Tiệm Trà Sữa Của Tôi Toàn Là Dân Nằm Vùng Hệ Liệt
Chương 106: Hồi Tám: Hãy thử đặt mình vào vị trí của người khác (b)
Tùy Tâm Sở Dục
21/01/2023
Vệ Minh ngồi tựa lưng vào vách bồn nước xây trên sân thượng ở chỗ khuất khỏi tầm mắt báo săn của Vệ Úy, hiện cậu vừa xỉa răng vừa chờ đợi mẹ mình nói tiếp. Nhưng ngồi mãi cũng chán nên cậu bước đến lan can sân thượng, chống cằm và chiêm ngưỡng màn sao dày đặc trên cao.
Lưu Dĩnh Phương đặt cốc chocolate xuống tủ đầu giường, rồi tiến tới bên cửa sổ, vén rèm sang một bên. Đường xá đông như mắc cửi, âm thanh ồn ã của một đêm hè thật dễ làm người khác cảm thấy yên bình.
- Yêu một người là một chuyện, sống với người đó là chuyện khác. Huống hồ chi, cậu ấy lại là song tính luyến chứ?
- Mẹ vẫn không tin tưởng ba sao? - Vệ Minh ngước mắt về phương Nam, ngắm nhìn chòm Bò Cạp có hình dạng giống hệt dải đất hình chữ S mà cậu đang sinh sống, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò. - Con tin tưởng anh ấy... Mặc dù, chỉ biết sống thực tế, không biết trau chuốt câu từ lãng mạn, mỗi lần nhắn tin ngọt ngào lại đọc như thể đang viết điếu văn...
Lưu Dĩnh Phương đẩy cửa sang trái, rồi lững thững bước ra ban công, ngồi vào lòng chiếc xích đu hình quả trứng tinh xảo, hai chân thu gọn vào trong, mặc cho gấu váy nằm tốc quá đùi.
- Sắp nhỏ hôm nay ăn gì? - Lưu Dĩnh Phương ngắt một bông hoa thúy điệp và cài trên tai.
- Cá cuốn bánh tráng và rau ghém ạ. Boo mỡ thừa cân béo bụng quá rồi nên con phải bắt nó cử thịt đỏ. - Biết Lưu Dĩnh Phương muốn chuyển sang đề tài khác để tránh né câu hỏi của mình, nên Vệ Minh chiều theo ý mẹ.
Bất chợt cả cơ thể Vệ Minh được bao bọc trong một quầng tối ấm áp vô ngần. Không biết tự bao giờ, An Kỳ đã đứng sau lưng cậu, trên tay anh cầm một túi giấy thơm sực hương lạc rang.
Anh kéo Vệ Minh ngồi xuống, rồi choàng tay qua người cậu, khẽ hôn lên trán cậu.
- Sao không hôn lên môi?
- Chưa rửa miệng sao hôn?
Vệ Minh nhéo lỗ tai An Kỳ, rồi ra hiệu cho anh theo mình đi diện kiến nhạc phụ.
An Kỳ thoáng cảm nhận được Vệ Úy đang quét người mình như tia X trong máy chụp CT cắt lớp, song nét cười trên khuôn miệng anh không vì thế mà trở nên méo mó, khó coi.
- Chào cậu. - Vệ Úy cười nhạt.
- Vâng, thưa ngài. - An Kỳ khẽ gật đầu, đoạn chìa tay ra với mong muốn được bắt tay Vệ Úy.
- Ngồi xuống đi. - Vệ Úy đưa lon bia Con Cọp cho An Kỳ, rồi trở đũa, gắp một ít huyết nếp vào chén của mỗi đứa nhỏ.
Không để cho An Kỳ khó xử thêm, Uông Trác xin phép đứng dậy, sau đó đi lấy ghế cho anh ngồi.
Vệ Minh nhẩm đếm trong đầu An Kỳ mua về những gì để lấy lòng mọi người: Gà ác tiềm thuốc Bắc cho Vệ Úy, đầu vịt cà-ri và huyết nếp cho Cổ Tường Quang, lưỡi vịt sa-tế cho Uông Trác và bánh mì thịt nướng cho sắp nhỏ.
An Kỳ vẫn chưa có gì bỏ bụng nên ăn vô cùng mạnh miệng. Anh không hề biết nhờ thế mà Vệ Úy mới vơi bớt ác cảm với anh, bởi ông cực kỳ ghét những người khách sáo giả tạo, ăn uống mà phải làm ra vẻ miễn cưỡng như thể ta đây bị ép nên mới nể mặt gắp vài đũa cho gia chủ vui.
Vệ Minh chia cho mỗi người ba cây kẹo kéo, cái này chắc là hàng đặt vì kích cỡ lẫn đậu phộng đều lớn gấp ba hàng bán thông thường, đối với những người không hảo ngọt như cha cậu, bác Quang và Uông Trác thì một cây là cũng đủ ngán ngược ngán xuôi rồi.
Khi đồ ăn trên bàn đã chén sạch không còn một mẩu, giờ chuyện vãn chính thức bắt đầu.
Vệ Úy không nhắc gì tới An Đình Luận hay An Tần, ông dường như không hề đề cập hoặc đá động tới đời tư của An Kỳ, thay vào đó, ông tập trung vào các chủ đề kinh doanh và chính trị, để thử xem quan điểm của cậu trai này như thế nào.
Hai người đối đáp rất sôi nổi, không phải là do bia vào lời ra, mà là vì ai cũng muốn giữ lấy kiến chấp của mình, vô hình trung biến cuộc nói chuyện thông thường trở nên kịch tính và hấp dẫn.
Vệ Minh, Uông Trác và Cổ Tường Quang thỉnh thoảng góp vài lời, nhưng không tỏ ý theo phe ai hết, để tránh xích mích không đáng có xảy ra.
Vệ Khương và hai anh em họ An ngồi gặm bánh mì hăng say. Ba đứa nhỏ chụm đầu bình luận về một bộ phim hoạt hình nào đó trên kênh thiếu nhi, thỉnh thoảng chúng bật cười khúc khích vì một tình tiết hài hước trong phim.
Đồng hồ điểm mười giờ đêm, Uông Trác và Cổ Tường Quang đưa Vệ Úy về phòng nghỉ ngơi. Sắp nhỏ thì do hai người lo liệu lấy, chúng hiện thời được bố trí chỗ ngủ trong phòng bệnh 206.
Kể cho sắp nhỏ nghe một trích đoạn nhỏ trong tác phẩm "Hoàng tử bé", đoạn đắp lại chăn cho từng đứa một; xong hết tất thảy, hai người lặng lẽ nắm tay nhau rời khỏi phòng.
Càng về khuya, sao trời càng trở nên rực rỡ và lóng lánh như những bụi kim cương quý hiếm vương lại trên mặt đất sau một đêm đông dài đằng đẵng.
An Kỳ gác cằm trên vai Vệ Minh, vòng tay anh ôm siết lấy cậu. Hai người cứ thế đứng lặng thinh dưới ánh trăng rằm lộng lẫy. Trăng đêm nay là trăng quầng, quầng tròn như thể được phác họa từ chiếc com-pa mực trắng, quét một vòng đẹp mắt xung quanh ông trăng rạng rỡ.
- Này, mua chi những ba mươi cây vậy? - Vệ Minh bất ngờ hỏi.
- Hai mươi tám là tuổi của babe, cộng thêm tuổi mụ là hai mươi chín. Một cây còn lại là tính năm hai đứa mình quen nhau lại từ đầu. Đủ ba mươi rồi chứ?
Vệ Minh không đáp, cậu dụi dụi đầu vào vòm ngực An Kỳ, rồi cùng anh ngắm nhìn nhân gian chìm trong hương sắc hư không của đêm rằm tĩnh mịch.
oOo
Lưu Dĩnh Phương cô độc trong tòa penthouse ba tầng sang trọng. Giang Lạp đã đưa Vệ Miên Miên đi bệnh viện khám thai định kỳ, họ dẫn theo cô con gái nhỏ Vệ Yên Thủy để tiện cho việc sắm sửa trang phục cho bé. Vệ Lạc Hy thì gửi đến trại hè sinh hoạt cùng chúng bạn đồng trang lứa, phải tới chiều tối mới về. Người giúp việc thì lớp đang bận bịu làm việc nhà, lớp lại đang sơ chế nguyên liệu đặng chuẩn bị bữa trưa cho gia đình bà. Ai cũng có công việc riêng, bà cũng thế, nhưng hiện giờ bà không còn tâm trí nào để mà tập trung vào dự án sắp tới. Vì người kia trở về rồi. . truyện ngôn tình
"Em là một người phụ nữ đang yêu. Và em có thể bất chấp tất cả mọi thứ, chỉ để đưa anh vào thế giới của em, rồi giam cầm anh ở đấy mãi mãi... Đó là lẽ phải mà em sẽ luôn dốc sức bảo vệ, hết lần này rồi đến lần khác..."*
Lưu Dĩnh Phương bật cười, lưng bà giờ dựa hẳn vào thành giường, đầu bật ra sau, đôi mắt dõi nhìn những hoa văn chạm khắc trên la-phông trần.
Thẩm Hạc Hiên là cái gai trong mắt Lưu Dĩnh Phương. Song chỉ dừng lại ở đấy, không hề đặt trên một cái gì đó xa xôi hơn, bởi lẽ người nào đã nằm trong danh sách ghét bỏ của bà, vĩnh viễn đến chết bà cũng không bao giờ nhắc tới tên.
Lưu Dĩnh Phương khẽ khàng hát:
- Kiếp sống sẽ cô đơn muôn vàn.
Trái Đất kia hoang tàn.
Nếu như mơ ước không còn...
Đôi khi em mong muốn xa rời... người mình yêu
Nhưng đau thêm khi cố quên người
Thế giới vắng không gian u buồn
Nếu hai tâm hồn, nước mắt ân ái xói mòn
Em cho anh như anh khát khao
Tình yêu em khắc sâu
Còn gì cho nữa đâu?
Lưu Dĩnh Phương gạt đi giọt lệ đang vương trên khóe mắt, đoạn ngân nga:
- Em như trăm ngàn thân cô gái
Sẽ sống muôn cách trên đời
Sao cho anh và em chung lối
Đi về ta có đôi
Người yêu hỡi... Em còn đây...
Mắt, môi và trái tim còn đây...
Buồn như lá thu...
oOo
Bây giờ là năm giờ sáng, vòm trời vừa tang tảng sáng, màn sương hãy còn dày đặc và phảng phất hơi lạnh, chim sẻ kêu ríu rít trên những vòm me tây xanh mát, lác đác vài gánh hàng rong rảo qua vỉa hè mòn cũ cùng tiếng rao hàng nặng đời bươn chải.
Bước dưới vòm hoa giấy hồng thắm, Judas có cảm tưởng cả cơ thể mình đã hòa vào sắc hoa rực rỡ ấy.
Những hồi chuông vọng vào tai Judas nghe như thể một khúc kinh cầu lạ lẫm. Gã ngước mắt nhìn tháp chuông cổ kính đang ngân nga giai điệu của riêng nó, đoạn cúi mặt xem đồng hồ.
Hãy còn sớm quá!
Judas tới băng ghế đá đặt dưới gốc sứ ngát hương ngồi chờ nhà thờ mở cửa. Bỗng gã sực nhớ đến tờ giấy nhắn mà Phùng Bác Văn để lại, liền vội vàng mở ra xem. Bên trong là nét chữ phóng khoáng của y, trên ấy đề:
"Anh nhầm rồi. "Kai" có nghĩa là "Biển cả", không phải là "Sky" trong "Bầu trời". Quả tình trước đây tôi định đặt tên mình là Sky, nhưng sau này quyết định lấy tên Kai để khiến mọi người nhầm nhọt. Bởi lẽ, Biển cả và Bầu trời đều bao la và tự do như nhau, nên tôi muốn những năm tháng về sau sẽ được như thế, không bị giam hãm và cầm tù bởi mệnh lệnh người khác..."
Judas phì cười, rồi lẩm bẩm:
- Trẻ con.
Gió đưa những cánh hoa giấy rơi lả tả trong khoảnh sân quạnh quẽ của giáo đường buổi sớm. Dưới chân gã, những bông hoa sứ trắng nằm phơi thân xác héo hon một cách rải rác. Xung quanh gã tràn ngập những thanh âm rộn rã của một sáng Thứ hai thanh bình.
- Cậu đến sớm thật đấy! - Vị linh mục hoan hỷ nói. Ông đã sớm thấy Judas từ lúc đứng trong tháp chuông, nhưng vì đang lỡ tay nên bây giờ mới có thể ra tiếp đón. - Mời vào, mời vào.
- Vâng, thưa Cha.
Judas đứng trước tượng Chúa Jesus, trên tay là quyển Thánh kinh đã gắn bó với gã hơn hai mươi bốn năm trời, nó là món quà mẹ gã tặng cho hôm sinh nhật lần thứ mười. Vị linh mục già nua thì đang chuẩn bị và kiểm tra các thức cho lễ Thành Hôn sẽ diễn ra trong chiều nay.
- Nhân danh Cha, Con và các Thánh Thần...
Vị linh mục đợi cho Judas đọc xong bài kinh, ông liền tiến tới bắt chuyện.
- Thứ cho tôi vì đã nhiều chuyện. Nhưng sao cậu không đổi tên khác nhỉ? Judas thực sự không phải là một cái tên tốt lành để mà gắn bó với nó suốt đời.
- Thưa Cha, con muốn trả nợ thay cho người mẹ quá cố của con. - Judas ngước mắt nhìn lên bức tượng Đức Mẹ đồng trinh đang bế Đức Chúa Jesus.
Vị̣ linh mục khẽ mỉm cười. Những vệt nắng sớm xuyên qua ô cửa kính hoa văn sặc sỡ, thoạt trông như vầng hào quang của Chúa chiếu rọi không gian bên trong giáo đường bé nhỏ.
oOo
Tào Việt Bân đến nhà tắm công cộng sau khi trở về từ chuyến tái khám tại bệnh viện quân đội Diệp Trầm. Đội ngũ y, bác sĩ vẫn tận tình chăm sóc anh ta như một tuần trước, có người còn tấm tắc bảo sầu riêng y mua ăn rất ngon nữa, hoàn toàn không đề cập gì tới chuyện ngoan cố xuất viện của y.
Nhà tắm công cộng khá vắng vẻ, ắt hẳn là vì hôm nay là ngày đầu tuần nên hiếm ai có thời gian rảnh để đến đây ngâm mình thư giãn.
Dù vô cùng, vô cùng thèm được ngâm mình trong làn hơi nước nghi ngút của con suối nước nóng nhân tạo, nhưng vết bỏng nhiệt trên vai không cho phép Tào Việt Bân xuống tắm trong môi trường công cộng không rõ sạch, dơ thế này.
Tào Việt Bân đến bên cạnh quầy thu ngân, nói tên mình cho cậu chàng nhân viên biết, rồi đứng chống cằm chờ thông báo của cậu ta.
- Vâng, xin mời anh đi theo tôi. - Một gã trai mặc âu phục đen bước ra từ sau bức bình phong treo trên trần, đoạn cất giọng ồm ồm với Tào Việt Bân.
Đỗ Mạn Kỳ đã ngồi đợi sẵn trong khoảnh sân trồng đầy cây trúc quân tử, nơi đây phỏng theo kiểu nhà của thế ngoại cao nhân trong phim kiếm hiệp mà ngày bé cha gã thường mê tít thò lò, đến nỗi lớn lên cũng phải xây giống vậy cho kỳ được.
Cái tên "Mạn Kỳ" là rút gọn của cụm "Truyền kỳ mạn lục", dựa theo tên tác phẩm thuộc thể loại tản văn kỳ ảo của cụ Nguyễn Dữ, đây là một trong những quyển sách lâu năm mà Đỗ Thường Học nâng niu như vàng, tuyệt không để cho hai thằng đầu vịt* đụng tới vì sợ chúng làm hỏng sách quý.
Đỗ Mạn Kỳ luôn hết sức vui vẻ khi biết được nguồn gốc cái tên anh trai còn "văn vẻ" hơn mình. Gã thích thú khi nghe thấy anh hai kể lể rằng bị ông giáo già phân tích cái tên trong giờ Văn của ổng thế nào.
Anh trai gã tên "Đỗ Liêu Hồng", "Liêu" trong "Liêu hà*" và "Hồng" trong " Cầu vồng". Dịch nôm na là "Cầu vồng bắc trên sông Liêu". Ngoài ra, hai cái tên này còn là từ đầu tiên trong hai tên tác phẩm rất nổi tiếng "Liêu trai chí dị" của văn sĩ Bồ Tùng Linh và "Hồng lâu mộng" của văn sĩ Tào Tuyết Cần.
"Ở đời, giữ cái gì được thì giữ. Không giữ được thì xử cái đứa đang giữ để lấy lại thứ mà mình muốn giữ", là câu răn mà Đỗ Thường Học truyền lại cho các con.
Tào Việt Bân nhìn theo hướng tay của Đỗ Mạn Kỳ, đoạn ngồi xuống chỗ mà gã chỉ định. Trên chiếc bàn đóng bằng tre nứa lúc bấy giờ có một bộ ấm tách trà bằng đất nung nghi ngút khói và một dĩa đậu phụ khô cay xè.
Đỗ Mạn Kỳ rót cho mỗi người một tách trà Ceylon tuyệt hảo, rồi nói:
- Có phải vì chuyện cái xác mà cậu mới cất công đến đây không?
- Hung thủ đã đến đây sau khi gây án. - Tào Việt Bân nhịp nhịp ngón trỏ trên mặt bàn. - Hôm ấy anh cũng có mặt nhỉ?
Hôm ấy cũng là ngày đầu tiên Đỗ Mạn Kỳ gặp Liễu Nhược Thần. Sau khi thua cá độ đá banh, gã đã bị anh trai cùng đám hồ bằng cẩu hữu ép phải chọn một trong hai phương án chung độ: Một là khỏa thân múa cột và Hai là làm lao công ở nhà tắm công cộng do Đỗ Liêu Hồng chỉ định một tuần.
Đương nhiên, có đánh chết gã cũng quyết không khỏa thân ôm cột lắc lư như con mèo say bạc hà. Chọn phương án thứ hai thì tuy hơi mất mặt một tí, nhưng sẽ không phạm vào tội "thảm sát tập thể" bằng vũ điệu hoang dã của mình. Đám hồ bằng cẩu hữu hết sức vui mừng khi nghe gã không chọn phương án Một, bọn họ cũng chỉ say rượu nên lỡ mồm thốt ra thôi, chứ cũng chưa ngu đến nỗi tự đầu độc bản thân bằng màn trình diễn man rợ ấy của gã; tưởng tượng thôi cũng đủ rợn da gà rồi!
- E hèm... - Tào Việt Bân ho khan.
Đỗ Mạn Kỳ thấp giọng nói "Xin lỗi", rồi nhấp một ngụm trà Ceylon dịu ngọt, sau đấy nói:
- Khi hết một tháng, chúng tôi sẽ sao chép video mà camera thu được vào trong một cái USB để lưu trữ, nên nếu anh muốn, tôi sẽ giao nộp cho phía cơ quan điều tra của các anh. Tuy nhiên, tôi xin nhấn mạnh một lần nữa, tuy nhiên, camera chỉ lắp đặt ở mỗi khu vực tiền sảnh, căn-tin, nhà kho, phòng kỹ thuật và ở đây, cho nên chất lượng hình ảnh sẽ không được rõ nét mấy vì chúng tôi không muốn bị ghép tội quấy rối khách hàng hay xâm phạm đời tư của họ.
- Điều đó là tất nhiên. Chẳng ai muốn bản thân bị quay lén cả, nhất là ở những nơi tế nhị như thế này. - Tào Việt Bân hoàn toàn tán thành.
Đỗ Mạn Kỳ mời Tào Việt Bân ăn chút đậu phụ khô trong lúc đợi gã sai người bên phòng kỹ thuật đi lấy USB tháng đó.
Bóng dáng Đỗ Mạn Kỳ vừa khuất sau chiếu nghỉ cầu thang, Tào Việt Bân liền lấy điện thoại ra khỏi túi quần, rồi giả vờ bấm số gọi cho ai đó, đoạn vừa rảo bước khắp phòng vừa ghi hình lại.
- Cậu Ba...
Đỗ Mạn Kỳ liếc mắt nhìn màn hình camera đang hiển thị khu vực phòng nghỉ của mình, gã mỉm cười meo meo:
- Kệ mẹ nó.
Điện thoại đổ chuông ngay lúc Đỗ Mạn Kỳ trở lại, khiến Tào Việt Bân một phen giật mình, cậu nhìn số điện thoại hiển thị trong máy một đỗi, mới ấn phím nghe.
Hóa ra là Phùng Bác Văn. Y hỏi cậu trưa nay nếu rảnh thì đi ăn cơm với mình.
Đỗ Mạn Kỳ vừa nhai đậu phụ, vừa lén quan sát thái độ Tào Việt Bân.
- Xin lỗi anh. Bạn thân lâu năm gọi tới nên nói chuyện có hơi quá trớn.
- Không sao đâu. - Đỗ Mạn Kỳ từ tốn ngồi xuống tấm đệm, đoạn cất giọng đều đều bảo. - Chiếc USB ấy hiện thời không có ở đây. Tôi có thể giao nộp nó cho các anh vào chiều mai được không?
- Được. - Tào Việt Bân thoáng chút hụt hẫng. Cậu mong muốn chuyên án này kết thúc càng sớm càng tốt để... - Làm phiền anh cả tiếng đồng hồ thật ngại quá.
- Không, tôi mới phải là người áy náy vì chẳng thể cung cấp thông tin hữu ích nào cho các anh. Sớm thôi, tôi sẽ cố gắng giao nộp chiếc USB ấy trước ba giờ chiều mai.
Tào Việt Bân được Đỗ Mạn Kỳ tiễn ra tận cửa. Trước khi chia tay, hai người cúi đầu chào nhau, rồi đường ai nấy đi.
...
Phùng Bác Văn đưa Tào Việt Bân đi ăn trưa tại một quán cơm nhỏ gần đồn cảnh sát Diệp Trầm, y bảo rằng muốn tập cho cậu làm quen với ẩm thực Việt.
- Thái độ của cậu Ba nhà họ Đỗ thế nào? - Phùng Bác Văn hỏi xong, liền nhấp một ngụm chanh sả.
- Theo quan sát thì không có gì đáng khả nghi, nhưng không hiểu sao hỏi được một câu lại ngồi thừ ra hồi tưởng cả buổi. - Tào Việt Bân nhăn mặt đáp. - Không phải là kiếm cớ nói dối để chạy tội, mà là hồi tưởng đến sự kiện đã xảy ra trong thời điểm đó nên mới vui vẻ ra mặt.
- Không sợ gã ta y hệt như Francis Châu sao?
- Không, tôi không hề cảm thấy như vậy. - Ngừng lại làm một ngụm bạc xỉu, Tào Việt Bân mới thủng thẳng giải thích. - Này nhé, giống như khi sự kiện ấy vô tình diễn ra trùng khớp với ngày sinh nhật của anh, anh sẽ liên tưởng đến ngay mùi vị chiếc bánh kem mà mình được nếm, món quà đầu tiên tự tay mở, cách trang hoàng của buổi tiệc, người nào đến dự - kẻ nào không; hoặc là cảm giác bị bỏ rơi vì không ai nhớ đến sinh nhật mình, căn nhà tràn ngập hương vị quạnh quẽ và tịch liêu thay cho bầu không khí ấm cúng, sôi động của một buổi tiệc mừng sinh nhật. Kế đấy, anh mới mường tượng tiếp xem kẻ mà tôi yêu cầu anh cung cấp thông tin là ai, có từng xảy ra xích mích, cự cãi với mình trong quá khứ không, điệu cười, dáng đi thế nào, hay thực hiện hành động gì khi đi ngang qua nhà mình, xóm giềng đồn thổi hoặc khen ngợi ra sao,... Tất tần tật sẽ hiện lên trong đầu anh như một bài review sách dài độ năm trăm chữ.
Cậu nhân viên bưng ra hai bát canh chua chay, rồi lật đật chạy đi ghi order cho cặp khách bàn bên.
- Con người vốn dĩ rất buồn cười. Người giúp mình thì không nhớ rõ, kẻ gây khó dễ thì nhớ như tạc vào xương. Nếu tên hung thủ có từng chửi anh, gom rác để trước cổng nhà anh, để vật nuôi đi bậy trên nóc nhà anh,... Tôi bảo đảm tới chết anh vẫn còn nhớ rõ mặt mũi, thái độ và mỗi một hành động của kẻ đó.
Phùng Bác Văn nhếch miệng cười, đoạn nói:
- Ai mà chẳng có tính thù dai, chỉ khác là dai cỡ kẹo cao su hay lốp xe tải thôi.
Cuộc nói chuyện tạm dừng lại vì món ăn bắt đầu được dọn lên.
Một dĩa tôm kho tàu, một phần trứng đúc thịt và gan gà rim tỏi ớt; trước mắt là những món ăn đơn giản cho cậu ta quen với khẩu vị xứ này.
- Cũng được đấy chứ. Chỉ tiếc là thiếu kimchi. - Tào Việt Bân lấy khăn giấy chậm nước sốt dính nơi mép miệng. Đoạn húp thử một muỗng nước canh chua, rồi gắp một đũa giá và đậu bắp, cho vào trong miệng nhai.
Phùng Bác Văn hài lòng khi trông thấy Tào Việt Bân chén sạch hết các món đã gọi. Nhấp nốt ngụm chanh sả cuối cùng trong ly, y cất giọng hỏi cậu bạn đồng sự:
- Bàng Khởi Hân là người như thế nào?
- Bang Kae Heun hình như định ký hợp đồng với công ty giải trí Tú Ảnh để được tham gia diễn xuất trên phim trường. Nếu xét về ngoại hình và nhan sắc, cô ấy quá nhạt nhòa so với mặt bằng chung trong showbiz Hàn Quốc. Điểm vớt vát cuối cùng là năng lực diễn xuất cũng không đủ cao để đạo diễn phải đích thân ghé mắt đến. Thế lực chống lưng cũng không có, hầu như cô ấy phải đơn thương độc mã trong làng giải trí nước nhà, lăn lộn qua các vai diễn quần chúng ngớ ngẩn và gây hài, nhưng mãi vẫn không nổi tiếng.
- Công ty giải trí Tú Ảnh à? - Phùng Bác Văn đột nhiên đứng bật dậy. - À há! Tôi đã tìm ra manh mối rồi!
- Sit down, please. - Tào Việt Bân che miệng nói. Mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía hai người như thể họ là sinh vật lạ mới đáp xuống Trái Đất.
- Je suis desolé.
- Tôi với anh thống nhất sử dụng chung một hệ thống ngôn ngữ nhé? - Tào Việt Bân vừa đề nghị với Phùng Bác Văn, vừa ngoắt cậu nhân viên lại tính tiền.
- Ừ, nhất trí. - Phùng Bác Văn mở bóp soạn sẵn số tiền phải trả, đoạn lấy cái dĩa còn sót vài mẩu trứng vụn dằn lên.
Con đường trở về đồn cảnh sát Diệp Trầm nay sao mà xa xôi quá! Dẫu cho bước chân của Phùng Bác Văn đã nhanh gấp đôi ngày thường, song y vẫn cảm thấy mình quá chậm.
Bước vội vào nhà vệ sinh rửa tay và mặt, đoạn đứng "giải sầu" một chốc, xong việc lại rửa tay với xà phòng một lần nữa, sau đó Phùng Bác Văn vội vã lao vào phòng làm việc của Phạm Đình Vân.
Song Phạm Đình Vân không có ở đây! Ông đã đến cuộc họp thường kỳ giữa ban ngành và các cấp để thảo luận về vấn đề an ninh trong khu vực Diệp Trầm; những vụ việc xảy ra ở đây đã đẩy vị thiếu tướng cao tuổi vào tình thế hiểm nghèo, do một số thế lực trong nội các muốn hất ông văng ra khỏi chiếc ghế đang ngồi.
Phùng Bác Văn đành thất thểu trở về phòng làm việc của mình và các cộng sự.
Tào Việt Bân không có mặt ở đây, không biết bây giờ anh ta đang ở đâu nhỉ?
Đoàn Chí Viễn đang trao đổi qua điện thoại với ai đó, tông giọng của hắn hơi gắt gỏng và cau có; hộp cơm mà anh ta mua về vẫn còn hơn phân nửa, thoạt nhìn có vẻ đã nguội lạnh hết rồi.
- Báo án hay ngồi kể chuyện đời cô Lựu vậy? Một tiếng mấy rồi đấy. - Cổ Chinh Sơn ngao ngán nói. - Để tôi tiếp thay anh cho.
Đoàn Chí Viễn chuyển chỗ ngồi sang bàn làm việc của Cổ Chinh Sơn. Hắn mang theo cả hộp cơm nguội lạnh.
- Hê! Ăn mỳ xào đi. Để nãy giờ ruồi nhặng nó tửa vào hộp cơm cả đống rồi. - Cổ Tây Tuyết chuyền phần mỳ xào của anh trai qua chỗ Đoàn Chí Viễn.
Đoàn Chí Viễn cảm ơn hai anh em họ Cổ, rồi cũng không khách sáo, cầm đũa lùa mỳ không ngừng nghỉ như máy gặt lúa của nhà nông vào mùa thu hoạch.
Cổ Tây Tuyết ném hộp kem sữa chua về phía Phùng Bác Văn, đoạn hỏi:
- Kiếm sếp Vân hở anh Văn?
- Phải. - Phùng Bác Văn gỡ chiếc thìa gỗ đính lại với nắp hộp bằng băng keo hai mặt, rồi mở nắp hộp kem ra. - Tây Tuyết có hay theo dõi chương trình giải trí hay "support" thần tượng nào không?
- Ồ, thời gian kiếm chồng của tôi còn không có nữa là... - Cổ Tây Tuyết cười híp mắt. - Mà, anh cần thông tin của ai trong giới giải trí vậy?
- Hai người này, và cả vụ này nữa... - Phùng Bác Văn vừa nói, vừa ghi vào sổ bìa đỏ đang để mở của Cổ Tây Tuyết.
- Okay. - Cổ Tây Tuyết làm dấu OK với Phùng Bác Văn.
Phùng Bác Văn trở về bàn làm việc của mình, tiếp tục xử lý mớ thông tin hỗn độn mà y vừa thu thập được.
Cổ Chinh Sơn hãy còn đang tiếp điện thoại của Marshmallow*, nụ cười trên gương mặt anh sượng còn hơn sầu riêng bị chín ép.
...
Phạm Đình Vân trở về vào lúc năm giờ hơn, sắc mặt ông không mấy tốt, ắt hẳn là lại bị "đánh hội đồng".
Phùng Bác Văn đẩy cửa phòng bước vào, y trông thấy Phạm Đình Vân đang day day huyệt thái dương. Đôi mắt ông nhắm nghiền như thể đã ngủ quên.
- Chào cậu. - Phạm Đình Vân ra hiệu cho y ngồi xuống ghế.
- Vâng, thưa thiếu tướng.
- Có chuyện gì không? - Phạm Đình Vân nhấp một ngụm cà-phê không đường.
- Đây là hồ sơ y tế của Francis Châu, qua xem xét cho thấy gã đã có "thâm niên" điều trị bệnh tâm thần phân liệt gần một chục năm. - Phùng Bác Văn mím miệng nhìn Phạm Đình Vân.
- Không phải là cậu, cậu Jo và cậu Đoàn đã xem qua và trình báo cáo lên cho tôi từ non nửa tháng trước rồi sao? - Phạm Đình Vân nghiêm mặt hỏi.
- Có hai điểm thắc mắc trong bộ hồ sơ này... - Phùng Bác Văn mở cặp táp, kéo phéc-mơ-tuya của ngăn trong cùng, rồi lấy bản sao có đánh dấu bằng mực dạ quang đưa Phạm Đình Vân.
Đôi lông mày kiếm của Phạm Đình Vân cau lại:
- Opioid?
- Trá hình dưới danh nghĩa là thuốc điều trị, nhưng thực chất nó là một dạng heroin gây nghiện. - Phùng Bác Văn đặt ngón trỏ xuống hàng chữ mô tả công năng của nhóm thuốc Opioid. - Phòng mạch mà Francis Châu điều trị mượn việc tổ chức Y tế thế giới cho phép một liều lượng nhỏ Opioid được tồn tại trong thuốc giảm đau và hướng thần để kinh doanh chất cấm.
- Vậy là ngay từ đầu... Francis Châu chưa từng tham gia bất cứ khóa điều trị nào hết, mà chỉ chăm chăm sử dụng chất gây nghiện nhằm làm dịu thần kinh. Và đó chính là lý do tại sao mà cậu ta tuy có biểu hiện của một con nghiện nhưng lại âm tính với chất ma túy!
- Phải! - Phùng Bác Văn vung tay quả quyết. Biết mình biểu hiện quá trớn, y vội vã chữa lời. - Xin... Xin lỗi thiếu tướng...
- Không sao đâu, tiếp tục đi. - Phạm Đình Vân cắt ngang.
Phùng Bác Văn lại mở cặp táp, kéo phéc-mơ-tuya một ngăn kéo khác, lấy ra một tép tài liệu và đặt xuống bàn. Đoạn chìa tấm ảnh thẻ 3x4 cho Phạm Đình Vân:
- Văn Quân, người này cũng có biểu hiện giống hệt gia đình Hàn Triệt trước khi chết. Y hoang tưởng rằng mình trọng sinh về lúc còn bé và bị người khác cướp đoạt cơ duyên nên bây giờ mới thê thảm thế này.
- Có phải là diễn viên đóng trong phim "Hoa Vĩnh Cửu" không? Ngay khi Văn Quân vừa nổi tiếng thì có một tin đồn nổi lên rằng cậu ta có dính líu tới một đường dây trai bao cao cấp, khiến cho sự nghiệp tiêu tan chỉ trong một cái chớp mắt. Người đứng ra làm chứng là nữ diễn viên đóng chung bộ "Hoa Vĩnh Cửu", tên gọi Mặc Hâm Đình. Sau sự kiện ấy, tên tuổi của cô ta vụt sáng như diều gặp gió, ai nấy đều muốn "dựa hơi" nữ anh hùng để bảo đảm doanh thu cho bộ phim mới của mình; mặc dù diễn xuất của cô ta vô cùng tệ.
Phùng Bác Văn sửng sốt:
- Gượm đã... Tào Việt Bân thuật lại cho tôi hay rằng Bàng Khởi Hân đã bị một diễn viên xuất thân gia đình "gốc rễ" lừa chết thay, liệu hai sự việc này có liên quan với nhau không? Hay là ngay từ đầu, vốn dĩ chẳng có cái gì gọi là gia đình "gốc rễ", cô gái lừa Bàng Khởi Hân chết thay chỉ là một diễn viên quèn giỏi hoa ngôn xảo ngữ... Giống như...
- Mặc Hâm Đình?
Tâm linh bỗng nhiên tương thông một cách kỳ lạ, hai người đồng loạt đứng bật dậy, vội vội vàng vàng thu xếp đồ đạc và tài liệu, đoạn khóa cửa phòng cẩn thận, rồi tức tốc chạy ra bãi giữ xe.
Cài dây an toàn xong, chỉnh lại kính chiếu hậu, Phạm Đình Vân quay qua hỏi Phùng Bác Văn:
- Cậu biết nhà của Băng Dương chứ?
- Biết, thưa thiếu tướng. Nhưng khá xa, phải mất ít nhất một tiếng rưỡi mới có thể tới nơi. - Phùng Bác Văn vừa đáp vừa cài dây an toàn.
Văn Quân đang ngồi ăn cơm tối muộn với Băng Dương. Khuôn mặt của y đã trở về nguyên vẹn như xưa; công đầu đương nhiên thuộc về Băng Dương, kế đấy là chú Bảy - Hiện bác họ của anh đang làm chủ một thẩm mỹ viện cao cấp ở Hoàn Khởi Điển Ba, khách hàng phải xếp lịch tận mấy tháng mới được thăm khám, nhưng vì anh là cháu nên được duyệt trước.
- Cá trứng chiên giòn chấm mắm me ăn ngon hết sảy. - Văn Quân vừa đơm thêm cơm vừa cất giọng bày tỏ. Vốn dĩ là một quân y nên lịch trình của Băng Dương rất thất thường, khi thì về sớm, lúc thì về muộn, cũng có khi ở lại đó cả tuần, cả tháng để hoàn thành nhiệm vụ được giao. Mỗi lần anh về sớm thế này, y vui lắm, vì không còn bị ký ức xấu xí bủa vây nữa, bởi thời gian ấy y bận nghĩ xem nên nấu món gì ngon ngon cho anh ăn.
- Ăn rồi nhớ uống thuốc đấy. Cậu vẫn còn đang trong quá trình điều trị, không thể bỏ lơ được đâu. - Băng Dương gắp một khối trứng cá thu xối mỡ vàng ruộm vào trong chén của mình. Lúc đầu không quen, nhưng về sau thiếu mặt lại nhớ, nên anh quyết định đem tên rắc rối về nuôi. Hai người ngủ cùng một giường, nhưng chăn riêng, gối riêng và nằm cách nhau một khoảng, được phân định bằng chiếc gối ôm nhồi đầy bông gòn tơi xốp.
Trở lại với hai vị cộng sự chênh lệch tuổi tác, hiện họ đang dừng xe chờ đèn xanh ở một ngã tư đông đúc, nơi đây đang tổ chức hội chợ nhằm quảng bá hàng nông sản nước nhà và các doanh nghiệp tư nhân mới mọc.
Phùng Bác Văn dự tính sẽ ghé đây mua dưa hấu lúc bận về, một là làm quà cảm ơn Cổ Tây Tuyết và hai là để ăn giải nhiệt.
Rẽ vào một con đường đất ngoằn ngoèo, bùn lầy bắn lên thành xe mới vừa rửa xong những vệt vằn vện, nhớp nháp, sỏi đá bị bánh xe cán qua thoạt nghe như thể tiếng cóc nghiến răng ken két.
- Đường tệ quá hỷ? - Phùng Bác Văn xót chiếc xe thay cho chủ nhân của nó.
- Dự án làm đường phải đến tháng sau mới bắt đầu, mười lăm cây số đấy, nếu gộp cả cầu vượt và hầm chui dành cho người đi bộ. - Phạm Đình Vân liên tục rà thắng, hỏng giảm sốc cho chiếc xe, kẻo đi tong động cơ trong máy.
"Kéttt..."
Suýt nữa thì lủi xuống mương, may mà Phạm Đình Vân phanh kịp. Ông rà thắng, đánh tay lái hơi ngoặc sang phải; rồi kéo cần gạt, chỉnh về ký hiệu R (Reserve=chế độ lùi xe), đoạn chậm thật chậm, từ từ lùi xe về phía sau. Bên cạnh ông, Phùng Bác Văn đảm nhận vai trò làm "hoa tiêu" cảnh báo chướng ngại vật, y nhắc nhở một cách nhẹ nhàng nhất có thể, cốt để tránh việc ông bị rối khi tiếp nhận quá nhiều nguồn thông tin từ mọi phía.
Đậu xe bên cạnh một bụi đu đủ, xoa bóp cái gáy tê rần vì quay đầu nhìn về phía sau quá lâu, kèm với việc tập một vài động tác đơn giản nhằm thư giãn cơ tay ê ẩm do phải hoạt động không ngừng nghỉ từ ban nãy cho đến bây giờ, Phạm Đình Vân mới tiếp tục lên đường.
- Bận về để tôi lái thay thiếu tướng nha? - Đương nhiên, y không hề muốn gương mặt mình được đăng trên trang nhất với tiêu đề "Một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng đã xảy ra...".
- Ừ, phiền cậu vậy. - Phạm Đình Vân che miệng ngáp.
Hai người cuốc bộ khoảng nửa tiếng thì đến một xóm nhỏ im lìm. Nhà của Băng Dương là căn thứ ba nằm ở phía bên phải, một ngôi nhà đơn giản đến mức đơn điệu, giống hệt như tính cách của anh ta.
Phạm Đình Vân kiên nhẫn bấm chuông cửa. Mãi hơn nửa tiếng sau mới thấy Băng Dương ra mở.
Văn Quân vẫn đang dùng cơm tối, vừa ăn vừa xem một gameshow vô thưởng vô phạt chiếu định kỳ vào tối thứ Năm hàng tháng. Cái tật ăn nhơi này mãi vẫn không sửa đổi được, dẫu cho lên voi hay xuống chó, hầu như chưa khi nào y dùng xong bữa trong khoảng nửa giờ đồng hồ.
Phạm Đình Vân liếc nhìn mâm cơm đơn sơ, đoạn cất giọng chào Văn Quân.
- Vâng, chào... - Văn Quân ngó khẩu hình của Băng Dương, rồi ngập ngừng chêm vào. -... bác.
Băng Dương mời Phạm Đình Vân và Phùng Bác Văn ngồi xuống băng ghế gỗ sồi được kê sát vách tường, nằm đối diện với bộ bàn ghế ăn, đoạn đi làm cho mỗi người một bịch cà-phê đen đá.
Văn Quân ngừng đũa, lặng lẽ đứng dậy thu dọn bàn ăn.
- Cậu có thể trả lời một số câu hỏi mà chúng tôi đặt ra không, cậu Văn? - Phạm Đình Vân bất ngờ lên tiếng.
- Câu... Câu hỏi gì vậy, thưa bác? - Văn Quân rút dây cắm của nồi cơm điện ra, đoạn cuộn quanh thân nó. Rồi mở vòi nước ở bồn rửa chén, lấy tay vốc nước rửa mặt và lau khô bằng chiếc khăn mùi soa xanh bạc hà.
- Về việc tại sao cậu lại vắng mặt ở phiên tòa xét xử công khai chuyên án đường dây mại dâm trong giới giải trí?
Văn Quân đột nhiên đổi giọng. Chiếc khăn mùi soa bị y vò lại thành một khối cầu rúm ró, biến dạng:
- Tôi bị bọn khốn ấy rạch nát mặt nên không thể tới dự phiên tòa. Chúng còn định hủy cả giấy tờ cá nhân của tôi, nhưng trời xui đất khiến thế nào mà hôm ấy tôi bỏ quên trong xe của chú Tư, nên chúng không thể thực hiện ý đồ được.
- Chú Tư là... - Phạm Đình Vân nhướng mày.
- Là quản lý riêng của tôi hồi còn đầu quân cho công ty giải trí Tú Ảnh. - Văn Quân thoáng rùng mình. Rồi bất giác đưa tay miết qua những nơi đã từng bị vết sẹo chiếm giữ trên khuôn mặt, đôi mắt y đảo qua đảo lại liên tục.
- Bình tĩnh, bình tĩnh nào... - Phùng Bác Văn đứng bật dậy, đoạn nhanh nhẹn bước tới bên cạnh Văn Quân, vỗ vỗ vai y, cốt để trấn an tinh thần đang hoảng loạn tột đỉnh của y.
- Rát lắm, máu chảy ra rất nhiều, mắt cũng xót nữa... Tôi tưởng mình đã mù lỏ̀a luôn từ dạo ấy. May sao vẫn còn giữ được... - Hai hàng lệ nóng lăn xuống đôi gò má phúng phính của Văn Quân.
Băng Dương ngừng rửa chén, anh hơi quay đầu lại báo:
- Ở đây có Kền Kền, chếch về hướng tam giác mùa hạ* ba độ.
oOo
Chú thích:
1/ "Woman in Love" do ca sĩ Barba Streisand, lời Việt cùng tên do nhạc sĩ Ngọc Bích biên soạn và phần trình bày của ca sĩ Ngọc Lan.
2/ Liêu hà là tên một con sông thuộc tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.
3/ Ý ông ấy muốn nói hai thằng con trai đọc sách chẳng khác nào nước đổ đầu vịt.
4/ Một loại kẹo dẻo.
5/ Tam giác mùa hạ là một tập hợp ba chòm sao, gồm chòm Đàn Lia, chòm Chim Ưng và chòm Thiên Nga. Hai sao Ngưu Lang - Chức Nữ cũng nằm trong hệ thống này. Dịch sang góc trái xuống dưới thấp là chòm Thiên Bình, cái cán và giá đặt quả cân hơi khó nhìn tí, chỉ nhìn rõ bốn ngôi sao tạo thành cái cân hình bình hành thôi. Song song với tam giác mùa hạ là chòm Bò Cạp, gồm mười lăm ngôi sao, hai ngôi sao đỏ và một ngôi sao xanh sáng rõ nhất trong chòm, có hình dạng giống hệt bản đồ Việt Nam. Nếu muốn quan sát, các bạn có thể xem từ lúc bảy giờ ở hướng Đông Nam, khi nó di chuyển sang chính Nam là lúc quan sát rõ nhất toàn bộ hệ thống chòm sao mình vừa nói trên. Đối diện với nó ở hướng Bắc là chòm sao Tiểu Hùng, Cassiopeia và Đại Hùng; ngoài ra còn một cơ số chòm sao khác nữa nhưng nó nằm khá mờ nhạt và bị ánh điện nơi đô thị hạn chế độ sáng, nên rất khó quan sát.
Lưu Dĩnh Phương đặt cốc chocolate xuống tủ đầu giường, rồi tiến tới bên cửa sổ, vén rèm sang một bên. Đường xá đông như mắc cửi, âm thanh ồn ã của một đêm hè thật dễ làm người khác cảm thấy yên bình.
- Yêu một người là một chuyện, sống với người đó là chuyện khác. Huống hồ chi, cậu ấy lại là song tính luyến chứ?
- Mẹ vẫn không tin tưởng ba sao? - Vệ Minh ngước mắt về phương Nam, ngắm nhìn chòm Bò Cạp có hình dạng giống hệt dải đất hình chữ S mà cậu đang sinh sống, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò. - Con tin tưởng anh ấy... Mặc dù, chỉ biết sống thực tế, không biết trau chuốt câu từ lãng mạn, mỗi lần nhắn tin ngọt ngào lại đọc như thể đang viết điếu văn...
Lưu Dĩnh Phương đẩy cửa sang trái, rồi lững thững bước ra ban công, ngồi vào lòng chiếc xích đu hình quả trứng tinh xảo, hai chân thu gọn vào trong, mặc cho gấu váy nằm tốc quá đùi.
- Sắp nhỏ hôm nay ăn gì? - Lưu Dĩnh Phương ngắt một bông hoa thúy điệp và cài trên tai.
- Cá cuốn bánh tráng và rau ghém ạ. Boo mỡ thừa cân béo bụng quá rồi nên con phải bắt nó cử thịt đỏ. - Biết Lưu Dĩnh Phương muốn chuyển sang đề tài khác để tránh né câu hỏi của mình, nên Vệ Minh chiều theo ý mẹ.
Bất chợt cả cơ thể Vệ Minh được bao bọc trong một quầng tối ấm áp vô ngần. Không biết tự bao giờ, An Kỳ đã đứng sau lưng cậu, trên tay anh cầm một túi giấy thơm sực hương lạc rang.
Anh kéo Vệ Minh ngồi xuống, rồi choàng tay qua người cậu, khẽ hôn lên trán cậu.
- Sao không hôn lên môi?
- Chưa rửa miệng sao hôn?
Vệ Minh nhéo lỗ tai An Kỳ, rồi ra hiệu cho anh theo mình đi diện kiến nhạc phụ.
An Kỳ thoáng cảm nhận được Vệ Úy đang quét người mình như tia X trong máy chụp CT cắt lớp, song nét cười trên khuôn miệng anh không vì thế mà trở nên méo mó, khó coi.
- Chào cậu. - Vệ Úy cười nhạt.
- Vâng, thưa ngài. - An Kỳ khẽ gật đầu, đoạn chìa tay ra với mong muốn được bắt tay Vệ Úy.
- Ngồi xuống đi. - Vệ Úy đưa lon bia Con Cọp cho An Kỳ, rồi trở đũa, gắp một ít huyết nếp vào chén của mỗi đứa nhỏ.
Không để cho An Kỳ khó xử thêm, Uông Trác xin phép đứng dậy, sau đó đi lấy ghế cho anh ngồi.
Vệ Minh nhẩm đếm trong đầu An Kỳ mua về những gì để lấy lòng mọi người: Gà ác tiềm thuốc Bắc cho Vệ Úy, đầu vịt cà-ri và huyết nếp cho Cổ Tường Quang, lưỡi vịt sa-tế cho Uông Trác và bánh mì thịt nướng cho sắp nhỏ.
An Kỳ vẫn chưa có gì bỏ bụng nên ăn vô cùng mạnh miệng. Anh không hề biết nhờ thế mà Vệ Úy mới vơi bớt ác cảm với anh, bởi ông cực kỳ ghét những người khách sáo giả tạo, ăn uống mà phải làm ra vẻ miễn cưỡng như thể ta đây bị ép nên mới nể mặt gắp vài đũa cho gia chủ vui.
Vệ Minh chia cho mỗi người ba cây kẹo kéo, cái này chắc là hàng đặt vì kích cỡ lẫn đậu phộng đều lớn gấp ba hàng bán thông thường, đối với những người không hảo ngọt như cha cậu, bác Quang và Uông Trác thì một cây là cũng đủ ngán ngược ngán xuôi rồi.
Khi đồ ăn trên bàn đã chén sạch không còn một mẩu, giờ chuyện vãn chính thức bắt đầu.
Vệ Úy không nhắc gì tới An Đình Luận hay An Tần, ông dường như không hề đề cập hoặc đá động tới đời tư của An Kỳ, thay vào đó, ông tập trung vào các chủ đề kinh doanh và chính trị, để thử xem quan điểm của cậu trai này như thế nào.
Hai người đối đáp rất sôi nổi, không phải là do bia vào lời ra, mà là vì ai cũng muốn giữ lấy kiến chấp của mình, vô hình trung biến cuộc nói chuyện thông thường trở nên kịch tính và hấp dẫn.
Vệ Minh, Uông Trác và Cổ Tường Quang thỉnh thoảng góp vài lời, nhưng không tỏ ý theo phe ai hết, để tránh xích mích không đáng có xảy ra.
Vệ Khương và hai anh em họ An ngồi gặm bánh mì hăng say. Ba đứa nhỏ chụm đầu bình luận về một bộ phim hoạt hình nào đó trên kênh thiếu nhi, thỉnh thoảng chúng bật cười khúc khích vì một tình tiết hài hước trong phim.
Đồng hồ điểm mười giờ đêm, Uông Trác và Cổ Tường Quang đưa Vệ Úy về phòng nghỉ ngơi. Sắp nhỏ thì do hai người lo liệu lấy, chúng hiện thời được bố trí chỗ ngủ trong phòng bệnh 206.
Kể cho sắp nhỏ nghe một trích đoạn nhỏ trong tác phẩm "Hoàng tử bé", đoạn đắp lại chăn cho từng đứa một; xong hết tất thảy, hai người lặng lẽ nắm tay nhau rời khỏi phòng.
Càng về khuya, sao trời càng trở nên rực rỡ và lóng lánh như những bụi kim cương quý hiếm vương lại trên mặt đất sau một đêm đông dài đằng đẵng.
An Kỳ gác cằm trên vai Vệ Minh, vòng tay anh ôm siết lấy cậu. Hai người cứ thế đứng lặng thinh dưới ánh trăng rằm lộng lẫy. Trăng đêm nay là trăng quầng, quầng tròn như thể được phác họa từ chiếc com-pa mực trắng, quét một vòng đẹp mắt xung quanh ông trăng rạng rỡ.
- Này, mua chi những ba mươi cây vậy? - Vệ Minh bất ngờ hỏi.
- Hai mươi tám là tuổi của babe, cộng thêm tuổi mụ là hai mươi chín. Một cây còn lại là tính năm hai đứa mình quen nhau lại từ đầu. Đủ ba mươi rồi chứ?
Vệ Minh không đáp, cậu dụi dụi đầu vào vòm ngực An Kỳ, rồi cùng anh ngắm nhìn nhân gian chìm trong hương sắc hư không của đêm rằm tĩnh mịch.
oOo
Lưu Dĩnh Phương cô độc trong tòa penthouse ba tầng sang trọng. Giang Lạp đã đưa Vệ Miên Miên đi bệnh viện khám thai định kỳ, họ dẫn theo cô con gái nhỏ Vệ Yên Thủy để tiện cho việc sắm sửa trang phục cho bé. Vệ Lạc Hy thì gửi đến trại hè sinh hoạt cùng chúng bạn đồng trang lứa, phải tới chiều tối mới về. Người giúp việc thì lớp đang bận bịu làm việc nhà, lớp lại đang sơ chế nguyên liệu đặng chuẩn bị bữa trưa cho gia đình bà. Ai cũng có công việc riêng, bà cũng thế, nhưng hiện giờ bà không còn tâm trí nào để mà tập trung vào dự án sắp tới. Vì người kia trở về rồi. . truyện ngôn tình
"Em là một người phụ nữ đang yêu. Và em có thể bất chấp tất cả mọi thứ, chỉ để đưa anh vào thế giới của em, rồi giam cầm anh ở đấy mãi mãi... Đó là lẽ phải mà em sẽ luôn dốc sức bảo vệ, hết lần này rồi đến lần khác..."*
Lưu Dĩnh Phương bật cười, lưng bà giờ dựa hẳn vào thành giường, đầu bật ra sau, đôi mắt dõi nhìn những hoa văn chạm khắc trên la-phông trần.
Thẩm Hạc Hiên là cái gai trong mắt Lưu Dĩnh Phương. Song chỉ dừng lại ở đấy, không hề đặt trên một cái gì đó xa xôi hơn, bởi lẽ người nào đã nằm trong danh sách ghét bỏ của bà, vĩnh viễn đến chết bà cũng không bao giờ nhắc tới tên.
Lưu Dĩnh Phương khẽ khàng hát:
- Kiếp sống sẽ cô đơn muôn vàn.
Trái Đất kia hoang tàn.
Nếu như mơ ước không còn...
Đôi khi em mong muốn xa rời... người mình yêu
Nhưng đau thêm khi cố quên người
Thế giới vắng không gian u buồn
Nếu hai tâm hồn, nước mắt ân ái xói mòn
Em cho anh như anh khát khao
Tình yêu em khắc sâu
Còn gì cho nữa đâu?
Lưu Dĩnh Phương gạt đi giọt lệ đang vương trên khóe mắt, đoạn ngân nga:
- Em như trăm ngàn thân cô gái
Sẽ sống muôn cách trên đời
Sao cho anh và em chung lối
Đi về ta có đôi
Người yêu hỡi... Em còn đây...
Mắt, môi và trái tim còn đây...
Buồn như lá thu...
oOo
Bây giờ là năm giờ sáng, vòm trời vừa tang tảng sáng, màn sương hãy còn dày đặc và phảng phất hơi lạnh, chim sẻ kêu ríu rít trên những vòm me tây xanh mát, lác đác vài gánh hàng rong rảo qua vỉa hè mòn cũ cùng tiếng rao hàng nặng đời bươn chải.
Bước dưới vòm hoa giấy hồng thắm, Judas có cảm tưởng cả cơ thể mình đã hòa vào sắc hoa rực rỡ ấy.
Những hồi chuông vọng vào tai Judas nghe như thể một khúc kinh cầu lạ lẫm. Gã ngước mắt nhìn tháp chuông cổ kính đang ngân nga giai điệu của riêng nó, đoạn cúi mặt xem đồng hồ.
Hãy còn sớm quá!
Judas tới băng ghế đá đặt dưới gốc sứ ngát hương ngồi chờ nhà thờ mở cửa. Bỗng gã sực nhớ đến tờ giấy nhắn mà Phùng Bác Văn để lại, liền vội vàng mở ra xem. Bên trong là nét chữ phóng khoáng của y, trên ấy đề:
"Anh nhầm rồi. "Kai" có nghĩa là "Biển cả", không phải là "Sky" trong "Bầu trời". Quả tình trước đây tôi định đặt tên mình là Sky, nhưng sau này quyết định lấy tên Kai để khiến mọi người nhầm nhọt. Bởi lẽ, Biển cả và Bầu trời đều bao la và tự do như nhau, nên tôi muốn những năm tháng về sau sẽ được như thế, không bị giam hãm và cầm tù bởi mệnh lệnh người khác..."
Judas phì cười, rồi lẩm bẩm:
- Trẻ con.
Gió đưa những cánh hoa giấy rơi lả tả trong khoảnh sân quạnh quẽ của giáo đường buổi sớm. Dưới chân gã, những bông hoa sứ trắng nằm phơi thân xác héo hon một cách rải rác. Xung quanh gã tràn ngập những thanh âm rộn rã của một sáng Thứ hai thanh bình.
- Cậu đến sớm thật đấy! - Vị linh mục hoan hỷ nói. Ông đã sớm thấy Judas từ lúc đứng trong tháp chuông, nhưng vì đang lỡ tay nên bây giờ mới có thể ra tiếp đón. - Mời vào, mời vào.
- Vâng, thưa Cha.
Judas đứng trước tượng Chúa Jesus, trên tay là quyển Thánh kinh đã gắn bó với gã hơn hai mươi bốn năm trời, nó là món quà mẹ gã tặng cho hôm sinh nhật lần thứ mười. Vị linh mục già nua thì đang chuẩn bị và kiểm tra các thức cho lễ Thành Hôn sẽ diễn ra trong chiều nay.
- Nhân danh Cha, Con và các Thánh Thần...
Vị linh mục đợi cho Judas đọc xong bài kinh, ông liền tiến tới bắt chuyện.
- Thứ cho tôi vì đã nhiều chuyện. Nhưng sao cậu không đổi tên khác nhỉ? Judas thực sự không phải là một cái tên tốt lành để mà gắn bó với nó suốt đời.
- Thưa Cha, con muốn trả nợ thay cho người mẹ quá cố của con. - Judas ngước mắt nhìn lên bức tượng Đức Mẹ đồng trinh đang bế Đức Chúa Jesus.
Vị̣ linh mục khẽ mỉm cười. Những vệt nắng sớm xuyên qua ô cửa kính hoa văn sặc sỡ, thoạt trông như vầng hào quang của Chúa chiếu rọi không gian bên trong giáo đường bé nhỏ.
oOo
Tào Việt Bân đến nhà tắm công cộng sau khi trở về từ chuyến tái khám tại bệnh viện quân đội Diệp Trầm. Đội ngũ y, bác sĩ vẫn tận tình chăm sóc anh ta như một tuần trước, có người còn tấm tắc bảo sầu riêng y mua ăn rất ngon nữa, hoàn toàn không đề cập gì tới chuyện ngoan cố xuất viện của y.
Nhà tắm công cộng khá vắng vẻ, ắt hẳn là vì hôm nay là ngày đầu tuần nên hiếm ai có thời gian rảnh để đến đây ngâm mình thư giãn.
Dù vô cùng, vô cùng thèm được ngâm mình trong làn hơi nước nghi ngút của con suối nước nóng nhân tạo, nhưng vết bỏng nhiệt trên vai không cho phép Tào Việt Bân xuống tắm trong môi trường công cộng không rõ sạch, dơ thế này.
Tào Việt Bân đến bên cạnh quầy thu ngân, nói tên mình cho cậu chàng nhân viên biết, rồi đứng chống cằm chờ thông báo của cậu ta.
- Vâng, xin mời anh đi theo tôi. - Một gã trai mặc âu phục đen bước ra từ sau bức bình phong treo trên trần, đoạn cất giọng ồm ồm với Tào Việt Bân.
Đỗ Mạn Kỳ đã ngồi đợi sẵn trong khoảnh sân trồng đầy cây trúc quân tử, nơi đây phỏng theo kiểu nhà của thế ngoại cao nhân trong phim kiếm hiệp mà ngày bé cha gã thường mê tít thò lò, đến nỗi lớn lên cũng phải xây giống vậy cho kỳ được.
Cái tên "Mạn Kỳ" là rút gọn của cụm "Truyền kỳ mạn lục", dựa theo tên tác phẩm thuộc thể loại tản văn kỳ ảo của cụ Nguyễn Dữ, đây là một trong những quyển sách lâu năm mà Đỗ Thường Học nâng niu như vàng, tuyệt không để cho hai thằng đầu vịt* đụng tới vì sợ chúng làm hỏng sách quý.
Đỗ Mạn Kỳ luôn hết sức vui vẻ khi biết được nguồn gốc cái tên anh trai còn "văn vẻ" hơn mình. Gã thích thú khi nghe thấy anh hai kể lể rằng bị ông giáo già phân tích cái tên trong giờ Văn của ổng thế nào.
Anh trai gã tên "Đỗ Liêu Hồng", "Liêu" trong "Liêu hà*" và "Hồng" trong " Cầu vồng". Dịch nôm na là "Cầu vồng bắc trên sông Liêu". Ngoài ra, hai cái tên này còn là từ đầu tiên trong hai tên tác phẩm rất nổi tiếng "Liêu trai chí dị" của văn sĩ Bồ Tùng Linh và "Hồng lâu mộng" của văn sĩ Tào Tuyết Cần.
"Ở đời, giữ cái gì được thì giữ. Không giữ được thì xử cái đứa đang giữ để lấy lại thứ mà mình muốn giữ", là câu răn mà Đỗ Thường Học truyền lại cho các con.
Tào Việt Bân nhìn theo hướng tay của Đỗ Mạn Kỳ, đoạn ngồi xuống chỗ mà gã chỉ định. Trên chiếc bàn đóng bằng tre nứa lúc bấy giờ có một bộ ấm tách trà bằng đất nung nghi ngút khói và một dĩa đậu phụ khô cay xè.
Đỗ Mạn Kỳ rót cho mỗi người một tách trà Ceylon tuyệt hảo, rồi nói:
- Có phải vì chuyện cái xác mà cậu mới cất công đến đây không?
- Hung thủ đã đến đây sau khi gây án. - Tào Việt Bân nhịp nhịp ngón trỏ trên mặt bàn. - Hôm ấy anh cũng có mặt nhỉ?
Hôm ấy cũng là ngày đầu tiên Đỗ Mạn Kỳ gặp Liễu Nhược Thần. Sau khi thua cá độ đá banh, gã đã bị anh trai cùng đám hồ bằng cẩu hữu ép phải chọn một trong hai phương án chung độ: Một là khỏa thân múa cột và Hai là làm lao công ở nhà tắm công cộng do Đỗ Liêu Hồng chỉ định một tuần.
Đương nhiên, có đánh chết gã cũng quyết không khỏa thân ôm cột lắc lư như con mèo say bạc hà. Chọn phương án thứ hai thì tuy hơi mất mặt một tí, nhưng sẽ không phạm vào tội "thảm sát tập thể" bằng vũ điệu hoang dã của mình. Đám hồ bằng cẩu hữu hết sức vui mừng khi nghe gã không chọn phương án Một, bọn họ cũng chỉ say rượu nên lỡ mồm thốt ra thôi, chứ cũng chưa ngu đến nỗi tự đầu độc bản thân bằng màn trình diễn man rợ ấy của gã; tưởng tượng thôi cũng đủ rợn da gà rồi!
- E hèm... - Tào Việt Bân ho khan.
Đỗ Mạn Kỳ thấp giọng nói "Xin lỗi", rồi nhấp một ngụm trà Ceylon dịu ngọt, sau đấy nói:
- Khi hết một tháng, chúng tôi sẽ sao chép video mà camera thu được vào trong một cái USB để lưu trữ, nên nếu anh muốn, tôi sẽ giao nộp cho phía cơ quan điều tra của các anh. Tuy nhiên, tôi xin nhấn mạnh một lần nữa, tuy nhiên, camera chỉ lắp đặt ở mỗi khu vực tiền sảnh, căn-tin, nhà kho, phòng kỹ thuật và ở đây, cho nên chất lượng hình ảnh sẽ không được rõ nét mấy vì chúng tôi không muốn bị ghép tội quấy rối khách hàng hay xâm phạm đời tư của họ.
- Điều đó là tất nhiên. Chẳng ai muốn bản thân bị quay lén cả, nhất là ở những nơi tế nhị như thế này. - Tào Việt Bân hoàn toàn tán thành.
Đỗ Mạn Kỳ mời Tào Việt Bân ăn chút đậu phụ khô trong lúc đợi gã sai người bên phòng kỹ thuật đi lấy USB tháng đó.
Bóng dáng Đỗ Mạn Kỳ vừa khuất sau chiếu nghỉ cầu thang, Tào Việt Bân liền lấy điện thoại ra khỏi túi quần, rồi giả vờ bấm số gọi cho ai đó, đoạn vừa rảo bước khắp phòng vừa ghi hình lại.
- Cậu Ba...
Đỗ Mạn Kỳ liếc mắt nhìn màn hình camera đang hiển thị khu vực phòng nghỉ của mình, gã mỉm cười meo meo:
- Kệ mẹ nó.
Điện thoại đổ chuông ngay lúc Đỗ Mạn Kỳ trở lại, khiến Tào Việt Bân một phen giật mình, cậu nhìn số điện thoại hiển thị trong máy một đỗi, mới ấn phím nghe.
Hóa ra là Phùng Bác Văn. Y hỏi cậu trưa nay nếu rảnh thì đi ăn cơm với mình.
Đỗ Mạn Kỳ vừa nhai đậu phụ, vừa lén quan sát thái độ Tào Việt Bân.
- Xin lỗi anh. Bạn thân lâu năm gọi tới nên nói chuyện có hơi quá trớn.
- Không sao đâu. - Đỗ Mạn Kỳ từ tốn ngồi xuống tấm đệm, đoạn cất giọng đều đều bảo. - Chiếc USB ấy hiện thời không có ở đây. Tôi có thể giao nộp nó cho các anh vào chiều mai được không?
- Được. - Tào Việt Bân thoáng chút hụt hẫng. Cậu mong muốn chuyên án này kết thúc càng sớm càng tốt để... - Làm phiền anh cả tiếng đồng hồ thật ngại quá.
- Không, tôi mới phải là người áy náy vì chẳng thể cung cấp thông tin hữu ích nào cho các anh. Sớm thôi, tôi sẽ cố gắng giao nộp chiếc USB ấy trước ba giờ chiều mai.
Tào Việt Bân được Đỗ Mạn Kỳ tiễn ra tận cửa. Trước khi chia tay, hai người cúi đầu chào nhau, rồi đường ai nấy đi.
...
Phùng Bác Văn đưa Tào Việt Bân đi ăn trưa tại một quán cơm nhỏ gần đồn cảnh sát Diệp Trầm, y bảo rằng muốn tập cho cậu làm quen với ẩm thực Việt.
- Thái độ của cậu Ba nhà họ Đỗ thế nào? - Phùng Bác Văn hỏi xong, liền nhấp một ngụm chanh sả.
- Theo quan sát thì không có gì đáng khả nghi, nhưng không hiểu sao hỏi được một câu lại ngồi thừ ra hồi tưởng cả buổi. - Tào Việt Bân nhăn mặt đáp. - Không phải là kiếm cớ nói dối để chạy tội, mà là hồi tưởng đến sự kiện đã xảy ra trong thời điểm đó nên mới vui vẻ ra mặt.
- Không sợ gã ta y hệt như Francis Châu sao?
- Không, tôi không hề cảm thấy như vậy. - Ngừng lại làm một ngụm bạc xỉu, Tào Việt Bân mới thủng thẳng giải thích. - Này nhé, giống như khi sự kiện ấy vô tình diễn ra trùng khớp với ngày sinh nhật của anh, anh sẽ liên tưởng đến ngay mùi vị chiếc bánh kem mà mình được nếm, món quà đầu tiên tự tay mở, cách trang hoàng của buổi tiệc, người nào đến dự - kẻ nào không; hoặc là cảm giác bị bỏ rơi vì không ai nhớ đến sinh nhật mình, căn nhà tràn ngập hương vị quạnh quẽ và tịch liêu thay cho bầu không khí ấm cúng, sôi động của một buổi tiệc mừng sinh nhật. Kế đấy, anh mới mường tượng tiếp xem kẻ mà tôi yêu cầu anh cung cấp thông tin là ai, có từng xảy ra xích mích, cự cãi với mình trong quá khứ không, điệu cười, dáng đi thế nào, hay thực hiện hành động gì khi đi ngang qua nhà mình, xóm giềng đồn thổi hoặc khen ngợi ra sao,... Tất tần tật sẽ hiện lên trong đầu anh như một bài review sách dài độ năm trăm chữ.
Cậu nhân viên bưng ra hai bát canh chua chay, rồi lật đật chạy đi ghi order cho cặp khách bàn bên.
- Con người vốn dĩ rất buồn cười. Người giúp mình thì không nhớ rõ, kẻ gây khó dễ thì nhớ như tạc vào xương. Nếu tên hung thủ có từng chửi anh, gom rác để trước cổng nhà anh, để vật nuôi đi bậy trên nóc nhà anh,... Tôi bảo đảm tới chết anh vẫn còn nhớ rõ mặt mũi, thái độ và mỗi một hành động của kẻ đó.
Phùng Bác Văn nhếch miệng cười, đoạn nói:
- Ai mà chẳng có tính thù dai, chỉ khác là dai cỡ kẹo cao su hay lốp xe tải thôi.
Cuộc nói chuyện tạm dừng lại vì món ăn bắt đầu được dọn lên.
Một dĩa tôm kho tàu, một phần trứng đúc thịt và gan gà rim tỏi ớt; trước mắt là những món ăn đơn giản cho cậu ta quen với khẩu vị xứ này.
- Cũng được đấy chứ. Chỉ tiếc là thiếu kimchi. - Tào Việt Bân lấy khăn giấy chậm nước sốt dính nơi mép miệng. Đoạn húp thử một muỗng nước canh chua, rồi gắp một đũa giá và đậu bắp, cho vào trong miệng nhai.
Phùng Bác Văn hài lòng khi trông thấy Tào Việt Bân chén sạch hết các món đã gọi. Nhấp nốt ngụm chanh sả cuối cùng trong ly, y cất giọng hỏi cậu bạn đồng sự:
- Bàng Khởi Hân là người như thế nào?
- Bang Kae Heun hình như định ký hợp đồng với công ty giải trí Tú Ảnh để được tham gia diễn xuất trên phim trường. Nếu xét về ngoại hình và nhan sắc, cô ấy quá nhạt nhòa so với mặt bằng chung trong showbiz Hàn Quốc. Điểm vớt vát cuối cùng là năng lực diễn xuất cũng không đủ cao để đạo diễn phải đích thân ghé mắt đến. Thế lực chống lưng cũng không có, hầu như cô ấy phải đơn thương độc mã trong làng giải trí nước nhà, lăn lộn qua các vai diễn quần chúng ngớ ngẩn và gây hài, nhưng mãi vẫn không nổi tiếng.
- Công ty giải trí Tú Ảnh à? - Phùng Bác Văn đột nhiên đứng bật dậy. - À há! Tôi đã tìm ra manh mối rồi!
- Sit down, please. - Tào Việt Bân che miệng nói. Mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía hai người như thể họ là sinh vật lạ mới đáp xuống Trái Đất.
- Je suis desolé.
- Tôi với anh thống nhất sử dụng chung một hệ thống ngôn ngữ nhé? - Tào Việt Bân vừa đề nghị với Phùng Bác Văn, vừa ngoắt cậu nhân viên lại tính tiền.
- Ừ, nhất trí. - Phùng Bác Văn mở bóp soạn sẵn số tiền phải trả, đoạn lấy cái dĩa còn sót vài mẩu trứng vụn dằn lên.
Con đường trở về đồn cảnh sát Diệp Trầm nay sao mà xa xôi quá! Dẫu cho bước chân của Phùng Bác Văn đã nhanh gấp đôi ngày thường, song y vẫn cảm thấy mình quá chậm.
Bước vội vào nhà vệ sinh rửa tay và mặt, đoạn đứng "giải sầu" một chốc, xong việc lại rửa tay với xà phòng một lần nữa, sau đó Phùng Bác Văn vội vã lao vào phòng làm việc của Phạm Đình Vân.
Song Phạm Đình Vân không có ở đây! Ông đã đến cuộc họp thường kỳ giữa ban ngành và các cấp để thảo luận về vấn đề an ninh trong khu vực Diệp Trầm; những vụ việc xảy ra ở đây đã đẩy vị thiếu tướng cao tuổi vào tình thế hiểm nghèo, do một số thế lực trong nội các muốn hất ông văng ra khỏi chiếc ghế đang ngồi.
Phùng Bác Văn đành thất thểu trở về phòng làm việc của mình và các cộng sự.
Tào Việt Bân không có mặt ở đây, không biết bây giờ anh ta đang ở đâu nhỉ?
Đoàn Chí Viễn đang trao đổi qua điện thoại với ai đó, tông giọng của hắn hơi gắt gỏng và cau có; hộp cơm mà anh ta mua về vẫn còn hơn phân nửa, thoạt nhìn có vẻ đã nguội lạnh hết rồi.
- Báo án hay ngồi kể chuyện đời cô Lựu vậy? Một tiếng mấy rồi đấy. - Cổ Chinh Sơn ngao ngán nói. - Để tôi tiếp thay anh cho.
Đoàn Chí Viễn chuyển chỗ ngồi sang bàn làm việc của Cổ Chinh Sơn. Hắn mang theo cả hộp cơm nguội lạnh.
- Hê! Ăn mỳ xào đi. Để nãy giờ ruồi nhặng nó tửa vào hộp cơm cả đống rồi. - Cổ Tây Tuyết chuyền phần mỳ xào của anh trai qua chỗ Đoàn Chí Viễn.
Đoàn Chí Viễn cảm ơn hai anh em họ Cổ, rồi cũng không khách sáo, cầm đũa lùa mỳ không ngừng nghỉ như máy gặt lúa của nhà nông vào mùa thu hoạch.
Cổ Tây Tuyết ném hộp kem sữa chua về phía Phùng Bác Văn, đoạn hỏi:
- Kiếm sếp Vân hở anh Văn?
- Phải. - Phùng Bác Văn gỡ chiếc thìa gỗ đính lại với nắp hộp bằng băng keo hai mặt, rồi mở nắp hộp kem ra. - Tây Tuyết có hay theo dõi chương trình giải trí hay "support" thần tượng nào không?
- Ồ, thời gian kiếm chồng của tôi còn không có nữa là... - Cổ Tây Tuyết cười híp mắt. - Mà, anh cần thông tin của ai trong giới giải trí vậy?
- Hai người này, và cả vụ này nữa... - Phùng Bác Văn vừa nói, vừa ghi vào sổ bìa đỏ đang để mở của Cổ Tây Tuyết.
- Okay. - Cổ Tây Tuyết làm dấu OK với Phùng Bác Văn.
Phùng Bác Văn trở về bàn làm việc của mình, tiếp tục xử lý mớ thông tin hỗn độn mà y vừa thu thập được.
Cổ Chinh Sơn hãy còn đang tiếp điện thoại của Marshmallow*, nụ cười trên gương mặt anh sượng còn hơn sầu riêng bị chín ép.
...
Phạm Đình Vân trở về vào lúc năm giờ hơn, sắc mặt ông không mấy tốt, ắt hẳn là lại bị "đánh hội đồng".
Phùng Bác Văn đẩy cửa phòng bước vào, y trông thấy Phạm Đình Vân đang day day huyệt thái dương. Đôi mắt ông nhắm nghiền như thể đã ngủ quên.
- Chào cậu. - Phạm Đình Vân ra hiệu cho y ngồi xuống ghế.
- Vâng, thưa thiếu tướng.
- Có chuyện gì không? - Phạm Đình Vân nhấp một ngụm cà-phê không đường.
- Đây là hồ sơ y tế của Francis Châu, qua xem xét cho thấy gã đã có "thâm niên" điều trị bệnh tâm thần phân liệt gần một chục năm. - Phùng Bác Văn mím miệng nhìn Phạm Đình Vân.
- Không phải là cậu, cậu Jo và cậu Đoàn đã xem qua và trình báo cáo lên cho tôi từ non nửa tháng trước rồi sao? - Phạm Đình Vân nghiêm mặt hỏi.
- Có hai điểm thắc mắc trong bộ hồ sơ này... - Phùng Bác Văn mở cặp táp, kéo phéc-mơ-tuya của ngăn trong cùng, rồi lấy bản sao có đánh dấu bằng mực dạ quang đưa Phạm Đình Vân.
Đôi lông mày kiếm của Phạm Đình Vân cau lại:
- Opioid?
- Trá hình dưới danh nghĩa là thuốc điều trị, nhưng thực chất nó là một dạng heroin gây nghiện. - Phùng Bác Văn đặt ngón trỏ xuống hàng chữ mô tả công năng của nhóm thuốc Opioid. - Phòng mạch mà Francis Châu điều trị mượn việc tổ chức Y tế thế giới cho phép một liều lượng nhỏ Opioid được tồn tại trong thuốc giảm đau và hướng thần để kinh doanh chất cấm.
- Vậy là ngay từ đầu... Francis Châu chưa từng tham gia bất cứ khóa điều trị nào hết, mà chỉ chăm chăm sử dụng chất gây nghiện nhằm làm dịu thần kinh. Và đó chính là lý do tại sao mà cậu ta tuy có biểu hiện của một con nghiện nhưng lại âm tính với chất ma túy!
- Phải! - Phùng Bác Văn vung tay quả quyết. Biết mình biểu hiện quá trớn, y vội vã chữa lời. - Xin... Xin lỗi thiếu tướng...
- Không sao đâu, tiếp tục đi. - Phạm Đình Vân cắt ngang.
Phùng Bác Văn lại mở cặp táp, kéo phéc-mơ-tuya một ngăn kéo khác, lấy ra một tép tài liệu và đặt xuống bàn. Đoạn chìa tấm ảnh thẻ 3x4 cho Phạm Đình Vân:
- Văn Quân, người này cũng có biểu hiện giống hệt gia đình Hàn Triệt trước khi chết. Y hoang tưởng rằng mình trọng sinh về lúc còn bé và bị người khác cướp đoạt cơ duyên nên bây giờ mới thê thảm thế này.
- Có phải là diễn viên đóng trong phim "Hoa Vĩnh Cửu" không? Ngay khi Văn Quân vừa nổi tiếng thì có một tin đồn nổi lên rằng cậu ta có dính líu tới một đường dây trai bao cao cấp, khiến cho sự nghiệp tiêu tan chỉ trong một cái chớp mắt. Người đứng ra làm chứng là nữ diễn viên đóng chung bộ "Hoa Vĩnh Cửu", tên gọi Mặc Hâm Đình. Sau sự kiện ấy, tên tuổi của cô ta vụt sáng như diều gặp gió, ai nấy đều muốn "dựa hơi" nữ anh hùng để bảo đảm doanh thu cho bộ phim mới của mình; mặc dù diễn xuất của cô ta vô cùng tệ.
Phùng Bác Văn sửng sốt:
- Gượm đã... Tào Việt Bân thuật lại cho tôi hay rằng Bàng Khởi Hân đã bị một diễn viên xuất thân gia đình "gốc rễ" lừa chết thay, liệu hai sự việc này có liên quan với nhau không? Hay là ngay từ đầu, vốn dĩ chẳng có cái gì gọi là gia đình "gốc rễ", cô gái lừa Bàng Khởi Hân chết thay chỉ là một diễn viên quèn giỏi hoa ngôn xảo ngữ... Giống như...
- Mặc Hâm Đình?
Tâm linh bỗng nhiên tương thông một cách kỳ lạ, hai người đồng loạt đứng bật dậy, vội vội vàng vàng thu xếp đồ đạc và tài liệu, đoạn khóa cửa phòng cẩn thận, rồi tức tốc chạy ra bãi giữ xe.
Cài dây an toàn xong, chỉnh lại kính chiếu hậu, Phạm Đình Vân quay qua hỏi Phùng Bác Văn:
- Cậu biết nhà của Băng Dương chứ?
- Biết, thưa thiếu tướng. Nhưng khá xa, phải mất ít nhất một tiếng rưỡi mới có thể tới nơi. - Phùng Bác Văn vừa đáp vừa cài dây an toàn.
Văn Quân đang ngồi ăn cơm tối muộn với Băng Dương. Khuôn mặt của y đã trở về nguyên vẹn như xưa; công đầu đương nhiên thuộc về Băng Dương, kế đấy là chú Bảy - Hiện bác họ của anh đang làm chủ một thẩm mỹ viện cao cấp ở Hoàn Khởi Điển Ba, khách hàng phải xếp lịch tận mấy tháng mới được thăm khám, nhưng vì anh là cháu nên được duyệt trước.
- Cá trứng chiên giòn chấm mắm me ăn ngon hết sảy. - Văn Quân vừa đơm thêm cơm vừa cất giọng bày tỏ. Vốn dĩ là một quân y nên lịch trình của Băng Dương rất thất thường, khi thì về sớm, lúc thì về muộn, cũng có khi ở lại đó cả tuần, cả tháng để hoàn thành nhiệm vụ được giao. Mỗi lần anh về sớm thế này, y vui lắm, vì không còn bị ký ức xấu xí bủa vây nữa, bởi thời gian ấy y bận nghĩ xem nên nấu món gì ngon ngon cho anh ăn.
- Ăn rồi nhớ uống thuốc đấy. Cậu vẫn còn đang trong quá trình điều trị, không thể bỏ lơ được đâu. - Băng Dương gắp một khối trứng cá thu xối mỡ vàng ruộm vào trong chén của mình. Lúc đầu không quen, nhưng về sau thiếu mặt lại nhớ, nên anh quyết định đem tên rắc rối về nuôi. Hai người ngủ cùng một giường, nhưng chăn riêng, gối riêng và nằm cách nhau một khoảng, được phân định bằng chiếc gối ôm nhồi đầy bông gòn tơi xốp.
Trở lại với hai vị cộng sự chênh lệch tuổi tác, hiện họ đang dừng xe chờ đèn xanh ở một ngã tư đông đúc, nơi đây đang tổ chức hội chợ nhằm quảng bá hàng nông sản nước nhà và các doanh nghiệp tư nhân mới mọc.
Phùng Bác Văn dự tính sẽ ghé đây mua dưa hấu lúc bận về, một là làm quà cảm ơn Cổ Tây Tuyết và hai là để ăn giải nhiệt.
Rẽ vào một con đường đất ngoằn ngoèo, bùn lầy bắn lên thành xe mới vừa rửa xong những vệt vằn vện, nhớp nháp, sỏi đá bị bánh xe cán qua thoạt nghe như thể tiếng cóc nghiến răng ken két.
- Đường tệ quá hỷ? - Phùng Bác Văn xót chiếc xe thay cho chủ nhân của nó.
- Dự án làm đường phải đến tháng sau mới bắt đầu, mười lăm cây số đấy, nếu gộp cả cầu vượt và hầm chui dành cho người đi bộ. - Phạm Đình Vân liên tục rà thắng, hỏng giảm sốc cho chiếc xe, kẻo đi tong động cơ trong máy.
"Kéttt..."
Suýt nữa thì lủi xuống mương, may mà Phạm Đình Vân phanh kịp. Ông rà thắng, đánh tay lái hơi ngoặc sang phải; rồi kéo cần gạt, chỉnh về ký hiệu R (Reserve=chế độ lùi xe), đoạn chậm thật chậm, từ từ lùi xe về phía sau. Bên cạnh ông, Phùng Bác Văn đảm nhận vai trò làm "hoa tiêu" cảnh báo chướng ngại vật, y nhắc nhở một cách nhẹ nhàng nhất có thể, cốt để tránh việc ông bị rối khi tiếp nhận quá nhiều nguồn thông tin từ mọi phía.
Đậu xe bên cạnh một bụi đu đủ, xoa bóp cái gáy tê rần vì quay đầu nhìn về phía sau quá lâu, kèm với việc tập một vài động tác đơn giản nhằm thư giãn cơ tay ê ẩm do phải hoạt động không ngừng nghỉ từ ban nãy cho đến bây giờ, Phạm Đình Vân mới tiếp tục lên đường.
- Bận về để tôi lái thay thiếu tướng nha? - Đương nhiên, y không hề muốn gương mặt mình được đăng trên trang nhất với tiêu đề "Một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng đã xảy ra...".
- Ừ, phiền cậu vậy. - Phạm Đình Vân che miệng ngáp.
Hai người cuốc bộ khoảng nửa tiếng thì đến một xóm nhỏ im lìm. Nhà của Băng Dương là căn thứ ba nằm ở phía bên phải, một ngôi nhà đơn giản đến mức đơn điệu, giống hệt như tính cách của anh ta.
Phạm Đình Vân kiên nhẫn bấm chuông cửa. Mãi hơn nửa tiếng sau mới thấy Băng Dương ra mở.
Văn Quân vẫn đang dùng cơm tối, vừa ăn vừa xem một gameshow vô thưởng vô phạt chiếu định kỳ vào tối thứ Năm hàng tháng. Cái tật ăn nhơi này mãi vẫn không sửa đổi được, dẫu cho lên voi hay xuống chó, hầu như chưa khi nào y dùng xong bữa trong khoảng nửa giờ đồng hồ.
Phạm Đình Vân liếc nhìn mâm cơm đơn sơ, đoạn cất giọng chào Văn Quân.
- Vâng, chào... - Văn Quân ngó khẩu hình của Băng Dương, rồi ngập ngừng chêm vào. -... bác.
Băng Dương mời Phạm Đình Vân và Phùng Bác Văn ngồi xuống băng ghế gỗ sồi được kê sát vách tường, nằm đối diện với bộ bàn ghế ăn, đoạn đi làm cho mỗi người một bịch cà-phê đen đá.
Văn Quân ngừng đũa, lặng lẽ đứng dậy thu dọn bàn ăn.
- Cậu có thể trả lời một số câu hỏi mà chúng tôi đặt ra không, cậu Văn? - Phạm Đình Vân bất ngờ lên tiếng.
- Câu... Câu hỏi gì vậy, thưa bác? - Văn Quân rút dây cắm của nồi cơm điện ra, đoạn cuộn quanh thân nó. Rồi mở vòi nước ở bồn rửa chén, lấy tay vốc nước rửa mặt và lau khô bằng chiếc khăn mùi soa xanh bạc hà.
- Về việc tại sao cậu lại vắng mặt ở phiên tòa xét xử công khai chuyên án đường dây mại dâm trong giới giải trí?
Văn Quân đột nhiên đổi giọng. Chiếc khăn mùi soa bị y vò lại thành một khối cầu rúm ró, biến dạng:
- Tôi bị bọn khốn ấy rạch nát mặt nên không thể tới dự phiên tòa. Chúng còn định hủy cả giấy tờ cá nhân của tôi, nhưng trời xui đất khiến thế nào mà hôm ấy tôi bỏ quên trong xe của chú Tư, nên chúng không thể thực hiện ý đồ được.
- Chú Tư là... - Phạm Đình Vân nhướng mày.
- Là quản lý riêng của tôi hồi còn đầu quân cho công ty giải trí Tú Ảnh. - Văn Quân thoáng rùng mình. Rồi bất giác đưa tay miết qua những nơi đã từng bị vết sẹo chiếm giữ trên khuôn mặt, đôi mắt y đảo qua đảo lại liên tục.
- Bình tĩnh, bình tĩnh nào... - Phùng Bác Văn đứng bật dậy, đoạn nhanh nhẹn bước tới bên cạnh Văn Quân, vỗ vỗ vai y, cốt để trấn an tinh thần đang hoảng loạn tột đỉnh của y.
- Rát lắm, máu chảy ra rất nhiều, mắt cũng xót nữa... Tôi tưởng mình đã mù lỏ̀a luôn từ dạo ấy. May sao vẫn còn giữ được... - Hai hàng lệ nóng lăn xuống đôi gò má phúng phính của Văn Quân.
Băng Dương ngừng rửa chén, anh hơi quay đầu lại báo:
- Ở đây có Kền Kền, chếch về hướng tam giác mùa hạ* ba độ.
oOo
Chú thích:
1/ "Woman in Love" do ca sĩ Barba Streisand, lời Việt cùng tên do nhạc sĩ Ngọc Bích biên soạn và phần trình bày của ca sĩ Ngọc Lan.
2/ Liêu hà là tên một con sông thuộc tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.
3/ Ý ông ấy muốn nói hai thằng con trai đọc sách chẳng khác nào nước đổ đầu vịt.
4/ Một loại kẹo dẻo.
5/ Tam giác mùa hạ là một tập hợp ba chòm sao, gồm chòm Đàn Lia, chòm Chim Ưng và chòm Thiên Nga. Hai sao Ngưu Lang - Chức Nữ cũng nằm trong hệ thống này. Dịch sang góc trái xuống dưới thấp là chòm Thiên Bình, cái cán và giá đặt quả cân hơi khó nhìn tí, chỉ nhìn rõ bốn ngôi sao tạo thành cái cân hình bình hành thôi. Song song với tam giác mùa hạ là chòm Bò Cạp, gồm mười lăm ngôi sao, hai ngôi sao đỏ và một ngôi sao xanh sáng rõ nhất trong chòm, có hình dạng giống hệt bản đồ Việt Nam. Nếu muốn quan sát, các bạn có thể xem từ lúc bảy giờ ở hướng Đông Nam, khi nó di chuyển sang chính Nam là lúc quan sát rõ nhất toàn bộ hệ thống chòm sao mình vừa nói trên. Đối diện với nó ở hướng Bắc là chòm sao Tiểu Hùng, Cassiopeia và Đại Hùng; ngoài ra còn một cơ số chòm sao khác nữa nhưng nó nằm khá mờ nhạt và bị ánh điện nơi đô thị hạn chế độ sáng, nên rất khó quan sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.