Chương 11
Cửu Tiêu
10/12/2021
Chương 11: Tác dụng của cành đào
Khi nói chuyện tay của ma nữ dài ra, bóp chặt cổ Triệu Mỹ Mỹ: “Tại sao các người có thể sống tiêu dao tự tại mà ta lại phải chịu khổ ở đây?”
“Tiểu Hoa, cứu… tớ với” Triệu Mỹ Mỹ cực kỳ sợ hãi, vào lúc này người duy nhất có thể cầu cứu lại không phải người bạn trai phú nhị đại kia mà là Trình Tiểu Hoa, thật sự quá châm chọc.
Trình Tiểu Hoa cuống lên, chuông đồng đang đeo trên cổ đột nhiên kêu “leng keng”, Bạch Triều Lộ bị tiếng chuông dọa sợ, buông lỏng tay, đám Vương Kỳ thấy thế liền vội kéo Triệu Mỹ Mỹ lại gần hơn.
Trình Tiểu Hoa thấy tiếng chuông có hiệu quả, ngay lập tức nắm lấy sợi dây chuyền lắc qua lắc lại để nó phát ra tiếng.
Mỗi một tiếng vang lục lạc vang lên là tay Bạch Triều Lộ lại rút ngắn đi một đoạn nhưng cũng chỉ có mỗi tác dụng này thôi.
Trình Tiểu Hoa vừa lắc lục lạc vừa nói: “Ta thật sự là Quỷ sai, đây chính là pháp bảo của Địa phủ Tư, cô mau chịu trói đi. Đừng để ta dùng Minh Âm Linh bắt cô!”
Lúc đầu Bạch Triều Lộ còn có chút sợ hãi nhưng sau đó ả hiểu ra được lục lạc này không có nhiều tác dụng, cười nói: “Nếu cô có bản lãnh đó thì sao phải phí lời với ta? Nhìn ta lấy mạng cô trước đây!”
Ả lại duỗi móng vuốt về phía Tiểu Hoa, nhưng lúc gần chạm vào người Trình Tiểu Hoa thì Minh Âm Linh chợt kêu lên “leng keng”, âm thanh sắc bén như một con dao xuyên vào trong hồn Bạch Triều Lộ khiến ả không ngừng run rẩy. Bấy giờ ả mới hiểu được cái vòng lục lạc kia thật sự có thể khắc chế được ả, nên vội chuyển mục tiêu, bắt Triệu Mỹ Mỹ. Triệu Mỹ Mỹ chưa kịp phải ứng đã bị kéo tới trước mặt Bạch Triều Lộ.
Bạch Triều Lộ vỗ vỗ khuôn mặt trang điểm kỹ càng của Triệu Mỹ Mỹ, hỏi Hứa Phong: “Là ả đẹp hay ta đẹp?”
Hứa Phong sợ hãi quá độ, không thể mở miệng nói được lời nào, một người đàn ông trưởng thành cứ vậy mà khóc nức nở.
Bạch Triều Lộ thê lương nói: “Năm đó chàng có thể nhẫn tâm lấy mạng ta, nay, nếu con ả này chết trước mặt chàng, chàng còn có thể lạnh lùng ác độc như vậy không?”
Dứt lời, cổ tay dùng lực, bóp chặt cổ Triệu Mỹ Mỹ. Triệu Mỹ Mỹ không thể được, theo bản năng giãy giụa nhưng cũng không thể nói được gì.
“Mỹ Mỹ!” Trình Tiểu Hoa ỷ vào tác dụng của Minh Âm Linh mà bất chấp sợ hãi bổ nhào qua kéo tay Bạch Triều Lộ. Nhưng tay Bạch Triều Lộ đang dùng nhiều lực, làm sao cô có thể kéo ra được?
Dưới tình thế khẩn cấp, cô mới chợt nhớ ra hôm qua có đến công viên ở Lâm Giang bẻ một cành đào để chuẩn bị làm nhiệm vụ bắt ma. Cô cũng đã hỏi Thường Tiểu Bạch, cành đào thật sự có thể áp chế ma quỷ. Lúc bẻ xong bỏ vào ba lô, hôm nay cũng mang theo. Cành đào to cỡ ngón tay cái, dài hơn ba mươi xăn ti mét. Trình Tiểu Hoa vội vàng lấy ra, đâm về phía tay Bạch Triều Lộ. Cành đào được vót nhọn, Trình Tiểu Hoa còn cố đâm thật mạnh. Lúc cành đào cắm vào tay của ma nữ, phát ra tiếng “xèo xèo” giống như axit sunfuric ăn mòn da thịt.
Bạch Triều Lộ đau đớn cực độ, buông Triệu Mỹ Mỹ ra, cành đào bị bẻ gãy, một nửa vẫn cắm trong tay ả, một nữa vẫn được Trình Tiểu Hoa nắm chặt trong tay.
Nhân lúc này, Vương Kỳ đánh báo, dùng mái chèo đập mạnh vào đầu mà nữ. Ma nữ bị chọc điên lên, gào lên một tiếng, mái tóc dài ướt nước dài ra khoảng năm, sáu mét giống như những con rắn có ý thức bò lên quấn quanh cổ đám người Vương Kỳ, Triệu Mỹ Mỹ, Hứa Phong. Ả vốn muốn quấn cả Trình Tiểu Hoa nhưng cô có Minh Âm Linh bảo vệ, ả chẳng thể động đến được.
Năm mạng người đang gặp nguy hiểm. Trình Tiểu Hoa cũng không suy nghĩ gì nhiều, nắm chặt nửa cành đào còn lại, dùng sức đâm thẳng vào mặt Bạch Triều Lộ. Bạch Triều Lộ không thể động vào cô, chỉ cần ở hơi gần là tiếng lục lạc đã vang lên, ả chỉ đành lẩn tránh Tiểu Hoa, không thể tiếp tục khống chế mái tóc, nhờ vậy mà đám người Vương Kỳ mới thoát khỏi việc bị bóp chết tươi.
Hai bên bờ sông Tịch Giang không có lấy một bóng người nhưng lai có mấy Quỷ sai đang đứng đó quan sát mọi chuyện trên sông.
A Phòng mặc váy ngắn màu xanh, đứng khoanh tay, cười nói: “Nhìn không ra là Tiểu Hoa cũng có chút bản lĩnh đấy.”
Thường Tiểu Bạch kéo góc áo Thường Thanh, lo lắng hỏi: “Anh, có cách nào giúp chị Tiểu Hoa không? Chị ấy không có linh lực, em lo chị ấy không cưỡng chế được ả ma nữ trăm tuổi kia.”
Đứng cạnh cô bé là một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang nhìn chỗ giữa sông – lúc này đang có mưa, trên sông lại còn có sương mù bao phủ, người thường sẽ không thể nhìn thấy trên sông có thuyền nhưng mấy người họ lại có thể thấy rất rõ.
“Không phải em nói cô ấy phải hoàn thành nhiệm vụ Địa phủ Tư giao sao? Nếu chúng ta nhúng tay vào sẽ ảnh hưởng đến việc cô ấy hoàn thành nhiệm vụ. Chờ một lát nữa đi.”
Ở giữa sông, Bạch Triều Lộ nhận thấy không còn ưu thế, không cam tâm rống giận một tiếng rồi vội chui vào trong lòng sông để chạy trốn.
“Cô không được chạy, nhiệm vụ của tôi còn chưa có xong mà!” Trình Tiểu Hoa nhào lên mạn thuyền, vươn tay túm chặt tóc ả, nhưng hành động này cũng làm cho nửa người cô nhoài ra khỏi thuyền, may mà có Vương Kỳ ôm lấy chân cô, quát: “Ả chạy là tốt rồi, cậu còn giữ ả lại làm gì, không muốn sống nữa à!”
Trình Tiểu Hoa có khổ mà không thể nói, có trời mới hiểu lòng cô, cô không muốn có giao thiệp gì với con ma này nhưng cô cũng không muốn bị vạn quỷ cắn người đâu.
Lúc đầu cô còn cố kỵ trên thuyền có người, chỉ muốn dọa Bạch Triều Lộ bỏ đi là tốt rồi. Nhưng giờ thấy Bạch Triều Lộ rơi vào thế yếu, cô đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này được. Bỏ qua đêm nay rồi, ai biết về sau Bạch Triều Lộ có hiện thân nữa hay không. Dưới tình thế cấp bách, Trình Tiểu Hoa lại giơ cành đào lên, dùng toàn bộ sức lực từ thuở cha sinh mẹ đẻ đâm mạnh vào đỉnh đầu Bạch Triều Lộ.
Lúc đó, ở giữa không trung cách đó không xa, nơi mà cả ma nữ và quỷ sai đều không nhìn thấy có một bóng dáng hòa vào trong màn đêm, nhìn thấy hết thảy sự việc đang diễn ra ở giữa sông. Vào lúc Trình Tiểu Hoa giơ lên cành đào, hắn bắn ra một chút linh lực, giống như sao băng xẹt qua bóng tối, dừng ở chỗ cành đào cắm vào đỉnh đầu ma nữ.
“Á” Bạch Triều Lộ thống khổ không chịu được, giãy giụa vài cái sau đó nằm bất động trên mặt nước, giống như bị ghim lên trên đó.
Trình Tiểu Hoa bất ngờ, cành đào này có tác dụng lớn vậy! Hóa ra bắt quỷ, bắt mà cũng không có gì khó, một cành đào là đủ dùng rồi!
Triệu Mỹ Mỹ, Lâm Mạn, Tiền Lệ và Hứa Phong đều đã ngất, chỉ còn có Vương Kỳ vẫn còn tỉnh, Trình Tiểu Hoa lại anh lại, giúp kéo ma nữ lên thuyền.
Vương Kỳ nghi ngờ hỏi: “Cậu kéo lên làm gì?”
Trình Tiểu Hoa nói: “Cậu đừng hỏi nữa, mau chèo thuyền về bờ đi thôi!”
Sông Tịch Giang rộng khoảng năm, sáu trăm mét, lúc trước bị Bạch Triều Lộ ngăn cản nên thuyền nhỏ không thể ra khỏi giữa sông được. Lúc này, chèo một lúc là đến bờ.
Vừa đến gần bờ, Thường Tiểu Bạch và A Phòng đã chạy đến nhìn.
A Phòng nói: “Không hổ là hồn ma có trên trăm năm oán khí, đã luyện hóa được thực thể rồi này.”
Thường Tiểu Bạch cười hihi nói: “Chị Tiểu Hoa thật giỏi quá đi, ma nữ trăm năm tuổi mà cũng có thể bắt được. Em còn lo lắng chị sẽ bị nó hại chết, lại phải thu hồn chị thì chán lắm.”
Thường Thanh chỉ mải quan sát ma nữ trên thuyền, không hề nói gì.
Trình Tiểu Hoa cảm thấy mất sức khủng khiếp, chỉ có thể nhờ Vương Kỳ giúp kéo ma nữ kia lên bờ.
Vương Kỳ lau mồ hôi trên trán, nghi ngờ nhìn ba người Thường Tiểu Bạch: “Các người, các người là ai?”
A Phòng nói: “Chúng tôi là ai không quan trọng, bởi vì anh sẽ quên ngay thôi.” Nói xong vươn tay chạm nhẹ một cái, Vương Kỳ vô lực ngã xuống đất.
Trình Tiểu Hoa hoảng hốt: “Cô làm gì cậu ấy rồi? Cậu ấy là người, không phải ma đâu!”
A Phòng nói: “Bình tĩnh, không chết được đâu, chỉ ngủ say hết đêm nay thôi.”
Nói xong cô biến ra một bộ xiềng xích kiểu cũ, khóa lại hai tay Bạch Triều Lộ, lại chạm nhẹ một cái, một luồng ánh sáng lóe lên, Bạch Triều Lộ run rẩy tỉnh lại, thấy bản thân đã bị trói, muốn phản kháng.
A Phòng nói: “Không cần phí sức, bị xích Khóa Hồn của Địa phủ khóa lại thì một chút tu vi cô cũng không dùng được. Ngoan ngoãn chút đi!”
Bạch Triều Lộ giãy giũa vài cái, cảm thấy không có sức lực mới hoảng sợ hỏi: “Rốt cuộc các, các người là ai?”
Thường Tiểu Bạch nói: “Chúng tôi là Quỷ sai ở Địa phủ Tư. Chẳng lẽ cô ở trong sông lâu như vậy mà không thấy chúng tôi bắt hồn sao?”
A Phòng mất kiên nhẫn nói: “Nói nhiều vậy làm gì, mau mau về báo cáo kết quả. Tôi còn chưa có đi ăn khuya đâu! Tiểu Hoa này, chúng tôi giúp cô nhiều vậy, hoành thánh đêm nay cô mời đi nhé?”
Thường Thanh liếc mắt xem thường: “Khu Tân giới này thuộc địa phận của cô, bắt hồn ma lại càng là việc của cô, còn không biết xấu hổ mà muốn người ta trả ơn à?”
Trình Tiểu Hoa dựa vào trụ đèn, miễn cưỡng đứng vững: “Hôm nay tôi mệt muốn chết rồi, được nghỉ một ngày không cần mở tiệm. Đợi ngày mai mọi người đều đến ăn nhé, tôi mời.” Mấy chén hoành thánh thôi mà, cô vẫn có thể mời được.
Bạch Triều Lộ vẫn cố gắng giãy dụa làm xiềng xích va vào nhau kêu lách cách, ả càng giãy dụa, xích lại càng trói chặt cho đến tận khi trói vào xương mới dừng, quả thật vô cùng đau đớn.
Ả chịu đựng cơn đau, vừa giãy dụa vừa bò đến chỗ Hứa Phong, miệng thì thào nói nhỏ: “Tại sao ông trời lại bất công như vậy! Mày hại tao thê thảm như này mà lại có thể đầu thai làm người. Mà tao lại phải ở dưới đáy sông lạnh lẽo chịu khổ hơn một trăm năm, còn bị bắt về Địa phủ chịu phạt?”
A Phòng nói: “Cô nhầm rồi, báo ứng có thể tới trễ nhưng tuyệt đối sẽ có. Cô chỉ biết kiếp trước hắn đường đời thuận lợi, có thể lấy vợ sinh con mà không biết đây là phúc báo hắn tích cóp từng tý một suốt mười kiếp trước. Hắn hại cô chết oan chết uổng, đấy là nghiệp, đều đã được ghi lại rõ ràng trên sổ của Phán quan. Kiếp trước, vì nghiệp này mà sau khi hắn chết đã bị phán nhập Luyện ngục, ngày ngày chịu hình phạt xối nước sôi suốt bảy mươi năm mới có thể rửa sạch tội nghiệt, lại một lần nữa đầu thai. Kiếp này, hắn đầu thai vào một nhà giàu có, trước ba mươi tuổi mọi chuyện đều thuận lợi nhưng sau năm ba mươi tuổi sẽ nhà tan cửa nát, từ đó về sau sống trong khổ cực, chết trong cô độc. Cô còn cảm thấy như vậy là không công bằng sao?”
Khi nói chuyện tay của ma nữ dài ra, bóp chặt cổ Triệu Mỹ Mỹ: “Tại sao các người có thể sống tiêu dao tự tại mà ta lại phải chịu khổ ở đây?”
“Tiểu Hoa, cứu… tớ với” Triệu Mỹ Mỹ cực kỳ sợ hãi, vào lúc này người duy nhất có thể cầu cứu lại không phải người bạn trai phú nhị đại kia mà là Trình Tiểu Hoa, thật sự quá châm chọc.
Trình Tiểu Hoa cuống lên, chuông đồng đang đeo trên cổ đột nhiên kêu “leng keng”, Bạch Triều Lộ bị tiếng chuông dọa sợ, buông lỏng tay, đám Vương Kỳ thấy thế liền vội kéo Triệu Mỹ Mỹ lại gần hơn.
Trình Tiểu Hoa thấy tiếng chuông có hiệu quả, ngay lập tức nắm lấy sợi dây chuyền lắc qua lắc lại để nó phát ra tiếng.
Mỗi một tiếng vang lục lạc vang lên là tay Bạch Triều Lộ lại rút ngắn đi một đoạn nhưng cũng chỉ có mỗi tác dụng này thôi.
Trình Tiểu Hoa vừa lắc lục lạc vừa nói: “Ta thật sự là Quỷ sai, đây chính là pháp bảo của Địa phủ Tư, cô mau chịu trói đi. Đừng để ta dùng Minh Âm Linh bắt cô!”
Lúc đầu Bạch Triều Lộ còn có chút sợ hãi nhưng sau đó ả hiểu ra được lục lạc này không có nhiều tác dụng, cười nói: “Nếu cô có bản lãnh đó thì sao phải phí lời với ta? Nhìn ta lấy mạng cô trước đây!”
Ả lại duỗi móng vuốt về phía Tiểu Hoa, nhưng lúc gần chạm vào người Trình Tiểu Hoa thì Minh Âm Linh chợt kêu lên “leng keng”, âm thanh sắc bén như một con dao xuyên vào trong hồn Bạch Triều Lộ khiến ả không ngừng run rẩy. Bấy giờ ả mới hiểu được cái vòng lục lạc kia thật sự có thể khắc chế được ả, nên vội chuyển mục tiêu, bắt Triệu Mỹ Mỹ. Triệu Mỹ Mỹ chưa kịp phải ứng đã bị kéo tới trước mặt Bạch Triều Lộ.
Bạch Triều Lộ vỗ vỗ khuôn mặt trang điểm kỹ càng của Triệu Mỹ Mỹ, hỏi Hứa Phong: “Là ả đẹp hay ta đẹp?”
Hứa Phong sợ hãi quá độ, không thể mở miệng nói được lời nào, một người đàn ông trưởng thành cứ vậy mà khóc nức nở.
Bạch Triều Lộ thê lương nói: “Năm đó chàng có thể nhẫn tâm lấy mạng ta, nay, nếu con ả này chết trước mặt chàng, chàng còn có thể lạnh lùng ác độc như vậy không?”
Dứt lời, cổ tay dùng lực, bóp chặt cổ Triệu Mỹ Mỹ. Triệu Mỹ Mỹ không thể được, theo bản năng giãy giụa nhưng cũng không thể nói được gì.
“Mỹ Mỹ!” Trình Tiểu Hoa ỷ vào tác dụng của Minh Âm Linh mà bất chấp sợ hãi bổ nhào qua kéo tay Bạch Triều Lộ. Nhưng tay Bạch Triều Lộ đang dùng nhiều lực, làm sao cô có thể kéo ra được?
Dưới tình thế khẩn cấp, cô mới chợt nhớ ra hôm qua có đến công viên ở Lâm Giang bẻ một cành đào để chuẩn bị làm nhiệm vụ bắt ma. Cô cũng đã hỏi Thường Tiểu Bạch, cành đào thật sự có thể áp chế ma quỷ. Lúc bẻ xong bỏ vào ba lô, hôm nay cũng mang theo. Cành đào to cỡ ngón tay cái, dài hơn ba mươi xăn ti mét. Trình Tiểu Hoa vội vàng lấy ra, đâm về phía tay Bạch Triều Lộ. Cành đào được vót nhọn, Trình Tiểu Hoa còn cố đâm thật mạnh. Lúc cành đào cắm vào tay của ma nữ, phát ra tiếng “xèo xèo” giống như axit sunfuric ăn mòn da thịt.
Bạch Triều Lộ đau đớn cực độ, buông Triệu Mỹ Mỹ ra, cành đào bị bẻ gãy, một nửa vẫn cắm trong tay ả, một nữa vẫn được Trình Tiểu Hoa nắm chặt trong tay.
Nhân lúc này, Vương Kỳ đánh báo, dùng mái chèo đập mạnh vào đầu mà nữ. Ma nữ bị chọc điên lên, gào lên một tiếng, mái tóc dài ướt nước dài ra khoảng năm, sáu mét giống như những con rắn có ý thức bò lên quấn quanh cổ đám người Vương Kỳ, Triệu Mỹ Mỹ, Hứa Phong. Ả vốn muốn quấn cả Trình Tiểu Hoa nhưng cô có Minh Âm Linh bảo vệ, ả chẳng thể động đến được.
Năm mạng người đang gặp nguy hiểm. Trình Tiểu Hoa cũng không suy nghĩ gì nhiều, nắm chặt nửa cành đào còn lại, dùng sức đâm thẳng vào mặt Bạch Triều Lộ. Bạch Triều Lộ không thể động vào cô, chỉ cần ở hơi gần là tiếng lục lạc đã vang lên, ả chỉ đành lẩn tránh Tiểu Hoa, không thể tiếp tục khống chế mái tóc, nhờ vậy mà đám người Vương Kỳ mới thoát khỏi việc bị bóp chết tươi.
Hai bên bờ sông Tịch Giang không có lấy một bóng người nhưng lai có mấy Quỷ sai đang đứng đó quan sát mọi chuyện trên sông.
A Phòng mặc váy ngắn màu xanh, đứng khoanh tay, cười nói: “Nhìn không ra là Tiểu Hoa cũng có chút bản lĩnh đấy.”
Thường Tiểu Bạch kéo góc áo Thường Thanh, lo lắng hỏi: “Anh, có cách nào giúp chị Tiểu Hoa không? Chị ấy không có linh lực, em lo chị ấy không cưỡng chế được ả ma nữ trăm tuổi kia.”
Đứng cạnh cô bé là một người thanh niên khoảng hai mươi tuổi đang nhìn chỗ giữa sông – lúc này đang có mưa, trên sông lại còn có sương mù bao phủ, người thường sẽ không thể nhìn thấy trên sông có thuyền nhưng mấy người họ lại có thể thấy rất rõ.
“Không phải em nói cô ấy phải hoàn thành nhiệm vụ Địa phủ Tư giao sao? Nếu chúng ta nhúng tay vào sẽ ảnh hưởng đến việc cô ấy hoàn thành nhiệm vụ. Chờ một lát nữa đi.”
Ở giữa sông, Bạch Triều Lộ nhận thấy không còn ưu thế, không cam tâm rống giận một tiếng rồi vội chui vào trong lòng sông để chạy trốn.
“Cô không được chạy, nhiệm vụ của tôi còn chưa có xong mà!” Trình Tiểu Hoa nhào lên mạn thuyền, vươn tay túm chặt tóc ả, nhưng hành động này cũng làm cho nửa người cô nhoài ra khỏi thuyền, may mà có Vương Kỳ ôm lấy chân cô, quát: “Ả chạy là tốt rồi, cậu còn giữ ả lại làm gì, không muốn sống nữa à!”
Trình Tiểu Hoa có khổ mà không thể nói, có trời mới hiểu lòng cô, cô không muốn có giao thiệp gì với con ma này nhưng cô cũng không muốn bị vạn quỷ cắn người đâu.
Lúc đầu cô còn cố kỵ trên thuyền có người, chỉ muốn dọa Bạch Triều Lộ bỏ đi là tốt rồi. Nhưng giờ thấy Bạch Triều Lộ rơi vào thế yếu, cô đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này được. Bỏ qua đêm nay rồi, ai biết về sau Bạch Triều Lộ có hiện thân nữa hay không. Dưới tình thế cấp bách, Trình Tiểu Hoa lại giơ cành đào lên, dùng toàn bộ sức lực từ thuở cha sinh mẹ đẻ đâm mạnh vào đỉnh đầu Bạch Triều Lộ.
Lúc đó, ở giữa không trung cách đó không xa, nơi mà cả ma nữ và quỷ sai đều không nhìn thấy có một bóng dáng hòa vào trong màn đêm, nhìn thấy hết thảy sự việc đang diễn ra ở giữa sông. Vào lúc Trình Tiểu Hoa giơ lên cành đào, hắn bắn ra một chút linh lực, giống như sao băng xẹt qua bóng tối, dừng ở chỗ cành đào cắm vào đỉnh đầu ma nữ.
“Á” Bạch Triều Lộ thống khổ không chịu được, giãy giụa vài cái sau đó nằm bất động trên mặt nước, giống như bị ghim lên trên đó.
Trình Tiểu Hoa bất ngờ, cành đào này có tác dụng lớn vậy! Hóa ra bắt quỷ, bắt mà cũng không có gì khó, một cành đào là đủ dùng rồi!
Triệu Mỹ Mỹ, Lâm Mạn, Tiền Lệ và Hứa Phong đều đã ngất, chỉ còn có Vương Kỳ vẫn còn tỉnh, Trình Tiểu Hoa lại anh lại, giúp kéo ma nữ lên thuyền.
Vương Kỳ nghi ngờ hỏi: “Cậu kéo lên làm gì?”
Trình Tiểu Hoa nói: “Cậu đừng hỏi nữa, mau chèo thuyền về bờ đi thôi!”
Sông Tịch Giang rộng khoảng năm, sáu trăm mét, lúc trước bị Bạch Triều Lộ ngăn cản nên thuyền nhỏ không thể ra khỏi giữa sông được. Lúc này, chèo một lúc là đến bờ.
Vừa đến gần bờ, Thường Tiểu Bạch và A Phòng đã chạy đến nhìn.
A Phòng nói: “Không hổ là hồn ma có trên trăm năm oán khí, đã luyện hóa được thực thể rồi này.”
Thường Tiểu Bạch cười hihi nói: “Chị Tiểu Hoa thật giỏi quá đi, ma nữ trăm năm tuổi mà cũng có thể bắt được. Em còn lo lắng chị sẽ bị nó hại chết, lại phải thu hồn chị thì chán lắm.”
Thường Thanh chỉ mải quan sát ma nữ trên thuyền, không hề nói gì.
Trình Tiểu Hoa cảm thấy mất sức khủng khiếp, chỉ có thể nhờ Vương Kỳ giúp kéo ma nữ kia lên bờ.
Vương Kỳ lau mồ hôi trên trán, nghi ngờ nhìn ba người Thường Tiểu Bạch: “Các người, các người là ai?”
A Phòng nói: “Chúng tôi là ai không quan trọng, bởi vì anh sẽ quên ngay thôi.” Nói xong vươn tay chạm nhẹ một cái, Vương Kỳ vô lực ngã xuống đất.
Trình Tiểu Hoa hoảng hốt: “Cô làm gì cậu ấy rồi? Cậu ấy là người, không phải ma đâu!”
A Phòng nói: “Bình tĩnh, không chết được đâu, chỉ ngủ say hết đêm nay thôi.”
Nói xong cô biến ra một bộ xiềng xích kiểu cũ, khóa lại hai tay Bạch Triều Lộ, lại chạm nhẹ một cái, một luồng ánh sáng lóe lên, Bạch Triều Lộ run rẩy tỉnh lại, thấy bản thân đã bị trói, muốn phản kháng.
A Phòng nói: “Không cần phí sức, bị xích Khóa Hồn của Địa phủ khóa lại thì một chút tu vi cô cũng không dùng được. Ngoan ngoãn chút đi!”
Bạch Triều Lộ giãy giũa vài cái, cảm thấy không có sức lực mới hoảng sợ hỏi: “Rốt cuộc các, các người là ai?”
Thường Tiểu Bạch nói: “Chúng tôi là Quỷ sai ở Địa phủ Tư. Chẳng lẽ cô ở trong sông lâu như vậy mà không thấy chúng tôi bắt hồn sao?”
A Phòng mất kiên nhẫn nói: “Nói nhiều vậy làm gì, mau mau về báo cáo kết quả. Tôi còn chưa có đi ăn khuya đâu! Tiểu Hoa này, chúng tôi giúp cô nhiều vậy, hoành thánh đêm nay cô mời đi nhé?”
Thường Thanh liếc mắt xem thường: “Khu Tân giới này thuộc địa phận của cô, bắt hồn ma lại càng là việc của cô, còn không biết xấu hổ mà muốn người ta trả ơn à?”
Trình Tiểu Hoa dựa vào trụ đèn, miễn cưỡng đứng vững: “Hôm nay tôi mệt muốn chết rồi, được nghỉ một ngày không cần mở tiệm. Đợi ngày mai mọi người đều đến ăn nhé, tôi mời.” Mấy chén hoành thánh thôi mà, cô vẫn có thể mời được.
Bạch Triều Lộ vẫn cố gắng giãy dụa làm xiềng xích va vào nhau kêu lách cách, ả càng giãy dụa, xích lại càng trói chặt cho đến tận khi trói vào xương mới dừng, quả thật vô cùng đau đớn.
Ả chịu đựng cơn đau, vừa giãy dụa vừa bò đến chỗ Hứa Phong, miệng thì thào nói nhỏ: “Tại sao ông trời lại bất công như vậy! Mày hại tao thê thảm như này mà lại có thể đầu thai làm người. Mà tao lại phải ở dưới đáy sông lạnh lẽo chịu khổ hơn một trăm năm, còn bị bắt về Địa phủ chịu phạt?”
A Phòng nói: “Cô nhầm rồi, báo ứng có thể tới trễ nhưng tuyệt đối sẽ có. Cô chỉ biết kiếp trước hắn đường đời thuận lợi, có thể lấy vợ sinh con mà không biết đây là phúc báo hắn tích cóp từng tý một suốt mười kiếp trước. Hắn hại cô chết oan chết uổng, đấy là nghiệp, đều đã được ghi lại rõ ràng trên sổ của Phán quan. Kiếp trước, vì nghiệp này mà sau khi hắn chết đã bị phán nhập Luyện ngục, ngày ngày chịu hình phạt xối nước sôi suốt bảy mươi năm mới có thể rửa sạch tội nghiệt, lại một lần nữa đầu thai. Kiếp này, hắn đầu thai vào một nhà giàu có, trước ba mươi tuổi mọi chuyện đều thuận lợi nhưng sau năm ba mươi tuổi sẽ nhà tan cửa nát, từ đó về sau sống trong khổ cực, chết trong cô độc. Cô còn cảm thấy như vậy là không công bằng sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.