Chương 18
CIARE
26/10/2020
Edit: Cháo
60.
Bạch Hạ cảm thấy mình khóc trong mơ, nước mắt trên mặt sau khi dậy chính là bằng chứng tốt nhất.
Ngoài những chuyện đau lòng đó ra, cậu còn mơ thấy gì nhỉ?
Lúc tỉnh lại tuy cậu cảm thấy buồn tới nỗi như sắp nghẹt thở, nhưng lại cảm thấy như có thứ gì đó ấm áp luôn quanh quẩn trong lòng mình.
Cậu cẩn thận nhớ lại giấc mơ —
Cậu gục trên bàn học trong phòng ngủ, khóc như sắp tắt thở. Đột nhiên có một bàn tay phủ lên đầu vai cậu, lòng bàn tay ấy ấm áp truyền qua vải áo đi thẳng vào lòng cậu, cậu quay đầu lại nhìn bằng cặp mắt mông lung, chỉ thấy một gương mặt thiếu niên trẻ trung non nớt, hình như là…
Phiên bản vị thành niên của Tiền tiên sinh?
Bạch Hạ bị suy nghĩ của mình dọa cho hết hồn. Sao cậu lại mơ thấy Tiền tiên sinh chứ, hơn nữa còn là Tiền tiên sinh năm 15 16 tuổi?
Giờ càng nhiều chi tiết trong mơ hiện lên trong đầu cậu hơn.
Tiền tiên sinh của năm 15 16 tuổi ấy hình như nở một nụ cười dịu dàng rực rỡ với cậu, sau đó xoa mái tóc đen của cậu tựa như vuốt ve thú cưng.
“Tiểu Bạch Hạ, đừng khóc.”
Kì lạ là giọng nói Tiền tiên sinh năm 15 16 tuổi lại giống như hiện giờ, trầm thấp mạnh mẽ, khiến người ta sinh ra cảm giác an toàn.
Dường như chính nụ cười ấy, một câu nói ấy đã làm tất cả bi thương trong giấc mơ của cậu biến mất.
61.
Mười năm qua, Bạch Hạ vẫn luôn mơ đi mơ lại những giấc mơ đau buồn đáng sợ ấy. Đây là lần đầu tiên, có người xuất hiện an ủi cậu trong mơ —
Cho dù chỉ là trong mơ mà thôi.
62.
Đến 12 giờ 30, trên màn hình di động của Bạch Hạ nhảy ra một tin nhắn.
Ashton: Hạc hoang nhỏ, tôi đang ở dưới tầng rồi. Giờ cậu xuống đi.
Là Tiền tiên sinh.
Tâm trạng của Bạch Hạ hiển nhiên còn bị ảnh hưởng bởi cơn ác mộng tối qua. Ra đến trước cửa, cậu vuốt mặt một cái, nhếch mép với chiếc gương đặt chỗ huyền quan, cố gắng tập cười.
Đến khi nụ cười không còn miễn cưỡng xấu xí nữa, cậu mới cuống cuồng vội vàng xuống tầng, ba bước thành hai chạy tới trước xe Tiền Ngộ Đan.
Không biết có phải do mơ thấy Tiền tiên sinh lúc 15 16 tuổi hay không mà Bạch Hạ không dám nhìn thẳng vào người đàn ông trưởng thành trước mắt, sau khi lên xe cậu chỉ nhỏ giọng chào anh, “Chào, buổi trưa, Tiền, Tiền tiên sinh.”
Hôm nay Tiền Ngộ Đan đeo kính râm. Tròng kính to che đi nửa gương mặt của anh, lúc Bạch Hạ nghiêng đầu nhìn vô tình nhìn thấy toàn bộ gương mặt của anh, cậu ngây người một lúc, tai lại bắt đầu đỏ lên.
Tiền Ngộ Đan liếc thấy động tác nhỏ đó, nhưng lại quan tâm đến sắc mặt tái nhợt của cậu, “Tối qua ngủ không ngon giấc sao?”
“Vâng, nằm, nằm mơ ạ.” Bạch Hạ dời tầm mắt, nhưng hình ảnh Tiền tiên sinh đeo kính râm đánh vào tâm trí khiến trong lòng cậu nổi lên rung động không nhỏ, thêm chút nữa thôi là thoát khỏi ảnh hưởng do ác mộng gây ra.
“Ác mộng?”
Xe khởi hành, nhưng mới đi được mấy trăm mét thì gặp phải đèn đỏ.
Tiền Ngộ Đan lại ngó Bạch Hạ một cái, tâm trạng cậu trai hôm nay không quá hào hứng.
“Cũng, cũng, không, không hẳn.” Bạch Hạ nắm chặt lấy quai túi balo. Cậu không thể nói cho Tiền tiên sinh biết mình mơ thấy anh được.
Nhưng xúc cảm lúc Tiền tiên sinh xoa đầu cậu trong mơ y như thật ấy, cứ như thật sự đã từng xảy ra vậy.
Bạch Hạ nhìn lén bàn tay với khớp xương rõ ràng đang cầm vô lăng của Tiền Ngộ Đan.
Ài, thôi nào, đừng có nghĩ nhiều như vậy làm gì.
63.
Lúc bọn họ đến trại trẻ mồ côi, Viên Viên đang chơi trò gia đình nhỏ với một bạn nhỏ khác.
Viên Viên đóng vai mẹ ở nhà chăm sóc con cái, buồn cười là đóng vai bố sáng 9 giờ đi làm chiều 5 giờ về nhà lại là A Vĩ lần trước chê cười Viên Viên.
Viên Viên đeo yếm lúc ăn cơm, cầm cốc đồ chơi để trước mặt A Vĩ, “Bố đứa nhỏ, tiền lương tháng này được bao nhiêu?”
Không biết A Vĩ lấy chiếc nón phớt đen từ đâu ra, cậu nhóc đội lên đầu, hừ mũi khinh miệt, “Ba mươi!”
“Cái gì?! Vẫn chỉ có ba mươi!” Viên Viên giả bộ giậm chân, “Lão Vương nhà bên kiếm được năm mươi rồi!”
...
Hai đứa trẻ bắt đầu diễn một màn gia đình hoang đường náo nhiệt. Nếu như không kể ra, có lẽ chẳng ai nhìn ra được trước đó không lâu A Vĩ đã từng chọc Viên Viên khóc đến suýt tắt hơi.
64.
Trẻ con dễ bỏ qua và tha thứ nên sống vô ưu vô lo hơn người lớn.
Bạch Hạ cảm thấy vui thay Viên Viên.
Có một khoảnh khắc, cậu đột nhiên nghĩ nếu khi còn nhỏ mình có thể giống như Viên Viên thế này thì tốt biết bao.
60.
Bạch Hạ cảm thấy mình khóc trong mơ, nước mắt trên mặt sau khi dậy chính là bằng chứng tốt nhất.
Ngoài những chuyện đau lòng đó ra, cậu còn mơ thấy gì nhỉ?
Lúc tỉnh lại tuy cậu cảm thấy buồn tới nỗi như sắp nghẹt thở, nhưng lại cảm thấy như có thứ gì đó ấm áp luôn quanh quẩn trong lòng mình.
Cậu cẩn thận nhớ lại giấc mơ —
Cậu gục trên bàn học trong phòng ngủ, khóc như sắp tắt thở. Đột nhiên có một bàn tay phủ lên đầu vai cậu, lòng bàn tay ấy ấm áp truyền qua vải áo đi thẳng vào lòng cậu, cậu quay đầu lại nhìn bằng cặp mắt mông lung, chỉ thấy một gương mặt thiếu niên trẻ trung non nớt, hình như là…
Phiên bản vị thành niên của Tiền tiên sinh?
Bạch Hạ bị suy nghĩ của mình dọa cho hết hồn. Sao cậu lại mơ thấy Tiền tiên sinh chứ, hơn nữa còn là Tiền tiên sinh năm 15 16 tuổi?
Giờ càng nhiều chi tiết trong mơ hiện lên trong đầu cậu hơn.
Tiền tiên sinh của năm 15 16 tuổi ấy hình như nở một nụ cười dịu dàng rực rỡ với cậu, sau đó xoa mái tóc đen của cậu tựa như vuốt ve thú cưng.
“Tiểu Bạch Hạ, đừng khóc.”
Kì lạ là giọng nói Tiền tiên sinh năm 15 16 tuổi lại giống như hiện giờ, trầm thấp mạnh mẽ, khiến người ta sinh ra cảm giác an toàn.
Dường như chính nụ cười ấy, một câu nói ấy đã làm tất cả bi thương trong giấc mơ của cậu biến mất.
61.
Mười năm qua, Bạch Hạ vẫn luôn mơ đi mơ lại những giấc mơ đau buồn đáng sợ ấy. Đây là lần đầu tiên, có người xuất hiện an ủi cậu trong mơ —
Cho dù chỉ là trong mơ mà thôi.
62.
Đến 12 giờ 30, trên màn hình di động của Bạch Hạ nhảy ra một tin nhắn.
Ashton: Hạc hoang nhỏ, tôi đang ở dưới tầng rồi. Giờ cậu xuống đi.
Là Tiền tiên sinh.
Tâm trạng của Bạch Hạ hiển nhiên còn bị ảnh hưởng bởi cơn ác mộng tối qua. Ra đến trước cửa, cậu vuốt mặt một cái, nhếch mép với chiếc gương đặt chỗ huyền quan, cố gắng tập cười.
Đến khi nụ cười không còn miễn cưỡng xấu xí nữa, cậu mới cuống cuồng vội vàng xuống tầng, ba bước thành hai chạy tới trước xe Tiền Ngộ Đan.
Không biết có phải do mơ thấy Tiền tiên sinh lúc 15 16 tuổi hay không mà Bạch Hạ không dám nhìn thẳng vào người đàn ông trưởng thành trước mắt, sau khi lên xe cậu chỉ nhỏ giọng chào anh, “Chào, buổi trưa, Tiền, Tiền tiên sinh.”
Hôm nay Tiền Ngộ Đan đeo kính râm. Tròng kính to che đi nửa gương mặt của anh, lúc Bạch Hạ nghiêng đầu nhìn vô tình nhìn thấy toàn bộ gương mặt của anh, cậu ngây người một lúc, tai lại bắt đầu đỏ lên.
Tiền Ngộ Đan liếc thấy động tác nhỏ đó, nhưng lại quan tâm đến sắc mặt tái nhợt của cậu, “Tối qua ngủ không ngon giấc sao?”
“Vâng, nằm, nằm mơ ạ.” Bạch Hạ dời tầm mắt, nhưng hình ảnh Tiền tiên sinh đeo kính râm đánh vào tâm trí khiến trong lòng cậu nổi lên rung động không nhỏ, thêm chút nữa thôi là thoát khỏi ảnh hưởng do ác mộng gây ra.
“Ác mộng?”
Xe khởi hành, nhưng mới đi được mấy trăm mét thì gặp phải đèn đỏ.
Tiền Ngộ Đan lại ngó Bạch Hạ một cái, tâm trạng cậu trai hôm nay không quá hào hứng.
“Cũng, cũng, không, không hẳn.” Bạch Hạ nắm chặt lấy quai túi balo. Cậu không thể nói cho Tiền tiên sinh biết mình mơ thấy anh được.
Nhưng xúc cảm lúc Tiền tiên sinh xoa đầu cậu trong mơ y như thật ấy, cứ như thật sự đã từng xảy ra vậy.
Bạch Hạ nhìn lén bàn tay với khớp xương rõ ràng đang cầm vô lăng của Tiền Ngộ Đan.
Ài, thôi nào, đừng có nghĩ nhiều như vậy làm gì.
63.
Lúc bọn họ đến trại trẻ mồ côi, Viên Viên đang chơi trò gia đình nhỏ với một bạn nhỏ khác.
Viên Viên đóng vai mẹ ở nhà chăm sóc con cái, buồn cười là đóng vai bố sáng 9 giờ đi làm chiều 5 giờ về nhà lại là A Vĩ lần trước chê cười Viên Viên.
Viên Viên đeo yếm lúc ăn cơm, cầm cốc đồ chơi để trước mặt A Vĩ, “Bố đứa nhỏ, tiền lương tháng này được bao nhiêu?”
Không biết A Vĩ lấy chiếc nón phớt đen từ đâu ra, cậu nhóc đội lên đầu, hừ mũi khinh miệt, “Ba mươi!”
“Cái gì?! Vẫn chỉ có ba mươi!” Viên Viên giả bộ giậm chân, “Lão Vương nhà bên kiếm được năm mươi rồi!”
...
Hai đứa trẻ bắt đầu diễn một màn gia đình hoang đường náo nhiệt. Nếu như không kể ra, có lẽ chẳng ai nhìn ra được trước đó không lâu A Vĩ đã từng chọc Viên Viên khóc đến suýt tắt hơi.
64.
Trẻ con dễ bỏ qua và tha thứ nên sống vô ưu vô lo hơn người lớn.
Bạch Hạ cảm thấy vui thay Viên Viên.
Có một khoảnh khắc, cậu đột nhiên nghĩ nếu khi còn nhỏ mình có thể giống như Viên Viên thế này thì tốt biết bao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.