tóc ngắn màu đen làm cô ấy thêm dịu dàng, tri thức và tài giỏi.
Cô ấy cười: "Tô Anh."
Tô Anh ngồi xuống một cái ghế nằm đơn, mím môi cười: "Bác sĩ Hà, lại làm phiền cô rồi."
"Không phiền, đến đây, uống một ly nước ấm." Cô đặt ly nước ấm trước mặt Tô Anh: "Không cần gấp gáp cũng không cần sợ, cô có thể tin tôi."
Tô Anh bưng cái ly lên, luồng nhiệt ấm áp dường như đang truyền tới những ngón tay của cô, cô gật gật đầu, cúiq đầu uống một hớp nước.
Hà Huệ nói: "Tôi nhìn cô có vẻ như rất mệt, nằm nghỉ một lát đi?"
Tô Anh rất nghe lời, buông cái ly ra, nằm xuống, cô híp mắt, thấy ánh mặt trời bên ngoài của sổ lan toả khắp nơi, cực kì tươi sáng, hôm nay tuyết không rơi, trời đông giá rét kiểu này sẽ trôi qua nhanh thôi.
Tô Anh cong cong đôi mắt, có vẻ như tâm tình đã tốt hơn rất nhiều, không trầm mặc giống như lúc nãy: "Hôm nay thời tiết thật tốt."
Hà Huệ nói: "Nếu cô thích, chúng ta có thể đi ra ngoài phơi nắng."
Tô Anh vừa muốn đi vừa không, lắc lắc đầu: "Thôi bỏ đi, bên ngoài quá lạnh."
Hà Huệ cười thanh: "Xem điệu bộ hồi nãy của các cô, hình như là cãi nhau?"
Tô Anh nhíu mày, cô nhớ tới cái hôn của người đàn ông kia, triền miên lại nhiệt tình, giống như cả người đều vì cô mà mê muội, cô thậm chí còn cảm giác được sức nặng và nhiệt độ khi tay anh xoa lên ngực cô, cô cắn cắn môi, rõ ràng anh đã không còn ở bên cạnh, nhưng trong hô hấp cô hiện giờ hình như đều là mùi hương của anh, quấn quanh cô, khiến cô hít thở thôi cũng khó khăn.
Cô biết hôm nay anh không kiềm chế được tính tình, cái này có phải là do cô và Triệu Vũ ở bên ngoài làm cái gì, khiến anh trở nên tức giận tàn bạo, lửa giận công tâm[1]. Nhưng thế này là sao đây? Anh vẫn ác liệt như cũ, khiến người ta chán ghét!
[1]怒火攻心 lửa giận công tâm: trạng thái tức giận bộc phát đến đỉnh điểm, ảnh hưởng tinh thần và sức khoẻ cơ thể.
Hà Huệ: "Tô Anh, cô có gì muốn nói với tôi sao?"
Tô Anh gật gật đầu, cô quay đầu cười với Hà Huệ phía đối diện: "Thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là do bản thân tôi, chùn chân bó gối[2], tự mình lấy bản thân ra hành hạ."
[2]固步自封 chùn chân bó gối: hành động bó buộc bản thân, gò bó, chỉ trạng thái tinh thần là không tìm thấy lối thoát, đi vào ngõ cụt.
Hà Huệ gật gật đầu, trạng thái của Tô Anh đang rất tốt.
Cô chớp chớp đôi mắt, nhìn lên trần nhà một lúc, rồi nhắm mắt lại.
Giọng cô nhỏ đến mức như đang nỉ non: "Tôi không biết nên bắt đầu nói từ đâu?"
Hà Huệ: "Không sao, cô nghĩ đến cái gì liền nói cái đó."
"Cảm ơn cô, bác sĩ Hà." Cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Thật ra tôi không biết căn bệnh phát nóng đến đau đớn mà tôi từng bị rất nhiều lần là gì, nhưng trước hay sau khi phát bệnh, tôi đều nằm mơ, một ít giấc mơ kì quái."
Hà Huệ dịu dàng nói: "Nội dung của giấc mơ ấy là gì? Cô còn nhớ rõ không?"
"Nhớ rõ." Giọng nói của Tô Anh có chút vui sướng: "Tôi mơ thấy tôi và A Triết kết hôn, rất hạnh phúc. Mặc dù Khương gia nghiêm ngặt, cha và ông nội Khương Triết đều không thích tôi, mẹ Khương Triết rất nghiêm khắc, người nhà Khương Triết rất đáng sợ....thì A Triết đối với tôi rất tốt, chỉ cần ở bên cạnh anh ấy, những mặt khác tôi đều không để ý."
Thời gian lúc ấy cô và Khương Triết kết hôn, cảm giác của cô là thật sự rất hạnh phúc. Dù công việc anh rất bận, buổi tối cũng vẫn sẽ đặt làm một bữa tiệc dưới ánh nến hẹn hò cùng cô, khi nào anh có thời gian rảnh đều sẽ dẫn cô ra ngoài chơi, ngay cả khi cô không thể đi quá xa hoặc quá lâu.
Rõ ràng là một con người lạnh lùng như thế, đối với cô lại vô cùng kiên nhẫn, kể cả lúc cô bất ngờ bị bệnh hay cái kia tới vào mỗi tháng mà đau đớn, anh đều sẽ ôm cô, xoa eo cô, ở bên tai cô dịu dàng thì thầm, bé hoa nhài của anh, cô bé đáng thương của anh, thật tinh tế biết mấy...
Những ngày tháng ấm áp, dịu dàng như thế thật sự rất tốt đẹp, dù bất ngờ bị khó dễ, dù đi theo Trình Ngọc Thư học hỏi rất mệt mỏi, trong lòng cô lại sôi sục niềm hạnh phúc.
Nhưng không biết từ lúc nào, Khương Triết càng ngày càng bận, thời gian hẹn hò càng thêm ít, thời gian về nhà cũng thế, lông mày anh nhăn lại càng ngày càng nhiều, sắc mặt cũng càng ngày càng lạnh lùng.
Anh vô cùng nóng nảy, lại bị áp lực gì đó, dù anh vẫn như cũ ở bên cạnh cô lúc cô không thoải mái, luôn đặt những cái hôn trên má, trên môi cô, kể cả vào ban đêm, anh giống như cảm thấy không đủ, luôn muốn cô không chịu nổi mà oà khóc, bám vào anh một mực xin tha, nói yêu anh, vĩnh viễn yêu anh, sau đó...
Hà Huệ: "Sau đó xảy ra cái gì?"
Thời gian trầm mặc cực kì dài, Hà Huệ tưởng Tô Anh ngủ thiếp đi, mới nghe thấy giọng nói yếu ớt đến mức không thể nghe thấy, còn mang theo chút run rẩy.
"Sau đó tôi mang thai, rồi bị tai nạn xe cộ, đứa trẻ mất đi."
Vụ tai nạn xe cộ kia rất nghiêm trọng, cô không chỉ bị xuất huyết nhiều sinh non, mà tay chân đều bị gãy, xương sườn bị gãy hai cái, càng không nói đến vết thương trên mặt, ước chừng ở bệnh viện khoảng nửa năm, cô mới miễn cưỡng hồi phục, thân thể lại không bằng như lúc trước.
Hà Huệ cúi đầu viết cái gì đó: "Khương Triết đâu?"
Khương Triết đối với cô so với lúc trước lại càng tốt hơn, tốt đến mức Tô Anh cho rằng tính cách Khương Triết thay đổi rồi.
Anh sẽ tự tay giúp cô rửa tay rửa mặt, bắt cô uống thuốc, nói cô ăn nhiều thêm nữa mới tốt, cô không thể đi vệ sinh, anh liền ôm cô đi, cũng không ngại phiền, mặc dù anh có việc rồi bất ngờ biến mất một hai ngày, đều chỉ có trợ lí Diêu nói tổng tài đang bận. Ở đoạn thời gian đó trong trí nhớ, cô nhớ rõ ràng nhất, là hình dáng anh bất ngờ xuất hiện vào ban đêm, anh sẽ hôn cô, hôn lên những vết thương xấu xí, mà khi cô tỉnh lại, anh đã không thấy đâu, không có một nửa bóng dáng, trong mông lung cô cứ cho rằng mình nằm mơ.
Đại khái là cô ở bên cạnh anh cảm thụ quá nhiều yêu thương và che chở, mới có thể thống khổ đau đớn đến như vậy khi phát hiện bên cạnh anh có người phụ nữ khác, không chịu đựng được.
"Anh ấy ngoại tình, chúng tôi ly hôn, mà tôi chết trong một vụ nổ lớn."
"Lửa rất lớn, thiêu cháy tôi rất đau, khiến tôi trở nên thật ghê tởm, tôi hình như đã thấy cậu, thấy Thành Phong, tôi muốn chạm vào bọn họ, muốn nói chuyện với họ, nhưng tôi phát hiện ra tôi không có tay..."
Hà Huệ: "Cô tin vào giấc mơ của cô sao?"
Tô Anh: "Tin."
Hà Huệ: "Đây là giấc mơ báo tương lai, không phải nó còn chưa xảy ra sao?"
Cô nói: "Bởi vì trong giấc mơ của tôi, ngoại trừ những chuyện như thế, còn có anh Tưởng Diễn, tôi biết chuyện cùng ngày di chúc được công bố thì anh ấy cũng sẽ gặp tai nạn xe cộ, chắc hẳn anh ấy sẽ chết, nếu tôi không nói."
"Tôi không có bệnh, tôi chỉ là mơ thấy tương lai."
"Tương lai này thật đáng sợ, tôi không muốn nó bị lặp lại."
---
Lúc Lâm Thành Phong nhìn thấy Tô Anh, phát hiện đôi mắt của cô hồng hồng, còn đặc biệt sưng, đôi mắt kia không thể nhìn thấy cái gì cả, nhưng biểu cảm trên gương mặt cô rất bình tĩnh hoà nhã, làm cho nội tâm đang xoắn chặt của anh cùng lúc được nhẹ nhàng thả lỏng.
Anh cười vỗ vỗ đầu cô: "Không có chuyện gì chứ?"
Tô Anh cười cười lắc đầu, giọng nói cũng ong ong: "Đương nhiên là không có việc gì cả."
"Có đói bụng không, anh dẫn em đi ăn ngon."
"Đói chứ! Bữa sáng em không ăn, cơm trưa cũng vậy, Khương Triết còn đáng ghét mà lại đây ăn hiếp em!"
"Anh giúp em đánh Khương Tứ!"
"...Anh lúc nào cũng đánh không lại, còn nói gạt em?"
"..."
Lâm Thành Phong có chút tự hỏi vì sao lúc trước mình không luyện tập thực tốt, nhìn anh hiện tại ở trước mặt Khương Tứ và Triệu Nhị như con gà bệnh, trước mặt họ không có quyền không có lực, nắm đấm cũng không đủ mạnh, anh đột nhiên cảm thấy chính mình giống như ăn no chờ chết vậy! Không thì mở công ty?
Tô Anh đi theo Lâm Thành Phong ra ngoài hành lang, thấy mấy người đàn ông đều đang ở khu nghỉ ngơi.
Khương Triết và Triệu Vũ đều đang ở đây, Đào Nhiên thấy Lâm Thành Phong dẫn Tô Anh lại đây, anh lập tức đứng dậy: "Bé hoa nhài?"
Tô Anh mím môi: "Anh Đào Nhiên."
Câu tiếp theo liền mang theo ý chất vấn, vẻ mặt cũng bực bội ghét bỏ: "Khẳng định là hai người các anh tranh tới tranh lui, đấu qua đấu lại, liên luỵ khiến bé hoa nhài chịu tội!"
Khương Triết ngồi dựa trên ghế sô pha, một tay chống trán, một tay đặt trên đùi điểm nhẹ, anh nhắm mắt lại, gương mặt không cảm xúc, bộ dáng bình tĩnh cực độ lại lạnh lùng vô cảm. Chỉ là nếu nhìn kĩ, có thể thấy anh nhíu mày, môi mỏng hơi mím, cơ bản là không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.
Triệu Vũ ngồi đối diện Khương Triết, anh chau mày, toàn cơ thể khó có thể che giấu hơi thở tàn bạo, ấn đường của anh nhíu lại, không có tâm tư nói chuyện với Đào Nhiên hay Lâm Thành Phong.
Hai người không hề nói chuyện, ánh mắt cũng không nhìn tới, Lâm Thành Phong và Đào Nhiên liếc nhau, liền nhận ra họ đoán không sai.
Đào Nhiên tấm tắc lắc đầu: "Tôi nói, hai người các cậu là hai người đàn ông, khi còn nhỏ vì tranh đồ chơi mà đánh nhau còn chưa biết, giờ đã là người trưởng thành rồi, còn vì tranh giành bé hoa nhài mà loạn đến như thế, vậy mà cũng không tiến bộ một chút nào?"
Lâm Thành Phong thở phì phì, hừ một tiếng, liếc nhìn Đào Nhiên đang diễn: "Cái gì mà đi tranh giành bé hoa nhài. Bọn họ chỉ muốn thoả mãn ham muốn của chính mình thôi! Nếu thật sự thích Tô Anh thì nên tôn trọng mong muốn của cô ấy."
Ngón tay của Lâm Thành Phong chỉ Khương Triết: "Anh, Khương Tứ, Anh Anh nói muốn cùng anh chia tay, anh đừng có mặc kệ, vì người ở Khương gia không thích hợp với cô ấy! Anh thật sự muốn kết hôn với Tô Anh thì nên thuyết phục ông nội, cha mẹ của anh, nếu không gả cô ấy cho anh lại phải chịu tội! Còn có anh, Triệu Nhị!" Ngón tay anh chuyển tới trước mặt Triệu Vũ: "Anh Anh nói rằng cô ấy không thích anh, bạn trai của cô ấy còn chưa bỏ đi đâu, anh làm loạn cái gì!"
Đào Nhiên vỗ tay cười haha, cực kì tán thành mà gật đầu: "Thật không hiểu các cậu, trên đời này phụ nữ có rất nhiều, cần gì đi yêu đơn phương một đoá hoa nhài!"
Lâm Thành Phong đá Đào Nhiên một cái: "Người đàn ông háo sắc như anh thì đừng nên nói gì cả!"
Đào Nhiên hừ mạnh một tiếng, bóp cổ Lâm Thành Phong: "Tiểu Lâm Tử thật sự rất lợi hại!"
Lâm Thành Phong khụ khụ vài tiếng, giãy giụa: "Vốn dĩ Anh Anh của em là một cô gái nhỏ đáng yêu vui vẻ, giờ đều vì hai tên khốn các anh mà đi gặp bác sĩ tâm lý!"
Đào Nhiên: "Tự biến đi đi, đừng ở đó vu oan hãm hại."
Ai cũng biết lúc trước thân thể của Tô Anh không tốt, lần này tới đây, đa phần đều suy nghĩ đến sức khoẻ của cô.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, bị hai tên bệnh tâm thần điên cuồng theo đuổi không dứt, thì không bệnh cũng sẽ bị bệnh!
---
Hà Huệ vẫn là dáng vẻ ôn hoà dễ thân cận, bên ngoài bộ quần áo của cô là áo blouse trắng, mắt kính gọng bạc, mái tóc ngắn màu đen làm cô ấy thêm dịu dàng, tri thức và tài giỏi.
Cô ấy cười: "Tô Anh."
Tô Anh ngồi xuống một cái ghế nằm đơn, mím môi cười: "Bác sĩ Hà, lại làm phiền cô rồi."
"Không phiền, đến đây, uống một ly nước ấm." Cô đặt ly nước ấm trước mặt Tô Anh: "Không cần gấp gáp cũng không cần sợ, cô có thể tin tôi."
Tô Anh bưng cái ly lên, luồng nhiệt ấm áp dường như đang truyền tới những ngón tay của cô, cô gật gật đầu, cúiq đầu uống một hớp nước.
Hà Huệ nói: "Tôi nhìn cô có vẻ như rất mệt, nằm nghỉ một lát đi?"
Tô Anh rất nghe lời, buông cái ly ra, nằm xuống, cô híp mắt, thấy ánh mặt trời bên ngoài của sổ lan toả khắp nơi, cực kì tươi sáng, hôm nay tuyết không rơi, trời đông giá rét kiểu này sẽ trôi qua nhanh thôi.
Tô Anh cong cong đôi mắt, có vẻ như tâm tình đã tốt hơn rất nhiều, không trầm mặc giống như lúc nãy: "Hôm nay thời tiết thật tốt."
Hà Huệ nói: "Nếu cô thích, chúng ta có thể đi ra ngoài phơi nắng."
Tô Anh vừa muốn đi vừa không, lắc lắc đầu: "Thôi bỏ đi, bên ngoài quá lạnh."
Hà Huệ cười thanh: "Xem điệu bộ hồi nãy của các cô, hình như là cãi nhau?"
Tô Anh nhíu mày, cô nhớ tới cái hôn của người đàn ông kia, triền miên lại nhiệt tình, giống như cả người đều vì cô mà mê muội, cô thậm chí còn cảm giác được sức nặng và nhiệt độ khi tay anh xoa lên ngực cô, cô cắn cắn môi, rõ ràng anh đã không còn ở bên cạnh, nhưng trong hô hấp cô hiện giờ hình như đều là mùi hương của anh, quấn quanh cô, khiến cô hít thở thôi cũng khó khăn.
Cô biết hôm nay anh không kiềm chế được tính tình, cái này có phải là do cô và Triệu Vũ ở bên ngoài làm cái gì, khiến anh trở nên tức giận tàn bạo, lửa giận công tâm[1]. Nhưng thế này là sao đây? Anh vẫn ác liệt như cũ, khiến người ta chán ghét!
[1]怒火攻心 lửa giận công tâm: trạng thái tức giận bộc phát đến đỉnh điểm, ảnh hưởng tinh thần và sức khoẻ cơ thể.
Hà Huệ: "Tô Anh, cô có gì muốn nói với tôi sao?"
Tô Anh gật gật đầu, cô quay đầu cười với Hà Huệ phía đối diện: "Thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là do bản thân tôi, chùn chân bó gối[2], tự mình lấy bản thân ra hành hạ."
[2]固步自封 chùn chân bó gối: hành động bó buộc bản thân, gò bó, chỉ trạng thái tinh thần là không tìm thấy lối thoát, đi vào ngõ cụt.
Hà Huệ gật gật đầu, trạng thái của Tô Anh đang rất tốt.
Cô chớp chớp đôi mắt, nhìn lên trần nhà một lúc, rồi nhắm mắt lại.
Giọng cô nhỏ đến mức như đang nỉ non: "Tôi không biết nên bắt đầu nói từ đâu?"
Hà Huệ: "Không sao, cô nghĩ đến cái gì liền nói cái đó."
"Cảm ơn cô, bác sĩ Hà." Cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Thật ra tôi không biết căn bệnh phát nóng đến đau đớn mà tôi từng bị rất nhiều lần là gì, nhưng trước hay sau khi phát bệnh, tôi đều nằm mơ, một ít giấc mơ kì quái."
Hà Huệ dịu dàng nói: "Nội dung của giấc mơ ấy là gì? Cô còn nhớ rõ không?"
"Nhớ rõ." Giọng nói của Tô Anh có chút vui sướng: "Tôi mơ thấy tôi và A Triết kết hôn, rất hạnh phúc. Mặc dù Khương gia nghiêm ngặt, cha và ông nội Khương Triết đều không thích tôi, mẹ Khương Triết rất nghiêm khắc, người nhà Khương Triết rất đáng sợ....thì A Triết đối với tôi rất tốt, chỉ cần ở bên cạnh anh ấy, những mặt khác tôi đều không để ý."
Thời gian lúc ấy cô và Khương Triết kết hôn, cảm giác của cô là thật sự rất hạnh phúc. Dù công việc anh rất bận, buổi tối cũng vẫn sẽ đặt làm một bữa tiệc dưới ánh nến hẹn hò cùng cô, khi nào anh có thời gian rảnh đều sẽ dẫn cô ra ngoài chơi, ngay cả khi cô không thể đi quá xa hoặc quá lâu.
Rõ ràng là một con người lạnh lùng như thế, đối với cô lại vô cùng kiên nhẫn, kể cả lúc cô bất ngờ bị bệnh hay cái kia tới vào mỗi tháng mà đau đớn, anh đều sẽ ôm cô, xoa eo cô, ở bên tai cô dịu dàng thì thầm, bé hoa nhài của anh, cô bé đáng thương của anh, thật tinh tế biết mấy...
Những ngày tháng ấm áp, dịu dàng như thế thật sự rất tốt đẹp, dù bất ngờ bị khó dễ, dù đi theo Trình Ngọc Thư học hỏi rất mệt mỏi, trong lòng cô lại sôi sục niềm hạnh phúc.
Nhưng không biết từ lúc nào, Khương Triết càng ngày càng bận, thời gian hẹn hò càng thêm ít, thời gian về nhà cũng thế, lông mày anh nhăn lại càng ngày càng nhiều, sắc mặt cũng càng ngày càng lạnh lùng.
Anh vô cùng nóng nảy, lại bị áp lực gì đó, dù anh vẫn như cũ ở bên cạnh cô lúc cô không thoải mái, luôn đặt những cái hôn trên má, trên môi cô, kể cả vào ban đêm, anh giống như cảm thấy không đủ, luôn muốn cô không chịu nổi mà oà khóc, bám vào anh một mực xin tha, nói yêu anh, vĩnh viễn yêu anh, sau đó...
Hà Huệ: "Sau đó xảy ra cái gì?"
Thời gian trầm mặc cực kì dài, Hà Huệ tưởng Tô Anh ngủ thiếp đi, mới nghe thấy giọng nói yếu ớt đến mức không thể nghe thấy, còn mang theo chút run rẩy.
"Sau đó tôi mang thai, rồi bị tai nạn xe cộ, đứa trẻ mất đi."
Vụ tai nạn xe cộ kia rất nghiêm trọng, cô không chỉ bị xuất huyết nhiều sinh non, mà tay chân đều bị gãy, xương sườn bị gãy hai cái, càng không nói đến vết thương trên mặt, ước chừng ở bệnh viện khoảng nửa năm, cô mới miễn cưỡng hồi phục, thân thể lại không bằng như lúc trước.
Hà Huệ cúi đầu viết cái gì đó: "Khương Triết đâu?"
Khương Triết đối với cô so với lúc trước lại càng tốt hơn, tốt đến mức Tô Anh cho rằng tính cách Khương Triết thay đổi rồi.
Anh sẽ tự tay giúp cô rửa tay rửa mặt, bắt cô uống thuốc, nói cô ăn nhiều thêm nữa mới tốt, cô không thể đi vệ sinh, anh liền ôm cô đi, cũng không ngại phiền, mặc dù anh có việc rồi bất ngờ biến mất một hai ngày, đều chỉ có trợ lí Diêu nói tổng tài đang bận. Ở đoạn thời gian đó trong trí nhớ, cô nhớ rõ ràng nhất, là hình dáng anh bất ngờ xuất hiện vào ban đêm, anh sẽ hôn cô, hôn lên những vết thương xấu xí, mà khi cô tỉnh lại, anh đã không thấy đâu, không có một nửa bóng dáng, trong mông lung cô cứ cho rằng mình nằm mơ.
Đại khái là cô ở bên cạnh anh cảm thụ quá nhiều yêu thương và che chở, mới có thể thống khổ đau đớn đến như vậy khi phát hiện bên cạnh anh có người phụ nữ khác, không chịu đựng được.
"Anh ấy ngoại tình, chúng tôi ly hôn, mà tôi chết trong một vụ nổ lớn."
"Lửa rất lớn, thiêu cháy tôi rất đau, khiến tôi trở nên thật ghê tởm, tôi hình như đã thấy cậu, thấy Thành Phong, tôi muốn chạm vào bọn họ, muốn nói chuyện với họ, nhưng tôi phát hiện ra tôi không có tay..."
Hà Huệ: "Cô tin vào giấc mơ của cô sao?"
Tô Anh: "Tin."
Hà Huệ: "Đây là giấc mơ báo tương lai, không phải nó còn chưa xảy ra sao?"
Cô nói: "Bởi vì trong giấc mơ của tôi, ngoại trừ những chuyện như thế, còn có anh Tưởng Diễn, tôi biết chuyện cùng ngày di chúc được công bố thì anh ấy cũng sẽ gặp tai nạn xe cộ, chắc hẳn anh ấy sẽ chết, nếu tôi không nói."
"Tôi không có bệnh, tôi chỉ là mơ thấy tương lai."
"Tương lai này thật đáng sợ, tôi không muốn nó bị lặp lại."
---
Lúc Lâm Thành Phong nhìn thấy Tô Anh, phát hiện đôi mắt của cô hồng hồng, còn đặc biệt sưng, đôi mắt kia không thể nhìn thấy cái gì cả, nhưng biểu cảm trên gương mặt cô rất bình tĩnh hoà nhã, làm cho nội tâm đang xoắn chặt của anh cùng lúc được nhẹ nhàng thả lỏng.
Anh cười vỗ vỗ đầu cô: "Không có chuyện gì chứ?"
Tô Anh cười cười lắc đầu, giọng nói cũng ong ong: "Đương nhiên là không có việc gì cả."
"Có đói bụng không, anh dẫn em đi ăn ngon."
"Đói chứ! Bữa sáng em không ăn, cơm trưa cũng vậy, Khương Triết còn đáng ghét mà lại đây ăn hiếp em!"
"Anh giúp em đánh Khương Tứ!"
"...Anh lúc nào cũng đánh không lại, còn nói gạt em?"
"..."
Lâm Thành Phong có chút tự hỏi vì sao lúc trước mình không luyện tập thực tốt, nhìn anh hiện tại ở trước mặt Khương Tứ và Triệu Nhị như con gà bệnh, trước mặt họ không có quyền không có lực, nắm đấm cũng không đủ mạnh, anh đột nhiên cảm thấy chính mình giống như ăn no chờ chết vậy! Không thì mở công ty?
Tô Anh đi theo Lâm Thành Phong ra ngoài hành lang, thấy mấy người đàn ông đều đang ở khu nghỉ ngơi.
Khương Triết và Triệu Vũ đều đang ở đây, Đào Nhiên thấy Lâm Thành Phong dẫn Tô Anh lại đây, anh lập tức đứng dậy: "Bé hoa nhài?"
Tô Anh mím môi: "Anh Đào Nhiên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.