Quyển 2 - Chương 188: Không Nói Đạo Lý
Tử Mộc Vạn Quân
01/06/2018
Tại bên ngoài Nam Môn thị tộc trong dãy núi Cảnh Lan.
Lúc này, mấy vạn Tiên Sĩ đã trùng trùng điệp điệp bao vây Nam Môn thị tộc. Trong tay bọn họ thay nhau ném ra các loại phi kiếm, pháp bảo hào quang rực rỡ, Nam Môn thị tộc run run rẩy rẩy dưới thế công như mưa rền gió dữ như thế, chẳng biết khi nào sẽ sụp đổ.
Mà phía trên các Tiên Sĩ chỉ thấy áng mây lượn lờ, những quầng sáng nhạt tỏa ra, trong đó có chín thân ảnh mờ mờ ảo ảo như ẩn như hiện, lộ ra uy thế lớn lao, giống như chúa tể cao cao tại thượng làm cho người ta không dám nhìn lên.
. . . .
"Ầm——" .
"Ầm—— ầm—— ầm——" .
Một đợt rồi lại một đợt thế công, cứ thế liên miên không dứt khiến cho đất rung núi chuyển.
Cứ giằng co như vậy đến mười ngày.
Cứ việc Nam Môn thị tộc ở trong hoàn cảnh xấu, nhưng không ít người lại bắt đầu nóng ruột không chịu nổi.
Hành động lần này, Thiên Cứu Phủ kết hợp với Thiên Ám Phủ cùng Thiên Tội Phủ, mỗi bên phái ra ba vị Thiên Tiên cùng hơn vạn Tiên Sĩ, có thể nói là thanh thế lớn lao và uy thế ngập trời. Đừng nói dãy núi Cảnh Lan, dù là cả Phượng Lân Châu cũng có thể tung hoành ngang dọc. Nhưng mà trải qua nhiều ngày như vậy mà Nam Môn thị cũng vẫn chưa bị đánh hạ khiến cho ba thế lực lớn mất hết cả thể diện.
"Chư vị đạo hữu, cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp hay, ba vị phủ chủ vẫn còn đang chờ tin tức của chúng ta đấy."
"Quả thật đáng giận, không nghĩ tới Nam Môn thị tộc này cũng hơi có chút nội tình, hộ sơn đại trận này quả thực giống như mai rùa, tuyệt đối so được với hộ sơn đại trận của tiên tông bình thường!"
"Đúng vậy! Đại trận này có mười hai ngọn núi liên kết mật thiết với địa khí, một khi hoàn toàn mở ra, nếu không có tu vi La Thiên Thượng Tiên thì sợ là không thể một hơi phá vỡ, chỉ có thể tốn thời gian mài đi từng chút một. . ."
"Chư vị, không bằng chúng ta cùng nhau xuất thủ đi? Sớm một chút cho xong việc, sớm một chút trở về phục mệnh thôi."
"Buồn cười, chỉ là một cái thị tộc còn muốn chúng ta tự mình phá trận, nếu truyền ra ngoài chẳng phải khiến người ta chê cười sao."
"Lời này cũng đúng, phủ chủ kêu chúng ta tới đây vốn là để trấn áp lập uy, nếu là chúng ta tự mình động thủ, chẳng phải khiến cho người khác có cơ hội nói này nói nọ thì ngược lại không hay. Huống chi, cảm giác nhìn đám người phía dưới kia đang giãy dụa trong tuyệt vọng không phải là thoải mái sao."
"Ha ha, có cái gì hay khi so đo với một đám người sắp chết chứ."
"Hừ, trận pháp lợi hại thì sao, muốn duy trì đại trận tinh diệu như thế thì tiêu hao tất nhiên không nhỏ, Tuất mỗ cũng không tin với căn cơ nông cạn của Nam Môn thị tộc này còn có thể kiên trì thật lâu!"
"Tuất huynh nói không sai, chỉ đợi sau khi phá trận này thì lão tử sẽ tiêu diệt toàn bộ Nam Môn thị tộc, chỉ là thị tộc còn dám phản kháng! Hắc hắc!"
"Lời ấy của Lũng lão đệ thật là đúng, ha ha ha!"
"Ha ha!"
. . . .
Bên trong quầng sáng, ngươi nói ta cười, mà vận mệnh của Nam Môn thị tộc cứ như vậy bị bọn họ định ra.
Mà đúng lúc này, phía dưới Nam Môn thị tộc đột nhiên truyền đến một trận dao động, sau đó một cột sáng mãnh liệt từ bên trong thị tộc bắn ra, xua tan không ít hắc vụ (sương mù màu đen) xung quanh.
Sao lại thế này?
Tình huống gì thế?
Chẳng lẽ Nam Môn thị tộc chuẩn bị đánh trả?
Không ít suy nghĩ hiện lên trong đầu các Tiên Sĩ, pháp bảo phi kiếm trong tay nhất thời ngừng lại, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác.
"Trưởng lão Nam Môn thị, Nam Môn Đinh Thạch cầu kiến. . . ."
Lời còn chưa dứt, một cái vân thuyền từ trong cột sáng từ từ hiện ra, đối diện với quầng sáng trên bầu trời.
Vân thuyền này được đúc bằng huyền kim, nhìn qua rất là nặng nề kiên cố, hai cánh phủ đầy các loại phù ấn rồi ngưng tụ thành một màn hào quang trong suốt bao phủ lấy hàng chục tên hộ vệ trong đó.
Cầm đầu là một nam tử trung niên, mày rộng trán ngắn, ánh mắt sắc bén, trên cằm có một chùm râu nhỏ, nhìn qua có vẻ khôn khéo ổn trọng. Hắn chính là Nam Môn ngoại sự trưởng lão Nam Môn Đinh Thạch, tu hành đến nay được hai nghìn năm trăm năm đã là Chân Tiên cửu phẩm đỉnh phong, chỉ cần cơ duyên vừa đến liền có thể nhất phi trùng thiên, thành tựu Thiên Tiên vị.
"Ồ, không ngờ còn có người dám ra đây!"
"Hắc hắc, mấy gia hỏa này tu vi không cao nhưng lá gan lại không nhỏ."
"Sẽ không là đi tìm cái chết nhé!"
"Đi, nhìn xem bọn họ muốn làm gì."
. . .
Quầng sáng tán đi, chín tên nam nữ trẻ tuổi đứng lơ lửng trên không trung ra vẻ hứng thú nhìn xuống Nam Môn thị tộc bị bao vây trong hắc vụ, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngạo nghễ.
Chín vị Thiên Tiên tụ tập lại với nhau, cảnh tượng cường thế như thế quả thực là nghe rợn cả người.
Nam Môn thị tộc ở trong xó núi nên mấy cái hộ vệ này có bao giờ chứng kiến trường hợp như vậy đâu nên trong lòng ai cũng vô cùng sợ hãi, tay chân tự nhiên run rẩy không ngừng.
So sánh với họ, Nam Môn Đinh Thạch cũng đã từng chứng kiến các cảnh tượng lớn nhỏ nên tâm thần coi như ổn định, nhưng cảm xúc cũng trầm xuống đáy cốc, mày nhíu chặt, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay ứa ra.
Chỉ có điều, trước ngực chín vị Thiên Tiên này phân ra ba loại đồ án có hình thức khác nhau, rất rõ ràng, bọn họ cũng không phải là người thuộc cùng một cái thế lực. Điều này cũng làm Nam Môn Đinh Thạch thoáng thở ra một hơi nhẹ nhàng.
Có một câu là "thiên hạ rộn ràng khi cái lợi đến, thiên hạ nhốn nháo khi cái lợi đi". Sự tranh đấu giữa các thế lực đơn giản là vì hai chữ "ích lợi" mà thôi, một khi những người này là vì ích lợi mà đến thì không có gì không thể đàm phán.
"Nam Môn Đinh Thạch ra mắt chư vị đại nhân."
"Ra mắt chư vị đại nhân."
Nam Môn Đinh Thạch cùng hộ vệ phía sau nhất tề hành lễ, thái độ vô cùng khiêm tốn.
Sắc mặt của chín vị Thiên Tiên không chút thay đổi, cũng không có động tĩnh gì, ngược lại trong mắt mang theo vài phần trêu tức.
"Chư vị đại nhân. . . ."
Nam Môn Đinh Thạch lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng đành phải kiên trì mà nói: "Nam Môn thị tộc sinh sống trong dãy núi Cảnh Lan đã mấy ngàn năm, dưới sự quản hạt của Thiên Vi Phủ, là thế lực bên dưới Thái Nhất Tông, còn thỉnh chư vị đại nhân nhìn vào mặt mũi của Thiên Vi Phủ cùng Thái Nhất Tông mà cho chúng ta một con đường sống, Nam Môn thị tộc ta từ trên xuống dưới chắc chắn vô cùng cảm kích, nguyện dâng ba nghìn vạn Tiên thạch cho chư vị đại nhân."
"Xôn xao!"
Phía dưới một mảnh ồ lên, chúng Tiên Sĩ từng người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong quan điểm của bọn họ, Nam Môn Đinh Thạch vẻ mặt kính cẩn, không buồn không xu nịnh, cử chỉ cũng vô cùng khôn khéo, ít nhất làm cho người ta không tìm ra nửa điểm tật xấu. Mà đối phương há mồm liền tống xuất ba nghìn vạn Tiên thạch, lấy nội tình Nam Môn thị tộc mà nói thì đây tuyệt đối là nguyên khí đại thương. Phải biết rằng, một Tiên Sĩ bình thường tu hành thì một năm cũng chỉ tiêu hao mấy trăm Tiên thạch mà thôi. . . Ba nghìn vạn Tiên thạch, cho dù chia cho mỗi một Tiên Sĩ một chút thì cũng đủ cho bọn họ tu hành hàng chục năm không lo.
"Hắc hắc, rất có ý tứ."
"Chỉ là thị tộc mà có rất nhiều tiền, không đoạt của hắn thì đoạt của ai!"
"Đây còn chỉ là Nam Môn thị tộc bên trong ba đại thị tộc, của cải của hai đại thị tộc khác khẳng định sẽ không kém bao nhiêu."
. . . Suy nghĩ trong lòng mọi người lóe lên, chín vị Thiên Tiên nhìn lẫn nhau, trên mặt mang theo nụ cười như có như không.
Ba nghìn vạn Tiên thạch, nếu ba thế lực lớn chia đều thì mỗi một nhà có một nghìn vạn, số lượng quả này thật không coi là ít, chẳng những không coi là ít, thậm chí còn coi như là một khoản lớn. Chỉ tiếc, bọn họ phụng mệnh mà đến, sao lại vì chút lợi ích này mà dao động chứ!
"Ha ha, thổ hào chính là thổ hào, không gốc không rễ làm sao so được với vạn năm thế gia cùng truyền thừa tiên tông?"
"Nghe nói thế tục nơi hạ giới có loại người gọi là bạo phát hộ, qua một đêm trở thành nhà giàu nên lúc nào cũng khoe khoang, sợ người khác không biết là hắn có tiền."
"Ừ, dùng lời nói đơn giản chính là nhiều tiền, ngốc nghếch, nói to."
"Vài vị đạo hữu nói thật là đúng, Nam Môn thị tộc này chính là bạo phát hộ, ha ha ha!"
"Ha ha ha —— "
. . . .
Đối mặt chín vị Thiên Tiên châm chọc khiêu khích, sắc mặt Nam Môn Đinh Thạch vẫn trầm tĩnh, nhưng hai bàn tay nắm chặt, mà các hộ vệ sau lưng hắn giận dữ nhưng không dám nói, tất cả đều cúi đầu thật sâu.
"Chư vị, có chuyện hảo hảo nói. . . ."
Nam Môn Đinh Thạch còn cố thuyết phục thì chín vị Thiên Tiên đã lạnh lùng cắt ngang.
"Nói cái rắm, diệt các ngươi thì tất cả mọi thứ trong này còn không phải là của chúng ta sao."
"Đúng vậy, chính là hạ tộc cũng xứng nói điều kiện với chúng ta? Một khi đã đến đây, vậy đi tìm chết nhé!"
Dứt lời, một vị Thiên Tiên trong đó lật bàn tay, huyễn hóa ra một cái cự chưởng đập tới vân thuyền.
"Bùm!"
"Rắc rắc rắc —— "
Thân thuyền chấn động kịch liệt, lập tức màn hào quang bị nghiền nát giống như phá vỡ.
"Hỏng rồi!"
"Chạy! Chạy mau!"
"Trưởng lão đi mau a. . . ."
Đường đường Thiên Tiên lại bắt đầu 1 cuộc chiến không báo trước, các hộ vệ bên phía Nam Môn thị tộc căn bản không kịp có phản ứng gì liền cùng cả vân thuyền bị một cái cự chưởng dập nát.
"A!"
Nam Môn Đinh Thạch trợn mắt như muốn rách, liều lĩnh thúc giục pháp bảo, liều mạng tổn hao tu vi đột phá khỏi cự chưởng trong gang tấc.
Lập tức, một đạo huyết ảnh chui vào bên trong cột sáng trận pháp của thị tộc.
. . . .
Lúc này, mấy vạn Tiên Sĩ đã trùng trùng điệp điệp bao vây Nam Môn thị tộc. Trong tay bọn họ thay nhau ném ra các loại phi kiếm, pháp bảo hào quang rực rỡ, Nam Môn thị tộc run run rẩy rẩy dưới thế công như mưa rền gió dữ như thế, chẳng biết khi nào sẽ sụp đổ.
Mà phía trên các Tiên Sĩ chỉ thấy áng mây lượn lờ, những quầng sáng nhạt tỏa ra, trong đó có chín thân ảnh mờ mờ ảo ảo như ẩn như hiện, lộ ra uy thế lớn lao, giống như chúa tể cao cao tại thượng làm cho người ta không dám nhìn lên.
. . . .
"Ầm——" .
"Ầm—— ầm—— ầm——" .
Một đợt rồi lại một đợt thế công, cứ thế liên miên không dứt khiến cho đất rung núi chuyển.
Cứ giằng co như vậy đến mười ngày.
Cứ việc Nam Môn thị tộc ở trong hoàn cảnh xấu, nhưng không ít người lại bắt đầu nóng ruột không chịu nổi.
Hành động lần này, Thiên Cứu Phủ kết hợp với Thiên Ám Phủ cùng Thiên Tội Phủ, mỗi bên phái ra ba vị Thiên Tiên cùng hơn vạn Tiên Sĩ, có thể nói là thanh thế lớn lao và uy thế ngập trời. Đừng nói dãy núi Cảnh Lan, dù là cả Phượng Lân Châu cũng có thể tung hoành ngang dọc. Nhưng mà trải qua nhiều ngày như vậy mà Nam Môn thị cũng vẫn chưa bị đánh hạ khiến cho ba thế lực lớn mất hết cả thể diện.
"Chư vị đạo hữu, cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp hay, ba vị phủ chủ vẫn còn đang chờ tin tức của chúng ta đấy."
"Quả thật đáng giận, không nghĩ tới Nam Môn thị tộc này cũng hơi có chút nội tình, hộ sơn đại trận này quả thực giống như mai rùa, tuyệt đối so được với hộ sơn đại trận của tiên tông bình thường!"
"Đúng vậy! Đại trận này có mười hai ngọn núi liên kết mật thiết với địa khí, một khi hoàn toàn mở ra, nếu không có tu vi La Thiên Thượng Tiên thì sợ là không thể một hơi phá vỡ, chỉ có thể tốn thời gian mài đi từng chút một. . ."
"Chư vị, không bằng chúng ta cùng nhau xuất thủ đi? Sớm một chút cho xong việc, sớm một chút trở về phục mệnh thôi."
"Buồn cười, chỉ là một cái thị tộc còn muốn chúng ta tự mình phá trận, nếu truyền ra ngoài chẳng phải khiến người ta chê cười sao."
"Lời này cũng đúng, phủ chủ kêu chúng ta tới đây vốn là để trấn áp lập uy, nếu là chúng ta tự mình động thủ, chẳng phải khiến cho người khác có cơ hội nói này nói nọ thì ngược lại không hay. Huống chi, cảm giác nhìn đám người phía dưới kia đang giãy dụa trong tuyệt vọng không phải là thoải mái sao."
"Ha ha, có cái gì hay khi so đo với một đám người sắp chết chứ."
"Hừ, trận pháp lợi hại thì sao, muốn duy trì đại trận tinh diệu như thế thì tiêu hao tất nhiên không nhỏ, Tuất mỗ cũng không tin với căn cơ nông cạn của Nam Môn thị tộc này còn có thể kiên trì thật lâu!"
"Tuất huynh nói không sai, chỉ đợi sau khi phá trận này thì lão tử sẽ tiêu diệt toàn bộ Nam Môn thị tộc, chỉ là thị tộc còn dám phản kháng! Hắc hắc!"
"Lời ấy của Lũng lão đệ thật là đúng, ha ha ha!"
"Ha ha!"
. . . .
Bên trong quầng sáng, ngươi nói ta cười, mà vận mệnh của Nam Môn thị tộc cứ như vậy bị bọn họ định ra.
Mà đúng lúc này, phía dưới Nam Môn thị tộc đột nhiên truyền đến một trận dao động, sau đó một cột sáng mãnh liệt từ bên trong thị tộc bắn ra, xua tan không ít hắc vụ (sương mù màu đen) xung quanh.
Sao lại thế này?
Tình huống gì thế?
Chẳng lẽ Nam Môn thị tộc chuẩn bị đánh trả?
Không ít suy nghĩ hiện lên trong đầu các Tiên Sĩ, pháp bảo phi kiếm trong tay nhất thời ngừng lại, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác.
"Trưởng lão Nam Môn thị, Nam Môn Đinh Thạch cầu kiến. . . ."
Lời còn chưa dứt, một cái vân thuyền từ trong cột sáng từ từ hiện ra, đối diện với quầng sáng trên bầu trời.
Vân thuyền này được đúc bằng huyền kim, nhìn qua rất là nặng nề kiên cố, hai cánh phủ đầy các loại phù ấn rồi ngưng tụ thành một màn hào quang trong suốt bao phủ lấy hàng chục tên hộ vệ trong đó.
Cầm đầu là một nam tử trung niên, mày rộng trán ngắn, ánh mắt sắc bén, trên cằm có một chùm râu nhỏ, nhìn qua có vẻ khôn khéo ổn trọng. Hắn chính là Nam Môn ngoại sự trưởng lão Nam Môn Đinh Thạch, tu hành đến nay được hai nghìn năm trăm năm đã là Chân Tiên cửu phẩm đỉnh phong, chỉ cần cơ duyên vừa đến liền có thể nhất phi trùng thiên, thành tựu Thiên Tiên vị.
"Ồ, không ngờ còn có người dám ra đây!"
"Hắc hắc, mấy gia hỏa này tu vi không cao nhưng lá gan lại không nhỏ."
"Sẽ không là đi tìm cái chết nhé!"
"Đi, nhìn xem bọn họ muốn làm gì."
. . .
Quầng sáng tán đi, chín tên nam nữ trẻ tuổi đứng lơ lửng trên không trung ra vẻ hứng thú nhìn xuống Nam Môn thị tộc bị bao vây trong hắc vụ, trong ánh mắt lộ ra vẻ ngạo nghễ.
Chín vị Thiên Tiên tụ tập lại với nhau, cảnh tượng cường thế như thế quả thực là nghe rợn cả người.
Nam Môn thị tộc ở trong xó núi nên mấy cái hộ vệ này có bao giờ chứng kiến trường hợp như vậy đâu nên trong lòng ai cũng vô cùng sợ hãi, tay chân tự nhiên run rẩy không ngừng.
So sánh với họ, Nam Môn Đinh Thạch cũng đã từng chứng kiến các cảnh tượng lớn nhỏ nên tâm thần coi như ổn định, nhưng cảm xúc cũng trầm xuống đáy cốc, mày nhíu chặt, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay ứa ra.
Chỉ có điều, trước ngực chín vị Thiên Tiên này phân ra ba loại đồ án có hình thức khác nhau, rất rõ ràng, bọn họ cũng không phải là người thuộc cùng một cái thế lực. Điều này cũng làm Nam Môn Đinh Thạch thoáng thở ra một hơi nhẹ nhàng.
Có một câu là "thiên hạ rộn ràng khi cái lợi đến, thiên hạ nhốn nháo khi cái lợi đi". Sự tranh đấu giữa các thế lực đơn giản là vì hai chữ "ích lợi" mà thôi, một khi những người này là vì ích lợi mà đến thì không có gì không thể đàm phán.
"Nam Môn Đinh Thạch ra mắt chư vị đại nhân."
"Ra mắt chư vị đại nhân."
Nam Môn Đinh Thạch cùng hộ vệ phía sau nhất tề hành lễ, thái độ vô cùng khiêm tốn.
Sắc mặt của chín vị Thiên Tiên không chút thay đổi, cũng không có động tĩnh gì, ngược lại trong mắt mang theo vài phần trêu tức.
"Chư vị đại nhân. . . ."
Nam Môn Đinh Thạch lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng đành phải kiên trì mà nói: "Nam Môn thị tộc sinh sống trong dãy núi Cảnh Lan đã mấy ngàn năm, dưới sự quản hạt của Thiên Vi Phủ, là thế lực bên dưới Thái Nhất Tông, còn thỉnh chư vị đại nhân nhìn vào mặt mũi của Thiên Vi Phủ cùng Thái Nhất Tông mà cho chúng ta một con đường sống, Nam Môn thị tộc ta từ trên xuống dưới chắc chắn vô cùng cảm kích, nguyện dâng ba nghìn vạn Tiên thạch cho chư vị đại nhân."
"Xôn xao!"
Phía dưới một mảnh ồ lên, chúng Tiên Sĩ từng người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trong quan điểm của bọn họ, Nam Môn Đinh Thạch vẻ mặt kính cẩn, không buồn không xu nịnh, cử chỉ cũng vô cùng khôn khéo, ít nhất làm cho người ta không tìm ra nửa điểm tật xấu. Mà đối phương há mồm liền tống xuất ba nghìn vạn Tiên thạch, lấy nội tình Nam Môn thị tộc mà nói thì đây tuyệt đối là nguyên khí đại thương. Phải biết rằng, một Tiên Sĩ bình thường tu hành thì một năm cũng chỉ tiêu hao mấy trăm Tiên thạch mà thôi. . . Ba nghìn vạn Tiên thạch, cho dù chia cho mỗi một Tiên Sĩ một chút thì cũng đủ cho bọn họ tu hành hàng chục năm không lo.
"Hắc hắc, rất có ý tứ."
"Chỉ là thị tộc mà có rất nhiều tiền, không đoạt của hắn thì đoạt của ai!"
"Đây còn chỉ là Nam Môn thị tộc bên trong ba đại thị tộc, của cải của hai đại thị tộc khác khẳng định sẽ không kém bao nhiêu."
. . . Suy nghĩ trong lòng mọi người lóe lên, chín vị Thiên Tiên nhìn lẫn nhau, trên mặt mang theo nụ cười như có như không.
Ba nghìn vạn Tiên thạch, nếu ba thế lực lớn chia đều thì mỗi một nhà có một nghìn vạn, số lượng quả này thật không coi là ít, chẳng những không coi là ít, thậm chí còn coi như là một khoản lớn. Chỉ tiếc, bọn họ phụng mệnh mà đến, sao lại vì chút lợi ích này mà dao động chứ!
"Ha ha, thổ hào chính là thổ hào, không gốc không rễ làm sao so được với vạn năm thế gia cùng truyền thừa tiên tông?"
"Nghe nói thế tục nơi hạ giới có loại người gọi là bạo phát hộ, qua một đêm trở thành nhà giàu nên lúc nào cũng khoe khoang, sợ người khác không biết là hắn có tiền."
"Ừ, dùng lời nói đơn giản chính là nhiều tiền, ngốc nghếch, nói to."
"Vài vị đạo hữu nói thật là đúng, Nam Môn thị tộc này chính là bạo phát hộ, ha ha ha!"
"Ha ha ha —— "
. . . .
Đối mặt chín vị Thiên Tiên châm chọc khiêu khích, sắc mặt Nam Môn Đinh Thạch vẫn trầm tĩnh, nhưng hai bàn tay nắm chặt, mà các hộ vệ sau lưng hắn giận dữ nhưng không dám nói, tất cả đều cúi đầu thật sâu.
"Chư vị, có chuyện hảo hảo nói. . . ."
Nam Môn Đinh Thạch còn cố thuyết phục thì chín vị Thiên Tiên đã lạnh lùng cắt ngang.
"Nói cái rắm, diệt các ngươi thì tất cả mọi thứ trong này còn không phải là của chúng ta sao."
"Đúng vậy, chính là hạ tộc cũng xứng nói điều kiện với chúng ta? Một khi đã đến đây, vậy đi tìm chết nhé!"
Dứt lời, một vị Thiên Tiên trong đó lật bàn tay, huyễn hóa ra một cái cự chưởng đập tới vân thuyền.
"Bùm!"
"Rắc rắc rắc —— "
Thân thuyền chấn động kịch liệt, lập tức màn hào quang bị nghiền nát giống như phá vỡ.
"Hỏng rồi!"
"Chạy! Chạy mau!"
"Trưởng lão đi mau a. . . ."
Đường đường Thiên Tiên lại bắt đầu 1 cuộc chiến không báo trước, các hộ vệ bên phía Nam Môn thị tộc căn bản không kịp có phản ứng gì liền cùng cả vân thuyền bị một cái cự chưởng dập nát.
"A!"
Nam Môn Đinh Thạch trợn mắt như muốn rách, liều lĩnh thúc giục pháp bảo, liều mạng tổn hao tu vi đột phá khỏi cự chưởng trong gang tấc.
Lập tức, một đạo huyết ảnh chui vào bên trong cột sáng trận pháp của thị tộc.
. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.