Chương 34: Vong Xuyên · Bạch Sậu
Giản Tiểu Phiến
21/07/2020
Edit: Thẩm Nguyệt
Beta: Tứ Vũ, Lá Biếc
Bạch Sậu, chừng nào thì cô mới có thể để ý tới tôi, dù chỉ là một chút, một chút thôi cũng được.
Quán rượu ở hẻm phía nam của trấn Phượng Tiên nổi tiếng với vị rượu mạnh, một ly sẽ say, hai ly khó chịu, ba ly ngay cả khi tỉnh dậy cũng không biết ở đâu. Nhưng người ăn xin ăn vận kiểu con gái này uống liền mười chén vẫn chưa tận hứng, lại ôm lấy vò rượu. Khiến người khác vừa khen ngợi tửu lượng của nàng, vừa lo lắng không biết cô nàng này có trả nổi tiền rượu không.
Cuối cùng, nàng dùng ống tay áo lau sạch rượu trên cằm, sờ đông sờ tây cuối cùng cũng móc ra một cái túi tiền bẩn thỉu, ném cho ông chủ: “Chừng này tiền hẳn là đủ rồi.”
Nàng xoay người lảo đảo rời đi, cảm thán với mùi rượu: “Nếu có nơi uống rượu không cần trả tiền thì tốt rồi.”
Ông chủ ở phía sau trả lời: “Đi về phía trước có tiệm trà Vong Xuyên, trà ở đó không cần tiền.”
Nàng cười nhạt, xách túi rượu vắt lên vai: “Bình sinh chỉ yêu rượu, không thưởng trà.”
Vừa ngâm nga một khúc vừa đi qua con đường khảm đá xanh, một khu rừng trúc va vào mắt, trúc xào xạc trong gió, hai chữ Vong Xuyên như ẩn như hiện. Nàng thoáng thấy trong rừng trúc như có một cô gái áo xanh tay đang cầm cái mai đào một vò rượu lâu năm.
Nàng chép chép miệng tiến tới, hỏi: “Vò rượu này của cô, có thể cho tôi nếm thử không?”
Lưu Sênh cười nhẹ nhàng mà nhìn nàng: “Vong Xuyên không có rượu, chỉ có trà. Đây là trà mấy năm trước ta từng chôn, nếu cô nương không chê, có thể nếm thử.”
Nàng kinh ngạc lại có người chôn trà, nhưng bị lời nói của Lưu Sênh thu hút, theo nàng vào phòng trà, thấy nàng mở lọ sứ ra, thoáng chốc mùi hương lan khắp bốn phía. Nàng không thể chờ đợi được, nhấp một ngụm trà, vốn là hương trà thanh đạm nhưng dư vị lại sinh ra vài phần mùi rượu, nàng trước giờ ngàn chén không say giờ bỗng cảm thấy hoa mắt, bèn kéo ghế ngồi xuống, nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Lưu Sênh.
“Đã uống trà Vong Xuyên của ta thì phải kể lại một câu chuyện, nếu ta cảm thấy chuyện của cô hay, ta sẽ trả lời cô một vấn đề, trên trời dưới đất, bất luận cổ kim.”
Nàng day day trán, say đắm trong hương trà ngày một nồng.
“Lại còn có chuyện tốt như thế, đã vậy, tôi cũng thật sự có một điều muốn hỏi. Tôi còn tưởng rằng, cả cuộc đời này cũng sẽ không có cơ hội biết được đáp án ấy nữa.”
Beta: Tứ Vũ, Lá Biếc
Bạch Sậu, chừng nào thì cô mới có thể để ý tới tôi, dù chỉ là một chút, một chút thôi cũng được.
Quán rượu ở hẻm phía nam của trấn Phượng Tiên nổi tiếng với vị rượu mạnh, một ly sẽ say, hai ly khó chịu, ba ly ngay cả khi tỉnh dậy cũng không biết ở đâu. Nhưng người ăn xin ăn vận kiểu con gái này uống liền mười chén vẫn chưa tận hứng, lại ôm lấy vò rượu. Khiến người khác vừa khen ngợi tửu lượng của nàng, vừa lo lắng không biết cô nàng này có trả nổi tiền rượu không.
Cuối cùng, nàng dùng ống tay áo lau sạch rượu trên cằm, sờ đông sờ tây cuối cùng cũng móc ra một cái túi tiền bẩn thỉu, ném cho ông chủ: “Chừng này tiền hẳn là đủ rồi.”
Nàng xoay người lảo đảo rời đi, cảm thán với mùi rượu: “Nếu có nơi uống rượu không cần trả tiền thì tốt rồi.”
Ông chủ ở phía sau trả lời: “Đi về phía trước có tiệm trà Vong Xuyên, trà ở đó không cần tiền.”
Nàng cười nhạt, xách túi rượu vắt lên vai: “Bình sinh chỉ yêu rượu, không thưởng trà.”
Vừa ngâm nga một khúc vừa đi qua con đường khảm đá xanh, một khu rừng trúc va vào mắt, trúc xào xạc trong gió, hai chữ Vong Xuyên như ẩn như hiện. Nàng thoáng thấy trong rừng trúc như có một cô gái áo xanh tay đang cầm cái mai đào một vò rượu lâu năm.
Nàng chép chép miệng tiến tới, hỏi: “Vò rượu này của cô, có thể cho tôi nếm thử không?”
Lưu Sênh cười nhẹ nhàng mà nhìn nàng: “Vong Xuyên không có rượu, chỉ có trà. Đây là trà mấy năm trước ta từng chôn, nếu cô nương không chê, có thể nếm thử.”
Nàng kinh ngạc lại có người chôn trà, nhưng bị lời nói của Lưu Sênh thu hút, theo nàng vào phòng trà, thấy nàng mở lọ sứ ra, thoáng chốc mùi hương lan khắp bốn phía. Nàng không thể chờ đợi được, nhấp một ngụm trà, vốn là hương trà thanh đạm nhưng dư vị lại sinh ra vài phần mùi rượu, nàng trước giờ ngàn chén không say giờ bỗng cảm thấy hoa mắt, bèn kéo ghế ngồi xuống, nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Lưu Sênh.
“Đã uống trà Vong Xuyên của ta thì phải kể lại một câu chuyện, nếu ta cảm thấy chuyện của cô hay, ta sẽ trả lời cô một vấn đề, trên trời dưới đất, bất luận cổ kim.”
Nàng day day trán, say đắm trong hương trà ngày một nồng.
“Lại còn có chuyện tốt như thế, đã vậy, tôi cũng thật sự có một điều muốn hỏi. Tôi còn tưởng rằng, cả cuộc đời này cũng sẽ không có cơ hội biết được đáp án ấy nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.