Quyển 2 - Chương 13: Tâm tư của Ôn Nhã.
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
Bên ngoài trang viên bị bao phủ bởi một tầng sương mù, mắt thường khó quan sát nổi mọi chuyện bên trong.
Đây chỉ là một tòa mê trận hết sức bình thường, hoàn toàn không có công năng phòng ngự, thường chỉ dùng để che mắt mà thôi. Có điều thân phận hai mẹ con Ôn Nhã cũng tương đối đặc biệt nên không ai dám tùy tiện xông vào.
Các tiên dân qua lại đều nhìn vào với ánh mắt tò mò, sau đó lại tiếp tục đi tiếp.
Về phần kiếp số đã tiêu tán, tiên dân ở khu vực linh điền cũng chẳng mấy để ý. Dẫu sao tán tiên cũng là tầng lớp bị trời đất vứt bỏ, có độ kiếp thành công hay không cũng chẳng thay đổi được địa vị của mình, vì vậy chẳng ai quan tâm tới sự tồn tại của một tán tiên.
๑๑۩۞۩๑๑
Bảo quang tiêu tán, trong căn nhà lại yên tĩnh lạ thường.
Trên giường gỗ, khí tức của Bạch Mộc Trần dần thu liễm lại, theo thói quen sờ nhẹ lên nô ấn nơi mi tâm, sắc mặt vừa thản nhiên vừa trầm tĩnh. Đây là ấn ký đã khắc sâu vào tện linh hồn, luôn luôn nhắc chàng phải nhớ về tiên nô, khiến chàng vĩnh viễn không thể quên, cũng sẽ không bao giờ quên! Hôm nay, trong lòng chàng không còn đau đớn và khổ sở, chỉ còn cố chấp và kiên định, chính bởi chàng tin rằng sẽ có một ngày mình thành công, tán tiên sẽ tìm được một con đường riêng cho mình, chàng tin vào điều đó.
Tâm tư khôi phục lại, Bạch Mộc Trần từ từ bước xuống giường, khung cảnh xung quanh thật bừa bộn.
Thấy cảnh tượng đó, Bạch Mộc Trần không khỏi cười khổ một tiếng, thầm nhủ trong lòng, mình đúng là một người khách ác, đã nhậ đại ơn của chủ nhà song lại phá loạn căn nhà thành thế này. Nói vậy chắc chàng độ kiếp ở đây cũng đã đem tới không ít phiền toái cho chủ nhà, nhân quả này thật không nhỏ!
Nghĩ vậy, Bạch Mộc Trần ra tay sửa sang căn phòng thật sạch sẽ rồi mới bước ra ngoài.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong trang viên, lặng im không một tiếng động.
Lúc này, Ôn Nhã và con gái đang đứng trong căn đình giữa sân, lặng lẽ quan sát gian phòng của Bạch Mộc Trần, thần sắc mang theo vẻ phức tạp.
Bảo quang pháp tướng đã biến mất, song pháp tướng trong tưởng tượng lại chẳng hề xuất hiện, thậm chí không phát giác được chút uy năng nào.
“Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác của mình thôi sao?”
“Không! Không phải, rõ ràng vừa rồi là bảo quang pháp tướng, ta tuyệt đối không nhìn lầm, nhưng mà...”
Đối mặt với tình huống như vậy, Ôn Nhã đột nhiên thất thần, nàng không rõ mọi chuyện xảy ra bên trong ra sao, song việc này không khó phỏng đoán, sợ là việc ngưng tụ pháp tướng đã thất bại.
Thất bại cũng đồng nghĩa với hy vọng tan biến!
Từ hy vọng tới thất vọng, đây là một quá trình vô cùng ngắn ngủi, song nó lại khiến người ta rơi từ trên bầu trời xuống mặt đất.
Thật ra kể từ khi trượng phu qua đời, nội tâm Ôn Nhã luôn cảm thấy thiếu an toàn, thường xuyên sống trong cảm giác sợ hãi.
Là một tiên sĩ đã trải qua nhiều phong ba bão táp trong cuộc đời, tất nhiên nàng hiểu tình cảnh của mình. Trong thế giới ỷ mạnh hiếp yếu này, nàng chỉ là một chân tiên nhỏ bé, vốn chẳng có năng lực bảo vệ bản thân và con gái, cho nên nàng vẫn cố chịu đựng, dẫu bị tộc nhân ức hiếp, dẫu bị kẻ khác xem thường, dẫu bị người ta đánh chửi, nàng vẫn kiên trì ở lại thị tộc Nam Môn.
Đương nhiên, Ôn Nhã cũng có những tính toán riêng của mình, với hoàn cảnh bên ngoài, bản thân nàng có thể không để ý hay quan tâm tới, song nàng không thể không tính toán vì tương lai của con gái. Nàng không thể nhẫn tâm để đứa con của mình lớn lên dưới sự kỳ thị của kẻ khác! Là một người mẹ, đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của nàng.
“ Mẹ ……”
Cảm nhận được mất mác của mẫu thân, trong lòng Tiểu Ức Khổ cũng cảm thấy bi thương, chỉ đành dùng thân thể ôm chặt lấy cánh tay mẫu thân.
“Chi chi!’
Con chồn tiên nhảy tới nhảy lui trên vai hai người, như đang an ủi.
“Ta không sao, con bé ngốc.”
Ôn Nhã trong lòng thoáng chút ấm áp, miễn cưỡng nở một nụ cười.
Có lúc, nàng cảm thấy mình thật quá bi quan, cho dù người nọ không ngưng tụ thành pháp tướng nhưng cũng đã vượt qua tán tiên kiếp, người như vậy dẫu chỉ là tiên nô nhưng cũng có chỗ bất phàm, nếu có thể giao hảo với y chắc chắn sẽ có lợi cho mình. Huống hồ, sự thật chưa chắc đã như mình phòng đoán.
Bất kể ra sao, Ôn Nhã cũng quyết định dò xét thử trước rồi mới tính tiếp.
๑๑۩۞۩๑๑
“Két!”
Cửa phòng mở ra, ánh mắt hai mẹ con đều nhìn lại, chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi bước khỏi căn phòng, gương mặt nở một nụ cười nhẹ.
“Bạch Mộc Trần đa tạ phu nhân và tiểu thưu đã giúp đỡ, xin hãy nhận một lạy của Bạch Mộc Trần.”
Bạch Mộc Trần đi tới trước mặt Ôn Nhã và Tiểu Ức Khổ, bái một cái thật sâu, trong mắt đầy chân thành và cảm kích.
Mấy năm nay, cho dù thân thể chàng bị trọng thương, luôn trong trạng thái hôn mê nhưng vẫn biết rõ những chuyện bên ngoài. Thân phận của chàng vốn rất thấp kém, nếu không nhờ hai mẹ con có lòng thiện tâm cứu giúp, sợ rằng chàng đã sớm tan thành tro bụi, sao còn cơ hội độ kiếp nữa. Không phải ai cũng có vận may tốt tới vậy, thế nên Bạch Mộc Trần càng thêm quý trọng và cảm kích.
“Có đáng gì đâu, các hạ không cần phải vậy.”
Ôn Nhã hơi nghiêng người, tránh lễ bái của Bạch Mộc Trần, sau đó quan sát cẩn thận đối phương.
Đây coi như lần đầu hai bên chính thức gặp mặt, không biêt tu vi ra sao, chỉ xét theo bề ngoài, Ôn Nhã cảm giác được khí chất của Bạch Mộc Trần tuyệt đối bất phàm, không hề giống khí chất một tiên nô bình thường, đặc biệt là ánh mắt đối phương, sáng ngời và thâm thúy, phảng phất như ẩn chứa tình cảm phong phú và trí tuệ phi thường.
Vốn là đại tiểu thư một gia tộc tại Tiên Giới, tuy kiến thức của Ôn Nhã không quá uyên bác, song những chuyện căn bản lại hiểu rất rõ, từ khi ra đời tới nay nàng đã gặp rất nhiều dạng tiên nô, song nhưng tiên nô này nếu không phải hung ác thì cứng đờ như khúc gỗ, chẳng khác nào một cái xác biết đi. Kể cả Nhạc gia gia mà Tiểu Ức Khổ coi như người thân cũng chất chứa đầy đau thương trong lòng.
So sánh ra, trên người Bạch Mộc Trần chẳng nhìn ra được chút tính cách nào của nô lệ, ngược lại khiến gười ta có cảm giác khí thế nhẹ nhàng thanh thoát, nếu không nhờ thấy nô ấn màu trắng trên mi tâm chàng, Ôn Nhã tuyệt đối không tin đối phương là tiên nô.
Nghĩ tới đây, trong lòng Ôn Nhã bỗng có cảm giác mong đợi. Người này quả thực bất phàm, chắc hẳn có thể giúp đỡ bản thân, bởi vậy nàng lặng lẽ đưa thần niệm ra dò xét, muốn kiểm tra tu vi đối phương.
Song, khiến người khác thất vọng là trên người Bạch Mộc Trần lại chẳng hề có chút khí tức cường đại nào, chỉ như một thân thể tán tiên bình thường mà thôi.
Ôn Nhã nhớ lại, lúc đầu khi nàng gặp Bạch Mộc Trần, trong cơ thể đối phương là một khối khí hỗn loạn, còn giờ thân thể đối phương đã hoàn toàn bình thường, tu vi dường như hùng hậu hơn nhiều so với những tán tiên nhất kiếp khác.
Nhưng như vậy thì có lợi gì?
Tán tiên có mạnh hơn nữa cũng vượt sao nổi tiên sĩ chính thống?
Suy nghĩ một lúc câu, Ôn Nhã ngây ra tại chỗ, một cảm giác vô cùng mất mác tràn ngập trong tâm trí nàng.
“Chẳng lẽ đây là số mệnh sao?”
Ôn Nhã cố kìm nén cảm giác đau khổ trong lòng, không biết nên nói sao cho phải.
๑๑۩۞۩๑๑
Tâm tình Ôn Nhã lúc này, Bạch Mộc Trần đương nhiên không biết, cho dù biết chàng cũng không để lộ bí mật của mình.
Bởi tiên chủng đã dung hợp với một tia huyết ấn do thiên triệu lưu lại, cơ thể Bạch Mộc Trần đã biến đổi vô cùng lớn, ngoại trừ bản thân chàng, những người khác đều không nhìn ra chút điểm lạ này, cho dù là Chiêm Tinh sư thần bí cũng chỉ tính toán ra đại khái.
Ngày trước, cao thủ thiên tiên của tam đại tiên tông đuổi giết Bạch Mộc Trần, chính vì tam đại cao thủ đều không nhận ra điểm lạ trong người chàng nên mới có tâm lý khinh thường, cuối cùng để chàng trốn thoát. Nếu không, chỉ bằng chuyện chàng thân là tiên nô mà lại có tiên chủng và mạch luân sợ là đã bị đám tiên sĩ kia bắt về nghiên cứu một phen rồi.
๑๑۩۞۩๑๑
“Đại thúc, thương thế của thúc khỏi rồi sao?”
Tiểu Ức Khổ ở bên cạnh mở to đôi mắt, tò mò nhìn chàng trai vừa xa lạ vừa quen thuộc này.
Chung sống đã năm nă, cho dù cỏ cây hoa lá cũng nảy sinh tình cảm, huống chi là một người còn đang sống. Cô bé tính cách lương thiện,không hiểu chuyện hiêm ác trên thế gian, đương nhiên sinh lòng trắc ẩn với những người yếu thế, cho nên khi biết thân phận Bạch Mộc Trần là tiên nô, trong lòng cô bé nảy sinh vài phần đồng cảm chứ không bài xích như những người khác.
“Đại thúc? À à, thương thế tại hạ đã đỡ nhiều rồi, hoàn toàn nhờ sự giúp đỡ của phu nhân và tiểu thư.”
Bạch Mộc Trần nghe cô bé gọi vậy, bất giác vuốt vuốt cằm, mỉm cười quan sát đối phương.
Năm năm trôi qua, bộ dáng Tiểu Ức Khổ vẫn như một đứa bé, hai bím tóc đen nhánh buông xuống trước ngực, ánh mắt màu lam nhạt trong suốt và linh động, hệt như tinh linh trong trời đất, cho dù chỉ khoác một tấm ảo vài nhưng cũng hiển lộ những nét tinh khiết lạ thường.
Bạch Mộc Trần chuyển ánh mắt đi, nhìn vào con chồn tiên trên vai cô bé, sau đó rời mắt đi.
“ Chi chi !”
Từ lúc thấy Bạch Mộc Trần, con chồn tiên nhỏ vốn luôn náo động lại như chuột thấy mèo, thân thể co ro cúm rúm lại trên vai cô chủ nhỏ, không dám làm gì. Lúc này cảm nhận được ánh mắt Bạch Mộc Trần nhìn lại, con chồn tiên càng run lên lẩy bẩy, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi. Cũng may quá trình này vô cùng ngắn ngủi, khiến chồn tiên thở phào nhẹ nhõm.
“Đại thúc, sao người lại bị thương? Vì sao lại xuất hiện trên Hắc Phong Nhai?”
Đối mặt với câu hỏi của Tiểu Ức Khổ, trong chốc lát Bạch Mộc Trần cũng chẳng cười nổi, vấn đề này chàng đã nghĩ suốt năm năm, không biết nên giải thích với hai mẹ con họ thế nào. Càng không thể nói thật mình là kẻ phản nghịch của bãi quặng tiên nô, bị cao thủ tam đại tiên tông đuổi giết, rơi vào gió xoáy hỗn loạn mà không chết, ngược lại bị đẩy đến đây.
Bạch Mộc Trần hiểu rõ, thân phận của mình quá nhạy cảm, chỉ cần lộ ra chút tin tức không những khó tránh khỏi tai kiếp mà hai người trước mắt cũng không thoát khỏi liên quan. Song Bạch Mộc Trần không muốn lừa gạt ân nhân cứu mạng của mình, nên chàng không thể giải thích.
Ngay lúc Bạch Mộc Trần đang khó xử, Ôn Nhã lên tiếng:
“Ta tên Ôn Nhã, đây là con gái ta, Ức Khổ.”
Ôn Nhã kéo con gái lại nói: “Là con gái ta cứu ngươi từ Hăc Phong nhai về, nơi đây là địa bàn của thị tộc Nam Môn, người ngoài không thể tùy ý ra vào, ta không biết vì sao các hạ lại xuát hiện ở đây, nhưng nếu đã tới phải tuân theo quy định của nơi này...”
Ngừng một chút, Ôn Nhã lạnh nhạt nói tiếp: “Những lời thừa ta sẽ không nói thêm, ta thấy các hạ vừa vượt qua tán tiên kiếp, nghĩ chắc cũng cần chút thời gian để củng cố, vậy tạm thời ở lại đây đi, chuyện của ngươi sau này tự nhiên sẽ có sắp xếp.”
Dứt lời, Ôn Nhã dắt con gái, quay người đi khỏi.
Nhìn bóng lưng hai người, Bạch Mộc Trần khẽ nhíu mày, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư. Thái độ của đối phương tuy lạnh nhạt nhưng trong lời nói lại lộ ra không ít tin tức. Nơi này nằm trong phạm vi thế lực của một thị tộc tiên gia, quy môt của thị tộc này chắc chắn không nhỏ. Hơn nữa, mình lại là một “người ngoài” thân phận cực kỳ khả nghi, nhất định phải tìm một lý do thích hợp, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Nghĩ tới đây, Bạch Mộc Trần cười khổ không thôi. Chàng vốn không muốn gây thêm phiền toái cho mẹ con Ôn Nhã, định chờ thương thế khỏi hẳn sẽ bỏ đi, song giờ đang nằm trong phạm vi thế lực của một thị tộc tiên gia. Muốn đi? Đâu có dễ thế.
Lần này đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa rồi.
Thở dài một tiếng, Bạch Mộc Trần trở về phòng.
Đây chỉ là một tòa mê trận hết sức bình thường, hoàn toàn không có công năng phòng ngự, thường chỉ dùng để che mắt mà thôi. Có điều thân phận hai mẹ con Ôn Nhã cũng tương đối đặc biệt nên không ai dám tùy tiện xông vào.
Các tiên dân qua lại đều nhìn vào với ánh mắt tò mò, sau đó lại tiếp tục đi tiếp.
Về phần kiếp số đã tiêu tán, tiên dân ở khu vực linh điền cũng chẳng mấy để ý. Dẫu sao tán tiên cũng là tầng lớp bị trời đất vứt bỏ, có độ kiếp thành công hay không cũng chẳng thay đổi được địa vị của mình, vì vậy chẳng ai quan tâm tới sự tồn tại của một tán tiên.
๑๑۩۞۩๑๑
Bảo quang tiêu tán, trong căn nhà lại yên tĩnh lạ thường.
Trên giường gỗ, khí tức của Bạch Mộc Trần dần thu liễm lại, theo thói quen sờ nhẹ lên nô ấn nơi mi tâm, sắc mặt vừa thản nhiên vừa trầm tĩnh. Đây là ấn ký đã khắc sâu vào tện linh hồn, luôn luôn nhắc chàng phải nhớ về tiên nô, khiến chàng vĩnh viễn không thể quên, cũng sẽ không bao giờ quên! Hôm nay, trong lòng chàng không còn đau đớn và khổ sở, chỉ còn cố chấp và kiên định, chính bởi chàng tin rằng sẽ có một ngày mình thành công, tán tiên sẽ tìm được một con đường riêng cho mình, chàng tin vào điều đó.
Tâm tư khôi phục lại, Bạch Mộc Trần từ từ bước xuống giường, khung cảnh xung quanh thật bừa bộn.
Thấy cảnh tượng đó, Bạch Mộc Trần không khỏi cười khổ một tiếng, thầm nhủ trong lòng, mình đúng là một người khách ác, đã nhậ đại ơn của chủ nhà song lại phá loạn căn nhà thành thế này. Nói vậy chắc chàng độ kiếp ở đây cũng đã đem tới không ít phiền toái cho chủ nhà, nhân quả này thật không nhỏ!
Nghĩ vậy, Bạch Mộc Trần ra tay sửa sang căn phòng thật sạch sẽ rồi mới bước ra ngoài.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong trang viên, lặng im không một tiếng động.
Lúc này, Ôn Nhã và con gái đang đứng trong căn đình giữa sân, lặng lẽ quan sát gian phòng của Bạch Mộc Trần, thần sắc mang theo vẻ phức tạp.
Bảo quang pháp tướng đã biến mất, song pháp tướng trong tưởng tượng lại chẳng hề xuất hiện, thậm chí không phát giác được chút uy năng nào.
“Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác của mình thôi sao?”
“Không! Không phải, rõ ràng vừa rồi là bảo quang pháp tướng, ta tuyệt đối không nhìn lầm, nhưng mà...”
Đối mặt với tình huống như vậy, Ôn Nhã đột nhiên thất thần, nàng không rõ mọi chuyện xảy ra bên trong ra sao, song việc này không khó phỏng đoán, sợ là việc ngưng tụ pháp tướng đã thất bại.
Thất bại cũng đồng nghĩa với hy vọng tan biến!
Từ hy vọng tới thất vọng, đây là một quá trình vô cùng ngắn ngủi, song nó lại khiến người ta rơi từ trên bầu trời xuống mặt đất.
Thật ra kể từ khi trượng phu qua đời, nội tâm Ôn Nhã luôn cảm thấy thiếu an toàn, thường xuyên sống trong cảm giác sợ hãi.
Là một tiên sĩ đã trải qua nhiều phong ba bão táp trong cuộc đời, tất nhiên nàng hiểu tình cảnh của mình. Trong thế giới ỷ mạnh hiếp yếu này, nàng chỉ là một chân tiên nhỏ bé, vốn chẳng có năng lực bảo vệ bản thân và con gái, cho nên nàng vẫn cố chịu đựng, dẫu bị tộc nhân ức hiếp, dẫu bị kẻ khác xem thường, dẫu bị người ta đánh chửi, nàng vẫn kiên trì ở lại thị tộc Nam Môn.
Đương nhiên, Ôn Nhã cũng có những tính toán riêng của mình, với hoàn cảnh bên ngoài, bản thân nàng có thể không để ý hay quan tâm tới, song nàng không thể không tính toán vì tương lai của con gái. Nàng không thể nhẫn tâm để đứa con của mình lớn lên dưới sự kỳ thị của kẻ khác! Là một người mẹ, đây là chút tôn nghiêm cuối cùng của nàng.
“ Mẹ ……”
Cảm nhận được mất mác của mẫu thân, trong lòng Tiểu Ức Khổ cũng cảm thấy bi thương, chỉ đành dùng thân thể ôm chặt lấy cánh tay mẫu thân.
“Chi chi!’
Con chồn tiên nhảy tới nhảy lui trên vai hai người, như đang an ủi.
“Ta không sao, con bé ngốc.”
Ôn Nhã trong lòng thoáng chút ấm áp, miễn cưỡng nở một nụ cười.
Có lúc, nàng cảm thấy mình thật quá bi quan, cho dù người nọ không ngưng tụ thành pháp tướng nhưng cũng đã vượt qua tán tiên kiếp, người như vậy dẫu chỉ là tiên nô nhưng cũng có chỗ bất phàm, nếu có thể giao hảo với y chắc chắn sẽ có lợi cho mình. Huống hồ, sự thật chưa chắc đã như mình phòng đoán.
Bất kể ra sao, Ôn Nhã cũng quyết định dò xét thử trước rồi mới tính tiếp.
๑๑۩۞۩๑๑
“Két!”
Cửa phòng mở ra, ánh mắt hai mẹ con đều nhìn lại, chỉ thấy một chàng trai trẻ tuổi bước khỏi căn phòng, gương mặt nở một nụ cười nhẹ.
“Bạch Mộc Trần đa tạ phu nhân và tiểu thưu đã giúp đỡ, xin hãy nhận một lạy của Bạch Mộc Trần.”
Bạch Mộc Trần đi tới trước mặt Ôn Nhã và Tiểu Ức Khổ, bái một cái thật sâu, trong mắt đầy chân thành và cảm kích.
Mấy năm nay, cho dù thân thể chàng bị trọng thương, luôn trong trạng thái hôn mê nhưng vẫn biết rõ những chuyện bên ngoài. Thân phận của chàng vốn rất thấp kém, nếu không nhờ hai mẹ con có lòng thiện tâm cứu giúp, sợ rằng chàng đã sớm tan thành tro bụi, sao còn cơ hội độ kiếp nữa. Không phải ai cũng có vận may tốt tới vậy, thế nên Bạch Mộc Trần càng thêm quý trọng và cảm kích.
“Có đáng gì đâu, các hạ không cần phải vậy.”
Ôn Nhã hơi nghiêng người, tránh lễ bái của Bạch Mộc Trần, sau đó quan sát cẩn thận đối phương.
Đây coi như lần đầu hai bên chính thức gặp mặt, không biêt tu vi ra sao, chỉ xét theo bề ngoài, Ôn Nhã cảm giác được khí chất của Bạch Mộc Trần tuyệt đối bất phàm, không hề giống khí chất một tiên nô bình thường, đặc biệt là ánh mắt đối phương, sáng ngời và thâm thúy, phảng phất như ẩn chứa tình cảm phong phú và trí tuệ phi thường.
Vốn là đại tiểu thư một gia tộc tại Tiên Giới, tuy kiến thức của Ôn Nhã không quá uyên bác, song những chuyện căn bản lại hiểu rất rõ, từ khi ra đời tới nay nàng đã gặp rất nhiều dạng tiên nô, song nhưng tiên nô này nếu không phải hung ác thì cứng đờ như khúc gỗ, chẳng khác nào một cái xác biết đi. Kể cả Nhạc gia gia mà Tiểu Ức Khổ coi như người thân cũng chất chứa đầy đau thương trong lòng.
So sánh ra, trên người Bạch Mộc Trần chẳng nhìn ra được chút tính cách nào của nô lệ, ngược lại khiến gười ta có cảm giác khí thế nhẹ nhàng thanh thoát, nếu không nhờ thấy nô ấn màu trắng trên mi tâm chàng, Ôn Nhã tuyệt đối không tin đối phương là tiên nô.
Nghĩ tới đây, trong lòng Ôn Nhã bỗng có cảm giác mong đợi. Người này quả thực bất phàm, chắc hẳn có thể giúp đỡ bản thân, bởi vậy nàng lặng lẽ đưa thần niệm ra dò xét, muốn kiểm tra tu vi đối phương.
Song, khiến người khác thất vọng là trên người Bạch Mộc Trần lại chẳng hề có chút khí tức cường đại nào, chỉ như một thân thể tán tiên bình thường mà thôi.
Ôn Nhã nhớ lại, lúc đầu khi nàng gặp Bạch Mộc Trần, trong cơ thể đối phương là một khối khí hỗn loạn, còn giờ thân thể đối phương đã hoàn toàn bình thường, tu vi dường như hùng hậu hơn nhiều so với những tán tiên nhất kiếp khác.
Nhưng như vậy thì có lợi gì?
Tán tiên có mạnh hơn nữa cũng vượt sao nổi tiên sĩ chính thống?
Suy nghĩ một lúc câu, Ôn Nhã ngây ra tại chỗ, một cảm giác vô cùng mất mác tràn ngập trong tâm trí nàng.
“Chẳng lẽ đây là số mệnh sao?”
Ôn Nhã cố kìm nén cảm giác đau khổ trong lòng, không biết nên nói sao cho phải.
๑๑۩۞۩๑๑
Tâm tình Ôn Nhã lúc này, Bạch Mộc Trần đương nhiên không biết, cho dù biết chàng cũng không để lộ bí mật của mình.
Bởi tiên chủng đã dung hợp với một tia huyết ấn do thiên triệu lưu lại, cơ thể Bạch Mộc Trần đã biến đổi vô cùng lớn, ngoại trừ bản thân chàng, những người khác đều không nhìn ra chút điểm lạ này, cho dù là Chiêm Tinh sư thần bí cũng chỉ tính toán ra đại khái.
Ngày trước, cao thủ thiên tiên của tam đại tiên tông đuổi giết Bạch Mộc Trần, chính vì tam đại cao thủ đều không nhận ra điểm lạ trong người chàng nên mới có tâm lý khinh thường, cuối cùng để chàng trốn thoát. Nếu không, chỉ bằng chuyện chàng thân là tiên nô mà lại có tiên chủng và mạch luân sợ là đã bị đám tiên sĩ kia bắt về nghiên cứu một phen rồi.
๑๑۩۞۩๑๑
“Đại thúc, thương thế của thúc khỏi rồi sao?”
Tiểu Ức Khổ ở bên cạnh mở to đôi mắt, tò mò nhìn chàng trai vừa xa lạ vừa quen thuộc này.
Chung sống đã năm nă, cho dù cỏ cây hoa lá cũng nảy sinh tình cảm, huống chi là một người còn đang sống. Cô bé tính cách lương thiện,không hiểu chuyện hiêm ác trên thế gian, đương nhiên sinh lòng trắc ẩn với những người yếu thế, cho nên khi biết thân phận Bạch Mộc Trần là tiên nô, trong lòng cô bé nảy sinh vài phần đồng cảm chứ không bài xích như những người khác.
“Đại thúc? À à, thương thế tại hạ đã đỡ nhiều rồi, hoàn toàn nhờ sự giúp đỡ của phu nhân và tiểu thư.”
Bạch Mộc Trần nghe cô bé gọi vậy, bất giác vuốt vuốt cằm, mỉm cười quan sát đối phương.
Năm năm trôi qua, bộ dáng Tiểu Ức Khổ vẫn như một đứa bé, hai bím tóc đen nhánh buông xuống trước ngực, ánh mắt màu lam nhạt trong suốt và linh động, hệt như tinh linh trong trời đất, cho dù chỉ khoác một tấm ảo vài nhưng cũng hiển lộ những nét tinh khiết lạ thường.
Bạch Mộc Trần chuyển ánh mắt đi, nhìn vào con chồn tiên trên vai cô bé, sau đó rời mắt đi.
“ Chi chi !”
Từ lúc thấy Bạch Mộc Trần, con chồn tiên nhỏ vốn luôn náo động lại như chuột thấy mèo, thân thể co ro cúm rúm lại trên vai cô chủ nhỏ, không dám làm gì. Lúc này cảm nhận được ánh mắt Bạch Mộc Trần nhìn lại, con chồn tiên càng run lên lẩy bẩy, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi. Cũng may quá trình này vô cùng ngắn ngủi, khiến chồn tiên thở phào nhẹ nhõm.
“Đại thúc, sao người lại bị thương? Vì sao lại xuất hiện trên Hắc Phong Nhai?”
Đối mặt với câu hỏi của Tiểu Ức Khổ, trong chốc lát Bạch Mộc Trần cũng chẳng cười nổi, vấn đề này chàng đã nghĩ suốt năm năm, không biết nên giải thích với hai mẹ con họ thế nào. Càng không thể nói thật mình là kẻ phản nghịch của bãi quặng tiên nô, bị cao thủ tam đại tiên tông đuổi giết, rơi vào gió xoáy hỗn loạn mà không chết, ngược lại bị đẩy đến đây.
Bạch Mộc Trần hiểu rõ, thân phận của mình quá nhạy cảm, chỉ cần lộ ra chút tin tức không những khó tránh khỏi tai kiếp mà hai người trước mắt cũng không thoát khỏi liên quan. Song Bạch Mộc Trần không muốn lừa gạt ân nhân cứu mạng của mình, nên chàng không thể giải thích.
Ngay lúc Bạch Mộc Trần đang khó xử, Ôn Nhã lên tiếng:
“Ta tên Ôn Nhã, đây là con gái ta, Ức Khổ.”
Ôn Nhã kéo con gái lại nói: “Là con gái ta cứu ngươi từ Hăc Phong nhai về, nơi đây là địa bàn của thị tộc Nam Môn, người ngoài không thể tùy ý ra vào, ta không biết vì sao các hạ lại xuát hiện ở đây, nhưng nếu đã tới phải tuân theo quy định của nơi này...”
Ngừng một chút, Ôn Nhã lạnh nhạt nói tiếp: “Những lời thừa ta sẽ không nói thêm, ta thấy các hạ vừa vượt qua tán tiên kiếp, nghĩ chắc cũng cần chút thời gian để củng cố, vậy tạm thời ở lại đây đi, chuyện của ngươi sau này tự nhiên sẽ có sắp xếp.”
Dứt lời, Ôn Nhã dắt con gái, quay người đi khỏi.
Nhìn bóng lưng hai người, Bạch Mộc Trần khẽ nhíu mày, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư. Thái độ của đối phương tuy lạnh nhạt nhưng trong lời nói lại lộ ra không ít tin tức. Nơi này nằm trong phạm vi thế lực của một thị tộc tiên gia, quy môt của thị tộc này chắc chắn không nhỏ. Hơn nữa, mình lại là một “người ngoài” thân phận cực kỳ khả nghi, nhất định phải tìm một lý do thích hợp, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Nghĩ tới đây, Bạch Mộc Trần cười khổ không thôi. Chàng vốn không muốn gây thêm phiền toái cho mẹ con Ôn Nhã, định chờ thương thế khỏi hẳn sẽ bỏ đi, song giờ đang nằm trong phạm vi thế lực của một thị tộc tiên gia. Muốn đi? Đâu có dễ thế.
Lần này đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa rồi.
Thở dài một tiếng, Bạch Mộc Trần trở về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.