Tiệm Thuốc Thông Cổ Kim, Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Xây Dựng
Chương 48: Bị Cướp Chặn Đường
Thu Thiên Đậu Đậu
07/11/2024
“Chú yên tâm, cháu biết mà.”
“Được, tốt tốt.” Tôn Chí Cương mỉm cười đứng dậy: “Thôi chú cũng về đây, không thì dì cháu lại cằn nhằn.”
“Vâng, chú về cẩn thận nhé.” Cô cười tiễn ông ra cửa.
---
Huyện Phong, ban đêm.
Ba chiếc xe bò nối đuôi theo một con ngựa, dựa vào ánh trăng tiến nhanh trên con đường nhỏ.
Không biết đã đi bao lâu, khi đến gần cổng thành, bỗng có một nhóm người ồn ào xông ra chắn ngang đường.
Tiêu Vân Trạch đang cưỡi ngựa, giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại.
Thanh Long cũng nhận thấy sự khác lạ phía trước, vội cúi người nói với Tiêu Vân Trạch: “Gia, để thuộc hạ ra xem thử có chuyện gì.”
Nhưng chưa kịp nhúc nhích thì nhóm người kia đã chạy về phía họ, vừa chạy vừa la lớn: “Đứng lại! Để lại đồ trên xe!”
Trong chớp mắt, Tiêu Vân Trạch cùng các thuộc hạ đã bị bao vây chặt chẽ.
Thanh Long và Chu Tước đồng loạt rút kiếm, nhảy xuống xe bò, đứng chắn trước ngựa của Tiêu Vân Trạch.
Lý Thắng cũng nhanh chóng rút kiếm từ thắt lưng, sẵn sàng đối phó.
Chu Tước lớn giọng: “Càn rỡ! Các ngươi có biết mình đang chặn đường của ai không?”
Kẻ cầm đầu là một gã to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, nửa mặt đầy râu ria xồm xoàm.
Hắn ta chống nạnh quát to: “Ta mặc kệ là ai! Trên xe chở cái gì? Mau mở ra xem!”
Thanh kiếm dài trong tay Chu Tước lóe lên, hắn nhìn bọn cướp với ánh mắt sắc lạnh: “Kẻ nào dám bước tới, để xem hôm nay là ai muốn nếm thử lưỡi kiếm Nguyệt Ẩm của ta!”
“Chết tiệt!” Gã râu xồm nhổ nước bọt xuống đất, rút thanh đao lớn trên lưng ra, quát lớn: “Các huynh đệ, mặc kệ là ai, hôm nay chúng ta phải cướp bằng được! Xông lên!”
Một gã một mắt đứng cạnh hắn ta cũng khua roi lên, reo hò: “Đúng thế! Làm xong mẻ này, huynh đệ muốn gì mà chẳng có, tha hồ mà ăn thịt!”
Một mắt càng hét lớn lại càng phấn khích, hắn ta giơ roi lên, xông về phía trước: “Lên nào!”
Hai bên lao vào cuộc chiến quyết liệt.
Một lúc sau, bọn cướp đều bị đánh ngã lăn lóc, ai nấy đều ôm bụng, kêu rên đầy đau đớn.
Chu Tước đạp mạnh vào ngực gã râu xồm, kẻ cứng đầu chống cự tới cuối cùng rồi quay lại hỏi Tiêu Vân Trạch: “Gia, xử lý thế nào ạ?”
Tiêu Vân Trạch đưa mắt quét qua cảnh tượng hỗn loạn, sau đó nhẹ kéo dây cương, điềm nhiên nói: “Đưa về xét hỏi.”
“Vâng!”
Không lâu sau, hơn mười gã nam nhân mặt mũi bầm tím bị buộc lại thành một hàng dài, chật vật bước theo xe bò vào thành.
---
Đại đường huyện nha.
“Ngươi là ai!” Gã râu xồm quỳ dưới đất, hai tay bị trói sau lưng, hắn ta trừng mắt hung hãn nhìn Tiêu Vân Trạch ngồi ở vị trí chính giữa: “Thả ông đây ra ngay! Nếu không, hậu quả các ngươi gánh không nổi đâu!”
Tiêu Vân Trạch hơi nhướng mày: “Ồ? Hậu quả gì nào?”
“Được, tốt tốt.” Tôn Chí Cương mỉm cười đứng dậy: “Thôi chú cũng về đây, không thì dì cháu lại cằn nhằn.”
“Vâng, chú về cẩn thận nhé.” Cô cười tiễn ông ra cửa.
---
Huyện Phong, ban đêm.
Ba chiếc xe bò nối đuôi theo một con ngựa, dựa vào ánh trăng tiến nhanh trên con đường nhỏ.
Không biết đã đi bao lâu, khi đến gần cổng thành, bỗng có một nhóm người ồn ào xông ra chắn ngang đường.
Tiêu Vân Trạch đang cưỡi ngựa, giơ tay ra hiệu cho mọi người dừng lại.
Thanh Long cũng nhận thấy sự khác lạ phía trước, vội cúi người nói với Tiêu Vân Trạch: “Gia, để thuộc hạ ra xem thử có chuyện gì.”
Nhưng chưa kịp nhúc nhích thì nhóm người kia đã chạy về phía họ, vừa chạy vừa la lớn: “Đứng lại! Để lại đồ trên xe!”
Trong chớp mắt, Tiêu Vân Trạch cùng các thuộc hạ đã bị bao vây chặt chẽ.
Thanh Long và Chu Tước đồng loạt rút kiếm, nhảy xuống xe bò, đứng chắn trước ngựa của Tiêu Vân Trạch.
Lý Thắng cũng nhanh chóng rút kiếm từ thắt lưng, sẵn sàng đối phó.
Chu Tước lớn giọng: “Càn rỡ! Các ngươi có biết mình đang chặn đường của ai không?”
Kẻ cầm đầu là một gã to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, nửa mặt đầy râu ria xồm xoàm.
Hắn ta chống nạnh quát to: “Ta mặc kệ là ai! Trên xe chở cái gì? Mau mở ra xem!”
Thanh kiếm dài trong tay Chu Tước lóe lên, hắn nhìn bọn cướp với ánh mắt sắc lạnh: “Kẻ nào dám bước tới, để xem hôm nay là ai muốn nếm thử lưỡi kiếm Nguyệt Ẩm của ta!”
“Chết tiệt!” Gã râu xồm nhổ nước bọt xuống đất, rút thanh đao lớn trên lưng ra, quát lớn: “Các huynh đệ, mặc kệ là ai, hôm nay chúng ta phải cướp bằng được! Xông lên!”
Một gã một mắt đứng cạnh hắn ta cũng khua roi lên, reo hò: “Đúng thế! Làm xong mẻ này, huynh đệ muốn gì mà chẳng có, tha hồ mà ăn thịt!”
Một mắt càng hét lớn lại càng phấn khích, hắn ta giơ roi lên, xông về phía trước: “Lên nào!”
Hai bên lao vào cuộc chiến quyết liệt.
Một lúc sau, bọn cướp đều bị đánh ngã lăn lóc, ai nấy đều ôm bụng, kêu rên đầy đau đớn.
Chu Tước đạp mạnh vào ngực gã râu xồm, kẻ cứng đầu chống cự tới cuối cùng rồi quay lại hỏi Tiêu Vân Trạch: “Gia, xử lý thế nào ạ?”
Tiêu Vân Trạch đưa mắt quét qua cảnh tượng hỗn loạn, sau đó nhẹ kéo dây cương, điềm nhiên nói: “Đưa về xét hỏi.”
“Vâng!”
Không lâu sau, hơn mười gã nam nhân mặt mũi bầm tím bị buộc lại thành một hàng dài, chật vật bước theo xe bò vào thành.
---
Đại đường huyện nha.
“Ngươi là ai!” Gã râu xồm quỳ dưới đất, hai tay bị trói sau lưng, hắn ta trừng mắt hung hãn nhìn Tiêu Vân Trạch ngồi ở vị trí chính giữa: “Thả ông đây ra ngay! Nếu không, hậu quả các ngươi gánh không nổi đâu!”
Tiêu Vân Trạch hơi nhướng mày: “Ồ? Hậu quả gì nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.