Chương 23
Giản Tiểu Phiến
21/07/2020
Đêm đó thiên hạ trăng sáng ba phần thì hai phần đã chiếu xuống Dương Châu.
Đương lúc tháng ba hoa nở, tơ liễu rủ như tuyết, võ đài bên trong thành Dương Châu lại hừng hực khí thế, một bóng người nhanh nhẹn lướt qua võ đài, thiếu niên cầm thanh kiếm nặng trong tay vẽ một vòng trên không trung, đánh đối thủ xuống dưới đài. Trang phục màu trà trắng xây đắp dáng người nổi bật, góc áo cổ áo đều được thêu hoa văn chỉ vàng, tôn lên vẻ mặt ngạo nghễ của chàng trai, còn hơn cả tháng ba ở Dương Châu.
Chung quanh bỗng chốc lặng ngắt như tờ. Chàng thiếu niên vác kiếm nặng trên vai, cười bất cần đời: “Bấy nhiêu bản lĩnh còn chưa đủ để bổn thiếu gia làm nóng người, võ đài thật sự năm sau nhàm chán hơn năm trước, làm bổn thiếu gia tốn công chờ mong lâu như vậy.”
Người chủ trì run rẩy đưa một thanh ngọc như ý lên, vàng khảm dạ minh châu hình mặt trăng, vừa nhìn đã biết là vật hiếm thấy: “Diệp công tử, đây là phần thưởng của lần tỷ võ này...”
Không ngờ Diệp Cửu cầm ngọc như ý ném xuống đất, lập tức tan nát, chung quanh hít một hơi khí lạnh. Hắn nghênh ngang nhảy xuống võ đài, tiếng nói vang vọng: “Bổn thiếu gia không có gì nhiều, chỉ có tiền là nhiều, thứ đồ rách nát như vậy cũng dám đưa tới trước mặt gia. Hừ, đúng là chướng mắt.”
Người tổ chức lập tức âm thầm rơi lệ, đau lòng không thôi. Không phải nói trang chủ của Chú Kiếm sơn trang ra lệnh cấm chỉ hắn tham gia võ đài à, sao mà tên ác bá này vẫn xuất hiện chứ!
Một đám thủ hạ vây quanh, nịnh nọt Diệp Cửu. Hắn tùy tiện cười to, hiển nhiên là tâm trạng rất tốt: “Đi, bổn thiếu gia dẫn các ngươi đi uống rượu.”
Đã là lúc mặt trời lặn, những sợi nắng được mạ viền vàng giăng đầy, sinh ra vẻ trang hoàng cho Dương Châu vốn nổi tiếng thanh nhã. Chàng thiếu niên có mái tóc đen buộc cao đi giữa đường phố phồn hoa, chung quanh tiếng người ồn ào, bất chợt một tiếng sáo từ đâu đó thoáng qua tai.
Như tiếng ngâm nga của thiếu nữ uyển chuyển, tựa như sự lắt léo của nước suối chảy từ khe núi, như giữa bức tranh màu nước nổi bật rực rỡ vùng vẫy một nét vẽ đen trắng, mang theo sự mát mẻ đầu xuân thổi vào lòng hắn.
Diệp Cửu dừng bước chân, đám người xung quanh im bặt, hắn tập trung tìm kiếm lại phát hiện tiếng sáo dường như phát ra từ bốn phương tám hướng nên không thể rõ người thổi đang ở nơi nào.
“Lão đại, sao không đi tiếp nữa?”
Hắn liếc mắt trừng đối phương một cái, không kiên nhẫn phất tay: “Đi đi, đừng quấy rầy bổn thiếu gia nghe khúc, thùy gia ngọc địch ám phi thanh, tán nhập xuân phong mãn Dương Châu*."
* Thanh niên này chế thơ của Lý Bạch, bài Xuân dạ Lạc Thành, nguyên gốc là "Thuỳ gia ngọc địch ám phi thanh, tán nhập xuân phong mãn Lạc thành", dịch nghĩa: Tiếng sáo ngọc nhà ai bay trong đêm tối, tan vào gió xuân, đầy cả thành Lạc Dương
Tên võ phu Diệp Cửu này hiếm khi lại có ý thơ, không ngờ bị thuộc hạ vô tình phá hỏng: “Là Lạc Thành mới đúng! Tán nhập xuân phong mãn Lạc thành! Lão đại lại xuyên tạc thơ người ta, còn nữa, đâu ra tiếng sáo chứ.”
Hắn tát luôn một cái:” Một khúc nhạc hay như vậy, các ngươi không nghe thấy sao?”
Thuộc hạ đồng loạt lắc đầu. Hắn sửng sốt một lát, tin chắc khúc nhạc kia vẫn quanh quẩn bên tai, sắc mặt hắn không khỏi hiện lên phần kỳ lạ, sau khi lấy bạc ra để đuổi bọn thuộc hạ đi, mũi chân hắn đột ngột điểm nhẹ trên mặt đất, gió mạnh thổi tung mái tóc đen của hắn, giống như diều hâu trên trời.
Hắn lục soát một vòng trong thành cũng không phát hiện ra ai. Tiếp tục nhảy lên tường thành, mãi đến khi trăng lên cao mới tìm được người thổi ở đỉnh tòa lâu cao nhất thành Dương Châu.
Trăng sáng giữa trời, một cô gái với mái tóc bị gió đêm thổi tung bay, váy thuần trắng điểm màu tím của phồn hoa, phía sau như có ráng mây rồng. Diệp Cửu ném kiếm nặng xuống dưới chân, xoa xoa bả vai: ”Mệt chết bổn thiếu gia rồi, một cô nương như cô, tự nhiên bò lên cao như vậy để làm gì?”
Tiếng sáo đột nhiên dừng lại, cô gái xoay người, mày rậm môi đỏ thanh tú như hoa sen, đôi mắt này quả thực dịu dàng như thấm nước. Bấy giờ Diệp Cửu mới để ý thấy trong tay nàng không phải là sáo ngọc mà là một vật có hình dáng đặc biệt hắn chưa từng thấy qua.
Hắn đi tới: “Cái mà cô thổi là gì vậy?”
Cô gái hơi ngửa đầu nhìn hắn, chất giọng mềm mại: “Huyên ngọc”.
*nhạc khí cổ thường làm bằng đất hình qủa trứng có sáu lỗ. (hình dưới bài)
Hắn đoạt lấy, khóe mắt hẹp dài cong lên: “Tuy bổn thiếu gia lần đầu tiên thấy vật như vậy nhưng thật thú vị, thanh âm cũng dễ nghe, cô bán cho ta, tùy tiện ra giá đi.”
Dứt lời, thấy trong mắt cô gái có ánh sáng lấp lánh, cong khóe môi, hơi lộ ra lúm đồng tiền: “Huynh có thể nghe thấy thanh âm của huyên ngọc sao?”
Không đợi hắn trả lời, ngón tay ấm áp bắt lấy cổ tay hắn, trong lòng Diệp Cửu không hiểu sao lại run lên. Từ xưa tới nay mọi người đều sợ tiếng xấu của hắn, đừng nói những cô gái, đến cả đàn ông cũng đều tránh hắn ba phần, đây là lần đầu tiên hắn đụng chạm da thịt với một cô gái.
Hắn cảm thấy không được tự nhiên, gạt tay nàng ra, không ngờ nàng lại tiếp tục xích lại gần nữa, bỗng chốc, hương thơm của cơ thể thiếu nữ tràn ngập trong xoang mũi, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng nước vang lên bên tai.
“Rốt cuộc tôi cũng tìm được huynh.”
Đương lúc tháng ba hoa nở, tơ liễu rủ như tuyết, võ đài bên trong thành Dương Châu lại hừng hực khí thế, một bóng người nhanh nhẹn lướt qua võ đài, thiếu niên cầm thanh kiếm nặng trong tay vẽ một vòng trên không trung, đánh đối thủ xuống dưới đài. Trang phục màu trà trắng xây đắp dáng người nổi bật, góc áo cổ áo đều được thêu hoa văn chỉ vàng, tôn lên vẻ mặt ngạo nghễ của chàng trai, còn hơn cả tháng ba ở Dương Châu.
Chung quanh bỗng chốc lặng ngắt như tờ. Chàng thiếu niên vác kiếm nặng trên vai, cười bất cần đời: “Bấy nhiêu bản lĩnh còn chưa đủ để bổn thiếu gia làm nóng người, võ đài thật sự năm sau nhàm chán hơn năm trước, làm bổn thiếu gia tốn công chờ mong lâu như vậy.”
Người chủ trì run rẩy đưa một thanh ngọc như ý lên, vàng khảm dạ minh châu hình mặt trăng, vừa nhìn đã biết là vật hiếm thấy: “Diệp công tử, đây là phần thưởng của lần tỷ võ này...”
Không ngờ Diệp Cửu cầm ngọc như ý ném xuống đất, lập tức tan nát, chung quanh hít một hơi khí lạnh. Hắn nghênh ngang nhảy xuống võ đài, tiếng nói vang vọng: “Bổn thiếu gia không có gì nhiều, chỉ có tiền là nhiều, thứ đồ rách nát như vậy cũng dám đưa tới trước mặt gia. Hừ, đúng là chướng mắt.”
Người tổ chức lập tức âm thầm rơi lệ, đau lòng không thôi. Không phải nói trang chủ của Chú Kiếm sơn trang ra lệnh cấm chỉ hắn tham gia võ đài à, sao mà tên ác bá này vẫn xuất hiện chứ!
Một đám thủ hạ vây quanh, nịnh nọt Diệp Cửu. Hắn tùy tiện cười to, hiển nhiên là tâm trạng rất tốt: “Đi, bổn thiếu gia dẫn các ngươi đi uống rượu.”
Đã là lúc mặt trời lặn, những sợi nắng được mạ viền vàng giăng đầy, sinh ra vẻ trang hoàng cho Dương Châu vốn nổi tiếng thanh nhã. Chàng thiếu niên có mái tóc đen buộc cao đi giữa đường phố phồn hoa, chung quanh tiếng người ồn ào, bất chợt một tiếng sáo từ đâu đó thoáng qua tai.
Như tiếng ngâm nga của thiếu nữ uyển chuyển, tựa như sự lắt léo của nước suối chảy từ khe núi, như giữa bức tranh màu nước nổi bật rực rỡ vùng vẫy một nét vẽ đen trắng, mang theo sự mát mẻ đầu xuân thổi vào lòng hắn.
Diệp Cửu dừng bước chân, đám người xung quanh im bặt, hắn tập trung tìm kiếm lại phát hiện tiếng sáo dường như phát ra từ bốn phương tám hướng nên không thể rõ người thổi đang ở nơi nào.
“Lão đại, sao không đi tiếp nữa?”
Hắn liếc mắt trừng đối phương một cái, không kiên nhẫn phất tay: “Đi đi, đừng quấy rầy bổn thiếu gia nghe khúc, thùy gia ngọc địch ám phi thanh, tán nhập xuân phong mãn Dương Châu*."
* Thanh niên này chế thơ của Lý Bạch, bài Xuân dạ Lạc Thành, nguyên gốc là "Thuỳ gia ngọc địch ám phi thanh, tán nhập xuân phong mãn Lạc thành", dịch nghĩa: Tiếng sáo ngọc nhà ai bay trong đêm tối, tan vào gió xuân, đầy cả thành Lạc Dương
Tên võ phu Diệp Cửu này hiếm khi lại có ý thơ, không ngờ bị thuộc hạ vô tình phá hỏng: “Là Lạc Thành mới đúng! Tán nhập xuân phong mãn Lạc thành! Lão đại lại xuyên tạc thơ người ta, còn nữa, đâu ra tiếng sáo chứ.”
Hắn tát luôn một cái:” Một khúc nhạc hay như vậy, các ngươi không nghe thấy sao?”
Thuộc hạ đồng loạt lắc đầu. Hắn sửng sốt một lát, tin chắc khúc nhạc kia vẫn quanh quẩn bên tai, sắc mặt hắn không khỏi hiện lên phần kỳ lạ, sau khi lấy bạc ra để đuổi bọn thuộc hạ đi, mũi chân hắn đột ngột điểm nhẹ trên mặt đất, gió mạnh thổi tung mái tóc đen của hắn, giống như diều hâu trên trời.
Hắn lục soát một vòng trong thành cũng không phát hiện ra ai. Tiếp tục nhảy lên tường thành, mãi đến khi trăng lên cao mới tìm được người thổi ở đỉnh tòa lâu cao nhất thành Dương Châu.
Trăng sáng giữa trời, một cô gái với mái tóc bị gió đêm thổi tung bay, váy thuần trắng điểm màu tím của phồn hoa, phía sau như có ráng mây rồng. Diệp Cửu ném kiếm nặng xuống dưới chân, xoa xoa bả vai: ”Mệt chết bổn thiếu gia rồi, một cô nương như cô, tự nhiên bò lên cao như vậy để làm gì?”
Tiếng sáo đột nhiên dừng lại, cô gái xoay người, mày rậm môi đỏ thanh tú như hoa sen, đôi mắt này quả thực dịu dàng như thấm nước. Bấy giờ Diệp Cửu mới để ý thấy trong tay nàng không phải là sáo ngọc mà là một vật có hình dáng đặc biệt hắn chưa từng thấy qua.
Hắn đi tới: “Cái mà cô thổi là gì vậy?”
Cô gái hơi ngửa đầu nhìn hắn, chất giọng mềm mại: “Huyên ngọc”.
*nhạc khí cổ thường làm bằng đất hình qủa trứng có sáu lỗ. (hình dưới bài)
Hắn đoạt lấy, khóe mắt hẹp dài cong lên: “Tuy bổn thiếu gia lần đầu tiên thấy vật như vậy nhưng thật thú vị, thanh âm cũng dễ nghe, cô bán cho ta, tùy tiện ra giá đi.”
Dứt lời, thấy trong mắt cô gái có ánh sáng lấp lánh, cong khóe môi, hơi lộ ra lúm đồng tiền: “Huynh có thể nghe thấy thanh âm của huyên ngọc sao?”
Không đợi hắn trả lời, ngón tay ấm áp bắt lấy cổ tay hắn, trong lòng Diệp Cửu không hiểu sao lại run lên. Từ xưa tới nay mọi người đều sợ tiếng xấu của hắn, đừng nói những cô gái, đến cả đàn ông cũng đều tránh hắn ba phần, đây là lần đầu tiên hắn đụng chạm da thịt với một cô gái.
Hắn cảm thấy không được tự nhiên, gạt tay nàng ra, không ngờ nàng lại tiếp tục xích lại gần nữa, bỗng chốc, hương thơm của cơ thể thiếu nữ tràn ngập trong xoang mũi, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng nước vang lên bên tai.
“Rốt cuộc tôi cũng tìm được huynh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.