Tiệm Thuốc Thông Cổ Kim, Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Xây Dựng
Chương 39: Gặp Lại Người Quen
Thu Thiên Đậu Đậu
01/11/2024
Sau một đêm gục trên quầy ngủ, cả người cô ê ẩm, giãn cơ đến mấy vẫn không làm giảm được cảm giác đau nhức.
Tống Thính Vãn tự mình đấm vào vai và cổ, hối hận vì không cố thức thêm chút nữa để đợi Tiêu Vân Trạch chuyển hết đồ, rồi mới leo lên giường nghỉ ngơi.
Sau khi tắm rửa và thay đồ, cô ra ngoài. Tối nay cô còn phải gọi xe tải đến để chuyển hàng, nhưng trước đó cần tranh thủ đi siêu thị mua thêm dầu ăn và muối.
Trong lúc nói chuyện với Tiêu Vân Trạch vào tối qua, cô mới chú ý rằng trong thời đại của hắn thì dầu ăn và muối là những thứ vô cùng quý giá, sản lượng rất thấp, nhiều gia đình cả năm chỉ dùng chưa đến một cân.
"Xin chào." Tống Thính Vãn đứng trước dãy kệ đầy các loại dầu ăn, chỉ vào một loại dầu hạt cải và hỏi cô nhân viên bán hàng: “Loại dầu 2,5 lít một can này, tôi muốn mua 8.000 can, ở đây có đủ không?”
Nhân viên bán hàng là một cô gái trẻ, rất nhanh nhẹn. Thấy cô có vẻ muốn mua số lượng lớn, liền cười tươi dẫn cô đi gặp quản lý.
Tống Thính Vãn liếc nhìn bảng tên trên ngực cô gái: Hà Nghiên, cái tên cũng rất dễ nghe.
Vừa đi Hà Nghiên vừa nói: “Chị ơi, siêu thị này là lớn nhất trong thành phố Tứ Phương, cần lượng hàng nhiều như vậy thì đến kho của chúng em là chuẩn rồi!”
Tống Thính Vãn gật đầu lịch sự: “Văn phòng của quản lý còn xa không?”
“Ngay phía trước thôi, qua cánh cửa kia là đến...” Hà Nghiên bỗng khựng lại, mắt nhìn về hướng kệ hàng bên trái, rồi dừng hẳn bước chân.
Nhìn theo ánh mắt của cô nhân viên, Tống Thính Vãn không hiểu chuyện gì nhưng cũng dừng lại.
Chỉ thấy Hà Nghiên bỗng nghiêng người, tay che má đang đỏ lên, phấn khích nhìn Tống Thính Vãn, cố hạ giọng thì thầm: “Chị! Chị có biết anh ấy là ai không?”
“Không biết.” Tống Thính Vãn nhướng mày, phản ứng này, chẳng lẽ gặp phải người trong mộng rồi?
Ngay giây tiếp theo, có vẻ người đó cũng nghe thấy tiếng động, liền quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt rõ ràng và sắc nét.
Vừa thấy rõ mặt người kia thì đôi mắt của Tống Thính Vãn thoáng mở to.
Là anh ta sao?
Tống Thính Vãn quay người bước đi, không muốn nán lại thêm một giây nào nữa.
Nhưng vừa xoay lưng thì bị giữ lại: “Chị ơi, văn phòng quản lý ở bên kia, chị đi nhầm hướng rồi.”
Cô định nói thôi khỏi mua dầu nữa, nhưng thấy người kia đã đi tới ngay trước mặt.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí nặng nề đến kỳ lạ, không ai nói một lời.
Tống Thính Vãn tự mình đấm vào vai và cổ, hối hận vì không cố thức thêm chút nữa để đợi Tiêu Vân Trạch chuyển hết đồ, rồi mới leo lên giường nghỉ ngơi.
Sau khi tắm rửa và thay đồ, cô ra ngoài. Tối nay cô còn phải gọi xe tải đến để chuyển hàng, nhưng trước đó cần tranh thủ đi siêu thị mua thêm dầu ăn và muối.
Trong lúc nói chuyện với Tiêu Vân Trạch vào tối qua, cô mới chú ý rằng trong thời đại của hắn thì dầu ăn và muối là những thứ vô cùng quý giá, sản lượng rất thấp, nhiều gia đình cả năm chỉ dùng chưa đến một cân.
"Xin chào." Tống Thính Vãn đứng trước dãy kệ đầy các loại dầu ăn, chỉ vào một loại dầu hạt cải và hỏi cô nhân viên bán hàng: “Loại dầu 2,5 lít một can này, tôi muốn mua 8.000 can, ở đây có đủ không?”
Nhân viên bán hàng là một cô gái trẻ, rất nhanh nhẹn. Thấy cô có vẻ muốn mua số lượng lớn, liền cười tươi dẫn cô đi gặp quản lý.
Tống Thính Vãn liếc nhìn bảng tên trên ngực cô gái: Hà Nghiên, cái tên cũng rất dễ nghe.
Vừa đi Hà Nghiên vừa nói: “Chị ơi, siêu thị này là lớn nhất trong thành phố Tứ Phương, cần lượng hàng nhiều như vậy thì đến kho của chúng em là chuẩn rồi!”
Tống Thính Vãn gật đầu lịch sự: “Văn phòng của quản lý còn xa không?”
“Ngay phía trước thôi, qua cánh cửa kia là đến...” Hà Nghiên bỗng khựng lại, mắt nhìn về hướng kệ hàng bên trái, rồi dừng hẳn bước chân.
Nhìn theo ánh mắt của cô nhân viên, Tống Thính Vãn không hiểu chuyện gì nhưng cũng dừng lại.
Chỉ thấy Hà Nghiên bỗng nghiêng người, tay che má đang đỏ lên, phấn khích nhìn Tống Thính Vãn, cố hạ giọng thì thầm: “Chị! Chị có biết anh ấy là ai không?”
“Không biết.” Tống Thính Vãn nhướng mày, phản ứng này, chẳng lẽ gặp phải người trong mộng rồi?
Ngay giây tiếp theo, có vẻ người đó cũng nghe thấy tiếng động, liền quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt rõ ràng và sắc nét.
Vừa thấy rõ mặt người kia thì đôi mắt của Tống Thính Vãn thoáng mở to.
Là anh ta sao?
Tống Thính Vãn quay người bước đi, không muốn nán lại thêm một giây nào nữa.
Nhưng vừa xoay lưng thì bị giữ lại: “Chị ơi, văn phòng quản lý ở bên kia, chị đi nhầm hướng rồi.”
Cô định nói thôi khỏi mua dầu nữa, nhưng thấy người kia đã đi tới ngay trước mặt.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí nặng nề đến kỳ lạ, không ai nói một lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.