Chương 24:
Nãi Hề
04/08/2023
Mạnh Hiểu Ni tiến lên một bước: "Cha mẹ, con về rồi đây."
Cha Mạnh đánh ra một quân bài: "Về sớm vậy? Bên trong còn đang khử trùng."
Mẹ Mạnh: "Cống! Ủa, hình như mẹ thấy cái đồ chơi nhỏ xíu trên đầu con quen quen."
Cha Mạnh nghe vậy, ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn: “Ồ, đây không phải là con vẹt tối hôm qua à?”
Một đôi khác đang ngồi cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn Mạnh Hiểu Ni, bọn họ cũng kinh ngạc: "Chà, con chim này đẹp đấy, con tối qua chính là nó à?"
Mẹ Mạnh liên tục đáp lại: "Đúng rồi. Tiểu Mạnh, mau mang con vẹt xuống đi, nhỡ nó có bệnh thì sao?"
Phượng Quỷ: "Ta không có bệnh!"
Mọi người: ???
Câu nói "Ta không có bệnh" quá trong trẻo, trong phút chốc những người có mặt đều sững sờ.
Âm thanh này thực sự không giống giọng nói mà một người có thể tạo ra.
Cha mẹ Mạnh nhìn về phía Mạnh Hiểu Ni.
Mạnh Hiểu Ni không ngờ con vẹt của Bourke này lại nói chuyện. Cô chớp mắt, nhéo cổ họng, õng ẹo bắt chước giọng nói của Quy Phong: “Giọng con mới học có thú vị không?”
"Con bé này! Thật là."
Mẹ Mạnh bật cười với Mạnh Hiểu Ni.
Phượng Quỷ cảm thấy phát cáu, nhịn không được lại cúi đầu mổ Mạnh Hiểu Ni một lần nữa.
Mạnh Hiểu Ni duỗi ngón tay ra, trực tiếp đánh vào mông của Phượng Quỷ.
Phượng Quỷ: ???
Mạnh Hiểu Ni nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lại mổ mình, sắp bị mổ đến khờ rồi."
Phượng Quỷ cảnh giác nhìn bàn tay đang duỗi ra của Mạnh Hiểu Ni, di chuyển cơ thể ngồi xổm xuống, nín thở hờn dỗi, lông chim hơi xù lên: Cái con người này bị gì vậy? Sao lại đánh vào mông của nó?
Mạnh Hiểu Ni mang theo con vẹt đang giận dỗi này lên lầu: "Mẹ, con cảm thấy chú vẹt này có duyên với gia đình mình. Con muốn đi hỏi xem Cục Lâm nghiệp có thể cấp giấy chứng nhận hay không, con muốn nuôi nó."
Ba mẹ Mạnh nhìn nhau, hai người có chút lo lắng.
Dù sao nhà họ cũng mở tiệm lẩu.
Cha Mạnh: "Bé Ni, con chim này không giống những động vật khác. Nó không thể tự kiểm soát việc đi vệ sinh, con có biết không? “Bẹt” một tiếng là đã ra ngoài rồi, nó không thể nhịn được đâu.”
Phượng Quỷ: "..."
Mô tả này sống động đến nỗi Mạnh Hiểu Ni vô thức đưa tay lên để đem con chim ra khỏi đầu.
Bực mình vì bị bêu xấu, Phượng Quỷ lại mổ vào bàn tay đang duỗi ra của Mạnh Hiểu Ni.
Sức lực rất giống gà con đang mổ thóc.
Mạnh Hiểu Ni: "..."
Tổng kết lại, con chim này không chỉ có vẻ ngoài bình thường mà tính tình còn bạo lực, kết quả sức lực cũng yếu đuối nữa.
Cuối cùng mẹ Mạnh đề nghị: "Chúng ta tìm một cái lồng nhốt ở trên lầu đi, bằng không nó bay xuống bị hun khói cũng không tốt. Hôm qua nghe con nói nó không giống một con vẹt bình thường."
Mạnh Hiểu Ni "lạch bạch" chạy vào bên trong: "Vâng, con biết rồi."
Mạnh Hiểu Ni làm ổ trong phòng để xem thêm tư liệu cả nửa ngày trời.
Phượng Quỷ bên cạnh bước từng bước nhỏ, quét mắt khắp phòng của Mạnh Hiểu Ni, bao gồm cả bản thân Mạnh Hiểu Ni.
Cha Mạnh đánh ra một quân bài: "Về sớm vậy? Bên trong còn đang khử trùng."
Mẹ Mạnh: "Cống! Ủa, hình như mẹ thấy cái đồ chơi nhỏ xíu trên đầu con quen quen."
Cha Mạnh nghe vậy, ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn: “Ồ, đây không phải là con vẹt tối hôm qua à?”
Một đôi khác đang ngồi cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn Mạnh Hiểu Ni, bọn họ cũng kinh ngạc: "Chà, con chim này đẹp đấy, con tối qua chính là nó à?"
Mẹ Mạnh liên tục đáp lại: "Đúng rồi. Tiểu Mạnh, mau mang con vẹt xuống đi, nhỡ nó có bệnh thì sao?"
Phượng Quỷ: "Ta không có bệnh!"
Mọi người: ???
Câu nói "Ta không có bệnh" quá trong trẻo, trong phút chốc những người có mặt đều sững sờ.
Âm thanh này thực sự không giống giọng nói mà một người có thể tạo ra.
Cha mẹ Mạnh nhìn về phía Mạnh Hiểu Ni.
Mạnh Hiểu Ni không ngờ con vẹt của Bourke này lại nói chuyện. Cô chớp mắt, nhéo cổ họng, õng ẹo bắt chước giọng nói của Quy Phong: “Giọng con mới học có thú vị không?”
"Con bé này! Thật là."
Mẹ Mạnh bật cười với Mạnh Hiểu Ni.
Phượng Quỷ cảm thấy phát cáu, nhịn không được lại cúi đầu mổ Mạnh Hiểu Ni một lần nữa.
Mạnh Hiểu Ni duỗi ngón tay ra, trực tiếp đánh vào mông của Phượng Quỷ.
Phượng Quỷ: ???
Mạnh Hiểu Ni nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lại mổ mình, sắp bị mổ đến khờ rồi."
Phượng Quỷ cảnh giác nhìn bàn tay đang duỗi ra của Mạnh Hiểu Ni, di chuyển cơ thể ngồi xổm xuống, nín thở hờn dỗi, lông chim hơi xù lên: Cái con người này bị gì vậy? Sao lại đánh vào mông của nó?
Mạnh Hiểu Ni mang theo con vẹt đang giận dỗi này lên lầu: "Mẹ, con cảm thấy chú vẹt này có duyên với gia đình mình. Con muốn đi hỏi xem Cục Lâm nghiệp có thể cấp giấy chứng nhận hay không, con muốn nuôi nó."
Ba mẹ Mạnh nhìn nhau, hai người có chút lo lắng.
Dù sao nhà họ cũng mở tiệm lẩu.
Cha Mạnh: "Bé Ni, con chim này không giống những động vật khác. Nó không thể tự kiểm soát việc đi vệ sinh, con có biết không? “Bẹt” một tiếng là đã ra ngoài rồi, nó không thể nhịn được đâu.”
Phượng Quỷ: "..."
Mô tả này sống động đến nỗi Mạnh Hiểu Ni vô thức đưa tay lên để đem con chim ra khỏi đầu.
Bực mình vì bị bêu xấu, Phượng Quỷ lại mổ vào bàn tay đang duỗi ra của Mạnh Hiểu Ni.
Sức lực rất giống gà con đang mổ thóc.
Mạnh Hiểu Ni: "..."
Tổng kết lại, con chim này không chỉ có vẻ ngoài bình thường mà tính tình còn bạo lực, kết quả sức lực cũng yếu đuối nữa.
Cuối cùng mẹ Mạnh đề nghị: "Chúng ta tìm một cái lồng nhốt ở trên lầu đi, bằng không nó bay xuống bị hun khói cũng không tốt. Hôm qua nghe con nói nó không giống một con vẹt bình thường."
Mạnh Hiểu Ni "lạch bạch" chạy vào bên trong: "Vâng, con biết rồi."
Mạnh Hiểu Ni làm ổ trong phòng để xem thêm tư liệu cả nửa ngày trời.
Phượng Quỷ bên cạnh bước từng bước nhỏ, quét mắt khắp phòng của Mạnh Hiểu Ni, bao gồm cả bản thân Mạnh Hiểu Ni.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.