Tiệm Thuốc Thông Cổ Kim, Ta Dẫn Phế Thái Tử Làm Xây Dựng
Chương 23: Xuất Phát
Thu Thiên Đậu Đậu
30/10/2024
Cô phải quan sát kỹ, tiệm vẫn đang mở cửa, nếu có ai đó vào mua hàng thì cô vẫn phải biết mà xuống ngay.
Hình ảnh giám sát tuy là màu xám trắng nhưng cũng giúp cô quan sát được toàn cảnh tầng một. Cửa tiệm thuốc có lắp một tấm chắn gió mờ, chặn bớt tầm nhìn từ bên ngoài, khiến người ngoài khó lòng thấy được tình hình bên trong.
Lúc này, Tiêu Vân Trạch đang cặm cụi chuyển từng thùng hàng, túi tiền mà hắn để lại khi nãy vẫn còn đặt trên quầy.
Qua màn hình, hình ảnh người nam nhân với bờ vai rộng, eo thon, dáng đi nhanh nhẹn và từng bước chuyển hàng một cách đều đặn như thể không hề thấy mệt mỏi.
Xem một lúc, Tống Thính Vãn mở điện thoại ra kiểm tra lại lịch sử mua hàng của mình.
Cô đã mua tổng cộng mười ngàn gói mì và thêm mười ngàn thùng mì ăn liền, hai mươi ngàn ổ bánh mì các loại và năm nghìn cân mì khô, gần như vét sạch mấy siêu thị lớn.
Tổng cộng chi phí lên tới hai mươi hai vạn.
Vì hàng quá nhiều nên cửa tiệm thuốc không đủ chỗ để chứa, nếu không, cô có thể mua thêm ít nữa.
Bánh mì cô đã cố ý chọn loại gói bằng giấy dầu để trông không quá hiện đại.
Về phần bao bì của mì ăn liền… Cô tin rằng với sự thông minh của Tiêu Vân Trạch, anh sẽ biết cách phân phát sao cho dân chúng không nghi ngờ gì.
Tại huyện Phong, bên trong huyện nha.
Trời còn mờ xám, mặt trời chưa mọc lên hẳn. Trên sân có hai nhóm người đang đứng. Một nhóm đông hơn, mặc đồng phục nha dịch, nhóm còn lại ít người hơn và Tiêu Vân Trạch đứng ở chính giữa.
Chu Tước quan sát đám nha dịch phía trước, lớn tiếng quát: “Lời của công tử, các ngươi nhớ hết chưa?”
Đám nha dịch đồng thanh: “Nhớ rồi!”
Chu Tước tiến thêm một bước, dõng dạc hô: “Chuẩn bị xong chưa?!”
“Xong rồi!”
“Không nghe rõ! Lớn tiếng lên!”
“Xong rồi!”
Chu Tước hài lòng cười, nhìn Tiêu Vân Trạch rồi đứng thẳng lưng: “Công tử! Thuộc hạ cũng đã sẵn sàng!”
Mấy người cận vệ không khỏi đưa tay lên ôm trán, đến cả Tiêu Vân Trạch cũng cảm thấy không biết nên nói gì, chỉ nhẹ gật đầu.
Chu Tước ôm lấy hai thùng hàng lớn trước mặt, hô to: “Huynh đệ! Xuất phát!”
Tại cổng làng Trần Gia.
Chu Tước và hai viên nha dịch đứng dưới cái lều tạm, tất bật không ngơi tay.
Bên cạnh lều, một chiếc bàn gỗ được đặt ra, phía sau xếp thành hai hàng dài, ai nấy đều ôm một cái bát hay cái chậu nhỏ, thấp giọng thì thầm, thỉnh thoảng lại ngóng nhìn về phía lều.
Phía ngoài lều, mấy cái nồi lớn đang bốc hơi nghi ngút, làm mờ đi cảnh tượng bên trong, khó mà thấy rõ người dưới lều đang làm gì.
Hình ảnh giám sát tuy là màu xám trắng nhưng cũng giúp cô quan sát được toàn cảnh tầng một. Cửa tiệm thuốc có lắp một tấm chắn gió mờ, chặn bớt tầm nhìn từ bên ngoài, khiến người ngoài khó lòng thấy được tình hình bên trong.
Lúc này, Tiêu Vân Trạch đang cặm cụi chuyển từng thùng hàng, túi tiền mà hắn để lại khi nãy vẫn còn đặt trên quầy.
Qua màn hình, hình ảnh người nam nhân với bờ vai rộng, eo thon, dáng đi nhanh nhẹn và từng bước chuyển hàng một cách đều đặn như thể không hề thấy mệt mỏi.
Xem một lúc, Tống Thính Vãn mở điện thoại ra kiểm tra lại lịch sử mua hàng của mình.
Cô đã mua tổng cộng mười ngàn gói mì và thêm mười ngàn thùng mì ăn liền, hai mươi ngàn ổ bánh mì các loại và năm nghìn cân mì khô, gần như vét sạch mấy siêu thị lớn.
Tổng cộng chi phí lên tới hai mươi hai vạn.
Vì hàng quá nhiều nên cửa tiệm thuốc không đủ chỗ để chứa, nếu không, cô có thể mua thêm ít nữa.
Bánh mì cô đã cố ý chọn loại gói bằng giấy dầu để trông không quá hiện đại.
Về phần bao bì của mì ăn liền… Cô tin rằng với sự thông minh của Tiêu Vân Trạch, anh sẽ biết cách phân phát sao cho dân chúng không nghi ngờ gì.
Tại huyện Phong, bên trong huyện nha.
Trời còn mờ xám, mặt trời chưa mọc lên hẳn. Trên sân có hai nhóm người đang đứng. Một nhóm đông hơn, mặc đồng phục nha dịch, nhóm còn lại ít người hơn và Tiêu Vân Trạch đứng ở chính giữa.
Chu Tước quan sát đám nha dịch phía trước, lớn tiếng quát: “Lời của công tử, các ngươi nhớ hết chưa?”
Đám nha dịch đồng thanh: “Nhớ rồi!”
Chu Tước tiến thêm một bước, dõng dạc hô: “Chuẩn bị xong chưa?!”
“Xong rồi!”
“Không nghe rõ! Lớn tiếng lên!”
“Xong rồi!”
Chu Tước hài lòng cười, nhìn Tiêu Vân Trạch rồi đứng thẳng lưng: “Công tử! Thuộc hạ cũng đã sẵn sàng!”
Mấy người cận vệ không khỏi đưa tay lên ôm trán, đến cả Tiêu Vân Trạch cũng cảm thấy không biết nên nói gì, chỉ nhẹ gật đầu.
Chu Tước ôm lấy hai thùng hàng lớn trước mặt, hô to: “Huynh đệ! Xuất phát!”
Tại cổng làng Trần Gia.
Chu Tước và hai viên nha dịch đứng dưới cái lều tạm, tất bật không ngơi tay.
Bên cạnh lều, một chiếc bàn gỗ được đặt ra, phía sau xếp thành hai hàng dài, ai nấy đều ôm một cái bát hay cái chậu nhỏ, thấp giọng thì thầm, thỉnh thoảng lại ngóng nhìn về phía lều.
Phía ngoài lều, mấy cái nồi lớn đang bốc hơi nghi ngút, làm mờ đi cảnh tượng bên trong, khó mà thấy rõ người dưới lều đang làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.