Quyển 2 - Chương 10: Mười hai cuốn thiên thư.
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
Tiên đạo hữu tình, thượng thiện nhược thủy .
Tiên đạo vô tình , dục tại kỳ tâm .
Thế nhân thường nói , thiện ác thiện ác , vô thiện vô ác , nhân tính vốn thuần chất, một ý nghĩ phân rõ đúng sai .
Giờ phút này, rốt cuộc Bạch Mộc Trần cũng hiểu rõ ý chí tiên đạo là gì, siêu thoát tự tại là gì. Thiện ác thị phi, tất cả đều do tâm tính sinh ra, chỉ cần bản tính không diệt, dẫu sống chết cũng sẽ chẳng ngừng, cuối cùng sẽ có thể tồn tại vĩnh hằng, siêu thoát khỏi thiên địa.
Vì vậy, một suy nghĩ vô cùng điên cuồng đang dần bành trướng trong lòng Bạch Mộc Trần... Nếu đạo pháp vốn vo vi, sao không thể dung hợp lẫn nhau?”
Nước có thể bao dung vạn vật, biến hóa vô hình.
Trong cơn đau, Bạch Mộc Trần buông bỏ mọi tạp niệm, cẩn thận cảm nhận khí tức hủy diệt, lúc này chàng không kháng cự lại sự ăn mòn của ánh sao, ngược lại từ từ đem chúng dung nhập vào trong thân thể mình.
Để ý chí tiên đạo và hủy diệt dung hòa với nhau, đây quả thực là hành động điên cuồng và nguy hiểm.
Chân ý của huy diệt là phá hoại và tuyệt diệt, sao lại dung hòa với một ý chí khác được?
Siêu thoát hay bao dung?
Hỗn loạn hay cuồng bạo?
Hai ý chí cực đoan giao thoa trong đầu Bạch Mộc Trần, đánh thẳng vào thâm trí chàng, chàng cảm nhận được linh hồn của mình như bị chia thành hai nửa, một bên là kiên trì và tin tưởng, một bên là lạnh lùng và vô tình.
๑๑۩۞۩๑๑
Bản tính bất diệt, sinh tử chẳng ngừng!
Vĩnh viễn tự tại, siêu thoát thiên địa!
“Xẹt xẹt xẹt!”
Bạch Mộc Trần giữ vững đạo tâm, mặc cho hai ý chính đánh vào vẫn chẳng lay chuyển. Ngay sau đó, giữa mi tâm chàng bùng lên ánh sáng bảy màu, chói lọi hơn tính tú vạn phần,bát cứ ý chí nào tiếp xúc với nó đều lập tức tan biến.
Đây là ánh sáng chỉ trí tuệ, tượng trưng cho cội nguồn của sinh mạng, tượng trưng cho hy vọng, đồng thời cũng đại biểu cho sự kiên trì, cố chấp với sinh mạng.
Dưới sự điều hòa của đại trí tuệ, đại nghị lực, hai ý chí vốn như nước lửa bất dung giờ hóa thành một cỗ ý chí thái cực, hoàn chỉnh như một, dung hợp lẫn nhau.
“Khởi điểm huyền hoàng, cũng là hỗn độn, trời đất mông mội, vạn vật lần lượt, vận mệnh thâm sâu, đơn gian u tối, thánh ý thái thượng, khắc ghi chân đạo...”
Trong hư không, một đoạn pháp chú huyền diệu vang vọng vào đầu Bạch Mộc Trần, truyền tới linh hồn chàng, phảng phất như đây là chân lý của thế gian, tổng cương của vạn pháp, chỉ có thể lĩnh ngộ, không thể truyền bằng lời.
“Đây... Đây là ...”
Bạch Mộc Trần tâm thần chấn động không ngừng, một cuốn sách cuộn cổ xưa xuất hiện trong đầu chàng, cuộn sách mở ra, từng hàng chữ cổ xưa hiện lên bên trong.
“Đạo Tàng! Đây là Đạo TànG!”
Kinh hãi một lúc, Bạch Mộc Trần mới dần ổn định được tâm tư.
Ban đầu, túi trữ vật của chàng bị gió lốc hỗn loạn xé nát, mọi thứ đều hóa thành tro bụi, chàng vốn tưởng cuốn Đạo Tàng cũng bị hủy diệt trong đợt đó, nào ngờ vật này lại ẩn nấp trong cơ thể chàng, giờ gặp cơ duyên, bên trong lại xuất hiện chữ viết.
Theo từng câu chữ hiện ra, tâm thần thức hải của Bạch Mộc Trần rung động, nguồn gốc là từ viên kết tinh trí tuệ tinh thuần kia. Chỉ thấy ở bốn mặt tinh thể, hình chiếu của Bạch Mộc Trần chợt mở mắt, từ đó tả ra tám luồng sáng lạnh như băng.
Như bị ánh sáng hấp dẫn, cuốn sách cuộn từ từ phân gảii, hóa thành từng con chữu kỳ dị, dung nhập vào trong tinh thể.
“Ong ong ong!”
Kết tinh trí tuệ sau khi dung nhập những chữ viết từ Đạo Tàng liền xảy ra biến hóa kinh người. Vốn dĩ tinh thể này chỉ có bốn mặt, giừl ại diễn sinh ra ba mặt nữa, tạo thành hình thoi, bên trong ánh lên bảy hình chiếu của Bạch Mộc Trần.
๑๑۩۞۩๑๑
Thiênn địa sơkhai, chúng sinh ngây ngô. Thánh nhân thương tội chúng sinh, dùng tới thần thông vô thượng, thôi diễn biế hóa đại đạo, truyền xuống mười hai cuốn thiên thư, giáo hóa triệu triệu sinh linh, tạo thành công đức vô lượng.
Hàng triệu năm sau, đại kiếp hiện thế, thiên địa băng diệt, mười hai cuốn thiên thư lưu lạc tại các giới khác nhau.
๑๑۩۞۩๑๑
Một chút tin tức truyền vào tâm thần, Bạch Mộc Trần lập tức hiểu ra.
Thì ra bộ Đạo Tàng này chính là một trong mười hai cuốn thiên thư mà mười hai vị đại năng truyền lại từ ngàn xưa, trên đó miêu tả quá trình diễn hóa thiên địa vũ trụ, nội dung tuy ít song lại vô cùng huyền diệu, mỗi khi đọc lại khiến người ta khai thông trí tuệ, thấu hiểu thiên địa.
Đạo Tàg, Đạo Tàng, quả nhiên tích lũy những gì đáng quý nhất của đạo lý.
Bạch Mộc Trần lòng mừng như điên, mọi đau khổ lúc trước bỗng tan thành mây khói. Đây là đại đạo hoàn chỉnh, nội dung bao hàm bổn nguyên của vạn vật, còn cao minh hơn nhiều so với những tiên thuật thần bí, có thể nói khác nhau một trời một vực.
Chỉ đọc lại ba lần, Bạch Mộc Trần đã cảm thấy thần trí mình tăng lên rõ ràng.
Thật khó tưởng tượng, chỉ một bộ Đạo Tàng đã có công hiệu đến vậy, những cuốn thiên thư khác sẽ huyền diệu tới đâu? Nếu có người thu thập được đủ mười hai cuốn thiên thư, vậy sẽ lợi hại tới mức không thể tưởng tượng nổi? Còn các vị đại năng đã truyền mười hai cuốn thiên thư xuống còn cường đại tới mức nào?
Tại Tiên Giới, công pháp rèn luyện thần thức vô cùng trân quý, chỉ những thế lực khổng lồ hay những cường giả mới có, tiên nô như Bạch Mộc Trần ngay cả tư cách xem cũng chẳng có.
Trước đây, Bạch Mộc Trần vì muốn khống chế nhiều tiên phù hơn nữa đã dùng rất nhiều cách để tăng thần thức lên, song hiệu quả chẳng như mong muốn, hôm nay Đạo Tàng vừa xuất hiện đã khiến thần thức chàng tăng vọt, đây quả là công pháp rèn luyện thần thức có một không hai.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong lúc bất tri bất giác, bốn mươi ngôi sao trên bầu trời đều đã ảm đạm khong chút ánh sáng, hồn kiếp cũng dần tiêu tan. Chỉ có điều, Bạch Mộc Trần giờ vẫn đắm chìm trong việc tìm hiểu Đạo Tàng, chẳng hề hay biết mọi chuyện bên ngoài.
Kiếp số đã qua, ý chí thiên địa chợt truyền xuống một ý niệm, xuyên qua cả hư không.
“Ầm!”
Bạch Mộc Trần chỉ cảm thấy vô số tin tức truyền vào trong đầu mình.
Một bức tranh rách nát xuất hiện trước mắt chàng, chàng thấy các lục địa vỡ nát, các ngôi sao tan tành, thế giới cũng phân liệt khắp nơi... dường như cả trời đất đều vỡ vụn.
Ngay lúc đó, một khí tức màu tím từ trời cao phủ xuốg.
Thiên địa vận chuyển, quy tắc đại đạo, một chút cảm ngộ xuất hiện trong đầu, đây cũng là sự công nhận của trời đát đối với người đã vượt qua thiên kiếp.
Theo khí tức màu tím dung nhập, tiên nguyên trong cơ thể Bạch Mộc Trần lại đột phá, cảnh giới cũng theo đó tăng trưởng, đến lúc chàng nhận ra, một cảm giác sung sướng và căng thẳng tràn ngập trong lòng chàng. Vui mừng là vì mình đã vượt qua kiếp nạn, cảnh giới cũng tăng lên không ít, nhất là chân ý từ Đạo Tàng khiến chàng thu lợi rất nhiều. Còn tâm trạng căng thẳng là bởi bức tranh rách nát xuất hiện trong đầu chàng, không hiểu những hình ảnh đó xuất hiện ra sao, ngay cả tâm đắc của Dịch Nha Tử cũng chẳng hề nhắc tới
๑๑۩۞۩๑๑
Im lặng trong chốc lát, Bạch Mộc Trần lại vô cùng cảm khái.
Tán tiên kiếp lần này hung hiểm vượt xa tưởng tượng của chàng, cuối cùng có thể bìh an vượt qua, vận may và cơ duyên đều đóng vai trò không nhỏ, giờ nghĩ lại trong lòng chàng vẫn còn thấy sợ.
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ tán tiên thật sự bị thiên địa vứt bỏ sao?
Trước kia Bạch Mộc Trần vẫn cho là vậy, song giờ chàng tuyệt đối không nghĩ vậy.
Mọi thứ tồn tại đều có đạo lý của nó, sự tồn tại của tán tiên cũng vây, sự tồn tại của kiếp số cũng thế.
Chỉ cần qua được khảo nghiệm, tán tiên cũng có thể lên tới đỉnh cao. Có thể nói ông trời đã đóng một cánh cửa song lại mở một cửa sổ khác, chẳng qua, con dường dẫn tới cửa sổ này tương đối gập ghềnh, thường gặp cảnh cửu tử nhất sinh, khó khăn rối rắm vô cùng.
Tiên đạo vô tình , dục tại kỳ tâm .
Thế nhân thường nói , thiện ác thiện ác , vô thiện vô ác , nhân tính vốn thuần chất, một ý nghĩ phân rõ đúng sai .
Giờ phút này, rốt cuộc Bạch Mộc Trần cũng hiểu rõ ý chí tiên đạo là gì, siêu thoát tự tại là gì. Thiện ác thị phi, tất cả đều do tâm tính sinh ra, chỉ cần bản tính không diệt, dẫu sống chết cũng sẽ chẳng ngừng, cuối cùng sẽ có thể tồn tại vĩnh hằng, siêu thoát khỏi thiên địa.
Vì vậy, một suy nghĩ vô cùng điên cuồng đang dần bành trướng trong lòng Bạch Mộc Trần... Nếu đạo pháp vốn vo vi, sao không thể dung hợp lẫn nhau?”
Nước có thể bao dung vạn vật, biến hóa vô hình.
Trong cơn đau, Bạch Mộc Trần buông bỏ mọi tạp niệm, cẩn thận cảm nhận khí tức hủy diệt, lúc này chàng không kháng cự lại sự ăn mòn của ánh sao, ngược lại từ từ đem chúng dung nhập vào trong thân thể mình.
Để ý chí tiên đạo và hủy diệt dung hòa với nhau, đây quả thực là hành động điên cuồng và nguy hiểm.
Chân ý của huy diệt là phá hoại và tuyệt diệt, sao lại dung hòa với một ý chí khác được?
Siêu thoát hay bao dung?
Hỗn loạn hay cuồng bạo?
Hai ý chí cực đoan giao thoa trong đầu Bạch Mộc Trần, đánh thẳng vào thâm trí chàng, chàng cảm nhận được linh hồn của mình như bị chia thành hai nửa, một bên là kiên trì và tin tưởng, một bên là lạnh lùng và vô tình.
๑๑۩۞۩๑๑
Bản tính bất diệt, sinh tử chẳng ngừng!
Vĩnh viễn tự tại, siêu thoát thiên địa!
“Xẹt xẹt xẹt!”
Bạch Mộc Trần giữ vững đạo tâm, mặc cho hai ý chính đánh vào vẫn chẳng lay chuyển. Ngay sau đó, giữa mi tâm chàng bùng lên ánh sáng bảy màu, chói lọi hơn tính tú vạn phần,bát cứ ý chí nào tiếp xúc với nó đều lập tức tan biến.
Đây là ánh sáng chỉ trí tuệ, tượng trưng cho cội nguồn của sinh mạng, tượng trưng cho hy vọng, đồng thời cũng đại biểu cho sự kiên trì, cố chấp với sinh mạng.
Dưới sự điều hòa của đại trí tuệ, đại nghị lực, hai ý chí vốn như nước lửa bất dung giờ hóa thành một cỗ ý chí thái cực, hoàn chỉnh như một, dung hợp lẫn nhau.
“Khởi điểm huyền hoàng, cũng là hỗn độn, trời đất mông mội, vạn vật lần lượt, vận mệnh thâm sâu, đơn gian u tối, thánh ý thái thượng, khắc ghi chân đạo...”
Trong hư không, một đoạn pháp chú huyền diệu vang vọng vào đầu Bạch Mộc Trần, truyền tới linh hồn chàng, phảng phất như đây là chân lý của thế gian, tổng cương của vạn pháp, chỉ có thể lĩnh ngộ, không thể truyền bằng lời.
“Đây... Đây là ...”
Bạch Mộc Trần tâm thần chấn động không ngừng, một cuốn sách cuộn cổ xưa xuất hiện trong đầu chàng, cuộn sách mở ra, từng hàng chữ cổ xưa hiện lên bên trong.
“Đạo Tàng! Đây là Đạo TànG!”
Kinh hãi một lúc, Bạch Mộc Trần mới dần ổn định được tâm tư.
Ban đầu, túi trữ vật của chàng bị gió lốc hỗn loạn xé nát, mọi thứ đều hóa thành tro bụi, chàng vốn tưởng cuốn Đạo Tàng cũng bị hủy diệt trong đợt đó, nào ngờ vật này lại ẩn nấp trong cơ thể chàng, giờ gặp cơ duyên, bên trong lại xuất hiện chữ viết.
Theo từng câu chữ hiện ra, tâm thần thức hải của Bạch Mộc Trần rung động, nguồn gốc là từ viên kết tinh trí tuệ tinh thuần kia. Chỉ thấy ở bốn mặt tinh thể, hình chiếu của Bạch Mộc Trần chợt mở mắt, từ đó tả ra tám luồng sáng lạnh như băng.
Như bị ánh sáng hấp dẫn, cuốn sách cuộn từ từ phân gảii, hóa thành từng con chữu kỳ dị, dung nhập vào trong tinh thể.
“Ong ong ong!”
Kết tinh trí tuệ sau khi dung nhập những chữ viết từ Đạo Tàng liền xảy ra biến hóa kinh người. Vốn dĩ tinh thể này chỉ có bốn mặt, giừl ại diễn sinh ra ba mặt nữa, tạo thành hình thoi, bên trong ánh lên bảy hình chiếu của Bạch Mộc Trần.
๑๑۩۞۩๑๑
Thiênn địa sơkhai, chúng sinh ngây ngô. Thánh nhân thương tội chúng sinh, dùng tới thần thông vô thượng, thôi diễn biế hóa đại đạo, truyền xuống mười hai cuốn thiên thư, giáo hóa triệu triệu sinh linh, tạo thành công đức vô lượng.
Hàng triệu năm sau, đại kiếp hiện thế, thiên địa băng diệt, mười hai cuốn thiên thư lưu lạc tại các giới khác nhau.
๑๑۩۞۩๑๑
Một chút tin tức truyền vào tâm thần, Bạch Mộc Trần lập tức hiểu ra.
Thì ra bộ Đạo Tàng này chính là một trong mười hai cuốn thiên thư mà mười hai vị đại năng truyền lại từ ngàn xưa, trên đó miêu tả quá trình diễn hóa thiên địa vũ trụ, nội dung tuy ít song lại vô cùng huyền diệu, mỗi khi đọc lại khiến người ta khai thông trí tuệ, thấu hiểu thiên địa.
Đạo Tàg, Đạo Tàng, quả nhiên tích lũy những gì đáng quý nhất của đạo lý.
Bạch Mộc Trần lòng mừng như điên, mọi đau khổ lúc trước bỗng tan thành mây khói. Đây là đại đạo hoàn chỉnh, nội dung bao hàm bổn nguyên của vạn vật, còn cao minh hơn nhiều so với những tiên thuật thần bí, có thể nói khác nhau một trời một vực.
Chỉ đọc lại ba lần, Bạch Mộc Trần đã cảm thấy thần trí mình tăng lên rõ ràng.
Thật khó tưởng tượng, chỉ một bộ Đạo Tàng đã có công hiệu đến vậy, những cuốn thiên thư khác sẽ huyền diệu tới đâu? Nếu có người thu thập được đủ mười hai cuốn thiên thư, vậy sẽ lợi hại tới mức không thể tưởng tượng nổi? Còn các vị đại năng đã truyền mười hai cuốn thiên thư xuống còn cường đại tới mức nào?
Tại Tiên Giới, công pháp rèn luyện thần thức vô cùng trân quý, chỉ những thế lực khổng lồ hay những cường giả mới có, tiên nô như Bạch Mộc Trần ngay cả tư cách xem cũng chẳng có.
Trước đây, Bạch Mộc Trần vì muốn khống chế nhiều tiên phù hơn nữa đã dùng rất nhiều cách để tăng thần thức lên, song hiệu quả chẳng như mong muốn, hôm nay Đạo Tàng vừa xuất hiện đã khiến thần thức chàng tăng vọt, đây quả là công pháp rèn luyện thần thức có một không hai.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong lúc bất tri bất giác, bốn mươi ngôi sao trên bầu trời đều đã ảm đạm khong chút ánh sáng, hồn kiếp cũng dần tiêu tan. Chỉ có điều, Bạch Mộc Trần giờ vẫn đắm chìm trong việc tìm hiểu Đạo Tàng, chẳng hề hay biết mọi chuyện bên ngoài.
Kiếp số đã qua, ý chí thiên địa chợt truyền xuống một ý niệm, xuyên qua cả hư không.
“Ầm!”
Bạch Mộc Trần chỉ cảm thấy vô số tin tức truyền vào trong đầu mình.
Một bức tranh rách nát xuất hiện trước mắt chàng, chàng thấy các lục địa vỡ nát, các ngôi sao tan tành, thế giới cũng phân liệt khắp nơi... dường như cả trời đất đều vỡ vụn.
Ngay lúc đó, một khí tức màu tím từ trời cao phủ xuốg.
Thiên địa vận chuyển, quy tắc đại đạo, một chút cảm ngộ xuất hiện trong đầu, đây cũng là sự công nhận của trời đát đối với người đã vượt qua thiên kiếp.
Theo khí tức màu tím dung nhập, tiên nguyên trong cơ thể Bạch Mộc Trần lại đột phá, cảnh giới cũng theo đó tăng trưởng, đến lúc chàng nhận ra, một cảm giác sung sướng và căng thẳng tràn ngập trong lòng chàng. Vui mừng là vì mình đã vượt qua kiếp nạn, cảnh giới cũng tăng lên không ít, nhất là chân ý từ Đạo Tàng khiến chàng thu lợi rất nhiều. Còn tâm trạng căng thẳng là bởi bức tranh rách nát xuất hiện trong đầu chàng, không hiểu những hình ảnh đó xuất hiện ra sao, ngay cả tâm đắc của Dịch Nha Tử cũng chẳng hề nhắc tới
๑๑۩۞۩๑๑
Im lặng trong chốc lát, Bạch Mộc Trần lại vô cùng cảm khái.
Tán tiên kiếp lần này hung hiểm vượt xa tưởng tượng của chàng, cuối cùng có thể bìh an vượt qua, vận may và cơ duyên đều đóng vai trò không nhỏ, giờ nghĩ lại trong lòng chàng vẫn còn thấy sợ.
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ tán tiên thật sự bị thiên địa vứt bỏ sao?
Trước kia Bạch Mộc Trần vẫn cho là vậy, song giờ chàng tuyệt đối không nghĩ vậy.
Mọi thứ tồn tại đều có đạo lý của nó, sự tồn tại của tán tiên cũng vây, sự tồn tại của kiếp số cũng thế.
Chỉ cần qua được khảo nghiệm, tán tiên cũng có thể lên tới đỉnh cao. Có thể nói ông trời đã đóng một cánh cửa song lại mở một cửa sổ khác, chẳng qua, con dường dẫn tới cửa sổ này tương đối gập ghềnh, thường gặp cảnh cửu tử nhất sinh, khó khăn rối rắm vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.