Chương 121
Cửu Tiêu
10/12/2021
Chương 121: Ba giấc mộng 8
“Ca…” Thường Thanh nghẹn lời, vẻ mặt đau khổ: “Xin lỗi muội, Tiểu Bạch. Muội đi ra đi, có được không? Tiểu Bạch, muội có gì oán trách thì hãy trách ca đi.”
Thường Tiểu Bạch cười lạnh: “Đi ra? Sau đó ca sẽ lại phong ấn ta mấy trăm năm nữa sao? Ha ha, ca mơ tưởng!”
Dứt lời liền phi thân, muốn lao ra khỏi hang động. Nhưng mà cô bé còn chưa tới cửa hàng thì đã bị một kết giới vô hình cản trở. Kết giới này là do Cảnh Thù bày ra từ trước. Lúc mới phát hiện trong quan tài có thứ khác lạ, hắn đã tiện tay bày ra một cái kết giới, như vậy sẽ tránh được tai họa thoát ra ngoài gây phiền phức. Mà lúc Thường Thanh đi vào cũng đã được Cảnh Thù cho phép. Chính vì thế, lúc hai Thường Tiểu Bạch đánh nhau túi bụi, Cảnh Thù mới thờ ơ lạnh nhạt, không quan tâm nhiều như vậy.
Thường Tiểu Bạch bị bắn trở về, sự tức giận càng tăng lên, ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng, không ngừng lao vào kết giới. Sau ba lần đụng phải đã ộc máu, nhưng vẫn không chịu dừng lại.
Lần thứ tư, lúc cô bé sắp lao tới thì đầu đụng vào thân thể Thường Thanh. Thường Thanh bị nàng đập mạnh vào cũng phun máu theo.
Thường Tiểu Bạch không thèm để ý đến vết thương của mình nhưng thấy Thường Thanh hộc máu thì vẻ mặt có chút thay đổi, tạm ngừng giãy dụa, ánh mắt nhìn Thường Thanh rất phức tạp, vừa kính yêu lại vừa oán hận.
Trong tình huống này, bọn Trình Tiểu Hoa cũng không tiện nhúng tay vào. Một đám người đầy bụng nghi vấn chỉ có thể khoang tay đứng nhìn đôi anh em này.
Thường Tiểu Bạch đấu tranh một hồi, bỗng nhiên lại trở nên ngoan ngoãn: “Ca ca, ta đã biết sai rồi. Chúng ta vẫn nên làm quỷ sai thì hơn, muội cam đoan sẽ không hồ nháo nữa.”
Thường Thanh nói: “Được nhưng muội phải rời khỏi ý thức của Tiểu Bạch rồi ngủ say một lần nữa đi.”
Nước mắt trào ra, Thường Tiểu Bạch nức nở nói: “Năm đó vì bảo vệ người trong tộc, ca không tiếc phong ấn ta lại, hiện tại đã nhiều năm trôi qua, ca vẫn còn muốn vì bộ tộc mà ép ta ngủ tiếp sao? Ca ca, ta là muội muội của ca mà, sao ca có thể nhẫn tâm với ta như vậy?”
Trình Tiểu Hoa nghi hoặc không thôi. Cô luôn cảm thấy hai Tiểu Bạch như là sinh đôi, hoặc là cùng một người.
Đúng lúc này, Quảng Bình nhắn tin trả lời. Anh gửi đến hồ sơ nhập chức của Thường Tiểu Bạch, trong đó có ghi lại chi tiết cuộc đời Thường Tiểu Bạch và cả nguyên nhân cái chết. Tuy rằng Trình Tiểu Hoa biết Thường Tiểu Bạch bị chết thảm nhưng lúc đọc toàn bộ quá trình, ngực vẫn như bị đè chặt, khó chịu không nói nên lời. Mãi cho đến lúc này, cô mới hiểu được vì sao giọng hát của Thường Tiểu Bạch lại tuyệt vọng đến vậy.
Thường Thanh nói: “Tiểu Bạch, bộ tộc của chúng ta đã biến mất rồi.”
Thường Tiểu Bạch sửng sốt, giống như nhớ đến điều gì đó nhưng vẻ mặt lại có chút không hiểu nổi, cô bé chỉ vào Quy Dao và Chu Tiêu đang đứng ở phía xa, giọng điệu oán hận: “Bọn họ thì sao? Tại sao bọn họ còn sống!”
Quy Dao, Chu Tiêu kinh ngạc, không rõ chân tướng ra sao.
Thường Thanh nhìn thoáng qua hai nữ sinh, nói: “Tộc nhân của chúng ta đã luân hồi chuyển thế mấy lần, bọn họ đã sớm không còn là người trong tộc chúng ta nữa.”
Thường Tiểu Bạch cười ha ha: “Ca muốn ta đi ra cũng được thôi, giết hai ả trước đi. Ca ca, ca giết hai ả, ta sẽ ngoan ngoãn đi ra.”
Thường Thanh nói: “Không được. Ta đã nói rồi, bọn họ chỉ là người thường.”
“Người thường? Ha ha, lúc trước ta không phải là người thường sao? Vì sao ta lại phải chịu những thứ kia? Ca ca, lửa đốt ta đau quá, đau qua… Vì sao, vì sao ca không đến cứu ta?”
Một câu trước cô bé vẫn như một con thỏ trắng bị thương, nhưng đến câu sau thì giọng điệu đã trở nên lạnh lùng, tròng mắt biến thành màu đỏ như máu, lệ khí che kín khuôn mặt, ngũ quan cũng trở nên dữ tợn, nhẽ răng, lớn tiếng hét lên: “Ta hận, ta hận tất cả các ngươi!”
“Không ổn! Oán khí quá nặng, Tiểu Bạch sẽ thành ác ma mất!”
Tuy rằng Thường Tiểu Bạch là quỷ sai, có tu vi. Nhưng vẫn là ma, nếu oán niệm quá mãnh liệt cũng sẽ đánh mất nhân tính, biến thành ác ma. Đến lúc đó, chẳng những chức quỷ sai khó giữ được mà còn bị đánh vào tầng địa ngục sâu nhất.
Thường Thanh thấy thế vốn định ngăn chặn Tiểu Bạch đang nổi điên, nhưng vốn dĩ tu vi của Tiểu Bạch ngang với anh, lúc này lại bị oán niệm chi phối thì đã vượt qua Thường Thanh. Thường Thanh bị khí lực quanh người cô bé đánh bay ra, ngã trên mặt đất, ộc ra một bãi máu lớn.
Tôn Danh Dương giật nảy mình, vỗ ngực tự nhủ: “Con nhóc này phát điên thật đáng sợ, sau này không dám đắc tội nó nữa!”
Thường Tiểu Bạch đánh văng Thường Thanh ra, xoay người vọt tới bên cạnh hai nữ sinh kia, đối phương còn chưa kịp phản ứng lại thì đã vươn tay bóp cổ hai người họ, quát: “Chết đi! Đều chết hết đi!”
Cũng may Cảnh Thù kịp thời ra tay, bắn ra hai đạo linh lực, chỉ trong nháy mắt làm mất đi sức lực trên cánh tay Thường Tiểu Bạch, khiến cho cô bé phải nới lỏng tay ra. Trình Tiểu Hoa nhân cơ hội này dán một lá bùa Định Thân lên người Thường Tiểu Bạch, tránh cho cô bé tùy tiện làm người khác bị thương. Làm quỷ sai, cho dù kiếp trước có ân oán gì thì cũng không được tùy ý đả thương tính mạng của người phàm, nếu không Thường Tiểu Bạch thật sự không cứu được nữa.
Thường Thanh thấy Cảnh Thù và Trình Tiểu Hoa đều động thủ, sợ bọn họ gây bất lợi cho muội muội, nhanh chóng chạy lên che trước người muội muội, nói: “Đừng làm muội ấy bị thương!”
Thường Tiểu Bạch không thể động đậy, vẫn nhe răng gào thét với Thường Thanh, giải tỏa bất mãn trong lòng.
Trình Tiểu Hoa nói: “Tiểu Bạch, em bình tĩnh lại đi. Chẳng lẽ em không thắc mắc tại sao ca ca em lại qua đời sớm sao? Vì sao ở nơi này lại có hai cỗ quan tài sao?”
Thường Thanh nói: “Đừng, đừng nói!”
Cảnh Thù lạnh lùng nói: “Không nói ra để nó tiếp tục oán giận ngươi sao? Sau đó thì sa đọa hoàn toàn? Quỷ sai của Địa phủ Tư nếu nhập ma thì sẽ chịu hình phạt như nào, Thường Thanh ngươi biết rõ mà.”
Thường Thanh im lặng.
Trình Tiểu Hoa bế Thường Tiểu Bạch không động đậy được lên, đi tới trước quan tài: “Em nhìn cho kĩ, nằm trong quan tài đá này chính là ca ca của em.” Nói xong thì đẩy nắp quan tài ra, trong quan tài không có hài cốt, chỉ có tro tàn, còn có muội than và mùi khét.
Mùi này có lẽ người khác không biết, nhưng Thường Tiểu Bạch ngay lập tức yên tĩnh lại. Trên mặt đầy vẻ không hiểu.
Trình Tiểu Hoa nói: “Trong quan tài này chính là tro cốt của ca ca em. Những đau đớn mà em trải qua, cậu ta cũng cùng em trải qua. Như vậy, em vẫn còn muốn oán trách cậu ta sao?”
Vẻ mặt Thường Tiểu Bạch chuyển từ khiếp sợ sang đau lòng, màu đỏ trong mắt tan dần, chảy ra huyết lệ. Nước mắt đỏ tươi chảy trên khuôn mặt trắng tuyết, vô cùng chói mắt. Trình Tiểu Hoa lấy bùa Định Thân trên trán cô bé xuống, thở dài nói: “Thường Thanh, đôi khi bảo vệ quá mức, cái gì cũng không cho biết không phải là cách làm tốt đâu.”
“Ca ca…” Ánh mắt Thường Tiểu Bạch nhìn Thường Thanh đã không còn oán hận như trước, chỉ có không hiểu: “Tại sao?”
“Bởi vì muội là muội muội của ta, cho dù sống hay chết, ca đều muốn bên cạnh muội.”
“Ca ca, có phải ta lại làm sai rồi không?”
“Không sao, tiểu hài tử đều sẽ phạm sai lầm mà.” Giọng điệu Thường Thanh nhàn nhạt nhưng lại đầy sự sủng nịnh.
Thường Tiểu Bạch ngẩng mặt lên, trên mặt lạ tươi cười vui vẻ như trước. Khuôn mặt tươi cười chậm rãi chia làm hai – cô bé mặc cổ phục màu đỏ thẫm, trang sức phức tạp lại lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Cô bé nhìn Thường Tiểu Bạch, lại nhìn Thường Thanh, ưu thương trên mặt biến mất, sau đó mặt rồi tay chân chậm rãi tan biến. Bộ cổ phục rơi xuống trên mặt đất, trang sức trên đầu, trêu tay, trên cổ cũng rào rào rơi xuống.
Thường Tiểu Bạch nhìn hết thảy, trong mắt chỉ có vui vẻ mà không hề lo lắng, giống như những thứ này không liên quan gì đến mình cả.
Thường Thanh vui vẻ vỗ vai Thường Tiểu Bạch, Thường Tiểu Bạch cười nhìn anh. Chuyển biến đột ngột nhưng vì đã biết hết tất cả nên Trình Tiểu Hoa và Cảnh Thù cũng không thấy bất ngờ. Tôn Danh Dương mê man hỏi: “Thường Thanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Một em gái khác của cậu sao lại không thấy nữa?”
Thường Thanh nói: “Em gái của tôi, từ trước tới giờ chỉ có một mình Tiểu Bạch. Cái kia là tâm ma của Tiểu Bạch, mấy trăm năm trước bị phong ấn trên quần áo. Tâm ma là tự oán hận mà sinh ra, giờ Tiểu Bạch không hận thì tâm ma tất không tồn tại được.”
Nói xong, anh khom người nhặt phục sức trên đất lên, đặt vào một cái quan tài khác – là quan tài chưa tro cốt của Thường Thanh.
Những đồ trong mộ đều là đồ bồi táng của Thường Tiểu Bạch, đương nhiên đám Trình Tiểu Hoa không thể mơ tưởng được.
Tôn Danh Dương chạy đến bên cạnh Thường Tiểu Bạch, cười tủm tỉm: “Tiểu Bạch ơi, vật bồi táng của cô nhiều như vậy, có thể tặng tôi một món được không?”
Thường Tiểu Bạch vỗ trán, nói: “Á, sao lại quên mất nhỉ!”
Dứt lời thì vui tươi hớn hở chạy đén đống đồ, ôm một đống nhỏ chạy về, tặng Trình Tiểu Hoa một bộ trang sức bằng ngọc, lại tặng Sơn Miêu một cái vòng cổ ngọc trai, rồi lấy cho mình một cái trang sức bằng ruby. Dù sao là đồ của mình mà, cũng chẳng có nguyền rủa gì đâu.
Đến lượt Tôn Danh Dương, Thường Tiểu Bạch chỉ cho một cái nhìn xem thường.
Tôn Danh Dương: “Tiểu Bạch, chúng ta là đồng nghiệp, cũng là bạn tốt mà. Cô không muốn tặng tôi cái gì sao?”
Thường Tiểu Bạch không thèm để ý gã, ném một viên ngọc trai cho trăn tinh, dặn dò: “Ngươi giúp ta canh giữ nơi này, không được để người khác tùy tiện đi vào. Cách một khoảng thời gian ta sẽ đến đây kiểm tra một lần, nếu thiếu một, hai món, ta sẽ rút gân, lột da ngươi!”
Trăn tinh nghe vậy thì bị dọa, nhưng sau đó nghĩ lại, canh giữ nơi này vẫn tốt hơn sơ với bị tống vào vườn bách thú nên nhanh chóng đồng ý.
Lúc đi lên cầu đá trắng, vẻ mặt Thường Tiểu Bạch sửng sốt, giống như nhớ đến cái gì đó nhưng lại nhanh chóng lắc đầu, ném đi hết những thứ không vui vẻ, nhẹ nhàng chạy nhanh.
Mấy trăm năm trước, bên cạnh sông có một quảng trường rộng rãi, Thường Tiểu Bạch đã bị người trong tộc thiêu chết ở đó, sau đó tro cốt bị ném vào trong sông.
Rất lâu về trước, Quy Dao, Chu Tiêu từng là người trong tộc Thường Tiểu Bạch, bởi vì những chuyện xưa quá mức thảm thiết mà khắc cốt ghi tâm. Chẳng sợ đã uống canh Mạnh Bà, chẳng sợ đã trải qua mấy lần luân hồi chuyển thế, vẫn như cũ khó lòng quên được. Thỉnh thoảng trong giấc ngủ, những kí ức ấy sẽ lấy hình thức một giấc mơ mà tái hiện. Mà phương thức xuất hiện ở trong mộng thật sự rất mờ mịt. Trong mơ, Quy Dao cho rằng chính mình tự hát, cho rằng chính mình rơi xuống sông. Thật ra, người rơi xuống sông là Thường Tiểu Bạch, người hát cũng là Thường Tiểu Bạch. Người thanh niên xa lạ nhìn thấy trong mơ là Thường Thanh. Quy Dao đã từ lâu không quen biết Thường Thanh, chỉ vì chịu cảm nhận của Thường Tiểu Bạch nên lúc xe rơi vào sông, bản thân bị nhốt trong xe, mới cầu cứu Thường Thanh đầu tiên chứ không phải cha mẹ trong giấc mộng.
Kiếp trước, kiếp này là điều khó giải thích trong mắt thế nhân. Ví như có người, đến một nơi hoàn toàn xa lạ, lại không hiểu sao cảm thấy giống như có chút thân quen. Có lẽ đây cũng là trí nhớ còn sót lại từ kiếp trước chăng?
Đi ra từ trong núi, Quy Dao và Chu Tiêu trở về trường học thực tập. Trước khi tách ra, Cảnh Thù đã xóa trí nhớ của họ đi, tránh ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường sau này.
Chuyện kiếp trước sớm đã thành mây thành khói, kiếp này mỗi người đều có cuộc sống riêng, người của Địa phủ Tư cũng không thể tùy ý thay đổi, can dự vào.
Tiễn bước Quy Dao, Chu Tiêu thì nhiệm vụ của Trình Tiểu Hoa cũng hoàn thành. Kế tiếp, đám người ngồi đò, ngắm cảnh, xem núi Thần Nữ. Đứng ở đầu thuyền, nhưng vẫn thấy gió sông phần phật. Hai bên bờ sông là vách núi cao dựng đứng, người ở trong đó, chỉ thấy bầu trời, trong lòng có cảm giác bị đè nén đầy khó chịu. Núi Thần Nữ đứng sừng sững cách đó không xa, thuyền đi không chậm nhưng vẫn làm cho người ta sinh ra ảo giác không thể nào đi tới được.
Trình Tiểu Hoa ngắm cảnh, ngắm đến choáng váng mặt mày. Lúc trở lại khoang thuyền thì thấy có tin nhắn của Triệu Mỹ Mỹ:
[Tiểu Hoa, cậu có biết hai ngày nay Thường Thanh đi đâu không? Nhắn tin cho anh ấy mà không thấy trả lời, thật đáng ghét.]
Triệu Mỹ Mỹ là bạn học Trình Tiểu Hoa. Trong sự kiện nữ quỷ sông Tịch Giang đã vừa gặp đã yêu Thường Thanh, sau đó chủ động theo đuổi. Trước kia, Trình Tiểu Hoa đơn thuần còn cảm thấy người quỷ khác biệt, không thể có kết quả. Không ngờ, hai vị này lại nhanh chóng xác định quan hệ yêu đương.
Thấy tin nhắn của Triệu Mỹ Mỹ, Trình Tiểu Hoa đoán có lẽ là Thường Thanh vội chuyện em gái, chưa nhắn lại cho Triệu Mỹ Mỹ được. Nghĩ cũng không phải người ngoài, nên kể chuyện ở đây cho Triệu Mỹ Mỹ nghe. Nửa giờ sau Triệu Mỹ Mỹ mới trả lời: [Tiểu Hoa, nếu một người đàn ông mãi không quan tâm cậu, cậu có thể tiếp tục kiên trì không?]
Trình Tiểu Hoa đọc tin nhắn, bỗng nhiên nhớ lại những chuyện lúc Thường Tiểu Bạch còn sống mà Quảng Bình gửi cho cô.
[Tớ luôn nghĩ rằng chỉ cần tớ cố gắng thì cho dù là tảng băng cũng sẽ tan chảy. Nhưng giờ tớ mới phát hiện ra, băng còn có thể tan, nhưng trái tim anh ấy còn lạnh hơn cả băng. Tớ đã cố gắng rất nhiều, nhưng tất cả đều uổng phí rồi.]
Trình Tiểu Hoa đọc được tin nhắn này, trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết nên nhắn lại như nào. Cô vì Triệu Mỹ Mỹ mà lo lắng, tức giận, nhưng lại đau lòng cho anh em Thường Tiểu Bạch.
Có lẽ, có rất nhiều chuyện, không có cách nào có thể viên mãn được?
---
Móa, lần đầu đến Huế, Seng đã thấy có vẻ rất quen thuộc :3 chẳng lẽ kiếp trước mình từng sống ở Huế sao :3
Chời chời, Mỹ Mỹ nên hiểu điều đó sớm :v giống như iêm nè, giờ iêm thề iêm sẽ không đơn phương ai cả, nếu không bạn thân em làm chó :3
“Ca…” Thường Thanh nghẹn lời, vẻ mặt đau khổ: “Xin lỗi muội, Tiểu Bạch. Muội đi ra đi, có được không? Tiểu Bạch, muội có gì oán trách thì hãy trách ca đi.”
Thường Tiểu Bạch cười lạnh: “Đi ra? Sau đó ca sẽ lại phong ấn ta mấy trăm năm nữa sao? Ha ha, ca mơ tưởng!”
Dứt lời liền phi thân, muốn lao ra khỏi hang động. Nhưng mà cô bé còn chưa tới cửa hàng thì đã bị một kết giới vô hình cản trở. Kết giới này là do Cảnh Thù bày ra từ trước. Lúc mới phát hiện trong quan tài có thứ khác lạ, hắn đã tiện tay bày ra một cái kết giới, như vậy sẽ tránh được tai họa thoát ra ngoài gây phiền phức. Mà lúc Thường Thanh đi vào cũng đã được Cảnh Thù cho phép. Chính vì thế, lúc hai Thường Tiểu Bạch đánh nhau túi bụi, Cảnh Thù mới thờ ơ lạnh nhạt, không quan tâm nhiều như vậy.
Thường Tiểu Bạch bị bắn trở về, sự tức giận càng tăng lên, ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng, không ngừng lao vào kết giới. Sau ba lần đụng phải đã ộc máu, nhưng vẫn không chịu dừng lại.
Lần thứ tư, lúc cô bé sắp lao tới thì đầu đụng vào thân thể Thường Thanh. Thường Thanh bị nàng đập mạnh vào cũng phun máu theo.
Thường Tiểu Bạch không thèm để ý đến vết thương của mình nhưng thấy Thường Thanh hộc máu thì vẻ mặt có chút thay đổi, tạm ngừng giãy dụa, ánh mắt nhìn Thường Thanh rất phức tạp, vừa kính yêu lại vừa oán hận.
Trong tình huống này, bọn Trình Tiểu Hoa cũng không tiện nhúng tay vào. Một đám người đầy bụng nghi vấn chỉ có thể khoang tay đứng nhìn đôi anh em này.
Thường Tiểu Bạch đấu tranh một hồi, bỗng nhiên lại trở nên ngoan ngoãn: “Ca ca, ta đã biết sai rồi. Chúng ta vẫn nên làm quỷ sai thì hơn, muội cam đoan sẽ không hồ nháo nữa.”
Thường Thanh nói: “Được nhưng muội phải rời khỏi ý thức của Tiểu Bạch rồi ngủ say một lần nữa đi.”
Nước mắt trào ra, Thường Tiểu Bạch nức nở nói: “Năm đó vì bảo vệ người trong tộc, ca không tiếc phong ấn ta lại, hiện tại đã nhiều năm trôi qua, ca vẫn còn muốn vì bộ tộc mà ép ta ngủ tiếp sao? Ca ca, ta là muội muội của ca mà, sao ca có thể nhẫn tâm với ta như vậy?”
Trình Tiểu Hoa nghi hoặc không thôi. Cô luôn cảm thấy hai Tiểu Bạch như là sinh đôi, hoặc là cùng một người.
Đúng lúc này, Quảng Bình nhắn tin trả lời. Anh gửi đến hồ sơ nhập chức của Thường Tiểu Bạch, trong đó có ghi lại chi tiết cuộc đời Thường Tiểu Bạch và cả nguyên nhân cái chết. Tuy rằng Trình Tiểu Hoa biết Thường Tiểu Bạch bị chết thảm nhưng lúc đọc toàn bộ quá trình, ngực vẫn như bị đè chặt, khó chịu không nói nên lời. Mãi cho đến lúc này, cô mới hiểu được vì sao giọng hát của Thường Tiểu Bạch lại tuyệt vọng đến vậy.
Thường Thanh nói: “Tiểu Bạch, bộ tộc của chúng ta đã biến mất rồi.”
Thường Tiểu Bạch sửng sốt, giống như nhớ đến điều gì đó nhưng vẻ mặt lại có chút không hiểu nổi, cô bé chỉ vào Quy Dao và Chu Tiêu đang đứng ở phía xa, giọng điệu oán hận: “Bọn họ thì sao? Tại sao bọn họ còn sống!”
Quy Dao, Chu Tiêu kinh ngạc, không rõ chân tướng ra sao.
Thường Thanh nhìn thoáng qua hai nữ sinh, nói: “Tộc nhân của chúng ta đã luân hồi chuyển thế mấy lần, bọn họ đã sớm không còn là người trong tộc chúng ta nữa.”
Thường Tiểu Bạch cười ha ha: “Ca muốn ta đi ra cũng được thôi, giết hai ả trước đi. Ca ca, ca giết hai ả, ta sẽ ngoan ngoãn đi ra.”
Thường Thanh nói: “Không được. Ta đã nói rồi, bọn họ chỉ là người thường.”
“Người thường? Ha ha, lúc trước ta không phải là người thường sao? Vì sao ta lại phải chịu những thứ kia? Ca ca, lửa đốt ta đau quá, đau qua… Vì sao, vì sao ca không đến cứu ta?”
Một câu trước cô bé vẫn như một con thỏ trắng bị thương, nhưng đến câu sau thì giọng điệu đã trở nên lạnh lùng, tròng mắt biến thành màu đỏ như máu, lệ khí che kín khuôn mặt, ngũ quan cũng trở nên dữ tợn, nhẽ răng, lớn tiếng hét lên: “Ta hận, ta hận tất cả các ngươi!”
“Không ổn! Oán khí quá nặng, Tiểu Bạch sẽ thành ác ma mất!”
Tuy rằng Thường Tiểu Bạch là quỷ sai, có tu vi. Nhưng vẫn là ma, nếu oán niệm quá mãnh liệt cũng sẽ đánh mất nhân tính, biến thành ác ma. Đến lúc đó, chẳng những chức quỷ sai khó giữ được mà còn bị đánh vào tầng địa ngục sâu nhất.
Thường Thanh thấy thế vốn định ngăn chặn Tiểu Bạch đang nổi điên, nhưng vốn dĩ tu vi của Tiểu Bạch ngang với anh, lúc này lại bị oán niệm chi phối thì đã vượt qua Thường Thanh. Thường Thanh bị khí lực quanh người cô bé đánh bay ra, ngã trên mặt đất, ộc ra một bãi máu lớn.
Tôn Danh Dương giật nảy mình, vỗ ngực tự nhủ: “Con nhóc này phát điên thật đáng sợ, sau này không dám đắc tội nó nữa!”
Thường Tiểu Bạch đánh văng Thường Thanh ra, xoay người vọt tới bên cạnh hai nữ sinh kia, đối phương còn chưa kịp phản ứng lại thì đã vươn tay bóp cổ hai người họ, quát: “Chết đi! Đều chết hết đi!”
Cũng may Cảnh Thù kịp thời ra tay, bắn ra hai đạo linh lực, chỉ trong nháy mắt làm mất đi sức lực trên cánh tay Thường Tiểu Bạch, khiến cho cô bé phải nới lỏng tay ra. Trình Tiểu Hoa nhân cơ hội này dán một lá bùa Định Thân lên người Thường Tiểu Bạch, tránh cho cô bé tùy tiện làm người khác bị thương. Làm quỷ sai, cho dù kiếp trước có ân oán gì thì cũng không được tùy ý đả thương tính mạng của người phàm, nếu không Thường Tiểu Bạch thật sự không cứu được nữa.
Thường Thanh thấy Cảnh Thù và Trình Tiểu Hoa đều động thủ, sợ bọn họ gây bất lợi cho muội muội, nhanh chóng chạy lên che trước người muội muội, nói: “Đừng làm muội ấy bị thương!”
Thường Tiểu Bạch không thể động đậy, vẫn nhe răng gào thét với Thường Thanh, giải tỏa bất mãn trong lòng.
Trình Tiểu Hoa nói: “Tiểu Bạch, em bình tĩnh lại đi. Chẳng lẽ em không thắc mắc tại sao ca ca em lại qua đời sớm sao? Vì sao ở nơi này lại có hai cỗ quan tài sao?”
Thường Thanh nói: “Đừng, đừng nói!”
Cảnh Thù lạnh lùng nói: “Không nói ra để nó tiếp tục oán giận ngươi sao? Sau đó thì sa đọa hoàn toàn? Quỷ sai của Địa phủ Tư nếu nhập ma thì sẽ chịu hình phạt như nào, Thường Thanh ngươi biết rõ mà.”
Thường Thanh im lặng.
Trình Tiểu Hoa bế Thường Tiểu Bạch không động đậy được lên, đi tới trước quan tài: “Em nhìn cho kĩ, nằm trong quan tài đá này chính là ca ca của em.” Nói xong thì đẩy nắp quan tài ra, trong quan tài không có hài cốt, chỉ có tro tàn, còn có muội than và mùi khét.
Mùi này có lẽ người khác không biết, nhưng Thường Tiểu Bạch ngay lập tức yên tĩnh lại. Trên mặt đầy vẻ không hiểu.
Trình Tiểu Hoa nói: “Trong quan tài này chính là tro cốt của ca ca em. Những đau đớn mà em trải qua, cậu ta cũng cùng em trải qua. Như vậy, em vẫn còn muốn oán trách cậu ta sao?”
Vẻ mặt Thường Tiểu Bạch chuyển từ khiếp sợ sang đau lòng, màu đỏ trong mắt tan dần, chảy ra huyết lệ. Nước mắt đỏ tươi chảy trên khuôn mặt trắng tuyết, vô cùng chói mắt. Trình Tiểu Hoa lấy bùa Định Thân trên trán cô bé xuống, thở dài nói: “Thường Thanh, đôi khi bảo vệ quá mức, cái gì cũng không cho biết không phải là cách làm tốt đâu.”
“Ca ca…” Ánh mắt Thường Tiểu Bạch nhìn Thường Thanh đã không còn oán hận như trước, chỉ có không hiểu: “Tại sao?”
“Bởi vì muội là muội muội của ta, cho dù sống hay chết, ca đều muốn bên cạnh muội.”
“Ca ca, có phải ta lại làm sai rồi không?”
“Không sao, tiểu hài tử đều sẽ phạm sai lầm mà.” Giọng điệu Thường Thanh nhàn nhạt nhưng lại đầy sự sủng nịnh.
Thường Tiểu Bạch ngẩng mặt lên, trên mặt lạ tươi cười vui vẻ như trước. Khuôn mặt tươi cười chậm rãi chia làm hai – cô bé mặc cổ phục màu đỏ thẫm, trang sức phức tạp lại lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Cô bé nhìn Thường Tiểu Bạch, lại nhìn Thường Thanh, ưu thương trên mặt biến mất, sau đó mặt rồi tay chân chậm rãi tan biến. Bộ cổ phục rơi xuống trên mặt đất, trang sức trên đầu, trêu tay, trên cổ cũng rào rào rơi xuống.
Thường Tiểu Bạch nhìn hết thảy, trong mắt chỉ có vui vẻ mà không hề lo lắng, giống như những thứ này không liên quan gì đến mình cả.
Thường Thanh vui vẻ vỗ vai Thường Tiểu Bạch, Thường Tiểu Bạch cười nhìn anh. Chuyển biến đột ngột nhưng vì đã biết hết tất cả nên Trình Tiểu Hoa và Cảnh Thù cũng không thấy bất ngờ. Tôn Danh Dương mê man hỏi: “Thường Thanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Một em gái khác của cậu sao lại không thấy nữa?”
Thường Thanh nói: “Em gái của tôi, từ trước tới giờ chỉ có một mình Tiểu Bạch. Cái kia là tâm ma của Tiểu Bạch, mấy trăm năm trước bị phong ấn trên quần áo. Tâm ma là tự oán hận mà sinh ra, giờ Tiểu Bạch không hận thì tâm ma tất không tồn tại được.”
Nói xong, anh khom người nhặt phục sức trên đất lên, đặt vào một cái quan tài khác – là quan tài chưa tro cốt của Thường Thanh.
Những đồ trong mộ đều là đồ bồi táng của Thường Tiểu Bạch, đương nhiên đám Trình Tiểu Hoa không thể mơ tưởng được.
Tôn Danh Dương chạy đến bên cạnh Thường Tiểu Bạch, cười tủm tỉm: “Tiểu Bạch ơi, vật bồi táng của cô nhiều như vậy, có thể tặng tôi một món được không?”
Thường Tiểu Bạch vỗ trán, nói: “Á, sao lại quên mất nhỉ!”
Dứt lời thì vui tươi hớn hở chạy đén đống đồ, ôm một đống nhỏ chạy về, tặng Trình Tiểu Hoa một bộ trang sức bằng ngọc, lại tặng Sơn Miêu một cái vòng cổ ngọc trai, rồi lấy cho mình một cái trang sức bằng ruby. Dù sao là đồ của mình mà, cũng chẳng có nguyền rủa gì đâu.
Đến lượt Tôn Danh Dương, Thường Tiểu Bạch chỉ cho một cái nhìn xem thường.
Tôn Danh Dương: “Tiểu Bạch, chúng ta là đồng nghiệp, cũng là bạn tốt mà. Cô không muốn tặng tôi cái gì sao?”
Thường Tiểu Bạch không thèm để ý gã, ném một viên ngọc trai cho trăn tinh, dặn dò: “Ngươi giúp ta canh giữ nơi này, không được để người khác tùy tiện đi vào. Cách một khoảng thời gian ta sẽ đến đây kiểm tra một lần, nếu thiếu một, hai món, ta sẽ rút gân, lột da ngươi!”
Trăn tinh nghe vậy thì bị dọa, nhưng sau đó nghĩ lại, canh giữ nơi này vẫn tốt hơn sơ với bị tống vào vườn bách thú nên nhanh chóng đồng ý.
Lúc đi lên cầu đá trắng, vẻ mặt Thường Tiểu Bạch sửng sốt, giống như nhớ đến cái gì đó nhưng lại nhanh chóng lắc đầu, ném đi hết những thứ không vui vẻ, nhẹ nhàng chạy nhanh.
Mấy trăm năm trước, bên cạnh sông có một quảng trường rộng rãi, Thường Tiểu Bạch đã bị người trong tộc thiêu chết ở đó, sau đó tro cốt bị ném vào trong sông.
Rất lâu về trước, Quy Dao, Chu Tiêu từng là người trong tộc Thường Tiểu Bạch, bởi vì những chuyện xưa quá mức thảm thiết mà khắc cốt ghi tâm. Chẳng sợ đã uống canh Mạnh Bà, chẳng sợ đã trải qua mấy lần luân hồi chuyển thế, vẫn như cũ khó lòng quên được. Thỉnh thoảng trong giấc ngủ, những kí ức ấy sẽ lấy hình thức một giấc mơ mà tái hiện. Mà phương thức xuất hiện ở trong mộng thật sự rất mờ mịt. Trong mơ, Quy Dao cho rằng chính mình tự hát, cho rằng chính mình rơi xuống sông. Thật ra, người rơi xuống sông là Thường Tiểu Bạch, người hát cũng là Thường Tiểu Bạch. Người thanh niên xa lạ nhìn thấy trong mơ là Thường Thanh. Quy Dao đã từ lâu không quen biết Thường Thanh, chỉ vì chịu cảm nhận của Thường Tiểu Bạch nên lúc xe rơi vào sông, bản thân bị nhốt trong xe, mới cầu cứu Thường Thanh đầu tiên chứ không phải cha mẹ trong giấc mộng.
Kiếp trước, kiếp này là điều khó giải thích trong mắt thế nhân. Ví như có người, đến một nơi hoàn toàn xa lạ, lại không hiểu sao cảm thấy giống như có chút thân quen. Có lẽ đây cũng là trí nhớ còn sót lại từ kiếp trước chăng?
Đi ra từ trong núi, Quy Dao và Chu Tiêu trở về trường học thực tập. Trước khi tách ra, Cảnh Thù đã xóa trí nhớ của họ đi, tránh ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường sau này.
Chuyện kiếp trước sớm đã thành mây thành khói, kiếp này mỗi người đều có cuộc sống riêng, người của Địa phủ Tư cũng không thể tùy ý thay đổi, can dự vào.
Tiễn bước Quy Dao, Chu Tiêu thì nhiệm vụ của Trình Tiểu Hoa cũng hoàn thành. Kế tiếp, đám người ngồi đò, ngắm cảnh, xem núi Thần Nữ. Đứng ở đầu thuyền, nhưng vẫn thấy gió sông phần phật. Hai bên bờ sông là vách núi cao dựng đứng, người ở trong đó, chỉ thấy bầu trời, trong lòng có cảm giác bị đè nén đầy khó chịu. Núi Thần Nữ đứng sừng sững cách đó không xa, thuyền đi không chậm nhưng vẫn làm cho người ta sinh ra ảo giác không thể nào đi tới được.
Trình Tiểu Hoa ngắm cảnh, ngắm đến choáng váng mặt mày. Lúc trở lại khoang thuyền thì thấy có tin nhắn của Triệu Mỹ Mỹ:
[Tiểu Hoa, cậu có biết hai ngày nay Thường Thanh đi đâu không? Nhắn tin cho anh ấy mà không thấy trả lời, thật đáng ghét.]
Triệu Mỹ Mỹ là bạn học Trình Tiểu Hoa. Trong sự kiện nữ quỷ sông Tịch Giang đã vừa gặp đã yêu Thường Thanh, sau đó chủ động theo đuổi. Trước kia, Trình Tiểu Hoa đơn thuần còn cảm thấy người quỷ khác biệt, không thể có kết quả. Không ngờ, hai vị này lại nhanh chóng xác định quan hệ yêu đương.
Thấy tin nhắn của Triệu Mỹ Mỹ, Trình Tiểu Hoa đoán có lẽ là Thường Thanh vội chuyện em gái, chưa nhắn lại cho Triệu Mỹ Mỹ được. Nghĩ cũng không phải người ngoài, nên kể chuyện ở đây cho Triệu Mỹ Mỹ nghe. Nửa giờ sau Triệu Mỹ Mỹ mới trả lời: [Tiểu Hoa, nếu một người đàn ông mãi không quan tâm cậu, cậu có thể tiếp tục kiên trì không?]
Trình Tiểu Hoa đọc tin nhắn, bỗng nhiên nhớ lại những chuyện lúc Thường Tiểu Bạch còn sống mà Quảng Bình gửi cho cô.
[Tớ luôn nghĩ rằng chỉ cần tớ cố gắng thì cho dù là tảng băng cũng sẽ tan chảy. Nhưng giờ tớ mới phát hiện ra, băng còn có thể tan, nhưng trái tim anh ấy còn lạnh hơn cả băng. Tớ đã cố gắng rất nhiều, nhưng tất cả đều uổng phí rồi.]
Trình Tiểu Hoa đọc được tin nhắn này, trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết nên nhắn lại như nào. Cô vì Triệu Mỹ Mỹ mà lo lắng, tức giận, nhưng lại đau lòng cho anh em Thường Tiểu Bạch.
Có lẽ, có rất nhiều chuyện, không có cách nào có thể viên mãn được?
---
Móa, lần đầu đến Huế, Seng đã thấy có vẻ rất quen thuộc :3 chẳng lẽ kiếp trước mình từng sống ở Huế sao :3
Chời chời, Mỹ Mỹ nên hiểu điều đó sớm :v giống như iêm nè, giờ iêm thề iêm sẽ không đơn phương ai cả, nếu không bạn thân em làm chó :3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.