Chương 10:
Nãi Hề
04/08/2023
Một khi ai đó bật đèn thì không có nơi nào để trốn.
Bỗng có một tiếng cười khẽ vang lên, còn có một tiếng gõ cửa khác.
"Cốc cốc-"
Mạnh Hiểu Ni mím chặt môi.
"Xin lỗi, tôi là cảnh sát, số hiệu xxxxxx. Không có kẻ trộm, chỉ có một con chim bên ngoài. Gia đình mình có nuôi vẹt à?” Người ngoài cửa hỏi.
Mạnh Hiểu Ni sửng sốt: "Hả?"
Còn có một người bật cười hì hì bên cạnh chú cảnh sát đó: "Thật sự là một con chim đấy. Không có việc gì đâu."
Mạnh Hiểu Ni đi tới cửa, nhưng không trực tiếp mở ra: "Nhà tôi không nuôi động vật."
"Là thế này, tình huống hiện tại có chút, à thì, chúng ta vẫn cần liên lạc một chút. Ai trong ba người có thể lấy lời khai vậy? Cảnh sát đến hiện trường cần có chữ ký." Người bên ngoài nói với một người khác: "Cậu mau bắt con chim trước đi, tránh làm người khác bị thương."
Mạnh Hiểu Ni nhìn xuống dãy số đã gửi tin nhắn cho cô.
Đúng là số của bên chính phủ.
Cô mở một khe cửa, qua vết nứt thấy đèn bên ngoài sáng, quả nhiên có người mặc đồng phục cảnh sát. Cô lập tức yên tâm, nới rộng cửa ra một chút: “Sao lại là một con chim thế, tôi còn tưởng là ăn trộm."
Đúng lúc này ngoài cửa có hai cảnh sát, một người đang lấy giấy tờ từ trong túi ra, người còn lại đang khom người ở một góc khác.
Mạnh Hiểu Ni bước ra, nhìn về phía một góc: "Ở ngay kia à?"
Người cảnh sát lấy tờ giấy ra nhân cơ hội nhìn vào phòng của Mạnh Hiểu Ni, xác nhận không có lồng chim hay những thứ tương tự, sau đó anh ta khẽ gật đầu: "Ừ. Em gọi điện thoại cho cha mẹ được không? Loại chuyện như này cần cả nhà cùng nhau nói rõ mới yên tâm.”
Mạnh Hiểu Ni vội vã ra ngoài.
Cô còn chưa kịp gõ cửa, cha mẹ Mạnh đã mở cửa đi ra.
Gia đình ba người đều đang mặc đồ ngủ.
Người cảnh sát lại thừa dịp nhìn thoáng qua căn phòng của hai người kia, từ trong túi móc ra một cây bút: "Sau khi cảnh sát nhận được thông báo phải có chữ ký của người báo án, sau đó phải nói rõ tình huống để xử lý. Trở về cũng sẽ có người gọi điện thoại cho mọi người hỏi thăm tình hình.”
Anh ta nhìn về phía con chim trong góc: "Nhà mình có chắc là chưa từng nuôi con chim nào không?"
Cha Mạnh, mẹ Mạnh rối rít lắc đầu: "Không có."
Cảnh sát gật đầu: "Đó là vẹt Bourke. Ở nước ta không được phép tự mình nuôi dưỡng đâu, trừ khi được cấp giấy cho phép. Nếu cả gia đình chưa từng nuôi thì chúng cháu sẽ mang con vẹt này đi, ngày mai giao cho cục lâm nghiệp.”
Cha mẹ Mạnh vội vàng gật đầu: "Được, cảm ơn mọi người nhiều, vất vả rồi."
"Buổi tối đừng tùy tiện mở cửa sổ, hôm nay có chim đến thì không sao, ngày mai có người đến thì phiền phức lắm đấy."
Đến lúc này Mạnh Hiểu Ni mới nhận ra vấn đề: "...Nhưng mà, ban này lên lầu em đã đóng tất cả cửa ra vào và cửa sổ, con chim này từ đâu chui vào vậy?"
Người cảnh sát nọ bào chữa thay cho con vẹt: "Không chừng ban ngày đã vào rồi, nhưng nhiều người quá nên nó không dám ló mặt ra. Buổi tối không có tiếng động nên nó lập tức ra ngoài kiếm ăn. Cậu nhóc này rất thích ăn trái cây, chắc tiệm lẩu này sẽ có nhỉ?”
Mạnh Hiểu Ni nghĩ đến quả dưa hấu lúc rửa nồi nhìn thấy, chần chừ một chút rồi gật đầu.
Vị cảnh sát nhào vào trong góc vài lần, cuối cùng cũng bắt được con vẹt.
Mồ hôi cậu ta nhễ nhãi trở về: "Hay thiệt chứ, còn thuộc giống sữa dâu nữa. Không biết của nhà ai nuôi.”
Dưới tình huống đang viết, cảnh sát liếc mắt nhìn đồng nghiệp của mình: "Dù sao cậu cũng không được nuôi, đừng nghĩ nữa."
"Ò, tiếc quá."
Rốt cuộc Mạnh Hiểu Ni cũng nhìn thấy kẻ gây rối này.
Bỗng có một tiếng cười khẽ vang lên, còn có một tiếng gõ cửa khác.
"Cốc cốc-"
Mạnh Hiểu Ni mím chặt môi.
"Xin lỗi, tôi là cảnh sát, số hiệu xxxxxx. Không có kẻ trộm, chỉ có một con chim bên ngoài. Gia đình mình có nuôi vẹt à?” Người ngoài cửa hỏi.
Mạnh Hiểu Ni sửng sốt: "Hả?"
Còn có một người bật cười hì hì bên cạnh chú cảnh sát đó: "Thật sự là một con chim đấy. Không có việc gì đâu."
Mạnh Hiểu Ni đi tới cửa, nhưng không trực tiếp mở ra: "Nhà tôi không nuôi động vật."
"Là thế này, tình huống hiện tại có chút, à thì, chúng ta vẫn cần liên lạc một chút. Ai trong ba người có thể lấy lời khai vậy? Cảnh sát đến hiện trường cần có chữ ký." Người bên ngoài nói với một người khác: "Cậu mau bắt con chim trước đi, tránh làm người khác bị thương."
Mạnh Hiểu Ni nhìn xuống dãy số đã gửi tin nhắn cho cô.
Đúng là số của bên chính phủ.
Cô mở một khe cửa, qua vết nứt thấy đèn bên ngoài sáng, quả nhiên có người mặc đồng phục cảnh sát. Cô lập tức yên tâm, nới rộng cửa ra một chút: “Sao lại là một con chim thế, tôi còn tưởng là ăn trộm."
Đúng lúc này ngoài cửa có hai cảnh sát, một người đang lấy giấy tờ từ trong túi ra, người còn lại đang khom người ở một góc khác.
Mạnh Hiểu Ni bước ra, nhìn về phía một góc: "Ở ngay kia à?"
Người cảnh sát lấy tờ giấy ra nhân cơ hội nhìn vào phòng của Mạnh Hiểu Ni, xác nhận không có lồng chim hay những thứ tương tự, sau đó anh ta khẽ gật đầu: "Ừ. Em gọi điện thoại cho cha mẹ được không? Loại chuyện như này cần cả nhà cùng nhau nói rõ mới yên tâm.”
Mạnh Hiểu Ni vội vã ra ngoài.
Cô còn chưa kịp gõ cửa, cha mẹ Mạnh đã mở cửa đi ra.
Gia đình ba người đều đang mặc đồ ngủ.
Người cảnh sát lại thừa dịp nhìn thoáng qua căn phòng của hai người kia, từ trong túi móc ra một cây bút: "Sau khi cảnh sát nhận được thông báo phải có chữ ký của người báo án, sau đó phải nói rõ tình huống để xử lý. Trở về cũng sẽ có người gọi điện thoại cho mọi người hỏi thăm tình hình.”
Anh ta nhìn về phía con chim trong góc: "Nhà mình có chắc là chưa từng nuôi con chim nào không?"
Cha Mạnh, mẹ Mạnh rối rít lắc đầu: "Không có."
Cảnh sát gật đầu: "Đó là vẹt Bourke. Ở nước ta không được phép tự mình nuôi dưỡng đâu, trừ khi được cấp giấy cho phép. Nếu cả gia đình chưa từng nuôi thì chúng cháu sẽ mang con vẹt này đi, ngày mai giao cho cục lâm nghiệp.”
Cha mẹ Mạnh vội vàng gật đầu: "Được, cảm ơn mọi người nhiều, vất vả rồi."
"Buổi tối đừng tùy tiện mở cửa sổ, hôm nay có chim đến thì không sao, ngày mai có người đến thì phiền phức lắm đấy."
Đến lúc này Mạnh Hiểu Ni mới nhận ra vấn đề: "...Nhưng mà, ban này lên lầu em đã đóng tất cả cửa ra vào và cửa sổ, con chim này từ đâu chui vào vậy?"
Người cảnh sát nọ bào chữa thay cho con vẹt: "Không chừng ban ngày đã vào rồi, nhưng nhiều người quá nên nó không dám ló mặt ra. Buổi tối không có tiếng động nên nó lập tức ra ngoài kiếm ăn. Cậu nhóc này rất thích ăn trái cây, chắc tiệm lẩu này sẽ có nhỉ?”
Mạnh Hiểu Ni nghĩ đến quả dưa hấu lúc rửa nồi nhìn thấy, chần chừ một chút rồi gật đầu.
Vị cảnh sát nhào vào trong góc vài lần, cuối cùng cũng bắt được con vẹt.
Mồ hôi cậu ta nhễ nhãi trở về: "Hay thiệt chứ, còn thuộc giống sữa dâu nữa. Không biết của nhà ai nuôi.”
Dưới tình huống đang viết, cảnh sát liếc mắt nhìn đồng nghiệp của mình: "Dù sao cậu cũng không được nuôi, đừng nghĩ nữa."
"Ò, tiếc quá."
Rốt cuộc Mạnh Hiểu Ni cũng nhìn thấy kẻ gây rối này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.