Tiên Ấn

Quyển 2 - Chương 53: Kim Quang Ấn.

Tử Mộc Vạn Quân

13/04/2013

Lưu Khải Nguyên, Theien Tiên tam phẩm... Nguyên Hóa môn... Tuổi tác hai ngàn chín trăm ba mươi... Tiên sĩ nhị đẳng...

Chân Vân Tử, thiên tiên tam phẩm... Thiên Hồng môn... Tuổi tác ba ngàn một trăm sáu mươi... tiên sĩ nhị đẳng...

Lúc này, hai cao thủ thiên tiên đang lơ lửng trên không trung, điên cuồng tấn công cấm chế quanh đấu trường nô lệ, khuôn mặt khó giấu nổi vẻ lo lắng. Xung quanh họ là hơn trăm tiên sĩ khác cũng đang điên cuồng tấn công cấm chế.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

“Mau! Mau lên nữa! Dùng thêm sức nữa vào!”

“Con mẹ nó, dùng hết sức cho ta! Nam nhân phải mạnh mẽ lên cho lão phu, dùng hết sức lực các người hay làm trên người đấm hoa khôi đi, con mẹ nói, đừng nói các ngươi không làm được!”

“Không sai! Thiếu tông chủ Thái Nhất Tông và Nguyễn thiếu chủ đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, còn cả các thiếu gia tiểu thư của tứ đại gia tộc và tam đại thị tộc, nếu họ xảy ra chuyện gì chúng ta cũng chẳng hề dễ chịu đâu, các ngươi cũng đừng mong có ngày ai lành, ai cũng đừng mong thoát nạn!”

Lưu Khải Nguyên và Chân Vân Tử tức giận gào lên, linh khí trong tay cũng ra sức đánh vào cấm chế, hoàn toàn không quan tâm tới chuyện hao tổn.

Đừng nhìn bọn họ tổi đã cao, tiếng gầm này thật chẳng khác nào một con trâu đực phát điên, hận chẳng thể lao thẳng vào đấu trường nô lệ, đánh bay đám bịt mặt trong đó!

๑๑۩۞۩๑๑

Đúng vậy, Lưu Khải Nguyên và Chân Vân Tử đều cảm thấy hôm nay thật xui xẻo, đúng là đang nằm ngủ cũng bị thương.

Hai người bọn họ là trưởng lão phụ thuộc vào Thiên Vi Phủ, tu vi thiên tiên tam phẩm thuộc về tam đại thị tộc, chịu trách nhiệm bảo vệ chợ Cảnh Lan này.

Vốn dĩ bảo vệ chợ Cảnh Lan cũng chẳng phải chuyện nguy hiểm gì, thậm chí có thể nói là vô cùng nhẹ nhàng, bình thường không cần làm gì, chỉ cần đúng hạn thì bẩm báo lại tình hình cho Thiên Vi Phủ là được. Dẫu sao chợ Cảnh Lan cũng nằm trong phạm vi thế lực của Thiên Vi Phủ, lại còn có tam đại thị tộc phụ trách quản lý, tên mù nào dám tới gây rối?

Trên thực tế, nhiều năm qua, chợ Cảnh Lan chưa bao giờ gặp chuyện gì khó giải quyết. Ai cũng cho rằng chợ Cảnh Lan sẽ mãi mãi yên ổn phồn vinh như vậy. Lưu Khải Nguyên và Chân Vân Tử cũng cho là vậy, bọn họ chỉ cần lặng lẽ làm xong chuyện này công việc đơn giản này là có thể công thành thân lui, nhận một khoản lợi lớn rồi vỗ mông đi khỏi.

Đúng vậy, mọi chuyện đều tốt đẹp như vậy.

Nào ai ngờ trời nổi mưa dông, đời người có lúc lên lúc xuống.

Ngay lúc vừa ồi, đột nhiên một đám tiên sĩ che mặt chẳng biết từ đâu chui ra đánh đánh giết giết chẳng chút khách khí! Đợi hai cao thủ thiên tiên bọn họ phản ứng lại thì chợ Cảnh Lan đã hỗn loạn tới mức chẳng thể kiểm soát nổi nữa rồi.

Hai người mất rất nhiều thời gian và công sức mới trấn áp được bạo loạn, song lúc này đấu trường nô lệ lại có tin tức nguy cấp đưa tới.

Nếu là lúc bình thường, đấu trường nô lệ có loạn tới mức nào cũng kệ, đã có cao thủ Lạc gia tự đứng ra bảo vệ, nào ai gây rối được gì. Chỉ có điều phiền toái ngàn năm khó gặp này lại rơi xuống đầu bọn họ!

Hôm nay, thiếu tông chủ Thái Nhất tông dời bước đến đây, thiếu chủ Thiên Vi Phủ đứng ra tiếp khách, còn cả các thiếu gia tiểu thư của tứ đại gia tộc và tam đại thị tộc cũng tụ tập cùng nhau, có thể nói là trước giờ chưa từng có! Nếu đấu trường nô lệ bất ngờ xảy ra chuyện, hay nên nói là, những quý nhân này có gì bất trắc, hậu quả... thật không thể tưởng tượng nổi!



Thế nên, khi nghe tin đấu trường nô lệ bị phong bế, ảo tưởng của Lưu Khải Nguyên và Chân Vân Tử hoàn toàn bị đnáh vỡ, thậm chí bất chấp đám loạn dân cháy nhà hôi của, lập tức lao tới nơi này.

Có điều tình hình ở đấu trường nô lệ còn tệ hơn nhiều so với tưởng tượng.

Tình cảnh không chỉ tanh máu bạo lực, đám hung đồ to gan vô cùng, muốn tung lưới bắt sạch đám người Tả Nhĩ Lam.

Đa số kiến trúc ở đây đã sụp đổ, không chỉ làm chết rất nhiều tiên dân mà ngay cả hộ vệ các nhà cũng bỏ mạng không ít. Mà khiến người ta kinh hãi nhất là thiếu tông chủ Thái Nhất Tông và đám Nguyễn đại thiếu gia dưới sự vây công của đám hung đồ đã chi chít vết thương, chật vật vô cùng. Điểm may mắn duy nhất là, bọn họ tạm thời không gặp nguy hiểm về tinh smạng.

Mau lên! Phải mau lên! Phải mau lên!

Lưu Khải Nguyên và Chân Vân Tử cùng kinh sợ, dốc hết sức lực như muốn liều mạng.

Ai cũng hiểu, chuyện này đã huyên náo tới vậy rồi, có thể nói là đâm thủng cả bầu trời Đông Phượng Lân, kết quả cuối cùng sẽ ra sao, không ai đoán trước được.

Đương nhiên, có thể tưởng tượng ra, bất luận kết cục của chợ Cảnh Lan sau chuyện này thế nào, tội không làm tròn trách nhiệm của Lưu Khải Nguyên và Chân Vân Tử là không thể tránh nổi, nhiều người trà trộn vào chợ Cảnh Lan như vậy mà hai cao thủ thiên tiên lại hoàn toàn không phát hiện ra, điều này khiến người ta khó lòng tin nổi sự trong sạch của bọn họ. Bởi vậy, giờ họ chỉ mong mìn hcó thể tranh thủ được sự khoan hồng của Thái Nhất tiên tông và phủ chủ Thiên Vi phủ, bằng không, không cần người khác động thủ, hai người bọn họ sẽ tự xử trước.

๑๑۩۞۩๑๑

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Cấm chế trên đấu trường nô lệ càng lúc càng yếu, dường như lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Vẻ mặt những người ngoài đấu trường vô cùng âm trầm, còn trong đấu trường lại sôi trào những tiếng hoan hô mừng rỡ. Bọn họ vui mừng vì ánh sáng may mắn sắp tới, chưa bao giờ họ cảm thấy sinh mệnh đáng quý đến vậy.

Nếu có thể sống sót, không ai muốn chết.

๑๑۩۞۩๑๑

“Không hay rồi! Người của họ đang đến! Lão nhị, các ngươi còn không nhanh bắt đám trẻ nít này đi, không hoàn thành chuyện Tinh chủ đã giao phó, chúng ta cứ chờ binh giải đi!”

(ND chú thích: Binh giải theo mình là thân thể tan rã thành tán tiên)

Lão đại thấy tình hình không ổn, lại sốt ruột kêu lên.

Lão nhị sắc mặt do dự, cuối cùng cắn răng lấy một thứ ra nói: “Được rồi, để bọn chúng nếm thử sự lợi hại của Vạn Độc Hủ Tiên Đan này đi.”

Dứt lời, lão nhị quăng viên đan dược màu đen về phía đám người Tả Nhĩ Lam.

“Bùng!”



Đan dược nổ tung, làn khói đen nồng nặc tỏa ra hóa thành vô số sợi tơ nhỏ bắn về phía đám người Tả Nhĩ Lam.

Là khói đen này không biết do loại độc dược nào chế thành, bất cứ ai chạm phải đều sẽ bị thôn phệ tiên nguyên, cho dù là hồn thú thần kỳ cũng không cahcs nào miễn dịch.

Nhìn vẻ quẫn bách của đám người Tả Nhĩ Lam, lão nhị không khỏi nhíu mày, khuôn mặt lộ vẻ đắc ý.

Miếng vạn Độc Hủ Tiên Đan này vô cùng qusy giá, do một tinh chủ trong Thiên Co Minh ban xuống để phòng ngừa vạn nhất. Bọn họ vốn tưởng đối phó với đám chân tiên con ông cháu cha này chỉ là chuyện cỏn con, dễ như trở bàn tay, nào ngờ cuối cùng vẫn phải lấy bảo bối độc đan này ra, thật khiến bọn họ đau lòng không thôi.

๑๑۩۞۩๑๑

"Nguy rồi!"

Cảm giác được tiên nguyên đột nhiên biến mất, toàn thân Nguyễn Hằng không tự chủ đuowjc nhũn ra. Những thủ đoạn có thể sử dụng hắn đều đã dùng tới, duy chỉ có tiên độc chuyên ăn mòn tiên nguyên khiến người ta khó lòng phòng bị.

Tu vi của bốn người Âu Lạc Dung Mai đều khá nông, là những kẻ đầu tiên không chống cự nổi, bị đám lão nhị bắt giữ.

Tiếp đó là Nguyễn Hằng, pháp bảo đã dùng cạn, tương tự, khó chống nổi sự ăn mòn của tiên độc, giãy dụa đôi chút rồi cũng bị tóm gọn.

Cảnh tuownrg này khiến mọi người đều kinh sợ không thôi.

Không tốn mấy sức lực đã giải quyết năm người, những người khác còn đường phản kháng sao?

Khi mọi người đều cho rằng người tiếp theo ngã xuống chính là Tả Nhĩ Lam, nào ngờ vị thiếu tông chủ Thái Nhất Tông này vẫn còn hậu chiêu, há miệng phun ra một vật, lơ lửng trên đỉnh đầu.

Vật này là một kim ấn hình vuông, tỏa ra hào quang vạn trượng.

Được luồng kim quang này bao phủ, làn khói độc xung quanh Tả Nhĩ Lam dần dần tiêu tán, dáng vẻ vạn tà thối lui, vạn pháp bất xâm.

“Đó... đó là Thái Nhất Kim Quang Ấn! Không ngờ Tả Lãnh Hiên lại giao thứ này cho ngươi!”

Đám lão nhị thấy vậy, trong mắt lộ vẻ kinh hãi.

Phải biết, Kim Quang ấn là một trong những món đồ truyền thừa của Thái Nhất Tông, là tiên bảo chân chính, nó đại diện cho lực lượng và tôn nghiêm của Thái Nhất Tông. Bọn họ thật sự không ngờ, đường đường tông chủ Thái Nhất Tông Tả Lãnh Hiên mà lại giao một vật quan trọng như Kim Quang Ấn cho một chân tiên cửu phẩm, chẳng lẽ Thái Nhất Tông không sợ trọng bảo thất lạc hay sao?

“Tiên bảo thì đã sao, một chân tiên cửu phẩm như ngươi vốn không có tư cách sử dụng tiên bảo chống địch, cùng lắm chỉ phòng ngự bị động mà xem. Hừ, chúng ta muốn xem xem nha đầu nhà ngươi sẽ chống đỡ được bao lâu.”

Trong lúc cất lời, ba thiên tiên cùng xuất thủ, khí thế sắc bén lại ập về phía Tả Nhĩ Lam.

---o0o---

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook