Chương 149
Cửu Tiêu
08/12/2023
Dáng vẻ ôn nhu thâm tình của Cảnh Thù hoàn toàn thay đổi, biến thành một kẻ háo sắc. Trình Tiểu Hoa bị dọa sợ tới mức bước lùi mấy bước, đến khi chạm vào tường không thể lùi nữa mới đành nói: "Chờ đến kết hôn đi, chúng ta giữ lại chút chờ mong cho đêm tân hôn, giữ chút chờ mong, ha ha..."
Cảnh Thù không nói gì, chỉ đè Trình Tiểu Hoa vào tường, hung hăng hôn một hồi rồi mới không cam lòng mà dừng lại. Còn bỏ lại một câu: "Có quà ở đầu giường, em tự bóc ra xem đi nhé. Ta đi tắm cho bình tĩnh lại trước đây."
Sau khi hắn đi khỏi, phải mất một lúc thì nhịp tim của Trình Tiểu Hoa mới trở về bình thường. Sờ hai cánh môi bị hôn sưng lên, lòng có chút sợ hãi. Cái con người này quá mạnh bạo rồi, mới hôn thôi mà môi đã sưng vù lên rồi, nếu làm việc kia chắc phải ba ngày không xuống được giường quá? Thật đáng sợ!
Lúc đi đến cạnh giường thì quả thật có một hộp quà màu đỏ ở trên gối. Trong lòng cô lại thấy ấm áp, người kia có chút lỗ mãng nhưng vẫn rất chi là có tâm. Nhìn cái hộp này thì có lẽ là quần áo. Chẳng lẽ bên trong là áo cưới sao?
Thôi vậy, cho dù ba ngày không xuống được giường thì cũng phải chịu thôi. Mở hộp quà ra, ấy, sao lại là màu đen? Chẳng lẽ ở Minh giới thường mặc áo cưới màu đen à? Nhìn lại thì thấy kích thước có vẻ sai sai. Tất lưới màu đen, quần chữ T ren, còn có bra nơ con bướm nửa trong suốt nữa. Mọa! Đây làm gì phải áo cưới, rõ ràng chính là nội y tình thú mà. Mà nhìn có chút giống như lần trước lúc cô đi chọn đồ cho hắn, hắn vô ý chỉ bộ nội y đó. Không ngờ là mua thật =]]] Thật là... quá xấu hổ, thế nhưng cũng có cảm giác ngọt ngào khó tả.
Lúc thấy bộ đồ này, thoạt tiên cô muốn giấu đi, nhưng nghĩ lại, lại muốn biết mình mặc vào có đẹp hay không? Thế nên ma xui quỷ khiến đi thay vào, còn đứng ở trước gương ngắm nghía một hồi. Ừm, rất hợp. Màu đen càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô. Ngực to, mông cong, eo nhỏ. Chỉ có một chỗ không phù hợp, đấy chính là quá lộ, hai hạt nhỏ trước ngực như ẩn như hiện. Không được, nhất định không mặc, cũng không được để hắn nhìn thấy!
Mới nghĩ vậy thì điện thoại đã vang lên hai tiếng báo tin nhắn đến, là của Cảnh Thù:
"Có thích không? Đêm tân hôn nhất định phải mặc cho ta xem, bản quân rất mong chờ!" Còn có thêm hai emoji rất là háo sắc được gửi kèm theo.
Trình Tiểu Hoa đành trả lời: "Lộ liệu như vậy, ngực còn không che được, em không thèm mặc đâu!"
"Sao em biết là không che được? Chẳng lẽ em mặc thứ rồi sao? Vợ ơi, chụp một tấm ảnh cho ta xem đi?"
"Chụp cái gì mà chụp, cút cút cút!"
"Em không chụp cũng được, ta tự đi vào xem"
"Không được! Nếu anh dám tiến vào, em sẽ từ hôn!"
"tan nát cõi lòng.jpg"
"khóc.jpg"
"khóc lớn.jpg"
"khóc rống.jpg"
Nhìn một loại biểu cảm hắn gửi đến, Trình Tiểu Hoa phì cười. Cầm di động cân nhắc một hồi, mãi sau mới nhắn một tin: "Được rồi, đêm tân hôn sẽ mặc cho anh xem nhé..."
Ngay lập tức bổ sung một câu: "Chỉ mặc một lần, sau đó vứt nó đi, giữ lại rất rất xấu hổ!"
"Nhớ giữ lời, bản quân chờ nhá!"
Đêm nay, Trình Tiểu Hoa mơ một giấc mơ. Trong mơ, cô mặc một bộ váy cưới trắng tinh, đánh cạnh Cảnh Thù trong một rừng hoa. Xung quanh có rất nhiều người, yêu, quỷ, bọn họ đều đang chúc mừng hai người. Đúng lúc này, cô đột nhiên cảm thấy cả người lạnh run, cúi đầu xuống nhìn thì thấy áo cưới đã biến thành nội y tình thú. Trình Tiểu Hoa xấu hổ vô cùng, hai tay che ngực, trách Cảnh Thù: "Đều tại anh, tại anh bắt em mặc bộ đồ này! Làm sao đây, đều bị người ta nhìn hết rồi!"
Cảnh Thù cười ha ha: "Đừng sợ, nơi này không có người khác, em chỉ mặc cho bản quân xem mà thôi."
Trình Tiểu Hoa nhìn xung quanh, những người lúc nãy đã không còn nữa, chỉ còn mình Cảnh Thù đứng bên cạnh cô, cười damdang, sau đó như sói đói nhào về phía cô. Tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.
Sau khi rửa mặt, Trình Tiểu Hoa đi xuống dưới, đã thấy Cảnh Thù an vị trong cửa hàng, biểu cảm không vui, giống như đang tức giận, cũng giống như đang áp chế cơn tức giận. Dáng vẻ đó dọa Trình Tiểu Hoa giật cả mình.
"Điện hạ, sao vậy?"
Cảnh Thù hậm hực đưa di động cho Trình Tiểu Hoa xem. Trình Tiểu Hoa cúi đầu nhìn xem, đã thấy trên màn hình là một nhóm chat có tên rất kêu "Đại thần giá lâm". Trong nhóm có mười một vị, Diêm Vương và mười vị Diêm La.
Trên cùng là một dòng tin nhắn của Diêm Vương tag cả mười vị Diêm La:
"Hội nghị Minh – Thiên giới. Địa điểm: Cửu trùng thiên. Thời gian: Một ngày sau. Đoàn đại biểu yêu cầu phải đến đông đủ. Nhất là ngươi, Cảnh Thù, đừng có mà giả chớt với bản vương. Chuyện lần này rất quan trọng, ngươi nhất định phải đi!"
"Một Diêm La bị biếm như ta, có đi hay không cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục. Chư vị, tạm biệt, bản quân không tiễn, nhé!"
Rất rõ ràng, Cảnh Thù đang cáu kỉnh.
Diêm Vương: "Ngươi vẫn còn tự xưng là bản quân, thế mà dám thoái thác chức trách. Chuyện rất quan trọng, mau lăn về họp cho ông đây, ngay, trễ một phút, bản vương sẽ đem lý do ngươi bị bếm chiếu cáo cho toàn tam giới đều biết!"
Cảnh Thù: "Bệ hạ, ngài thật là xấu xa! Đường đường là chủ một cõi, thế mà lại đi uy hiếp thuộc hạ!!!!"
Quảng Bình: "@Diêm Vương, ngài cần phải thêm một câu: Bản vương rất thích nhìn dáng vẻ ngươi tức ta nhưng không làm gì được ta đấy!"
Vì thế Diêm Vương thật sự bổ một câu: "Bản vương rất thích nhìn ngươi tức ta nhưng lại không làm gì được ta đấy!"
Sau đó, mấy vị Diêm La khác cũng ào ào phát ngôn, hoặc là chế nhạo hoặc nịnh nọt:
"Lão đại, đừng kì kèo nữa, ý của bệ hạ chẳng lẽ anh không hiểu sao? Rõ ràng là muốn triệu anh trở về, họp hành chỉ là "bậc thang" cho anh thôi, anh không nghe theo không phải là hết đường sao?"
"Bệ hạ anh minh! Tội của Cảnh Thù lớn như vậy mà ngài cũng tha thứ? Không hổ là chủ của một cõi, lòng dạ thật quảng đại. Cảnh Thù, ông thấy chưa, còn không mau cảm tạ đi?"
"Ôi dồi ôi, cuối cùng ông cũng trở về. Mau về tiếp quản việc của ông đi, ta bận đến mức không có thời gian ở cùng vợ đây này. Em dâu ông sắp oán chớt ta rồi!"
"Đúng thế, đúng thế. Sinh hoạt vợ chồng của lão thất đều dựa cả vào ông... Lời này sao có chút là lạ?"
"Lầu trên, ta đã chụp màn hình, đợi lát nữa sẽ gửi cho vợ lão thất xem."
Xem xong, Trình Tiểu Hoa đã cười ra nước mắt: "Đường đường là đại thần mà tám chuyện như này hả? Còn có Diêm Vương bệ hạ nữa, sốt ruột là nói loạn xị hết lên. Haha, vui quá đi mất!"
Cảnh Thù thấy cô cười thì vẻ mặt càng thêm tức giận: "Người đàn ông của em bị bắt nạt, thế mà em vẫn còn cười được! Đáng giận mà! Diêm Vương cậy quyền thế đè ép ta! Còn mấy tên kia, một đám miệng chó không mọc được ngà voi, nhất là Quảng Bình, đợi ta gặp lại, nhất định sẽ sút hắn một phát bay thẳng lên Cửu trọng thiên."
Trình Tiểu Hoa thôi không cười nữa, ôm cánh tay Cảnh Thù mà hỏi: "Anh thật sự phải đi họp hả? Đi mấy ngày vậy? Hội nghị lần trước không gọi anh đi, sao lần này không có anh lại không được?"
Cảnh Thù thấy vẻ mặt không nỡ của Trình Tiểu Hoa, trong lòng cũng thoải mái hơn chút, nắm tay Trình Tiểu Hoa nói: "Những lần khác đều chỉ là cuộc hợp nhỏ. Hội nghị lần này không giống vậy, có liên quan đến tam giới, mười vị chủ thần của Minh giới đều phải đi. Tuy rằng ngoài miệng ta nói không muốn đi, nhưng thật sự không thể không đi được. Còn về thời gian họp bao lâu, nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai ba giờ như trước đây thôi. Dù sao thời gian trên trời chênh lệch quá lớn, Minh giới không thể không có người trấn giữ quá lâu được."
Trình Tiểu Hoa hỏi: "Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất. Hai ba giờ hội nghị, tính ra chắc cũng phải mất một hai tháng nhỉ?"
Cảnh Thù gật đầu: "Cũng khoảng đó."
"Một hai tháng... Lâu quá đi mất?" Giờ Trình Tiểu Hoa mới thật sự không nỡ. Dù sao từ lúc bọn họ ở bên nhau chưa từng tách ra lâu như vậy.
Trong lòng Cảnh Thù cũng là không nỡ nhưng cũng không thể làm gì được. Thân là Diêm La, hắn có trách nhiệm phải gánh vác, không thể liều lĩnh tùy ý được.
Sau khi an ủi Trình Tiểu Hoa vài câu, Cảnh Thù còn nói: "Sau khi ta đi, nếu như em lại nhận được nhiệm vụ, nhất định phải mang theo Tôn Danh Dương và Sơn Miêu, có thêm bọn họ trợ giúp sẽ an toàn hơn chút. Nếu chẳng may có chuyện gì khó giải quyết, em cứ gửi tin nhắn cho ta nhé."
Trình Tiểu Hoa gật đầu đồng ý. Cho dù có không nỡ thì cô cũng sẽ không khóc lóc um sùm không cho hắn đi. Phụ nữ ấy mà, cần phải có tính độc lập.
"Khi nào thì anh đi? Em chuẩn bị chút hành lý. Anh có muốn mang đồ ăn gì đi không, em đi chuẩn bị ngay."
Cảnh Thù ôm Trình Tiểu Hoa vào lòng: "Không cần chuẩn bị gì cả. Ta cũng không phải người bình thường, đâu có gì cần chuẩn bị? Hoa Hoa, em đừng đi đâu cả, cứ để ta ôm thêm một lúc."
Trình Tiểu Hoa cũng ôm chặt lấy Cảnh Thù, cố nén cảm giác muốn khóc, trêu đùa nói: "Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn lề mà lề mề? Đối với anh mà nói, đi mất có một chút thời gian. Cũng đâu cần phải luyến tiếc như vậy đâu?"
Cảnh Thù nói: "Chênh lệch thời gian quá lớn. Ta chỉ đi một hai ngày, nhưng Hoa Hoa của ta lại phải chia xa ta một hai tháng. Nghĩ như vậy, trong lòng ta thấy rất là khó chịu."
Hai người đang tình chàng ý thiếp thì Sơn Miêu và Tôn Danh Dương đi vào. Tôn Danh Dương vội che mặt nói: "Tôi cái gì cũng chưa thấy, không thấy gì hết! Sơn Miêu, đừng đứng đực ra đấy, mau theo anh đây trốn đi, mau trốn!"
Cảnh Thù buông Trình Tiểu Hoa ra, xoay người lại nói: "Không cần trốn, vào đi, bản quân có việc cần giao phó cho các ngươi."
Đem chuyện mình phải đi nói cho một yêu một quỷ xong, cuối cùng dặn dò: "Hoa Hoa giao cho các ngươi. Có chuyện gì nguy hiểm, các ngươi cứ xông lên trước! Còn có trong tiệm này nhiều người, phức tạp, chẳng may có kẻ đui mù nào dám có ý với Hoa Hoa, các ngươi biết phải làm gì chưa?"
Sơn Miêu nói: "Ta sẽ khoét mắt hắn ra, làm cho hắn sau này không thể nhìn linh tinh được nữa!"
Cảnh Thù hài lòng gật đầu: "Không tệ!"
Trình Tiểu Hoa khóc không ra nước mắt, này là đang sợ cô bị tên nào đó lừa chạy mất!
"Được rồi, Sơn Miêu, em đừng có hùa theo. Móc mắt người là phạm pháp đấy. Lại còn "không tệ"? Điện hạ, anh cũng không phải không biết Sơn Miêu đơn thuần, đừng có mà cổ xúy em nó phạm tội chứ!"
Cảnh Thù không nói gì, chỉ đè Trình Tiểu Hoa vào tường, hung hăng hôn một hồi rồi mới không cam lòng mà dừng lại. Còn bỏ lại một câu: "Có quà ở đầu giường, em tự bóc ra xem đi nhé. Ta đi tắm cho bình tĩnh lại trước đây."
Sau khi hắn đi khỏi, phải mất một lúc thì nhịp tim của Trình Tiểu Hoa mới trở về bình thường. Sờ hai cánh môi bị hôn sưng lên, lòng có chút sợ hãi. Cái con người này quá mạnh bạo rồi, mới hôn thôi mà môi đã sưng vù lên rồi, nếu làm việc kia chắc phải ba ngày không xuống được giường quá? Thật đáng sợ!
Lúc đi đến cạnh giường thì quả thật có một hộp quà màu đỏ ở trên gối. Trong lòng cô lại thấy ấm áp, người kia có chút lỗ mãng nhưng vẫn rất chi là có tâm. Nhìn cái hộp này thì có lẽ là quần áo. Chẳng lẽ bên trong là áo cưới sao?
Thôi vậy, cho dù ba ngày không xuống được giường thì cũng phải chịu thôi. Mở hộp quà ra, ấy, sao lại là màu đen? Chẳng lẽ ở Minh giới thường mặc áo cưới màu đen à? Nhìn lại thì thấy kích thước có vẻ sai sai. Tất lưới màu đen, quần chữ T ren, còn có bra nơ con bướm nửa trong suốt nữa. Mọa! Đây làm gì phải áo cưới, rõ ràng chính là nội y tình thú mà. Mà nhìn có chút giống như lần trước lúc cô đi chọn đồ cho hắn, hắn vô ý chỉ bộ nội y đó. Không ngờ là mua thật =]]] Thật là... quá xấu hổ, thế nhưng cũng có cảm giác ngọt ngào khó tả.
Lúc thấy bộ đồ này, thoạt tiên cô muốn giấu đi, nhưng nghĩ lại, lại muốn biết mình mặc vào có đẹp hay không? Thế nên ma xui quỷ khiến đi thay vào, còn đứng ở trước gương ngắm nghía một hồi. Ừm, rất hợp. Màu đen càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô. Ngực to, mông cong, eo nhỏ. Chỉ có một chỗ không phù hợp, đấy chính là quá lộ, hai hạt nhỏ trước ngực như ẩn như hiện. Không được, nhất định không mặc, cũng không được để hắn nhìn thấy!
Mới nghĩ vậy thì điện thoại đã vang lên hai tiếng báo tin nhắn đến, là của Cảnh Thù:
"Có thích không? Đêm tân hôn nhất định phải mặc cho ta xem, bản quân rất mong chờ!" Còn có thêm hai emoji rất là háo sắc được gửi kèm theo.
Trình Tiểu Hoa đành trả lời: "Lộ liệu như vậy, ngực còn không che được, em không thèm mặc đâu!"
"Sao em biết là không che được? Chẳng lẽ em mặc thứ rồi sao? Vợ ơi, chụp một tấm ảnh cho ta xem đi?"
"Chụp cái gì mà chụp, cút cút cút!"
"Em không chụp cũng được, ta tự đi vào xem"
"Không được! Nếu anh dám tiến vào, em sẽ từ hôn!"
"tan nát cõi lòng.jpg"
"khóc.jpg"
"khóc lớn.jpg"
"khóc rống.jpg"
Nhìn một loại biểu cảm hắn gửi đến, Trình Tiểu Hoa phì cười. Cầm di động cân nhắc một hồi, mãi sau mới nhắn một tin: "Được rồi, đêm tân hôn sẽ mặc cho anh xem nhé..."
Ngay lập tức bổ sung một câu: "Chỉ mặc một lần, sau đó vứt nó đi, giữ lại rất rất xấu hổ!"
"Nhớ giữ lời, bản quân chờ nhá!"
Đêm nay, Trình Tiểu Hoa mơ một giấc mơ. Trong mơ, cô mặc một bộ váy cưới trắng tinh, đánh cạnh Cảnh Thù trong một rừng hoa. Xung quanh có rất nhiều người, yêu, quỷ, bọn họ đều đang chúc mừng hai người. Đúng lúc này, cô đột nhiên cảm thấy cả người lạnh run, cúi đầu xuống nhìn thì thấy áo cưới đã biến thành nội y tình thú. Trình Tiểu Hoa xấu hổ vô cùng, hai tay che ngực, trách Cảnh Thù: "Đều tại anh, tại anh bắt em mặc bộ đồ này! Làm sao đây, đều bị người ta nhìn hết rồi!"
Cảnh Thù cười ha ha: "Đừng sợ, nơi này không có người khác, em chỉ mặc cho bản quân xem mà thôi."
Trình Tiểu Hoa nhìn xung quanh, những người lúc nãy đã không còn nữa, chỉ còn mình Cảnh Thù đứng bên cạnh cô, cười damdang, sau đó như sói đói nhào về phía cô. Tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.
Sau khi rửa mặt, Trình Tiểu Hoa đi xuống dưới, đã thấy Cảnh Thù an vị trong cửa hàng, biểu cảm không vui, giống như đang tức giận, cũng giống như đang áp chế cơn tức giận. Dáng vẻ đó dọa Trình Tiểu Hoa giật cả mình.
"Điện hạ, sao vậy?"
Cảnh Thù hậm hực đưa di động cho Trình Tiểu Hoa xem. Trình Tiểu Hoa cúi đầu nhìn xem, đã thấy trên màn hình là một nhóm chat có tên rất kêu "Đại thần giá lâm". Trong nhóm có mười một vị, Diêm Vương và mười vị Diêm La.
Trên cùng là một dòng tin nhắn của Diêm Vương tag cả mười vị Diêm La:
"Hội nghị Minh – Thiên giới. Địa điểm: Cửu trùng thiên. Thời gian: Một ngày sau. Đoàn đại biểu yêu cầu phải đến đông đủ. Nhất là ngươi, Cảnh Thù, đừng có mà giả chớt với bản vương. Chuyện lần này rất quan trọng, ngươi nhất định phải đi!"
"Một Diêm La bị biếm như ta, có đi hay không cũng không ảnh hưởng gì đến đại cục. Chư vị, tạm biệt, bản quân không tiễn, nhé!"
Rất rõ ràng, Cảnh Thù đang cáu kỉnh.
Diêm Vương: "Ngươi vẫn còn tự xưng là bản quân, thế mà dám thoái thác chức trách. Chuyện rất quan trọng, mau lăn về họp cho ông đây, ngay, trễ một phút, bản vương sẽ đem lý do ngươi bị bếm chiếu cáo cho toàn tam giới đều biết!"
Cảnh Thù: "Bệ hạ, ngài thật là xấu xa! Đường đường là chủ một cõi, thế mà lại đi uy hiếp thuộc hạ!!!!"
Quảng Bình: "@Diêm Vương, ngài cần phải thêm một câu: Bản vương rất thích nhìn dáng vẻ ngươi tức ta nhưng không làm gì được ta đấy!"
Vì thế Diêm Vương thật sự bổ một câu: "Bản vương rất thích nhìn ngươi tức ta nhưng lại không làm gì được ta đấy!"
Sau đó, mấy vị Diêm La khác cũng ào ào phát ngôn, hoặc là chế nhạo hoặc nịnh nọt:
"Lão đại, đừng kì kèo nữa, ý của bệ hạ chẳng lẽ anh không hiểu sao? Rõ ràng là muốn triệu anh trở về, họp hành chỉ là "bậc thang" cho anh thôi, anh không nghe theo không phải là hết đường sao?"
"Bệ hạ anh minh! Tội của Cảnh Thù lớn như vậy mà ngài cũng tha thứ? Không hổ là chủ của một cõi, lòng dạ thật quảng đại. Cảnh Thù, ông thấy chưa, còn không mau cảm tạ đi?"
"Ôi dồi ôi, cuối cùng ông cũng trở về. Mau về tiếp quản việc của ông đi, ta bận đến mức không có thời gian ở cùng vợ đây này. Em dâu ông sắp oán chớt ta rồi!"
"Đúng thế, đúng thế. Sinh hoạt vợ chồng của lão thất đều dựa cả vào ông... Lời này sao có chút là lạ?"
"Lầu trên, ta đã chụp màn hình, đợi lát nữa sẽ gửi cho vợ lão thất xem."
Xem xong, Trình Tiểu Hoa đã cười ra nước mắt: "Đường đường là đại thần mà tám chuyện như này hả? Còn có Diêm Vương bệ hạ nữa, sốt ruột là nói loạn xị hết lên. Haha, vui quá đi mất!"
Cảnh Thù thấy cô cười thì vẻ mặt càng thêm tức giận: "Người đàn ông của em bị bắt nạt, thế mà em vẫn còn cười được! Đáng giận mà! Diêm Vương cậy quyền thế đè ép ta! Còn mấy tên kia, một đám miệng chó không mọc được ngà voi, nhất là Quảng Bình, đợi ta gặp lại, nhất định sẽ sút hắn một phát bay thẳng lên Cửu trọng thiên."
Trình Tiểu Hoa thôi không cười nữa, ôm cánh tay Cảnh Thù mà hỏi: "Anh thật sự phải đi họp hả? Đi mấy ngày vậy? Hội nghị lần trước không gọi anh đi, sao lần này không có anh lại không được?"
Cảnh Thù thấy vẻ mặt không nỡ của Trình Tiểu Hoa, trong lòng cũng thoải mái hơn chút, nắm tay Trình Tiểu Hoa nói: "Những lần khác đều chỉ là cuộc hợp nhỏ. Hội nghị lần này không giống vậy, có liên quan đến tam giới, mười vị chủ thần của Minh giới đều phải đi. Tuy rằng ngoài miệng ta nói không muốn đi, nhưng thật sự không thể không đi được. Còn về thời gian họp bao lâu, nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai ba giờ như trước đây thôi. Dù sao thời gian trên trời chênh lệch quá lớn, Minh giới không thể không có người trấn giữ quá lâu được."
Trình Tiểu Hoa hỏi: "Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất. Hai ba giờ hội nghị, tính ra chắc cũng phải mất một hai tháng nhỉ?"
Cảnh Thù gật đầu: "Cũng khoảng đó."
"Một hai tháng... Lâu quá đi mất?" Giờ Trình Tiểu Hoa mới thật sự không nỡ. Dù sao từ lúc bọn họ ở bên nhau chưa từng tách ra lâu như vậy.
Trong lòng Cảnh Thù cũng là không nỡ nhưng cũng không thể làm gì được. Thân là Diêm La, hắn có trách nhiệm phải gánh vác, không thể liều lĩnh tùy ý được.
Sau khi an ủi Trình Tiểu Hoa vài câu, Cảnh Thù còn nói: "Sau khi ta đi, nếu như em lại nhận được nhiệm vụ, nhất định phải mang theo Tôn Danh Dương và Sơn Miêu, có thêm bọn họ trợ giúp sẽ an toàn hơn chút. Nếu chẳng may có chuyện gì khó giải quyết, em cứ gửi tin nhắn cho ta nhé."
Trình Tiểu Hoa gật đầu đồng ý. Cho dù có không nỡ thì cô cũng sẽ không khóc lóc um sùm không cho hắn đi. Phụ nữ ấy mà, cần phải có tính độc lập.
"Khi nào thì anh đi? Em chuẩn bị chút hành lý. Anh có muốn mang đồ ăn gì đi không, em đi chuẩn bị ngay."
Cảnh Thù ôm Trình Tiểu Hoa vào lòng: "Không cần chuẩn bị gì cả. Ta cũng không phải người bình thường, đâu có gì cần chuẩn bị? Hoa Hoa, em đừng đi đâu cả, cứ để ta ôm thêm một lúc."
Trình Tiểu Hoa cũng ôm chặt lấy Cảnh Thù, cố nén cảm giác muốn khóc, trêu đùa nói: "Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn lề mà lề mề? Đối với anh mà nói, đi mất có một chút thời gian. Cũng đâu cần phải luyến tiếc như vậy đâu?"
Cảnh Thù nói: "Chênh lệch thời gian quá lớn. Ta chỉ đi một hai ngày, nhưng Hoa Hoa của ta lại phải chia xa ta một hai tháng. Nghĩ như vậy, trong lòng ta thấy rất là khó chịu."
Hai người đang tình chàng ý thiếp thì Sơn Miêu và Tôn Danh Dương đi vào. Tôn Danh Dương vội che mặt nói: "Tôi cái gì cũng chưa thấy, không thấy gì hết! Sơn Miêu, đừng đứng đực ra đấy, mau theo anh đây trốn đi, mau trốn!"
Cảnh Thù buông Trình Tiểu Hoa ra, xoay người lại nói: "Không cần trốn, vào đi, bản quân có việc cần giao phó cho các ngươi."
Đem chuyện mình phải đi nói cho một yêu một quỷ xong, cuối cùng dặn dò: "Hoa Hoa giao cho các ngươi. Có chuyện gì nguy hiểm, các ngươi cứ xông lên trước! Còn có trong tiệm này nhiều người, phức tạp, chẳng may có kẻ đui mù nào dám có ý với Hoa Hoa, các ngươi biết phải làm gì chưa?"
Sơn Miêu nói: "Ta sẽ khoét mắt hắn ra, làm cho hắn sau này không thể nhìn linh tinh được nữa!"
Cảnh Thù hài lòng gật đầu: "Không tệ!"
Trình Tiểu Hoa khóc không ra nước mắt, này là đang sợ cô bị tên nào đó lừa chạy mất!
"Được rồi, Sơn Miêu, em đừng có hùa theo. Móc mắt người là phạm pháp đấy. Lại còn "không tệ"? Điện hạ, anh cũng không phải không biết Sơn Miêu đơn thuần, đừng có mà cổ xúy em nó phạm tội chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.