Tiên Ấn

Quyển 2 - Chương 91: Cực Mạch Đạo Thể.

Tử Mộc Vạn Quân

13/04/2013

Tiên đạo vốn dĩ là cướp đoạt thiên địa vạn vật, tu theo pháp thuật huyền diệu, là hành động nghịch thiên.

Nhưng vạn sự vạn mật luôn có một “mức độ” chính “mức độ” này đã hạn chế vạn vật tiến hóa phát triển, để tất cả các quy tắc có thể vận chuyển bình thường, như mặt trời lên mặt trời lặn, hoa nở hoa tàn, như xuân ấm thu lạnh, như chim bay thú chạy... Còn lôi kiếp thiên phạt, sinh sinh diệt diệt đều là do sinh linh vượt quá “mức độ” này nên mới có chữ “độ” trong độ kiếp.

Độ kiếp thành công đều sẽ trở thành chân tiên, sau đó qua tiên trì rèn luyện lại thân thể, diễn hóa ra mạch luân trong cơ thể. Mạch luân càng nhiều cũng đồng nghĩa với tiềm lực càng lớn, chân tiên bình thường khi ngưng tụ tiên thể chỉ có thể diễn hóa ra hai ba mươi luồng mạch luân, còn các thiên kiêu thiên tài của các thế lực có thể diễn hóa ra sáu mươi, bảy mươi luồng mạch luân... Diễn hóa ra từ tám mươi luồng mạch luân trở lên có thể xưng là thiên tài tuyệt thế.

Có điều, đáng tiếc là, viên mãn một trăm, thiên đạo khuyết một, không một ai có thể diễn hóa mạch luân tới mức viên mãn, kẻ có thể diễn hóa mạch luân tới chín mươi trở lên, từ thượng cổ tới giờ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhân vật như vậy một khi trưởng thành ắt sẽ kinh thiên động địa, không ai che lấp nổi vinh quang trên người hắn. Thân là Đại La kim tiên, Chu Thường Tại cũng có thể coi là kiến thức rộng rãi, thế nhưng khi hắn thấy chín mươi chín mạch luân trong cơ thể Dịch Nguyên lập tức có cảm giác kinh hãi tới mê muội, đường đường Đại La kim tiên vậy mà lại bị dọa cho chết đứng!

Nếu lúc trước có người nói với Chu Thường Tại như vậy, chắc chắn hắn chỉ coi như chuyện cười, không nhổ một bãi nước bọt vào người kể không được. Song chuyện này lại thật sự diễn ra trước mắt hắn: “Tiên cốt trời sinh, Cực Mạch Đạo Thể... Không phải ảo giác... Đây không phải ảo giác...”

Chu Thường Tại cảm giác bản thân sung sướng tới mê muội. Không phải do ý chí hắn không kiên định mà do hạnh phúc quá mức. Chín chín là con số cực hạn, chín chín chính là chí tôn trong cực hạn, tiên lịch vạn vạn năm, người diễn hóa ra Cực Mạch Đạo Thể cực kỳ hiếm thấy, có thể nói là kỳ tài ngút trời, vạn năm khó gặp.

Nói thẳng ra, tiên đế đời trước chính là Cực Mạch Đạo Thể, từ đó có thể thấy tiềm lực khổng lồ của hắn, nhân tài như vậy bất cứ thế lực nào cũng muốn cướp đoạt.

“Tiền... Tiền bối, ngài không sao chứ?” Dịch Nguyên thấy Chu Thường Tại như ngây ra tại chỗ, không nhịn được lên tiếng nhắc.

“Ta... ta... ta sung sướng quá... Mấy năm nay đám già Thiên Tâm tông kia cứ tới chỗ bổn tọa khoe khoang mình tìm được hai hạt giống tốt, song so với ngươi, bọn họ còn chẳng bằng cái rắm... Thật không ngờ, thật không ngờ, lão Chu ta cũng có ngày phất lên, ha ha ha...”

Chu Thường Tại cười một tràng dài, cẩn thận, bình tĩnh gì gì đều bị hắn vứt lên chín tầng mây. Giờ hắn chỉ một lòng suy nghĩ làm sao để báo cáo việc này lên trên, hơn nữa tuyệt đối không thể để các kim tiên khác biết, nếu không tới cuối cùng hắn đừng mong mò được chút lợi lộc nào. “Đúng! Phải mau chóng báo cáo lại cho thượng tôn, không thể để người khác nhúng tay vào được.”

Chu Thường Tại thấy Dịch Nguyên trợn mắt há hốc mồm, lúng túng ho khan hai tiếng rồi nói: “Tiểu huynh đệ, vận may của cậu không tệ, thiên tư rất cao, có điều muốn sống tại Tiên Giới này chỉ có thiên tư là không đủ, còn cần rất nhiều tài nguyên và chỗ dựa thật cường đại...’

Dừng một chút, Chu Thường Tại lại nghiêm chỉnh nói tiếp: “Giờ bổn tọa có thể chỉ cho cậu một con đường sáng, ở Tiên Giới này chỉ có Tử Tiêu Cung mới là kẻ thống trị, đứng trên mọi thế lực, còn ta là tiên sứ của Tử Tiêu cung. Cho nên cũng phải nói, ngươi thật may mắn, chỉ cần gia nhập Tử Tiêu cung chúng ta, bằng tư chất và tiềm lực của ngươi, muốn có công danh sự nghiệp gì cũng chỉ là chuyện đơn giản!”

“Ồ! Thật sao?”

Dịch Nguyên ngẩn ra rồi lập tức cúi đầu, trong mắt lấp loáng ánh lạ. Thiên tài cũng có thể gọi là trời ghen người tài, có năng lực như vậy sao không khiến người đời ghen ghét. Đúng như Chu Thường Tại nói, Tiên Giới không phải nơi bình yên, thiên tài như Dịch Nguyên nếu đã không thể giữ lại dùng, chắc chắn người ta sẽ nhân lúc hắn chưa trưởng thành mà loại bỏ, không chút lưu tình.

“Tiểu huynh đệ, mau theo ta.” Chu Thường Tại không đợi Dịch Nguyên phản ứng lại, giơ tay kéo đối phương ra ngoài.

“Tiền... tiền bối, chúng ta chuẩn bị đi đâu vậy?”



“Đương nhiên là lên Bát Trầm Thiên bái kiến tôn thượng, nếu tôn thượng tự mình thu ngươi làm đồ đệ, sau này ngươi muốn gió có gió, muốn mưa có mưa... Đến lúc đó tiểu huynh đệ đừng quên lão Chu ta đấy nhé.”

“Ha ha, tiền bối cứ đùa!”

Dịch Nguyên lét lút liếc mắt sang vị Đại La kim tiên đầy nhiệt tình này, thầm nghĩ rốt cuộc có phải mình đang ở Tiên Giới hay không, sao cứ thấy như rơi nhầm vào ổ trộm cướp thế này?

Tiên binh bên ngoài thấy cánh cửa đại điện bật mở đang định tiến lên hành lễ, nào ngờ một cơn gió mạnh ùa qua, hất ngã toàn bộ bọn họ.

“Đại nhân, ngài... ngài đi đâu thế?”

“Về thượng giới!”

“Cái gì! Ngài đi rồi, Tẩy Tiên trì làm sao đây?”

“Cái gì mà cái gì, cái tiên trì rách nát, đóng lại là được!”

“Hả? Vậy chúng ta làm sao đây?”

“Muốn làm gì thì làm!”

“Hả?”

Chu Thường Tại mang theo Dịch Nguyên, vội vã bỏ đi, chỉ để lại một đám tiên nô vẻ mặt mịt mờ khó hiểu, hai mắt nhìn nhau.

๑๑۩۞۩๑๑

Tây Phượng Lân, dãy Cảnh Lan, dưới đỉnh Vọng Thiên, một đám tiên dân đang vây trước của Tĩnh Viễn cư chỉ chỉ chỏ chỏ.

“Này, các ngươi có nghe nói không, gia chủ đã miễn trừ tất cả những tạp vụ mẹ con Ôn Nhã phải làm, còn sai người tặng đồ cho hai người, nói là bồi thường cho họ đấy!”

“Ồ! Thật không?”



“Đương nhiên là thật rồi, vừa nãy ta tận mắt thấy quản sự nội đường đem một rương đồ lớn vào trong sân đấy!”

“Chẳng phải trước giờ gia chủ vẫn bỏ mặc bọn họ à? Sao đột nhiên lại bồi thường cho họ?”

“Cái này làm sao mà ta biết được, chắc là lương tâm trỗi dậy!”

“Lương tâm? Trên thế gian này còn có thứ gọi là lương tâm hay sao?”

“Ha ha, các ngươi không biết đấy thôi, ta biết... nghe nói vì chuyện hai mẹ con Ôn Nhã bị đuổi xuống núi năm đó, giờ họ cảm thấy có lỗi nên muốn bồi thường cho hai mẹ con.”

“Hừ, nói đơn giản nhỉ, sao không làm sớm? Giờ mới bảo bồi thường? Ta thấy chắc có ý đồ gì rồi!”

“Ai mà biết được, đây là việc riêng của thị tộc Nam Môn, không liên quan gì tới chúng ta.”

“Nói sao thì nói, xem ra giờ Ôn Nhã sắp đổi vận rồi.”

“Này này này, các ngươi nhìn ngó ở đây làm gì, đi hết đi!”

Trong tiếng quát lớn, Nam Môn Phi Vũ nghênh ngang bước tới Tĩnh Viễn cư.

Thấy đám người vây quanh nhìn ngó, Nam Môn Phi Vũ không khỏi nhíu mày, tiện tay kéo một người lại hỏi: “Nhà dì Ôn xảy ra chuyện gì vậy, sao nhiều người kéo tới đây thế?”

“Ách!”

Người kia thấy là tam thiếu gia, vội vàng chào rồi nói: “Khởi bẩm tam thiếu gia, là gia chủ phái người trong Nội đường đưa một hòm đồ tới, nghe nói là ban thưởng cho mẹ con Ôn Nhã.”

“Ban thưởng!”

Nam Môn Phi Vũ vô cùng kinh ngạc, trong ấn tượng của cậu bé, trước nay cha mình luôn không muốn người khác nhắc tới chuyện hai mẹ con Ôn Nhã, cũng đã vài lần mắng chửi mình vì hay tới đây, chẳng lẽ hôm nay phụ thân đổi tính rồi?

Lòng mang nghi hoặc, Nam Môn Phi Vũ bước nhanh vào khu vườn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook