Tiên Ấn

Quyển 2 - Chương 195: Cô Độc Cùng Trầm Mặc

Tử Mộc Vạn Quân

01/06/2018

Bên trong một mảnh hỗn độn có một tia sáng nhỏ dần dần khuếch trương ra.

Bóng tối bị xua đi, sự khủng bố bị trấn áp khiến cho đầu óc Vân Tố chợt trở nên thanh minh hơn một chút.

Thuở nhỏ không cha, không bao lâu sau đó thì mẹ mất, bị đồng môn xa lánh, bị trưởng bối đối xử lạnh lùng.

Mười năm thành đan, trăm năm thành Thiên Tiên, ngàn năm thành Đại La, thời gian của nàng chỉ toàn tu hành mà thôi.

Tình người ấm lạnh, phiền não ưu thương, buồn đau vui sướng đều không biết kể với ai, chỉ có cô độc và trầm mặc trong thời gian dài!

. . .

Vân Tố chậm rãi mở hai mắt, các suy nghĩ rối rắm vẫn quanh quẩn trong đầu, có chút mê mang, có chút phiền muộn.

"Tỉnh?"

Một giọng nói nhẹ nhàng truyền vào trong tai, Vân Tố đứng dậy và chậm rãi quay đầu, chỉ thấy cách đó không xa có một gã nam tử đang lẳng lặng ngồi, nụ cười hài lòng của hắn in vào trong mắt khiến cho người ta đột nhiên có cảm giác yên bình. Chẳng qua, giờ phút này Vân Tố giống như đã mất hồn nên thủy chung vẫn giữ thái độ trầm mặc.

"Vân Tố cô nương, hiện tại cảm giác như thế nào? Có chỗ nào cảm thấy không khoẻ không?"

". . ."

Vẫn là trầm mặc.

"Ha hả, Vân Tố cô nương cứ yên tâm, trong này rất an toàn."

". . ."

Vẫn trầm mặc như cũ.

"Một khi cô nương không muốn nói chuyện thì cứ nghỉ ngơi cho khỏe nhé, tại hạ cáo lui. . ."

Bạch Mộc Trần không có thất vọng, cũng không có miễn cưỡng, sau khi tự châm lên một đoạn nhỏ Ngưng Thần Mộc liền chuẩn bị rời khỏi căn phòng.

"Đây là nơi nào?"

"Ách!"

Bạch Mộc Trần nghe Vân Tố mở miệng, vẻ mặt nao nao, rồi lại ngồi xuống: "Nơi đây chính là biệt viện trong Tàng Thư Lâu của Nam Môn thị tộc, bình thường không có ai đến quấy rầy."

"Nam Môn thị tộc?"

Thấy sắc mặt Vân Tố nghi hoặc, Bạch Mộc Trần liền kiên nhẫn giải thích:"Nam Môn thị tộc là một thị tộc nhỏ trên dãy núi Cảnh Lan thuộc Tây Phượng Lân, chịu sự quản hạt của Thiên Vi Phủ, cô nương chưa từng nghe đến bao giờ cũng là chuyện bình thường."

"A. . ."

Vân Tố lạnh nhạt đáp lời:"Nói như vậy thì ta vẫn còn ở Phượng Lân Châu tại Nhất Trung Thiên."

"Đúng vậy, trong này vẫn là Phượng Lân Châu tại Nhất Trung Thiên."

Bạch Mộc Trần gật gật đầu, rồi sau đó tâm tình có hơi nặng nề. Hiện tại hắn có thể khẳng định Vân Tố chính là một trong hai nhân vật chính trong trận chiến Kim Tiên năm đó, còn thân phận của người đối địch chỉ sợ càng không đơn giản. Bởi vậy thân phận Vân Tố cực kỳ mẫn cảm, một khi việc này bị tiết lộ đi ra ngoài thì đừng nói mẹ con Ôn Nhã mà ngay cả Nam Môn thị tộc đều phải chịu liên lụy.

". . ."

Hai người đều có tâm sự nên đều yên lặng mà không nói gì.



Một lúc sau, Vân Tố tựa hồ nhớ tới cái gì: "Ngươi gọi là Bạch. . . Mộc Trần?"

"Ha ha, mới gặp mặt một lần thế mà cô nương còn nhớ rõ tại hạ."

Bạch Mộc Trần cười khổ vuốt vuốt cái mũi, không khỏi nhớ tới tình cảnh hai người gặp mặt lần đầu tiên. Khi đó, hắn đang tu hành trong "Tàn Thư Tập" của Cổ Thiên Hành thì Vân Tố đột nhiên hàng lâm, mang theo uy thế của Đại La Kim Tiên, cùng với thân phận tôn quý, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Khó có thể hiểu tại sao mình chỉ là một tiên nô mà có thể được đường đường Đại La Kim Tiên nhớ kỹ.

Đáng ra Bạch Mộc Trần phải vui mừng đắc ý mới đúng, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng hắn không có một chút kích động nào, mà ngược lại có chút buồn rầu vô cớ.

"Là ngươi đã cứu ta?"

Giọng nói của Vân Tố rất bình thản, khuôn mặt nhìn như hòa nhã nhưng lại mang theo một tia lạnh lùng cự người ở ngoài ngàn dặm.

Bạch Mộc Trần lơ đễnh, lắc lắc đầu nói với vẻ lạnh nhạt: "Thật sự mà nói thì cô nương cũng không tính là do tại hạ cứu, ta tin rằng lấy thần thông của cô nương thì mặc dù không có ta hỗ trợ, cô nương cũng sẽ tự mình tỉnh lại, không phải sao. . . Nếu như quả thật muốn nói đến trợ giúp thì là Ôn Nhã phu nhân cùng Ức Khổ tiểu thư đã giúp cho cô nương tìm một địa điểm yên thân."

"Ân chính là ân, Vân Tố sẽ nhớ ở trong lòng."

Dứt lời, Vân Tố ngồi khoanh chân, nhắm mắt lại, đưa tâm thần chìm vào trong cơ thể.

Bạch Mộc Trần thấy thế, vốn không nghĩ tiếp tục quấy rầy, nhưng hắn do dự một lần, cuối cùng vẫn hỏi: "Vân Tố cô nương, ta biết ngươi có thể không muốn trả lời, nhưng ta vẫn muốn hỏi một chút, Cổ tiền bối. . . hiện tại thế nào? Có mạnh khỏe hay không?"

". . ."

Vân Tố không trả lời, không biết là có nghe được hay không nữa.

"Tại hạ sẽ đợi một ngày cô nương trả lời, vậy không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi nữa, tại hạ cáo lui."

Bạch Mộc Trần thở dài vô cùng thất vọng, sau đó lặng yên rời đi.

Đợi sau khi Bạch Mộc Trần đi rồi, Vân Tố mới khẽ mở mắt, xuyên thấu qua cánh cửa sổ nhìn bóng dáng xa xa mà suy nghĩ xuất thần.

. . .

————————————

Bức màn chiến tranh trong dãy núi Cảnh Lan rốt cục được vén lên, Nam Môn thị tộc cùng ba đại tiên phủ tranh đấu rất kịch liệt, cơ hồ mỗi ngày đều có không ít thương vong.

Vừa mới bắt đầu, ba đại tiên phủ tuy rằng cảm thấy kinh dị đối với sự phản kích sắc bén của Nam Môn thị tộc, nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao cũng là thị tộc mấy ngàn năm, nếu không có một chút năng lực chống cự nào thì bọn họ cũng sẽ không tin.

Nhưng mà trong các cuộc chiến đấu kế tiếp thì nhất thời ba đại tiên phủ bắt đầu cảm thấy tối tăm mặt mũi.

Từng đạo hàn mang bay vùn vụt, phòng ngự của pháp y bình thường căn bản không thể ngăn cản, không chết cũng tàn phế!

Từng quả cầu lửa nóng rực nổ mạnh khiến cho trận hình hoàn hảo chỉ trong khoảnh khắc đã bị đánh cho liêu xiêu, quân lính tan rã!

Chuyện gì thế này! ?

Một thị tộc nho nhỏ mà có thể tổ chức thế công cường đại như vậy ư! ?

Cho dù tiên sĩ của ba đại tiên phủ có tu vi cao, nhưng làm sao mà chống được cuồng oanh loạn tạc như vậy nên thương vong không ngừng tăng cao.

Ngược lại, dưới sự yểm hộ của trận pháp thì số lượng tử vong của Nam Môn thị tộc cực kỳ bé nhỏ, khiến cho chín vị Thiên Tiên như Liễu Đạo Tề cũng đều phải xuất thủ. Dù là như thế, Nam Môn thị tộc vẫn đứng sừng sững như cũ, căn bản không bị dao động chút nào.

Mà chuyện làm cho bọn người Liễu Đạo Tề càng đau đầu hơn còn ở phía sau.

Không biết từ khi nào thì phía phụ cận bên ngoài Nam Môn thị tộc đột nhiên xuất hiện một đám tiên sĩ lai lịch không rõ, tu vi đám tiên sĩ này có cao có thấp, thủ đoạn khác nhau, hoặc ẩn núp đánh lén, hoặc ngăn chặn quấy rầy, một kích không trúng lập tức chạy đi, không ham chiến chút nào. Bọn họ luôn trăm phương nghìn kế quấy rầy bố cục của ba đại tiên phủ, ảnh hưởng đến thế công của ba đại tiên phủ khiến cho bọn người Liễu Đạo Tề không làm gì được.



Bởi vậy, theo thời gian càng ngày càng kéo dài, ba đại tiên phủ chẳng những không có cảm thấy thoải mái, ngược lại áp lực càng lúc càng lớn, có cảm giác như đang lâm vào vũng bùn vậy.

. . .

Tại khoảng sân phía trước Tàng Thư Lâu.

Con chồn tiên nhỏ đang lặng yên nằm sấp dưới bóng cây đại thụ, hai con mắt tò mò nhìn về phía bên cạnh.

_ "Đan đạo vi tâm, thiên địa vi niệm, vạn linh chú thân, hóa kiếp thành thần. . ."

"Dĩ đan nhập đạo, tiện thị dĩ tâm nhập đạo, đan nhục trúc kỳ căn, đan lực chính kỳ cơ, đan linh hóa kỳ thần, đan hỏa luyện kỳ tâm. . ."

""Đan hữu danh, trường vu vạn cổ, đan hữu linh, dung vu vạn vật, đan hữu tình, ký vu vạn linh. . ." _

. . .

Bạch Mộc Trần giảng giải tỉ mỉ những vấn đề quan trọng trong đan đạo cho tiểu Ức Khổ, đồng thời truyền thụ cảm ngộ của chính mình cho đối phương.

Thượng cổ đan đạo, hướng thẳng đến căn nguyên.

Đi sâu vào giảng giải, tiểu Ức Khổ càng ngày càng nhíu chặt lông mày, có đôi khi thậm chí cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Mỗi lúc như thế, Bạch Mộc Trần lại dừng lại, để cho bản thân tiểu Ức Khổ tự lĩnh hội cảm ngộ. Lão sư chính là lão sư, có thể dẫn đường, chỉ ra phương hướng cho đệ tử, có thể chỉ ra sai lầm của đệ tử nhưng không thể lý giải "đạo lý" thay cho đệ tử được.

"Bạch tiên sinh. . ."

Ôn Nhã từ xa xa bước đến vội vàng, thấy tiểu Ức Khổ đang chăm chú suy nghĩ liền không quấy rầy.

"Ra mắt phu nhân. . ."

Bạch Mộc Trần tiến lên chào, Ôn Nhã dẫn hắn đi sang bên cạnh.

"Bạch tiên sinh, ta vừa đi tìm hiểu tin tức, nghe nói lần này ba đại tiên phủ chết rất nhiều người, xem ra không bao lâu nữa thì thị tộc có thể giải trừ nguy cơ, tiên sinh thật sự là thần cơ diệu toán a!"

Ôn Nhã tràn đầy vui sướng, nhịn không được khen ngợi Bạch Mộc Trần một phen.

"A. . ."

Bạch Mộc Trần gật gật đầu với vẻ lạnh nhạt, không có tỏ vẻ cao hứng, mà cũng không có tỏ vẻ lo lắng.

Thấy tình hình như vậy, Ôn Nhã nghi hoặc không thôi: "Sao thế, chẳng lẽ tiên sinh không cao hứng sao? Nói như thế nào đi nữa thì thị tộc an toàn nghĩa là chúng ta cũng có thể yên ổn không ít."

"Phu nhân nghĩ hơi nhiều , không phải là tại hạ mất hứng, chỉ có điều. . ."

Dừng một chút, Bạch Mộc Trần cười cười rồi nói: "Đây chỉ là vừa mới bắt đầu thôi, thế lực của ba đại tiên phủ đâu chỉ có một chút như trước mắt. Hiện tại Nam Môn thị tộc có thể đứng vững được trước thế công của ba đại tiên phủ, rồi phản kích mãnh liệt với đối phương, nhưng không có nghĩa là Nam Môn thị tộc có tiền vốn để chống lại ba đại tiên phủ, nếu đối phương hướng bên trên xin giúp đỡ thì chuyện Nam Môn thị tộc bị diệt chỉ là trong khoảnh khắc mà thôi."

"A! Này. . ."

Ôn Nhã cả kinh trong lòng, lúc này mới phát hiện rằng mình suy nghĩ quá đơn giản: "Vậy. . . Vậy tình huống hiện tại như thế. . . sẽ càng chọc giận ba đại tiên phủ thêm hay không?"

Bạch Mộc Trần nhìn bầu trời xám xịt rồi nói: "Không có việc gì, tình huống hiện tại tốt lắm, muốn đạt được quyền lợi đối thoại công bằng thì nhất định phải xuất ra thực lực tương ứng, nếu không hết thảy đều là nói suông mà thôi."

"Phu nhân yên tâm, nguy cơ là nguy hiểm nhưng cũng là cơ hội, tin rằng đám người gia chủ bọn họ đều có ý định rồi."

Nghe Bạch Mộc Trần an ủi, sầu lo trong lòng Ôn Nhã phai nhạt đi không ít, lúc này mới chuyển đề tài sang chuyện khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook