Quyển 2 - Chương 77: Lựa chọn của Phong Thần Ỷ Mộng.
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
Trong gian phòng bên cạnh, Vân Tố lặng lẽ nằm trên chiếc giường gỗ, vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Lúc này, Bạch Mộc Trần và Ôn Nhã sóng vai bước tới, Tiểu Ức Khổ đi theo sau lưng hai người.
“Tiên sinh, ngài nói muốn Khổ Nhi bái sư, vậy sao lại dẫn chúng ta tới đây?”
Trong lòng Ôn Nhã vô cùng tò mò nên mở miệng hỏi, chẳng lẽ chuyện bái sư của con gái mình có liên quan tới cô gái bị thương trên giường này sao?
Chỉ thấy Bạch Mộc Trần gật khẽ đầu: “Giờ Cổ tiền bối khổng rõ tung tích mà cô gái này là hậu nhân của Cổ tiền bối cho nên để cô ấy thay cha nhận lễ bái sư.”
“Thì ra là vậy.”
Ôn Nhã hiểu rõ ngọn ngành, không còn ý kiến gì nữa, chỉ có điều trong lòng vẫn thầm kinh ngạc, một người là con gái của một đại tông sư đan đạo, một người lại là tán tiên thần bí được người khác nhờ cậy, xem ra thân phận của cả hai đều không đơn giản chút nào!
“Khổ Nhi, còn không mau hành lễ.”
Ôn Nhã để Tiểu Ức Khổ tới trước giường, cho cô bé quỳ xuống.
Nhận được truyền thừa, ơn cao hơn trời, thân là đệ tử tất nhiên cần dập đầu hành lễ. Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, bất kể là thế tục hay tiên giới, kẻ không hiểu tôn sư trọng đạo sẽ luôn bị người đời phỉ nhổ.
“Vân Tố cô nương...”
Bạch Mộc Trần quay sang Vân Tố đang hôn mê nói: “Tại hạ nhân đại ân của Cổ tiền bối lại chẳng thể báo đáp được, không thể làm gì hơn tìm một đệ tử tư chất cao phẩm tính tốt, kéo dài truyền thừa giúp tiền bối. Giờ không ai biết tung tích của Cổ tiền bối, vậy xin kính nhờ Vân Tố cô nương thay cha chứng kiến lễ bái sư này, mong cô nương đừng trách tội.”
Dừng một chút, Bạch Mộc Trần lại quay sang tiểu ức khổ, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Cổ tiền bối không phải người cổ hủ, với hoàn cảnh trước mắt, chuyện lễ tiết cứ đơn giản là được, tin rằng tiền bối có biết cũng không trách tội. Vậy giờ mời tiểu thư khấu đầu hành lễ với Cổ tiền bối ba lần.”
“Vâng, đệ tử Ức Khổ, hôm nay bái nhập làm môn hạ của sư tôn, nhất định sẽ cố gắng tu luyện, tuyệt đối không phụ lòng tin của sư tôn, phụ sự kỳ vọng của mẫu thân và đại thúc...”
Tiểu Ức Khổ nói xong, lập tức thành kính bái lạy.
Cái lạy đầu tiên, đại biểu cho sự tôn trọng đối với sư trưởng...
Cái lạy thứ hai, đại biểu sẽ tiếp nhận truyền thừa...
Cái lạy thứ ba, đại biểu cho trách nhiệm đối với tương lai...
Cho dù Tiểu Ức Khổ không biết tên của sư tôn, nhưng điều này vẫn chẳng hề ảnh thưởng tới sự tôn trọng sư trưởng của cô bé,
Nghe lễ hoàn thành, Bạch Mộc Trần bước tới trước người Tiểu Ức Khổ, đầu ngón tay điểm nhẹ lên mi tâm cô bé.
“Tiểu thư, bộ Thảo Mộc Tập này là tâm huyết cả đời của Cổ Thiên Hành tieèn bối, giờ tiểu thư tập trung tinh thần, ta sẽ dùng phép Chú Linh Quán Đỉnh truyền điển tịch này cho tiểu thư...”
Vừa dứt lời, chỉ thấy linh đài Bạch Mộc Trần lấp lóe ánh sáng, hóa thành một luồng linh quang tụ lại ở đầu ngónt ay.
Huyền quan khai mở... tâm khí tương thông... tâm thần an định... hư tâm an thần... khí thần giao chuyển... luân chuyển thành vọng... liên miên không dứt...
Trúc trắc, ảo diệu, huyền bí, uyên bác.
Từng ksy hiệu màng vàng kim ngưng tụ ở đầu ngón tay Bạch Mộc Trần, rót vào mi tâm Tiểu Ức Khổ, khiến cô bé đau đớn không thôi.
“Hư vô mờ ảo, nhanh chóng hiểu thông, chẳng lẽ... đây là phép Chú Linh Quán Đỉnh?”
Cho dù Ôn Nhã đã chuẩn bị trước song vẫn bị cảnh tượng này làm cho chấn động.
Chú Linh Quán Đỉnh là một thần thông bí thuật chỉ có những bậc đại năng mới có tư cách thi triển. Lúc nhỏ Ôn Nhã từng nghe các trưởng bối nhắc tới, song đây là lần đầu tiên tận mắt thấy.
Đột nhiên trong lòng Ôn Nhã nảy sinh dự cảm mãnh liệt, dường như quyết định lúc trước của mình thật chính xác, có người như vậy giúp đỡ, con gái mình chắc chắn sẽ có ngày thành tài.
๑๑۩۞۩๑๑
Đầm lầy Sương Đỏ, dọc theo Hồng Diệp Lâm.
Lúc này, một đội ngũ từ từ xuyên qua giữa rừng, người cầm đầu chính là Tiểu Thần, Trần Tịch cùng Nguyên Minh Tử.
“Vũ Bá, bá nghĩ sao?”
“Đại tiểu thư, tiểu thư thật sự quyết định hợp tác với đám người này sao?”
“Vũ bá, bá cho là giờ chúng ta còn lựa chọn nào khác sao? Đám người này đều là hung đồ cả đấy, đừng mong bọn họ mở lòng từ bi buông tha chúng ta. Con dám chắc nếu không phải vì chúng ta còn chút giá trị lợi dụng, bọn chúng đã sớm giết hết chúng ta rồi! Hừ!”
Ở chính giữa đội ngũ, Phong Thần Ỷ Mộng cùng Vũ bá bị đám người áp giải đi về phía trước, xung quanh là một đám tiên nô hung hăng ngoan độc.
Những ngày qua, tiếp xúc nhiều hơn với đám người Tiểu Thần, Phong Thần Ỷ Mộng càng thêm chấn động. Trong ấn tượng của nàng, tán tiên chỉ là một đám nô lệ, là những kẻ yếu ớt mặc cho người ta chém giết, không có tự do, không có quyền lợi... Song khi nàng tận mắt thấy thủ đoạn tàn bạo của những tiên nô này, nghiền ná một con tiên thú chỉ trong chốc lát, toàn bộ thế giới của nàng như sụp đổ.
Rõ ràng chỉ là tiên phù nhất giai, sao trong tay dám tiên nô này lại trở nên xuất thần nhập hóa, uy lực mạnh mẽ vô song?
Rõ ràng là chẳng hề có kỷ luật, sao ai nấy lại phối hợp ăn ý, không một kẽ hở?
Rõ ràng chỉ là một đám người yếu ớt, sao họ lại có thể bộc phát ra lực chiến đấu vượt quá sức tưởng tượng như vậy?
Nếu là một đấu một, bấ cứ hộ vệ nào trong Phong Thần gia cũng có thể chém giết đối phương mười lần tám lầm, thế nhưng nếu nói tới chiến đấu tập thể, Phong Thần Ỷ Mộng rốt cuộc cũng hiểu thế nào gọi là tuyệt vọng!
Vài chục con tiên thú nhị phẩm dưới sự phục kích cảu vài trăm tiên nô nhanh chóng bị đốn ngã, dễ dàng như bẻ cành củi khô.
Mỗi khi nhớ lại cảnh tượng hơn trăm luồng phong mang sắc bén cắt lên người đám tiên thú, khuôn mặt thiếu nữ lại trắng bệch, không lạnh mà run.
Rơi vào tay đám hung đồ này, đám người Phong Thần Ỷ Mộng nào còn dũng khí phản kháng.
Sự thật chứng minh, khi một tập thể thương nhân bình thường gặp một đám hung đồ tàn bạo vô sỉ, tuyệt đối đừng nghĩ tới chuyện phản kháng, cách tự cứu mình chỉ có một, đó là thỏa hiệp, thỏa hiệp không giới hạn.
Đạo lý này Vũ Bá cũng hiểu, nhưng lão không cam lòng! Lão vốn là người đã đạp một chân vào vòng luân hồi, uy hiếp của tử vong đối với lão không hề lớn, nhưng Phong Thần Ỷ Mộng còn rất trẻ, nàng không thể chết ở đây được. Cho nên ông lão chẳng thể làm gì khác ngoại trừ không cam lòng thở dài!
Người đã dài, suy nghĩ nhiều, lo lắng cũng nhiều.
Có lẽ đúng như đám người Trần Tịch đã nói, giờ tình hình đã là xấu nhất rồi, làm gì còn gì xấu hơn nữa? Nếu hai bên có thể hợp tác với nhau tốt đẹp, vậy sẽ là đôi bên còn có lợi, không khéo còn là cơ hội cho Phong Thần gia quật khởi.
Ôm một chút hy vọng, Phong Thần Ỷ Mộng cùng Vũ bá tìm tới đám người Tiểu Thần, biểu lộ suy nghĩ của bản thân.
Tiêp đó, dưới sự chỉ đạo của Trần Tịch, cuối cùng hai bên đặt ra một loạt những điều khoản bất thường. Còn Phong Thần Ỷ Mộng cùnG Vũ bá lại lặng lẽ rơi lệ, phát tiết tâm trạng đau xót của mình.
Nương theo cơ hội đó, Tiểu Thần lại hỏi qua tình hình bên ngoài, đặc biệt là tin tức về tam đại tiên tông cùng “Cổ Trần”.
Sự kiện quặng nô làm phản ở dãy núi Thiên Uyên đương nhiên không dao động được tam đại tiên tông, có điều hành động của bọn họ cũng tạo thành phiền toái không nhỏ cho đối phương, đựac biệt là công pháp tu luyện cho tán tiên lưu hành khắp nơi chẳng khác nào một nhát dao đâm lén sau lưng tam đại tiên tông. Chuyện này khiến đám người Tiểu Thần vô cùng phán chấn, dẫu sao họ cũng đối nghịch với những tiên tông này!
Chỉ tiếc là sau sự kiện ở bãi quặng tiên nô, không hề có tin tức nào liên quant ới Cổ Trần.
Không có tin tức cũng chính là tin tốt, ít ra nó nói nên rằng Cổ Trần không bị tam đại tiên tông bắt giữ.
Đám người Tiểu Thần cũng chỉ cầu mong như vậy.
Lúc này, Bạch Mộc Trần và Ôn Nhã sóng vai bước tới, Tiểu Ức Khổ đi theo sau lưng hai người.
“Tiên sinh, ngài nói muốn Khổ Nhi bái sư, vậy sao lại dẫn chúng ta tới đây?”
Trong lòng Ôn Nhã vô cùng tò mò nên mở miệng hỏi, chẳng lẽ chuyện bái sư của con gái mình có liên quan tới cô gái bị thương trên giường này sao?
Chỉ thấy Bạch Mộc Trần gật khẽ đầu: “Giờ Cổ tiền bối khổng rõ tung tích mà cô gái này là hậu nhân của Cổ tiền bối cho nên để cô ấy thay cha nhận lễ bái sư.”
“Thì ra là vậy.”
Ôn Nhã hiểu rõ ngọn ngành, không còn ý kiến gì nữa, chỉ có điều trong lòng vẫn thầm kinh ngạc, một người là con gái của một đại tông sư đan đạo, một người lại là tán tiên thần bí được người khác nhờ cậy, xem ra thân phận của cả hai đều không đơn giản chút nào!
“Khổ Nhi, còn không mau hành lễ.”
Ôn Nhã để Tiểu Ức Khổ tới trước giường, cho cô bé quỳ xuống.
Nhận được truyền thừa, ơn cao hơn trời, thân là đệ tử tất nhiên cần dập đầu hành lễ. Một ngày làm thầy, cả đời làm cha, bất kể là thế tục hay tiên giới, kẻ không hiểu tôn sư trọng đạo sẽ luôn bị người đời phỉ nhổ.
“Vân Tố cô nương...”
Bạch Mộc Trần quay sang Vân Tố đang hôn mê nói: “Tại hạ nhân đại ân của Cổ tiền bối lại chẳng thể báo đáp được, không thể làm gì hơn tìm một đệ tử tư chất cao phẩm tính tốt, kéo dài truyền thừa giúp tiền bối. Giờ không ai biết tung tích của Cổ tiền bối, vậy xin kính nhờ Vân Tố cô nương thay cha chứng kiến lễ bái sư này, mong cô nương đừng trách tội.”
Dừng một chút, Bạch Mộc Trần lại quay sang tiểu ức khổ, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Cổ tiền bối không phải người cổ hủ, với hoàn cảnh trước mắt, chuyện lễ tiết cứ đơn giản là được, tin rằng tiền bối có biết cũng không trách tội. Vậy giờ mời tiểu thư khấu đầu hành lễ với Cổ tiền bối ba lần.”
“Vâng, đệ tử Ức Khổ, hôm nay bái nhập làm môn hạ của sư tôn, nhất định sẽ cố gắng tu luyện, tuyệt đối không phụ lòng tin của sư tôn, phụ sự kỳ vọng của mẫu thân và đại thúc...”
Tiểu Ức Khổ nói xong, lập tức thành kính bái lạy.
Cái lạy đầu tiên, đại biểu cho sự tôn trọng đối với sư trưởng...
Cái lạy thứ hai, đại biểu sẽ tiếp nhận truyền thừa...
Cái lạy thứ ba, đại biểu cho trách nhiệm đối với tương lai...
Cho dù Tiểu Ức Khổ không biết tên của sư tôn, nhưng điều này vẫn chẳng hề ảnh thưởng tới sự tôn trọng sư trưởng của cô bé,
Nghe lễ hoàn thành, Bạch Mộc Trần bước tới trước người Tiểu Ức Khổ, đầu ngón tay điểm nhẹ lên mi tâm cô bé.
“Tiểu thư, bộ Thảo Mộc Tập này là tâm huyết cả đời của Cổ Thiên Hành tieèn bối, giờ tiểu thư tập trung tinh thần, ta sẽ dùng phép Chú Linh Quán Đỉnh truyền điển tịch này cho tiểu thư...”
Vừa dứt lời, chỉ thấy linh đài Bạch Mộc Trần lấp lóe ánh sáng, hóa thành một luồng linh quang tụ lại ở đầu ngónt ay.
Huyền quan khai mở... tâm khí tương thông... tâm thần an định... hư tâm an thần... khí thần giao chuyển... luân chuyển thành vọng... liên miên không dứt...
Trúc trắc, ảo diệu, huyền bí, uyên bác.
Từng ksy hiệu màng vàng kim ngưng tụ ở đầu ngón tay Bạch Mộc Trần, rót vào mi tâm Tiểu Ức Khổ, khiến cô bé đau đớn không thôi.
“Hư vô mờ ảo, nhanh chóng hiểu thông, chẳng lẽ... đây là phép Chú Linh Quán Đỉnh?”
Cho dù Ôn Nhã đã chuẩn bị trước song vẫn bị cảnh tượng này làm cho chấn động.
Chú Linh Quán Đỉnh là một thần thông bí thuật chỉ có những bậc đại năng mới có tư cách thi triển. Lúc nhỏ Ôn Nhã từng nghe các trưởng bối nhắc tới, song đây là lần đầu tiên tận mắt thấy.
Đột nhiên trong lòng Ôn Nhã nảy sinh dự cảm mãnh liệt, dường như quyết định lúc trước của mình thật chính xác, có người như vậy giúp đỡ, con gái mình chắc chắn sẽ có ngày thành tài.
๑๑۩۞۩๑๑
Đầm lầy Sương Đỏ, dọc theo Hồng Diệp Lâm.
Lúc này, một đội ngũ từ từ xuyên qua giữa rừng, người cầm đầu chính là Tiểu Thần, Trần Tịch cùng Nguyên Minh Tử.
“Vũ Bá, bá nghĩ sao?”
“Đại tiểu thư, tiểu thư thật sự quyết định hợp tác với đám người này sao?”
“Vũ bá, bá cho là giờ chúng ta còn lựa chọn nào khác sao? Đám người này đều là hung đồ cả đấy, đừng mong bọn họ mở lòng từ bi buông tha chúng ta. Con dám chắc nếu không phải vì chúng ta còn chút giá trị lợi dụng, bọn chúng đã sớm giết hết chúng ta rồi! Hừ!”
Ở chính giữa đội ngũ, Phong Thần Ỷ Mộng cùng Vũ bá bị đám người áp giải đi về phía trước, xung quanh là một đám tiên nô hung hăng ngoan độc.
Những ngày qua, tiếp xúc nhiều hơn với đám người Tiểu Thần, Phong Thần Ỷ Mộng càng thêm chấn động. Trong ấn tượng của nàng, tán tiên chỉ là một đám nô lệ, là những kẻ yếu ớt mặc cho người ta chém giết, không có tự do, không có quyền lợi... Song khi nàng tận mắt thấy thủ đoạn tàn bạo của những tiên nô này, nghiền ná một con tiên thú chỉ trong chốc lát, toàn bộ thế giới của nàng như sụp đổ.
Rõ ràng chỉ là tiên phù nhất giai, sao trong tay dám tiên nô này lại trở nên xuất thần nhập hóa, uy lực mạnh mẽ vô song?
Rõ ràng là chẳng hề có kỷ luật, sao ai nấy lại phối hợp ăn ý, không một kẽ hở?
Rõ ràng chỉ là một đám người yếu ớt, sao họ lại có thể bộc phát ra lực chiến đấu vượt quá sức tưởng tượng như vậy?
Nếu là một đấu một, bấ cứ hộ vệ nào trong Phong Thần gia cũng có thể chém giết đối phương mười lần tám lầm, thế nhưng nếu nói tới chiến đấu tập thể, Phong Thần Ỷ Mộng rốt cuộc cũng hiểu thế nào gọi là tuyệt vọng!
Vài chục con tiên thú nhị phẩm dưới sự phục kích cảu vài trăm tiên nô nhanh chóng bị đốn ngã, dễ dàng như bẻ cành củi khô.
Mỗi khi nhớ lại cảnh tượng hơn trăm luồng phong mang sắc bén cắt lên người đám tiên thú, khuôn mặt thiếu nữ lại trắng bệch, không lạnh mà run.
Rơi vào tay đám hung đồ này, đám người Phong Thần Ỷ Mộng nào còn dũng khí phản kháng.
Sự thật chứng minh, khi một tập thể thương nhân bình thường gặp một đám hung đồ tàn bạo vô sỉ, tuyệt đối đừng nghĩ tới chuyện phản kháng, cách tự cứu mình chỉ có một, đó là thỏa hiệp, thỏa hiệp không giới hạn.
Đạo lý này Vũ Bá cũng hiểu, nhưng lão không cam lòng! Lão vốn là người đã đạp một chân vào vòng luân hồi, uy hiếp của tử vong đối với lão không hề lớn, nhưng Phong Thần Ỷ Mộng còn rất trẻ, nàng không thể chết ở đây được. Cho nên ông lão chẳng thể làm gì khác ngoại trừ không cam lòng thở dài!
Người đã dài, suy nghĩ nhiều, lo lắng cũng nhiều.
Có lẽ đúng như đám người Trần Tịch đã nói, giờ tình hình đã là xấu nhất rồi, làm gì còn gì xấu hơn nữa? Nếu hai bên có thể hợp tác với nhau tốt đẹp, vậy sẽ là đôi bên còn có lợi, không khéo còn là cơ hội cho Phong Thần gia quật khởi.
Ôm một chút hy vọng, Phong Thần Ỷ Mộng cùng Vũ bá tìm tới đám người Tiểu Thần, biểu lộ suy nghĩ của bản thân.
Tiêp đó, dưới sự chỉ đạo của Trần Tịch, cuối cùng hai bên đặt ra một loạt những điều khoản bất thường. Còn Phong Thần Ỷ Mộng cùnG Vũ bá lại lặng lẽ rơi lệ, phát tiết tâm trạng đau xót của mình.
Nương theo cơ hội đó, Tiểu Thần lại hỏi qua tình hình bên ngoài, đặc biệt là tin tức về tam đại tiên tông cùng “Cổ Trần”.
Sự kiện quặng nô làm phản ở dãy núi Thiên Uyên đương nhiên không dao động được tam đại tiên tông, có điều hành động của bọn họ cũng tạo thành phiền toái không nhỏ cho đối phương, đựac biệt là công pháp tu luyện cho tán tiên lưu hành khắp nơi chẳng khác nào một nhát dao đâm lén sau lưng tam đại tiên tông. Chuyện này khiến đám người Tiểu Thần vô cùng phán chấn, dẫu sao họ cũng đối nghịch với những tiên tông này!
Chỉ tiếc là sau sự kiện ở bãi quặng tiên nô, không hề có tin tức nào liên quant ới Cổ Trần.
Không có tin tức cũng chính là tin tốt, ít ra nó nói nên rằng Cổ Trần không bị tam đại tiên tông bắt giữ.
Đám người Tiểu Thần cũng chỉ cầu mong như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.