Chương 66
Cửu Tiêu
10/12/2021
Chương 66: Bóng đè 1
Cá tinh đáng thương nói: "Cái tên này là do một người lớn rất có văn hóa trong dòng họ đặt cho tôi, kệ tôi chứ."
Trình Tiểu Hoa nói: "Người lớn rất có văn hóa trong dòng họ đặt à... hầy, cũng thật trùng hợp." Cô vốn muốn nói là rất nhảm nhí nhưng lại sợ sẽ động chạm đến tâm hồn mong manh, nhạy cảm của Sơn Miêu, nên ngại không nói ra.
Cá tinh một lòng chỉ muốn giữ mạnh, đến tên cũng không cần nên nói: "Hay là tôi sửa tên nhé? Vậy gọi là... ôi, tôi không giỏi mấy cái này. Mọi người giúp tôi đặt một cái tên mới nhé."
Vì thế Sơn Miêu nhìn chằm chằm Trình Tiểu Hoa, Tôn Danh Dương cũng nịnh nọt: "Tiểu Hoa, cô đặt tên đi. Dù sao cũng là học sinh tốt nghiệp trường trung học, so với bọn tôi thì có văn hóa hơn nhiều."
"Cậu to như vậy, tên Tiểu Hắc có chút không phù hợp nhỉ..." Đặt tên gì được nhỉ? Trình Tiểu Hoa cũng không giỏi việc này lắm, thấy con cá này toàn thân đen bóng, ngoài màu đen ra thì không còn màu sắc nào khác trên thân, nên nói: "Hay là... gọi Đại Hắc nhé?"
Sơn Miêu dùng ánh mắt không vui nhìn Trình Tiểu Hoa: "Không được, người không biết còn tưởng nó là anh em với Tiểu Hắc đấy."
Tôn Danh Dương lặng lẽ nói: "Tiểu Hoa, cô tốt nghiệp trung học thật đấy à? Tôi thấy mấy đứa nhỏ ở nhà trẻ đặt tên còn hay hơn cô đặt đấy."
Trình Tiểu Hoa: "..."
Cá tinh rất muốn hỏi: Tiểu Hắc là vị thần thánh phương nào nhưng lại không dám mở miệng.
Cảnh Thù đứng dậy, nói: "Cứ gọi là Đại Hắc đi, chỉ là một con cá thành tinh nho nhỏ mà còn phiền em suy nghĩ đặt tên sao."
Nói xong, hắn đạp một phát vào cái bồn tắm, lạnh lùng trào phúng: "Tốt xấu thế nào thì ngươi cũng là một con cá tinh trên trăm năm tuổi, làm thế nào mà thiếu chút nữa bị đặt lên thớt?"
Cá tinh òa khóc: "Tôi cũng không muốn vậy. Ngày đó, tôi đang ở trong dòng sông tu luyện, nhất thời vô ý bị phản phệ, không cử động nổi. Vốn dĩ bị như vậy một hai ngày cũng không sao, ai ngờ lại bị loài người bắt được, ngay lập tức mang tôi đi đông lạnh. Mặc dù tôi sẽ không bị chết vì lạnh nhưng nếu thời gian càng lâu thì tu vi bị chặn lại. Tôi thật thảm mà, bị đông lạnh suốt non nửa năm, nếu không phải gặp mọi người, cái mệnh này thật khó giữ."
Thịt của cá chuối sống trong tự nhiên ngon hơn rất nhiều so với thịt cá nuôi nên loài người rất yêu thích. Lúc cá tinh bị bắt là lúc nó bị bất động, có lẽ bị nhầm là cá chết, nhưng nhìn có vẻ vẫn còn tươi nên con người mới không vứt đi, mang đi đông lạnh. Ngẫm lại, có thể sống như vậy nửa năm cũng là chuyện không dễ dàng gì.
Trình Tiểu Hoa vốn muốn cho Đại Hắc ở lại trong tiệm dưỡng thương vài ngày rồi thả, nhưng Cảnh Thù lại ghét mùi trên người nó. Còn có lúc nào Sơn Miêu cũng nhìm nó chằm chằm, làm cho trong lòng nó càng run sợ. Không có cách nào khác, cô chỉ đành để Tôn Danh Dương thả nó đi ngay trong đêm.
---
Huyện Linh Thủy.
Đêm nay trời có nhiều mây, từng đám từng đám che khuất ánh trăng, làm cho ban đêm càng thêm nặng nề. Gió lạnh thổi qua, làm cho người ta siết chặt quần áo vào thân.
Huyện Linh Thủy là một huyện nhỏ, đêm đến ngoài ánh đèn đường mờ mờ thì những khu dân cư, cửa hàng đều đã tắt đèn từ lâu, thỉnh thoảng mới có một, hai bóng người vội vã đi trên đường.
Khung cảnh vô cùng yên tĩnh, ngoài tiếng gió rít ra thì chỉ còn giá lạnh.
Bời vì thời tiết lạnh lẽo, Lan Linh trở về nhà thì vội đi tắm nước nóng, sau đó lên giường đi ngủ.
Có lẽ là do ban ngày quá mệt mỏi, lúc mơ mơ màng màng ngủ, cô nhanh chóng cảm thấy thân thế bị lạnh, theo bản năng muốn kéo chăn lên nhưng tay lại không chạm vào cái gì cả. Nhíu mày, cô muốn lật mình nhưng lại phát hiện ra thân thể không thể động đậy được, trong phòng có gió lạnh thổi qua, hơi lạnh lướt qua từng tấc da thịt của cô.
Cô nhớ là trước khi đi ngủ đã đóng kín cửa sổ rồi, sao lại có gió nhỉ? Chẳng lẽ là do quá mệt nên đã quên đóng cửa?
Lan Linh muốn ngồi dậy đóng cửa, lại phát hiện ra thân thể vẫn không thể cử động được. Cùng lúc đó, cô cảm thấy bên tai có tiếng động.
"Ai vậy?"
Trong nhà, ngoài cô ra thì không có ai khác, sao lại có tiếng động đó? Trong lòng càng lúc càng sợ hãi, nhưng có giãy dụa như thế nào cũng không thể ngồi dậy được.
"Sạt...sạt...sạt...."
Tiếng động càng lúc càng lớn, cô cảm thấy nó rất giống tiếng mài móng tay lên ván giường. Chẳng lẽ dưới gầm giường có gì à? Càng nghĩ càng sợ.
Lúc này cô đang nằm nghiêng trên giường, vô cùng muốn nhìn xuống giường xem có cái gì đang ở dưới đó, nhưng thân thể cô như không thuộc về chính mình, không thể nào nhúc nhích dù chỉ một chút! Kêu không được, động cũng không được nhưng lại có thể nghe được, còn cảm nhận được.
Tiếng mài móng tay kia ngừng lại, cô cảm thấy có cái gì đó chầm chậm đứng lên từ dưới giường, sau đó mép giường hơi trùng xuống, giống như có người ngồi xuống. Mơ hồ có thể nhìn thấy có một cánh tay duỗi ra cầm một quyển sách. Bên tai lại vang lên tiếng lật sách.
Mẹ kiếp! Còn chưa hết à!!!
Lúc Lan Linh nhận ra mình đang bị bóng đè, thì sự sợ hãi trong đáy lòng được khuếch đại càng lớn. Đó là vì đã gần một năm nay, một tuần thì sẽ có năm đêm cô bị như thế này, ý thức thanh tỉnh nhưng cơ thể lại không động đậy được.
Cô nhớ người lớn trong nhà từng nói với cô, lúc gặp phải chuyện này thì có thể đọc Thực Ngôn sáu chữ. Nhưng mà lúc cô nhớ ra chuyện này thì cũng không thể mở miệng đọc được.
Mà tiếng lật sách vẫn cứ vang lên bên tai.
Mẹ nó! Thật sự tà đạo! Cút mịe mày đi!... Cô chửi tục trong lòng, cố gắng giãy dụa và đọc Thực Ngôn sáu chữ. Cuối cùng môi cũng có thể cử động, một từ lại một từ, khó khăn đọc ra tiếng: "Úm... ma... ni... bá... mễ... hồng....". Ngay khi đọc xong, cô cảm nhận được cái bóng kia chậm rãi biến mất. Thân thể cô cũng thoải mái hơn, tay chân đã có thể cử động như thường. Cô kinh sợ ngồi dậy, tim đập như trống đánh trong lồng ngực, cảm giác đau đớn, tê mỏi cũng xuất hiện.
Nhìn về phía bên giường: Trong phòng, ngoài cô ra không còn ái khác, đèn bàn học vẫn còn sáng, ánh sáng màu cam không quá chói mắt nhưng cũng đủ để chiếu sáng từng góc phòng. Mọi thứ trong vòng vẫn giống như trước khi cô đi ngủ, cửa phòng vẫn đóng, trên sàn cũng không có dấu chân, ngay cả sách bên gối cũng không có gì thay đổi.
Cô mở đèn phòng, nằm sấp trên giường nhìn xuống gầm giường. Dưới gầm giường ngoài những thùng nhựa ra thì chẳng có cái gì cả.
Lau mồ hôi lạnh trên trán, cô lấy điện thoại ra xem: 1 giờ 15 phút. Vừa qua giờ Tý.
Lại là tầm này!
Trên di động hiển thị vẫn còn một tin nhắn chưa đọc, mở ra thì thấy là tin nhắn của học sinh cũ Trình Tiểu Hoa gửi, thời gian là lúc mười giờ tối:
[Cô Linh, cô vẫn ở chỗ cũ chứ ạ? Em mua quà Tết, hai ngày nữa sẽ mang đến biếu cô!]
Đọc được tin nhắn, Lan Linh mỉm cười, chuyện vừa rồi cũng vứt ra sau đầu, không nghĩ nhiều mà gửi tin nhắn trả lời:
[Em kiếm tiền cũng không dễ gì, không cần mua đồ đâu. Nếu không có việc thì Tết về đây đi, chúng ta cùng nhau đón Tết nhé.]
Gửi xong mới nhớ bây giờ là rạng sáng, đáng ra nên để sáng ra rồi trả lời. Bỏ điện thoại xuống, cô cũng không dám đi ngủ thêm, Lan Linh lôi ra một quyển sách ở đầu giường, chuẩn bị dùng nó để giết thời gian. Gặp phải chuyện như vậy, cô thật sự không dám ngủ nữa.
"Tinh tinh" điện thoại vang lên tiếng thông báo có tin tức, Lan Linh hơi sợ, cho đến khi nhìn thấy là tin nhắn của Trình Tiểu Hoa mới thở phào:
[Đã khuya rồi sao cô vẫn chưa ngủ ạ? Đồ em đã mua rồi, cô không muốn em cũng không biết phải làm sao nữa.]
[Vừa gặp ác mộng nên tỉnh giấc. Sao em còn chưa ngủ?]
Giờ này tiệm hoành thánh của Trình Tiểu Hoa vẫn chưa đóng cửa, nên tất nhiên là cô cũng chưa ngủ. Vừa mới cho cá tinh vào một túi ni lông to để Tôn Danh DƯơng mang đi thả thì đọc được tin nhắn của cô giáo, cô nhớ tới đã từng thấy cô ấy đăng lên tường rằng đã từng gặp ác mộng, nên nhắn tin hỏi thăm luôn:
[Cô ơi, gần đây cô hay gặp ác mộng lắm sao? Em nhớ trước kia cô có nói, cô ngủ rất sâu, đến sáng mới tỉnh, không bao giờ gặp ác mộng mà.]
Dù sao cũng không ngủ được, thấy Trình Tiểu Hoa hỏi, nên Lan Linh kể lại chuyện vừa rồi.
[Có lẽ đã gặp phải chuyện tà ma nào, bận quá nên không thể đến chùa khấn được]
Nửa năm qua, Trình Tiểu Hoa trải qua rất nhiều chuyện ma quái nên đối với những chuyện như vậy cũng rất nhạy bén, suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn:
[Ngày mai em đến thăm cô nhé, cô có ở nhà không ạ?]
[Ngày mai hả, nhân lúc đang ngủ đông nên cô ở lại trong huyện học tại chức, đến 28 tháng Chạp mới về nhà mẹ. Cô đổi chỗ ở rồi, để lát nữa gửi định vị cho em. À, đúng rồi, bao giờ em mới về nghỉ Tết vậy?]
Trình Tiểu Hoa không trả lời câu hỏi đó, chỉ nhắn lại: [Vậy được ạ, hẹn cô tối mai gặp ạ. Nếu như đến tối thấy sợ thì cô cứ bật hết đèn lên, đèn nhỏ quá thì không có hiệu quả đâu.]
Ngày hôm sau, Trình Tiểu Hoa thu xếp ổn thỏa mọi chuyện trong tiệm, xách theo túi lớn túi nhỏ, chuẩn bị về huyện Linh Thủy. Lúc ra cửa thì gặp cái xe tải màu đen của Lý Đại Khoan đến giao hoành thánh. Nói vài câu thì biết gã chuẩn bị đi giao chỗ khác, cũng tiện đường nên cô đi nhờ xe gã.
Tuy giờ cô có thể dùng phép độn thổ nhưng hiệu quả chắc chắn không tốt như xe vận tải chuyên dụng của Địa phủ Tư được.
Đi nhờ xe này chỉ mất có hai mươi phút là đã đến huyện Linh Thủy.
Tuy rằng Lý Đại Khoan xấu xí, nhưng tính tình khá tốt. Vì để tiện cho cô mà gã lái xe chạy đến tận cửa tiểu khu mà cô Lan Linh đang ở.
Cá tinh đáng thương nói: "Cái tên này là do một người lớn rất có văn hóa trong dòng họ đặt cho tôi, kệ tôi chứ."
Trình Tiểu Hoa nói: "Người lớn rất có văn hóa trong dòng họ đặt à... hầy, cũng thật trùng hợp." Cô vốn muốn nói là rất nhảm nhí nhưng lại sợ sẽ động chạm đến tâm hồn mong manh, nhạy cảm của Sơn Miêu, nên ngại không nói ra.
Cá tinh một lòng chỉ muốn giữ mạnh, đến tên cũng không cần nên nói: "Hay là tôi sửa tên nhé? Vậy gọi là... ôi, tôi không giỏi mấy cái này. Mọi người giúp tôi đặt một cái tên mới nhé."
Vì thế Sơn Miêu nhìn chằm chằm Trình Tiểu Hoa, Tôn Danh Dương cũng nịnh nọt: "Tiểu Hoa, cô đặt tên đi. Dù sao cũng là học sinh tốt nghiệp trường trung học, so với bọn tôi thì có văn hóa hơn nhiều."
"Cậu to như vậy, tên Tiểu Hắc có chút không phù hợp nhỉ..." Đặt tên gì được nhỉ? Trình Tiểu Hoa cũng không giỏi việc này lắm, thấy con cá này toàn thân đen bóng, ngoài màu đen ra thì không còn màu sắc nào khác trên thân, nên nói: "Hay là... gọi Đại Hắc nhé?"
Sơn Miêu dùng ánh mắt không vui nhìn Trình Tiểu Hoa: "Không được, người không biết còn tưởng nó là anh em với Tiểu Hắc đấy."
Tôn Danh Dương lặng lẽ nói: "Tiểu Hoa, cô tốt nghiệp trung học thật đấy à? Tôi thấy mấy đứa nhỏ ở nhà trẻ đặt tên còn hay hơn cô đặt đấy."
Trình Tiểu Hoa: "..."
Cá tinh rất muốn hỏi: Tiểu Hắc là vị thần thánh phương nào nhưng lại không dám mở miệng.
Cảnh Thù đứng dậy, nói: "Cứ gọi là Đại Hắc đi, chỉ là một con cá thành tinh nho nhỏ mà còn phiền em suy nghĩ đặt tên sao."
Nói xong, hắn đạp một phát vào cái bồn tắm, lạnh lùng trào phúng: "Tốt xấu thế nào thì ngươi cũng là một con cá tinh trên trăm năm tuổi, làm thế nào mà thiếu chút nữa bị đặt lên thớt?"
Cá tinh òa khóc: "Tôi cũng không muốn vậy. Ngày đó, tôi đang ở trong dòng sông tu luyện, nhất thời vô ý bị phản phệ, không cử động nổi. Vốn dĩ bị như vậy một hai ngày cũng không sao, ai ngờ lại bị loài người bắt được, ngay lập tức mang tôi đi đông lạnh. Mặc dù tôi sẽ không bị chết vì lạnh nhưng nếu thời gian càng lâu thì tu vi bị chặn lại. Tôi thật thảm mà, bị đông lạnh suốt non nửa năm, nếu không phải gặp mọi người, cái mệnh này thật khó giữ."
Thịt của cá chuối sống trong tự nhiên ngon hơn rất nhiều so với thịt cá nuôi nên loài người rất yêu thích. Lúc cá tinh bị bắt là lúc nó bị bất động, có lẽ bị nhầm là cá chết, nhưng nhìn có vẻ vẫn còn tươi nên con người mới không vứt đi, mang đi đông lạnh. Ngẫm lại, có thể sống như vậy nửa năm cũng là chuyện không dễ dàng gì.
Trình Tiểu Hoa vốn muốn cho Đại Hắc ở lại trong tiệm dưỡng thương vài ngày rồi thả, nhưng Cảnh Thù lại ghét mùi trên người nó. Còn có lúc nào Sơn Miêu cũng nhìm nó chằm chằm, làm cho trong lòng nó càng run sợ. Không có cách nào khác, cô chỉ đành để Tôn Danh Dương thả nó đi ngay trong đêm.
---
Huyện Linh Thủy.
Đêm nay trời có nhiều mây, từng đám từng đám che khuất ánh trăng, làm cho ban đêm càng thêm nặng nề. Gió lạnh thổi qua, làm cho người ta siết chặt quần áo vào thân.
Huyện Linh Thủy là một huyện nhỏ, đêm đến ngoài ánh đèn đường mờ mờ thì những khu dân cư, cửa hàng đều đã tắt đèn từ lâu, thỉnh thoảng mới có một, hai bóng người vội vã đi trên đường.
Khung cảnh vô cùng yên tĩnh, ngoài tiếng gió rít ra thì chỉ còn giá lạnh.
Bời vì thời tiết lạnh lẽo, Lan Linh trở về nhà thì vội đi tắm nước nóng, sau đó lên giường đi ngủ.
Có lẽ là do ban ngày quá mệt mỏi, lúc mơ mơ màng màng ngủ, cô nhanh chóng cảm thấy thân thế bị lạnh, theo bản năng muốn kéo chăn lên nhưng tay lại không chạm vào cái gì cả. Nhíu mày, cô muốn lật mình nhưng lại phát hiện ra thân thể không thể động đậy được, trong phòng có gió lạnh thổi qua, hơi lạnh lướt qua từng tấc da thịt của cô.
Cô nhớ là trước khi đi ngủ đã đóng kín cửa sổ rồi, sao lại có gió nhỉ? Chẳng lẽ là do quá mệt nên đã quên đóng cửa?
Lan Linh muốn ngồi dậy đóng cửa, lại phát hiện ra thân thể vẫn không thể cử động được. Cùng lúc đó, cô cảm thấy bên tai có tiếng động.
"Ai vậy?"
Trong nhà, ngoài cô ra thì không có ai khác, sao lại có tiếng động đó? Trong lòng càng lúc càng sợ hãi, nhưng có giãy dụa như thế nào cũng không thể ngồi dậy được.
"Sạt...sạt...sạt...."
Tiếng động càng lúc càng lớn, cô cảm thấy nó rất giống tiếng mài móng tay lên ván giường. Chẳng lẽ dưới gầm giường có gì à? Càng nghĩ càng sợ.
Lúc này cô đang nằm nghiêng trên giường, vô cùng muốn nhìn xuống giường xem có cái gì đang ở dưới đó, nhưng thân thể cô như không thuộc về chính mình, không thể nào nhúc nhích dù chỉ một chút! Kêu không được, động cũng không được nhưng lại có thể nghe được, còn cảm nhận được.
Tiếng mài móng tay kia ngừng lại, cô cảm thấy có cái gì đó chầm chậm đứng lên từ dưới giường, sau đó mép giường hơi trùng xuống, giống như có người ngồi xuống. Mơ hồ có thể nhìn thấy có một cánh tay duỗi ra cầm một quyển sách. Bên tai lại vang lên tiếng lật sách.
Mẹ kiếp! Còn chưa hết à!!!
Lúc Lan Linh nhận ra mình đang bị bóng đè, thì sự sợ hãi trong đáy lòng được khuếch đại càng lớn. Đó là vì đã gần một năm nay, một tuần thì sẽ có năm đêm cô bị như thế này, ý thức thanh tỉnh nhưng cơ thể lại không động đậy được.
Cô nhớ người lớn trong nhà từng nói với cô, lúc gặp phải chuyện này thì có thể đọc Thực Ngôn sáu chữ. Nhưng mà lúc cô nhớ ra chuyện này thì cũng không thể mở miệng đọc được.
Mà tiếng lật sách vẫn cứ vang lên bên tai.
Mẹ nó! Thật sự tà đạo! Cút mịe mày đi!... Cô chửi tục trong lòng, cố gắng giãy dụa và đọc Thực Ngôn sáu chữ. Cuối cùng môi cũng có thể cử động, một từ lại một từ, khó khăn đọc ra tiếng: "Úm... ma... ni... bá... mễ... hồng....". Ngay khi đọc xong, cô cảm nhận được cái bóng kia chậm rãi biến mất. Thân thể cô cũng thoải mái hơn, tay chân đã có thể cử động như thường. Cô kinh sợ ngồi dậy, tim đập như trống đánh trong lồng ngực, cảm giác đau đớn, tê mỏi cũng xuất hiện.
Nhìn về phía bên giường: Trong phòng, ngoài cô ra không còn ái khác, đèn bàn học vẫn còn sáng, ánh sáng màu cam không quá chói mắt nhưng cũng đủ để chiếu sáng từng góc phòng. Mọi thứ trong vòng vẫn giống như trước khi cô đi ngủ, cửa phòng vẫn đóng, trên sàn cũng không có dấu chân, ngay cả sách bên gối cũng không có gì thay đổi.
Cô mở đèn phòng, nằm sấp trên giường nhìn xuống gầm giường. Dưới gầm giường ngoài những thùng nhựa ra thì chẳng có cái gì cả.
Lau mồ hôi lạnh trên trán, cô lấy điện thoại ra xem: 1 giờ 15 phút. Vừa qua giờ Tý.
Lại là tầm này!
Trên di động hiển thị vẫn còn một tin nhắn chưa đọc, mở ra thì thấy là tin nhắn của học sinh cũ Trình Tiểu Hoa gửi, thời gian là lúc mười giờ tối:
[Cô Linh, cô vẫn ở chỗ cũ chứ ạ? Em mua quà Tết, hai ngày nữa sẽ mang đến biếu cô!]
Đọc được tin nhắn, Lan Linh mỉm cười, chuyện vừa rồi cũng vứt ra sau đầu, không nghĩ nhiều mà gửi tin nhắn trả lời:
[Em kiếm tiền cũng không dễ gì, không cần mua đồ đâu. Nếu không có việc thì Tết về đây đi, chúng ta cùng nhau đón Tết nhé.]
Gửi xong mới nhớ bây giờ là rạng sáng, đáng ra nên để sáng ra rồi trả lời. Bỏ điện thoại xuống, cô cũng không dám đi ngủ thêm, Lan Linh lôi ra một quyển sách ở đầu giường, chuẩn bị dùng nó để giết thời gian. Gặp phải chuyện như vậy, cô thật sự không dám ngủ nữa.
"Tinh tinh" điện thoại vang lên tiếng thông báo có tin tức, Lan Linh hơi sợ, cho đến khi nhìn thấy là tin nhắn của Trình Tiểu Hoa mới thở phào:
[Đã khuya rồi sao cô vẫn chưa ngủ ạ? Đồ em đã mua rồi, cô không muốn em cũng không biết phải làm sao nữa.]
[Vừa gặp ác mộng nên tỉnh giấc. Sao em còn chưa ngủ?]
Giờ này tiệm hoành thánh của Trình Tiểu Hoa vẫn chưa đóng cửa, nên tất nhiên là cô cũng chưa ngủ. Vừa mới cho cá tinh vào một túi ni lông to để Tôn Danh DƯơng mang đi thả thì đọc được tin nhắn của cô giáo, cô nhớ tới đã từng thấy cô ấy đăng lên tường rằng đã từng gặp ác mộng, nên nhắn tin hỏi thăm luôn:
[Cô ơi, gần đây cô hay gặp ác mộng lắm sao? Em nhớ trước kia cô có nói, cô ngủ rất sâu, đến sáng mới tỉnh, không bao giờ gặp ác mộng mà.]
Dù sao cũng không ngủ được, thấy Trình Tiểu Hoa hỏi, nên Lan Linh kể lại chuyện vừa rồi.
[Có lẽ đã gặp phải chuyện tà ma nào, bận quá nên không thể đến chùa khấn được]
Nửa năm qua, Trình Tiểu Hoa trải qua rất nhiều chuyện ma quái nên đối với những chuyện như vậy cũng rất nhạy bén, suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn:
[Ngày mai em đến thăm cô nhé, cô có ở nhà không ạ?]
[Ngày mai hả, nhân lúc đang ngủ đông nên cô ở lại trong huyện học tại chức, đến 28 tháng Chạp mới về nhà mẹ. Cô đổi chỗ ở rồi, để lát nữa gửi định vị cho em. À, đúng rồi, bao giờ em mới về nghỉ Tết vậy?]
Trình Tiểu Hoa không trả lời câu hỏi đó, chỉ nhắn lại: [Vậy được ạ, hẹn cô tối mai gặp ạ. Nếu như đến tối thấy sợ thì cô cứ bật hết đèn lên, đèn nhỏ quá thì không có hiệu quả đâu.]
Ngày hôm sau, Trình Tiểu Hoa thu xếp ổn thỏa mọi chuyện trong tiệm, xách theo túi lớn túi nhỏ, chuẩn bị về huyện Linh Thủy. Lúc ra cửa thì gặp cái xe tải màu đen của Lý Đại Khoan đến giao hoành thánh. Nói vài câu thì biết gã chuẩn bị đi giao chỗ khác, cũng tiện đường nên cô đi nhờ xe gã.
Tuy giờ cô có thể dùng phép độn thổ nhưng hiệu quả chắc chắn không tốt như xe vận tải chuyên dụng của Địa phủ Tư được.
Đi nhờ xe này chỉ mất có hai mươi phút là đã đến huyện Linh Thủy.
Tuy rằng Lý Đại Khoan xấu xí, nhưng tính tình khá tốt. Vì để tiện cho cô mà gã lái xe chạy đến tận cửa tiểu khu mà cô Lan Linh đang ở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.