Quyển 2 - Chương 16: Nội đường Nam Môn.
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
Đợi Bạch Mộc Trần đi khỏi, Tiểu Ức Khổ mới tới bên Ôn Nhã.
“Mẹ, thúc ấy sẽ giúp chúng ta chứ?”
Nghe câu hỏi của con gái, Ôn Nhã thở dài nói: “Người này quả thật thâm tàng bất lộ, nếu hắn có thể thật lòng giúp đỡ chúng ta đương nhiên là tốt, chỉ sợ hắn là kẻ bội tình bội nghĩa, chỉ một lòng muốn lợi dụng chúng ta để chạy trốn khỏi đây.”
Tiểu Ức Khổ lại hỏi: “Vậy thúc ấy là người xấu hả mẹ?”
Trầm ngâm trong chốc lát, Ôn Nhã hơi nhíu mày rồi nói: “Người tốt kẻ xấu đâu phân biệt được dựa vào bề ngoài, ở Tiên Giới này làm gì có người tốt thực sự cơ chứ? Con đường trường sinh, bước bước hiểm nguy, vì sự sống không ít người không từ thủ đoạn. Không cần biết hắn tốt hay xấu, chỉ cần có bản lĩnh bảo vệ con an bình là tốt lắm rồi. Hôm nay mẫu thân kết một thiện duyên giúp con, nếu ngày nào đó mất đi, mẫu thân cũng yên tâm hơn một chút... Có điều, lai lịch người này không rõ ràng, phải luôn cảnh giác!”
Nói tới đây, giọng nói của Ôn Nhã như không còn nghe được nữa.
Tiểu Ức Khổ thấy vẻ mệt mỏi của mẫu thân, trong lòng bỗng chua xót, bởi vậy không nói gì thêm, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
๑๑۩۞۩๑๑
Nội đường Nam Môn chính là trung tâm vận chuyển của toàn bộ thị tộc Nam Môn, bên trong bao gồm ba phòng sáu bộ, quản lý tòa bộ sự vụ bên trong thị tộc Nam Môn.
“Ba phòng” bao gồm, tông phòng, vũ phòng, khách phòng. “Sáu bộ”phân biệt gồmp phòng bộ, vụ bộ, pháp bộ, chiến bộ, luyện bộ, công bộ.
Trong ba phòng thì tông phòng cầm đầu, quản lý mọi việc liên quan tới đệ tử trực hệ, tổng quản tộc hội của thị tộc Nam Môn, tổ chức các công việc nội bộ. Còn vũ phòng chấp chưởng đệ tử thị tộc và tuần tra chấp pháp, do một trưởng lão của thị tộc trông coi, thực lực được coi là mạnh mẽ nhất. So sánh ra, khách phòng chủ yếu xử lý các chuyện hậu cần như luyện đan chế khí, sửa sang lại trang viên, tạp vụ, không có quá nhiều quyền lợi thực sự, có điều đây lại là nơi dệ tử qua lại nhiều nhát, ít nhất trong mắt đệ tử Nam Môn là vậy.
๑๑۩۞۩๑๑
Dọc đường đi, Bạch Mộc Trần lặng lẽ nghe Tiểu Ức Khổ giới thiệu, cũng coi như biết sơ lược về thị tộc Nam Môn.
Đây là một thị tộc đã truyền thừa hơn vạn năm, dẫu không cường đại như tam đại tiên tông nhưng vẫn là thế lực hùng cứ một phương. Hơn nữa Cảnh Lan lĩnh nằm dưới sự quản lsy của Thiên Vi phủ, thị tộc Nam Môn lại có quan hệ mật thiế với Thiên Vi phủ, đây mới thật sự là chỗ dựa để thị tộc trường tồn.
“Bạch đại thúc, trước mặt là nội đường rồi, chúng ta đi mau lên!”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chỉ trong chốc lát đã tới chân núi Vọng Thiên.
Ngay phía trước là một căn lầu cổ kính, cao hơn mười trượng, nguy nga hùng vĩ như một vệ sĩ kiêu ngạo bảo vệ các tộc nhân trên núi.
Bạch Mộc Trần ánh mắt lấp lóe, sắc mặt thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên chàngt hấy một kiến trúc ở Tiên Giới, không giống với những kiến trúc phàm tục tại phàm giới, cũng không giống vẻ thô kệch tại chợ nô, mà là một loại kiến trúc mang theo vẻ trầm lắng và tích lũy của thời gian. Chỉ dựa vào khí thế và nguồn gốc của kiến trúc này, Nam Môn đã không hổ danh thị tộc tồn tại cả vạn năm.
Đương nhiên, đây chẳng qua chỉ là bề ngoài, không đến nỗi khiến Bạch Mộc Trần cảm thấy kinh ngạc, điều khiến chàng thật sự chú ý là căn nhà này dường như tỏa ra một khí tức cường đại và nguy hiểm, nếu không nhờ thần thức tăng mạnh, chắc chắn chàng không phát hiện ra nổi.
Vậy xem ra, căn nhà này được bố trí một loại cấm chế vô cùng cường đại, nếu người ngoài tùy tiện xông vào sợ là khó mà thoát thân.
๑๑۩۞۩๑๑
“Đứung lại!”
Một tiếng quát vang lên, ba đệ tử thủ hộ trẻ tuổi chắn trước mặt hai người Bạch Mộc Trần.
“Hả?” Chẳng phải Khổ đại tiểu thư đây sao?”
“Khổ đại tiêu thư, nghe nói mẹ ngươi phát bệnh hộc máu, ngươi không ở nhà chăm sóc bà mẹ bệnh tật của mình đi, còn đến đây làm gì? Không phải mẹ ngươi sắp chết nên chạy đến đây cầu cứu đấy chứ?”
“Câu này sai rồi, mẹ con nhóc này tuy bệnh tật đầy mình nhưng vẫn cứng rắn lắm đấy, cả nhà chết hết, chỉ hai đứa nó còn sống.”
“ Ha ha ha ha !”
Ba kẻ vừ tung vừa hứng, vừa nói vừa cười, chẳng hề để ý tới cảm thụ của người khác.
Đối mặt với những lời giễu cợt của, Tiểu Ức Khổ không phản bác, chỉ cúi đầu thật thấp, cố nén không cho những giọt nước mắt của mình lăn xuống, không ai biết trong lòng nàng lúc này đau khổ tới nhường nào.
Tiên dân xung quanh thấy vậy rối rít tránh ra nơi khác, chỉ sợ không cẩn thận rước họa vào thân.
Ba người này chính là anh em ruột đệ tử phụ hệ, anh cả là Nam Môn Hạo, thứ hai là Nam Môn Chính, thứ ba là Nam Môn Lý... Tư chất bọn chúng tương đối bình thường, xếp hạng dưới trong tộc, chỉ nhận được sắp đặt tới đây đảm nhiệm chức vụ bảo vệ. Cho dù thế,dẫu sao chúng cũng là đệ tử thị tộc, tiên dân bình thường nào dám đắc tội.
๑๑۩۞۩๑๑
Đứng bên Tiểu Ức Khổ, Bạch Mộc Trần hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên ánh lạnh song lại không biểu hiện ra ngoài. Mặc dù chàng không hiểu rõ lắm thân phận của ba người trước mặt, nhưng thân là tiên sĩ lại ức hiếp một đứa trẻ như vậy, hành động này có thể dùng bốn chữ vô cùng hạ lưu để hình dung.
Tình hình của hai mẹ con Ôn Nhã trong thị tộc, Bạch Mộc Trần cũng biết đôi chút, song tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.
Vốn cùng một họ, sao phải đối xử với nhau như vậy.
Lòng thầm thở dài, Bạch Mộc Trần hơi nghiêng người, che Tiểu Ức Khổ sau lưng. Nếu đã đáp ứng Ôn Nhã chiếu cố cho Tiểu Ức Khổ, chàng sẽ không lảng tránh, huống chi chàng cũng thật sự yêu mến cô bé lương thiện này.
Cảm giác được một bóng hình che chở trước mặt mình, Tiểu Ức Khổ ngẩng đầu lên rồi ngây ra tịa chỗ, bóng lưng trước mắt cô bé tuy gầy yếu nhưng thẳng thắn lạ thường. Chỉ trong nháy mắt, đủ loại tâm trạng trào dâng trong lòng, dường như xua tan sạch mịt mờ và đau khổ trong lòng cô bé.
Lần đầu tiên tiểu ức khổ không thấy buồn vì bị ức hiếp.
Lần đầu tiên Tiểu Ức Khổ không cố gắng ra vẻ kiên cường vì cô độc và tịch mịch.
๑๑۩۞۩๑๑
“Hả? Thằng nhãi kia, ngươi là ai?”
Ba anh em thấy có người ra mặt lập tức hứng trí, giờ mới quan sát kỹ lại Bạch Mộc Trần. Có điều khi bọn chúng thấy nô ấn màu trắng nổi bật trên mi tâm Bạch Mộc Trần, khuôn mặt lại lộ vẻ khinh thường.
“À! Hóa ra là một tiên nô? Còn vượt qua một lần tiên kiếp, tưởng mìnhgiỏi lắm sao...”
Ánh mắt Nam Môn Hạo lóe lên, trong giọng nói mang theo vẻ khinh thường.
Tiên nô là gì? Tiên nô là đầy tớ của tiên sĩ, là đối tượng mà ai cũng có thể làm nhục.
Ba anh em bọn chúng tuy tu vi chỉ có chân tiên tam phẩm, còn kém tán tiên nhất kiếp một bậc, nhưng dẫu tu vi thấp hơn song bọn chúng vẫn là tiên sĩ chính thống, đương nhiên có tư cách coi thường tán tiên.
Nam Môn Chính chẳng buồn để Bạch Mộc Trần trong mắt, lại nhìn chằm chằm vào Tiểu Ức Khổ quát mắng: “Con bé thối tha không hiểu quy củ này, dám đem người lạ vào trong phạm vi gia tộc, ta nhất định sẽ bẩm báo lên ba vị chấp sự, đuổi ba mẹ con ngươi ra khỏi tộc, hừ!”
Tiểu Ức Khổ nghe vậy hoảng sợ tới biến sắc, cô bé đang định giải thích, Nam Môn lý đột nhiên mở miệng nói: “Đệ nhớ ra rồi, thằng nhãi này là tiên nô, hình như là kẻ đã dẫn động tiên kiếp hôm hội tộc!”
“Cái gì?”
Nam Môn Hạo ngây ra, sau đó ra vẻ giật mình nói: “Hóa ra là hắn! Huynh còn tưởng hắn đã chết dưới tiên kiếp rồi cơ, không ngờ mạng hắn lớn vậy.”
Nam Môn Chính cười lạnh phụ họa: “Người ta nói thân đê hèn mệnh cứng rắn, câu này quả không sai”
Dừng một chút, gã lại liếc sang phía Tiểu Ức Khổ nói: “Quả nhiên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ha ha ha.”
Bạch Mộc Trần vẫn lặng lẽ đứng đó, không nói một lời, dẫu sao giờ chàng cũng là người ngoài, không có tư cách phản kháng. Có điều, từ thái độ đám người này có thể đoán ra hoàn cảnh của hai mẹ con Ôn Nhã quả thật rất cực khổ, sợ rằng sau này mình cũng sẽ gặp không ít phiền toái.
Tiểu Ức Khổ không hề làm gì phản kháng, ngược lại nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: “Đại nhân bảo vệ, Bạch đại thúc do mẫu thân ta mang từ Ôn gia tới, quản sự Cung bảo ta mang thúc ấy tới nội đường ghi danh, mong ba người tránh đường cho!”
“Quản sự Cung?”
Sắc mặt ba anh em cùng biến đổi, Nam Môn Chính đang định nói, Nam Môn Hạo đã ngắt lời: “Được rồi, nếu đã là lệnh của quản sự Cung, vậy ngươi đi làm trước đi!”
Nói xong, Nam Môn Hạo đứng tránh sang một bên, để ba người Bạch Mộc Trần đi tiếp.
Nhìn hai người đi khỏi, Nam Môn Chính muốn nói lại thôi, Nam Môn Lý lại buồn bực không vui, hỏi: “Đại ca, con bé này dám dùng quản sự uy hiếp chúng ta, sao huynh lại để nó đi?”
“Không cho nó đi thì làm được gì?”
Nam Môn Hạo bĩu môi, thần sắc hỡ hững nói: “Chẳng lẽ đệ định ra tay đánh người à? Đây là chuyện quản sự Cung đã ra lệnh, đệ dám ngăn cản sao? Xem đệ kìa, chỉ có chút khôn vặt như vậy, so đo với một con bé còn chưa lớn làm gì, muốn dạy bảo nó sau này thiếu gì thời gian... Ngược lại, con bé mang một tên tiên nô tới, phải nghĩ cách mới được.”
“Đại ca, huynh định...”
Nam Môn Chính con ngươi chớp động, như hiểu ra điều gì.
Nam Môn Hạo gật đầu mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai em trai, ý bảo đệ hiểu là được.
“Mẹ, thúc ấy sẽ giúp chúng ta chứ?”
Nghe câu hỏi của con gái, Ôn Nhã thở dài nói: “Người này quả thật thâm tàng bất lộ, nếu hắn có thể thật lòng giúp đỡ chúng ta đương nhiên là tốt, chỉ sợ hắn là kẻ bội tình bội nghĩa, chỉ một lòng muốn lợi dụng chúng ta để chạy trốn khỏi đây.”
Tiểu Ức Khổ lại hỏi: “Vậy thúc ấy là người xấu hả mẹ?”
Trầm ngâm trong chốc lát, Ôn Nhã hơi nhíu mày rồi nói: “Người tốt kẻ xấu đâu phân biệt được dựa vào bề ngoài, ở Tiên Giới này làm gì có người tốt thực sự cơ chứ? Con đường trường sinh, bước bước hiểm nguy, vì sự sống không ít người không từ thủ đoạn. Không cần biết hắn tốt hay xấu, chỉ cần có bản lĩnh bảo vệ con an bình là tốt lắm rồi. Hôm nay mẫu thân kết một thiện duyên giúp con, nếu ngày nào đó mất đi, mẫu thân cũng yên tâm hơn một chút... Có điều, lai lịch người này không rõ ràng, phải luôn cảnh giác!”
Nói tới đây, giọng nói của Ôn Nhã như không còn nghe được nữa.
Tiểu Ức Khổ thấy vẻ mệt mỏi của mẫu thân, trong lòng bỗng chua xót, bởi vậy không nói gì thêm, nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
๑๑۩۞۩๑๑
Nội đường Nam Môn chính là trung tâm vận chuyển của toàn bộ thị tộc Nam Môn, bên trong bao gồm ba phòng sáu bộ, quản lý tòa bộ sự vụ bên trong thị tộc Nam Môn.
“Ba phòng” bao gồm, tông phòng, vũ phòng, khách phòng. “Sáu bộ”phân biệt gồmp phòng bộ, vụ bộ, pháp bộ, chiến bộ, luyện bộ, công bộ.
Trong ba phòng thì tông phòng cầm đầu, quản lý mọi việc liên quan tới đệ tử trực hệ, tổng quản tộc hội của thị tộc Nam Môn, tổ chức các công việc nội bộ. Còn vũ phòng chấp chưởng đệ tử thị tộc và tuần tra chấp pháp, do một trưởng lão của thị tộc trông coi, thực lực được coi là mạnh mẽ nhất. So sánh ra, khách phòng chủ yếu xử lý các chuyện hậu cần như luyện đan chế khí, sửa sang lại trang viên, tạp vụ, không có quá nhiều quyền lợi thực sự, có điều đây lại là nơi dệ tử qua lại nhiều nhát, ít nhất trong mắt đệ tử Nam Môn là vậy.
๑๑۩۞۩๑๑
Dọc đường đi, Bạch Mộc Trần lặng lẽ nghe Tiểu Ức Khổ giới thiệu, cũng coi như biết sơ lược về thị tộc Nam Môn.
Đây là một thị tộc đã truyền thừa hơn vạn năm, dẫu không cường đại như tam đại tiên tông nhưng vẫn là thế lực hùng cứ một phương. Hơn nữa Cảnh Lan lĩnh nằm dưới sự quản lsy của Thiên Vi phủ, thị tộc Nam Môn lại có quan hệ mật thiế với Thiên Vi phủ, đây mới thật sự là chỗ dựa để thị tộc trường tồn.
“Bạch đại thúc, trước mặt là nội đường rồi, chúng ta đi mau lên!”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chỉ trong chốc lát đã tới chân núi Vọng Thiên.
Ngay phía trước là một căn lầu cổ kính, cao hơn mười trượng, nguy nga hùng vĩ như một vệ sĩ kiêu ngạo bảo vệ các tộc nhân trên núi.
Bạch Mộc Trần ánh mắt lấp lóe, sắc mặt thoáng lộ vẻ kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên chàngt hấy một kiến trúc ở Tiên Giới, không giống với những kiến trúc phàm tục tại phàm giới, cũng không giống vẻ thô kệch tại chợ nô, mà là một loại kiến trúc mang theo vẻ trầm lắng và tích lũy của thời gian. Chỉ dựa vào khí thế và nguồn gốc của kiến trúc này, Nam Môn đã không hổ danh thị tộc tồn tại cả vạn năm.
Đương nhiên, đây chẳng qua chỉ là bề ngoài, không đến nỗi khiến Bạch Mộc Trần cảm thấy kinh ngạc, điều khiến chàng thật sự chú ý là căn nhà này dường như tỏa ra một khí tức cường đại và nguy hiểm, nếu không nhờ thần thức tăng mạnh, chắc chắn chàng không phát hiện ra nổi.
Vậy xem ra, căn nhà này được bố trí một loại cấm chế vô cùng cường đại, nếu người ngoài tùy tiện xông vào sợ là khó mà thoát thân.
๑๑۩۞۩๑๑
“Đứung lại!”
Một tiếng quát vang lên, ba đệ tử thủ hộ trẻ tuổi chắn trước mặt hai người Bạch Mộc Trần.
“Hả?” Chẳng phải Khổ đại tiểu thư đây sao?”
“Khổ đại tiêu thư, nghe nói mẹ ngươi phát bệnh hộc máu, ngươi không ở nhà chăm sóc bà mẹ bệnh tật của mình đi, còn đến đây làm gì? Không phải mẹ ngươi sắp chết nên chạy đến đây cầu cứu đấy chứ?”
“Câu này sai rồi, mẹ con nhóc này tuy bệnh tật đầy mình nhưng vẫn cứng rắn lắm đấy, cả nhà chết hết, chỉ hai đứa nó còn sống.”
“ Ha ha ha ha !”
Ba kẻ vừ tung vừa hứng, vừa nói vừa cười, chẳng hề để ý tới cảm thụ của người khác.
Đối mặt với những lời giễu cợt của, Tiểu Ức Khổ không phản bác, chỉ cúi đầu thật thấp, cố nén không cho những giọt nước mắt của mình lăn xuống, không ai biết trong lòng nàng lúc này đau khổ tới nhường nào.
Tiên dân xung quanh thấy vậy rối rít tránh ra nơi khác, chỉ sợ không cẩn thận rước họa vào thân.
Ba người này chính là anh em ruột đệ tử phụ hệ, anh cả là Nam Môn Hạo, thứ hai là Nam Môn Chính, thứ ba là Nam Môn Lý... Tư chất bọn chúng tương đối bình thường, xếp hạng dưới trong tộc, chỉ nhận được sắp đặt tới đây đảm nhiệm chức vụ bảo vệ. Cho dù thế,dẫu sao chúng cũng là đệ tử thị tộc, tiên dân bình thường nào dám đắc tội.
๑๑۩۞۩๑๑
Đứng bên Tiểu Ức Khổ, Bạch Mộc Trần hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên ánh lạnh song lại không biểu hiện ra ngoài. Mặc dù chàng không hiểu rõ lắm thân phận của ba người trước mặt, nhưng thân là tiên sĩ lại ức hiếp một đứa trẻ như vậy, hành động này có thể dùng bốn chữ vô cùng hạ lưu để hình dung.
Tình hình của hai mẹ con Ôn Nhã trong thị tộc, Bạch Mộc Trần cũng biết đôi chút, song tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.
Vốn cùng một họ, sao phải đối xử với nhau như vậy.
Lòng thầm thở dài, Bạch Mộc Trần hơi nghiêng người, che Tiểu Ức Khổ sau lưng. Nếu đã đáp ứng Ôn Nhã chiếu cố cho Tiểu Ức Khổ, chàng sẽ không lảng tránh, huống chi chàng cũng thật sự yêu mến cô bé lương thiện này.
Cảm giác được một bóng hình che chở trước mặt mình, Tiểu Ức Khổ ngẩng đầu lên rồi ngây ra tịa chỗ, bóng lưng trước mắt cô bé tuy gầy yếu nhưng thẳng thắn lạ thường. Chỉ trong nháy mắt, đủ loại tâm trạng trào dâng trong lòng, dường như xua tan sạch mịt mờ và đau khổ trong lòng cô bé.
Lần đầu tiên tiểu ức khổ không thấy buồn vì bị ức hiếp.
Lần đầu tiên Tiểu Ức Khổ không cố gắng ra vẻ kiên cường vì cô độc và tịch mịch.
๑๑۩۞۩๑๑
“Hả? Thằng nhãi kia, ngươi là ai?”
Ba anh em thấy có người ra mặt lập tức hứng trí, giờ mới quan sát kỹ lại Bạch Mộc Trần. Có điều khi bọn chúng thấy nô ấn màu trắng nổi bật trên mi tâm Bạch Mộc Trần, khuôn mặt lại lộ vẻ khinh thường.
“À! Hóa ra là một tiên nô? Còn vượt qua một lần tiên kiếp, tưởng mìnhgiỏi lắm sao...”
Ánh mắt Nam Môn Hạo lóe lên, trong giọng nói mang theo vẻ khinh thường.
Tiên nô là gì? Tiên nô là đầy tớ của tiên sĩ, là đối tượng mà ai cũng có thể làm nhục.
Ba anh em bọn chúng tuy tu vi chỉ có chân tiên tam phẩm, còn kém tán tiên nhất kiếp một bậc, nhưng dẫu tu vi thấp hơn song bọn chúng vẫn là tiên sĩ chính thống, đương nhiên có tư cách coi thường tán tiên.
Nam Môn Chính chẳng buồn để Bạch Mộc Trần trong mắt, lại nhìn chằm chằm vào Tiểu Ức Khổ quát mắng: “Con bé thối tha không hiểu quy củ này, dám đem người lạ vào trong phạm vi gia tộc, ta nhất định sẽ bẩm báo lên ba vị chấp sự, đuổi ba mẹ con ngươi ra khỏi tộc, hừ!”
Tiểu Ức Khổ nghe vậy hoảng sợ tới biến sắc, cô bé đang định giải thích, Nam Môn lý đột nhiên mở miệng nói: “Đệ nhớ ra rồi, thằng nhãi này là tiên nô, hình như là kẻ đã dẫn động tiên kiếp hôm hội tộc!”
“Cái gì?”
Nam Môn Hạo ngây ra, sau đó ra vẻ giật mình nói: “Hóa ra là hắn! Huynh còn tưởng hắn đã chết dưới tiên kiếp rồi cơ, không ngờ mạng hắn lớn vậy.”
Nam Môn Chính cười lạnh phụ họa: “Người ta nói thân đê hèn mệnh cứng rắn, câu này quả không sai”
Dừng một chút, gã lại liếc sang phía Tiểu Ức Khổ nói: “Quả nhiên ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ha ha ha.”
Bạch Mộc Trần vẫn lặng lẽ đứng đó, không nói một lời, dẫu sao giờ chàng cũng là người ngoài, không có tư cách phản kháng. Có điều, từ thái độ đám người này có thể đoán ra hoàn cảnh của hai mẹ con Ôn Nhã quả thật rất cực khổ, sợ rằng sau này mình cũng sẽ gặp không ít phiền toái.
Tiểu Ức Khổ không hề làm gì phản kháng, ngược lại nhỏ giọng nhẹ nhàng nói: “Đại nhân bảo vệ, Bạch đại thúc do mẫu thân ta mang từ Ôn gia tới, quản sự Cung bảo ta mang thúc ấy tới nội đường ghi danh, mong ba người tránh đường cho!”
“Quản sự Cung?”
Sắc mặt ba anh em cùng biến đổi, Nam Môn Chính đang định nói, Nam Môn Hạo đã ngắt lời: “Được rồi, nếu đã là lệnh của quản sự Cung, vậy ngươi đi làm trước đi!”
Nói xong, Nam Môn Hạo đứng tránh sang một bên, để ba người Bạch Mộc Trần đi tiếp.
Nhìn hai người đi khỏi, Nam Môn Chính muốn nói lại thôi, Nam Môn Lý lại buồn bực không vui, hỏi: “Đại ca, con bé này dám dùng quản sự uy hiếp chúng ta, sao huynh lại để nó đi?”
“Không cho nó đi thì làm được gì?”
Nam Môn Hạo bĩu môi, thần sắc hỡ hững nói: “Chẳng lẽ đệ định ra tay đánh người à? Đây là chuyện quản sự Cung đã ra lệnh, đệ dám ngăn cản sao? Xem đệ kìa, chỉ có chút khôn vặt như vậy, so đo với một con bé còn chưa lớn làm gì, muốn dạy bảo nó sau này thiếu gì thời gian... Ngược lại, con bé mang một tên tiên nô tới, phải nghĩ cách mới được.”
“Đại ca, huynh định...”
Nam Môn Chính con ngươi chớp động, như hiểu ra điều gì.
Nam Môn Hạo gật đầu mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai em trai, ý bảo đệ hiểu là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.