Quyển 2 - Chương 26: Nô tràng.
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
“Đại thúc, mẹ con bảo lúc mua đồ phải thật cẩn thận, tránh bị kẻ khác lừa gạt, nơi này không ít kẻ lừa đảo đâu.”
“Mẹ con còn bảo, không được để lộ tiên thạch ra ngoài kẻo bị người khác để ý.”
“Nơi này còn không ít đệ tử trong thị tộc, chúng ta không nên tiếp xúc với bọn họ.”
“Còn có... còn cả...”
Trên đường đi, Tiểu Ức Khổ nhắc đi nhắc lại những điều đó với Bạch Mộc Trần, lỗi lần nghe chàng lại lắc đầu cười khổ, mình dẫu sao cũng là người từng sốngv ài trăm năm, sao không hiểu cách đối nhân xử thế kia chứ. Đương nhiên, những lời nhắc nhở ân cần này của cô bé cũng khiến Bạch Mộc Trần thấy thật ấm áp...
Nhìn qua một lượt, con đường trong khu chợ tương đối sạch sẽ, hai bên đường các cửa hàng san sát, có đơn giản, có trang nhã, có đẹp đẽ rực rỡ, thậm chí có cửa hàng còn cho thị nữ xinh đẹp ra đứng ngoài tiếp khách, người ra kẻ vào nườm nượp không dứt.
Bạch Mộc Trần nắm tay Tiểu Ức Khổ đi trên phố xem náo nhiệt, cô bé hết ngó trái lại nhìn phải, gương mặt đầy vẻ hiếu kỳ.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ xa: “Ức Khổ... Ức Khổ... Huynh đây, huynh ở đây...”
Lời vừa dứt, người đã xuất hiện, chẳng phải tam thiếu gia của thị tộc Nam Môn thì là ai.
Hôm nay Nam Môn Phi Vũ mặc một bộ quần áo màu trắng, trông lại càng toát lên vẻ tùy ý và thân cận.
Sau lưng cậu bé, bốn hộ vệ chăm chú theo sát, cảnh giác quan sát xung quanh.
“Bái kiến tam thiếu gia.”
Bạch Mộc Trần và Tiểu Ức Khổ cùng bước lên thi lễ.
“Được rồi được rồi, bái cái gì mà bái, Nam Môn Phi Vũ này đã chết đâu.”
Nam Môn Phi Vũ cố ý ra vẻ buồn rầu, sau đó lại vô cùng cao hứng nói: “Huynh nghe người dưới nói muội cũng cơtí chợ Cảnh Lan, lúc đầu huynh còn không tin, không ngờ lại gặp muội ở đây thật, giá biết sớm muội cũng muốn tới, huynh đã tới đón rồi.”
Hội chợ Cảnh Lan diễn ra mỗi năm một lần, Nam Môn Phi Vũ năm nào cũng tới mời Tiểu Ức Khổ đi cùng có điều cô bé bị mẹ ngăn cản, không cho bước ra ngoài nửa bước, hơn nữa Ôn Nhã bệnh nặng liên miên, cô bé không nỡ để mẹ ở nhà một mình, chỉ đành từ chối.
Nếu không phải vì mua Khổ Tâm thảo trị thương cho mẹ, sợ rằng lần này Tiểu Ức Khổ vẫn không chịu đi như lúc trước.
Thấy Tiểu Ức Khổ cúi đầu không nói, Nam Môn Phi Vũ gãi gãi đầu xấu hổ nói: “Ức Khổ tới đây lần đầu, chẳng bằng huynh dẫn hai người đi chơi một vòng, nơi này huynh tới nhiều rồi nên cũng khá quen thuộc.”
Trong khi nói, Nam Môn Phi Vũ đưa mắt dò xét Bạch Mộc Trần, cậu bé hiểu, Tiểu Ức Khổ rất để ý tới thái độ người này, nếu người này không nói gì, chắc hẳn Tiểu Ức Khổ cũng khó tự quyết định.
Nam Môn Phi Vũ đã sớm nghe chuyện Ôn Nhã dẫn một tán tiên tới chiếu cố cho Tiểu Ức Khổ, song trong lòng cậu bé lại mang chút nghi ngờ, người này rõ ràng là tán tiên hấp hối lần trước mình cõng từ Hắc Phong nhai về, sao giờ lại biến thành người của Ôn gia?
Có điều, những chuyện này đều không liên quan tới Nam Môn Phi Vũ, dẫu sao y cũng chỉ là một tán tiên, cần gì để ý nhiều.
Bạch Mộc Trần cũng hiểu rõ ý của tam thiếu gia, vì vậy mỉm cười nói với Tiểu Ức Khổ: “Tiểu thư, chúng ta tới đây lần đầu, không quen thuộc mấy với hoàn cảnh nơi đây, nếu tam thiếu gia đã có lời mời, chẳng bằng chúng ta cứ đi cùng cậu ấy, không chừng có thể giảm bớt khá nhiều phiền toái.”
“Đúng vậy đúng vậy...”
Nam Môn Phi Vũ thấy Bạch Mộc Trần nói giúp mình, lạp tức vui vẻ, nhìn đối phương cũng thấy thuận mắt hơn không ít.
Những lời đó không phải Bạch Mộc Trần muốn chiều ý tam thiếu gia, nhưng chàng hiểu rõ khu chợ này là một vùng đất đầy thị phi, nếu có người giúp đỡ quả cũng bớt chút phiền toái không cần thiết.
Đương nhiên, Nam Môn Phi Vũ lại không nghĩ như vậy, trong đầu cậu bé, tán tiên này rất hiểu chuyện,d dang muốn tìm cách lung lạc một chút.
Tiểu Ức Khổ thấy Bạch Mộc Trần đồng ý cũng khẽ gật đầu.
“Ha ha, mau nào Ức Khổ, để huynh dẫn muội đi xem chơi một vòng, xem nơi này vui thế nào!”
Nói xong, Nam Môn Phi Vũ kéo tay Tiểu Ức Khổ chạy nhanh về phía đám đông.
Bạch Mộc Trần chỉ đành cười bất đắc dĩ, cùng bốn hộ vệ lặng lẽ theo sau...
“Ức Khổ, nơi này là khu vực phía đông chợ Cảnh Lan, cực kỳ phồn vinh, rất nhiều cửa hàng của thị tộc đều mở ở đây...”
“Kia là Tụ Tiên lâu, là nơi mọi người tập trung, có cửu tuyền thượng phẩm để luyện thần dưỡng tâm...”
“Đây là tiên linh các, chuyên bán các loại chim thú quý hiếm.”
“Còn đây là Diệu Phẩm cư....”
Trên đường đi, Nam Môn Phi Vũ vô cùng cao hứng luyên thuyên không ngớt, Tiểu Ức Khổ từ nhỏ sinh sống trong thị tộc, đâu đã từng cảm thụ bầu không khí như vậy, lắng nghe rất chăm chú.
“Được rồi, Ức Khổ, hai người muốn mua gì? Cứ nói với huynh, huynh sẽ mua cho.”
Nam Môn Phi Vũ vỗ vỗ lên ngực, ra vẻ hào sảng.
Tiểu Ức Khổ do dự trong chốc lát song vẫn khong giấu giếm: “Muội muốn mua Khổ Tâm thảo để làm thuốc cho mẹ.”
“Khổ Tâm thảo? Nó là cái gì?”
Nam Môn Phi Vũ sửng sốt, đưa mắt sang bốn tên hộ vệ hỏi ý, không ngờ chủ hỏi tớ nhìn, đều lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Bạch Mộc Trần thấy thế bèn giải thích: “khởi bẩm tam theiéu gia, Khổ Tâm thảo chính là lõi của Khổ Đằng, chế thành nước thuốc sẽ có thể an định tâm thần.”
“Hóa ra là thế...”
Nam Môn Phi Vũ ngạc nhiên, sau đó lại hỏi: “Vậy Khổ Đằng là cái gì?”
“Cái này...”
Một hộ vệ bên cạnh mặt lộ sắc lạ, liếc nhìn Bạch Mộc Trần rồi nhỏ giọng nói với Nam Môn Phi Vũ: “Tam thiếu gia, Khổ Đằng là một dụng cụ tra tấn tàn nhẫn mà một số nô tràng thường dùng để trừng phạt tiên nô.”
“À... hả!”
Nam Môn Phi Vũ bỗng cứng giọng lại, xấu hổ liếc sang nhìn Bạch Mộc Trần rồi lại hỏi hộ vệ: “Vậy ngươi có biết ở đâu có bán thứ này không?”
Hộ vệ suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Đây cũng là lần đầu tiên thuộc hạ nghe nói Khổ Đằng có thể làm thuốc, các quầy đan dược bình thường chắc hẳn không có, sợ rằng chỉ có chợ nô lệ ở phía tây mới có.”
“Vậy được, giờ chúng ta qua đó.”
Nam Môn Phi Vũ tuổi trẻ khí thịnh, không chịu nổi chuyện thất hưa trước mặt cô bé mà mình thích, lập tức mang theo Tiểu Ức Khổ đi sang khu phía tây.
๑๑۩۞۩๑๑
Phía tây khu chợ, rộng rãi như bãi đất hoang.
Nơi đây chuyên buôn bán những thứ đồ linh tinh, mặc dù không có các cửa hàng chuyên môn nhưng nhìn đâu cũng thấy các quầy hàng bầy đủ loại hàng hóa muôn màu muôn vẻ, như đan dược, pháp bảo, vật liệu... Nơi đây thuộc khu vực giao dịch tự do nên đa số hàng hóa đều khá rẻ, thậm chí còn náo nhiệt hơn khu đông một chút.
Nam Môn Phi Vũ vừa giới thiệu mọi chuyện ở khu tây vừa đi tới một căn lầu.
Một cái sân rộng được vây quanh bởi những tảng đá, không có trang sức xa hoa, càng không có khí phái ngời ngời, người ngoài cũng chẳng thể thấy được bên trong ra sao.
“Ức Khổ, đây là chợ nô lệ, Khổ Tâm thảo mà muội muốn chắc có thể kiếm được ở đây...”
Nam Môn Phi Vũ vừa nói vừa lén liếc sang Bạch Mộc Trần ở bên cạnh, lại thấy không tiện mở miệng, dẫu sao đối phương cũng là tiên nô.
“Chợ nô lệ?”
Tiểu Ức Khổ đầu tiên ngẩn ra, sau đó sắc mặt lập tức trầm xuống.
Tình hình về chợ nô lệ cô bé cũng từng nghe qua, đây là một nơi chuyên buôn bán tiên nô, cực kỳ ô uế. Giờ rốt cuộc cô bé cũng hiểu chỗ khó xử của Bạch Mộc Trần, không tiên nô nào muốn tới nơi này.
“Chợ nô lệ này lai lịch rất lớn, thuộc về thế lực Lạc gia của Thiên Vi phủ.”
Nam Môn Phi Vũ vẫn tiếp tục giới thiệu song Tiểu Ức Khổ không nghe lọt được chữ nào, vẻ mặt vẫn rầu rĩ. Nếu sớm biết phải tới đây để kiếm Khổ Tâm thảo, nói thế nào cô bé cũng không tới, ít nhất cũng không để Bạch Mộc Trần cùng tới.
“Bạch đại thúc, xin lỗi, con không biết...”
Nghe Tiểu Ức Khổ xin lỗi, Bạch Mộc Trần ngược lại, thản nhiên mỉm cười nói: “Tiểu thư không cần thế, Mộc Trần tự nguyện đi theo mà, huống chi được phu nhân tiểu thư thu nhận, Mộc Trần đã may mắn hơn nhiều so với những người trong chợ nô lệ rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Nam Môn Phi Vũ thấy vậy vội vàng xoa dịu: “Chẳng bằng thế này đi, Ức Khổ và ta vào mua đồ, vị Bạch... Bạch gì đó, ngươi ở ngoài này chờ một chút, chúng ta vào mua một lúc rồi ra.”
“Bạch đại thúc...”
Tiểu Ức Khổ đang định nói, Bạch Mộc Trần lại ngắt lời: “Tiểu thư không cần lo lắng, hai người cứ đi trước đi, ta ở đây chờ, tiện dạo qua một chút luôn.”
“Đúng đúng, vất vả lắm mới ra ngoài chút, nên đi xem xung quanh đi.”
Nam Môn Phi Vũ không để chàng kịp nói gì tiếp, móc một cái túi từ trong lòng ra, ném cho Bạch Mộc Trần: “Đây có chút tiên thạch, muốn mua gì thì tùy, đừng đi xa, tí nữa chúng ta ra.”
Nói xong, Nam Môn Phi Vũ kéo Tiểu Ức Khổ vào chợ nô lệ, chỉ để lại Bạch Mộc Trần ở đó.
“Mẹ con còn bảo, không được để lộ tiên thạch ra ngoài kẻo bị người khác để ý.”
“Nơi này còn không ít đệ tử trong thị tộc, chúng ta không nên tiếp xúc với bọn họ.”
“Còn có... còn cả...”
Trên đường đi, Tiểu Ức Khổ nhắc đi nhắc lại những điều đó với Bạch Mộc Trần, lỗi lần nghe chàng lại lắc đầu cười khổ, mình dẫu sao cũng là người từng sốngv ài trăm năm, sao không hiểu cách đối nhân xử thế kia chứ. Đương nhiên, những lời nhắc nhở ân cần này của cô bé cũng khiến Bạch Mộc Trần thấy thật ấm áp...
Nhìn qua một lượt, con đường trong khu chợ tương đối sạch sẽ, hai bên đường các cửa hàng san sát, có đơn giản, có trang nhã, có đẹp đẽ rực rỡ, thậm chí có cửa hàng còn cho thị nữ xinh đẹp ra đứng ngoài tiếp khách, người ra kẻ vào nườm nượp không dứt.
Bạch Mộc Trần nắm tay Tiểu Ức Khổ đi trên phố xem náo nhiệt, cô bé hết ngó trái lại nhìn phải, gương mặt đầy vẻ hiếu kỳ.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ xa: “Ức Khổ... Ức Khổ... Huynh đây, huynh ở đây...”
Lời vừa dứt, người đã xuất hiện, chẳng phải tam thiếu gia của thị tộc Nam Môn thì là ai.
Hôm nay Nam Môn Phi Vũ mặc một bộ quần áo màu trắng, trông lại càng toát lên vẻ tùy ý và thân cận.
Sau lưng cậu bé, bốn hộ vệ chăm chú theo sát, cảnh giác quan sát xung quanh.
“Bái kiến tam thiếu gia.”
Bạch Mộc Trần và Tiểu Ức Khổ cùng bước lên thi lễ.
“Được rồi được rồi, bái cái gì mà bái, Nam Môn Phi Vũ này đã chết đâu.”
Nam Môn Phi Vũ cố ý ra vẻ buồn rầu, sau đó lại vô cùng cao hứng nói: “Huynh nghe người dưới nói muội cũng cơtí chợ Cảnh Lan, lúc đầu huynh còn không tin, không ngờ lại gặp muội ở đây thật, giá biết sớm muội cũng muốn tới, huynh đã tới đón rồi.”
Hội chợ Cảnh Lan diễn ra mỗi năm một lần, Nam Môn Phi Vũ năm nào cũng tới mời Tiểu Ức Khổ đi cùng có điều cô bé bị mẹ ngăn cản, không cho bước ra ngoài nửa bước, hơn nữa Ôn Nhã bệnh nặng liên miên, cô bé không nỡ để mẹ ở nhà một mình, chỉ đành từ chối.
Nếu không phải vì mua Khổ Tâm thảo trị thương cho mẹ, sợ rằng lần này Tiểu Ức Khổ vẫn không chịu đi như lúc trước.
Thấy Tiểu Ức Khổ cúi đầu không nói, Nam Môn Phi Vũ gãi gãi đầu xấu hổ nói: “Ức Khổ tới đây lần đầu, chẳng bằng huynh dẫn hai người đi chơi một vòng, nơi này huynh tới nhiều rồi nên cũng khá quen thuộc.”
Trong khi nói, Nam Môn Phi Vũ đưa mắt dò xét Bạch Mộc Trần, cậu bé hiểu, Tiểu Ức Khổ rất để ý tới thái độ người này, nếu người này không nói gì, chắc hẳn Tiểu Ức Khổ cũng khó tự quyết định.
Nam Môn Phi Vũ đã sớm nghe chuyện Ôn Nhã dẫn một tán tiên tới chiếu cố cho Tiểu Ức Khổ, song trong lòng cậu bé lại mang chút nghi ngờ, người này rõ ràng là tán tiên hấp hối lần trước mình cõng từ Hắc Phong nhai về, sao giờ lại biến thành người của Ôn gia?
Có điều, những chuyện này đều không liên quan tới Nam Môn Phi Vũ, dẫu sao y cũng chỉ là một tán tiên, cần gì để ý nhiều.
Bạch Mộc Trần cũng hiểu rõ ý của tam thiếu gia, vì vậy mỉm cười nói với Tiểu Ức Khổ: “Tiểu thư, chúng ta tới đây lần đầu, không quen thuộc mấy với hoàn cảnh nơi đây, nếu tam thiếu gia đã có lời mời, chẳng bằng chúng ta cứ đi cùng cậu ấy, không chừng có thể giảm bớt khá nhiều phiền toái.”
“Đúng vậy đúng vậy...”
Nam Môn Phi Vũ thấy Bạch Mộc Trần nói giúp mình, lạp tức vui vẻ, nhìn đối phương cũng thấy thuận mắt hơn không ít.
Những lời đó không phải Bạch Mộc Trần muốn chiều ý tam thiếu gia, nhưng chàng hiểu rõ khu chợ này là một vùng đất đầy thị phi, nếu có người giúp đỡ quả cũng bớt chút phiền toái không cần thiết.
Đương nhiên, Nam Môn Phi Vũ lại không nghĩ như vậy, trong đầu cậu bé, tán tiên này rất hiểu chuyện,d dang muốn tìm cách lung lạc một chút.
Tiểu Ức Khổ thấy Bạch Mộc Trần đồng ý cũng khẽ gật đầu.
“Ha ha, mau nào Ức Khổ, để huynh dẫn muội đi xem chơi một vòng, xem nơi này vui thế nào!”
Nói xong, Nam Môn Phi Vũ kéo tay Tiểu Ức Khổ chạy nhanh về phía đám đông.
Bạch Mộc Trần chỉ đành cười bất đắc dĩ, cùng bốn hộ vệ lặng lẽ theo sau...
“Ức Khổ, nơi này là khu vực phía đông chợ Cảnh Lan, cực kỳ phồn vinh, rất nhiều cửa hàng của thị tộc đều mở ở đây...”
“Kia là Tụ Tiên lâu, là nơi mọi người tập trung, có cửu tuyền thượng phẩm để luyện thần dưỡng tâm...”
“Đây là tiên linh các, chuyên bán các loại chim thú quý hiếm.”
“Còn đây là Diệu Phẩm cư....”
Trên đường đi, Nam Môn Phi Vũ vô cùng cao hứng luyên thuyên không ngớt, Tiểu Ức Khổ từ nhỏ sinh sống trong thị tộc, đâu đã từng cảm thụ bầu không khí như vậy, lắng nghe rất chăm chú.
“Được rồi, Ức Khổ, hai người muốn mua gì? Cứ nói với huynh, huynh sẽ mua cho.”
Nam Môn Phi Vũ vỗ vỗ lên ngực, ra vẻ hào sảng.
Tiểu Ức Khổ do dự trong chốc lát song vẫn khong giấu giếm: “Muội muốn mua Khổ Tâm thảo để làm thuốc cho mẹ.”
“Khổ Tâm thảo? Nó là cái gì?”
Nam Môn Phi Vũ sửng sốt, đưa mắt sang bốn tên hộ vệ hỏi ý, không ngờ chủ hỏi tớ nhìn, đều lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Bạch Mộc Trần thấy thế bèn giải thích: “khởi bẩm tam theiéu gia, Khổ Tâm thảo chính là lõi của Khổ Đằng, chế thành nước thuốc sẽ có thể an định tâm thần.”
“Hóa ra là thế...”
Nam Môn Phi Vũ ngạc nhiên, sau đó lại hỏi: “Vậy Khổ Đằng là cái gì?”
“Cái này...”
Một hộ vệ bên cạnh mặt lộ sắc lạ, liếc nhìn Bạch Mộc Trần rồi nhỏ giọng nói với Nam Môn Phi Vũ: “Tam thiếu gia, Khổ Đằng là một dụng cụ tra tấn tàn nhẫn mà một số nô tràng thường dùng để trừng phạt tiên nô.”
“À... hả!”
Nam Môn Phi Vũ bỗng cứng giọng lại, xấu hổ liếc sang nhìn Bạch Mộc Trần rồi lại hỏi hộ vệ: “Vậy ngươi có biết ở đâu có bán thứ này không?”
Hộ vệ suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Đây cũng là lần đầu tiên thuộc hạ nghe nói Khổ Đằng có thể làm thuốc, các quầy đan dược bình thường chắc hẳn không có, sợ rằng chỉ có chợ nô lệ ở phía tây mới có.”
“Vậy được, giờ chúng ta qua đó.”
Nam Môn Phi Vũ tuổi trẻ khí thịnh, không chịu nổi chuyện thất hưa trước mặt cô bé mà mình thích, lập tức mang theo Tiểu Ức Khổ đi sang khu phía tây.
๑๑۩۞۩๑๑
Phía tây khu chợ, rộng rãi như bãi đất hoang.
Nơi đây chuyên buôn bán những thứ đồ linh tinh, mặc dù không có các cửa hàng chuyên môn nhưng nhìn đâu cũng thấy các quầy hàng bầy đủ loại hàng hóa muôn màu muôn vẻ, như đan dược, pháp bảo, vật liệu... Nơi đây thuộc khu vực giao dịch tự do nên đa số hàng hóa đều khá rẻ, thậm chí còn náo nhiệt hơn khu đông một chút.
Nam Môn Phi Vũ vừa giới thiệu mọi chuyện ở khu tây vừa đi tới một căn lầu.
Một cái sân rộng được vây quanh bởi những tảng đá, không có trang sức xa hoa, càng không có khí phái ngời ngời, người ngoài cũng chẳng thể thấy được bên trong ra sao.
“Ức Khổ, đây là chợ nô lệ, Khổ Tâm thảo mà muội muốn chắc có thể kiếm được ở đây...”
Nam Môn Phi Vũ vừa nói vừa lén liếc sang Bạch Mộc Trần ở bên cạnh, lại thấy không tiện mở miệng, dẫu sao đối phương cũng là tiên nô.
“Chợ nô lệ?”
Tiểu Ức Khổ đầu tiên ngẩn ra, sau đó sắc mặt lập tức trầm xuống.
Tình hình về chợ nô lệ cô bé cũng từng nghe qua, đây là một nơi chuyên buôn bán tiên nô, cực kỳ ô uế. Giờ rốt cuộc cô bé cũng hiểu chỗ khó xử của Bạch Mộc Trần, không tiên nô nào muốn tới nơi này.
“Chợ nô lệ này lai lịch rất lớn, thuộc về thế lực Lạc gia của Thiên Vi phủ.”
Nam Môn Phi Vũ vẫn tiếp tục giới thiệu song Tiểu Ức Khổ không nghe lọt được chữ nào, vẻ mặt vẫn rầu rĩ. Nếu sớm biết phải tới đây để kiếm Khổ Tâm thảo, nói thế nào cô bé cũng không tới, ít nhất cũng không để Bạch Mộc Trần cùng tới.
“Bạch đại thúc, xin lỗi, con không biết...”
Nghe Tiểu Ức Khổ xin lỗi, Bạch Mộc Trần ngược lại, thản nhiên mỉm cười nói: “Tiểu thư không cần thế, Mộc Trần tự nguyện đi theo mà, huống chi được phu nhân tiểu thư thu nhận, Mộc Trần đã may mắn hơn nhiều so với những người trong chợ nô lệ rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Nam Môn Phi Vũ thấy vậy vội vàng xoa dịu: “Chẳng bằng thế này đi, Ức Khổ và ta vào mua đồ, vị Bạch... Bạch gì đó, ngươi ở ngoài này chờ một chút, chúng ta vào mua một lúc rồi ra.”
“Bạch đại thúc...”
Tiểu Ức Khổ đang định nói, Bạch Mộc Trần lại ngắt lời: “Tiểu thư không cần lo lắng, hai người cứ đi trước đi, ta ở đây chờ, tiện dạo qua một chút luôn.”
“Đúng đúng, vất vả lắm mới ra ngoài chút, nên đi xem xung quanh đi.”
Nam Môn Phi Vũ không để chàng kịp nói gì tiếp, móc một cái túi từ trong lòng ra, ném cho Bạch Mộc Trần: “Đây có chút tiên thạch, muốn mua gì thì tùy, đừng đi xa, tí nữa chúng ta ra.”
Nói xong, Nam Môn Phi Vũ kéo Tiểu Ức Khổ vào chợ nô lệ, chỉ để lại Bạch Mộc Trần ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.