Quyển 2 - Chương 49: Lòng lang dạ sói.
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
“Rầm!”
Đẩy khối đá đè trên người ra, một bóng dáng bò khỏi đống đổ nát.
“Khụ khụ khụ... Chết tiệt! Đám chó chết trên bầu trời, hại ông đây thiếu chút nữa mất mạng...”
Nam Môn Khiếu Vân vừa thở dốc vừa mắng, lúc nãy thật quá nguy hiểm, nếu không ngờ mẫu thân ban cho một bảo bối phòng ngự không tồi, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Chỉ tiếc là món bảo bối đó cũng không chịu nổi đợt oanh kích vừa rồi, đã thành phế phẩm, khiến Nam Môn Khiếu Vân đau lòng không thôi.
“Cứu... cứu tôi với, nhị thiếu gia...”
“Nhị thiếu gia, bọn tôi ở đây...”
“Á! Chân... chân ta không còn cảm giác gì rồi, chân ta...”
“Cứu mạng... cứu...”
๑๑۩۞۩๑๑
Trong đống đổ nát xung quanh vang lên tiếng kêu rên đau đớn của đám con cháu trong thị tộc, khiến người ta nghe mà phát hãi.
“Cứu? Cứu cái con mẹ nhà ngươi, giờ ông đây muốn giữ mạng còn khó... Mẹ kiếp, hôm nay đúng là xui xẻo đủ đường, ông đây đường đường thiếu gia thị tộc, không ngờ lại thảm hại tới mức này, tất cả đều nhờ đám thiên tiên kia ban cho! Thiên tiên chó má, cứ chờ đó, lão tử mà thành tiên quân tiên đế sẽ đem các người ra rút bì rút gân, đem nguyên thần các ngươi ra đốt đèn!”
Giờ phút này, trong lòng Nam Môn Khiếu Vân đầy oán niệm, không hề có ý định giúp đỡ người khác, cho dù đối phương là tộc nhân của mình.
Đương nhiên, hận thì hận, nếu thật sự bảo Nam Môn Khiếu Vân đi trả thù thiên tiên, sợ rằng chẳng cần người khác động thủ, tự hắn đã gục thẳng xuống rồi. Giờ hắn chỉ muốn tìm một cái hầm chắc chắn một chút mà chui vào, chui càng sâu càng an toàn.
“Hống~”
Bên tai bỗng vang lên tiếng gần giận dữ, khiến Nam Môn Khiếu Vân bừng tỉnh.
Quay đầu nhìn lại, một bóng người cao lớn đang lao về phía gã, không phải hắc nô là là ai.
“Hả? Sao... sao lại...”
Kinh hoàng! Sợ hãi!
Trong cơn hoảng loạn, đầu óc Nam Môn Khiếu Vân trống rỗng, chỉ theo bản năng muốn chạy trốn, xa bao nhiêu thì trốn bấy nhiêu.
“Chạy! Đúng, chạy mau!”
Nam Môn Khiếu Vân vội vàng lấy một linh khí hình cái khay ra, đang định thi triển pháp quyết ngự không, chẳng ngờ nắm đấm của hắc nô đã lao tới trước mặt, linh khí của gã cũng bị một đấm này phá nát.
“Cút ngay! Đừng... đừng tới đây!”
“Còn tới nữa, ông... ông đây sẽ không khách khí đâu!”
“Đúng, ông đây... ông đây sẽ đánh chết ngươi đấy! Đánh chết ngươi! Đi chết đi!”
"Tử! Tử! Tử!"
Tâm trí Nam Môn Khiếu Vân như chìm vào điên cuồng, đem linh khí, tiên phù, đạn dược... còn trong túi đồ ra, ném sạch về phía hắc nô.
Song, hắc nô chẳng những không bị thương tổn gì, ngược lại càng thêm hung hãn.
“Bùng!”
Một quyền cực mạnh đấm thẳng vào ngực, Nam Môn Khiếu Vân bị đánh bay ra xa, miệng phun ra máu. Song may là trên người gã có mặc một bộ nội giáp thượng phẩm, giúp gã chống cực hơn nửa lực lượng, nếu không chắc giờ đã mất mạng!
Dẫu vậy, Nam Môn Khiếu Vân vẫn bị thương nặng, quần áo trên người đã vô cùng rách rưới.
“Hống~”
Một đòn không kết quả, hắc nô lại đánh tới với uy thế vô cùng mãnh liệt.
“Hả! Không~”
“Cút! Đừng... đừng tới đây...”
“Cứu ta, đại ca cứu ta... Ai mau tới cứu ta, ta chắc chắn sẽ trọng thưởng!”
Không kịp tiếc nuối pháp bảo bị tổn thất của mình, Nam Môn Khiếu Vân vừa kêu cứu vừa chạy như điên, nơi gã đi qua, mọi người đều tránh sang như đang trốn một căn bệnh truyền nhiễm.
๑๑۩۞۩๑๑
Trên bầu trời, Nam Môn Vô Song cũng chẳng khá hơn so với đứa em của mình, vài lần thổ huyết, khắp người toàn vết thương, vốn không cách nào phân tâm giúp đỡ người khác.
Sắp chết rồi! Sắp chết rồi!
Hắc nô không chỉ có lực lượng cường đại, thân thể cứng rắn mà tốc độ cũng cực kỳ nhanh chóng, chỉ vài hơi thở, khoảng cách hai người lại gần thêm không ít.
Mùi tanh máu phía sau càng lúc càng nồng đậm, khiến Nam Môn Khiếu Vân vô cùng sợ hãi, còn tiếp tục như vậy chắc chắn mình sẽ phải chết, phải mau chóng nghĩ ra cách mới được!
“Đúng! Chỗ đó, phải chạy tới đó!”
Đang lúc Nam Môn Khiếu Vân sắp tuyệt vọng lại thấy Bạch Mộc Trần và hai đứa trẻ đang lẩn trốn giữa đấu trường nô lệ, trong lòng lập tức vui vẻ như thấy được cứu tinh.
Độn thuật vừa rồi của Bạch Mộc Trần khiến Nam Môn Khiếu Vân vô cùng ấn tượng, trong mắt gã, bản lĩnh chạy trốn của tiên nô này không tồi, đã cứu được Nam Môn Phi Vũ và con bé kia, vậy chắc chắn cũng cứu được gã.
Đây là suy nghĩ của con người trong lúc tuyệt vọng nhất, suy nghĩ đơn giản nhất.
๑๑۩۞۩๑๑
“Tên kia, mau! Mau tới cứu ta!”
Thấy Nam Môn Khiếu Vân đổi hướng chạy sang phía mình, Bạch Mộc Trần không hề nghĩ ngợi, lập tức kéo Nam Môn Phi Vũ và Tiểu Ức Khổ lui lại. Giờ không phải lúc để ở lòng nhân ái, Nam Môn Khiếu Vân làm vậy rõ ràng là định kéo cả bọn họ xuống nước, đương nhiên Bạch Mộc Trần không để gã toại nguyện.
“Cái gì? Ngươi, ngươi dám không cứu ta...”
Nam Môn Khiếu Vân thấy Bạch Mộc Trần chẳng những không tiến tới mà còn lui lại, thâp tức có cảm giác uất ức tới muốn hộc máu: “Tên nô tài chó má, tên nô tài đốn mạt, còn không mau tới cứu ta, đợi ông đây về, chắc chắn sẽ giết ngươi! Chém ngươi ngàn đao, băm thân ngươi thành muôn mảnh...”
Một kẻ thật ác độc, lòng lang dạ thú.
Trong lúc chạy trốn, sắc mặt Bạch Mộc Trần hơi trầm xuống, trong mắt lóe lên sát ý lạnh lùng. Vốn chàng cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì, khi trước vì báo thù mà mạnh mẽ vượt qua thiên kiếp, vì tự do mà tự thiêu đốt nguyên thần, vì giúp đỡ các quặng nô phản loạn mà không tiếc thân mình, nhập vào trong sát cục. Tu sĩ chết trong tay chàng không tới một ngàn cũng phải tám trăm, hơn nữa trong đó còn có một vị thiên tiên.
Nếu đổi lúc khác, đổi địa điểm khác, Bạch Mộc Trần có thể không chút để ý, giết Nam Môn Khiếu Vân tới trăm tám mươi lần.
๑๑۩۞۩๑๑
“Được, tên nô tài chó má nhà ngươi, các ngươi đã muốn chạy, ông đây cũng không để các ngươi dễ chịu!’
Nam Môn Khiếu Vân vô cùng tức giận, suy nghĩ bắn đầu vặn vẹo, cho dù mình chết đi cũng phải kéo đối phương ngã cùng.
“Các ngươi chạy sang trái thì ông đây cũng theo sang trái! Các ngươi chạy sang phải ta cũng rẽ sang phải! Ta sẽ tới gần các ngươi, tới càng gần càng tốt, chỉ cần ta chết, mục tiêu tiếp theo của hắc nô sẽ là các người!”
“Các người cũng phải chết, tất cả các người đều phải chết! Ha ha ha!”
Trong suy nghĩ điên cuồng đó, khuôn mặt Nam Môn Khiếu Vân nở một nụ cười dữ tợn, tốc độ lại nhanh thêm vài phần.
๑๑۩۞۩๑๑
“Không được! Cứ thế này thì không ai thoát được!”
Bạch Mộc Trần quay đầu lại nhìn Nam Môn Khiếu Vân đang như điên như cuồng, sao không hiểu suy nghĩ ác độc của đối phương. Song lúc trước chàng thi triển bí thuật liên tục, thân thể vẫn chưa khôi phục, giờ lại còn phải dẫn theo hai đứa trẻ chạy trốn, cho nên tốc độ cũng chẳng nhanh hơn Nam Môn Khiếu Vân chút nào.
Nguy hiểm tới gần, trong lòng Bạch Mộc Trần cũng vô cùng gấp gáp.
Cứ thế này, chắc chắn bọn họ không chạy thoát nổi, Nam Môn Khiếu Vân đúng là có chết cũng không hết tội, nhưng hai đứa bé này, phải làm sao đây?
Dưới nguy cơ đó, vô số suy nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu Bạch Mộc Trần.
---o0o---
Đẩy khối đá đè trên người ra, một bóng dáng bò khỏi đống đổ nát.
“Khụ khụ khụ... Chết tiệt! Đám chó chết trên bầu trời, hại ông đây thiếu chút nữa mất mạng...”
Nam Môn Khiếu Vân vừa thở dốc vừa mắng, lúc nãy thật quá nguy hiểm, nếu không ngờ mẫu thân ban cho một bảo bối phòng ngự không tồi, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Chỉ tiếc là món bảo bối đó cũng không chịu nổi đợt oanh kích vừa rồi, đã thành phế phẩm, khiến Nam Môn Khiếu Vân đau lòng không thôi.
“Cứu... cứu tôi với, nhị thiếu gia...”
“Nhị thiếu gia, bọn tôi ở đây...”
“Á! Chân... chân ta không còn cảm giác gì rồi, chân ta...”
“Cứu mạng... cứu...”
๑๑۩۞۩๑๑
Trong đống đổ nát xung quanh vang lên tiếng kêu rên đau đớn của đám con cháu trong thị tộc, khiến người ta nghe mà phát hãi.
“Cứu? Cứu cái con mẹ nhà ngươi, giờ ông đây muốn giữ mạng còn khó... Mẹ kiếp, hôm nay đúng là xui xẻo đủ đường, ông đây đường đường thiếu gia thị tộc, không ngờ lại thảm hại tới mức này, tất cả đều nhờ đám thiên tiên kia ban cho! Thiên tiên chó má, cứ chờ đó, lão tử mà thành tiên quân tiên đế sẽ đem các người ra rút bì rút gân, đem nguyên thần các ngươi ra đốt đèn!”
Giờ phút này, trong lòng Nam Môn Khiếu Vân đầy oán niệm, không hề có ý định giúp đỡ người khác, cho dù đối phương là tộc nhân của mình.
Đương nhiên, hận thì hận, nếu thật sự bảo Nam Môn Khiếu Vân đi trả thù thiên tiên, sợ rằng chẳng cần người khác động thủ, tự hắn đã gục thẳng xuống rồi. Giờ hắn chỉ muốn tìm một cái hầm chắc chắn một chút mà chui vào, chui càng sâu càng an toàn.
“Hống~”
Bên tai bỗng vang lên tiếng gần giận dữ, khiến Nam Môn Khiếu Vân bừng tỉnh.
Quay đầu nhìn lại, một bóng người cao lớn đang lao về phía gã, không phải hắc nô là là ai.
“Hả? Sao... sao lại...”
Kinh hoàng! Sợ hãi!
Trong cơn hoảng loạn, đầu óc Nam Môn Khiếu Vân trống rỗng, chỉ theo bản năng muốn chạy trốn, xa bao nhiêu thì trốn bấy nhiêu.
“Chạy! Đúng, chạy mau!”
Nam Môn Khiếu Vân vội vàng lấy một linh khí hình cái khay ra, đang định thi triển pháp quyết ngự không, chẳng ngờ nắm đấm của hắc nô đã lao tới trước mặt, linh khí của gã cũng bị một đấm này phá nát.
“Cút ngay! Đừng... đừng tới đây!”
“Còn tới nữa, ông... ông đây sẽ không khách khí đâu!”
“Đúng, ông đây... ông đây sẽ đánh chết ngươi đấy! Đánh chết ngươi! Đi chết đi!”
"Tử! Tử! Tử!"
Tâm trí Nam Môn Khiếu Vân như chìm vào điên cuồng, đem linh khí, tiên phù, đạn dược... còn trong túi đồ ra, ném sạch về phía hắc nô.
Song, hắc nô chẳng những không bị thương tổn gì, ngược lại càng thêm hung hãn.
“Bùng!”
Một quyền cực mạnh đấm thẳng vào ngực, Nam Môn Khiếu Vân bị đánh bay ra xa, miệng phun ra máu. Song may là trên người gã có mặc một bộ nội giáp thượng phẩm, giúp gã chống cực hơn nửa lực lượng, nếu không chắc giờ đã mất mạng!
Dẫu vậy, Nam Môn Khiếu Vân vẫn bị thương nặng, quần áo trên người đã vô cùng rách rưới.
“Hống~”
Một đòn không kết quả, hắc nô lại đánh tới với uy thế vô cùng mãnh liệt.
“Hả! Không~”
“Cút! Đừng... đừng tới đây...”
“Cứu ta, đại ca cứu ta... Ai mau tới cứu ta, ta chắc chắn sẽ trọng thưởng!”
Không kịp tiếc nuối pháp bảo bị tổn thất của mình, Nam Môn Khiếu Vân vừa kêu cứu vừa chạy như điên, nơi gã đi qua, mọi người đều tránh sang như đang trốn một căn bệnh truyền nhiễm.
๑๑۩۞۩๑๑
Trên bầu trời, Nam Môn Vô Song cũng chẳng khá hơn so với đứa em của mình, vài lần thổ huyết, khắp người toàn vết thương, vốn không cách nào phân tâm giúp đỡ người khác.
Sắp chết rồi! Sắp chết rồi!
Hắc nô không chỉ có lực lượng cường đại, thân thể cứng rắn mà tốc độ cũng cực kỳ nhanh chóng, chỉ vài hơi thở, khoảng cách hai người lại gần thêm không ít.
Mùi tanh máu phía sau càng lúc càng nồng đậm, khiến Nam Môn Khiếu Vân vô cùng sợ hãi, còn tiếp tục như vậy chắc chắn mình sẽ phải chết, phải mau chóng nghĩ ra cách mới được!
“Đúng! Chỗ đó, phải chạy tới đó!”
Đang lúc Nam Môn Khiếu Vân sắp tuyệt vọng lại thấy Bạch Mộc Trần và hai đứa trẻ đang lẩn trốn giữa đấu trường nô lệ, trong lòng lập tức vui vẻ như thấy được cứu tinh.
Độn thuật vừa rồi của Bạch Mộc Trần khiến Nam Môn Khiếu Vân vô cùng ấn tượng, trong mắt gã, bản lĩnh chạy trốn của tiên nô này không tồi, đã cứu được Nam Môn Phi Vũ và con bé kia, vậy chắc chắn cũng cứu được gã.
Đây là suy nghĩ của con người trong lúc tuyệt vọng nhất, suy nghĩ đơn giản nhất.
๑๑۩۞۩๑๑
“Tên kia, mau! Mau tới cứu ta!”
Thấy Nam Môn Khiếu Vân đổi hướng chạy sang phía mình, Bạch Mộc Trần không hề nghĩ ngợi, lập tức kéo Nam Môn Phi Vũ và Tiểu Ức Khổ lui lại. Giờ không phải lúc để ở lòng nhân ái, Nam Môn Khiếu Vân làm vậy rõ ràng là định kéo cả bọn họ xuống nước, đương nhiên Bạch Mộc Trần không để gã toại nguyện.
“Cái gì? Ngươi, ngươi dám không cứu ta...”
Nam Môn Khiếu Vân thấy Bạch Mộc Trần chẳng những không tiến tới mà còn lui lại, thâp tức có cảm giác uất ức tới muốn hộc máu: “Tên nô tài chó má, tên nô tài đốn mạt, còn không mau tới cứu ta, đợi ông đây về, chắc chắn sẽ giết ngươi! Chém ngươi ngàn đao, băm thân ngươi thành muôn mảnh...”
Một kẻ thật ác độc, lòng lang dạ thú.
Trong lúc chạy trốn, sắc mặt Bạch Mộc Trần hơi trầm xuống, trong mắt lóe lên sát ý lạnh lùng. Vốn chàng cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì, khi trước vì báo thù mà mạnh mẽ vượt qua thiên kiếp, vì tự do mà tự thiêu đốt nguyên thần, vì giúp đỡ các quặng nô phản loạn mà không tiếc thân mình, nhập vào trong sát cục. Tu sĩ chết trong tay chàng không tới một ngàn cũng phải tám trăm, hơn nữa trong đó còn có một vị thiên tiên.
Nếu đổi lúc khác, đổi địa điểm khác, Bạch Mộc Trần có thể không chút để ý, giết Nam Môn Khiếu Vân tới trăm tám mươi lần.
๑๑۩۞۩๑๑
“Được, tên nô tài chó má nhà ngươi, các ngươi đã muốn chạy, ông đây cũng không để các ngươi dễ chịu!’
Nam Môn Khiếu Vân vô cùng tức giận, suy nghĩ bắn đầu vặn vẹo, cho dù mình chết đi cũng phải kéo đối phương ngã cùng.
“Các ngươi chạy sang trái thì ông đây cũng theo sang trái! Các ngươi chạy sang phải ta cũng rẽ sang phải! Ta sẽ tới gần các ngươi, tới càng gần càng tốt, chỉ cần ta chết, mục tiêu tiếp theo của hắc nô sẽ là các người!”
“Các người cũng phải chết, tất cả các người đều phải chết! Ha ha ha!”
Trong suy nghĩ điên cuồng đó, khuôn mặt Nam Môn Khiếu Vân nở một nụ cười dữ tợn, tốc độ lại nhanh thêm vài phần.
๑๑۩۞۩๑๑
“Không được! Cứ thế này thì không ai thoát được!”
Bạch Mộc Trần quay đầu lại nhìn Nam Môn Khiếu Vân đang như điên như cuồng, sao không hiểu suy nghĩ ác độc của đối phương. Song lúc trước chàng thi triển bí thuật liên tục, thân thể vẫn chưa khôi phục, giờ lại còn phải dẫn theo hai đứa trẻ chạy trốn, cho nên tốc độ cũng chẳng nhanh hơn Nam Môn Khiếu Vân chút nào.
Nguy hiểm tới gần, trong lòng Bạch Mộc Trần cũng vô cùng gấp gáp.
Cứ thế này, chắc chắn bọn họ không chạy thoát nổi, Nam Môn Khiếu Vân đúng là có chết cũng không hết tội, nhưng hai đứa bé này, phải làm sao đây?
Dưới nguy cơ đó, vô số suy nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu Bạch Mộc Trần.
---o0o---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.