Chương 22: Cho Phép Ngươi Gọi Là Tam Lang 2
Đậu Đinh Cô Nương
05/06/2022
Đoạn Tam Lang nhướng mày, tiếp tục đánh giá từ đầu đến chân nàng, sau một lúc lâu, đột nhiên nghiêng người nói: “Vào đi.”
Ra lệnh như thể đây là nhà của hắn vậy.
Đỗ Tam Tư không cảm nhận được sát ý, cảm thấy giọng nói rất bình tĩnh, còn thong dong hơn cả đêm qua. Nàng lê từng bước chân vào, hận không thể đứng cách hắn 800 mét. Nàng đặt chậu rửa mặt lên giá cạnh khung cửa sổ.
Sau đó, nàng lấy hai cái hộp từ ngăn tủ bên cạnh bàn trang điểm ra, nhỏ giọng nói: “Đây là…… cao rửa mặt ta vừa mua, bột đánh răng cùng bàn chải đánh răng, đều là đồ mới, ngươi dùng đi.”
Đừng coi thường trí tuệ của cổ nhân, kỳ thật đồ vật mà hiện đại có, không phải cổ nhân không dùng, người ta cũng có.
Ví dụ như cao rửa mặt này, tương đương với sữa rửa mặt thời hiện đại, thành phần thiên nhiên lành tính, hơn nữa kích thước bằng bàn tay, có đủ mẫu mã, hình bầu dục, hình vuông, hình hoa, hình mỹ nhân……
Nói một cách nghiêm túc, một trong số chúng còn đẹp hơn đồ thời hiện đại. Đều làm từ thảo dược, hiệu quả sẽ không thấp, cùng loại còn có cao rửa tay, thuốc rửa mặt, bột đánh răng, dầu gội đầu, v..v.
“Bàn chải đánh răng” này gần giống với bàn chải đánh răng hiện đại, nhưng đẹp và tinh xảo hơn. Có điều hương liệu và muối đen trong bột đánh răng khiến Đỗ Tam Tư cảm giác cổ quái, nhưng cũng mang phong cách của đương đại.
Trong sách《 Mộng Lương Lục 》có ghi: “Đầu hẻm Sư tử có cửa hiệu bàn chải đánh răng của Lăng gia, đầu ngõ Kim có cửa hiệu đánh răng của một vị phó quan.”
Sáng nay, Đỗ Tam Tư còn thấy người ta bán nước lèo, chính là nước rửa mặt. Nhưng nàng cho rằng, bất luận nước lèo gì cũng không bằng nước tự mình đun sôi – tiết kiệm tiền!
Quay lại câu chuyện.
Đỗ Tam Tư buông đồ vật xuống, ngoan ngoãn lui ra ngoài, không dám mặt dày chờ người đuổi mới đi. Hơn nữa dưới ánh mắt thâm thúy của Đoạn Tam Lang, nàng lập cập nói: “Ta còn chuẩn bị thức ăn rồi, mua thịt bò và gà đen, ngươi mất máu…… Ta không quấy rầy ngươi!”
Má ơi, loại ánh mắt này càng ngày càng đáng sợ.
Đỗ Tam Tư sởn hết da gà, chưa nói xong liền chạy, Đoạn Tam Lang thấy vậy không nói nên lời.
Không phải hắn chỉ đứng tại chỗ thôi sao?
Đoạn Tam Lang suýt nữa bị tức cười. Hắn cuốn tay áo lên rửa mặt, tầm mắt đảo qua cánh tay băng bó gọn gàng, nghĩ lại đêm qua chính mình ngất đi như thế nào, hắn nhìn chằm chằm mặt nước thở dài.
“Sơ ý quá.”
Hắn vốn nghĩ tìm mấy tên lưu manh kia chỉ là chuyện đơn giản, kết quả người trong nha môn phái đi mất một tháng mới tìm được. Bọn chúng trốn kỹ như vậy, có thể thấy đã sớm chuẩn bị tốt.
Cho nên hắn mới không kiên nhẫn, sau khi phát hiện ra người liền trực tiếp giết chết, không ngờ mấy tên lưu manh kia có tài thực sự.
Bọn họ là lưu manh thật sao?
Hỏi thăm hành tung của hắn, chặn đường đánh lén, sau khi rút lui lại trốn kỹ không để lại chút dấu vết nào, thậm chí lần này tìm được bọn chúng, Đoạn Tam Lang có cảm giác bị đối phương cố ý dẫn dụ tới.
Gọn gàng ngăn nắp, kế hoạch chu toàn, rõ ràng sớm có kế hoạch!
Mà hắn tới nơi mới phát hiện, ba người bọn chúng đã sớm sắp đặt mai phục nên hắn bị trả giá.
Mà hắn tự ngẫm, tuy hắn hành sự theo ý mình ở Lâm An, cũng đắc tội không ít người, nhưng không người nào ghi tử thù với hắn như thế, cũng không ai dám lên kế hoạch ám sát hắn tỉ mỉ như vậy.
Hơn nữa, hai lần bị ám sát.
Trùng hợp là cả hai lần đều bị Đỗ Tam Tư xen vào.
Đoạn Tam Lang híp mắt lại, đáy mắt lóe sắc lạnh khiến người ta sợ hãi, từ họ Vương đến ba người kia, rốt cuộc là ai nhằm vào mình? Vì sao mỗi lần đều cần một số lý do đường hoàng không chút sơ hở để giết hắn.
Việc này quá phức tạp, người đứng sau hành động kín kẽ, khiến Đoạn Tam Lang cảm giác bản thân như con dê rơi vào bẫy, chỉ có thể đợi bị giết, hiện trạng bị động như vậy khiến hắn cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Thở sâu, Đoạn Tam Lang úp mặt vào chậu nước.
Nước ấm tràn vào mũi, tai khiến hắn hơi khó chịu, nhưng lại xóa đi mọi phiền não của hắn.
Kệ, đến bao nhiêu thì giết bấy nhiêu!
……
Tại lầu một, Tiểu Bạch canh giữ ở chân cầu thang và gặm xương, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn người khiến nó hoa mắt.
Đỗ Tam Tư nhìn chiếc bàn đầy đồ ăn, càng nhìn càng đau lòng.
Thịt bò thật quý, gà đen cũng rất quý, thời buổi này muối cũng quá quý, mặt khác, lát nữa kiểu gì cũng phải khui một bình rượu ngon, haiz, rượu của nàng cũng rất quý!
Chi phí một bữa cơm đủ để nàng ăn hơn ba ngày!
Ra lệnh như thể đây là nhà của hắn vậy.
Đỗ Tam Tư không cảm nhận được sát ý, cảm thấy giọng nói rất bình tĩnh, còn thong dong hơn cả đêm qua. Nàng lê từng bước chân vào, hận không thể đứng cách hắn 800 mét. Nàng đặt chậu rửa mặt lên giá cạnh khung cửa sổ.
Sau đó, nàng lấy hai cái hộp từ ngăn tủ bên cạnh bàn trang điểm ra, nhỏ giọng nói: “Đây là…… cao rửa mặt ta vừa mua, bột đánh răng cùng bàn chải đánh răng, đều là đồ mới, ngươi dùng đi.”
Đừng coi thường trí tuệ của cổ nhân, kỳ thật đồ vật mà hiện đại có, không phải cổ nhân không dùng, người ta cũng có.
Ví dụ như cao rửa mặt này, tương đương với sữa rửa mặt thời hiện đại, thành phần thiên nhiên lành tính, hơn nữa kích thước bằng bàn tay, có đủ mẫu mã, hình bầu dục, hình vuông, hình hoa, hình mỹ nhân……
Nói một cách nghiêm túc, một trong số chúng còn đẹp hơn đồ thời hiện đại. Đều làm từ thảo dược, hiệu quả sẽ không thấp, cùng loại còn có cao rửa tay, thuốc rửa mặt, bột đánh răng, dầu gội đầu, v..v.
“Bàn chải đánh răng” này gần giống với bàn chải đánh răng hiện đại, nhưng đẹp và tinh xảo hơn. Có điều hương liệu và muối đen trong bột đánh răng khiến Đỗ Tam Tư cảm giác cổ quái, nhưng cũng mang phong cách của đương đại.
Trong sách《 Mộng Lương Lục 》có ghi: “Đầu hẻm Sư tử có cửa hiệu bàn chải đánh răng của Lăng gia, đầu ngõ Kim có cửa hiệu đánh răng của một vị phó quan.”
Sáng nay, Đỗ Tam Tư còn thấy người ta bán nước lèo, chính là nước rửa mặt. Nhưng nàng cho rằng, bất luận nước lèo gì cũng không bằng nước tự mình đun sôi – tiết kiệm tiền!
Quay lại câu chuyện.
Đỗ Tam Tư buông đồ vật xuống, ngoan ngoãn lui ra ngoài, không dám mặt dày chờ người đuổi mới đi. Hơn nữa dưới ánh mắt thâm thúy của Đoạn Tam Lang, nàng lập cập nói: “Ta còn chuẩn bị thức ăn rồi, mua thịt bò và gà đen, ngươi mất máu…… Ta không quấy rầy ngươi!”
Má ơi, loại ánh mắt này càng ngày càng đáng sợ.
Đỗ Tam Tư sởn hết da gà, chưa nói xong liền chạy, Đoạn Tam Lang thấy vậy không nói nên lời.
Không phải hắn chỉ đứng tại chỗ thôi sao?
Đoạn Tam Lang suýt nữa bị tức cười. Hắn cuốn tay áo lên rửa mặt, tầm mắt đảo qua cánh tay băng bó gọn gàng, nghĩ lại đêm qua chính mình ngất đi như thế nào, hắn nhìn chằm chằm mặt nước thở dài.
“Sơ ý quá.”
Hắn vốn nghĩ tìm mấy tên lưu manh kia chỉ là chuyện đơn giản, kết quả người trong nha môn phái đi mất một tháng mới tìm được. Bọn chúng trốn kỹ như vậy, có thể thấy đã sớm chuẩn bị tốt.
Cho nên hắn mới không kiên nhẫn, sau khi phát hiện ra người liền trực tiếp giết chết, không ngờ mấy tên lưu manh kia có tài thực sự.
Bọn họ là lưu manh thật sao?
Hỏi thăm hành tung của hắn, chặn đường đánh lén, sau khi rút lui lại trốn kỹ không để lại chút dấu vết nào, thậm chí lần này tìm được bọn chúng, Đoạn Tam Lang có cảm giác bị đối phương cố ý dẫn dụ tới.
Gọn gàng ngăn nắp, kế hoạch chu toàn, rõ ràng sớm có kế hoạch!
Mà hắn tới nơi mới phát hiện, ba người bọn chúng đã sớm sắp đặt mai phục nên hắn bị trả giá.
Mà hắn tự ngẫm, tuy hắn hành sự theo ý mình ở Lâm An, cũng đắc tội không ít người, nhưng không người nào ghi tử thù với hắn như thế, cũng không ai dám lên kế hoạch ám sát hắn tỉ mỉ như vậy.
Hơn nữa, hai lần bị ám sát.
Trùng hợp là cả hai lần đều bị Đỗ Tam Tư xen vào.
Đoạn Tam Lang híp mắt lại, đáy mắt lóe sắc lạnh khiến người ta sợ hãi, từ họ Vương đến ba người kia, rốt cuộc là ai nhằm vào mình? Vì sao mỗi lần đều cần một số lý do đường hoàng không chút sơ hở để giết hắn.
Việc này quá phức tạp, người đứng sau hành động kín kẽ, khiến Đoạn Tam Lang cảm giác bản thân như con dê rơi vào bẫy, chỉ có thể đợi bị giết, hiện trạng bị động như vậy khiến hắn cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Thở sâu, Đoạn Tam Lang úp mặt vào chậu nước.
Nước ấm tràn vào mũi, tai khiến hắn hơi khó chịu, nhưng lại xóa đi mọi phiền não của hắn.
Kệ, đến bao nhiêu thì giết bấy nhiêu!
……
Tại lầu một, Tiểu Bạch canh giữ ở chân cầu thang và gặm xương, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn người khiến nó hoa mắt.
Đỗ Tam Tư nhìn chiếc bàn đầy đồ ăn, càng nhìn càng đau lòng.
Thịt bò thật quý, gà đen cũng rất quý, thời buổi này muối cũng quá quý, mặt khác, lát nữa kiểu gì cũng phải khui một bình rượu ngon, haiz, rượu của nàng cũng rất quý!
Chi phí một bữa cơm đủ để nàng ăn hơn ba ngày!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.