Chương 21:
Nãi Hề
04/08/2023
Việc Phong Đô không quá lớn thực sự đã ghi điểm trong lòng của Mạnh Hiểu Ni.
Cô nhanh chóng đến nhà ga gần nhà, nhẹ nhàng nhảy xuống xe buýt.
"A— a—" Một con chim lạ hót líu lo.
Mạnh Hiểu Ni vô thức nhìn lên nơi phát ra giọng nói.
Đập vào mắt là một thứ màu hồng phấn trước cửa hàng.
"A--!"
Trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ.
Mạnh Hiểu Ni cẩn thận kiểm tra thông tin về con vẹt Bourke trên điện thoại của mình, sau đó tổng kết lại bằng một vài từ khóa: Vẹt, màu hồng, lạnh lùng, thích ăn trái cây, sống phổ biến ở nước ngoài, nuôi nó mà không có giấy phép là bất hợp pháp.
Thiết lập này trông cũng quá dễ thương đi.
"Lẩu ngon đấy."
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Mạnh Hiểu Ni: ???
Mạnh Hiểu Ni nhìn lại viên hồng ngọc đậu trên mép bát nhựa mổ nồi lẩu, tổng kết bằngng mấy từ khóa: Vẹt, màu hồng, bẩn thỉu, yêu lẩu, biết nói, thích vượt ngục.
Cảm thấy không giống với miêu tả trên mạng lắm.
Hồng ngọc mềm mại ngẩng đầu, giương rộng cánh một cách kiêu ngạo, nghiêng đầu nói: "Chưa nhìn thấy chim ăn lẩu bao giờ à?”
Mạnh Hiểu Ni thành thật trả lời: "Ừ, chưa từng thấy qua."
Trọng lượng của ruby không nhẹ, giẫm lên thành bát nhựa suýt chút nữa làm nó bị đổ, sợ đến mức đập cánh đáp xuống đất lần nữa.
Mạnh Hiểu Ni cảm thấy thật vi diệu.
Ruby cứng cổ, hừ lạnh hai tiếng: "Càng lạ càng hiếm."
Mạnh Hiểu Ni nghĩ thầm, những người cô gặp qua vô cùng ít, số người trên trái đất mà cô chưa từng gặp khoảng chừng hơn vài tỷ.
Viên hồng ngọc nhìn thì nhỏ nhưng sức ăn rất lớn, một lúc sau nó đã ăn sạch sẽ nồi lẩu mà Mạnh Hiểu Ni bưng ra. Thậm chí ăn xong còn không cảm ơn, chỉ rầm rì vài câu: “Cay quá, đúng là thứ đồ ăn dung tục của loài người.”
Mạnh Hiểu Ni: "Vừa nãy nhóc mới nói lẩu rất ngon."
Ruby: "À vậy hả…"
Mạnh Hiểu Ni cảm thấy may mắn vì đã sớm phát hiện ra điều gì đó không ổn, cô nhanh chóng tìm một con hẻm hẻo lánh rồi đi vào.
Hôm nay là ngày làm việc, trong hẻm nhỏ không có một người nào.
Cô ngửa mặt ngồi xổm ở đó, nhìn cậu nhóc đang tự mổ lông của mình ở trước mặt: "Sao nhóc lại vượt ngục? Chị phải đưa nhóc về Cục Lâm nghiệp."
Ruby trừng mắt tức giận nhìn cô, có chút cảnh giác: "Chỉ là đám người hèn mọn mà cũng muốn giam giữ ta, mơ đẹp đấy.”
Giọng nói của nó giống như của một đứa trẻ, nghe vừa non nớt vừa dễ thương.
Mạnh Hiểu Ni cảm thấy buồn cười với con ruby có hành vi trẻ con này: "Người nuôi cũ của nhóc rất thích xem phim hoạt hình à?”
Ruby chậm rãi nói, trong giọng điệu mang theo vẻ ngạo mạn kiêu căng do trời sinh: "Ai mà lại dám chăn nuôi ta? Những người tôn thờ ta có thể xếp hàng từ chỗ này đến cuối sông Styx đấy. Linh hồn cùng với thể xác của ta đều tự do, không một thứ gì trên thế gian này có thể ngăn được ta.”
Phong Đô, Styx?
Hành vi trẻ con, lại còn có văn hóa.
Cô nhanh chóng đến nhà ga gần nhà, nhẹ nhàng nhảy xuống xe buýt.
"A— a—" Một con chim lạ hót líu lo.
Mạnh Hiểu Ni vô thức nhìn lên nơi phát ra giọng nói.
Đập vào mắt là một thứ màu hồng phấn trước cửa hàng.
"A--!"
Trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ.
Mạnh Hiểu Ni cẩn thận kiểm tra thông tin về con vẹt Bourke trên điện thoại của mình, sau đó tổng kết lại bằng một vài từ khóa: Vẹt, màu hồng, lạnh lùng, thích ăn trái cây, sống phổ biến ở nước ngoài, nuôi nó mà không có giấy phép là bất hợp pháp.
Thiết lập này trông cũng quá dễ thương đi.
"Lẩu ngon đấy."
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Mạnh Hiểu Ni: ???
Mạnh Hiểu Ni nhìn lại viên hồng ngọc đậu trên mép bát nhựa mổ nồi lẩu, tổng kết bằngng mấy từ khóa: Vẹt, màu hồng, bẩn thỉu, yêu lẩu, biết nói, thích vượt ngục.
Cảm thấy không giống với miêu tả trên mạng lắm.
Hồng ngọc mềm mại ngẩng đầu, giương rộng cánh một cách kiêu ngạo, nghiêng đầu nói: "Chưa nhìn thấy chim ăn lẩu bao giờ à?”
Mạnh Hiểu Ni thành thật trả lời: "Ừ, chưa từng thấy qua."
Trọng lượng của ruby không nhẹ, giẫm lên thành bát nhựa suýt chút nữa làm nó bị đổ, sợ đến mức đập cánh đáp xuống đất lần nữa.
Mạnh Hiểu Ni cảm thấy thật vi diệu.
Ruby cứng cổ, hừ lạnh hai tiếng: "Càng lạ càng hiếm."
Mạnh Hiểu Ni nghĩ thầm, những người cô gặp qua vô cùng ít, số người trên trái đất mà cô chưa từng gặp khoảng chừng hơn vài tỷ.
Viên hồng ngọc nhìn thì nhỏ nhưng sức ăn rất lớn, một lúc sau nó đã ăn sạch sẽ nồi lẩu mà Mạnh Hiểu Ni bưng ra. Thậm chí ăn xong còn không cảm ơn, chỉ rầm rì vài câu: “Cay quá, đúng là thứ đồ ăn dung tục của loài người.”
Mạnh Hiểu Ni: "Vừa nãy nhóc mới nói lẩu rất ngon."
Ruby: "À vậy hả…"
Mạnh Hiểu Ni cảm thấy may mắn vì đã sớm phát hiện ra điều gì đó không ổn, cô nhanh chóng tìm một con hẻm hẻo lánh rồi đi vào.
Hôm nay là ngày làm việc, trong hẻm nhỏ không có một người nào.
Cô ngửa mặt ngồi xổm ở đó, nhìn cậu nhóc đang tự mổ lông của mình ở trước mặt: "Sao nhóc lại vượt ngục? Chị phải đưa nhóc về Cục Lâm nghiệp."
Ruby trừng mắt tức giận nhìn cô, có chút cảnh giác: "Chỉ là đám người hèn mọn mà cũng muốn giam giữ ta, mơ đẹp đấy.”
Giọng nói của nó giống như của một đứa trẻ, nghe vừa non nớt vừa dễ thương.
Mạnh Hiểu Ni cảm thấy buồn cười với con ruby có hành vi trẻ con này: "Người nuôi cũ của nhóc rất thích xem phim hoạt hình à?”
Ruby chậm rãi nói, trong giọng điệu mang theo vẻ ngạo mạn kiêu căng do trời sinh: "Ai mà lại dám chăn nuôi ta? Những người tôn thờ ta có thể xếp hàng từ chỗ này đến cuối sông Styx đấy. Linh hồn cùng với thể xác của ta đều tự do, không một thứ gì trên thế gian này có thể ngăn được ta.”
Phong Đô, Styx?
Hành vi trẻ con, lại còn có văn hóa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.