Chương 18: Chết Không Nhắm Mắt 1
Đậu Đinh Cô Nương
04/06/2022
Mua, hay không mua.
Rốt cuộc tiểu phản diện đắc tội quá nhiều người, nếu thật mua làm bảo tiêu, không biết là bảo hộ chính mình hay là thương tổn chính mình đây.
Đỗ Tam Tư chỉ có thể bảo trì trầm mặc, dùng ánh mắt cáo buộc tìm chỗ dựa.
Chó con ngồi xổm giữa hai người, liếc nhìn trái một cái, phải một cái, rất dễ thương, nhưng chả làm được cái mẹ gì, nó chỉ là con linh vật, không có tác dụng giảm bớt tình huống xấu hổ trước mắt.
Cuối cùng, dưới cặp mắt ngập nước vô tội nhìn chăm chú, Đoạn Tam Lang bại trận trước.
Hắn thờ ơ đứng thẳng lưng, tóm lấy cái ghế nàng đang cầm chặt trong tay, đặt xuống ngồi, tư thái nhẹ nhàng, tay trái đè chó con đang xông lên, tay phải duỗi ra.
“Có thuốc trị thương không?”
Đỗ Tam Tư giật mình, nhìn kỹ, mới phát hiện trên cánh tay thiếu niên chảy máu, thấm ướt vải áo, hình như đã khô, dây quấn cổ tay cũng lỏng lẻo, thoạt nhìn như là tùy tiện buộc lại.
Nàng ngây người một chút, “Ngươi lại bị đánh?”
Đoạn Tam Lang cười lạnh, nhíu mày lại, “Cùng một đòn chẳng lẽ nha nội sẽ nếm lần thứ hai?”
Đỗ Tam Tư sởn tóc gáy, e là phần lớn mấy tên khốn nạn kia đã vào tù rồi, hơn nữa chết khá thê thảm.
Nhưng nàng không hiểu, hắn bị thương thì rõ ràng nên đi y quán, tiểu phản diện chạy tới chỗ nàng làm gì?
Nàng không phải đại phu.
Đỗ Tam Tư kỳ quái nhìn sắc mặt hắn, cũng không tái nhợt, ngược lại hơi hồng nhuận.
“Chỗ ta chỉ có kim sang dược* bình thường,” Đỗ Tam Tư thận trọng nói, “Nếu không, ngươi đi y quán đi?”
(*kim sang dược: thuốc trị vết thương do đao kiếm gây nên)
Ôm ý nghĩ đuổi ôn thần đi, Đỗ Tam Tư chủ động đề nghị: “Y quán tốt hơn, có đại phu, có thuốc trị thương!”
Đoạn Tam Lang nhếch môi, giọng nói ngọt thấu xương, “Ngươi muốn chết sao?”
Đỗ Tam Tư…… Đỗ Tam Tư không muốn chết, nàng run lên, không nói hai lời chui vào phòng mình, mặt ủ mày ê lấy ra thuốc chính mình còn chưa dùng đến.
Đáng ghét, tiểu phản diện quả nhiên là phản diện, động một cái là giết người! Ô, sao số nàng khổ như thế? coi như nàng cứu mạng hắn, còn là ân nhân của hắn, sao hắn còn tìm tới cửa chứ?
Hơn nữa, hắn còn biết động tĩnh cả tháng nay của mình…… Má ơi, biến thái!
Bảo toàn suy nghĩ, mọi người bình an không việc gì, bảo trì khoảng cách, ai lo phận nấy không tốt sao?
Đỗ Tam Tư bĩu môi, ôm hộp thuốc ra ngoài, lấy một chậu nước từ lu đá trong phòng bếp ra, mang nến tới gần, sau đó chọn một mảnh vải trắng sạch sẽ……
Đoạn Tam Lang chống cằm lẳng lặng nhìn nàng, mấp máy khóe miệng, thấy nàng lấy một vò Bạch Tửu từ trên kệ xuống, không nhịn được hỏi.
“Ngươi lấy rượu làm gì?”
“Tiêu độc,” Đỗ Tam Tư uể oải đi qua, ngồi xuống trước mặt hắn, mùi máu tươi trực tiếp chui vào mũi khiến nàng nhíu mày lại, “Ngươi cởi tay áo ra đi.”
“Ta không trúng độc.” Đoạn Tam Lang vừa nói vừa cởi tay áo, một vết thương lớn bằng bàn tay lộ ra.
Đỗ Tam Tư nheo mắt, không dám nhìn nhiều, cúi đầu mở hộp thuốc, rầu rĩ nói: “Phải rửa miệng vết thương, nước không sạch lắm, rượu…… được chưng nấu từ nước, sạch hơn nhiều.”
Đỗ Tam Tư không nói đến việc bị nhiễm khuẩn, có nói hắn cũng không hiểu.
Hơn nữa…… Đây là rượu mạnh, đợi lát nữa xem ngươi đau chết, thằng nhãi ranh.
Đoạn Tam Lang không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, rất có hứng thú nói: “Ngươi khá cẩn thận.” Vừa rồi thấy nàng còn ước gì để hắn rời đi, hiện tại nghiễm nhiên mang rượu rửa vết thương cho hắn.
Tiểu Bạch thỏ thích khóc, lại còn hay mềm lòng, xì, chẳng trách luôn sợ bị bắt nạt.
Đoạn Tam Lang tự cho rằng đã nhìn thấu tâm tư Tiểu Bạch thỏ, hoàn toàn không nhìn thấy ác ý ngầm nơi đáy mắt Đỗ Tam Tư.
Tay tiểu phản diện rất trắng, cơ bắp cánh tay cân xứng, ngón tay vươn ra quả thực còn đẹp hơn tay Đỗ Tam Tư, chỉ tiếc vết thương kia rất khó nhìn.
Da thịt lẫn lộn, máu đông lại, vết máu loang lổ trên cánh tay trắng như ngọc khiến nàng nhìn mà sởn tóc gáy.
Từ nhỏ Đỗ Tam Tư đã không dám nhìn những thứ này, lập tức buồn nôn, không thể làm được.
Đoạn Tam Lang nhìn khuôn mặt nàng trắng bệch, cứng đờ bất động. Hắn cười nhạo một tiếng, trực tiếp đoạt lấy vải trắng dính nước, thô lỗ cọ xát trên cánh tay.
Ngay lập tức, máu bị ép chảy ra.
Rốt cuộc tiểu phản diện đắc tội quá nhiều người, nếu thật mua làm bảo tiêu, không biết là bảo hộ chính mình hay là thương tổn chính mình đây.
Đỗ Tam Tư chỉ có thể bảo trì trầm mặc, dùng ánh mắt cáo buộc tìm chỗ dựa.
Chó con ngồi xổm giữa hai người, liếc nhìn trái một cái, phải một cái, rất dễ thương, nhưng chả làm được cái mẹ gì, nó chỉ là con linh vật, không có tác dụng giảm bớt tình huống xấu hổ trước mắt.
Cuối cùng, dưới cặp mắt ngập nước vô tội nhìn chăm chú, Đoạn Tam Lang bại trận trước.
Hắn thờ ơ đứng thẳng lưng, tóm lấy cái ghế nàng đang cầm chặt trong tay, đặt xuống ngồi, tư thái nhẹ nhàng, tay trái đè chó con đang xông lên, tay phải duỗi ra.
“Có thuốc trị thương không?”
Đỗ Tam Tư giật mình, nhìn kỹ, mới phát hiện trên cánh tay thiếu niên chảy máu, thấm ướt vải áo, hình như đã khô, dây quấn cổ tay cũng lỏng lẻo, thoạt nhìn như là tùy tiện buộc lại.
Nàng ngây người một chút, “Ngươi lại bị đánh?”
Đoạn Tam Lang cười lạnh, nhíu mày lại, “Cùng một đòn chẳng lẽ nha nội sẽ nếm lần thứ hai?”
Đỗ Tam Tư sởn tóc gáy, e là phần lớn mấy tên khốn nạn kia đã vào tù rồi, hơn nữa chết khá thê thảm.
Nhưng nàng không hiểu, hắn bị thương thì rõ ràng nên đi y quán, tiểu phản diện chạy tới chỗ nàng làm gì?
Nàng không phải đại phu.
Đỗ Tam Tư kỳ quái nhìn sắc mặt hắn, cũng không tái nhợt, ngược lại hơi hồng nhuận.
“Chỗ ta chỉ có kim sang dược* bình thường,” Đỗ Tam Tư thận trọng nói, “Nếu không, ngươi đi y quán đi?”
(*kim sang dược: thuốc trị vết thương do đao kiếm gây nên)
Ôm ý nghĩ đuổi ôn thần đi, Đỗ Tam Tư chủ động đề nghị: “Y quán tốt hơn, có đại phu, có thuốc trị thương!”
Đoạn Tam Lang nhếch môi, giọng nói ngọt thấu xương, “Ngươi muốn chết sao?”
Đỗ Tam Tư…… Đỗ Tam Tư không muốn chết, nàng run lên, không nói hai lời chui vào phòng mình, mặt ủ mày ê lấy ra thuốc chính mình còn chưa dùng đến.
Đáng ghét, tiểu phản diện quả nhiên là phản diện, động một cái là giết người! Ô, sao số nàng khổ như thế? coi như nàng cứu mạng hắn, còn là ân nhân của hắn, sao hắn còn tìm tới cửa chứ?
Hơn nữa, hắn còn biết động tĩnh cả tháng nay của mình…… Má ơi, biến thái!
Bảo toàn suy nghĩ, mọi người bình an không việc gì, bảo trì khoảng cách, ai lo phận nấy không tốt sao?
Đỗ Tam Tư bĩu môi, ôm hộp thuốc ra ngoài, lấy một chậu nước từ lu đá trong phòng bếp ra, mang nến tới gần, sau đó chọn một mảnh vải trắng sạch sẽ……
Đoạn Tam Lang chống cằm lẳng lặng nhìn nàng, mấp máy khóe miệng, thấy nàng lấy một vò Bạch Tửu từ trên kệ xuống, không nhịn được hỏi.
“Ngươi lấy rượu làm gì?”
“Tiêu độc,” Đỗ Tam Tư uể oải đi qua, ngồi xuống trước mặt hắn, mùi máu tươi trực tiếp chui vào mũi khiến nàng nhíu mày lại, “Ngươi cởi tay áo ra đi.”
“Ta không trúng độc.” Đoạn Tam Lang vừa nói vừa cởi tay áo, một vết thương lớn bằng bàn tay lộ ra.
Đỗ Tam Tư nheo mắt, không dám nhìn nhiều, cúi đầu mở hộp thuốc, rầu rĩ nói: “Phải rửa miệng vết thương, nước không sạch lắm, rượu…… được chưng nấu từ nước, sạch hơn nhiều.”
Đỗ Tam Tư không nói đến việc bị nhiễm khuẩn, có nói hắn cũng không hiểu.
Hơn nữa…… Đây là rượu mạnh, đợi lát nữa xem ngươi đau chết, thằng nhãi ranh.
Đoạn Tam Lang không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, rất có hứng thú nói: “Ngươi khá cẩn thận.” Vừa rồi thấy nàng còn ước gì để hắn rời đi, hiện tại nghiễm nhiên mang rượu rửa vết thương cho hắn.
Tiểu Bạch thỏ thích khóc, lại còn hay mềm lòng, xì, chẳng trách luôn sợ bị bắt nạt.
Đoạn Tam Lang tự cho rằng đã nhìn thấu tâm tư Tiểu Bạch thỏ, hoàn toàn không nhìn thấy ác ý ngầm nơi đáy mắt Đỗ Tam Tư.
Tay tiểu phản diện rất trắng, cơ bắp cánh tay cân xứng, ngón tay vươn ra quả thực còn đẹp hơn tay Đỗ Tam Tư, chỉ tiếc vết thương kia rất khó nhìn.
Da thịt lẫn lộn, máu đông lại, vết máu loang lổ trên cánh tay trắng như ngọc khiến nàng nhìn mà sởn tóc gáy.
Từ nhỏ Đỗ Tam Tư đã không dám nhìn những thứ này, lập tức buồn nôn, không thể làm được.
Đoạn Tam Lang nhìn khuôn mặt nàng trắng bệch, cứng đờ bất động. Hắn cười nhạo một tiếng, trực tiếp đoạt lấy vải trắng dính nước, thô lỗ cọ xát trên cánh tay.
Ngay lập tức, máu bị ép chảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.