Quyển 2 - Chương 20: Công pháp tràn lan.
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
Thiên Khung lâu, đang lúc người đến người đi, buôn bán qua lại vô cùng náo nhiệt.
Vậy mà ngay lúc này, cả căn lầu chợt rung động, mọi người còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy hai mắt hoa lên, thoáng chốc đã ở ngoài căn lầu.
“Hả! Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cái gì thế? Đang bán hàng cơ mà?”
“Vừa rồi là cấm chế Di Không, chắc Thiên Khung lâu có chuyện rồi.”
“Ai mà biết được.”
๑๑۩۞۩๑๑
Đám tiên sĩ vừa sợ vừa ngạc nhiên, bàn luận ầm ĩ, thậm chí có người còn đưa thần thức vào dò xét, song lại bị một lực lượng vô hình đẩy ra.
Hiển nhiên, Thiên Khung lâu bất ngờ mở cấm chế, chắc chắn đã có chuyện lớn. Bằng vào thế lực như Thiên Khung lâu, nếu quả thực có chuyện cũng không phải việc tiên sĩ bình thường như họ nhúng tay vào được
Không bao lâu sau, mọi người thấy có đợi cũng khong được gì, bất đắc dĩ bỏ đi.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong phòng khách, Tần Đông Vũ chăm chú nhìn Sài Lục, trong lòng nảy sinh vô số suy nghĩ.
Tần Đông Vũ dẫu thất vọng, dẫu không ngừng tự trách, song y khong hề ngu ngốc. Ngược lại, y quản lý Thiên Khung lâu rất tốt, từ đó có thể thấy thủ đoạn và tâm trí của y. Thậm chí y đã từng nghĩ, đối mặt với tin tức quan trọng như thế, liệu có nên giết người diệt khẩu, cắt đứt hậu hoạn hay không.
Có điều Tần Đông Vũ dẫu sao cũng không phải người tàn nhẫn, mặc dù tâm trạng y rất phức tạp nhưng vẫn không thật sự ra tay.
๑๑۩۞۩๑๑
Im lặng một lúc lâu, Tần Đông Vũ từ từ mở miệng nói: “Lão Sài, công pháp này lão kiếm được từ đâu? Trên đó có ghi cần dùng tiên chủng làm vật dẫn, ngươi đã thử tu luyện chưa? Có được thật không? Có vấn đề gì không?”
Tần Đông Vũ hỏi liền mấy câu, tay trái nắm ngọc giản run run, khó nén nổi sự kích động trong lòng. Tâm trạng y như một kẻ kẹt dưới đáy vực sâu tuyệt vọng lại thấy được một tia hy vọng, thấy được dũng khí tiếp tục sống sót.
Sài Lục nghiêm mặt nói: “Không dám dối Tần lâu chủ, côn pháp tu luyện cho tán tiên này ta mua được từ một tiên nô, còn về nguồn gốc xuất xứ, không ai biết, bởi đối phương cũngc hỉ mua lại từ nơi khác.”
“Ngươi... ngươi nói cái gì? Mua... mua được?”
Tần Đông Vũ sửng sốt, vật quý giá vậy lại có người đem đi bán? Chẳng lẽ y điên rồi hay sao? Hay phải nói sự vật thay đổi quá nhanh, y đã lạc hậu rồi?”
“Công pháp này quả thật là mua được.”
Sài Lục gật đầu rồi nói tiếp: “Tiên chủng cho dù đáng quý nhưng cũng không khó lấy được, tin rằng chuyện này với Tần lâu chủ không có gì khó khăn.... Về phần công pháp này, ta và vài người bạn tốt đã thử tu luyện, quả thực có tác dụng, hơn nữa tạm thời chưa phát sinh bất cứ vấn đề gì. Nửa năm nay chúng ta vẫn đang tu luyện công pháp này, mặc dù không bằng được tiên sĩ chính thống nhưng tiên nguyên trong cơ thể rõ ràng tăng trưởng không ít, đại khái gấp đôi bình thường, có thể giúp chúng ta mau chóng đề cao tu vi, thậm chí có thể thi triển tiên thuật...”
Dứt lời, Sài Lục tập trung tâm thần, miệng phun ra một vật nho nhỏ lấp lánh ánh sáng.
“Đây... đây là tiên chủng?”
Khuôn mặt Tần Đông Vũ lộ vẻ kinh sợ, thần thức cường đại quét qua Sài Lục, phát hiện trong cơ thể gã quả thực đã xuất hiện mạch luân, vận chuyển được tiên nguyên.
Thân là thiếu gia của một đại tộc trên thượng giới, sao y không hiểu ý nghĩa của mạch luân, nếu nói tiên căn ngưng tụ thành tiên chủng là căn cơ để bước lên tiên đạo, vậy mạch luân chính là căn bản để tu luyện pháp thân. Có tiên căn, có mạch luân, tán tiên cũng chẳng còn là thân thể không căn nguyên nữa, xét trên một ý nghĩa khác quả không khác gì tiên sĩ, chỉ có thiên tư không bằng mà thôi.
“Tán tiên vốn là kẻ không có căn nguyên, chỉ có thể tìm vật khác thay thế, đây chính là đạo của trời cao, lấy chỗ thừa bù vào chỗ thiếu, tiền bối đã sáng lập ra công pháp này chắc chắn là người học thức phi phàm.”
Tần Đông Vũ vô cùng thán phục, lòng không còn nghi ngờ. Vài ngàn năm buồn khổ trong chốc lát đã tiêu tan thành mây khói, tâm tư xúc động như muốn hét lớn lên, đủ mọi cảm xúc dâng trào trong cõi lòng.
๑๑۩۞۩๑๑
Đợi tâm tình bình tĩnh lại, Tần Đông Vũ mới nói: “Lão Sài, lần này Tần mỗ thiếu ngươi một nhân tình lớn, nói đi, ngươi muốn ta làm gì?”
Tần Đông Vũ là người đứng đầu Thiên Khung lâu, tâm tư thông tuệ, đối phương vượt ngàn dặm xa tới chỉ để đưa bộ công pháp tu luyện cho tán tiên này, chắc chắn có chuyện muốn cầu mình.
Sài Lục cười khổ một tiếng: “Tần lâu chủ, không ai muốn làm tôi tớ cả đời, ngươi nghĩ có đúng không?”
Tần Đông Vũ khẽ vuốt cằm, đều là tán tiên, y hiểu rất rõ tâm tư của đối phương.
“Có lẽ.... đây là một cơ hội cho chúng ta thay đổi vận mệnh.”
Dừng một chút, Sài Lục lại nói tiếp: “Tần lâu chủ, ngươi nói xem, nếu tiên sĩ chính thống biết tới bộ tiên pháp này, sẽ phản ứng ra sao?”
“Cái này...”
Tần Đông Vũ sắc mặt nặng nề đáp: “Tán tiên bị người người kỳ thị, nếu để tiên sĩ chính thống biết tới công pháp này chắc chắn sẽ tạo thành một trận mưa máy. Nhất là Phi Thăng điện, chắc chắn họ sẽ không ngồi yên... không khéo còn gây họa lớn cho tán tiên.”
“Không sai!”
Sài Lục cũng lộ vẻ đồng ý: “Không thế lực nào đồng ý để tán tiên quật khởi, điều này khiến lợi ích của các thế lực bị ảnh hưởng quá lớn, vì vậy bộ công pháp tán tiên này là một con dao hai lưỡi, nếu dùng tốt, tán tiên có thể thay đổi vận mệnh, còn dùng không tốt...”
Nói tới đây, Sài Lục ngừng lại, hậu quả khong nói cũng hay.
“Cái này thì chưa chắc!”
Tần Đông Vũ nhíu mày, tự tin hiên ngang nói: “Toàn bộ Tiên Giới, tán tiên không dưới ngàn vạn, nếu ai cũng có công pháp tu hành này, bọn họ vốn chẳng thể giết hết được. Huống hồ, theo ta biết, trong thị tộc tiên gia như ta, đệ tử trực hệ phải chuyển tu tán tiên cũng chẳng ít, bọn họ đều có trưởng bối chiếu cố, ai dám làm gì?”
“Đúng đúng đúng!”
Sài Lục hai mắt sáng lên, tiếp lời: “Chỉ cần Tần lâu chủ đem công pháp này truyền lên thượng giới, khi đó người khác muốn cấm cũng chẳng được, đây mới thực là căn cơ thay đổi địa vị của tán tiên.”
Tần Đông Vũ gật đầu mỉm cười nói: “Đâu chỉ như vậy, nay chiến trường tiên ma đã mở, nếu thực lực của tán tiên trên chiến trường có thể tăng lên, phần thắng cho tiên giới cũng sẽ thêm được một phần, những thế lực kia chắc chắn sẽ không vì cái lợi nhỏ mà bỏ chị tốt thất lớn, cho nên chúng ta không cần lo lắng.”
“Tần lâu chủ quả nhiên anh minh.”
Sài Lục sắc mặt mừng rỡ, tâm trạng vốn đang thấp thỏm cũng bình tĩnh lại, chờ mọi chuyện thành công, gã cũng không cần lén lút tu luyện nữa.
Đại sự đã định, hai người vô cùng hưng phấn, cầm chén rượu lên, hào hứng uống một hơi cạn sạch.
๑๑۩۞۩๑๑
Tây Phượng lân, trên bầu trời vực sâu hiểm trở, một thương đội dài bao gồm rất nhiều thuyền mây đang lặng lẽ đi qua.
Ngay lúc này, phía dưới đột nhiên xuất hiện điểm lạ, một khí tức âm trầm trong phút chốc đã bao phủ toàn bộ vực sâu.
“Dừng lại!”
Một tiếng quát lớn vang lên, đội ngũ lập tức ngừng vận chuyển.
Thủ lĩnh của thương đội bước lên phía trước, lạnh giọng hét lớn: “Người anh em ở đâu, không thấy biểu tượng thương hội chúng ta hay sao? Chúng ta là thương đội của Lạc gia Thiên Thương thành, mong mọi người tránh đường.”
“...”
Bên dưới vẫn im lặng như tờ khiến mọi người có cảm giác áp bức.
Chỉ trong chốc lát, một luồng sát ý bốc lên, xông thẳng tới thuyền mây trên không trung,.
“ Giết !”
“ Giết ! Giết ! Giết !”
……
Vài trăm bóng người cùng lúc bay lên khiến thương đội kia không phản ứng kịp, thoáng cái đã thương vong trầm trọng.
Người cầm đầy chỉ là chân tiên cửu phẩm, làm sao chống nổi đòn tấn công của mấy trăm chân tiên, bất đắc dĩ phải quay thuyền rút lui.
“Mau rút lui.”
Thấy thủ lĩnh rút lui, đám người còn lại cũng rối rít bỏ chạy, chỉ có một số ít tiên nổ làm công không thoát được, đành nhắm mắt chết oan.
๑๑۩۞۩๑๑
“Ha ha, tam đầu lĩnh, thu hoạch lần này không tồi, là thương đội của Lạc gia.”
“Lạc gia cái chó gì, gặp phải đạo tặc Khô Cốt chúng ta chẳng phải vẫn bị cướp sao, ha ha ha!”
“Không sai không sai, nếu không phải chúng chạy nhanh, hôm nay có giết sạch cũng được.”
“Đi, mau mang đồ về, để cho đại đầu lĩnh vui vẻ một chút nào!”
๑๑۩۞۩๑๑
Lấy được thuyền mây, mấy trăm tiên tặc vô cùng phấn khởi.
“Hả? Tam đầu lĩnh, ngài mau xem xem, ta... ta phát hiện thứ gì này?”
Câu nói của một tên lâu la thu hút sự chú ý của mọi người, có vẻ như y phát hiện ra một thứ gì đó trong túi trữ vật.
“ Sao ? Phát hiện ra bảo bối gì? ”
Một giọng nói hùng hậu vang lên, một gã cao lớn vóc dang khôi ngô rẽ đám đông bước tới, người này chính là tam đầu lĩnh trong lời tên tiểu lâu la.
“Tam đầu lĩnh, túi trữ vật này phát hiện trên người một tiên nô, trong đó có một ngọc giản...”
Thấy vẻ mặt kỳ lạ của tên tiểu lâu la, tam đầu lĩnh bèn đưa thần thức vào, trực tiếp tra xét bên trong ngọc giản.
“Đây... đây là.... sao có thể!”
Tam đầu lĩnh vừa xem qua, sắc mặt đã lộ vẻ khó tin khiến đám lâu la xung quanh càng thêm tò mò.
“Thế nào rồi, tam đầu lĩnh?”
“Đúng vậy, tam đầu lĩnh, có phải bí tịch tiên đạo hay kỳ thuật gì đó không?”
“Không thể nào! Chỉ một tên tiên nô thì có thứ gì tốt chứ?”
“Rốt cuộc là gì vậy?”
Nghe các huynh đệ dò hỏi, tam đầu lĩnh nhanh chóng khôi phục tinh thần.
“Xảy ra chuyện rồi, chuyện lớn rồi.”
Tam đầu lĩnh vẻ mặt phức tạp, nói gằn từng chữ: “Đây là công pháp tu luyện của tán tiên.”
“...”
Mọi âm thanh đều im bặt, câu nói của tam đầu lĩnh khiến đám lâu la trợn tròn mắt há hốc mồm.
Vậy mà ngay lúc này, cả căn lầu chợt rung động, mọi người còn chưa kịp phản ứng gì đã thấy hai mắt hoa lên, thoáng chốc đã ở ngoài căn lầu.
“Hả! Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cái gì thế? Đang bán hàng cơ mà?”
“Vừa rồi là cấm chế Di Không, chắc Thiên Khung lâu có chuyện rồi.”
“Ai mà biết được.”
๑๑۩۞۩๑๑
Đám tiên sĩ vừa sợ vừa ngạc nhiên, bàn luận ầm ĩ, thậm chí có người còn đưa thần thức vào dò xét, song lại bị một lực lượng vô hình đẩy ra.
Hiển nhiên, Thiên Khung lâu bất ngờ mở cấm chế, chắc chắn đã có chuyện lớn. Bằng vào thế lực như Thiên Khung lâu, nếu quả thực có chuyện cũng không phải việc tiên sĩ bình thường như họ nhúng tay vào được
Không bao lâu sau, mọi người thấy có đợi cũng khong được gì, bất đắc dĩ bỏ đi.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong phòng khách, Tần Đông Vũ chăm chú nhìn Sài Lục, trong lòng nảy sinh vô số suy nghĩ.
Tần Đông Vũ dẫu thất vọng, dẫu không ngừng tự trách, song y khong hề ngu ngốc. Ngược lại, y quản lý Thiên Khung lâu rất tốt, từ đó có thể thấy thủ đoạn và tâm trí của y. Thậm chí y đã từng nghĩ, đối mặt với tin tức quan trọng như thế, liệu có nên giết người diệt khẩu, cắt đứt hậu hoạn hay không.
Có điều Tần Đông Vũ dẫu sao cũng không phải người tàn nhẫn, mặc dù tâm trạng y rất phức tạp nhưng vẫn không thật sự ra tay.
๑๑۩۞۩๑๑
Im lặng một lúc lâu, Tần Đông Vũ từ từ mở miệng nói: “Lão Sài, công pháp này lão kiếm được từ đâu? Trên đó có ghi cần dùng tiên chủng làm vật dẫn, ngươi đã thử tu luyện chưa? Có được thật không? Có vấn đề gì không?”
Tần Đông Vũ hỏi liền mấy câu, tay trái nắm ngọc giản run run, khó nén nổi sự kích động trong lòng. Tâm trạng y như một kẻ kẹt dưới đáy vực sâu tuyệt vọng lại thấy được một tia hy vọng, thấy được dũng khí tiếp tục sống sót.
Sài Lục nghiêm mặt nói: “Không dám dối Tần lâu chủ, côn pháp tu luyện cho tán tiên này ta mua được từ một tiên nô, còn về nguồn gốc xuất xứ, không ai biết, bởi đối phương cũngc hỉ mua lại từ nơi khác.”
“Ngươi... ngươi nói cái gì? Mua... mua được?”
Tần Đông Vũ sửng sốt, vật quý giá vậy lại có người đem đi bán? Chẳng lẽ y điên rồi hay sao? Hay phải nói sự vật thay đổi quá nhanh, y đã lạc hậu rồi?”
“Công pháp này quả thật là mua được.”
Sài Lục gật đầu rồi nói tiếp: “Tiên chủng cho dù đáng quý nhưng cũng không khó lấy được, tin rằng chuyện này với Tần lâu chủ không có gì khó khăn.... Về phần công pháp này, ta và vài người bạn tốt đã thử tu luyện, quả thực có tác dụng, hơn nữa tạm thời chưa phát sinh bất cứ vấn đề gì. Nửa năm nay chúng ta vẫn đang tu luyện công pháp này, mặc dù không bằng được tiên sĩ chính thống nhưng tiên nguyên trong cơ thể rõ ràng tăng trưởng không ít, đại khái gấp đôi bình thường, có thể giúp chúng ta mau chóng đề cao tu vi, thậm chí có thể thi triển tiên thuật...”
Dứt lời, Sài Lục tập trung tâm thần, miệng phun ra một vật nho nhỏ lấp lánh ánh sáng.
“Đây... đây là tiên chủng?”
Khuôn mặt Tần Đông Vũ lộ vẻ kinh sợ, thần thức cường đại quét qua Sài Lục, phát hiện trong cơ thể gã quả thực đã xuất hiện mạch luân, vận chuyển được tiên nguyên.
Thân là thiếu gia của một đại tộc trên thượng giới, sao y không hiểu ý nghĩa của mạch luân, nếu nói tiên căn ngưng tụ thành tiên chủng là căn cơ để bước lên tiên đạo, vậy mạch luân chính là căn bản để tu luyện pháp thân. Có tiên căn, có mạch luân, tán tiên cũng chẳng còn là thân thể không căn nguyên nữa, xét trên một ý nghĩa khác quả không khác gì tiên sĩ, chỉ có thiên tư không bằng mà thôi.
“Tán tiên vốn là kẻ không có căn nguyên, chỉ có thể tìm vật khác thay thế, đây chính là đạo của trời cao, lấy chỗ thừa bù vào chỗ thiếu, tiền bối đã sáng lập ra công pháp này chắc chắn là người học thức phi phàm.”
Tần Đông Vũ vô cùng thán phục, lòng không còn nghi ngờ. Vài ngàn năm buồn khổ trong chốc lát đã tiêu tan thành mây khói, tâm tư xúc động như muốn hét lớn lên, đủ mọi cảm xúc dâng trào trong cõi lòng.
๑๑۩۞۩๑๑
Đợi tâm tình bình tĩnh lại, Tần Đông Vũ mới nói: “Lão Sài, lần này Tần mỗ thiếu ngươi một nhân tình lớn, nói đi, ngươi muốn ta làm gì?”
Tần Đông Vũ là người đứng đầu Thiên Khung lâu, tâm tư thông tuệ, đối phương vượt ngàn dặm xa tới chỉ để đưa bộ công pháp tu luyện cho tán tiên này, chắc chắn có chuyện muốn cầu mình.
Sài Lục cười khổ một tiếng: “Tần lâu chủ, không ai muốn làm tôi tớ cả đời, ngươi nghĩ có đúng không?”
Tần Đông Vũ khẽ vuốt cằm, đều là tán tiên, y hiểu rất rõ tâm tư của đối phương.
“Có lẽ.... đây là một cơ hội cho chúng ta thay đổi vận mệnh.”
Dừng một chút, Sài Lục lại nói tiếp: “Tần lâu chủ, ngươi nói xem, nếu tiên sĩ chính thống biết tới bộ tiên pháp này, sẽ phản ứng ra sao?”
“Cái này...”
Tần Đông Vũ sắc mặt nặng nề đáp: “Tán tiên bị người người kỳ thị, nếu để tiên sĩ chính thống biết tới công pháp này chắc chắn sẽ tạo thành một trận mưa máy. Nhất là Phi Thăng điện, chắc chắn họ sẽ không ngồi yên... không khéo còn gây họa lớn cho tán tiên.”
“Không sai!”
Sài Lục cũng lộ vẻ đồng ý: “Không thế lực nào đồng ý để tán tiên quật khởi, điều này khiến lợi ích của các thế lực bị ảnh hưởng quá lớn, vì vậy bộ công pháp tán tiên này là một con dao hai lưỡi, nếu dùng tốt, tán tiên có thể thay đổi vận mệnh, còn dùng không tốt...”
Nói tới đây, Sài Lục ngừng lại, hậu quả khong nói cũng hay.
“Cái này thì chưa chắc!”
Tần Đông Vũ nhíu mày, tự tin hiên ngang nói: “Toàn bộ Tiên Giới, tán tiên không dưới ngàn vạn, nếu ai cũng có công pháp tu hành này, bọn họ vốn chẳng thể giết hết được. Huống hồ, theo ta biết, trong thị tộc tiên gia như ta, đệ tử trực hệ phải chuyển tu tán tiên cũng chẳng ít, bọn họ đều có trưởng bối chiếu cố, ai dám làm gì?”
“Đúng đúng đúng!”
Sài Lục hai mắt sáng lên, tiếp lời: “Chỉ cần Tần lâu chủ đem công pháp này truyền lên thượng giới, khi đó người khác muốn cấm cũng chẳng được, đây mới thực là căn cơ thay đổi địa vị của tán tiên.”
Tần Đông Vũ gật đầu mỉm cười nói: “Đâu chỉ như vậy, nay chiến trường tiên ma đã mở, nếu thực lực của tán tiên trên chiến trường có thể tăng lên, phần thắng cho tiên giới cũng sẽ thêm được một phần, những thế lực kia chắc chắn sẽ không vì cái lợi nhỏ mà bỏ chị tốt thất lớn, cho nên chúng ta không cần lo lắng.”
“Tần lâu chủ quả nhiên anh minh.”
Sài Lục sắc mặt mừng rỡ, tâm trạng vốn đang thấp thỏm cũng bình tĩnh lại, chờ mọi chuyện thành công, gã cũng không cần lén lút tu luyện nữa.
Đại sự đã định, hai người vô cùng hưng phấn, cầm chén rượu lên, hào hứng uống một hơi cạn sạch.
๑๑۩۞۩๑๑
Tây Phượng lân, trên bầu trời vực sâu hiểm trở, một thương đội dài bao gồm rất nhiều thuyền mây đang lặng lẽ đi qua.
Ngay lúc này, phía dưới đột nhiên xuất hiện điểm lạ, một khí tức âm trầm trong phút chốc đã bao phủ toàn bộ vực sâu.
“Dừng lại!”
Một tiếng quát lớn vang lên, đội ngũ lập tức ngừng vận chuyển.
Thủ lĩnh của thương đội bước lên phía trước, lạnh giọng hét lớn: “Người anh em ở đâu, không thấy biểu tượng thương hội chúng ta hay sao? Chúng ta là thương đội của Lạc gia Thiên Thương thành, mong mọi người tránh đường.”
“...”
Bên dưới vẫn im lặng như tờ khiến mọi người có cảm giác áp bức.
Chỉ trong chốc lát, một luồng sát ý bốc lên, xông thẳng tới thuyền mây trên không trung,.
“ Giết !”
“ Giết ! Giết ! Giết !”
……
Vài trăm bóng người cùng lúc bay lên khiến thương đội kia không phản ứng kịp, thoáng cái đã thương vong trầm trọng.
Người cầm đầy chỉ là chân tiên cửu phẩm, làm sao chống nổi đòn tấn công của mấy trăm chân tiên, bất đắc dĩ phải quay thuyền rút lui.
“Mau rút lui.”
Thấy thủ lĩnh rút lui, đám người còn lại cũng rối rít bỏ chạy, chỉ có một số ít tiên nổ làm công không thoát được, đành nhắm mắt chết oan.
๑๑۩۞۩๑๑
“Ha ha, tam đầu lĩnh, thu hoạch lần này không tồi, là thương đội của Lạc gia.”
“Lạc gia cái chó gì, gặp phải đạo tặc Khô Cốt chúng ta chẳng phải vẫn bị cướp sao, ha ha ha!”
“Không sai không sai, nếu không phải chúng chạy nhanh, hôm nay có giết sạch cũng được.”
“Đi, mau mang đồ về, để cho đại đầu lĩnh vui vẻ một chút nào!”
๑๑۩۞۩๑๑
Lấy được thuyền mây, mấy trăm tiên tặc vô cùng phấn khởi.
“Hả? Tam đầu lĩnh, ngài mau xem xem, ta... ta phát hiện thứ gì này?”
Câu nói của một tên lâu la thu hút sự chú ý của mọi người, có vẻ như y phát hiện ra một thứ gì đó trong túi trữ vật.
“ Sao ? Phát hiện ra bảo bối gì? ”
Một giọng nói hùng hậu vang lên, một gã cao lớn vóc dang khôi ngô rẽ đám đông bước tới, người này chính là tam đầu lĩnh trong lời tên tiểu lâu la.
“Tam đầu lĩnh, túi trữ vật này phát hiện trên người một tiên nô, trong đó có một ngọc giản...”
Thấy vẻ mặt kỳ lạ của tên tiểu lâu la, tam đầu lĩnh bèn đưa thần thức vào, trực tiếp tra xét bên trong ngọc giản.
“Đây... đây là.... sao có thể!”
Tam đầu lĩnh vừa xem qua, sắc mặt đã lộ vẻ khó tin khiến đám lâu la xung quanh càng thêm tò mò.
“Thế nào rồi, tam đầu lĩnh?”
“Đúng vậy, tam đầu lĩnh, có phải bí tịch tiên đạo hay kỳ thuật gì đó không?”
“Không thể nào! Chỉ một tên tiên nô thì có thứ gì tốt chứ?”
“Rốt cuộc là gì vậy?”
Nghe các huynh đệ dò hỏi, tam đầu lĩnh nhanh chóng khôi phục tinh thần.
“Xảy ra chuyện rồi, chuyện lớn rồi.”
Tam đầu lĩnh vẻ mặt phức tạp, nói gằn từng chữ: “Đây là công pháp tu luyện của tán tiên.”
“...”
Mọi âm thanh đều im bặt, câu nói của tam đầu lĩnh khiến đám lâu la trợn tròn mắt há hốc mồm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.