Tiên Ấn

Quyển 2 - Chương 22: Lao công Nam Viện.

Tử Mộc Vạn Quân

13/04/2013

Linh Bồ viên nằm giữa sườn núi của ngọn Vọng Thiên, diện tích lên tới ngàn mẫu, được bao phủ bởi vô số cấm chế, đây chính là nơi cũng cấp tiên thẻo linh dược cho cả thị tộc Nam môn, một trong những vị trí quan trọng.

Linh viên này chia thành hai viện nam bắc, nam viện phụ trách trồng trọt linh thảo, bắc viện phụ trách luyện chế đan dược,c ó thể nói tác dụng của hai nơi này bổ trợ lẫn nhau. Có điều nếu đem hai nơi ra so sánh, địa vị của nam viện thấp hơn bắc viện rất nhiều, nếu dùng cách nói của phàm giới để mô tả thì một nơi là lao động chân tay, một nơi là công tác kỹ thuật, đương nhiên không giống nhau.

Quả thực vậy, làm việc ở nam viện vô cùng cực khổ, không có chút tính kỹ thuật nào đáng nói.

๑๑۩۞۩๑๑

Ở rìa nam viện, vài tiên nô đang làm việc cực nhọc trong linh điền.

Linh khí tại đây vô cùng yếu ớt và mong manh cho nên những linh điền này bị xếp vào loại hạ đẳng, chẳng những không thể trồng ra loại linh thảo tốt mà cho dù linh thảo bình thường cũng cần có tiên nô trông coi truyền tiên nguyên vào mới đáp ứng đủ điều kiện sinh trưởng.

Vấn đề xử trí những linh điền hạ đẳng này cũng khiến Linh Bồ viên vô cùng đau đầu.

Một nơi rộng rãi như vậy, bỏ qua thì đáng tiếc quá, phải biết rằng địa linh khí khác với tiên linh khí, rất thích hợp cho linh thảo sinh trưởng, song nếu một thời gian dài không bỏ công chăm sóc, nơi này sẽ trở thành hoang phế. Nhưng nếu thật sự chăm sóc lại là chuyện chẳng ai muốn bỏ sức ra. Dẫu sao linh điền hạ đẳng linh khí quá mỏng manh, lại cần có tiên nguyên chăm sóc, thường khiến người ta không còn thời gian rảnh rỗi để tu luyện, bởi vậy không ai muốn gánh vác công việc lãng phí thời gian này. Lâu dần, linh điền hạ đẳng trở thành một khúc gân gà.

Cho tới giờ, quản sự của Linh Bồ viên vẫn chưa nghĩ ra cách nào hay để giải quyết, vì vậy chỉ đành xắp xếp tiên nô thay phiên nhau trông coi.

Thật bất hạnh, Bạch Mộc Trần chính là một trong những tiên nô bị bố trí tới khu linh điền hạ đẳng này, ngày ngày phải đem tiên nguyên bản thân chăm sóc linh điền, duy trì sự sinh trưởng của linh thảo.

Đương nhiên, với những tiên nô bình thường đây quả thực là một công việc cực khổ, bởi vì tiên nguyên của tán tiên sau khi tiêu hao khôi phục rất chậm, chỉ có thể dùng thời gian từ từ tích lũy, song đối với Bạch Mộc Trần, chuyện này vốn chẳng ảnh hưởng gì, thậm chí đôi khi khiến chàng quá mức rảnh rỗi. Hiện giờ trong cơ thể Bạch Mộc Trần đã sinh ra một mạch luân, dưới sự thúc giục của tiên chủng có thể tự luyện hóa tiên lực, mặc dù tăng trưởng chậm chạp nhưng quả thực vẫn không ngừng sinh sôi, khiến chàng không cần tu luyện. Chính bởi vậy chàng lại có nhiều thời gian làm những việc khác, ví dụ như minh tưởng, suy nghĩ, hay đọc sách.

๑๑۩۞۩๑๑

“Khởi điểm huyền hoàng, cũng là hỗn độn, trời đất mông mội, vạn vật lần lượt, vận mệnh thâm sâu, đơn gian u tối, thánh ý thái thượng, khắc ghi chân đạo...”

Trên khoảng đất trống cách đó không xa, Bạch Mộc Trần đang ngồi xếp bằng, trong lòng tụng niệm ba ngàn kinh ý trong Đạo Tàng, thi thoảng lại để ý tới khí tượng trên linh điền.

Kinh ý của Đạo Tàng quả thực bác đại tinh thâm, mỗi lần đọc lại như một lần lĩnh ngộ.

Sau ba tháng, ngoại trừ quen với hoàn cảnh cuộc sống mới, thu hoạch lớn nhất của Bạch Mộc Trần chính là tăng trưởng thần thức. Sự tăng trưởng này không như gia tăng về mặt số lượng mà là sự thăng tiến về cảnh giới, là nhìn thấu được bản chất, căn nguyên bên trong của sự vật, khiến chàng dễ dàng nắm bắt được điểm cơ bản của bất cứ tiên thuật hay công pháp nào, chính hợp với câu đại đạo ngàn vạn, song đều đồng quy.



Cùng lúc đó, mỗi ngày Bạch Mộc Trần lại bỏ một chút thời gian ra học tâm, chăm chú đọc những tin tức và tri thức khổng lồ trong viên kết tinh trí tuệ ở thức hải.

Có thể sống yên ổn, tập trung nghiên cứu học tập, cuộc sống như vậy cũng coi như không tồi.

Bỗng, Bạch Mộc Trần đột nhiên nhớ lại lúc mình rèn luyện trong hồng trần dưới hạ giới, bản thân cũng đã làm một tiên sinh,t heo đuổi con đường học vấn. Giờ mặc dù nằm dưới sự quản lý của kẻ khác, phải chịu bao ánh mắt coi thường, song chàng lại cảm nhận được một chút yên bình. Ít nhất vẫn tự do hơn lúc ở bãi quặng tiên nô, chỉ cần hoàn thành công việc, thời gian còn lại có thể tự thu xếp.

Diệt sạch lệ khí, tẩy sạch duyên hoa.

Giờ phút này, tâm cảnh Bạch Mộc Trần đang từ từ biến hóa,t oàn thân bình thản, hòa vào tự nhiên, so với những tiên nô đang tất bật công việc khác, toàn thân chàng lô ra một khí chất phiêu dật siêu thoát khiến người ta cảm thấy thân cận.

๑๑۩۞۩๑๑

“Bạch đại thúc!”

Một giọng nói trong trẻo vang lên, bóng dáng nhỏ nhắn từ xa chạy tới.

Trong linh điền, tiên nô giật mình ngẩng đầu dậy, sau đó lại quay sang tập trung vào công việc, thái độ như chẳng để ý tới mọi chuyện.

Bạch Mộc Trần nhìn theo hướng phát ra âm thanh, người tới không phải Tiểu Ức Khổ thì là ai.

“Bái kiến Ức Khổ tiểu thư....”

Bạch Mộc Trần mỉm cười, đứng dậy hành lễ.

Tiểu Ức Khổ vội vàng bước tới, xua xua tay nói: “Bạch đại thúc, con đã không phải tiểu thư của thị nữa rồi, sau này thúc cứ gọi con bằng tên là được.”

Mấy ngày nay, quan hệ giữa mẹ con Ôn Nhã và Bạch Mộc Trần tương đối thoải mái, không còn sự lúng túng và xa lạ như lục ban đầu. Nhất là có một lần, khi Tiểu Ức Khổ gặp vấn đề lúc luyện chế một loại linh dược mới, mà Bạch Mộc Trần lại có thể chỉ điểm cho cô bé, khiến cô vừa cảm kích vừa tò mò về Bạch Mộc Trần.

Khác với sự tò mò của Tiểu Ức Khổ, Bạch Mộc Trần lại hiểu khá rõ về hai mẹ con Ôn Nhã. Ôn Nhã là một người phụ nữ chững chạc, cẩn thận, thông minh, mặc dù có phần cố chấp song tính cách không tệ, đặc biệt quan tâm bảo vệ con gái, đây là một người mẹ vô cùng vĩ đại Còn Tiểu Ức Khổ cũng cực kỳ thông tuệ kiên nhẫn, đối xử với người khác rất chân thành, không coi Bạch Mộc Trần như tôi tớ.



Chính vì vậy, mẹ con Ôn Nhã cũng có được sự tín nhiệm của Bạch Mộc Trần.

๑๑۩۞۩๑๑

“Tiểu thư, quy củ là quy củ, nếu gọi thẳng tên, người khác sẽ cười nhạo hại người chúng ta không hiểu quy củ.”

Bạch Mộc Trần vẫn mỉm cười, không gọi thẳng tên cô bé này. Chuyện xưng hô ra sao chàng vốn chẳng quan tâm, có điều cũng không muốn rước lấy phiền toái không cần thiêt cho mẹ con Ôn Nhã. Trước không nói thân phận mình là tiên nô, vốn pahri cúi đầu làm việc, huống hồ Tiểu Ức Khổ chính là đệ tử bắc viện Linh Bồ viên, thân phận và địa vị đều cao hơn tiên dân bìnht hường rất nhiều, không thể tùy ý gọi tên được.

“Bạch đại thúc, thúc...”

“Đúng rồi, tiểu thư, người tới tìm ta có chuyện gì vậy?”

Bạch Mộc Trần ngắt lời Tiểu Ức Khổ, không dây dưa nhiều chuyện xưng hô.

Tiểu Ức Khổ không thể làm gì khác đành bất đắc dĩ chấp nhận, sau đó hỏi lại: “Bạch đại thúc, mấy hôm nữa là tới ngày hội Cảnh Lan rồi đó, một năm mới có một lần, chẳng phải thúc nói muốn mua ít đồ sao? Đến lúc đó con dẫn thúc cùng đi.”

“A? Ngày hội Cảnh Lan sắp bắt đầu rồi à?”

Mấy ngày gần đây, Bạch Mộc Trần vẫn định mau chút linh mộc, vì vậy vô cùng để ý đến ngày hội Cảnh Lan.

Ngày hội Cảnh Lan là một ngày hội do tất cả các thế lực tại Cảnh Lan lĩnh chung sức tổ chức, chủ yếu để tiện troa đổi, lưu thông hàng hóa.

Sau khi mất túi đựng đồ, Bạch Mộc Trần thiếu đi nhiều thủ đoạn công kích, điều này cũng khiến chàng hơi đau đầu, nếu có thể luyện chế lại một lượng lớn tiên phù, vậy cũng có thể an tâm hơn rất nhiều. Cho nên ngày hội này chàng không thể không tới xem một chút.

๑๑۩۞۩๑๑

“ Ức Khổ ! Ức Khổ !”

Hai người đang trò chuyện, một cậu bé bỗng chạy qua, vừa chạy vừa kêu tên cô bé.

Tiểu Ức Khổ thấy vậy sắc mặt lập tức trầm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook