Quyển 2 - Chương 70: Mưu của Trần Tịch
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
Trong Hồng Diệp Lâm, tĩnh lặng như chết.
Sau một thời gian yên tĩnh, trong rừng bỗng tràn ra một đám dã nhân mặc áo da thú.
Bọn họ đi thành nhóm, kết trận với nhau, hành động, di chuyển đều mang một sự ăn ý đặc biệt, mỗi động tác đều đơn giản song đầy lão luyện, còn bắt mắt nhất lại là nô ấn khắc sâu giữa mi tâm bọn họ.
Không sai! Họ đều là tiên nô trốn ra từ trong bãi quặng.
Sau sáu năm trời, bọn họ vẫn kiên trì sống tới tận hiện tại, cho dù hiện giờ chỉ còn không tới năm trăm người song bọn họ vẫn sẽ tiếp tục sống sót, sẽ tiếp tục cố gắng vì cuộc sống.
Đám người tách ra hai bên, ba người từ từ bước tới, là Tiểu Thần, Trần Tịch cùng Nguyên Minh Tử.
So với khi trước, khuôn mặt ba người đã không còn chút non nớt nào, chỉ còn vẻ từng trải thành thục và lạnh lùng nghiêm nghị, toàn thân tỏa ra sát khí lẫm liệt, như một tướng lĩnh chốn sa trường thân kinh bách chiến.
Thân là thủ lĩnh các tiên nô, ba người Tiểu Thần giờ đều có tiến bộ rõ rệt, đặc biệt nhất là Nguyên Minh Tử.
Mượn lực lượng của Tiên Chủng, cách đây không lâu Nguyên Minh Tử đã ngưng tụ thành công một mạch luân. Bởi tiên chủng của Quách Nam không hề bị tổn hại gì nên hiệu quả của nó còn tốt hơn tình hình của Bạch Mộc Trần lúc đầu một chút, tốc độ luyện hóa tiên nguyên tăng hơn bốn lần. Tuy vẫn còn xa mới bằng được tiên sĩ bình thường song nếu so sánh với tán tiên bình thường cũng đã mạnh hơn rất nhiều rồi, lại không có nguy hiểm gì về tính mạng.
Được sự giúp đỡ của tiên chủng, lại thêm thần thức mạnh mẽ nên giờ Nguyên Minh Tử được coi như cao thủ đệ nhất trong đám người. Về cơ bản, bọn họ có thể sống sót tới giờ phút này, nếu ngoại trừ yếu tốt đoàn kết ra thì công lao lớn nhất thuộc về Nguyên Minh Tử.
Đương nhiên, Tiểu Thần và Trần Tịch cũng không thể bỏ qua được. Bọn họ, một thì năng lực lãnh đạo xuất chúng, lúc hoạn nạn nguy nan luôn nhanh trí nghĩ ra cách đối phó, còn một người khác lại bình tĩnh cẩn thận, mưu trí bất phàm. Sát trận mà các tiên nô bố trí hiện giờ đều là do hai người bọn họ không ngừng diễn luyện trong quá trình chiến đấu.
“Vậy cũng đòi là thương đội? Thật quá yếu ớt!”
Tiểu Thần bước tới mảnh đất trống, hứng thú quan sát đám người Phong Thần Ỷ Mộng đang hôn mê, sau đó sai người dùng tơ vàng mà Hồng Ban Kim Bối Chu phun ra trói chặt bọn họ lại. Sợi tơ vàng này cực kỳ cứng cỏi lại có thể phong bế tu vi, rất thích hợp để trói người.
Ở bên khác, Trần Tịch cùng Nguyên Minh Tử cũng đang điều động mọi người xử lý thi thể của Hồng Ban Kim Bối Chu.
Tình cảnh như vậy bọn họ đã gặp không biết bao nhiêu lần rồi, ngựa quen đường cũ, chỉ trong chốc lát đã xử lý sạch sẽ đám tiên thú, thu hết những tài liệu hữu dụng.
Săn bắt tiên thú là chủ ý của Trần Tịch, một mặt để rèn luyện thực lực cua rmọi người, mặt khác là lo lắng cho tương lai.
Cuộc sống hiện giờ của bọn họ có thể coi là không tồi, song một ngày nào đó bọn họ sẽ phải rời khỏi nơi này. Nếu đã ra đi, vậy nhất định phải tính toán một chút cho tương lai, dẫu là tu luyện tự vệ hay thành lập thế lực đều cần có tinh thạch để chi tiêu. Còn đầm lầy Sương Đỏ này dẫu nguy hiểm nhưng lại là một nơi cất chứa tài bảo khổng lồ, chỉ cần vận dụng thích đáng, thu hoạch của bọn họ không hề ít.
“Đại nhân, có phát hiện!”
Một tiên nô cầm một hạt châu to bằng mắt rồng đưa tới trước mặt Tiểu Thần nói: “Đại nhân nhìn xem, đây là thứ lấy được trong cơ thể gã to lớn kia, song không biết là gì...”
Gã to lớn mà mọi người nói chính là Hồng Ban Kim Bối Chu vừa bị bọn họ phân thây.
Tiểu Thần nhận lấy hạt châu, ước lượng đôi chút, chỉ cảm thấy trong đó tràn ngập khí tức cuồng bạo, thần thức khó lòng thẩm thấu nổi. Bọn họ đã săn bắn không ít tiên thú song đây là lần đầu tiên phát hiện thứ này, trước đây bọn họ chưa từng thấy có thứ gì tương tự trong thi thể tiên thú.
“Lão Trần, ngươi thấy sao?”
Tiểu Thần hỏi Trần Tịch, người sau cầm hạt châu lên, nhìn qua đôi chút rồi lắc đầu nói: “Ta cũng không biết đây là cái gì... Có điều chắc chắn là đồ tốt, con nhện kia không hề đơn giản, vừa rồi bị thương nặng vậy còn chưa chết, so với đám tiên thú chúng ta từng gặp phải còn mạnh mẽ hơn nhiều, trước tiên cứ thu lại, không khéo sau này còn tác dụng.”
“Ừ.”
Tiểu Thần thu lại hạt châu, ánh mắt lại hạ xuống đám người Phong Thần Ỷ Mộng.
“Tiểu Thần, theo ngươi nên xử lý những người này ra sao?”
Nguyên Minh Tử đi tới bên cạnh Tiểu Thần, người sau chép miệng nói: “Có gì mà phải xử lý, hỏi rõ lai lịch, giữ đồ lại, sau đó hủy thi diệt tích chứ sao. Chẳng lẽ còn phải bao nuôi bọn chúng à?”
Hủy thi diệt tích? Sát tính thật nặng!
Nghe giọng điệu giết người như uống nước của Tiểu Thần, mọi người chẳng những không phản cảm mà còn phấn khởi ra mặt.
Nghĩ lại cũng đúng, bọn họ có thể sống sót trong đầm lầy Sương Đỏ khắc nghiệt này, cũng đã sớm tôi luyện ra trái tim sắt đá, đương nhiên không hề cảm thông hay thương hại gì với kẻ địch. Những người trước mặt tuy không phải là kẻ địch, song bọn họ vốn luôn mang lòng thù hận với tiên sĩ chính thống.
Nguyên Minh Tử ánh mắt lấp lóe hàn quang, chỉ chờ Trần Tịch gật đầu, gã sẽ lập tức hạ sát thủ, không chút do dự.
“Giết không?”
Trần Tịch suy nghĩ một chút, phát hiện Tiểu Thần nói không sai.
Đám người này chắc là thương đội của một gia tộc nào đó, chẳng qua xét về quy mô đội ngũ có thể thấy gia tộc cũng không lớn, nếu không sao ngay cả một thiên tiên cũng chẳng có.
Đúng vậy, điểm mấu chốt nhất chính là đây. Không có thiên tiên cũng đồng nghĩa với việc không có tiên chủng, như vậy đối với họ chẳng có tác dụng gì, chẳng bằng giết sạch.
“Nhưng cứ giết chết như vậy thì lãng phí quá.”
Trần Tịch là loại người vắt cổ chày ra nước, không rút cạn được lợi lộc, hắn chắc chắn không bỏ qua. Chẳng có cách nào, ai bảo bọn họ nghèo tới phát điên rồi, nhìn lại người mà coi, ngay cả một bộ quần áo hoàn chỉnh cũng chẳng có. Huống hồ, tiên thạch lấy từ bãi quặng tiên nô đã dùng gần hết, không nghĩ ra cách, cuộc sống sau này chắc chắn không dễ chịu.
“Tiểu Thần, mập mạp...”
Giọng nói Trần Tịch bỗng trở nên nặng nề: “Ngươi nghĩ xem, sau này chúng ta nên làm gì?”
“Sau này?”
Tiểu Thần ngây ra, Nguyên Minh Tử im lặng.
Không phải bọn họ không muốn suy nghĩ về tương lai, mà là không dám.
Thoát khỏi sự trói buộc của tam đại tiên tông không có nghĩa là bọn họ có thể sống thoải mái theo ý mình. Tiên Giới tuy rộng lớn song lại chẳng hề có chốn dung thân cho tán tiên, bọn họ vốn không hề nghĩ tới chuyện hùng bá một phương, song bọn họ muốn sống, muốn thực sự tự do, cho nên bọn họ nhất định phải đấu tranh. Chỉ có điều, tự do trước giờ chưa từng thuộc về họ.
Có đôi lúc, sống sót cũng là một thứ xa xỉ.
“Giờ chúng ta còn quá yếu, cho dù có đi ra ngoài thì cũng làm được gì?”
Trần Tịch nhìn quanh mọi người, giọng nói cay đắng: “Chúng ta là tiên nô, vận mệnh đã quyết định chúng ta chỉ có thể để mặc cho người khác bóc lột. Đã như vậy, sao chúng ta phải rời khỏi đây? Ít ra ở nơi đây không có ai nô dịch chúng ta... Không sai, đầm lầy Sương Đỏ đúng là vô cùng nguy hiểm, chỉ chút sai lầm thôi cũng tan xương nát thịt. Song cũng chính bởi vậy, đầm lầy Sương Đỏ có thể trở thành lá chắn thiên nhiên cho chúng ta, thậm chí có thể dùng nó là căn cơ, từ từ phát triển.”
“Lão Trần, suy nghĩ của ngươi không tồi, nhưng...”
Tiểu Thần hơi lo rung động, song trong lòng vẫn lo lắng: “Chúng ta có tới mấy trăm người, biết kiếm đâu ra tài nguyên để tu hành? Chúng ta lại chẳng biết luyện đan chế khí, làm thế nào mà ôm đống tài liệu sống được?”
“Thế nê, chúng ta phải giữ bọn họ lại.”
Trần Tịch liếc mắt nhìn đám người Phong Thần Ỷ Mộng, khuôn mặt thô kệch nở một nụ cười đầy ẩn ý. Tiểu Thần cùng Nguyên Minh Tử nhìn nhau, ánh mắt cũng bừng sáng.
Thấy cảnh tượng đó, các tiên nô chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh lướt qua trong lòng, bất giác rùng mình một cái. Tiếp đó, ai nấy nhìn sang Phong Thần Ỷ Mộng với ánh mắt đầy thương hại.
Sau một thời gian yên tĩnh, trong rừng bỗng tràn ra một đám dã nhân mặc áo da thú.
Bọn họ đi thành nhóm, kết trận với nhau, hành động, di chuyển đều mang một sự ăn ý đặc biệt, mỗi động tác đều đơn giản song đầy lão luyện, còn bắt mắt nhất lại là nô ấn khắc sâu giữa mi tâm bọn họ.
Không sai! Họ đều là tiên nô trốn ra từ trong bãi quặng.
Sau sáu năm trời, bọn họ vẫn kiên trì sống tới tận hiện tại, cho dù hiện giờ chỉ còn không tới năm trăm người song bọn họ vẫn sẽ tiếp tục sống sót, sẽ tiếp tục cố gắng vì cuộc sống.
Đám người tách ra hai bên, ba người từ từ bước tới, là Tiểu Thần, Trần Tịch cùng Nguyên Minh Tử.
So với khi trước, khuôn mặt ba người đã không còn chút non nớt nào, chỉ còn vẻ từng trải thành thục và lạnh lùng nghiêm nghị, toàn thân tỏa ra sát khí lẫm liệt, như một tướng lĩnh chốn sa trường thân kinh bách chiến.
Thân là thủ lĩnh các tiên nô, ba người Tiểu Thần giờ đều có tiến bộ rõ rệt, đặc biệt nhất là Nguyên Minh Tử.
Mượn lực lượng của Tiên Chủng, cách đây không lâu Nguyên Minh Tử đã ngưng tụ thành công một mạch luân. Bởi tiên chủng của Quách Nam không hề bị tổn hại gì nên hiệu quả của nó còn tốt hơn tình hình của Bạch Mộc Trần lúc đầu một chút, tốc độ luyện hóa tiên nguyên tăng hơn bốn lần. Tuy vẫn còn xa mới bằng được tiên sĩ bình thường song nếu so sánh với tán tiên bình thường cũng đã mạnh hơn rất nhiều rồi, lại không có nguy hiểm gì về tính mạng.
Được sự giúp đỡ của tiên chủng, lại thêm thần thức mạnh mẽ nên giờ Nguyên Minh Tử được coi như cao thủ đệ nhất trong đám người. Về cơ bản, bọn họ có thể sống sót tới giờ phút này, nếu ngoại trừ yếu tốt đoàn kết ra thì công lao lớn nhất thuộc về Nguyên Minh Tử.
Đương nhiên, Tiểu Thần và Trần Tịch cũng không thể bỏ qua được. Bọn họ, một thì năng lực lãnh đạo xuất chúng, lúc hoạn nạn nguy nan luôn nhanh trí nghĩ ra cách đối phó, còn một người khác lại bình tĩnh cẩn thận, mưu trí bất phàm. Sát trận mà các tiên nô bố trí hiện giờ đều là do hai người bọn họ không ngừng diễn luyện trong quá trình chiến đấu.
“Vậy cũng đòi là thương đội? Thật quá yếu ớt!”
Tiểu Thần bước tới mảnh đất trống, hứng thú quan sát đám người Phong Thần Ỷ Mộng đang hôn mê, sau đó sai người dùng tơ vàng mà Hồng Ban Kim Bối Chu phun ra trói chặt bọn họ lại. Sợi tơ vàng này cực kỳ cứng cỏi lại có thể phong bế tu vi, rất thích hợp để trói người.
Ở bên khác, Trần Tịch cùng Nguyên Minh Tử cũng đang điều động mọi người xử lý thi thể của Hồng Ban Kim Bối Chu.
Tình cảnh như vậy bọn họ đã gặp không biết bao nhiêu lần rồi, ngựa quen đường cũ, chỉ trong chốc lát đã xử lý sạch sẽ đám tiên thú, thu hết những tài liệu hữu dụng.
Săn bắt tiên thú là chủ ý của Trần Tịch, một mặt để rèn luyện thực lực cua rmọi người, mặt khác là lo lắng cho tương lai.
Cuộc sống hiện giờ của bọn họ có thể coi là không tồi, song một ngày nào đó bọn họ sẽ phải rời khỏi nơi này. Nếu đã ra đi, vậy nhất định phải tính toán một chút cho tương lai, dẫu là tu luyện tự vệ hay thành lập thế lực đều cần có tinh thạch để chi tiêu. Còn đầm lầy Sương Đỏ này dẫu nguy hiểm nhưng lại là một nơi cất chứa tài bảo khổng lồ, chỉ cần vận dụng thích đáng, thu hoạch của bọn họ không hề ít.
“Đại nhân, có phát hiện!”
Một tiên nô cầm một hạt châu to bằng mắt rồng đưa tới trước mặt Tiểu Thần nói: “Đại nhân nhìn xem, đây là thứ lấy được trong cơ thể gã to lớn kia, song không biết là gì...”
Gã to lớn mà mọi người nói chính là Hồng Ban Kim Bối Chu vừa bị bọn họ phân thây.
Tiểu Thần nhận lấy hạt châu, ước lượng đôi chút, chỉ cảm thấy trong đó tràn ngập khí tức cuồng bạo, thần thức khó lòng thẩm thấu nổi. Bọn họ đã săn bắn không ít tiên thú song đây là lần đầu tiên phát hiện thứ này, trước đây bọn họ chưa từng thấy có thứ gì tương tự trong thi thể tiên thú.
“Lão Trần, ngươi thấy sao?”
Tiểu Thần hỏi Trần Tịch, người sau cầm hạt châu lên, nhìn qua đôi chút rồi lắc đầu nói: “Ta cũng không biết đây là cái gì... Có điều chắc chắn là đồ tốt, con nhện kia không hề đơn giản, vừa rồi bị thương nặng vậy còn chưa chết, so với đám tiên thú chúng ta từng gặp phải còn mạnh mẽ hơn nhiều, trước tiên cứ thu lại, không khéo sau này còn tác dụng.”
“Ừ.”
Tiểu Thần thu lại hạt châu, ánh mắt lại hạ xuống đám người Phong Thần Ỷ Mộng.
“Tiểu Thần, theo ngươi nên xử lý những người này ra sao?”
Nguyên Minh Tử đi tới bên cạnh Tiểu Thần, người sau chép miệng nói: “Có gì mà phải xử lý, hỏi rõ lai lịch, giữ đồ lại, sau đó hủy thi diệt tích chứ sao. Chẳng lẽ còn phải bao nuôi bọn chúng à?”
Hủy thi diệt tích? Sát tính thật nặng!
Nghe giọng điệu giết người như uống nước của Tiểu Thần, mọi người chẳng những không phản cảm mà còn phấn khởi ra mặt.
Nghĩ lại cũng đúng, bọn họ có thể sống sót trong đầm lầy Sương Đỏ khắc nghiệt này, cũng đã sớm tôi luyện ra trái tim sắt đá, đương nhiên không hề cảm thông hay thương hại gì với kẻ địch. Những người trước mặt tuy không phải là kẻ địch, song bọn họ vốn luôn mang lòng thù hận với tiên sĩ chính thống.
Nguyên Minh Tử ánh mắt lấp lóe hàn quang, chỉ chờ Trần Tịch gật đầu, gã sẽ lập tức hạ sát thủ, không chút do dự.
“Giết không?”
Trần Tịch suy nghĩ một chút, phát hiện Tiểu Thần nói không sai.
Đám người này chắc là thương đội của một gia tộc nào đó, chẳng qua xét về quy mô đội ngũ có thể thấy gia tộc cũng không lớn, nếu không sao ngay cả một thiên tiên cũng chẳng có.
Đúng vậy, điểm mấu chốt nhất chính là đây. Không có thiên tiên cũng đồng nghĩa với việc không có tiên chủng, như vậy đối với họ chẳng có tác dụng gì, chẳng bằng giết sạch.
“Nhưng cứ giết chết như vậy thì lãng phí quá.”
Trần Tịch là loại người vắt cổ chày ra nước, không rút cạn được lợi lộc, hắn chắc chắn không bỏ qua. Chẳng có cách nào, ai bảo bọn họ nghèo tới phát điên rồi, nhìn lại người mà coi, ngay cả một bộ quần áo hoàn chỉnh cũng chẳng có. Huống hồ, tiên thạch lấy từ bãi quặng tiên nô đã dùng gần hết, không nghĩ ra cách, cuộc sống sau này chắc chắn không dễ chịu.
“Tiểu Thần, mập mạp...”
Giọng nói Trần Tịch bỗng trở nên nặng nề: “Ngươi nghĩ xem, sau này chúng ta nên làm gì?”
“Sau này?”
Tiểu Thần ngây ra, Nguyên Minh Tử im lặng.
Không phải bọn họ không muốn suy nghĩ về tương lai, mà là không dám.
Thoát khỏi sự trói buộc của tam đại tiên tông không có nghĩa là bọn họ có thể sống thoải mái theo ý mình. Tiên Giới tuy rộng lớn song lại chẳng hề có chốn dung thân cho tán tiên, bọn họ vốn không hề nghĩ tới chuyện hùng bá một phương, song bọn họ muốn sống, muốn thực sự tự do, cho nên bọn họ nhất định phải đấu tranh. Chỉ có điều, tự do trước giờ chưa từng thuộc về họ.
Có đôi lúc, sống sót cũng là một thứ xa xỉ.
“Giờ chúng ta còn quá yếu, cho dù có đi ra ngoài thì cũng làm được gì?”
Trần Tịch nhìn quanh mọi người, giọng nói cay đắng: “Chúng ta là tiên nô, vận mệnh đã quyết định chúng ta chỉ có thể để mặc cho người khác bóc lột. Đã như vậy, sao chúng ta phải rời khỏi đây? Ít ra ở nơi đây không có ai nô dịch chúng ta... Không sai, đầm lầy Sương Đỏ đúng là vô cùng nguy hiểm, chỉ chút sai lầm thôi cũng tan xương nát thịt. Song cũng chính bởi vậy, đầm lầy Sương Đỏ có thể trở thành lá chắn thiên nhiên cho chúng ta, thậm chí có thể dùng nó là căn cơ, từ từ phát triển.”
“Lão Trần, suy nghĩ của ngươi không tồi, nhưng...”
Tiểu Thần hơi lo rung động, song trong lòng vẫn lo lắng: “Chúng ta có tới mấy trăm người, biết kiếm đâu ra tài nguyên để tu hành? Chúng ta lại chẳng biết luyện đan chế khí, làm thế nào mà ôm đống tài liệu sống được?”
“Thế nê, chúng ta phải giữ bọn họ lại.”
Trần Tịch liếc mắt nhìn đám người Phong Thần Ỷ Mộng, khuôn mặt thô kệch nở một nụ cười đầy ẩn ý. Tiểu Thần cùng Nguyên Minh Tử nhìn nhau, ánh mắt cũng bừng sáng.
Thấy cảnh tượng đó, các tiên nô chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh lướt qua trong lòng, bất giác rùng mình một cái. Tiếp đó, ai nấy nhìn sang Phong Thần Ỷ Mộng với ánh mắt đầy thương hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.