Quyển 1 - Chương 31: Mua số lượng lớn.
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
Trò chuyện một lúc, Bạch Mộc Trần và Lục Hoài Nhân ngồi đối mặt với nhau.
“Người anh em, vừa rồi cậu bảo muốn mua một chút linh mộc phải không?”
Lục Hoài Nhân thuận miệng hỏi, Bạch Mộc Trần lại thẳng thắn trả lời: “Đúng vậy, tại hạ phụ trách quản lý Tàn Thư tập, tất nhiên phải quản cả việc tu sửa sách vở, nghe nói cả chợ nô chỉ có Tiên Thảo đường của ông chủ Lục là đầy đủ hàng hóa nhất, cho nên mạo muội tới đây hỏi.”
“Khách sáo, đúng là khách sáo quá!”
Lục Hoài Nhân khuôn mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại chẳng tin tưởng lời nói của đối phương.
Linh mộc quả thực đúng là vật liệu chủ yếu để sửa sang sách vở, nhưng chuyện sửa sang sách vở thường do tiên sĩ có học vấn, kiến thức rộng rãi đảm đương, Bạch Mộc Trần chỉ là một vô kiếp tán tiên, mở miệng là nói tu sửa sách vở, cho dù là ai cũng không thể không hoài nghi.
Đương nhiên, nghi ngờ thì nghi ngờ, chuyện làm ăn phải rõ ràng, việc không nên hỏi thì ngàn vạn lần không được tò mò, đây là nguyên tắc làm việc cơ bản của Lục Hoài Nhân, cũng là điểm giữ mạng mấu chốt nhất của gã.
Nhận ra suy nghĩ trong lòng Lục Hoài Nhân, Bạch Mộc Trần mỉm cười giải thích: “Tại hạ cũng biết năng lực của mình không đủ, chẳng qua thượng cấp đã ban bài như vậy, tại hạ cũng đành kiên trì làm theo thôi, cũng may trước đó ở dưới hạ giới cũng có chút tâm đắc về mặt này, cũng có thể thử làm xem sao, đã khiến ông chủ Lục chê cười rồi, ha ha ha!”
“Người anh em khiên tốn quá, tuổi còn trẻ đã có thể ngồi vào vị trí quản lý cửa hàng, làm sao xét theo lẽ thường được. Lục mỗ rất coi trọng ngươi đó, ha ha!”
Lục Hoài Nhân ngoài miệng tuy cười ha hả nhưng trong lòng lại thầm rùng mình. Người ta vừa nói đã treo hai chữ “thượng cấp´trên miệng, nếu mình còn cố ý hỏi ngược lại sẽ đắc tội với người ta.
Suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Lục Hoài Nhân cố chuyển đề tài: “Chẳng hay lần này người anh em muốn mua bao nhiêu tài liệu?”
Bạch Mộc Trần suy tư một lát rồi nghiêm mặt nói: “Tại hạ trước giờ không thích phiền toái cho nên chuẩn bị mua nhiều nguyên liệu trong một lần luôn, sửa chữa sách vở hỏng chỉ cần linh mộc nhất giai là đủ, chẳng hay ở chỗ ông chủ Lục có bao nhiêu, tại hạ muốn mua hết trong một lần luôn!”
“Cái gì? Mua hết trong một lần!”
Lục Hoài Nhân hoảng sợ, không khỏi âm thầm líu lưỡi, làm ăn lớn đây!
Linh mộc nhất giai tuy không đáp tiền, phí tổn cực rẻ, nhưng nếu số lượng nhiều vẫn thu được không ít lợi nhận. Ở chợ nô nhiều năm như vậy, Lục Hoài Nhân vẫn chưa từng thấy ai giàu có đến thế, hơn nữa đối phương còn mang thân phận tiên nô.
Bạch Mộc Trần mỉm cười gật đầu, lần này không mở miệng giải thích, không phải chàng ra vẻ dọa người gì, chỉ ngại mình quá mức rụt rè cố kỵ sẽ khiến người ta nghi ngờ không căn cứ.
Sự thật đúng như Bạch Mộc Trần suy nghĩ, tuy Lục Hoài NHân kinh ngạc nhưng hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của đối phương, với bối cảnh của Tàn Thư tập, mau một lượng lớn tài liệu để sửa sang sách vở cũng là bình thường, nếu có thể hoàn thành vụ mua bán lần này, tại đợt kiểm tra đánh giá hàng năm lão Lục gã lại có thêm một khoản công tích không nhỏ.
“Không dám dối người anh em, Tiên Thảo đường chúng ta đã sớm có quy định, nguồn cung không thể đứt đoạn được...”
Do dự một chút, Lục Hoài Nhân cười khổ nói: “Người anh em nếu muốn mua toàn bộ linh mộc nhất giai, việc này sợ là hơi khó, tại hạ còn cần xin chỉ thị của cấp trên nữa.”
Nghe câu này, Bạch Mộc Trần không nhanh không chậm bưng chén trà lên thổi thổi, không nói gì nữa.
Lục Hoài Nhân thấy thế bèn cười bồi nói: “Đương nhiên, người anh em là khách quý, Lục mỗ nhất định đem hết sức lực giúp đỡ cho người anh em, mong người anh em chờ một lát, Lục mỗ đi một chút rồi lại về.”
“Vậy làm phiền ông chủ Lục.”
Bạch Mộc Trần mỉm cười gật đầu, không chút khách khí.
Lục Hoài Nhân chắp tay đi khỏi, trong lòng thầm nghĩ, mấy tên đệ tử thị tộc này quả nhiên không ai đơn giản.
...
Đợi Lục Hoài Nhân đi khỏi, Bạch Mộc Trần tự bưng chén trà lên uống, ánh mắt thi thoảng lại đảo qua đội ngũ phía trước.
“Quả nhiên là y, tại sao y lại ở đây?”
Có thể thấy một bóng người béo núng ních lúc ẩn lúc hiện trong đám đông, Bạch Mộc Trần không ngừng nhíu mày, bởi chàng nhận ra người đó, tiên nô ở bãi quặng của Ngự Khí tông – Nguyên Minh tử.
Thăng Tiên đan như độc dược mãn tính, ăn nhiều loại đan này sẽ khiến người ta đắm chìm trong nó.
Bạch Mộc Trần không ngờ người mình cứu lại tới đây mua Thăng Tiên đan, trong lòng cũng có cảm giác không thoải mái. Vốn định ra hỏi một chút, lại cảm thấy làm vậy không ổn, đành cố nhịn lại.
. . .
Trà mãn tam khai, lúc này Lục Hoài Nhân quay trở lại đại đường.
“Người anh em, Lục mỗ đã xin chỉ thị từ câp trên, giám sát đại nhân nói nếu là người khác chắc chắn không thể phá vỡ quy củ của Tiên Thảo đường, có điều một khi đã là người của Tàn Thư tập mua sắm, vậy tất nhiên không vấn đề.”
Lục Hoài Nhân bước nhanh đến trước mặt Bạch Mộc Trần, khuôn mặt lộ vẻ vui sướng.
Đúng như Bạch Mộc Trần dự đoán, chuyện mua bán lớn như vậy, cấp trên chắc chắn sẽ ủng hộ, nhất là sau khi biết người mua là chủ quản Tàn Thư tập bèn lập tức đáp ứng yêu cầu của đối phương, còn khen thưởng Lục Hoài Nhân một hồi.
“Còn phải cám ơn ông chủ Lục đã nói giúp
“Đâu có đâu có!”
Hai người khách sáo một phen, Lục Hoài Nhân lập tức lấy ra một cái túi trữ vật lớn, đưa cho Bạch Mộc Trần: “Người anh em, đây là ba vạn hai ngàn mảnh tiên mộc nhất giai trong kho của Tiên Thảo đường chúng ta, cậu có thể kiểm tra một lượt, về phần giá cả...”
Dừng một chút, Lục Hoài Nhân cười gượng nói: “Giám sát đại nhân còn nói, chung một chợ chính là có duyên, sao đám lấy nhiều tiền của Tàn Thư tập được, hai vạn ba nghìn mảnh linh mộc, chỉ cần một ngàn cống hiến là được.”
“Hả!?”
Bạch Mộc Trần nghe báo giá xong không khỏi giật mình, không phải do cảm thấy đắt, mà ngược lại, giá quá rẻ. Nhớ ngày trước mình mua một bó tiên mộc cần hai điểm cống hiến, nhưng hôm nay một điểm cống hiến lại mua được tới hai bó tiên mộc, điều này khiến chàng không thể không cảm khái, có ô dù thật dễ làm việc.
“Ông chủ Lục đã phóng khoáng như vậy, tại hạ nào dám không nghe? Ha ha...”
Nhận lấy túi trữ vật, Bạch Mộc Trần lấy ngọc bài từ trong ngực ra, trực tiếp chuyển một ngàn cống hiến sang cho Lục Hoài Nhân.
Khói ngộc bài này chính là ngọc bài thân phận chủ quản Tàn Thư lâu, trong đó không ngờ có tới hơn ba vạn điểm cống hiến, lần đầu tiên khi Bạch Mộc Trần xem xét ngọc bài này đã vô cùng kinh ngạc, nhưng ngẫm lại cũng bình thường. Cổ Thiên Hành đã ở Tàn Thư tập tới mấy trăm năm, mà chính lão cũng chẳng dùng mấy tới điểm cống hiến, cuối cùng tất nhiên thành lợi cho Bạch Mộc Trần.
“Người anh em cũng thật hào phóng!”
Lục Hoài Nhân vui vẻ mỉm cười, bưng chén trà tùy ý nói: “Ha ha, người anh em thu mua nhiều linh mộc nhất giai như vậy lại khiến ta đột nhiên nhớ tới một người.”
“Ai?”
Bạch Mộc Trần âm thầm chấn động nhưng ngoài mặt vẫn không lộ chút điểm lạ: “Chẳng lẽ còn đạo hữu khác định sửa sang sách vở? Nếu có vậy tại hạ phải tới thỉnh giáo mới được.”
“Không phải vậy.”
Lục Hoài Nhân lắc đầu nói: “Người này là một tiên nô ở bãi quặng tiên nô, trước đây mỗi tháng đều đến chỗ ta mua một chút linh mộc, đáng tiếc người này đã lâu lắm rồi không trở lại, cũng đã gần một năm rồi, chắc hẳn y mua linh mộc để học cách chế phù.”
“Thì ra là vậy! Thế hiện giờ y ra sao rồi?”
Bạch Mộc Trần cố ý ra vẻ tò mò.
Lục Hoài Nhân buồn bã nói: “Cụ thể ra sao ta cũng không rõ lắm, có điều dãy núi Thiên Uyên này vô cùng hung hiểm, chắc hẳn y đã lành ít dữ nhiều rồi!”
“Ha ha, nghe giọng điệu ông chủ Lục, chắc cũng khá thân thiết với người này!”
Bạch Mộc Trần cúi đầu thổi thổi chén trà, chút sắc lạ trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
Lục Hoài Nhân cười khổ nói: “Thân quen thì không dám nói, có điều cảm thấy thiếu một người khách quen, có hơi tiếc thôi, ha ha ha.”
Bạch Mộc Trần mỉm cười: “Không nhận ra ông chủ Lục lại là người coi trọng tình cảm đấy!”
“Đã khiến người anh em chê cười rồi.”
Lục Hoài Nhân xấu hổ chắp tay, lại trò chuyện thêm vài câu.
Một lúc sau, Bạch Mộc Trần mua ít đan dược rồi hài lòng đi khỏi cửa hàng.
...
“Người anh em, vừa rồi cậu bảo muốn mua một chút linh mộc phải không?”
Lục Hoài Nhân thuận miệng hỏi, Bạch Mộc Trần lại thẳng thắn trả lời: “Đúng vậy, tại hạ phụ trách quản lý Tàn Thư tập, tất nhiên phải quản cả việc tu sửa sách vở, nghe nói cả chợ nô chỉ có Tiên Thảo đường của ông chủ Lục là đầy đủ hàng hóa nhất, cho nên mạo muội tới đây hỏi.”
“Khách sáo, đúng là khách sáo quá!”
Lục Hoài Nhân khuôn mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại chẳng tin tưởng lời nói của đối phương.
Linh mộc quả thực đúng là vật liệu chủ yếu để sửa sang sách vở, nhưng chuyện sửa sang sách vở thường do tiên sĩ có học vấn, kiến thức rộng rãi đảm đương, Bạch Mộc Trần chỉ là một vô kiếp tán tiên, mở miệng là nói tu sửa sách vở, cho dù là ai cũng không thể không hoài nghi.
Đương nhiên, nghi ngờ thì nghi ngờ, chuyện làm ăn phải rõ ràng, việc không nên hỏi thì ngàn vạn lần không được tò mò, đây là nguyên tắc làm việc cơ bản của Lục Hoài Nhân, cũng là điểm giữ mạng mấu chốt nhất của gã.
Nhận ra suy nghĩ trong lòng Lục Hoài Nhân, Bạch Mộc Trần mỉm cười giải thích: “Tại hạ cũng biết năng lực của mình không đủ, chẳng qua thượng cấp đã ban bài như vậy, tại hạ cũng đành kiên trì làm theo thôi, cũng may trước đó ở dưới hạ giới cũng có chút tâm đắc về mặt này, cũng có thể thử làm xem sao, đã khiến ông chủ Lục chê cười rồi, ha ha ha!”
“Người anh em khiên tốn quá, tuổi còn trẻ đã có thể ngồi vào vị trí quản lý cửa hàng, làm sao xét theo lẽ thường được. Lục mỗ rất coi trọng ngươi đó, ha ha!”
Lục Hoài Nhân ngoài miệng tuy cười ha hả nhưng trong lòng lại thầm rùng mình. Người ta vừa nói đã treo hai chữ “thượng cấp´trên miệng, nếu mình còn cố ý hỏi ngược lại sẽ đắc tội với người ta.
Suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Lục Hoài Nhân cố chuyển đề tài: “Chẳng hay lần này người anh em muốn mua bao nhiêu tài liệu?”
Bạch Mộc Trần suy tư một lát rồi nghiêm mặt nói: “Tại hạ trước giờ không thích phiền toái cho nên chuẩn bị mua nhiều nguyên liệu trong một lần luôn, sửa chữa sách vở hỏng chỉ cần linh mộc nhất giai là đủ, chẳng hay ở chỗ ông chủ Lục có bao nhiêu, tại hạ muốn mua hết trong một lần luôn!”
“Cái gì? Mua hết trong một lần!”
Lục Hoài Nhân hoảng sợ, không khỏi âm thầm líu lưỡi, làm ăn lớn đây!
Linh mộc nhất giai tuy không đáp tiền, phí tổn cực rẻ, nhưng nếu số lượng nhiều vẫn thu được không ít lợi nhận. Ở chợ nô nhiều năm như vậy, Lục Hoài Nhân vẫn chưa từng thấy ai giàu có đến thế, hơn nữa đối phương còn mang thân phận tiên nô.
Bạch Mộc Trần mỉm cười gật đầu, lần này không mở miệng giải thích, không phải chàng ra vẻ dọa người gì, chỉ ngại mình quá mức rụt rè cố kỵ sẽ khiến người ta nghi ngờ không căn cứ.
Sự thật đúng như Bạch Mộc Trần suy nghĩ, tuy Lục Hoài NHân kinh ngạc nhưng hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của đối phương, với bối cảnh của Tàn Thư tập, mau một lượng lớn tài liệu để sửa sang sách vở cũng là bình thường, nếu có thể hoàn thành vụ mua bán lần này, tại đợt kiểm tra đánh giá hàng năm lão Lục gã lại có thêm một khoản công tích không nhỏ.
“Không dám dối người anh em, Tiên Thảo đường chúng ta đã sớm có quy định, nguồn cung không thể đứt đoạn được...”
Do dự một chút, Lục Hoài Nhân cười khổ nói: “Người anh em nếu muốn mua toàn bộ linh mộc nhất giai, việc này sợ là hơi khó, tại hạ còn cần xin chỉ thị của cấp trên nữa.”
Nghe câu này, Bạch Mộc Trần không nhanh không chậm bưng chén trà lên thổi thổi, không nói gì nữa.
Lục Hoài Nhân thấy thế bèn cười bồi nói: “Đương nhiên, người anh em là khách quý, Lục mỗ nhất định đem hết sức lực giúp đỡ cho người anh em, mong người anh em chờ một lát, Lục mỗ đi một chút rồi lại về.”
“Vậy làm phiền ông chủ Lục.”
Bạch Mộc Trần mỉm cười gật đầu, không chút khách khí.
Lục Hoài Nhân chắp tay đi khỏi, trong lòng thầm nghĩ, mấy tên đệ tử thị tộc này quả nhiên không ai đơn giản.
...
Đợi Lục Hoài Nhân đi khỏi, Bạch Mộc Trần tự bưng chén trà lên uống, ánh mắt thi thoảng lại đảo qua đội ngũ phía trước.
“Quả nhiên là y, tại sao y lại ở đây?”
Có thể thấy một bóng người béo núng ních lúc ẩn lúc hiện trong đám đông, Bạch Mộc Trần không ngừng nhíu mày, bởi chàng nhận ra người đó, tiên nô ở bãi quặng của Ngự Khí tông – Nguyên Minh tử.
Thăng Tiên đan như độc dược mãn tính, ăn nhiều loại đan này sẽ khiến người ta đắm chìm trong nó.
Bạch Mộc Trần không ngờ người mình cứu lại tới đây mua Thăng Tiên đan, trong lòng cũng có cảm giác không thoải mái. Vốn định ra hỏi một chút, lại cảm thấy làm vậy không ổn, đành cố nhịn lại.
. . .
Trà mãn tam khai, lúc này Lục Hoài Nhân quay trở lại đại đường.
“Người anh em, Lục mỗ đã xin chỉ thị từ câp trên, giám sát đại nhân nói nếu là người khác chắc chắn không thể phá vỡ quy củ của Tiên Thảo đường, có điều một khi đã là người của Tàn Thư tập mua sắm, vậy tất nhiên không vấn đề.”
Lục Hoài Nhân bước nhanh đến trước mặt Bạch Mộc Trần, khuôn mặt lộ vẻ vui sướng.
Đúng như Bạch Mộc Trần dự đoán, chuyện mua bán lớn như vậy, cấp trên chắc chắn sẽ ủng hộ, nhất là sau khi biết người mua là chủ quản Tàn Thư tập bèn lập tức đáp ứng yêu cầu của đối phương, còn khen thưởng Lục Hoài Nhân một hồi.
“Còn phải cám ơn ông chủ Lục đã nói giúp
“Đâu có đâu có!”
Hai người khách sáo một phen, Lục Hoài Nhân lập tức lấy ra một cái túi trữ vật lớn, đưa cho Bạch Mộc Trần: “Người anh em, đây là ba vạn hai ngàn mảnh tiên mộc nhất giai trong kho của Tiên Thảo đường chúng ta, cậu có thể kiểm tra một lượt, về phần giá cả...”
Dừng một chút, Lục Hoài Nhân cười gượng nói: “Giám sát đại nhân còn nói, chung một chợ chính là có duyên, sao đám lấy nhiều tiền của Tàn Thư tập được, hai vạn ba nghìn mảnh linh mộc, chỉ cần một ngàn cống hiến là được.”
“Hả!?”
Bạch Mộc Trần nghe báo giá xong không khỏi giật mình, không phải do cảm thấy đắt, mà ngược lại, giá quá rẻ. Nhớ ngày trước mình mua một bó tiên mộc cần hai điểm cống hiến, nhưng hôm nay một điểm cống hiến lại mua được tới hai bó tiên mộc, điều này khiến chàng không thể không cảm khái, có ô dù thật dễ làm việc.
“Ông chủ Lục đã phóng khoáng như vậy, tại hạ nào dám không nghe? Ha ha...”
Nhận lấy túi trữ vật, Bạch Mộc Trần lấy ngọc bài từ trong ngực ra, trực tiếp chuyển một ngàn cống hiến sang cho Lục Hoài Nhân.
Khói ngộc bài này chính là ngọc bài thân phận chủ quản Tàn Thư lâu, trong đó không ngờ có tới hơn ba vạn điểm cống hiến, lần đầu tiên khi Bạch Mộc Trần xem xét ngọc bài này đã vô cùng kinh ngạc, nhưng ngẫm lại cũng bình thường. Cổ Thiên Hành đã ở Tàn Thư tập tới mấy trăm năm, mà chính lão cũng chẳng dùng mấy tới điểm cống hiến, cuối cùng tất nhiên thành lợi cho Bạch Mộc Trần.
“Người anh em cũng thật hào phóng!”
Lục Hoài Nhân vui vẻ mỉm cười, bưng chén trà tùy ý nói: “Ha ha, người anh em thu mua nhiều linh mộc nhất giai như vậy lại khiến ta đột nhiên nhớ tới một người.”
“Ai?”
Bạch Mộc Trần âm thầm chấn động nhưng ngoài mặt vẫn không lộ chút điểm lạ: “Chẳng lẽ còn đạo hữu khác định sửa sang sách vở? Nếu có vậy tại hạ phải tới thỉnh giáo mới được.”
“Không phải vậy.”
Lục Hoài Nhân lắc đầu nói: “Người này là một tiên nô ở bãi quặng tiên nô, trước đây mỗi tháng đều đến chỗ ta mua một chút linh mộc, đáng tiếc người này đã lâu lắm rồi không trở lại, cũng đã gần một năm rồi, chắc hẳn y mua linh mộc để học cách chế phù.”
“Thì ra là vậy! Thế hiện giờ y ra sao rồi?”
Bạch Mộc Trần cố ý ra vẻ tò mò.
Lục Hoài Nhân buồn bã nói: “Cụ thể ra sao ta cũng không rõ lắm, có điều dãy núi Thiên Uyên này vô cùng hung hiểm, chắc hẳn y đã lành ít dữ nhiều rồi!”
“Ha ha, nghe giọng điệu ông chủ Lục, chắc cũng khá thân thiết với người này!”
Bạch Mộc Trần cúi đầu thổi thổi chén trà, chút sắc lạ trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
Lục Hoài Nhân cười khổ nói: “Thân quen thì không dám nói, có điều cảm thấy thiếu một người khách quen, có hơi tiếc thôi, ha ha ha.”
Bạch Mộc Trần mỉm cười: “Không nhận ra ông chủ Lục lại là người coi trọng tình cảm đấy!”
“Đã khiến người anh em chê cười rồi.”
Lục Hoài Nhân xấu hổ chắp tay, lại trò chuyện thêm vài câu.
Một lúc sau, Bạch Mộc Trần mua ít đan dược rồi hài lòng đi khỏi cửa hàng.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.