Chương 110: Hoa bắt trộm
Duy Khách
15/10/2018
-- "Công chúa đáng thương, nếu nàng có thể tỉnh lại thì tốt biết
bao!" Hoàng tử tặng bó hoa cho công chúa, chăm chú nhìn nàng bằng ánh
mắt đắm đuối đưa tình. "Làn da nàng trắng như tuyết, gò má ửng hồng
giống như đang ngủ, hoàn toàn không giống một người đã chết." Cuối cùng, hoàng tử không kìm lòng được mà cúi người xuống hôn nàng... --
Tô Anh đang ngủ, đột nhiên bị tiếng nói thầm thì bên tai đánh thức, cô mở to mắt mơ mơ màng màng, bất thình lình bị khuôn mặt kề sát mặt mình làm cho hoảng sợ, cô lập tức đẩy cái đầu đang kề sát mặt mình ra!
Tưởng Diễn: "Ồ, công chúa đã chiến thắng bệnh độc trong người và tỉnh lại rồi, thấy hoàng tử có ý đồ gây rối, nàng giơ tay giáng cho hoàng tử một cái tát, hơn nữa còn nói..."
Tô Anh trợn mắt trước vẻ mặt uất ức của Lâm Thành Phong: "Anh, anh mộng du à!"
Tưởng Diễn: "Ngươi lưu manh!"
Tô Anh: "... Anh Tưởng Diễn, anh lại ồn ào gì nữa vậy?"
Lâm Thành Phong: "..."
Lâm Thành Phong ôm mặt, uất ức muốn khóc.
Tưởng Diễn cười ha ha khép quyển "Công chúa Bạch Tuyết" lại: "Anh đọc truyện cổ tích ở đầu giường cho em nghe, sao hả? Dễ nghe không?"
Tô Anh: "..."
Anh lớn vậy mà còn dọa người, đừng cười nữa được không!
Lâm Thành Phong lên án: "Anh Anh, tại sao em đánh anh?"
Tô Anh nổi giận: "Anh cách em gần quá ha, dọa chết em!"
Lâm Thành Phong: "...Được rồi."
Tô Anh nhìn xem thời gian, chưa tới bảy giờ.
Cô xác định chắc chắn là Tưởng Diễn đang trả đũa mình!
Ồn ào như thế làm cô ngủ cũng không được, hôm nay cô phải xuất viện, đuổi hai người khách không mời mà đến. Tô Anh nhanh chóng đứng lên, thu dọn hành lý chuẩn bị trở về, thuận tiện ôm luôn chậu cây Lục La cuối cùng trong phòng bệnh của Tưởng Diễn.
Phòng bệnh của anh đã thật sự trống rỗng, anh lại không thể tức giận.
Tưởng Diễn đau đầu vỗ trán, cô nhóc này thật là nhỏ mọn.
---
Điều làm Tô Anh không ngờ chính là khi cô về gần tới nhà lại trông thấy hai người đàn ông mặc áo đen bị ngã trong tiệm mình, bất tỉnh nhân sự!
Hơn nữa trong không khí còn tràn ngập một mùi hương kỳ quái, không phải mùi hoa, càng không phải mùi khí gas bị rò rỉ...
Xương rồng kêu to oa oa: "Anh Anh! Anh, Anh Anh, chị xem chúng em bắt được mấy tên trộm này!!!"
Cây xấu hổ cố gắng vươn thân mình: "Tuy rằng đều là công lao của em, nhưng tất cả mọi người đều nỗ lực!"
"...Hả?" Lần đầu tiên Tô Anh thấy cây xấu hổ không biết xấu hổ như vậy!
Xương rồng lập tức nói: "Em cũng có nha, gai của em bắn biu biu biu đấy! Giống như súng liên thanh vậy!"
Hoa nhài có chút khổ sở: "... Em vô dụng quá, xem ra em chỉ biết phụ trách làm đẹp thôi."
Tô Anh: "..."
Là Lâm Thành Phong đưa Tô Anh về, Tưởng Diễn nhàn rỗi không có việc gì làm cũng đi theo, tuy anh chưa xuất viện nhưng đã có thể chạy lung tung rồi, lúc này đây anh đang ở phía sau giúp cô xách đồ này nọ.
Giờ phút này vừa vào cửa, thấy dưới chân Tô Anh có hai tên đàn ông mặc áo đen đang nằm, sắc mặt Lâm Thành Phong và Tưởng Diễn liền thay đổi trong nháy mắt!
Vội vàng tiến lên, kéo Tô Anh lùi sang một bên, cả hai không nhìn người trên đất trước mà lại đi trách mắng Tô Anh: "Những chuyện thế này, em phải lập tức gọi bọn anh chứ!"
Tô Anh giải thích: "Không sao đâu, bọn họ té xỉu rồi..."
"Vậy cũng không được!" Tưởng Diễn vẫn luôn cầm truyện cổ tích cười ha hả bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, thoạt nhìn đặc biệt dọa người, Tô Anh đành yên lặng gật đầu: "... Dạ dạ."
Lâm Thành Phong chọc chọc cái trán của cô, sau đó mới ngồi xổm xuống nhìn hai tên đàn ông mặc đồ đen.
Tưởng Diễn kéo Tô Anh ra sau lưng mình.
Lâm Thành Phong vừa nhìn thấy khuôn mặt đối phương, trong nháy mắt anh liền vui vẻ: "Ủa ủa, Lộ Hải này, Phạm Nghị này, người quen cũ ấy mà!"
Tô Anh ló đầu nhìn thử, trong nháy mắt không nhịn được mà cười một chút, còn không phải là người quen cũ sao?! "Lộ Hải kia được thả ra từ khi nào nhỉ? Phạm Nghị này nữa, sao tự nhiên lại lăn vào một chỗ với Lộ Hải!"
Có điều ngẫm lại, Phạm Nghị và Tề Duyệt có quan hệ, Lộ Hải lại giúp Tề Duyệt làm việc, hai tên này cùng nhau tới đúng là không có gì quái lạ cả!
Tưởng Diễn không rõ hai tên đó là ai, nhưng xem ra là từng có mẫu thuẫn với Tô Anh.
Tô Anh phê bình hai tên đó một cách vô cùng thẳng thắn: "Tên này là đồ khốn khiếp từng sai người phá tiệm hoa nhà em, người còn lại là tên cặn bã đã cắm sừng bạn thân của em!"
Lâm Thành Phong đứng lên, đá đá Phạm Nghị ở dưới chân mình: "Thủ đoạn của Tề Đại tiểu thư thật là cao siêu, thế mà Phạm Nghị này còn bán mạng cho cô ta!"
Tưởng Diễn nhướng mày: "Hắn hả?"
Lâm Thành Phong: "Đương nhiên thằng mặt trắng này chính là tình nhân nhỏ của Tề Đại tiểu thư đấy!"
Tưởng Diễn nhướng mày, dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên, coi như không thấy gì cả.
Lâm Thành Phong nhìn Tô Anh đang rướn cần cổ ở sau lưng Tưởng Diễn: "Anh Anh ngốc, còn không mau gọi điện thoại báo cảnh sát!"
Chứng cứ này vô cùng xác thực, chạy không thoát rồi.
---
Cuối cùng cảnh sát tới đưa Lộ Hải và Phạm Nghị đi. Thật không may, trước khi tới đồn Cảnh sát bọn chúng phải tới bệnh viện một chuyến, môi và móng tay của hai tên đó đen thui, mặt cũng tái xanh, thoạt nhìn giống như bị trúng độc vậy. Không chỉ như thế, trên người bọn chúng còn bị rất nhiều gai đâm.
Chẳng qua chỉ là một tiệm hoa tươi, không phải mỏ than, làm sao trúng độc được chứ?
Không chỉ cảnh sát, ngay cả Lâm Thành Phong và Tưởng Diễn cũng thấy rất lạ: "Sao hai tên đó lại xỉu chung ở chỗ này vậy nhỉ?"
Tô Anh chớp mắt, tất nhiên là cô không biết gì cả!
---
Sau khi tiễn Lâm Thành Phong và Tưởng Diễn, Tô Anh lập tức chạy tới chỗ cây xấu hổ (tên Hán Việt là Hàm Tu Thảo)
Cô vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ: "Tiểu Hàm, em có thể nhả khí độc ư?"
Cây xấu hổ lập tức ưỡn thẳng thân mình: "Đúng đó Anh Anh! Em lợi hại chứ?!"
Tô Anh lập tức giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại! Siêu lợi hại! Em làm thế nào mà được vậy?"
Cây mắc cỡ nghi hoặc, nói: "Không biết ạ, em luôn mong luôn nghĩ, sau khi thấy mấy người xấu tới, em lập tức nghĩ tới việc làm họ té, vậy thì họ không thể làm chuyện xấu được nữa!"
Tô Anh nghĩ, nếu nói vậy, cô phải thật sự cảm tạ Lộ Hải và Phạm Nghị rồi.
Cô cho rằng xương rồng đã là một kỳ tích, không ngờ cây xấu hổ cũng sáng tạo ra kỳ tích, chẳng phải điều đó có nghĩa là mọi loài hoa đều có những khả năng đặc biệt của riêng chúng ư? Chỉ cần nỗ lực rèn luyện vượt qua cực hạn là có thể khiến bọn chúng phát huy tác dụng đến mức tận cùng, không chừng thật sự tu luyện thành tinh luôn đấy!
Tô Anh phát hiện ý tưởng của mình đi hơi xa, nhưng công hiệu của đám thực vật này quả thật có thể tăng mạnh hơn một chút.
---
Lúc sau Khương Triết mới biết có hai kẻ xông vào tiệm hoa tươi của Tô Anh, bởi vì té xỉu không rõ nguyên do nên mới gặp phải Tô Anh đúng lúc cô lành bệnh về nhà.
Khi ấy Lâm Thành Phong và Tưởng Diễn cũng ở đó, cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả.
Vẻ mặt Khương Triết lại rất lạnh: "Đổi đám người đó cho tôi, đây là lần thứ mấy rồi mà còn để kẻ khác mò vào. Anh Anh không ở đấy, nếu có thì tôi biết phải làm gì bây giờ?"
Anh nhíu mày, nhớ lần trước hình như Triệu Vũ cũng y như vậy, trèo tường mò vào! Nhưng người anh sai đi trông coi lại chẳng có tác dụng nào cả.
Trợ lý Diêu ngước mắt, phải nói rằng đây đã là lần đổi thứ ba, nhưng anh cũng không nói nhiều, đáp lại: "Dạ."
Khương Triết vẫy vẫy tay, trợ lý Diêu lên tiếng trả lời rồi rời khỏi.
"Từ từ." Khương Triết đột ngột gọi trợ lý Diêu lại: "Lần này bảo bọn họ giám sát chặt chẽ một chút, Anh Anh ra ngoài cũng phải đi theo, bảo bọn họ làm việc cẩn thận từng chút cho tôi!"
Trợ lý Diêu: "Dạ, tôi hiểu rồi."
Khương Triết đứng lên, đi đến phía trước cửa sổ, nhìn tòa cao ốc ở dưới chân mình với vẻ mặt khó lường.
Tối hôm nay, anh về nhà cũ một chuyến.
Gần đây Khương Triết không thường xuyên về thăm ông cụ. Anh vừa về đã nghe người hầu nói ông cụ nhắc anh nhiều lắm, lần này cuối cùng anh cũng đến. Khương Triết đưa chai rượu mà mình mua tặng ông cụ cho người hầu: "Đợi lát nữa ăn cơm thì rót cho ông cụ."
"Ôi!" Người hầu đồng ý, vui mừng đi vào phòng bếp.
Ông cụ ở trong phòng sách, thấy Khương Triết cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: "Sao lại về đây?"
Khương Triết nói: "Con về thăm ông nội, gần đây trời lạnh, ông nội cần phải để ý đến sức khỏe của mình." Anh chuyển đề tài: "Chẳng qua đúng là con muốn nói với ông một chuyện."
"Hả? Nói gì?"
Khương Triết: "Về phía Tề Duyệt, con sẽ không kết hôn với cô ta."
Ông cụ giương mắt nhìn Khương Triết: "Đúng là lần này viện nghiên cứu của Tề Duyệt làm không được tốt." Ông cười giòn: "Rốt cuộc con cũng tìm được cớ để nói chuyện với ông." Ông cụ cực kỳ hiểu rõ tâm tình Khương Triết.
"Không phải." Khương Triết nhếch môi dưới: "Con chỉ là nói trước với ông một tiếng, lần này cô nàng Tề Duyệt đó thật sự xong rồi."
Vẻ mặt của ông cụ nhà họ Khương bỗng nghiêm lại: "Lời này của con có ý gì?"
Khương Triết: "Tề Duyệt âm thầm sai người bắt cóc tống tiền, hành hung ăn cướp, chuyện này đã có chứng cứ vô cùng xác thực. Ông nội, hôm nay con tới, trước tiên là nói một tiếng với ông, con không muốn ông biết được từ miệng người khác rồi lại cho rằng cháu mình không hiếu thuận."
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, dáng vẻ vô cùng khó xử: "Tuy con không thể nào thích Tề Duyệt, cô ta lén chơi đùa tình ái (có thể là nói cô ta lên giường với Phạm Nghị) cũng chẳng sao cả, nhưng tâm tư Tề Duyệt quá ác độc, nếu con thật sự cưới cô ta, khó bảo toàn sau này cô ta sẽ không liên lụy Khương gia chúng ta."
Ông cụ nói: "Tề Duyệt không phải kẻ không có đầu óc như vậy, con bé lại làm ra những chuyện này ư?"
Khương Triết: "Cô ta không phải không có đầu óc mà là quá thông minh, thông minh bị thông minh hại (gậy ông đập lưng ông), còn quá kiêu ngạo, quá tự phụ, chính là tự cao đó ạ, đã được định trước là kẻ thua cuộc!"
Trái lại Khương Triết không hề giấu giếm, anh cười một tiếng, trong sự bình tĩnh chỉ toàn vẻ lãnh khốc: "Ông nội nói Tề Duyệt thông minh, sẽ là người vợ tốt, con mới thử một lần xem sao. Viện nghiên cứu của cô ta xảy ra chuyện, quả thật là con động tay động chân, nhưng con cũng không làm thêm cái gì khác, chỉ là bắt được điểm yếu của cô ta mà thôi, đã khiến cô ta "quân lính tan rã"."
Khương Triết: "Nếu Tề Duyệt thông minh, giữ sự bình thản, chỉ cần thận trọng vững vàng một năm, chắc chắn cô ta có thể xoay chuyển tình thế! Nhưng cô ta không như thế, ngược lại còn mặc kệ mọi chuyện ở phòng thí nghiệm, tâm cao khí ngạo, chỉ biết trả thù xả hận, con không cho rằng người như vậy sẽ là một người vợ tốt."
Ông cụ Khương lại nhìn kỹ Khương Triết một lần nữa: "Hóa ra con bất mãn với sự sắp xếp của ta?"
Khương Triết: "Ông nội đã dạy con rằng, bất kỳ cái gì, bản thân mình đều phải thử một lần mới biết được rốt cuộc nó tốt hay xấu, mù quáng nghe theo ngược lại không tốt."
Cuối cùng, lúc Khương Triết rời khỏi nhà cũ, ông cụ đã uống tới mức ngà ngà say: "Giỏi, giỏi lắm, tôi đã dạy được thằng cháu rất giỏi! Giống y như tôi!"
"Ông chủ, ông uống say rồi." Người hầu bưng trà giải rượu tới, đút từng muỗng cho ông uống.
"Say gì chứ!" Lớp da trên mặt ông đã nhão, nếp nhăn loang lổ, chỉ có cặp mắt là vẫn sắc bén kèm theo ánh nhìn lạnh lẽo: "Anh nên hỏi tôi rằng cháu tôi giỏi chỗ nào, giống tôi cái gì!"
"Dạ, vậy ngài nói xem Triết thiếu gia giỏi ở đâu, giống ngài ở chỗ nào ạ?"
"Giống tôi, giống tôi lúc còn trẻ, máu lạnh vô tình như vậy! Xuống tay rất được! Rõ ràng biết tôi..."
Giọng nói của ông ngày càng nhỏ, người hầu giúp ông lau mặt lau tay, cẩn thận tắt đèn rồi lui xuống.
---
Hai ngày sau, Tô Anh nghe nói Tề Duyệt bị bắt tới Cục cảnh sát.
Thật ra cô chẳng có gì để cao hứng cả, chỉ nói: "Muốn xem kết quả cuối cùng, cô ta vào rồi lại ra thôi, lãng phí mất nụ cười của tôi."
Lão ngô đồng nói: "Cô ta hại cô mấy lần, lần này suýt chút nữa đã hại tới tính mạng, bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, không chạy được đâu."
Tô Anh cười cười, cô làm sao quên trên thế gian còn có những thứ đặc quyền này nọ kia chứ, trước khi có kết quả cuối cùng thì thật khó nói, chẳng qua nếu Khương Triết hành động, Tề gia muốn đưa Tề Duyệt ra ngoài lại không dễ dàng như thế, lần này cô ta phải chịu tội một chút rồi.
Suy tư một lát, Tô Anh dặn dò ngô đồng, nói: "Phải rồi lão ngô đồng, ông giúp tôi xem chừng tình trạng của Tề Duyệt ở Cục cảnh sát một chút, còn nữa, nếu có một cô nàng tên Tưởng Hiểu Hiểu tới gặp cô ta, ông giúp tôi để ý xem bọn họ nói gì nhé."
"Tưởng Hiểu Hiểu?"
"Ừ, hai người đó là một bọn."
"Được, tôi hiểu rồi."
Hồi sáng Tô Anh vừa nhắc tới Tưởng Hiểu Hiểu, mới qua bữa cơm trưa, Tưởng Hiểu Hiểu đã đỏ mắt tìm cô: "Tô Anh, cô có thể khuyên nhủ Khương tiên sinh không, bảo anh ấy tha cho chị Tiểu Duyệt đi."
Tô Anh vốn muốn cười nhưng giờ phút này cô lại lạnh mặt, hừ một tiếng rồi xoay người sang chỗ khác: "Xin lỗi nhé, tôi không làm được!"
Tưởng Hiểu Hiểu vội nói: "Tô Anh, tôi biết cô chịu khổ, nhưng không phải bây giờ cô không sao rồi ư? Cô xem bây giờ cô rất ổn, nhưng chị Tiểu Duyệt không giống vậy, từ nhỏ chị ấy chưa từng chịu khổ, bây giờ phải chịu tội ở Cục cảnh sát, chị ấy chưa từng bị như thế, không thể nào ở lại Cục cảnh sát được! Cô làm vậy sẽ hại chết chị ấy đó!"
Tô Anh im lặng một hồi lâu: "Nhưng cô ta năm lần bảy lượt hại tôi, hơn nữa chuyện này do Cục cảnh sát quản lý, liên quan gì tới A Triết? Chúng tôi cũng đâu thể thay đổi pháp luật được!"
Tưởng Hiểu Hiểu lập tức nói: "Cô không cần phải xen vào mấy cái đó, chỉ cần cô và Khương Triết đồng ý, chúng tôi lập tức có cách!"
Tô Anh ngẫm nghĩ. Nằm ngoài dự kiến của Tưởng Hiểu Hiểu, cô gật đầu đồng ý: "Được, tôi hỏi A Triết một chút đã." Cô lập tức lấy di động ra, gọi điện thoại tới Khương Triệt, Tưởng Hiểu Hiểu tươi cười đầy mặt, dường như cao hứng vì Tô Anh biết thức thời.
Cuộc gọi lần này nhanh chóng được chuyển đi, giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Khương Triết xuyên qua ống nghe truyền đến: "Anh Anh?"
Tô Anh nói: "A Triết, anh có bận không?"
"Làm sao vậy?"
"Tưởng tiểu thư tới tìm em, muốn em và anh nói chuyện một chút, bảo anh đừng gây khó dễ cho Tề Duyệt thì bọn họ mới có cách đưa cô ta ra ngoài. A Triết, em cảm thấy hơi kỳ lạ, chuyện này do bên cảnh sát quản lý, hơn nữa luật pháp vô tư (không thiên vị không vụ lợi), vương tử phạm pháp tội như thứ dân, hẳn là không phải chuyện của chúng ta đâu nhỉ?"
Tưởng Hiểu Hiểu: "...?"
Cô ta trợn mắt nhìn Tô Anh, Tô Anh ngượng ngùng nói: "Tôi không hiểu lắm, hỏi rõ đã rồi mới nói. Cô đừng có nóng giận nha Tưởng tiểu thư, tuy tôi muốn giúp cô nhưng nếu cô phạm tội nặng tôi sẽ không thông đồng làm bậy đâu!"
Sắc mặt Tưởng Hiểu Hiểu đỏ bừng vì nghẹn, cũng không biết do máy sưởi hun ấm hay cô ta giận Tô Anh: "Tô Anh, có phải cô hiểu lầm không, tôi không có ý đó."
"Vậy cô có ý gì?"
"Tôi chỉ muốn giúp chị Tiểu Duyệt cầu xin cô và Khương tiên sinh tha thứ..."
"À." Cô gật đầu: "Tôi không tha thứ cho cô ta."
Tưởng Hiểu Hiểu: "..."
Dường như cô ta đã nghẹn một bụng mà rời đi, càng ngày càng cảm thấy Tô Anh đáng ghét, người đáng ghét như vậy, tại sao Triệu Vũ lại thích chứ?
Cô ta trở lại xe, Lăng Dao đang trang điểm: "Sao hả? Cô gái đó đồng ý chứ?"
Tưởng Hiểu Hiểu thở hắt ra, nhìn tiệm hoa tươi kia lại càng thêm buồn bực, cô ta bất đắc dĩ cười cười và nói: "Tớ khuyên rồi, nhưng Tô Anh lại đưa Khương Triết ra làm lá chắn, tớ cũng hết cách. Lần này chị Tiểu Duyệt gặp khó khăn rồi."
Lăng Dao hừ lạnh: "Cũng không biết ai cho cô ta sự tự tin lớn như vậy, dám đối đầu với tụi minh?"
Tưởng Hiểu Hiểu nghĩ, đó là vì Tô Anh có bản lĩnh quyến rũ người khác, một Khương Tứ chưa đủ còn phải thêm một Triệu Nhị! Thậm chí ngay cả Tưởng Diễn cũng nhìn Tô Anh bằng ánh mắt khác, cô ta không sao quên được mấy lần ở bệnh viện trông thấy Tưởng Diễn cười dịu dàng với Tô Anh, con nhỏ đó dựa vào cái gì chứ!
"Thôi, bây giờ không nói tới cô ta, mấy ngày nữa anh ba sẽ đến đây, tớ không muốn mọi chuyện cành mẹ đẻ cành con."
"Tiểu Duyệt làm sao bây giờ?"
"Tề gia sẽ nghĩ cách."
---
Lại nói đến Tô Anh, cô ôm di động cười giống hệt một con mèo nhỏ ăn vụng: "Ôi dào, Tưởng tiểu thư thật sự rất giận ấy chứ, lời nói cũng giận dữ! Chẳng qua vẫn là em lợi hại, em làm cô ta giận tới mức phải bỏ chạy!"
Khóe miệng Khương Triết nở nụ cười, một tay anh lật xem tài liệu, hỏi cô: "Sao cô ta lại giận em?"
Tô Anh liền kể lại mấy lời của Tưởng Hiểu Hiểu một lần nữa, chép chép miệng: "Em không sao, đó là vì em lợi hại thoát ra được, mấy anh lại tìm được em đúng lúc, em mới có thể không sao đấy! Cái gì mà Tề Duyệt chưa từng chịu khổ, không thể ở lại Cục cảnh sát được, em sẽ hại chết cô ta à? Em còn không rõ Tưởng Hiểu Hiểu nói gì nữa, rõ ràng là em suýt bị hại chết mà!"
"Ừ, lần sau cô ta đến, em cứ đuổi thẳng ra ngoài."
"Anh thật là bá đạo."
Khương Triết cười cười: "Được rồi, anh phải làm việc đã."
"Ừm."
"Tối nay anh bảo trợ lý Diêu tới đón em, cùng nhau ăn cơm nhé."
"Được."
Gác điện thoại, Tô Anh cười lạnh một tiếng, Tưởng Hiểu Hiểu thật sự xem cô là đầu đất sao? Nhưng cô ta cũng không thật tình giúp đỡ Tề Duyệt, nếu thật tình muốn giúp, sao lại nói ra mấy lời đó chứ?
Chẳng phải quan hệ giữa hai người đó rất tốt ư?
Việc này... ngược lại Tô Anh có chút không rõ ý đồ của Tưởng Hiểu Hiểu.
---
Quả nhiên hai ngày sau Tưởng Nghị đã tới thành phố C.
Anh ta không nói với Tưởng Hiểu Hiểu, cũng từ chối tài xế và xe được sắp xếp cho mình, tự anh ta thuê xe chạy tới tiệm hoa tươi của Tô Anh.
Anh ta vẫn thấy hơi tò mò, rốt cuộc cô gái có thể khiến Tưởng Diễn vui vẻ hòa nhã, lại còn làm Khương Tứ và Triệu Nhị cảm mến có dáng vẻ thế nào?
Tô Anh đang ngủ, đột nhiên bị tiếng nói thầm thì bên tai đánh thức, cô mở to mắt mơ mơ màng màng, bất thình lình bị khuôn mặt kề sát mặt mình làm cho hoảng sợ, cô lập tức đẩy cái đầu đang kề sát mặt mình ra!
Tưởng Diễn: "Ồ, công chúa đã chiến thắng bệnh độc trong người và tỉnh lại rồi, thấy hoàng tử có ý đồ gây rối, nàng giơ tay giáng cho hoàng tử một cái tát, hơn nữa còn nói..."
Tô Anh trợn mắt trước vẻ mặt uất ức của Lâm Thành Phong: "Anh, anh mộng du à!"
Tưởng Diễn: "Ngươi lưu manh!"
Tô Anh: "... Anh Tưởng Diễn, anh lại ồn ào gì nữa vậy?"
Lâm Thành Phong: "..."
Lâm Thành Phong ôm mặt, uất ức muốn khóc.
Tưởng Diễn cười ha ha khép quyển "Công chúa Bạch Tuyết" lại: "Anh đọc truyện cổ tích ở đầu giường cho em nghe, sao hả? Dễ nghe không?"
Tô Anh: "..."
Anh lớn vậy mà còn dọa người, đừng cười nữa được không!
Lâm Thành Phong lên án: "Anh Anh, tại sao em đánh anh?"
Tô Anh nổi giận: "Anh cách em gần quá ha, dọa chết em!"
Lâm Thành Phong: "...Được rồi."
Tô Anh nhìn xem thời gian, chưa tới bảy giờ.
Cô xác định chắc chắn là Tưởng Diễn đang trả đũa mình!
Ồn ào như thế làm cô ngủ cũng không được, hôm nay cô phải xuất viện, đuổi hai người khách không mời mà đến. Tô Anh nhanh chóng đứng lên, thu dọn hành lý chuẩn bị trở về, thuận tiện ôm luôn chậu cây Lục La cuối cùng trong phòng bệnh của Tưởng Diễn.
Phòng bệnh của anh đã thật sự trống rỗng, anh lại không thể tức giận.
Tưởng Diễn đau đầu vỗ trán, cô nhóc này thật là nhỏ mọn.
---
Điều làm Tô Anh không ngờ chính là khi cô về gần tới nhà lại trông thấy hai người đàn ông mặc áo đen bị ngã trong tiệm mình, bất tỉnh nhân sự!
Hơn nữa trong không khí còn tràn ngập một mùi hương kỳ quái, không phải mùi hoa, càng không phải mùi khí gas bị rò rỉ...
Xương rồng kêu to oa oa: "Anh Anh! Anh, Anh Anh, chị xem chúng em bắt được mấy tên trộm này!!!"
Cây xấu hổ cố gắng vươn thân mình: "Tuy rằng đều là công lao của em, nhưng tất cả mọi người đều nỗ lực!"
"...Hả?" Lần đầu tiên Tô Anh thấy cây xấu hổ không biết xấu hổ như vậy!
Xương rồng lập tức nói: "Em cũng có nha, gai của em bắn biu biu biu đấy! Giống như súng liên thanh vậy!"
Hoa nhài có chút khổ sở: "... Em vô dụng quá, xem ra em chỉ biết phụ trách làm đẹp thôi."
Tô Anh: "..."
Là Lâm Thành Phong đưa Tô Anh về, Tưởng Diễn nhàn rỗi không có việc gì làm cũng đi theo, tuy anh chưa xuất viện nhưng đã có thể chạy lung tung rồi, lúc này đây anh đang ở phía sau giúp cô xách đồ này nọ.
Giờ phút này vừa vào cửa, thấy dưới chân Tô Anh có hai tên đàn ông mặc áo đen đang nằm, sắc mặt Lâm Thành Phong và Tưởng Diễn liền thay đổi trong nháy mắt!
Vội vàng tiến lên, kéo Tô Anh lùi sang một bên, cả hai không nhìn người trên đất trước mà lại đi trách mắng Tô Anh: "Những chuyện thế này, em phải lập tức gọi bọn anh chứ!"
Tô Anh giải thích: "Không sao đâu, bọn họ té xỉu rồi..."
"Vậy cũng không được!" Tưởng Diễn vẫn luôn cầm truyện cổ tích cười ha hả bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, thoạt nhìn đặc biệt dọa người, Tô Anh đành yên lặng gật đầu: "... Dạ dạ."
Lâm Thành Phong chọc chọc cái trán của cô, sau đó mới ngồi xổm xuống nhìn hai tên đàn ông mặc đồ đen.
Tưởng Diễn kéo Tô Anh ra sau lưng mình.
Lâm Thành Phong vừa nhìn thấy khuôn mặt đối phương, trong nháy mắt anh liền vui vẻ: "Ủa ủa, Lộ Hải này, Phạm Nghị này, người quen cũ ấy mà!"
Tô Anh ló đầu nhìn thử, trong nháy mắt không nhịn được mà cười một chút, còn không phải là người quen cũ sao?! "Lộ Hải kia được thả ra từ khi nào nhỉ? Phạm Nghị này nữa, sao tự nhiên lại lăn vào một chỗ với Lộ Hải!"
Có điều ngẫm lại, Phạm Nghị và Tề Duyệt có quan hệ, Lộ Hải lại giúp Tề Duyệt làm việc, hai tên này cùng nhau tới đúng là không có gì quái lạ cả!
Tưởng Diễn không rõ hai tên đó là ai, nhưng xem ra là từng có mẫu thuẫn với Tô Anh.
Tô Anh phê bình hai tên đó một cách vô cùng thẳng thắn: "Tên này là đồ khốn khiếp từng sai người phá tiệm hoa nhà em, người còn lại là tên cặn bã đã cắm sừng bạn thân của em!"
Lâm Thành Phong đứng lên, đá đá Phạm Nghị ở dưới chân mình: "Thủ đoạn của Tề Đại tiểu thư thật là cao siêu, thế mà Phạm Nghị này còn bán mạng cho cô ta!"
Tưởng Diễn nhướng mày: "Hắn hả?"
Lâm Thành Phong: "Đương nhiên thằng mặt trắng này chính là tình nhân nhỏ của Tề Đại tiểu thư đấy!"
Tưởng Diễn nhướng mày, dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên, coi như không thấy gì cả.
Lâm Thành Phong nhìn Tô Anh đang rướn cần cổ ở sau lưng Tưởng Diễn: "Anh Anh ngốc, còn không mau gọi điện thoại báo cảnh sát!"
Chứng cứ này vô cùng xác thực, chạy không thoát rồi.
---
Cuối cùng cảnh sát tới đưa Lộ Hải và Phạm Nghị đi. Thật không may, trước khi tới đồn Cảnh sát bọn chúng phải tới bệnh viện một chuyến, môi và móng tay của hai tên đó đen thui, mặt cũng tái xanh, thoạt nhìn giống như bị trúng độc vậy. Không chỉ như thế, trên người bọn chúng còn bị rất nhiều gai đâm.
Chẳng qua chỉ là một tiệm hoa tươi, không phải mỏ than, làm sao trúng độc được chứ?
Không chỉ cảnh sát, ngay cả Lâm Thành Phong và Tưởng Diễn cũng thấy rất lạ: "Sao hai tên đó lại xỉu chung ở chỗ này vậy nhỉ?"
Tô Anh chớp mắt, tất nhiên là cô không biết gì cả!
---
Sau khi tiễn Lâm Thành Phong và Tưởng Diễn, Tô Anh lập tức chạy tới chỗ cây xấu hổ (tên Hán Việt là Hàm Tu Thảo)
Cô vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ: "Tiểu Hàm, em có thể nhả khí độc ư?"
Cây xấu hổ lập tức ưỡn thẳng thân mình: "Đúng đó Anh Anh! Em lợi hại chứ?!"
Tô Anh lập tức giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại! Siêu lợi hại! Em làm thế nào mà được vậy?"
Cây mắc cỡ nghi hoặc, nói: "Không biết ạ, em luôn mong luôn nghĩ, sau khi thấy mấy người xấu tới, em lập tức nghĩ tới việc làm họ té, vậy thì họ không thể làm chuyện xấu được nữa!"
Tô Anh nghĩ, nếu nói vậy, cô phải thật sự cảm tạ Lộ Hải và Phạm Nghị rồi.
Cô cho rằng xương rồng đã là một kỳ tích, không ngờ cây xấu hổ cũng sáng tạo ra kỳ tích, chẳng phải điều đó có nghĩa là mọi loài hoa đều có những khả năng đặc biệt của riêng chúng ư? Chỉ cần nỗ lực rèn luyện vượt qua cực hạn là có thể khiến bọn chúng phát huy tác dụng đến mức tận cùng, không chừng thật sự tu luyện thành tinh luôn đấy!
Tô Anh phát hiện ý tưởng của mình đi hơi xa, nhưng công hiệu của đám thực vật này quả thật có thể tăng mạnh hơn một chút.
---
Lúc sau Khương Triết mới biết có hai kẻ xông vào tiệm hoa tươi của Tô Anh, bởi vì té xỉu không rõ nguyên do nên mới gặp phải Tô Anh đúng lúc cô lành bệnh về nhà.
Khi ấy Lâm Thành Phong và Tưởng Diễn cũng ở đó, cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cả.
Vẻ mặt Khương Triết lại rất lạnh: "Đổi đám người đó cho tôi, đây là lần thứ mấy rồi mà còn để kẻ khác mò vào. Anh Anh không ở đấy, nếu có thì tôi biết phải làm gì bây giờ?"
Anh nhíu mày, nhớ lần trước hình như Triệu Vũ cũng y như vậy, trèo tường mò vào! Nhưng người anh sai đi trông coi lại chẳng có tác dụng nào cả.
Trợ lý Diêu ngước mắt, phải nói rằng đây đã là lần đổi thứ ba, nhưng anh cũng không nói nhiều, đáp lại: "Dạ."
Khương Triết vẫy vẫy tay, trợ lý Diêu lên tiếng trả lời rồi rời khỏi.
"Từ từ." Khương Triết đột ngột gọi trợ lý Diêu lại: "Lần này bảo bọn họ giám sát chặt chẽ một chút, Anh Anh ra ngoài cũng phải đi theo, bảo bọn họ làm việc cẩn thận từng chút cho tôi!"
Trợ lý Diêu: "Dạ, tôi hiểu rồi."
Khương Triết đứng lên, đi đến phía trước cửa sổ, nhìn tòa cao ốc ở dưới chân mình với vẻ mặt khó lường.
Tối hôm nay, anh về nhà cũ một chuyến.
Gần đây Khương Triết không thường xuyên về thăm ông cụ. Anh vừa về đã nghe người hầu nói ông cụ nhắc anh nhiều lắm, lần này cuối cùng anh cũng đến. Khương Triết đưa chai rượu mà mình mua tặng ông cụ cho người hầu: "Đợi lát nữa ăn cơm thì rót cho ông cụ."
"Ôi!" Người hầu đồng ý, vui mừng đi vào phòng bếp.
Ông cụ ở trong phòng sách, thấy Khương Triết cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: "Sao lại về đây?"
Khương Triết nói: "Con về thăm ông nội, gần đây trời lạnh, ông nội cần phải để ý đến sức khỏe của mình." Anh chuyển đề tài: "Chẳng qua đúng là con muốn nói với ông một chuyện."
"Hả? Nói gì?"
Khương Triết: "Về phía Tề Duyệt, con sẽ không kết hôn với cô ta."
Ông cụ giương mắt nhìn Khương Triết: "Đúng là lần này viện nghiên cứu của Tề Duyệt làm không được tốt." Ông cười giòn: "Rốt cuộc con cũng tìm được cớ để nói chuyện với ông." Ông cụ cực kỳ hiểu rõ tâm tình Khương Triết.
"Không phải." Khương Triết nhếch môi dưới: "Con chỉ là nói trước với ông một tiếng, lần này cô nàng Tề Duyệt đó thật sự xong rồi."
Vẻ mặt của ông cụ nhà họ Khương bỗng nghiêm lại: "Lời này của con có ý gì?"
Khương Triết: "Tề Duyệt âm thầm sai người bắt cóc tống tiền, hành hung ăn cướp, chuyện này đã có chứng cứ vô cùng xác thực. Ông nội, hôm nay con tới, trước tiên là nói một tiếng với ông, con không muốn ông biết được từ miệng người khác rồi lại cho rằng cháu mình không hiếu thuận."
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, dáng vẻ vô cùng khó xử: "Tuy con không thể nào thích Tề Duyệt, cô ta lén chơi đùa tình ái (có thể là nói cô ta lên giường với Phạm Nghị) cũng chẳng sao cả, nhưng tâm tư Tề Duyệt quá ác độc, nếu con thật sự cưới cô ta, khó bảo toàn sau này cô ta sẽ không liên lụy Khương gia chúng ta."
Ông cụ nói: "Tề Duyệt không phải kẻ không có đầu óc như vậy, con bé lại làm ra những chuyện này ư?"
Khương Triết: "Cô ta không phải không có đầu óc mà là quá thông minh, thông minh bị thông minh hại (gậy ông đập lưng ông), còn quá kiêu ngạo, quá tự phụ, chính là tự cao đó ạ, đã được định trước là kẻ thua cuộc!"
Trái lại Khương Triết không hề giấu giếm, anh cười một tiếng, trong sự bình tĩnh chỉ toàn vẻ lãnh khốc: "Ông nội nói Tề Duyệt thông minh, sẽ là người vợ tốt, con mới thử một lần xem sao. Viện nghiên cứu của cô ta xảy ra chuyện, quả thật là con động tay động chân, nhưng con cũng không làm thêm cái gì khác, chỉ là bắt được điểm yếu của cô ta mà thôi, đã khiến cô ta "quân lính tan rã"."
Khương Triết: "Nếu Tề Duyệt thông minh, giữ sự bình thản, chỉ cần thận trọng vững vàng một năm, chắc chắn cô ta có thể xoay chuyển tình thế! Nhưng cô ta không như thế, ngược lại còn mặc kệ mọi chuyện ở phòng thí nghiệm, tâm cao khí ngạo, chỉ biết trả thù xả hận, con không cho rằng người như vậy sẽ là một người vợ tốt."
Ông cụ Khương lại nhìn kỹ Khương Triết một lần nữa: "Hóa ra con bất mãn với sự sắp xếp của ta?"
Khương Triết: "Ông nội đã dạy con rằng, bất kỳ cái gì, bản thân mình đều phải thử một lần mới biết được rốt cuộc nó tốt hay xấu, mù quáng nghe theo ngược lại không tốt."
Cuối cùng, lúc Khương Triết rời khỏi nhà cũ, ông cụ đã uống tới mức ngà ngà say: "Giỏi, giỏi lắm, tôi đã dạy được thằng cháu rất giỏi! Giống y như tôi!"
"Ông chủ, ông uống say rồi." Người hầu bưng trà giải rượu tới, đút từng muỗng cho ông uống.
"Say gì chứ!" Lớp da trên mặt ông đã nhão, nếp nhăn loang lổ, chỉ có cặp mắt là vẫn sắc bén kèm theo ánh nhìn lạnh lẽo: "Anh nên hỏi tôi rằng cháu tôi giỏi chỗ nào, giống tôi cái gì!"
"Dạ, vậy ngài nói xem Triết thiếu gia giỏi ở đâu, giống ngài ở chỗ nào ạ?"
"Giống tôi, giống tôi lúc còn trẻ, máu lạnh vô tình như vậy! Xuống tay rất được! Rõ ràng biết tôi..."
Giọng nói của ông ngày càng nhỏ, người hầu giúp ông lau mặt lau tay, cẩn thận tắt đèn rồi lui xuống.
---
Hai ngày sau, Tô Anh nghe nói Tề Duyệt bị bắt tới Cục cảnh sát.
Thật ra cô chẳng có gì để cao hứng cả, chỉ nói: "Muốn xem kết quả cuối cùng, cô ta vào rồi lại ra thôi, lãng phí mất nụ cười của tôi."
Lão ngô đồng nói: "Cô ta hại cô mấy lần, lần này suýt chút nữa đã hại tới tính mạng, bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, không chạy được đâu."
Tô Anh cười cười, cô làm sao quên trên thế gian còn có những thứ đặc quyền này nọ kia chứ, trước khi có kết quả cuối cùng thì thật khó nói, chẳng qua nếu Khương Triết hành động, Tề gia muốn đưa Tề Duyệt ra ngoài lại không dễ dàng như thế, lần này cô ta phải chịu tội một chút rồi.
Suy tư một lát, Tô Anh dặn dò ngô đồng, nói: "Phải rồi lão ngô đồng, ông giúp tôi xem chừng tình trạng của Tề Duyệt ở Cục cảnh sát một chút, còn nữa, nếu có một cô nàng tên Tưởng Hiểu Hiểu tới gặp cô ta, ông giúp tôi để ý xem bọn họ nói gì nhé."
"Tưởng Hiểu Hiểu?"
"Ừ, hai người đó là một bọn."
"Được, tôi hiểu rồi."
Hồi sáng Tô Anh vừa nhắc tới Tưởng Hiểu Hiểu, mới qua bữa cơm trưa, Tưởng Hiểu Hiểu đã đỏ mắt tìm cô: "Tô Anh, cô có thể khuyên nhủ Khương tiên sinh không, bảo anh ấy tha cho chị Tiểu Duyệt đi."
Tô Anh vốn muốn cười nhưng giờ phút này cô lại lạnh mặt, hừ một tiếng rồi xoay người sang chỗ khác: "Xin lỗi nhé, tôi không làm được!"
Tưởng Hiểu Hiểu vội nói: "Tô Anh, tôi biết cô chịu khổ, nhưng không phải bây giờ cô không sao rồi ư? Cô xem bây giờ cô rất ổn, nhưng chị Tiểu Duyệt không giống vậy, từ nhỏ chị ấy chưa từng chịu khổ, bây giờ phải chịu tội ở Cục cảnh sát, chị ấy chưa từng bị như thế, không thể nào ở lại Cục cảnh sát được! Cô làm vậy sẽ hại chết chị ấy đó!"
Tô Anh im lặng một hồi lâu: "Nhưng cô ta năm lần bảy lượt hại tôi, hơn nữa chuyện này do Cục cảnh sát quản lý, liên quan gì tới A Triết? Chúng tôi cũng đâu thể thay đổi pháp luật được!"
Tưởng Hiểu Hiểu lập tức nói: "Cô không cần phải xen vào mấy cái đó, chỉ cần cô và Khương Triết đồng ý, chúng tôi lập tức có cách!"
Tô Anh ngẫm nghĩ. Nằm ngoài dự kiến của Tưởng Hiểu Hiểu, cô gật đầu đồng ý: "Được, tôi hỏi A Triết một chút đã." Cô lập tức lấy di động ra, gọi điện thoại tới Khương Triệt, Tưởng Hiểu Hiểu tươi cười đầy mặt, dường như cao hứng vì Tô Anh biết thức thời.
Cuộc gọi lần này nhanh chóng được chuyển đi, giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Khương Triết xuyên qua ống nghe truyền đến: "Anh Anh?"
Tô Anh nói: "A Triết, anh có bận không?"
"Làm sao vậy?"
"Tưởng tiểu thư tới tìm em, muốn em và anh nói chuyện một chút, bảo anh đừng gây khó dễ cho Tề Duyệt thì bọn họ mới có cách đưa cô ta ra ngoài. A Triết, em cảm thấy hơi kỳ lạ, chuyện này do bên cảnh sát quản lý, hơn nữa luật pháp vô tư (không thiên vị không vụ lợi), vương tử phạm pháp tội như thứ dân, hẳn là không phải chuyện của chúng ta đâu nhỉ?"
Tưởng Hiểu Hiểu: "...?"
Cô ta trợn mắt nhìn Tô Anh, Tô Anh ngượng ngùng nói: "Tôi không hiểu lắm, hỏi rõ đã rồi mới nói. Cô đừng có nóng giận nha Tưởng tiểu thư, tuy tôi muốn giúp cô nhưng nếu cô phạm tội nặng tôi sẽ không thông đồng làm bậy đâu!"
Sắc mặt Tưởng Hiểu Hiểu đỏ bừng vì nghẹn, cũng không biết do máy sưởi hun ấm hay cô ta giận Tô Anh: "Tô Anh, có phải cô hiểu lầm không, tôi không có ý đó."
"Vậy cô có ý gì?"
"Tôi chỉ muốn giúp chị Tiểu Duyệt cầu xin cô và Khương tiên sinh tha thứ..."
"À." Cô gật đầu: "Tôi không tha thứ cho cô ta."
Tưởng Hiểu Hiểu: "..."
Dường như cô ta đã nghẹn một bụng mà rời đi, càng ngày càng cảm thấy Tô Anh đáng ghét, người đáng ghét như vậy, tại sao Triệu Vũ lại thích chứ?
Cô ta trở lại xe, Lăng Dao đang trang điểm: "Sao hả? Cô gái đó đồng ý chứ?"
Tưởng Hiểu Hiểu thở hắt ra, nhìn tiệm hoa tươi kia lại càng thêm buồn bực, cô ta bất đắc dĩ cười cười và nói: "Tớ khuyên rồi, nhưng Tô Anh lại đưa Khương Triết ra làm lá chắn, tớ cũng hết cách. Lần này chị Tiểu Duyệt gặp khó khăn rồi."
Lăng Dao hừ lạnh: "Cũng không biết ai cho cô ta sự tự tin lớn như vậy, dám đối đầu với tụi minh?"
Tưởng Hiểu Hiểu nghĩ, đó là vì Tô Anh có bản lĩnh quyến rũ người khác, một Khương Tứ chưa đủ còn phải thêm một Triệu Nhị! Thậm chí ngay cả Tưởng Diễn cũng nhìn Tô Anh bằng ánh mắt khác, cô ta không sao quên được mấy lần ở bệnh viện trông thấy Tưởng Diễn cười dịu dàng với Tô Anh, con nhỏ đó dựa vào cái gì chứ!
"Thôi, bây giờ không nói tới cô ta, mấy ngày nữa anh ba sẽ đến đây, tớ không muốn mọi chuyện cành mẹ đẻ cành con."
"Tiểu Duyệt làm sao bây giờ?"
"Tề gia sẽ nghĩ cách."
---
Lại nói đến Tô Anh, cô ôm di động cười giống hệt một con mèo nhỏ ăn vụng: "Ôi dào, Tưởng tiểu thư thật sự rất giận ấy chứ, lời nói cũng giận dữ! Chẳng qua vẫn là em lợi hại, em làm cô ta giận tới mức phải bỏ chạy!"
Khóe miệng Khương Triết nở nụ cười, một tay anh lật xem tài liệu, hỏi cô: "Sao cô ta lại giận em?"
Tô Anh liền kể lại mấy lời của Tưởng Hiểu Hiểu một lần nữa, chép chép miệng: "Em không sao, đó là vì em lợi hại thoát ra được, mấy anh lại tìm được em đúng lúc, em mới có thể không sao đấy! Cái gì mà Tề Duyệt chưa từng chịu khổ, không thể ở lại Cục cảnh sát được, em sẽ hại chết cô ta à? Em còn không rõ Tưởng Hiểu Hiểu nói gì nữa, rõ ràng là em suýt bị hại chết mà!"
"Ừ, lần sau cô ta đến, em cứ đuổi thẳng ra ngoài."
"Anh thật là bá đạo."
Khương Triết cười cười: "Được rồi, anh phải làm việc đã."
"Ừm."
"Tối nay anh bảo trợ lý Diêu tới đón em, cùng nhau ăn cơm nhé."
"Được."
Gác điện thoại, Tô Anh cười lạnh một tiếng, Tưởng Hiểu Hiểu thật sự xem cô là đầu đất sao? Nhưng cô ta cũng không thật tình giúp đỡ Tề Duyệt, nếu thật tình muốn giúp, sao lại nói ra mấy lời đó chứ?
Chẳng phải quan hệ giữa hai người đó rất tốt ư?
Việc này... ngược lại Tô Anh có chút không rõ ý đồ của Tưởng Hiểu Hiểu.
---
Quả nhiên hai ngày sau Tưởng Nghị đã tới thành phố C.
Anh ta không nói với Tưởng Hiểu Hiểu, cũng từ chối tài xế và xe được sắp xếp cho mình, tự anh ta thuê xe chạy tới tiệm hoa tươi của Tô Anh.
Anh ta vẫn thấy hơi tò mò, rốt cuộc cô gái có thể khiến Tưởng Diễn vui vẻ hòa nhã, lại còn làm Khương Tứ và Triệu Nhị cảm mến có dáng vẻ thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.