Chương 1:
Nãi Hề
04/08/2023
Mạnh Hiểu Ni đã tốt nghiệp.
Về mặt lý thuyết, cô nên sử dụng thân phận là sinh viên năm cuối để tìm một công ty tốt, sau đó cố gắng làm việc thật giỏi để cạnh tranh. Nhưng cô ấy đã làm điều đó mà lựa chọn mang theo tất cả hành lý, quyết định bắt chuyến tàu cao tốc trở về Phong Đô.
Phong Dô là quê hương của cô.
Cô muốn về nhà để thừa kế công việc kinh doanh của gia đình - một tiệm lẩu rách rưới.
Mạnh Hiểu Ni được nhận nuôi khi còn rất nhỏ, cô vừa ít nói lại vô cùng ngoan ngoãn.
Cha mẹ nuôi của cô có một tiệm lẩu nhỏ ở Phong Đô, hay thường được gọi là quán lẩu bình dân. Đó là kiểu quán ăn nhỏ lẻ có mặt ở khắp các ngõ ngách của hẻm, miễn cưỡng lắm mới có giấy phép an toàn vệ sinh thực phẩm để kinh doanh, sau đó có thể trở thành một tiệm lâu đời.
Có rất nhiều quán lẩu ở vùng Tứ Xuyên, hơn nữa nó cũng chỉ là một tiệm nhỏ được trang trí sơ sài, ấy vậy đến tận bây giờ vẫn chưa đóng cửa, đây thực sự là sự ưu đãi của trời cho.
Mạnh Hiểu Ni lớn lên trong sự cưng chiều giữa một hoàn cảnh như vậy.
Cha mẹ không bao giờ để cô động tay làm bất cứ việc gì, họ chỉ có một yêu cầu duy nhất với cô: Đi học cho giỏi.
Mạnh Hiểu Ni thở hởn hển đẩy hành lý đến ghế ngồi số hai, nhét nó vào bên trong.
Khi còn đi học cô cũng không phụ lòng cha mẹ, xuất sắc vượt qua người đứng nhất với hơn mười điểm, thi đậu vào một trường trọng điểm. Nhưng trong suốt 4 năm đại học cô không chọn thi nghiên cứu sinh, cũng không thi công chức. Giữa hàng ngàn sự lựa chọn, cô quyết định đi thực tập cho một công ty có thương liệu.
Chính vì vậy sau 4 năm, cô không chỉ tiết kiệm đủ tiền để trả học phí của mình mà còn tiết kiệm được một khoản tiền nhỏ khoảng 20000 tệ để gửi tiết kiệm, số tiền này đủ để vượt qua những ngày bắt đầu đi làm.
Bốn năm học tập kết hợp với kinh nghiệm thực tập cũng góp phần hoàn thiện luận văn tốt nghiệp cuối cùng của cô — một cuộc khảo sát về các quán ăn phổ biến trên thị trường.
Dịch vụ ăn uống không phải là ngành khiến người ta cảm thấy là một nghề nghiệp có chiều sâu.
Dường như ai cũng có thể làm phục vụ, bất cứ ai cũng có thể kinh doanh đồ ăn.
Biết nấu ăn, có vốn để mở hàng quán.
Chỉ cần như thế đã trở thành một quán ăn gia đình nho nhỏ.
Nhưng thực tế không chỉ có vậy.
Ai cũng có thể mở cửa hàng nhưng không phải ai cũng có thể mở thêm chi nhánh. Một người mở được chi nhánh không có nghĩa là mở được khắp cả tỉnh, cũng không có nghĩa là mở được chuỗi cửa hàng trên cả nước, thậm chí là toàn thế giới.
Về mặt lý thuyết, cô nên sử dụng thân phận là sinh viên năm cuối để tìm một công ty tốt, sau đó cố gắng làm việc thật giỏi để cạnh tranh. Nhưng cô ấy đã làm điều đó mà lựa chọn mang theo tất cả hành lý, quyết định bắt chuyến tàu cao tốc trở về Phong Đô.
Phong Dô là quê hương của cô.
Cô muốn về nhà để thừa kế công việc kinh doanh của gia đình - một tiệm lẩu rách rưới.
Mạnh Hiểu Ni được nhận nuôi khi còn rất nhỏ, cô vừa ít nói lại vô cùng ngoan ngoãn.
Cha mẹ nuôi của cô có một tiệm lẩu nhỏ ở Phong Đô, hay thường được gọi là quán lẩu bình dân. Đó là kiểu quán ăn nhỏ lẻ có mặt ở khắp các ngõ ngách của hẻm, miễn cưỡng lắm mới có giấy phép an toàn vệ sinh thực phẩm để kinh doanh, sau đó có thể trở thành một tiệm lâu đời.
Có rất nhiều quán lẩu ở vùng Tứ Xuyên, hơn nữa nó cũng chỉ là một tiệm nhỏ được trang trí sơ sài, ấy vậy đến tận bây giờ vẫn chưa đóng cửa, đây thực sự là sự ưu đãi của trời cho.
Mạnh Hiểu Ni lớn lên trong sự cưng chiều giữa một hoàn cảnh như vậy.
Cha mẹ không bao giờ để cô động tay làm bất cứ việc gì, họ chỉ có một yêu cầu duy nhất với cô: Đi học cho giỏi.
Mạnh Hiểu Ni thở hởn hển đẩy hành lý đến ghế ngồi số hai, nhét nó vào bên trong.
Khi còn đi học cô cũng không phụ lòng cha mẹ, xuất sắc vượt qua người đứng nhất với hơn mười điểm, thi đậu vào một trường trọng điểm. Nhưng trong suốt 4 năm đại học cô không chọn thi nghiên cứu sinh, cũng không thi công chức. Giữa hàng ngàn sự lựa chọn, cô quyết định đi thực tập cho một công ty có thương liệu.
Chính vì vậy sau 4 năm, cô không chỉ tiết kiệm đủ tiền để trả học phí của mình mà còn tiết kiệm được một khoản tiền nhỏ khoảng 20000 tệ để gửi tiết kiệm, số tiền này đủ để vượt qua những ngày bắt đầu đi làm.
Bốn năm học tập kết hợp với kinh nghiệm thực tập cũng góp phần hoàn thiện luận văn tốt nghiệp cuối cùng của cô — một cuộc khảo sát về các quán ăn phổ biến trên thị trường.
Dịch vụ ăn uống không phải là ngành khiến người ta cảm thấy là một nghề nghiệp có chiều sâu.
Dường như ai cũng có thể làm phục vụ, bất cứ ai cũng có thể kinh doanh đồ ăn.
Biết nấu ăn, có vốn để mở hàng quán.
Chỉ cần như thế đã trở thành một quán ăn gia đình nho nhỏ.
Nhưng thực tế không chỉ có vậy.
Ai cũng có thể mở cửa hàng nhưng không phải ai cũng có thể mở thêm chi nhánh. Một người mở được chi nhánh không có nghĩa là mở được khắp cả tỉnh, cũng không có nghĩa là mở được chuỗi cửa hàng trên cả nước, thậm chí là toàn thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.