Tiên Ấn

Quyển 1 - Chương 4: Nô ấn

Tử Mộc Vạn Quân

13/04/2013

Thăng Tiên Điện dụ ý là đắc đạo thăng tiên, tu thành chính quả.

Nơi này là cánh cửa Tiên giới, vào đến nơi đây tức là tiên nhân.

Điện phủ vô cùng rộng rãi, bên trong bày trí rất đơn sơ, không có chạm vàng dát ngọc, không thấy vẻ xa hoa nơi tiên cảnh mà lại lộ ra một tia khí tức thê lương cổ xưa khiến cho người ta không khỏi giữ vẻ trang nghiêm.

Ở giữa đại điện có một tòa đài cao bằng phẳng, phía trước có khắc hai chữ "Thăng Tiên".

Đài này được xây từ kim thạch màu đen nhánh, dầy ba trượng, hình lập phương, tại bốn góc có bốn cái trụ cực cao đứng thẳng, trên các trụ có mây lành đang trôi, kim quang ẩn vào bên trong, phía dưới có nhiều phù văn kỳ dị, mơ hồ tản ra một cổ khí tức thần bí.

Bên dưới Thăng Tiên Đài có một lão giả nhắm mắt ngồi xếp bằng trên không trung.

Người này mặc cẩm bào, già nhưng vẫn tráng kiện, chòm râu dài bay trong gió, tại mi tâm có một đạo văn ấn hình kiếm tỏa ra ánh sáng vàng lóng lánh, phía sau đầu có pháp luân ba mầu tỏa ra thần quang chói sáng.

Hai bên đại điện có mấy trăm Tiên Binh sóng vai mà đứng, từng người đều mặc giáp trắng, đầu đội mũ giáp màu trắng, trong tay nắm tiên khí lóe ra hàn quang giống như là binh vệ ở thế gian, nhìn qua càng lộ ra vẻ uy vũ đại khí.

...

"Hưu! Hưu! Hưu!"

Từng tia sáng trắng lóe lên, không ngừng có bóng người xuất hiện ở trên Thăng Tiên Đài.

Người tới đều là Tán Tiên mà trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ mờ mịt.

Không gian lạ lẫm, sự vật lạ lẫm, không thể đoán trước tương lai, không thể nắm giữ vận mệnh... Đồng thời, mọi người cũng bị rung động vì một cảnh tượng vừa rồi. Lấy sức một người đem nhiều Tán Tiên như vậy na di đến đây, rốt cuộc là thần thông kinh thế hãi tục đến mức nào!

"Đây... Đây là nơi nào? !"

"Chẳng lẽ trong này chính là Tiên Giới Nhất Trung Thiên mà vị Kim Tiên kia vừa nói!"

"Chúng ta... Chúng ta thật sự thành tiên ? !"

"Tiên khí nơi Tiên Giới quả nhiên tinh thuần hơn nhiều so với linh khí nơi hạ giới, nếu như có thể tu luyện ở địa phương này cũng không phải là chuyện gì xấu."

"Hừ! Tán tiên thể còn có thể tu luyện gì chứ, không có tiên đạo căn cơ, công pháp gì cũng là vô dụng, dưới thiên kiếp còn không phải hóa thành bụi bay ư."

"Ta nghe tiền bối nơi hạ giới nói Tán Tiên tại Tiên Giới có địa vị rất thấp."

"Thấp thì sao, chỉ cần cố gắng thì sẽ có ngày mở mày mở mặt!"

"A? ! Chúng ta có thể động đậy, không còn cấm chế nữa!"

"Trong này không thích hợp, mọi người cẩn thận một chút."

...

Tán Tiên tề tụ ở điện phủ, Bạch Mộc Trần cũng ở trong số đó, dù cảm thụ được tiên khí gột rửa nhưng trong lòng tràn đầy sự lo lắng.

Sau một lúc đắm chìm ngắn ngủi, mọi người phục hồi tinh thần lại và phát hiện ra bầu không khí trong đại điện có chút không thích hợp. Hiện tại giam cầm trên người bọn họ đã biến mất và có thể tự do hoạt động nhưng giờ này khắc này không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Mọi người im lặng không phát ra tiếng động, cẩn thận nhìn Tiên Binh bốn phía.

Bạch Mộc Trần kìm nén sự bất an trong lòng, lẳng lặng đứng đợi tại chỗ và cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh. Tán Tiên xung quanh thiếu đi rất nhiều, xem ra một số người chắc là bị đưa đến nơi khác.

Đối với tình huống nơi Tiên Giới, Bạch Mộc Trần cũng chỉ dừng lại ở mức nghe đồn nơi hạ giới cho nên hắn không thể nắm chắc tương lai của mình, hiện tại hắn bắt đầu hiểu được vì sao rất nhiều Tán Tiên tình nguyện ở lại tại hạ giới nơi có tài nguyên bần cùng mà không nguyện bước vào Tiên Giới nửa bước. Đúng là hợp với một câu ngạn ngữ: thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng.

Trong lúc Bạch Mộc Trần miên man suy nghĩ thì một giọng nói già nua truyền vào trong tai mọi người: "Các ngươi đứng ở trên đó làm gì?"

Mọi người nghe tiếng nhìn lại chỉ thấy lão giả dưới Thăng Tiên Đài chậm rãi mở hai mắt: "Lão phu là Tiên Quan nhập tịch toà Thăng Tiên Điện này, phụ trách đăng ký Tiên Sách. Các ngươi còn không mau đi tới ấn nhập Tiên Tịch, nếu như bỏ lỡ canh giờ thì chắc chắn phải chịu chút đau khổ..."

Trên Thăng Tiên Đài, một chúng Tán Tiên hai mặt nhìn nhau, chợt có một người mở miệng hỏi: "Xin... Xin hỏi Tiên Quan tiền bối, đây là nơi nào? Vì sao chúng ta lại xuất hiện ở trong này?"

"Đúng vậy! Có thể trở về hay không?"

"Đúng rồi, những người khác đi đâu rồi?"

...

Những câu hỏi này nói ra nghi hoặc của mọi người. Bọn họ những người này tuy rằng không có vượt qua thiên kiếp, nhưng vô duyên vô cớ bị cái khe không gian hút vào Tiên Giới, quả thật khó có thể tiếp nhận. Dù sao không ít người còn có vướng bận nơi hạ giới nhưng không hiểu sao lại rời đi như vậy, thử hỏi sao bọn họ có thể yên tâm cho được.

"Ồ?"

Tiên Quan lạnh nhạt đảo mắt qua trên đài, trong lòng mọi người bốc lên một tia hàn ý, giống như linh hồn cũng sắp bị đông lại.

Vẻn vẹn một ánh mắt đã lợi hại như thế, người này tuyệt đối không thể trêu chọc...

Trong lòng mọi người thấp thỏm, nào dám lỗ mãng.

Tiên Quan thấy thế hài lòng gật gật đầu, nói với vẻ thản nhiên: "Nơi này chính là Tiên Giới, tiên có tiên quy, thiên có thiên điều, lúc nào cũng phải biết quy củ, lão phu niệm các ngươi vi phạm lần đầu nên không truy cứu tội thất lễ vừa rồi..."

Lần này không ai dám mở miệng ra, Tiên Quan tiếp tục nói: "Ta biết các ngươi muốn nói cái gì, lão phu nói cho các ngươi cũng không sao, nơi này là cánh cửa Tiên giới, là một trong tám mươi mốt tòa Thăng Tiên Điện. Các ngươi đều là người tu tiên độ kiếp thất bại nơi hạ giới, đáng ra là bụi bay khói diệt hoặc rơi vào nổi khổ luân hồi, chỉ có điều Tiên Đế nhân từ, cảm thấy ông trời có đức hiếu sinh cho nên thiết hạ cấm chế thần thông tại thông đạo Tiên Giới khiến cho tất cả người tu tiên sau khi độ kiếp thất bại có thể đi vào Tiên Giới, để cho người đó ngưng tụ tiên thể trong Tẩy Tiên Trì và trở thành Tán Tiên. Còn những Tán Tiên khác tự nhiên có Thăng Tiên Điện khác phụ trách... Bây giờ các ngươi còn có nghi vấn gì nữa không?"

Thấy mọi người hoảng sợ không nói, Tiên Quan trở tay lấy ra một vật ném lên không trung, chính là một lệnh kỳ màu trắng, trên đó có kim văn lưu động và có hai chữ "Tụ Tiên".

"Vật ấy tên là Tụ Tiên Lệnh, là hóa ảnh của chí bảo Tiên Giới, có thể chịu tải Tiên Tịch cũng có thể phong hào Tiên Ấn. Hiện tại các ngươi xếp hàng đi tới rồi lão phu sẽ phong thượng nhập tịch Tiên Ấn cho từng người các ngươi."

Tiên Quan khom người bái ba bái, sau đó mặc niệm vài câu rồi ngón tay vẽ ra một đạo ký hiệu kỳ dị ấn nhập trực tiếp vào trên tiên kỳ.

"Tụ Tiên Lệnh" khẽ run lên rồi bộc phát ra một vầng sáng màu vàng kim bao phủ cả đại điện.



Ánh sáng vàng từ từ buông xuống rồi hóa thành tơ vàng quấn quanh, từng đạo phù văn thần bí hiện ra phía sau Tiên Quan kia, xếp hàng chỉnh tề rậm rạp khiến cho người ta hoa cả mắt, không thể nhìn rõ.

...

Một chúng Tán Tiên đứng ngốc ở tại chỗ, do dự không biết có nên tiến lên hay không. Đúng lúc này, vị Tiên Quan kia không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, một gã Tán Tiên trung niên trong đám người bị kéo tới.

"Tên ngươi là gì? Tuổi thật bao nhiêu?"

Nghe Tiên Quan hỏi, tâm thần Tán Tiên trung niên căng thẳng rồi đáp: "Vãn... Vãn bối Càn Nguyên, tu tiên năm trăm sáu mươi năm..."

Dưới uy áp như có như không của lão giả, Tán Tiên trung niên không dám nói dối, thậm chí ngay ý niệm lừa gạt cũng không dám sinh ra, hắn có thể cảm nhận được một loại lực lượng ở trên người đối phương so với thiên kiếp còn khủng bố hơn. Hắn không chút nghi ngờ, chỉ cần mình nói sai một chữ thì kết cục sẽ là bụi bay khói diệt.

Mí mắt Tiên Quan hạ xuống, vẻ mặt hờ hững nói: "Càn Nguyên là nước, thiên chi khí số, thật ra là một cái tên hay..."

Tán Tiên trung niên nghe vậy đang định khiêm tốn vài câu, không ngờ lại nghe đối phương nói:"Tên thì hay, chỉ tiếc ngươi không công có được cái tên này nhưng vẫn không thể vượt qua thiên kiếp, tu tiên năm trăm sáu mươi năm mới có tu vi như vậy, thật sự là làm khó ngươi rồi."

Đối phương châm chọc trắng trợn như thế khiến trong lòng Tán Tiên trung niên vừa phẫn nộ vừa e ngại, chỉ đành cười làm lành: "Tiền... Tiền bối nói đúng, vãn bối căn cơ nông cạn..."

Tiên Quan lại hỏi tiếp: "Ngươi ứng với thiên kiếp gì? Hôm nay tiên nguyên bao nhiêu vòng?"

Tán Tiên trung niên nói thật cẩn thận: "Vãn bối ứng với Lục Cửu Thiên Kiếp, hôm nay luyện hóa tiên nguyên là một trăm hai mươi vòng."

"Mới một trăm hai mươi vòng tiên nguyên, quả nhiên là hạng người căn cơ nông cạn."

Tiên Quan cũng không thèm để ý, gật đầu hỏi lại: "Ngươi tu hành tại nơi nào ở hạ giới?"

"Vãn bối là đệ tử "Bích Vân Tông" tại Thiên Khung Đại Lục."

Thanh âm Tán Tiên trung niên hơi cao, không tự giác còn ưỡn ngực lên tựa hồ cảm thấy tự hào vì tông môn mình.

Tiên Quan khẽ vuốt cằm nói: "Hồng trần có ba nghìn thế giới, Thiên Khung Đại Lục này cũng là một phương tu tiên thịnh địa nơi hạ giới, chẳng qua lão phu không có nghe nói về Bích Vân Tông..." Dừng một chút, lão giả lại hỏi: "Vậy ngươi có Tiên Môn Lộ Dẫn không?"

"Này..."

Vẻ mặt Tán Tiên trung niên mờ mịt hỏi: "Xin hỏi tiền bối, Tiên Môn Lộ Dẫn là cái gì?"

Tiên Quan nhìn mọi người trên đài, rồi nói với Tán Tiên trung niên: "Tiên Môn Lộ Dẫn là ấn ký truyền thừa trong các đại tiên môn ở Tiên Giới để đệ tử nơi hạ giới sau khi thành tiên dễ dàng nhận chủ quy tông. Các tiên môn nơi thượng giới sẽ thông qua một chút thủ đoạn đem ấn ký truyền thừa của mình truyền xuống tông môn nơi hạ giới. Nếu là tiên nhân không có Tiên Môn Lộ Dẫn thì sẽ bị đưa vào các tiên thành, trở thành tiên dân bình thường tại Tiên Giới... Hiện tại, các ngươi có hiểu được không?"

Lời này tuy là giải thích với Tán Tiên trung niên nhưng những người còn lại cũng nghe rất rõ. Đơn giản chính là thượng giới có người quen là tiên, nếu như không có chỗ dựa vững chắc thì cũng chỉ có thể quy củ làm tiên dân một phương.

Tán Tiên trung niên nói với vẻ khúm núm: "Tiền bối, này... này, vãn bối không... không có Tiên Môn Lộ Dẫn như ngài nói, vậy nên làm thế nào cho phải?"

"Không có Tiên Môn Lộ Dẫn?"

Tiên Quan không ngoài ý muốn cười cười: "Không có Tiên Môn Lộ Dẫn, lại là thân Tán Tiên, không thể làm dân mà chỉ có thể làm nô..."

Lời còn chưa dứt, Tiên Quan vung tay phải lên, từ đỉnh đầu Tán Tiên trung niên rút ra một đạo bạch quang tinh thuần rồi đưa vào trong "Tụ Tiên Lệnh".

Ngay sau đó, kim văn trên "Tụ Tiên Lệnh" khẽ lóe lên, một tia sáng màu xám phản xạ lại chiếu vào mi tâm Tán Tiên trung niên hình thành một ấn ký hình tròn màu xám.

Ấn này thật là quái dị, giống như bức tranh mà không phải tranh, giống như chữ mà không phải chữ.

Tán Tiên trung niên còn chưa phản ứng kịp, chỉ cảm thấy tâm thần run lên, trong giây lát thất thần thì trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một chút tin tức.

Càn Nguyên... Vô kiếp Tán Tiên... Thiên Khung Đại Lục Bích Vân Tông... Tuổi thật năm trăm sáu mươi tuổi... Tiên Tịch bạch nô...

Tiên Tịch bạch nô... Tiên Tịch bạch nô...

Hai mắt Tán Tiên trung niên trống rỗng, ngây ngốc đứng tại chỗ, hắn không thể tiếp nhận chuyện như vậy, từng là cao cao tại thượng tại tu tiên giới như hắn không ngờ hiện tại Tiên Tịch là nô!

Tiên Quan thấy Tán Tiên trung niên vẫn không nhúc nhích, không kiên nhẫn phất tay: "Tiên Vệ, còn không đưa hắn đi an bài."

"Vâng!"

Một gã Tiên Binh cất bước tiến lên, ngăn chặn tên Tán Tiên trung niên kia, người sau giống như thất thần: "Ta không muốn làm nô lệ... Ta không muốn làm nô lệ..."

"Ta không muốn làm nô lệ —— "

Một tiếng rống giận không cam lòng vang lên, Tán Tiên trung niên đột nhiên bạo lên, dùng sức tránh khỏi sự khống chế của Tiên Binh rồi vừa chạy như điên ra đại điện vừa hét: "Ta không muốn làm nô lệ... Ta không muốn làm nô lệ..."

"Bắt!"

Tiên Quan ra lệnh một tiếng, Tiên Vệ bên cạnh há mồm phun ra một đạo hàn mang bắn thẳng đến!

Hàn mang có tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt rồi biến mất, Tán Tiên trung niên căn bản không kịp né tránh, chỉ nghe một tiếng nổ vang rồi Tán Tiên trung niên nổ tan xác mà chết, cuối cùng chỉ để lại một đạo Chân Linh phiêu đãng và bị Tiên Vệ kia thu vào bàn tay.

Làm xong chuyện này, Tiên Vệ vẫn giữ vẻ lạnh nhạt tự nhiên rồi lui ra. Tất cả động tác đều như cưỡi xe nhẹ đi đường quen, hiển nhiên đối phương không chỉ trải qua chuyện như vậy một lần.

Tiên Quan thấy thế cũng không có động tác gì, từ đầu đến cuối ngay mí mắt cũng không nhướng lên một lần.

"..."

Trong đại điện lặng như tờ.

Thấy một màn như vậy, không ai dám phát ra chút thanh âm nào, sợ người bị hại tiếp theo là chính mình.

Sự sợ hãi vô hình tràn ngập cả không gian, dần dần ăn mòn dũng khí của mọi người.

Một gã Tán Tiên, nói giết là giết. Một sinh mệnh vừa sống sờ sờ mà trong nháy mắt đã hồn phi phách tán, ngay một tia Chân Linh còn sót lại cũng bị thu đi, đây là loại thủ đoạn hung tàn lãnh khốc đến mức nào, chẳng lẽ đây mới là sự thật về Tiên Giới, hay là nói trước kia mình quá mức khờ dại?

Chết cũng không đáng sợ, đáng sợ là ngay sống hay chết cũng không phải do chính mình quyết định. Trước lực lượng tuyệt đối, bọn họ mất đi tín niệm để phản kháng, chỉ có thể yên lặng tiếp nhận.



Bạch Mộc Trần rốt cục tìm được căn nguyên khiến nội tâm mình bất an ... Chính mình không có Tiên Môn Lộ Dẫn, lại là thân Tán Tiên, sau này chỉ có thể làm nô lệ làm người hầu, sẽ không có tôn nghiêm, vận mệnh an bài như vậy quả thực so với giết hắn còn khó chịu hơn!

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì Tán Tiên phải làm nô lệ? ! Dựa vào cái gì mà sống chết của mình bị người khác nắm trong tay? Chỉ bởi vì nhược nhục cường thực, cường giả vi tôn? Vẫn là nói mỗi vật có sự lựa chọn của mình, ai thích ứng được thì sống? Hôm nay Tiên Giới này còn có thiên lý tồn tại hay không? Hay không còn nhân quả báo ứng?

Tâm tư một chúng Tán Tiên xoay chuyển liên tục, muốn thoát đi nơi đây. Nhưng vào lúc này bên tai lại truyền đến thanh âm của Tiên Quan.

"Vừa vào Tiên Tịch liền là người Tiên Giới, chỉ cần ngươi tồn tại trong sáu giới thì có thể biết ngươi đang ở chỗ nào... Cho nên, lão phu khuyên các vị không nên có ý niệm gì khác trong đầu, vừa rồi kết cục kia là cảnh cáo cho các ngươi."

Giọng nói lạnh lùng của Tiên Quan không mang theo chút tình cảm nào làm cho người ta nghe xong không rét mà run.

"Người tiếp theo..."

Ho nhẹ một tiếng, Tiên Quan lại tiện tay kéo tới một gã Tán Tiên: "Tên gọi là gì? Tiên quy ở đâu? Tuổi thật bao nhiêu? Ứng với thiên kiếp gì? Tiên nguyên mấy vòng? Có tiên dẫn hay không?"

Tán Tiên này là một vị lão giả râu bạc trắng, nghe Tiên Quan hỏi thì lộ ra vẻ sợ hãi nói: "Vãn... Vãn bối Mao Nguyệt Khô, là tu sĩ ở Thiên Hằng Tinh, vãn... vãn bối là tán tu, không có tông môn, tu tiên được bảy... bảy trăm hai mươi năm, ứng với Lục Cửu Thiên Kiếp, hôm nay luyện hóa tiên nguyên có hai trăm ba mươi vòng..."

Nghe đến đó, Tiên Quan không kiên nhẫn ngắt lời nói: "Tán tu? Đó là không có Tiên Môn Lộ Dẫn, được rồi..."

Dứt lời, Tiên Quan như cũ rút ra một tia thần hồn của Tán Tiên kia rồi đưa vào trong "Tụ Tiên Lệnh"... Sau đó, kim văn trên tiên kỳ chợt lóe rồi bắn ra một tia sáng màu xám chiếu thẳng vào mi tâm tên Tán Tiên kia, giống y như tình huống diễn ra với Tán Tiên trung niên lúc trước.

Mao Nguyệt Khô... Vô kiếp Tán Tiên... tán tu Thiên Hằng Tinh... Tuổi thật bảy trăm hai mươi tuổi... Tiên Tịch bạch nô...

Đọc thầm tin tức trong đầu, vẻ mặt lão giả chua xót, tu tiên hơn bảy trăm năm, trải qua vô số nhấp nhô mới đi đến bước này, mà nay lại chỉ có thể làm nô cho người khác, thật đáng buồn a thật đáng buồn!

"Dẫn đi..."

Tiên Quan phất phất tay, một bên Tiên Vệ trực tiếp đem người áp đi, lúc này không hề phát sinh chuyện phản kháng.

Trên đài yên tĩnh đến đáng sợ, loại cảm giác chờ đợi thẩm phán khiến cho ai cũng cảm như đang chịu dày vò.

"Người tiếp theo... Tên gọi là gì? Tiên quy ở đâu? Tuổi thật bao nhiêu? Ứng với thiên kiếp gì? Tiên nguyên mấy vòng? Có tiên dẫn hay không?"

"Vãn bối Thanh Vũ, là đệ tử Vãn Hà Tông tại Tử Phi Tinh, tu tiên bốn trăm năm mươi năm, ứng với Lục Cửu Thiên Kiếp, luyện hóa tiên nguyên hai trăm năm mươi vòng, không... không có tiên dẫn."

"Tiên Tịch là tỳ, đưa đi Bách Hoa Tông."

"Vâng!"

...

Người tiếp theo rồi lại người tiếp theo.

Thời gian yên lặng trôi đi, từng Tán Tiên trên đài dần dần rời đi.

Trong đám Tán Tiên này không có ai có được ấn ký truyền thừa của tiên môn, mọi người không hề ngoại lệ đều trở thành bạch nô. Ngẫm lại cũng đúng, tông môn có thể có được ấn ký tiên môn thì sao không thể vượt qua thiên kiếp chứ, mặc dù có ngoại lệ nhưng cũng chỉ là một bộ phận nhỏ bé mà thôi.

Nhìn thấy các khuôn mặt mờ mịt tuyệt vọng kia, Bạch Mộc Trần nắm chặt hai nắm tay, cả người khẽ rung động, giống như khó có thể áp chế cơn phẫn nộ. Hắn phẫn nộ không phải vì gặp áp bách, mà là không phản kháng được... Phản kháng chính là chết nhưng Bạch Mộc Trần phải sống, cho dù tham sống sợ chết, cho dù nhận hết tra tấn thì hắn cũng phải sống sót. Bởi vì hắn có lý do phải sống.

Thiên đạo chí công, nhưng cũng rất bất công.

Cho dù trong lòng không cam lòng đến cực độ nhưng Bạch Mộc Trần vẫn lựa chọn trầm mặc.

...

"Người tiếp theo."

Vẫn là giọng nói của Tiên Quan, lần này người bị gọi tới là Bạch Mộc Trần.

Đứng ở trước mặt Tiên Quan, Bạch Mộc Trần khẽ ngẩng đầu, tận lực giữ bình tĩnh.

"Tên ngươi là gì? Tiên quy ở đâu? Tuổi thật bao nhiêu? Ứng với thiên kiếp gì? Tiên nguyên mấy vòng? Có tiên dẫn hay không?"

Câu hỏi của Tiên Quan nghìn lần vẫn thế, Bạch Mộc Trần trả lời: "Vãn bối Bạch Mộc Trần, truyền nhân của Huyền Ất Môn tại Thần Châu chi địa, tu tiên ba trăm hai mươi năm, ứng với Cửu Cửu Thiên Kiếp, luyện hóa tiên nguyên ba trăm vòng... Vãn bối không có tiên dẫn."

"Cửu Cửu Thiên Kiếp! ? Tiên nguyên ba trăm vòng?"

Nghe xong tình huống của Bạch Mộc Trần, lần đầu tiên trên mặt Tiên Quan lộ ra vẻ khác thường. Tại Thăng Tiên Điện gần ngàn năm, lần đầu tiên hắn mới gặp được người có thể sống sót dưới Cửu Cửu Thiên Kiếp. Vì thế hắn nhìn đối phương từ trên xuống dưới nói: "Hắc, tiểu oa nhi nhà ngươi cư nhiên ứng với Cửu Cửu Thiên Kiếp, thực không hiểu được ngươi tạo nghiệt gì dưới hạ giới!"

Bạch Mộc Trần nhíu mày, không biết nên giải thích như thế nào, Tiên Quan tiếp tục nói: "Ngươi tạo nghiệt gì lão phu không quản, vào cánh cửa Tiên giới thì chuyện hồng trần không có quan hệ với ngươi nữa, chẳng qua đáng tiếc, tu tiên ba trăm năm tựu có được tiên nguyên ba trăm vòng, tư chất tốt! Căn cốt tốt! Nói vậy cũng là một phương cường giả tại hạ giới... Huyền Ất Môn tại Thần Châu chi địa? Lão phu tại Tiên Giới mấy vạn năm còn chưa từng nghe nói qua hạ giới có một địa phương như vậy, chắc là xó xỉnh nào đó."

Bạch Mộc Trần không nói gì, lẳng lặng đứng ở tại chỗ khoanh tay mà đứng.

Tiên Quan khó có được sự thích thú, nhịn không được nhiều lời vài câu: "Tiểu oa nhi, ngươi có thể sống sót dưới Cửu Cửu Thiên Kiếp cũng là có chút bổn sự, chẳng qua lão phu phải nhắc nhở ngươi một câu, không quản ngươi từng là ai, lợi hại như thế nào, một khi trở thành Tán Tiên chắc chắn không có ngày mở mày mở mặt, cho dù tư chất của ngươi có tốt cũng vô dụng... Bởi vì, Tán Tiên thể là do tiên khí ngưng tụ, không có tiên căn thì không thể tu luyện, chỉ có thể tự hấp thu luyện hóa Tiên Linh Chi Khí, một năm một vòng, đợi đến khi tiên nguyên trong cơ thể ngươi đến một ngàn vòng rồi vượt qua một trọng Tiên Kiếp mới là Tán Tiên một kiếp. Cho nên đối với Tiên Giới mà nói thì Tán Tiên chẳng qua là người bị ông trời vứt bỏ, chỉ có làm nô làm tỳ mới có thể thể hiện giá trị để tồn tại, hy vọng ngươi có thể an phận."

Một câu này của Tiên Quan nhấc lên một trận kinh đào hãi lãng trong lòng Bạch Mộc Trần! Không ngờ Tán Tiên không thể tu luyện, đả kích như vậy đối với tất cả Tán Tiên mà nói không thể nghi ngờ là trí mệnh.

Lập tức, Tiên Quan hạ xuống mi tâm Bạch Mộc Trần một đạo Tiên Ấn, một chút tin tức hiện lên trong đầu hắn.

Bạch Mộc Trần... Tán Tiên... Huyền Ất Môn tại Thần Châu chi địa... Tuổi thật ba trăm tuổi... Tiên Tịch bạch nô...

Sờ nhẹ ấn ký tại mi tâm, Bạch Mộc Trần đau khổ nhắm lại hai mắt. Đây đâu phải là Tiên Ấn gì, rõ ràng là Nô Ấn, là dấu vết đời đời kiếp kiếp làm nô!

Từ nay về sau mình là Tiên nô.

...

————————————

Chú giải: thiên kiếp khác với tiên kiếp, thiên kiếp là ba sáu chín, mà tiên kiếp chia làm chín trọng, về sau sẽ tả chi tiết hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook