Chương 31:
Nãi Hề
06/08/2023
Có những con ma mỗi năm có thể ăn được nhiều bữa ăn lớn, cũng có một số con sau khi trở thành ma thì chưa từng ăn một miếng thức ăn của nhân gian.
Ai cũng chưa từng nghĩ đến nhân gian còn có một Mạnh Hiểu Ni.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng nấu ăn, cũng chưa từng bị những con quỷ vạch trần.
Phượng Quỷ thu cánh lại và ngồi xổm xuống: Dù sao cũng không liên quan đến nó.
Mười vị Diêm Vương đều là những kẻ ngốc.
Mạnh Hiểu Ni vẫn không biết những khúc ngoặt của thế giới con người và ma quỷ.
Hiện tại cô chỉ nghĩ đến việc làm ra nước lẩu của riêng mình, khiến tiệm lẩu của nhà mình phát triển.
Trong món lẩu này mang hương vị của gia đình Mạnh. Dưới sự nghiên cứu của cô nhất định sẽ lên một tầm cao mới.
Tất cả các nguyên liệu cho nước lẩu đã được đun sôi, đợi nguội bớt.
Sau cùng những nguyên liệu này sẽ trở thành một hỗn hợp sệt vì chúng được làm từ bơ. Sau khi cắt thành từng miếng, cho vào nồi đun sôi rồi thêm nước canh vào, vậy là lúc nào cũng có thể dùng rồi.
Mạnh Hiểu Ni sau khi làm xong một nồi nước lẩu, cô cảm thấy làm công nhân quả thật rất mệt.
Chả trách sau khi có tiền thì các quán nổi tiếng đều áp dụng những máy móc vào để làm.
Vừa sạch sẽ lại nhanh chóng, chi phí thấp mà còn có lời nhiều hơn so với việc làm cả ngày.
"Có tiền thật tốt." Mạnh Hiểu Ni duỗi thẳng mình, ngưỡng mộ mà cảm thán một câu: “Nếu như có tiền, sau khi nghiên cứu lời lỗ thì có thể lập tức sản xuất ra số lượng rồi.”
Không giống như cô bây giờ , trang trí cửa tiệm chỉ cần có một ít tiền thì trang trí một nơi.
Cô rửa tay, lấy ra một gói nêm lẩu đã cắt, bỏ vào nồi lẩu bên cạnh.
Khối dầu có đầy các nguyên liệu, trông rất hấp dẫn.
"...Ôi, ngửi cái mùi này cả ngày, không muốn ăn một tí gì." Mạnh Hiểu Ni có chút buồn bực: "Hay là tối nay gọi một bát mì để ăn nhỉ?"
Phượng Qủy từ trên cao bay xuống, đậu trên đầu Mạnh Hiểu Ni: "Nấu lẩu đi, ta muốn ăn."
Vừa nói, nó vừa mổ cái mũ của Mạnh Hiểu Ni.
Mạnh Hiểu Ni giật mình, lúc này cô mới nhận ra Phượng Quỷ đang ở đây: "Sao nhóc lại ở trong bếp? Vậy chẳng phải chị làm cái đế nồi lẩu này vô ích rồi sao, còn cần phải khử trùng nữa?"
Phượng Quỷ : "...Ta không có bệnh!!"
Không phải tự nó nói mình không bệnh mà là không có bệnh thật!
Mạnh Hiểu Ni cảm thấy đã mệt mỏi cả ngày, tất cả đều cũng vô ích, ánh mắt lập tức u ám, bĩu môi không nói gì.
Phượng Quỷ thấy Mạnh Hiểu Ni không nói cũng không động đậy, cúi đầu mổ cô.
Mạnh Hiểu Ni thở dài một hơi rồi dọn dẹp đồ.
Nghe thấy tiếng thở dài, một lúc lâu sau, Phượng Quỷ dùng giọng điệu trẻ con nói ra lời nói dối đầu tiên kể từ khi gặp Mạnh Hiểu Ni : "Ta đã tiêm phòng rồi.”
Mạnh Hiểu Ni khựng tay lại : "Thật sao?"
Phượng Quỷ nhìn chằm vào nồi lẩu bên dưới: "Thật."
Ai cũng chưa từng nghĩ đến nhân gian còn có một Mạnh Hiểu Ni.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng nấu ăn, cũng chưa từng bị những con quỷ vạch trần.
Phượng Quỷ thu cánh lại và ngồi xổm xuống: Dù sao cũng không liên quan đến nó.
Mười vị Diêm Vương đều là những kẻ ngốc.
Mạnh Hiểu Ni vẫn không biết những khúc ngoặt của thế giới con người và ma quỷ.
Hiện tại cô chỉ nghĩ đến việc làm ra nước lẩu của riêng mình, khiến tiệm lẩu của nhà mình phát triển.
Trong món lẩu này mang hương vị của gia đình Mạnh. Dưới sự nghiên cứu của cô nhất định sẽ lên một tầm cao mới.
Tất cả các nguyên liệu cho nước lẩu đã được đun sôi, đợi nguội bớt.
Sau cùng những nguyên liệu này sẽ trở thành một hỗn hợp sệt vì chúng được làm từ bơ. Sau khi cắt thành từng miếng, cho vào nồi đun sôi rồi thêm nước canh vào, vậy là lúc nào cũng có thể dùng rồi.
Mạnh Hiểu Ni sau khi làm xong một nồi nước lẩu, cô cảm thấy làm công nhân quả thật rất mệt.
Chả trách sau khi có tiền thì các quán nổi tiếng đều áp dụng những máy móc vào để làm.
Vừa sạch sẽ lại nhanh chóng, chi phí thấp mà còn có lời nhiều hơn so với việc làm cả ngày.
"Có tiền thật tốt." Mạnh Hiểu Ni duỗi thẳng mình, ngưỡng mộ mà cảm thán một câu: “Nếu như có tiền, sau khi nghiên cứu lời lỗ thì có thể lập tức sản xuất ra số lượng rồi.”
Không giống như cô bây giờ , trang trí cửa tiệm chỉ cần có một ít tiền thì trang trí một nơi.
Cô rửa tay, lấy ra một gói nêm lẩu đã cắt, bỏ vào nồi lẩu bên cạnh.
Khối dầu có đầy các nguyên liệu, trông rất hấp dẫn.
"...Ôi, ngửi cái mùi này cả ngày, không muốn ăn một tí gì." Mạnh Hiểu Ni có chút buồn bực: "Hay là tối nay gọi một bát mì để ăn nhỉ?"
Phượng Qủy từ trên cao bay xuống, đậu trên đầu Mạnh Hiểu Ni: "Nấu lẩu đi, ta muốn ăn."
Vừa nói, nó vừa mổ cái mũ của Mạnh Hiểu Ni.
Mạnh Hiểu Ni giật mình, lúc này cô mới nhận ra Phượng Quỷ đang ở đây: "Sao nhóc lại ở trong bếp? Vậy chẳng phải chị làm cái đế nồi lẩu này vô ích rồi sao, còn cần phải khử trùng nữa?"
Phượng Quỷ : "...Ta không có bệnh!!"
Không phải tự nó nói mình không bệnh mà là không có bệnh thật!
Mạnh Hiểu Ni cảm thấy đã mệt mỏi cả ngày, tất cả đều cũng vô ích, ánh mắt lập tức u ám, bĩu môi không nói gì.
Phượng Quỷ thấy Mạnh Hiểu Ni không nói cũng không động đậy, cúi đầu mổ cô.
Mạnh Hiểu Ni thở dài một hơi rồi dọn dẹp đồ.
Nghe thấy tiếng thở dài, một lúc lâu sau, Phượng Quỷ dùng giọng điệu trẻ con nói ra lời nói dối đầu tiên kể từ khi gặp Mạnh Hiểu Ni : "Ta đã tiêm phòng rồi.”
Mạnh Hiểu Ni khựng tay lại : "Thật sao?"
Phượng Quỷ nhìn chằm vào nồi lẩu bên dưới: "Thật."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.