Quyển 1 - Chương 16: Ba kẻ chạy trốn
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
“Đừng chạy!”
“Ba thằng nhóc chết tiệt kia đứng lại cho ta!”
“Vẫn chạy hả!? Đợi đến lúc bắt được, ta sẽ dần cho các ngươi một trận cho thành tàn tật một thể!”
“Hừ! Đuổi theo!”
......
Trong Khô Mộc Lâm, ba bóng người chạy như điên, đằng sau là những tiếng la mắng đe doạ không ngừng.
“Ông trời ơi! Đất mẹ ơi! Tiêu suất ta (DG: Tên nhân vật là Tiêu Thần, nên nhân vật hay tự phụ xưng là: Tiêu suất, ý là anh chàng họ Tiêu đẹp trai chứ không phải là cây trúc đẹp) chẳng hiểu thế nào mà lại đắc tội với mấy vị thần tiên tỷ tỷ kia đây! Con mẹ nó có thiên tôn ở trên cao làm chứng, cái nơi khốn khiếp này là Ma giới chứ Tiên giới khỉ gì?!”
Một gã nam tử tuổi trẻ vừa chạy cuống cuồng vừa quay đầu lại nhìn xem có ai đuổi theo không, miệng gã không ngừng kêu khổ.
Người này tên là Tiêu Thần, cho dù quần áo rách tươm nhưng vẻ ngoài cũng có vẻ tuấn tú. Gã tu hành đã hơn hai trăm năm, lúc độ kiếp bị đồng môn hãm hại nên buộc phải binh giải tu thành Tán Tiên.
Thân là thiên tài đệ nhất tại Thiên Tinh Tông, Tiêu Thần chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân mình rơi vào nghịch cảnh Tiên Nô không có ba thứ: không tên, không phận, không tự do. Gã càng không nghĩ đến khi xưa đẹp trai phóng khoáng thế mà nay chỉ vì mấy khối Tiên Thạch mà phải đánh nhau, giờ thì bị người đuổi theo đến mức phải chạy điên cuồng như chó nhà có tang.
Nghe thấy Tiêu Thần kêu khổ, đồng bạn bên cạnh không thể nhịn được bèn vừa chạy vừa mắng mỏ:“Tiêu Thần, tất cả đều tại ngươi, nếu ngươi không trêu bọn chúng thì sao chúng ta lại rơi vào tình cảnh này?”
“Thối lắm!”
Tiêu Thần xì một tiếng khinh miệt rồi gân cổ lên cãi lại:“Bọn cẩu tặc này muốn cướp Tiên Thạch của chúng ta, chẳng nhẽ tiểu gia phải ngoan ngoãn dâng lên cho chúng ư? Thằng mập chết bầm, ngươi muốn liếm mông người ta là chuyện của ngươi, ta không làm theo ngươi được! Trời ơi, con mẹ nó, khi dễ ma mới sao? Muốn dạy tiểu gia quy củ...... Quy củ ư? Quy củ cái con mẹ hắn ấy!”
Thấy gã mồm năm miệng mười chửi rủa thậm tệ như thế, tên đồng bạn chỉ dám thì thầm:“Tiên Thạch không có thì thôi, dù sao vẫn còn hơn bây giờ, nếu bây giờ mà bị bắt được chắc bị đánh chết tươi mất.”
Người đang nói này tên là Nguyên Minh Tử, hình dáng y hơi béo, hai mắt híp lại tựa như hai đoạn dây mảnh. Y tu hành cũng đã hơn hai trăm năm, vì sợ hãi uy lực của thiên phạt cho nên lúc độ kiếp tự binh giải. Hắn vốn muốn làm Tán Tiên khoái hoạt tiêu dao tự tại tại hạ giới nhưng không ngờ bị quy tắc của Tiên Giới mạnh mẽ hút vào.
Tiêu Thần nhìn thấy một đồng bạn khác vẫn im lặng không nói gì nên nảy lòng bội phục vạn phần:“Tên mập chết bằm, ngươi cứ nhìn lão Trần ấy, ổn trọng biết bao! Thật trấn định! Biết cái gì gọi là khí phách không? Đó gọi là khí phách đấy! Dù trời có sập cũng không đổi sắc mặt, ngươi nên cố mà học lấy.”
“Hứ.”
Nguyên Minh Tử đảo cặp mắt trắng dã, cái đầu đầy mồ hôi lạnh ngoái sang nhìn người còn lại:“Lão Trần, nói đi, ngươi có biện pháp nào không? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp.”
“Nói gì bây giờ? Trần mỗ cũng chỉ là vô tình đi ngang qua, hai người các ngươi khiến ta phải chạy trốn cùng ấy chứ!”
Nam tử có khuôn mặt chất phác này tên là Trần Tịch, hắn mày rậm mắt to nhìn qua cũng có chút khôi ngô. Người này là tán tu đã tu hành được hơn ba trăm năm. Bởi vì tư chất không tốt mà vẫn gắng gượng độ kiếp nên cuối cùng trở thành Tán Tiên.
Nghe Trần Tịch nói ra nỗi oan, Tiêu Thần và tên béo há miệng không nói được lời nào, thiếu chút nữa thì ngã uỵch một cái!
Đúng như lời Trần Tịch nói, lúc đó kỳ thật hắn chỉ đi ngang qua, đang ngu ngơ không hiểu điều gì đang xảy ra thì bị Tiêu Thần kéo vào nhóm trốn chạy, ngay cả chính hắn cũng không hiểu điều gì.
“Con mẹ nó, ông trời thật khéo đùa!”
Lúc này, Tiêu Thần có cảm giác như muốn cắn người.
Vốn là, ba người bọn họ đang hóa tiên thì bị đưa cả đến nơi đây, quan hệ giữa bọn họ cũng không tệ cho nên vừa rồi Tiêu Thần bị truy đuổi vừa vặn thấy Trần Tịch đang tới, vì thế gã không hề nghĩ ngợi mà rất “nghĩa khí” kéo đối phương chạy theo. Bây giờ nhớ lại thì đúng là thì con mẹ nó chẳng phải là hãm hại người khác hay sao!
Tiêu Thần cãi chày cãi cối không chịu nhận lỗi, gã cắn chặt răng nói:“Sợ cái gì, chúng ta cứ chạy đến chỗ có nhiều người. Ta không tin bọn họ dám hành hung.”
“Biện pháp hay!”
Nguyên Minh Tử gật đầu không ngừng, y đâu có ý kiến gì đâu.
Trần Tịch ở bên cạnh không biết làm gì hơn là thở dài thườn thượt. Hắn rất muốn thề là thật sự mình chỉ đi ngang qua.
......
Ba người chạy càng lúc càng xa, cuối cùng chạy ra khỏi Khô Mộc Lâm.
“Có người, quả nhiên phía trước có người! Ha ha --”
“Đợi chút! Phía trước đợi một chút nào!”
Vừa nhìn thấy phía trước có một đoàn Tiên Nô đang đi, ba người bọn Tiêu Thần vội vàng chạy vọt đến.
Nhóm Tiên Nô này đột nhiên nghe ở phía sau có người lớn tiếng gọi thì đi chậm lại và quay đầu lại nhìn. Không nhìn thì thôi, vừa mới nhìn thấy thì sắc mặt người người đại biến, tiếp theo cả nhóm chạy như điên cứ như người sống thấy quỷ.
“Thế...... Thế là thế nào!?”
Cả ba người nhóm Tiêu Thần đồng thời trợn tròn mắt, chẳng lẽ mình quát rất đáng sợ làm mọi người khiếp sợ chạy mất sao?
Vừa ngừng lại một chút thì một đám hung thần ác sát phía sau đã đuổi kịp. Chúng vây quanh ba người, hoá ra đám này có chừng hai mươi người.
“Chạy à! Ba thằng nhóc thối tha các ngươi sao không chạy nữa hả!?”
Tên cầm đầu là Hạ Khuê, khuôn mặt gã bình thường nhưng trong mắt ánh lên vẻ hằn học hung ác. Người này cũng có chút danh tiếng, là nô lệ của Ngự Khí Tông ở Thiên Uyên Sơn Mạch. Bởi gã sống lâu lên lão làng nên tập hợp thủ hạ tạo thành một băng nhóm đầu gấu chuyên cướp đoạt của người khác.
Chúng định ra quy củ ngầm là Tiên Nô mới tới phải nộp một nửa Tiên Thạch kiếm được lần đầu tiên. Hạ Khuê để mấy tên thủ hạ của mình đi thu, gã không ngờ có kẻ đui mù dám đánh huynh đệ của mình.
Sau khi nghe được báo cáo, Hạ Khuê giận tím mặt. Một tên tiện nô mới tới dám đánh thủ hạ của mình! Thù này không trả thì đúng là ông trời bị lật rồi!
Kết quả là Hạ Khuê không nói hai lời, lập tức dẫn cả đám đàn em đuổi đến đây rồi gây ra một màn hỗn loạn như vừa rồi.
......
Nhìn khắp nơi không thấy có đường nào trốn thoát.
Tiêu Thần thấy thế dứt khoát vứt hết lo lắng mà nói một cách cứng cỏi:“Ta bảo mấy người kia nhé, các ngươi mặt dày mày dạn đuổi theo ta làm cái gì? Ta tuy rằng ngọc thụ lâm phong, tiêu sái bất phàm, nhưng không có hứng thú đối với đàn ông, các ngươi......”
Thanh âm đột nhiên ngừng lại, Minh Nguyên Tử giơ tay bịt miệng hắn, rồi sau đó làm bộ nhăn mặt mà nói:“Thật có lỗi thật có lỗi, đầu óc của hắn có vấn đề, các đại nhân đừng chấp tiểu nhân, thả chúng ta thôi!”
Trần Tịch thối lui một bước, vẻ mặt đờ đẫn nói:“Không.... không liên quan đến ta, ta không biết gì cả, ta chỉ tình cờ đi ngang qua.”
“Giả vờ đi, các ngươi tiếp tục giả vờ đi! Xem các ngươi làm trò mẹ gì?”
Hạ Khuê nghe vậy tức giận cười lớn, mình mà tin lời nói của đối phương thì đúng là đồ ngốc nghếch.
Tiêu Thần chường cái vẻ mặt lưu manh ra nói:“Vậy rốt cuộc các ngươi muốn gì?”
“Muốn gì hả?”
Hạ Khuê không vội hạ thủ vì đã vây được cả đám lại rồi. Hắn gãi gãi má rồi lạnh lùng cười nói:“Có biết vì sao vừa rồi những người kia nhìn tháy các ngươi lại bỏ chạy không?”
“Không biết.”
Ba người đồng thời lắc đầu.
Hạ Khuê hài lòng đáp lại:“Đó là bởi vì bọn họ thấy chúng ta đang truy bắt ngươi, bọn họ sợ chúng ta.”
Ba người giật mình chợt hiểu.
Hòa hoãn lại cảm xúc, Hạ Khuê lại hỏi:“Vậy các ngươi có biết tại sao bọn họ sợ hãi chúng ta không?”
“......” Ba người không nói gì, lại lắc lắc đầu.
Hạ Khuê đắc ý nói:“Đó là bởi vì bọn họ biết chúng ta rất mạnh, nếu đắc tội chúng ta sẽ không có kết cục tốt, cho nên bọn họ không dám xen vào việc của người khác, thấy chúng ta liền lẩn đi mất.”
“......” Ba người lại không nói gì.
Bỗng nhiên, ngón tay Trần Tịch chỉ vào một nơi cách đó không xa nói:“Tại sao hắn không trốn? Hắn cũng tình cờ đi ngang qua sao.”
“Gì!”
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay Trần Tịch chỉ thì thấy trong đám Tiên Nô vừa chạy đi mất vẫn còn một người vẫn đứng nguyên tại chỗ, hơn nữa mặt còn tươi cười cứ như đang xem diễn tuồng.
Người này là Bạch Mộc Trần
“Ba thằng nhóc chết tiệt kia đứng lại cho ta!”
“Vẫn chạy hả!? Đợi đến lúc bắt được, ta sẽ dần cho các ngươi một trận cho thành tàn tật một thể!”
“Hừ! Đuổi theo!”
......
Trong Khô Mộc Lâm, ba bóng người chạy như điên, đằng sau là những tiếng la mắng đe doạ không ngừng.
“Ông trời ơi! Đất mẹ ơi! Tiêu suất ta (DG: Tên nhân vật là Tiêu Thần, nên nhân vật hay tự phụ xưng là: Tiêu suất, ý là anh chàng họ Tiêu đẹp trai chứ không phải là cây trúc đẹp) chẳng hiểu thế nào mà lại đắc tội với mấy vị thần tiên tỷ tỷ kia đây! Con mẹ nó có thiên tôn ở trên cao làm chứng, cái nơi khốn khiếp này là Ma giới chứ Tiên giới khỉ gì?!”
Một gã nam tử tuổi trẻ vừa chạy cuống cuồng vừa quay đầu lại nhìn xem có ai đuổi theo không, miệng gã không ngừng kêu khổ.
Người này tên là Tiêu Thần, cho dù quần áo rách tươm nhưng vẻ ngoài cũng có vẻ tuấn tú. Gã tu hành đã hơn hai trăm năm, lúc độ kiếp bị đồng môn hãm hại nên buộc phải binh giải tu thành Tán Tiên.
Thân là thiên tài đệ nhất tại Thiên Tinh Tông, Tiêu Thần chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân mình rơi vào nghịch cảnh Tiên Nô không có ba thứ: không tên, không phận, không tự do. Gã càng không nghĩ đến khi xưa đẹp trai phóng khoáng thế mà nay chỉ vì mấy khối Tiên Thạch mà phải đánh nhau, giờ thì bị người đuổi theo đến mức phải chạy điên cuồng như chó nhà có tang.
Nghe thấy Tiêu Thần kêu khổ, đồng bạn bên cạnh không thể nhịn được bèn vừa chạy vừa mắng mỏ:“Tiêu Thần, tất cả đều tại ngươi, nếu ngươi không trêu bọn chúng thì sao chúng ta lại rơi vào tình cảnh này?”
“Thối lắm!”
Tiêu Thần xì một tiếng khinh miệt rồi gân cổ lên cãi lại:“Bọn cẩu tặc này muốn cướp Tiên Thạch của chúng ta, chẳng nhẽ tiểu gia phải ngoan ngoãn dâng lên cho chúng ư? Thằng mập chết bầm, ngươi muốn liếm mông người ta là chuyện của ngươi, ta không làm theo ngươi được! Trời ơi, con mẹ nó, khi dễ ma mới sao? Muốn dạy tiểu gia quy củ...... Quy củ ư? Quy củ cái con mẹ hắn ấy!”
Thấy gã mồm năm miệng mười chửi rủa thậm tệ như thế, tên đồng bạn chỉ dám thì thầm:“Tiên Thạch không có thì thôi, dù sao vẫn còn hơn bây giờ, nếu bây giờ mà bị bắt được chắc bị đánh chết tươi mất.”
Người đang nói này tên là Nguyên Minh Tử, hình dáng y hơi béo, hai mắt híp lại tựa như hai đoạn dây mảnh. Y tu hành cũng đã hơn hai trăm năm, vì sợ hãi uy lực của thiên phạt cho nên lúc độ kiếp tự binh giải. Hắn vốn muốn làm Tán Tiên khoái hoạt tiêu dao tự tại tại hạ giới nhưng không ngờ bị quy tắc của Tiên Giới mạnh mẽ hút vào.
Tiêu Thần nhìn thấy một đồng bạn khác vẫn im lặng không nói gì nên nảy lòng bội phục vạn phần:“Tên mập chết bằm, ngươi cứ nhìn lão Trần ấy, ổn trọng biết bao! Thật trấn định! Biết cái gì gọi là khí phách không? Đó gọi là khí phách đấy! Dù trời có sập cũng không đổi sắc mặt, ngươi nên cố mà học lấy.”
“Hứ.”
Nguyên Minh Tử đảo cặp mắt trắng dã, cái đầu đầy mồ hôi lạnh ngoái sang nhìn người còn lại:“Lão Trần, nói đi, ngươi có biện pháp nào không? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp.”
“Nói gì bây giờ? Trần mỗ cũng chỉ là vô tình đi ngang qua, hai người các ngươi khiến ta phải chạy trốn cùng ấy chứ!”
Nam tử có khuôn mặt chất phác này tên là Trần Tịch, hắn mày rậm mắt to nhìn qua cũng có chút khôi ngô. Người này là tán tu đã tu hành được hơn ba trăm năm. Bởi vì tư chất không tốt mà vẫn gắng gượng độ kiếp nên cuối cùng trở thành Tán Tiên.
Nghe Trần Tịch nói ra nỗi oan, Tiêu Thần và tên béo há miệng không nói được lời nào, thiếu chút nữa thì ngã uỵch một cái!
Đúng như lời Trần Tịch nói, lúc đó kỳ thật hắn chỉ đi ngang qua, đang ngu ngơ không hiểu điều gì đang xảy ra thì bị Tiêu Thần kéo vào nhóm trốn chạy, ngay cả chính hắn cũng không hiểu điều gì.
“Con mẹ nó, ông trời thật khéo đùa!”
Lúc này, Tiêu Thần có cảm giác như muốn cắn người.
Vốn là, ba người bọn họ đang hóa tiên thì bị đưa cả đến nơi đây, quan hệ giữa bọn họ cũng không tệ cho nên vừa rồi Tiêu Thần bị truy đuổi vừa vặn thấy Trần Tịch đang tới, vì thế gã không hề nghĩ ngợi mà rất “nghĩa khí” kéo đối phương chạy theo. Bây giờ nhớ lại thì đúng là thì con mẹ nó chẳng phải là hãm hại người khác hay sao!
Tiêu Thần cãi chày cãi cối không chịu nhận lỗi, gã cắn chặt răng nói:“Sợ cái gì, chúng ta cứ chạy đến chỗ có nhiều người. Ta không tin bọn họ dám hành hung.”
“Biện pháp hay!”
Nguyên Minh Tử gật đầu không ngừng, y đâu có ý kiến gì đâu.
Trần Tịch ở bên cạnh không biết làm gì hơn là thở dài thườn thượt. Hắn rất muốn thề là thật sự mình chỉ đi ngang qua.
......
Ba người chạy càng lúc càng xa, cuối cùng chạy ra khỏi Khô Mộc Lâm.
“Có người, quả nhiên phía trước có người! Ha ha --”
“Đợi chút! Phía trước đợi một chút nào!”
Vừa nhìn thấy phía trước có một đoàn Tiên Nô đang đi, ba người bọn Tiêu Thần vội vàng chạy vọt đến.
Nhóm Tiên Nô này đột nhiên nghe ở phía sau có người lớn tiếng gọi thì đi chậm lại và quay đầu lại nhìn. Không nhìn thì thôi, vừa mới nhìn thấy thì sắc mặt người người đại biến, tiếp theo cả nhóm chạy như điên cứ như người sống thấy quỷ.
“Thế...... Thế là thế nào!?”
Cả ba người nhóm Tiêu Thần đồng thời trợn tròn mắt, chẳng lẽ mình quát rất đáng sợ làm mọi người khiếp sợ chạy mất sao?
Vừa ngừng lại một chút thì một đám hung thần ác sát phía sau đã đuổi kịp. Chúng vây quanh ba người, hoá ra đám này có chừng hai mươi người.
“Chạy à! Ba thằng nhóc thối tha các ngươi sao không chạy nữa hả!?”
Tên cầm đầu là Hạ Khuê, khuôn mặt gã bình thường nhưng trong mắt ánh lên vẻ hằn học hung ác. Người này cũng có chút danh tiếng, là nô lệ của Ngự Khí Tông ở Thiên Uyên Sơn Mạch. Bởi gã sống lâu lên lão làng nên tập hợp thủ hạ tạo thành một băng nhóm đầu gấu chuyên cướp đoạt của người khác.
Chúng định ra quy củ ngầm là Tiên Nô mới tới phải nộp một nửa Tiên Thạch kiếm được lần đầu tiên. Hạ Khuê để mấy tên thủ hạ của mình đi thu, gã không ngờ có kẻ đui mù dám đánh huynh đệ của mình.
Sau khi nghe được báo cáo, Hạ Khuê giận tím mặt. Một tên tiện nô mới tới dám đánh thủ hạ của mình! Thù này không trả thì đúng là ông trời bị lật rồi!
Kết quả là Hạ Khuê không nói hai lời, lập tức dẫn cả đám đàn em đuổi đến đây rồi gây ra một màn hỗn loạn như vừa rồi.
......
Nhìn khắp nơi không thấy có đường nào trốn thoát.
Tiêu Thần thấy thế dứt khoát vứt hết lo lắng mà nói một cách cứng cỏi:“Ta bảo mấy người kia nhé, các ngươi mặt dày mày dạn đuổi theo ta làm cái gì? Ta tuy rằng ngọc thụ lâm phong, tiêu sái bất phàm, nhưng không có hứng thú đối với đàn ông, các ngươi......”
Thanh âm đột nhiên ngừng lại, Minh Nguyên Tử giơ tay bịt miệng hắn, rồi sau đó làm bộ nhăn mặt mà nói:“Thật có lỗi thật có lỗi, đầu óc của hắn có vấn đề, các đại nhân đừng chấp tiểu nhân, thả chúng ta thôi!”
Trần Tịch thối lui một bước, vẻ mặt đờ đẫn nói:“Không.... không liên quan đến ta, ta không biết gì cả, ta chỉ tình cờ đi ngang qua.”
“Giả vờ đi, các ngươi tiếp tục giả vờ đi! Xem các ngươi làm trò mẹ gì?”
Hạ Khuê nghe vậy tức giận cười lớn, mình mà tin lời nói của đối phương thì đúng là đồ ngốc nghếch.
Tiêu Thần chường cái vẻ mặt lưu manh ra nói:“Vậy rốt cuộc các ngươi muốn gì?”
“Muốn gì hả?”
Hạ Khuê không vội hạ thủ vì đã vây được cả đám lại rồi. Hắn gãi gãi má rồi lạnh lùng cười nói:“Có biết vì sao vừa rồi những người kia nhìn tháy các ngươi lại bỏ chạy không?”
“Không biết.”
Ba người đồng thời lắc đầu.
Hạ Khuê hài lòng đáp lại:“Đó là bởi vì bọn họ thấy chúng ta đang truy bắt ngươi, bọn họ sợ chúng ta.”
Ba người giật mình chợt hiểu.
Hòa hoãn lại cảm xúc, Hạ Khuê lại hỏi:“Vậy các ngươi có biết tại sao bọn họ sợ hãi chúng ta không?”
“......” Ba người không nói gì, lại lắc lắc đầu.
Hạ Khuê đắc ý nói:“Đó là bởi vì bọn họ biết chúng ta rất mạnh, nếu đắc tội chúng ta sẽ không có kết cục tốt, cho nên bọn họ không dám xen vào việc của người khác, thấy chúng ta liền lẩn đi mất.”
“......” Ba người lại không nói gì.
Bỗng nhiên, ngón tay Trần Tịch chỉ vào một nơi cách đó không xa nói:“Tại sao hắn không trốn? Hắn cũng tình cờ đi ngang qua sao.”
“Gì!”
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay Trần Tịch chỉ thì thấy trong đám Tiên Nô vừa chạy đi mất vẫn còn một người vẫn đứng nguyên tại chỗ, hơn nữa mặt còn tươi cười cứ như đang xem diễn tuồng.
Người này là Bạch Mộc Trần
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.