Chương 64
Giản Tiểu Phiến
21/07/2020
Lúc Thanh Viễn ôm nàng xuống đến đáy vực nàng đã trật khớp chân, quần áo đỏ cũng bị bụi gai vách đá đâm rách, hắn nhìn dáng vẻ chật vật của nàng, mặt mày hình như có vẻ cười, ngồi xổm xuống trước mặt nàng.
"Đi lên."
Nàng nằm ở sau lưng của hắn, ôm thật chặt cổ, thổi vào lỗ tai hắn: "Đại sư, nam nữ thụ thụ bất thân đấy."
Vừa mới nói xong, bị hắn ném bẹp một cái xuống, ngã đến mức khiến nàng nhe răng trợn mắt, tức miệng mắng to: "Thanh Viễn ngươi làm cái gì thế! Đau chết ta rồi!"
Mặt mày hắn lãnh đạm như núi xa, từ trên cao nhìn xuống quan sát nàng: "Cô còn ồn ào nữa không?"
Nàng giận dữ quay đầu, khóe mắt lại liếc thấy hắn xoay người muốn đi, chỉ đành kêu to không có tiền đồ: "Không ồn không ồn nữa, huynh đừng đi mà!"
Lưng hắn rộng rãi ấm áp, lần này nàng rốt cục cũng nghỉ ngơi, gối đầu lên vai hắn, dường như cảm nhận được hắn hơi khóe môi.
Đại phu dặn nàng bảy ngày không thể xuống giường, sợ sẽ làm tổn thương đến gân cốt. Xưa nay nàng là người không an phận, nghỉ ngơi được nửa ngày đã ngồi không yên, ném cái gối lên người Thanh Viễn đang tĩnh tọa trên ghế, ánh mắt lạnh lùng chiếu tới nhìn hắn, làm ra bộ dạng ấm ức: "Tôi đói rồi. Nghe nói bánh bao tôm nõn ở đây ăn rất ngon, huynh đi mua cho ta vài cái đi."
Hắn nhìn nàng hơn nửa ngày: "Cô để cho một kẻ xuất gia như tôi đi mua bánh bao thịt?"
Nàng làm bộ làm tịch thở dài: "Hay là tự tôi đi thôi, ôi, ông trời đố kỵ kẻ hồng nhan..."
Hắn nhảy phắt dậy, sắc mặt trầm như sắp nhỏ ra nước, nặn ra mấy chữ từ kẽ răng: "Tôi đi, cô đừng động đậy!"
Nàng cười tủm tỉm nhìn hắn ra ngoài, nếu hắn quay đầu nhất định có thể thấy lúc này sự dịu dàng trong đáy mắt nàng như sắp tràn ra. Trong sân bên ngoài cửa sổ trồng một khoảnh cửu lý hương lớn (*), trời đã vào hạ, đóa hoa trắng nõn chiếu lên hắn áo xanh một mình, giống như ánh trăng bạc sáng chiếu vào nơi giếng sâu xa thẳm.
(*) https://vi.wikipedia.org/wiki/Nguyệt_quới ảnh trong bài
Không lâu sau khi hắn rời đi, kẻ áo đen nhảy vào từ cửa sổ, nàng chưa kịp rút Phá Vân đã bị bắt, cảm thấy mắt cá chân đau đớn, đành phải cam chịu số phận. Bọn chúng thu dọn sạch sẽ hết những vết tích xông vào, nhìn qua giống như nàng một mình từ rời khỏi vậy.
Nàng không biết khi Thanh Viễn cầm bánh bao trở về thấy tình trạng nảy sẽ có cảm giác suy nghĩ thế nào, chỉ là tiếc nuối cuối cùng vẫn chưa ăn được bánh bao mà hắn đích thân mua.
Nàng cho rằng Lạc thành điều động binh lực như vậy mà tìm kiếm mình, vị em ruột của thành chủ thầm thương trộm nhớ ấy nhất định sẽ thành thân với nàng ngay khi nàng bị bắt về. Đáng tiếc từ khi nàng bị bắt trở lại, tuy là rượu ngon thức ăn ngon được hầu hạ, song ngoại trừ người làm ra thì nửa cái bóng cũng không thấy, có lẽ bọn họ bắt mình không đơn giản như vậy.
Rất nhanh đã chứng minh nàng nghĩ không sai. Người tới gặp nàng không phải em ruột của thành chủ mà là thành chủ Lạc thành thân phận tôn quý. Người đàn ông trong truyền thuyết này bất kể là võ công hay gia sản đều đừng đầu giang hồ, tuy hắn đang cười nhưng trong mắt lại không chút tình cảm nào.
"Phi Hồ cô nương ở đây có quen hay chăng?"
Nàng bóc một quả vải bỏ vào trong miệng, lo lắng nói: "Vó ngựa cuộn cát quý phi cười, không ai hay rằng lệ chi đến*. Tôi tự biết mình không có vẻ đoan trang tuyệt thế của Dương quý phi, thành chủ huy động nhiều người bắt tôi như vậy, lẽ nào chỉ đến gặp mặt chào hỏi thôi."
* Bài Qua Thanh Hoa cung của Đỗ Mục, tham khảo thêm tại https://www.facebook.com/meomy1047/photos/️tên-hán-tự过华清宫绝句三首其一️tên-hán-việtqua-hoa-thanh-cung-tuyệt-cú-tam-thủkỳ-nhất️tên/484907221949384/
Khóe môi hắn cong lên cười, vuốt vuốt chén trà: "Tôi thích những cô gái thông minh."
Nàng cười nhạt, ngươi thích ta mà lại thả ta à. Những kẻ luôn miệng nói thích nàng này không lúc nào không muốn đối phó nàng, cũng chỉ có người chuyên tâm hướng Phật không thích nàng kia mới nhiều lần che chở nàng.
Bình sứ trên bàn cắm mấy cành ngọc lan tím, cánh hoa màu tím tôn lên men xanh gốm trắng, là sứ nung ngọc lưu ly hiếm thấy. Hắn không hề hoang mang uống hớp trà, hỏi nàng: "Cô có từng nghe nói đến thất ngôn bồ đề tâm?"
"Đã từng nghe nói đến, có điều loại vật trong truyền thuyết cũng chỉ nghe được một chút mà thôi, thành chủ không phải muốn nói cho tôi biết thất ngôn bồ đề tâm thật sự tồn tại, nó đang ở bên trong cơ thể của tôi, ngài bắt tôi lại không phải vì để tôi và em trai ngài thành thân mà là để khoét tim tôi đấy chứ."
Trong hơi trà lượn lờ, khóe môi của gã tựa như hơi co rúm, một lúc lâu sau thì gật đầu.
Nàng suýt chút nữa dập đầu ba cái ở trên bàn.
Thất ngôn bồ đề tâm, nghìn năm kết quả, ba ngày sau khi kết quả thì sẽ điêu tàn mà tan biến, là vật thần rất cần duyên phận mới có được. Nghe nói nó có công hiệu giúp chết đi sống lại tái tạo gân cốt, sau khi ăn vào sẽ thay thế trái tim của người ta, trong sinh mệnh sở hữu thất ngôn bồ đề tâm có một kiếp bồ đề, vượt qua sẽ lên tiên thành Phật, không qua được thì phải chết.
Nhưng rốt cuộc sự thực ra sao cũng không ai hay biết, dù sao chưa kẻ nào từng thấy qua, truyền đi lâu thì cũng chỉ là truyền thuyết để nghe. Mà lúc này hắn lại nói vật thần trong truyền thuyết ấy ở ngay trong cơ thể mình.
Bản thân từ khi bắt đầu biết chuyện đã là cô nhi, nhiều năm như vậy cũng không chưa thấy có công năng khác thường nào, chỉ là rất xinh đẹp mà thôi, nhưng đây cũng là công lao thuộc về cha mẹ nàng. Nếu như người thường nói cho nàng biết, nàng nhất định không tin, nhưng người nói ra lời này là thành chủ Lạc thành, điều này khiến nàng không thể không tin.
Bọn họ gióng trống khua chiêng bắt nàng tới, đợi sau khi moi tim thì có thể nói rằng nàng không muốn thành thân mà tự sát. Tuy cái danh bức chết người truyền đi không dễ nghe gì, song nào ai dám buông lời oán hận đối với Lạc thành kia chứ.
Gã không sợ nàng có thể chạy khỏi Lạc thành, để cho nàng trước khi chết làm con ma hiểu biết chính là sự thiện lương lớn nhất của gã. Thật lâu sau khi hắn bỏ đi, nàng vẫn không cách nào tiếp nhận tin tức này.
Mấy ngày sau, nàng bị phong bế huyệt đạo áp giải ra khỏi phòng. Nàng biết làm ồn cũng không có tác dụng, trên mặt cũng có vẻ rất bình tĩnh, chỉ là nàng nghĩ đến Thanh Viễn, cảm thấy nếu như trước khi chết còn có thể gặp lại hắn một lần thì chết cũng không tiếc.
Vừa nghĩ xong, đã nhìn thấy một bóng người màu xanh từ xa đến gần, vẫn là khuôn mặt lãnh đạm, chỉ là giữa mặt mày có sự lo lắng hiếm thấy. Nàng bắt đầu tin tưởng trong cơ thể mình thật sự có bồ đề tâm rồi, tác dụng chính là có thể giúp nàng hoàn thành nguyện vọng trước khi chết...
Đây thật là một câu chuyện bi thương.
Lạc thành bài trí chỗ đình viện này vô cùng lịch sự tao nhã, dây leo màu xanh bò đầy tượng Phật, hoa mận như tuyết bên đường nhỏ lát ngọc trắng, hắn đi trên con đường ngọc trắng, tựa như dạo chơi sân vắng ở đình viện nhà mình vậy. Thực sự là không hề nhìn ra hắn tới để cứu người.
Trên giang hồ không có kẻ nào dám đối nghịch với Lạc thành, nàng cho là nàng sẽ im lặng chết đi, sẽ không có người nhớ nhung.
Hắn tránh khỏi sự công kích của ảnh vệ đến bên cạnh nàng, bảo vệ nàng ở sau mình. Thành chủ Lạc thành ép sát từng bước, hắn giao thủ với gã cũng không rơi xuống hạ phong, đủ thấy được trình độ võ công quả thực rất cao. Hắn đẩy thành chủ một chưởng lùi mấy bước, xoay người ôm nàng vào trong ngực, phía sau lưng đã trúng một đao, màu máu nhuộm dần áo tăng mày xanh.
Hắn ôm nàng bay nhanh trong gió, màu máu trên môi rút đi từng chút một. Thoạt đầu người Lạc thành đuổi theo không buông, sau đó thì không thấy tung tích, có lẽ là bị bỏ lại rồi. Hắn rốt cục kiệt sức, sau khi đặt nàng xuống ổn định mới phun ra một ngụm máu ngã xuống đất.
Cũng may là núi sâu, nàng tìm chút thảo dược đắp lên cầm máu cho hắn, bắt đầu vận lực phá huyệt đạo, đến tận sắc chiều lặn về tây mới đưa hắn chạy tới căn nhà chữa bệnh đơn sơ.
Buổi tối gió mát, nàng khoác một cái áo mỏng canh giữ ở trước giường hắn, nửa đêm hắn tỉnh lại, thấy nàng chống đầu chợp mắt, tóc đen lướt trên khóe môi, lộ ra dung nhan tái nhợt.
Hắn giơ tay lên đánh thức nàng, khóe môi nàng cong lên cười sáng ngời: "Tôi vừa mơ thấy gả cho huynh."
Hắn nhíu mày, tiếng nói khàn khàn mà lạnh lẽo: "Người xuất gia không nói chuyện nhân duyên."
Nàng ghé sát vào hắn, đáy mắt rõ ràng đang cười: "Vậy vì sao huynh phải liều mạng cứu tôi?"
Ánh mắt hắn nhìn về màn đêm thâm trầm ngoài cửa sổ, một cành đăng tiêu hoa to* xinh đẹp ló vào, hơn nửa ngày mới thản nhiên mở miệng: "Trời xanh có đức hiếu sinh."
* ảnh dưới cmt
Nàng ghé vào lỗ tai hắn, giọng nói vô cùng thân thiết mà dịu dàng: "Tôi không tin." Môi lướt qua gương mặt hắn, "Thanh Viễn, hình như tôi thích huynh rồi."
"Đi lên."
Nàng nằm ở sau lưng của hắn, ôm thật chặt cổ, thổi vào lỗ tai hắn: "Đại sư, nam nữ thụ thụ bất thân đấy."
Vừa mới nói xong, bị hắn ném bẹp một cái xuống, ngã đến mức khiến nàng nhe răng trợn mắt, tức miệng mắng to: "Thanh Viễn ngươi làm cái gì thế! Đau chết ta rồi!"
Mặt mày hắn lãnh đạm như núi xa, từ trên cao nhìn xuống quan sát nàng: "Cô còn ồn ào nữa không?"
Nàng giận dữ quay đầu, khóe mắt lại liếc thấy hắn xoay người muốn đi, chỉ đành kêu to không có tiền đồ: "Không ồn không ồn nữa, huynh đừng đi mà!"
Lưng hắn rộng rãi ấm áp, lần này nàng rốt cục cũng nghỉ ngơi, gối đầu lên vai hắn, dường như cảm nhận được hắn hơi khóe môi.
Đại phu dặn nàng bảy ngày không thể xuống giường, sợ sẽ làm tổn thương đến gân cốt. Xưa nay nàng là người không an phận, nghỉ ngơi được nửa ngày đã ngồi không yên, ném cái gối lên người Thanh Viễn đang tĩnh tọa trên ghế, ánh mắt lạnh lùng chiếu tới nhìn hắn, làm ra bộ dạng ấm ức: "Tôi đói rồi. Nghe nói bánh bao tôm nõn ở đây ăn rất ngon, huynh đi mua cho ta vài cái đi."
Hắn nhìn nàng hơn nửa ngày: "Cô để cho một kẻ xuất gia như tôi đi mua bánh bao thịt?"
Nàng làm bộ làm tịch thở dài: "Hay là tự tôi đi thôi, ôi, ông trời đố kỵ kẻ hồng nhan..."
Hắn nhảy phắt dậy, sắc mặt trầm như sắp nhỏ ra nước, nặn ra mấy chữ từ kẽ răng: "Tôi đi, cô đừng động đậy!"
Nàng cười tủm tỉm nhìn hắn ra ngoài, nếu hắn quay đầu nhất định có thể thấy lúc này sự dịu dàng trong đáy mắt nàng như sắp tràn ra. Trong sân bên ngoài cửa sổ trồng một khoảnh cửu lý hương lớn (*), trời đã vào hạ, đóa hoa trắng nõn chiếu lên hắn áo xanh một mình, giống như ánh trăng bạc sáng chiếu vào nơi giếng sâu xa thẳm.
(*) https://vi.wikipedia.org/wiki/Nguyệt_quới ảnh trong bài
Không lâu sau khi hắn rời đi, kẻ áo đen nhảy vào từ cửa sổ, nàng chưa kịp rút Phá Vân đã bị bắt, cảm thấy mắt cá chân đau đớn, đành phải cam chịu số phận. Bọn chúng thu dọn sạch sẽ hết những vết tích xông vào, nhìn qua giống như nàng một mình từ rời khỏi vậy.
Nàng không biết khi Thanh Viễn cầm bánh bao trở về thấy tình trạng nảy sẽ có cảm giác suy nghĩ thế nào, chỉ là tiếc nuối cuối cùng vẫn chưa ăn được bánh bao mà hắn đích thân mua.
Nàng cho rằng Lạc thành điều động binh lực như vậy mà tìm kiếm mình, vị em ruột của thành chủ thầm thương trộm nhớ ấy nhất định sẽ thành thân với nàng ngay khi nàng bị bắt về. Đáng tiếc từ khi nàng bị bắt trở lại, tuy là rượu ngon thức ăn ngon được hầu hạ, song ngoại trừ người làm ra thì nửa cái bóng cũng không thấy, có lẽ bọn họ bắt mình không đơn giản như vậy.
Rất nhanh đã chứng minh nàng nghĩ không sai. Người tới gặp nàng không phải em ruột của thành chủ mà là thành chủ Lạc thành thân phận tôn quý. Người đàn ông trong truyền thuyết này bất kể là võ công hay gia sản đều đừng đầu giang hồ, tuy hắn đang cười nhưng trong mắt lại không chút tình cảm nào.
"Phi Hồ cô nương ở đây có quen hay chăng?"
Nàng bóc một quả vải bỏ vào trong miệng, lo lắng nói: "Vó ngựa cuộn cát quý phi cười, không ai hay rằng lệ chi đến*. Tôi tự biết mình không có vẻ đoan trang tuyệt thế của Dương quý phi, thành chủ huy động nhiều người bắt tôi như vậy, lẽ nào chỉ đến gặp mặt chào hỏi thôi."
* Bài Qua Thanh Hoa cung của Đỗ Mục, tham khảo thêm tại https://www.facebook.com/meomy1047/photos/️tên-hán-tự过华清宫绝句三首其一️tên-hán-việtqua-hoa-thanh-cung-tuyệt-cú-tam-thủkỳ-nhất️tên/484907221949384/
Khóe môi hắn cong lên cười, vuốt vuốt chén trà: "Tôi thích những cô gái thông minh."
Nàng cười nhạt, ngươi thích ta mà lại thả ta à. Những kẻ luôn miệng nói thích nàng này không lúc nào không muốn đối phó nàng, cũng chỉ có người chuyên tâm hướng Phật không thích nàng kia mới nhiều lần che chở nàng.
Bình sứ trên bàn cắm mấy cành ngọc lan tím, cánh hoa màu tím tôn lên men xanh gốm trắng, là sứ nung ngọc lưu ly hiếm thấy. Hắn không hề hoang mang uống hớp trà, hỏi nàng: "Cô có từng nghe nói đến thất ngôn bồ đề tâm?"
"Đã từng nghe nói đến, có điều loại vật trong truyền thuyết cũng chỉ nghe được một chút mà thôi, thành chủ không phải muốn nói cho tôi biết thất ngôn bồ đề tâm thật sự tồn tại, nó đang ở bên trong cơ thể của tôi, ngài bắt tôi lại không phải vì để tôi và em trai ngài thành thân mà là để khoét tim tôi đấy chứ."
Trong hơi trà lượn lờ, khóe môi của gã tựa như hơi co rúm, một lúc lâu sau thì gật đầu.
Nàng suýt chút nữa dập đầu ba cái ở trên bàn.
Thất ngôn bồ đề tâm, nghìn năm kết quả, ba ngày sau khi kết quả thì sẽ điêu tàn mà tan biến, là vật thần rất cần duyên phận mới có được. Nghe nói nó có công hiệu giúp chết đi sống lại tái tạo gân cốt, sau khi ăn vào sẽ thay thế trái tim của người ta, trong sinh mệnh sở hữu thất ngôn bồ đề tâm có một kiếp bồ đề, vượt qua sẽ lên tiên thành Phật, không qua được thì phải chết.
Nhưng rốt cuộc sự thực ra sao cũng không ai hay biết, dù sao chưa kẻ nào từng thấy qua, truyền đi lâu thì cũng chỉ là truyền thuyết để nghe. Mà lúc này hắn lại nói vật thần trong truyền thuyết ấy ở ngay trong cơ thể mình.
Bản thân từ khi bắt đầu biết chuyện đã là cô nhi, nhiều năm như vậy cũng không chưa thấy có công năng khác thường nào, chỉ là rất xinh đẹp mà thôi, nhưng đây cũng là công lao thuộc về cha mẹ nàng. Nếu như người thường nói cho nàng biết, nàng nhất định không tin, nhưng người nói ra lời này là thành chủ Lạc thành, điều này khiến nàng không thể không tin.
Bọn họ gióng trống khua chiêng bắt nàng tới, đợi sau khi moi tim thì có thể nói rằng nàng không muốn thành thân mà tự sát. Tuy cái danh bức chết người truyền đi không dễ nghe gì, song nào ai dám buông lời oán hận đối với Lạc thành kia chứ.
Gã không sợ nàng có thể chạy khỏi Lạc thành, để cho nàng trước khi chết làm con ma hiểu biết chính là sự thiện lương lớn nhất của gã. Thật lâu sau khi hắn bỏ đi, nàng vẫn không cách nào tiếp nhận tin tức này.
Mấy ngày sau, nàng bị phong bế huyệt đạo áp giải ra khỏi phòng. Nàng biết làm ồn cũng không có tác dụng, trên mặt cũng có vẻ rất bình tĩnh, chỉ là nàng nghĩ đến Thanh Viễn, cảm thấy nếu như trước khi chết còn có thể gặp lại hắn một lần thì chết cũng không tiếc.
Vừa nghĩ xong, đã nhìn thấy một bóng người màu xanh từ xa đến gần, vẫn là khuôn mặt lãnh đạm, chỉ là giữa mặt mày có sự lo lắng hiếm thấy. Nàng bắt đầu tin tưởng trong cơ thể mình thật sự có bồ đề tâm rồi, tác dụng chính là có thể giúp nàng hoàn thành nguyện vọng trước khi chết...
Đây thật là một câu chuyện bi thương.
Lạc thành bài trí chỗ đình viện này vô cùng lịch sự tao nhã, dây leo màu xanh bò đầy tượng Phật, hoa mận như tuyết bên đường nhỏ lát ngọc trắng, hắn đi trên con đường ngọc trắng, tựa như dạo chơi sân vắng ở đình viện nhà mình vậy. Thực sự là không hề nhìn ra hắn tới để cứu người.
Trên giang hồ không có kẻ nào dám đối nghịch với Lạc thành, nàng cho là nàng sẽ im lặng chết đi, sẽ không có người nhớ nhung.
Hắn tránh khỏi sự công kích của ảnh vệ đến bên cạnh nàng, bảo vệ nàng ở sau mình. Thành chủ Lạc thành ép sát từng bước, hắn giao thủ với gã cũng không rơi xuống hạ phong, đủ thấy được trình độ võ công quả thực rất cao. Hắn đẩy thành chủ một chưởng lùi mấy bước, xoay người ôm nàng vào trong ngực, phía sau lưng đã trúng một đao, màu máu nhuộm dần áo tăng mày xanh.
Hắn ôm nàng bay nhanh trong gió, màu máu trên môi rút đi từng chút một. Thoạt đầu người Lạc thành đuổi theo không buông, sau đó thì không thấy tung tích, có lẽ là bị bỏ lại rồi. Hắn rốt cục kiệt sức, sau khi đặt nàng xuống ổn định mới phun ra một ngụm máu ngã xuống đất.
Cũng may là núi sâu, nàng tìm chút thảo dược đắp lên cầm máu cho hắn, bắt đầu vận lực phá huyệt đạo, đến tận sắc chiều lặn về tây mới đưa hắn chạy tới căn nhà chữa bệnh đơn sơ.
Buổi tối gió mát, nàng khoác một cái áo mỏng canh giữ ở trước giường hắn, nửa đêm hắn tỉnh lại, thấy nàng chống đầu chợp mắt, tóc đen lướt trên khóe môi, lộ ra dung nhan tái nhợt.
Hắn giơ tay lên đánh thức nàng, khóe môi nàng cong lên cười sáng ngời: "Tôi vừa mơ thấy gả cho huynh."
Hắn nhíu mày, tiếng nói khàn khàn mà lạnh lẽo: "Người xuất gia không nói chuyện nhân duyên."
Nàng ghé sát vào hắn, đáy mắt rõ ràng đang cười: "Vậy vì sao huynh phải liều mạng cứu tôi?"
Ánh mắt hắn nhìn về màn đêm thâm trầm ngoài cửa sổ, một cành đăng tiêu hoa to* xinh đẹp ló vào, hơn nửa ngày mới thản nhiên mở miệng: "Trời xanh có đức hiếu sinh."
* ảnh dưới cmt
Nàng ghé vào lỗ tai hắn, giọng nói vô cùng thân thiết mà dịu dàng: "Tôi không tin." Môi lướt qua gương mặt hắn, "Thanh Viễn, hình như tôi thích huynh rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.