Tiên Ấn

Quyển 1 - Chương 78: Nếu còn có kiếp sau

Tử Mộc Vạn Quân

13/04/2013

Sau hơn vạn năm, bãi quặng tiên nô lần đầu tiên lần phong sơn.

Tin tức này không khiến các gia tộc tu tiên chấn động quá mức. Dẫu sao thời gian trước chuyện ở dãy núi Thiên Uyên quá ồn ào, chỉ cần để ý một chút là phát hiện ra tất cả những người tử vong đều thuộc bãi quặng tiên nô, đây thật ra là một âm mưu đã được tính toán từ trước, còn đệ tử tam đại tiên tông chết thảm như vậy, tất nhiên họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn, vì vậy phong sơn là lựa chọn duy nhất. Có điều, rất nhiều người cảm thấy hiếu kỳ, rốt cuộc thế lực nào có thể ép tam đại tiên tông thành thế này, không chút lục phản kháng nào.

Bãi quặng tiên nô gặp đại nạn khiến không ít thế lực bắt đầu rục rịch. Bất kể là định tranh đoạt hay định trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, họ đều giữ trạng thái im lặng chờ thời cơ tới.

KHông có đội ngũ tuần tra, không có quặng nô gây chuyện, cả dãy núi Thiên Uyên như bình tĩnh hơn trước nhiều.

...

Chớp mắt đã qua nửa tháng.

Mấy chục luồng sáng từ phía xa bay đến, nhanh chóng lướt qua bầu trời, dừng lại bên trên bãi quặng tiên nô. Theo cách ăn mặc, những người này đều là đệ tử nội môn của tam đại tiên tông.

Cầm đầu là ba người, hai nam một nữ, bọn họ tướng mạo trẻ trung tuấn tú, phong tư trác tuyệt, còn ở giữa mi tâm họ đều có một tiên ấn màu xanh lấp loáng ánh sáng, toàn bộ đều là cao thủ thiên tiên.

“Trác Vô Cấu đâu? Chấp sự bãi quặng đâu?”

Người mở miệng giọng như chuông đồng, lời nói mang theo khí thế không giận mà uy, gã chính là trương lão ngoại môn của Thiên Kiếm tông, Vu Cửu Động.

Còn hai người khác lần lượt là trưởng lão ngoại môn Ngự Khí tông Hoa Lạc Quầ và trương lão ngoại môn Thiên Huyễn tông, Lôi Tình.

Đột nhiên nhận được tin tức cầu cứu của bãi quặng tiên nô, giới thượng tầng tam đại tiên tông đầu tiên là nghi ngờ, sau đó lập tức thương nghị phái người tới tiếp ứng, đáng tiếc họ vẫn tới trễ mất một bước, không biết bãi quặng tiên nô giờ đã đổi chủ.

“Ngô Niệm Tri đâu? Bổn tọa ở đây, còn không mau a mở cửa?”

Hoa Lạc Quần sắc mặt âm trầm, trong mắt lập lòe sát ý. Gã chẳng những là trưởng lão Ngự Khí tông mà còn là chú cuar Hoa Dương, mặc dù bình thường cũng chẳng yêu mến gì đứa cháu nhưng Hoa Dương dẫu sao cũng là hậu duệ Hoa gia, giờ chết một cách khó hiêu, nếu không tra ra nguyên nhân, sau này Hoa gia làm sao ngẩng đầu lên được ở Ngự Khí tông?

“Hai vị đạo hữu, tình hình có vẻ không ổn!”

Lôi Tình khẽ nhíu mày, ánh mắt căng thẳng nhìn về phái dưới, song lại không thấy điều gì.

Vu Cửu Động và Hoa Lạc Quần cũng nghĩ vậy, vì có trận pháp cách ly nên trong thời gian ngắn bọn họ cũng không biết tình hình trong bãi quặng tiên nô ra sao.

“Giờ nên làm gì đây?”

Hoa Lạc Quần hỏi Vu Cửu Động, người sau trầm ngâm trong chốc lát, lấy một tấm ngọc phiến màu xanh ra, đưa vào đại trận bên dưới.

Chờ một lúc lâu, ngọc phiến vẫn như đá chìm xuống biển, không chút động tĩnh.

“Chẳng lẽ bãi quặng xảy ra chuyện gì rồi? Ta xuống xem sao...”

Vu Cửu Động đang định ra tay, không ngờ không gian trên đỉnh đầu đột nhiên uốn khúc, từ trong đó bắn ra ba luồng sáng, rơi vào tay ba vị trưởng lão, là ngọc giản truyền tin khẩn cấp của tam đại tiên tông.

Tâm thần ba người chấn động, vội vàng xem nội dung trong ngọc gian, sắc mặt lập tức biển đổi.

Nội dung của ngọc giản không nhiều, chỉ nói một chuyện, mệnh bài của ba chấp sự bãi quặng đều đã vỡ nát.

Đã xảy ra chuyện rồi! Hơn nữa còn là chuyện rất lớn.

Đệ tử tiên tông thấy ba vị trưởng lão phản ứng như vậy, tâm trạng cũng nặng nề theo.

Sao lại như vậy? Sao lại như vậy? Gần vạn năm qua bãi quặng tiên nô chưa từng xảy ra chuyện gì bất ngờ, vì sao chỉ trong thời gian ngắn lại xảy ra nhiều chuyện đến thế?

Ba vị trưởng lão nhìn nhau, cùng im lặng.”

oOo

“Giờ nên làm gì đây?”

Lôi Tình nhìn hai người bên cạnh rồi lại chuyển mắt xuống bên dưới.

“Giờ ba tên chấp sự đều đã chết, những đệ tử khác chắc chắn không thoát được...” Hoa Lạc Quần lạnh lùng nói: “Có điều dẫu sao cũng không thể để bãi quặng tiên nô rơi vào tay kẻ khác, chúng ta nghĩ cách phá đại trận đã rồi tính.”

“ Được!”

Ba người thống nhất ý kiến xong, bèn lệnh cho các đệ tử tiên tông, tổng tấn công xuống dưới.

oOo

“Ầm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, Bạch Mộc Trần đột nhiên mở bừng hai mắt, ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Cái gì nên tới cuối cùng cũng đã tới. Chàng biết cao thủ cứu viện của tam đại tiên tông cuối cùng cũng đã tới.



Dưới sự công kích của đệ tử tiên tông, cả bãi quặng vang lên ầm ầm, không ngừng lay động.

Bạch Mộc Trần ngồi vững nơi trận nhã, thao túng biến hóa trong trận, vẻ mặt thong dong.

Trận này có tên Cửu Dực Cưu Diễn Thiên Cương Đại trận, là trận pháp do tam đại tiên tông bố trí sau khi cướp được bãi quặng tiên nô, trận pháp này ngoại trừ bảo vệ ra không có công hiệu gì khác, đại biêu cho một loại thiên hẳn về phòng ngự. Sau hơn vạn năm thôi diễn và cải tiến, hiệu quả phòng ngự mạnh tới mức dẫu là thiên tiên cũng chẳng thể cưỡng chế xông vào.

Đương nhiên, trận pháp tuy tốt song lại cần có người điều khiển mới phát huy được công hiểu, với thực lực hiện giờ của Bạch Mộc Trần rất khó chống đỡ trận pháp vận chuyển trong thời gian dài.

oOo

Thời gian vô tình trôi qua, đệ tử tiên tông vẫn liên tục tấn công bãi quặng tiên nô.

Trong trận nhãn, sắc mặt Bạch Mộc Trần tái nhợt, vẻ mặt mệt mỏi, hiển nhiên đang cắn răng chịu đựng cơn đau rất lớn.

Chàng đã kiên trì ở đây ba ngày, dốc gần hết tinh lực bản thân. Tới giờ đã hoàn toàn dựa vào đan dược và nghị lực để kiên trì. Chàng hiểu rõ, chỉ cần mình kiên trì thêm một khắc, đám người Tiểu Thần lại an toàn thêm một phần, cho nên chàng không thể buông tay.

oOo

Lại một ngày nữa qua đi, bầu trời của bãi quặng tiên nô rung chuyển kịch liệt.

Dưới sự công kích điên cuồng của đệ tử tam đại tiên tông, Cửu Cực Cửu Diễn Thiên Cương đại trận rốt cuộc cũng xuất hiện một vết nứt!

Thấy cảnh tượng đó, sắc mặt Bạch Mộc Trần đại biến, khóe mày nhíu lại. Tin lực của chàng đã gắng gượng tới mức cực hạn, không thể tiếp tục cố gắng được nữa, nếu không có cách nào khác, đến lúc đệ tử tiên tông phá trận, chàng sẽ chết không có chỗ chôn.

“Đến lúc đi rồi.”

Nghĩ đến đây, Bạch Mộc Trần ăn viên Phá Thần đan còn sót lại vào, sau đó dùng thần niệm dung nhập trận bàn, muốn khiến nó nổ tung.

Mỗi tòa trận pháp cỡ lớn đều cần có lực lượng thiên địa thăng bằng, còn để lực lượng thiên địa thăng bằng, điểm mấu chốt nhất chính là trận bàn. Một khi trận bàn bị phá huy, trận pháp cũng sẽ bị phá giải. Chỉ có điều, còn một tình huống khác là người thao túng trận bàn chủ động kích nổ nó, lợi dụng lúc lực lượng thiên địa hỗn loạn bộc phát ra đòn tấn công cường đại nhất.

Đây là thủ đoạn cuối cùng, cũng là tính toán từ trước cua Bạch Mộc Trần, chỉ có vậy chàng mới có một con đường sống.

oOo

“Mau nhìn kìa! Trận pháp sắp bị phá!”

“Ha ha, mọi người tăng thêm lực nào, kẻ địch đang nấp phía dưới, chúng không kiên trì nổi nữa rồi.”

Thấy trận pháp sắp vỡ, đám đệ tử tiên tông vô cùng phấn kích, cũng tăng lực lượng thêm vài phần.

“Ầm!”

Đại trận vỡ tan, đệ tử tiên tông còn chưa kịp hoan hô thì một luồng sáng vang kim đã phóng thẳng lên cao, khiến lực lượng thiên địa đang rối loạn kết thành một khối.

“Ong ong ong!”

Không gian xung quanh không ngừng chấn động, từng tiếng nứt vỡ lan tràn khắp nơi.

Đám đệ tử tiên tông không hiểu gì cả, ba vị trưởng lão thấy vậy hơi ngẩn ra, sau đó nhớ tới điều gì, lập tức lui xa.

“Mau lui lại, mọi người mau lui lại!”

“Ầm ầm ầm!”

Sóng khí quét tới, không ít đệ tử tiên tông không phản ứng kịp, bị lực lượng bùng nô đó đánh tan thành tro bụi.

Ba vị trưởng lão vô cùng kinh sợ, không kịp suy nghĩ gì khác, vội vàng bảo vệ các đệ tử khỏi bị liên lụy, tránh tạo thêm thương vong.

Mà ngay lúc này, Lôi Tình liếc mắt về phía xa, thấy một bóng người mờ nhạt đang nhanh chóng bay đi.

“Tên giặc kia, đừng chạy!”

Lôi Tình hừ lạnh một tiếng, dẫn dầu đuổi theo.

Vu Cửu Động và Hoa Lạc Quần thấy vậy tùy tiện an bài vài đệ tử lưu lại chiếu cố người bị thương, sau đó hai người cũng mau chóng đuổi theo.

oOo

Bên rìa dãy núi Thiên Uyên, một bóng người nhanh chóng lướt tới, nhảy vào vực sâu đầy sương mù đen.

Không bao lâu sau, lại vài bóng dáng nữa đuổi tới, ngừng lại bên méo vực.



“Tên giặc cướp kia nhảy xuống rồi!”

Lôi Tình sắc mặt lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn màn khói đen mờ mịt trước mắt, không dám tùy ý xông vào. Dãy núi Thiên Uyên lớn vậy, vực sâu kia lại càng hung hiểm, nếu có kẻ địch mai phục tại đó, sợ là sẽ phải chịu thiệt nhiều.

Vu Cửu Động và Hoa Lạc Quần im lặng không nói gì, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

Tới tân bây giờ bọn họ vẫn không thể ngờ, đường đường ba thiên tiên cùng đuôi giết một người, đối phương lại trốn thoát ngay trước mắt mình.

“Hai vị đạo hữu, thân phận kẻ địch không rõ, có nên đuổi theo không đây?”

Hoa Dương sắc mặt bực tức, định đuổi theo song lại không dám mạo hiểm.

Vu Cửu Động trầm giọng nói: “Người này thân là tán tiên. Song lại có độn thuật quy dị, thậm chí ngay cả thần thức của Thiên Tiên cũng không thể khóa được y, hơn nữa người này còn có thuật ẩn nấp vô cùng cao minh, nếu không nhờ thần thức cao hơn nhiều so với đối phương, sợ là hắn đã trốn thoát được rồi. Không được! Nhất định phải bắt lấy hắn, nếu không hậu hoạn vô cùng.”

Vừa dứt lời, Vu Cửu Động đã đẫn đầu lao vào trong lớp sương đen.

“Đi, chúng ta cũng xuống thôi.”

Hoa Lạc Quần và Lôi Tình nhìn nhau gật đầu, cũng theo sát ngay sau.

oOo

Lúc này toàn thân Bạch Mộc Trần đã đầy những máu, tựa vào một khối đá nhô trên vách núi, há miệng thở dốc. Thi triển bí thuật ẩn độn vài lần, thân thể chàng đã sớm tới cực hạn, không thể chịu mệt mỏi thêm nữa. Giờ ngay cả cử động cũng rất khó khăn chứ đừng nói tới bỏ chạy.

Từng luồng sáng xông vào lớp sương, dần dần tới gần, như tử thần đang từ từ buông xuống.

Cảm nhận thấy từng ánh mắt lạnh lùng, bực tức, khinh miệt, Bạch Mộc Trần ngẩng đầu lên đầy khó nhọc, nhìn sang bên.

“Ha ha ha...”

Bạch Mộc Trần bỗng dưng cười lớn cười rất sảng khoái, rất tự nhiên.

Ngược lại, đệ tử tiên tông nhìn nụ cười của Bạch Mộc Trần, trong lòng lại đột nhiên lạnh lẽo. Một người sắp chết sao lại cười như vậy? Chẳng lẽ đối phương còn âm mưu gì?

“Rốt cuộc các hạ là ai? Vì sao lại đối địch với tiên tông chúng ta?”

Vu Cửu Động trong mắt hiện rõ ý muốn giết người song vẫn cố nén cơn giận hỏi Bạch Mộc Trần. Trong mắt gã, đối phương đã là đèn hết dầu, chẳng thể làm gì được, gã cũng chẳng vội bắ người.

“……”

Bạch Mộc Trần không trả lời, chàng nhìn khuôn mặt ba tên trưởng lão và đệ tử tam đại tiên tông, nụ cười vẫn hệt như trước.

Hoa Lạc Quần không nhịn nổi nữa, nói: “Nhiều lời với hắn làm gì, cứ lôi tới sưu hồn, cái gì mà chẳng biết.”

Dứt lời, Hoa Lạc Quần đang định ra tay bắt người, trời đất bỗng nổi lên một trận ba động kịch liệt.

“U u u!”

Gió cuốn mây bay , quỷ khóc sói tru .

Trong chấn động, một luồng loạn lưu bùng phát từ sâu trong vực, xông thẳng lên trên.

“Gió lốc hỗn loạn?”

Ba vị trưởng lão cùng kêu lên, đám đệ tử xung quanh cũng đều kinh hãi.

Gió lốc hỗn loạn là gió xoáy cực mạnh do không gian tan vỡ tạo thành, đây là thứ đoạt mạng, cho dù kim tiên chạm phải cũng chẳng thể sống nôi, trừ khi là tiên quân lĩnh ngộ quy tắc không gian mới có cơ hội sống sót.

“ Không tốt ! Mau …… chạy mau !”

Lúc này đám Vu Cửu Động sao còn nhớ tới chuyện bắt người, rối rít chạy trốn về phía dãy núi Thiên Uyên. Song lực hút của gió lốc quá lớn, đám đệ tử tam đại tiên tông tu vi hơi kém một chút đều bị cuốn thẳng vào, chỉ ba tên trưởng lão may mắn trốn thoát.

oOo

Trong gió lốc, Bạch Mộc Trần vẫn mỉm cười, có điều khi tháy ba cao thủ thiên tiên thoát khốn, trong mắt chàng lộ vẻ tiếc nuối.

Có lúc, trăm ngàm kế hoạch, vạn lần mưu tính, vẫn chẳng chống nổi thiên ý.

Nếu còn kiếp sau, chàng chắc chắn không quên.

Nếu thật có luân hồi, chàng sẽ tuyệt đối không im lặng.

Gió lốc màu đen ùa tới, cuồn Bạch Mộc Trần vào vực sâu vô tận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook