Tiệm Thuốc Thông Cổ Kim, Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Xây Dựng
Chương 46: Tự Trách
Thu Thiên Đậu Đậu
07/11/2024
Thấy vẻ quan tâm trong mắt hắn, lòng cô cảm thấy ấm áp: “Không có gì đâu, chuyện đó chẳng đáng bận tâm.”
Nhớ đến dáng vẻ lo lắng của hắn lúc nãy, cô quay lại hỏi: “Còn anh thì sao, gặp rắc rối à? Chuyện lớn gì mà không ổn?”
Tiêu Vân Trạch thở dài: “Là thế này. Dạo gần đây, nhiều người dân bắt đầu ho, khó thở. Đến sáng nay thì số người bị triệu chứng này càng lúc càng nhiều, mà các đại phu vẫn chưa xác định được nguyên nhân.”
“Vì Tống tiểu thư có y thuật cao minh nên ta đến đây hỏi xem cô có thể giúp được không.”
Tống Thính Vãn mời hắn ngồi xuống rồi rót cho hắn một ly nước.
“Chưa gặp người bệnh thì không thể xác định được bệnh lý.”
Thấy hắn hơi cau mày, cô liền nói tiếp: “Tuy nhiên, nếu là người dân huyện Phong bị cảm cúm trước đó, rồi sau khi hạ sốt lại bắt đầu ho thì khả năng cao là do virus cúm rất mạnh, dù đã hết sốt nhưng viêm trong cơ thể chưa hoàn toàn khỏi, gây ra tình trạng ho do tăng tiết dịch nhầy đường hô hấp.”
“Thông thường, họ sẽ ho kèm theo đờm.”
Tiêu Vân Trạch nghe không hiểu lắm nhưng cũng nắm được ý chính: “Vậy ý Tống tiểu thư là, đây là di chứng của dịch bệnh?”
Cô lắc đầu: “Đây là bệnh có thể chữa được.”
Đôi mắt đào hoa của Tiêu Vân Trạch vốn đang u tối bỗng sáng lên đầy hy vọng, nhưng chẳng mấy chốc lại tắt lịm.
Thấy sắc mặt hắn thay đổi, Tống Thính Vãn không hiểu: “Chỉ là bệnh thường, uống thuốc sẽ khỏi mà. Sao anh lại trông không vui?”
Thấy hắn lộ vẻ ủ rũ, cô hỏi thêm: “Hay còn vấn đề gì khác?”
Tiêu Vân Trạch siết chặt nắm đấm rồi lại thả ra, hồi lâu mới mở lời: “Có lẽ Tống tiểu thư không biết, ta vốn là thái tử của Đại Khánh, không lâu trước bị phế, sau đó bị đày đến huyện Phong để tự kiểm điểm.”
Phế thái tử?
Tống Thính Vãn nhớ đến bài viết mình đọc trên mạng kia. Nói rằng thái tử Đại Khánh oai phong lẫm liệt, chống địch bảo vệ biên cương, nhưng cuối cùng lại phải chịu kết cục bi thảm.
Cô cảm thấy lòng hơi chấn động. Lẽ nào người anh dũng năm xưa mà bài viết nhắc đến lại chính là thái tử trước mặt cô?
Tiêu Vân Trạch ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Một tháng trước, khi ta mới đến huyện Phong, dịch bệnh đã không thể kiểm soát nổi. May mắn gặp được Tống cô nương nên dân chúng mới thoát nạn, tình hình dần cải thiện. Nào ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện này, mọi người lại phải chịu khổ.”
“Nếu như ta chu đáo hơn một chút, có lẽ đã...”
“Không đâu!” Đây là lần đầu tiên từ khi quen biết, Tống Thính Vãn cắt ngang lời hắn.
Nhớ đến dáng vẻ lo lắng của hắn lúc nãy, cô quay lại hỏi: “Còn anh thì sao, gặp rắc rối à? Chuyện lớn gì mà không ổn?”
Tiêu Vân Trạch thở dài: “Là thế này. Dạo gần đây, nhiều người dân bắt đầu ho, khó thở. Đến sáng nay thì số người bị triệu chứng này càng lúc càng nhiều, mà các đại phu vẫn chưa xác định được nguyên nhân.”
“Vì Tống tiểu thư có y thuật cao minh nên ta đến đây hỏi xem cô có thể giúp được không.”
Tống Thính Vãn mời hắn ngồi xuống rồi rót cho hắn một ly nước.
“Chưa gặp người bệnh thì không thể xác định được bệnh lý.”
Thấy hắn hơi cau mày, cô liền nói tiếp: “Tuy nhiên, nếu là người dân huyện Phong bị cảm cúm trước đó, rồi sau khi hạ sốt lại bắt đầu ho thì khả năng cao là do virus cúm rất mạnh, dù đã hết sốt nhưng viêm trong cơ thể chưa hoàn toàn khỏi, gây ra tình trạng ho do tăng tiết dịch nhầy đường hô hấp.”
“Thông thường, họ sẽ ho kèm theo đờm.”
Tiêu Vân Trạch nghe không hiểu lắm nhưng cũng nắm được ý chính: “Vậy ý Tống tiểu thư là, đây là di chứng của dịch bệnh?”
Cô lắc đầu: “Đây là bệnh có thể chữa được.”
Đôi mắt đào hoa của Tiêu Vân Trạch vốn đang u tối bỗng sáng lên đầy hy vọng, nhưng chẳng mấy chốc lại tắt lịm.
Thấy sắc mặt hắn thay đổi, Tống Thính Vãn không hiểu: “Chỉ là bệnh thường, uống thuốc sẽ khỏi mà. Sao anh lại trông không vui?”
Thấy hắn lộ vẻ ủ rũ, cô hỏi thêm: “Hay còn vấn đề gì khác?”
Tiêu Vân Trạch siết chặt nắm đấm rồi lại thả ra, hồi lâu mới mở lời: “Có lẽ Tống tiểu thư không biết, ta vốn là thái tử của Đại Khánh, không lâu trước bị phế, sau đó bị đày đến huyện Phong để tự kiểm điểm.”
Phế thái tử?
Tống Thính Vãn nhớ đến bài viết mình đọc trên mạng kia. Nói rằng thái tử Đại Khánh oai phong lẫm liệt, chống địch bảo vệ biên cương, nhưng cuối cùng lại phải chịu kết cục bi thảm.
Cô cảm thấy lòng hơi chấn động. Lẽ nào người anh dũng năm xưa mà bài viết nhắc đến lại chính là thái tử trước mặt cô?
Tiêu Vân Trạch ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Một tháng trước, khi ta mới đến huyện Phong, dịch bệnh đã không thể kiểm soát nổi. May mắn gặp được Tống cô nương nên dân chúng mới thoát nạn, tình hình dần cải thiện. Nào ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện này, mọi người lại phải chịu khổ.”
“Nếu như ta chu đáo hơn một chút, có lẽ đã...”
“Không đâu!” Đây là lần đầu tiên từ khi quen biết, Tống Thính Vãn cắt ngang lời hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.