Quyển 2 - Chương 58: Tâm tư
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
Đợi Nam Môn Vô Song đi khỏi, Tô Nhược Đồng và Võ Tây Lăng mới phản ứng lại.
“Lão tam của thị tộc Nam Môn, tiên nô kia tên là gì?”
Võ Tây Lăng vừa hỏi Nam Môn Phi Vũ vừa lộ vẻ suy tư.
“Lão Bạch? Tên?”
Nam Môn Phi Vũ suy nghĩ một lúc rồi vuốt cằm nói: “Hình như hắn tên là... Bạch gì đó... À! Đúng rồi, hắn tên là Bạch Mộc Trần. Ừ, đúng rồi, tên là Bạch Mộc Trần.”
“Bạch Mộc Trần đúng không?”
Võ Tây Lăng lấy từ trong ngực ra một tấm thiết bài, truyền một tia thần niệm vào sau đó ném sang cho Nam Môn Phi Vũ nói: “Đây là Vũ Thị Khách lệnh, trên đó là tên Bạch Mộc Trần, dựa vào vật này hắn có thể nhận được thiết đãi ở Vũ thị chúng ta, ngươi thay ta chuyển cho hắn giúp, nói với hắn, Võ Tây Lăng ta nợ hắn một nhân tình, cứ tới tất có báo đáp."
Võ Tây Lăng nói xong, Tô Nhược Đồng đưa cho Nam Môn Phi Vũ một cái bình ngọc rồi mỉm cười nói: “Tiểu Phi Vũ, phiền đệ chuyển lời của ta cho vị tiểu ca kia, ơn một kiếm đó của hắn, Tô Nhược Đồng ta cũng sẽ khắc ghi trong lòng, sau này nếu có yêu cầu gì có thể tới Tô thị tìm ta.”
“Hả? Ừm, được... được rồi, Như Đồng tỷ tỷ.”
Nam Môn Phi Vũ nhận lấy bình ngọc, ngây ngốc gật đầu.
Thấy Tô Nhược Đồng tặng bình ngọc, sắc mặt Võ Tây Lăng hơi biến đổi, nhìn đối phương một cái đầy ẩn ý, sau đó không nói gì thêm.
“Mặt khác...”
Tô Nhược Đồng do dự một chút rồi nói: “Nhắn giúp ta cho đại ca đệ, lần này Thiên Cơ Minh rõ ràng có chuẩn bị, bảo hắn cố kiên nhẫn một chút, đừng hành sự lỗ mãng, Thiên Vi Phủ chắc chắn sẽ trách phạt, có điều chuyện này cả Thái Nhất Tông cũng có dính líu, kết quả chưa chắc đã tệ như chúng ta tưởng tượng. Vô Song hắn cái gì cũng tốt, chỉ có điều tâm khí cao ngạo, cứ thế sẽ không tốt cho hắn đâu, mong rằng hắn có thể suy nghĩ thật kỹ...”
“Ừ, ta sẽ chuyển lời cho đại ca.”
Nam Môn Phi Vũ không ngờ Tô Nhược Đồng lại dặn dò như vậy, gật đầu với vẻ ngạc nhiên.
Tại dãy Cảnh Lan này, không ai không biết chuyện của Tô Nhược Đồng, mọi người đều đồn đại rằng cô gái này có quan hệ phức tạp với Nam Môn Vô Song. Hai người đã từng lịch lãm cùng nhau, cùng trải qua hoạn nạn, chỉ có điều bởi nguyên nhân thị tộc nên mới không đến với nhau. Ngẫm lại, bọn họ đều là thiếu chủ của thị tộc, đều phải gánh trách nhiệm chấn hưng thị tộc, không người nào có thể vì người kia mà buông bỏ thị tộc của mình.
Không có lửa thì làm sao có khói, cũng chưa hẳn không có gì.
Trong mắt Nam Môn Phi Vũ, những lời đồn đại này chưa chắc đã là giả, bằng không sao Tô Nhược Đồng lại quan tâm tới Nam Môn Vô Song như vậy?
“Hai người, còn... còn có chuyện gì à?”
Nam Môn Phi Vũ kinh ngạc nhìn hai người, vẻ mặt ngây ngô.
Thấy thế, Tô Nhược Đồng bật cười, xoa xoa đầu cậu bé rồi thân mật nói: “Được rồi, tỷ tỷ không còn chuyện gì đâu, đệ mau về đi, nhớ chuyển lời giúp bọn tỷ là được rồi.”
“A, vậy... vậy đệ đi trước nhé.”
Nam Môn Phi Vũ một tay cầm thiết bài, một tay cầm bình ngọc, nhìn trái nhìn phải sau đó lại quay lại cười ngây ngô.
Mãi tới tận lúc đi khỏi, Nam Môn Phi Vũ vẫn cảm thấy như đang mơ. Không ngờ ba thiếu chủ của tam đại thị tộc lại ngỏ ý kính trọng Bạch Mộc Trần. Đồng thời, cậu bé cũng thầm đắc ý vì mình đã sáng suốt nhờ Bạch Mộc Trần giúp đỡ, vậy chẳng phải mình cũng có thưởng à?
Suy nghĩ của cậu bé thật đơn thuần.
Nhìn đứa bé ung dung bước đi, Võ Tây Lăng nhíu mày nói: “Nhược Đồng muội muội, lễ vật của muội thật không nhẹ, ngay cả Lưu Ly Thối Tâm Dịch cũng chịu lấy ra!”
“Nếu có thể nhận được hảo cảm của người này, có trả giá lớn cũngc hẳng sao, dẫu sao phải dùng hợp lý mới là kỳ vật, không dùng được, không cần tới, đều là phế vật mà thôi.”
Tô Nhược Đồng chẳng chút để ý, mỉm cười: “Có điều, Tây Lăng đại ca cũng hào phóng chẳng kém, còn đưa Khách Lệnh cho một tiên nô nữa chứ, chẳng hay nếu Võ lão gia tử mà biết có nổi giận lôi đình không đây? Hay là Tây Lăng đại ca cũng có suy nghĩ như tiểu muội?”
“Cái này...”
Võ Tây Lăng lộ vẻ ngượng ngùng nói: “Ta cũng chẳng biết mình làm vậy có thỏa đáng hay không, nhưng ta không coi nó là phí phạm, dẫu sao người ta cũng đã cứu mạng mình, một tấm khách lệnh có là gì đâu.”
“Đương nhiên thỏa đáng rồi.”
Tô Nhược Đồng trịnh trọng nói: “Tam đại thị tộc thật quá nhỏ bé, muốn sống lâu tại tiên giới nhất định phải vứt bỏ một số quan niệm cổ hủ.”
“Quan niệm cổ hủ? Ngươi đang nói...”
Võ Tây Lăng hơi nghi hoặc, Tô Nhược Đồng bèn đi thẳng vào vấn đề: “Thế giới này luôn là cường giả vi tôn, trong suốt vạn vạn năm tiên lịch, tán tiên vẫn luôn chịu áp bách, nguyên nhân chủ yếu là bởi không có công pháp tu hành thích hợp. Song theo ta được biết, công pháp tu hành của tán tiên đã bắt đầu lan tràn, thậm trí tới cả thượng giới, đã tới lúc mọi người cần nhận định lại giá trị của tán tiên.”
“Cho nên ngươi mới muốn kiếm hảo cảm của người này, phải không?”
Nghe vậy, Võ Tây Lăng tiếp lời: “Vì người này có thể dùng tu vi tán tiên nhất kiếp giết chết hắc nô kia, lại có thể dùng một chiêu kiếm tiêu diệt chân tiên cửu phẩm, có thể nói là tiềm lực vô hạn, nếu nhân lúc đối phương vẫn nhỏ yếu thiết lập quan hệ, không khéo sau này có thể giúp được cho gia tộc... Thật nực cười thay tên nhóc Nam Môn Vô Song tâm khí cao ngạo kia, chẳng chịu bỏ vẻ kiêu căng phách lối xuống, bằng không nào đến lượt hai ta.”
“Nói Vô Song đại ca tâm khí cao ngạo, chúng ta mà chẳng vậy à?”
Trong mắt Tô Nhược Đồng thoáng hiện vẻ sầu lo, cười khẽ rồi nói: “Lần này nếu không chịu nhục, đại thế lại đang tới, chắc gì chúng ta sẽ để mắt tới một tán tiên, cho dù người này có tiềm lực vô cùng, vẫn chẳng đáng để chúng ta tới kết giao.”
“Đúng vậy!”
Võ Tây Lăng khẽ gật đầu, nói với vẻ bùi ngùi: “Nói cho cùng, chúng ta cũng bị sự kiêu ngạo ẩn sâu trong xương tủy quấy phá mà thôi. Trước đây chúng ta quá đề cao bản thân, hay nên nói là quá khinh thường các tiên tông thế gia kia, giờ chỉ có nước vứt bỏ mọi thành kiến, đoàn kết mọi lực lượng lại mới là gốc rễ để sinh tồn.”
Tô Nhược Đồng gật đầu tán thưởng: “Tiểu muội biết mà, Tây Lăng đại ca trông thì lỗ mãng, song thật ra tâm tư cực kỳ tinh thế, bằng không Võ lão gia tử làm sao yên lòng để huynh quản lý gia tộc.”
“Ha ha, Nhược Đồng muội muội quá khen...”
Võ Tây Lăng thẹn thùng cười hai tiếng nói: “Ta chỉ khôn vặt chút thôi, Nhược Đồng muội muội mới thật trí tuệ chứ. Có điều, nếu Nhược Đồng muội muội cảm thấy ta cũng không tệ, vậy có thể suy nghĩ một chút về ta không... Dẫu sao ta cũng trẻ tuổi nhiều tiền, có quyền thế có địa vị, đảm bảo đủ để nuôi một đạo lữ...”
“Hi hi!”
Tô Nhược Đồng không nhịn đụowc cười khẽ một tiếng, bực tức nói: “Chẳng biết Tây Lăng đại ca học lỏm mấy câu này của ai nữa, khó nghe chết đi được, lại còn lôi ra trêu tiểu muội nữa chứ.”
Võ Tây Lăng nhún vai, nói với vẻ lơ đễnh: “Ài, cũng chỉ là nói mà thôi, ta biết, cho dù không có thị tộc ngăn cách, muội cũng sẽ không chọn ta. Nhưng ta thật không hiểu, tên Nam Môn Vô Song chết tiệt kia có gì hay, tu vi không cao, tính cách lại vừa thối vừa cứng nhắc, không quả quyết, kiêu ngạo bằng trời...”
“Tây Lăng đại ca...”
“Được rồi, được rồi, Võ Tây Lăng ta cũng nào phải phế vật, không cần người khác an ủi. Nữ nhân thôi mà cuối cùng rồi sẽ có, mà không có thì chạy đi nơi khác cướp là được, có điều ta vẫn thấy Nhược Đồng muội muội không tồi! Ha ha ha!”
Vừa cười, Võ Tây Lăng vừa lấy một chiếc đĩa , ném ra rồi ngự không bay đi, phía sau là một loạt hộ vệ.
Nhìn bóng lưng Võ Tây Lăng đi khuất, trong mắt Tô Nhược Đồng cũng thoáng hiện vẻ phức tạp: “Thật ra, Tây Lăng đại ca cũng là một chàng trai tốt...”
Im lặng trong chốc lát, Tô Nhược Đồng cũng bỏ đi.
Trước khi đi, nàng cố ý để lại một đội thị vệ phụ trách bảo vệ sự an toàn cho đám người Nam Môn Phi Vũ và Bạch Mộc Trần.
“Lão tam của thị tộc Nam Môn, tiên nô kia tên là gì?”
Võ Tây Lăng vừa hỏi Nam Môn Phi Vũ vừa lộ vẻ suy tư.
“Lão Bạch? Tên?”
Nam Môn Phi Vũ suy nghĩ một lúc rồi vuốt cằm nói: “Hình như hắn tên là... Bạch gì đó... À! Đúng rồi, hắn tên là Bạch Mộc Trần. Ừ, đúng rồi, tên là Bạch Mộc Trần.”
“Bạch Mộc Trần đúng không?”
Võ Tây Lăng lấy từ trong ngực ra một tấm thiết bài, truyền một tia thần niệm vào sau đó ném sang cho Nam Môn Phi Vũ nói: “Đây là Vũ Thị Khách lệnh, trên đó là tên Bạch Mộc Trần, dựa vào vật này hắn có thể nhận được thiết đãi ở Vũ thị chúng ta, ngươi thay ta chuyển cho hắn giúp, nói với hắn, Võ Tây Lăng ta nợ hắn một nhân tình, cứ tới tất có báo đáp."
Võ Tây Lăng nói xong, Tô Nhược Đồng đưa cho Nam Môn Phi Vũ một cái bình ngọc rồi mỉm cười nói: “Tiểu Phi Vũ, phiền đệ chuyển lời của ta cho vị tiểu ca kia, ơn một kiếm đó của hắn, Tô Nhược Đồng ta cũng sẽ khắc ghi trong lòng, sau này nếu có yêu cầu gì có thể tới Tô thị tìm ta.”
“Hả? Ừm, được... được rồi, Như Đồng tỷ tỷ.”
Nam Môn Phi Vũ nhận lấy bình ngọc, ngây ngốc gật đầu.
Thấy Tô Nhược Đồng tặng bình ngọc, sắc mặt Võ Tây Lăng hơi biến đổi, nhìn đối phương một cái đầy ẩn ý, sau đó không nói gì thêm.
“Mặt khác...”
Tô Nhược Đồng do dự một chút rồi nói: “Nhắn giúp ta cho đại ca đệ, lần này Thiên Cơ Minh rõ ràng có chuẩn bị, bảo hắn cố kiên nhẫn một chút, đừng hành sự lỗ mãng, Thiên Vi Phủ chắc chắn sẽ trách phạt, có điều chuyện này cả Thái Nhất Tông cũng có dính líu, kết quả chưa chắc đã tệ như chúng ta tưởng tượng. Vô Song hắn cái gì cũng tốt, chỉ có điều tâm khí cao ngạo, cứ thế sẽ không tốt cho hắn đâu, mong rằng hắn có thể suy nghĩ thật kỹ...”
“Ừ, ta sẽ chuyển lời cho đại ca.”
Nam Môn Phi Vũ không ngờ Tô Nhược Đồng lại dặn dò như vậy, gật đầu với vẻ ngạc nhiên.
Tại dãy Cảnh Lan này, không ai không biết chuyện của Tô Nhược Đồng, mọi người đều đồn đại rằng cô gái này có quan hệ phức tạp với Nam Môn Vô Song. Hai người đã từng lịch lãm cùng nhau, cùng trải qua hoạn nạn, chỉ có điều bởi nguyên nhân thị tộc nên mới không đến với nhau. Ngẫm lại, bọn họ đều là thiếu chủ của thị tộc, đều phải gánh trách nhiệm chấn hưng thị tộc, không người nào có thể vì người kia mà buông bỏ thị tộc của mình.
Không có lửa thì làm sao có khói, cũng chưa hẳn không có gì.
Trong mắt Nam Môn Phi Vũ, những lời đồn đại này chưa chắc đã là giả, bằng không sao Tô Nhược Đồng lại quan tâm tới Nam Môn Vô Song như vậy?
“Hai người, còn... còn có chuyện gì à?”
Nam Môn Phi Vũ kinh ngạc nhìn hai người, vẻ mặt ngây ngô.
Thấy thế, Tô Nhược Đồng bật cười, xoa xoa đầu cậu bé rồi thân mật nói: “Được rồi, tỷ tỷ không còn chuyện gì đâu, đệ mau về đi, nhớ chuyển lời giúp bọn tỷ là được rồi.”
“A, vậy... vậy đệ đi trước nhé.”
Nam Môn Phi Vũ một tay cầm thiết bài, một tay cầm bình ngọc, nhìn trái nhìn phải sau đó lại quay lại cười ngây ngô.
Mãi tới tận lúc đi khỏi, Nam Môn Phi Vũ vẫn cảm thấy như đang mơ. Không ngờ ba thiếu chủ của tam đại thị tộc lại ngỏ ý kính trọng Bạch Mộc Trần. Đồng thời, cậu bé cũng thầm đắc ý vì mình đã sáng suốt nhờ Bạch Mộc Trần giúp đỡ, vậy chẳng phải mình cũng có thưởng à?
Suy nghĩ của cậu bé thật đơn thuần.
Nhìn đứa bé ung dung bước đi, Võ Tây Lăng nhíu mày nói: “Nhược Đồng muội muội, lễ vật của muội thật không nhẹ, ngay cả Lưu Ly Thối Tâm Dịch cũng chịu lấy ra!”
“Nếu có thể nhận được hảo cảm của người này, có trả giá lớn cũngc hẳng sao, dẫu sao phải dùng hợp lý mới là kỳ vật, không dùng được, không cần tới, đều là phế vật mà thôi.”
Tô Nhược Đồng chẳng chút để ý, mỉm cười: “Có điều, Tây Lăng đại ca cũng hào phóng chẳng kém, còn đưa Khách Lệnh cho một tiên nô nữa chứ, chẳng hay nếu Võ lão gia tử mà biết có nổi giận lôi đình không đây? Hay là Tây Lăng đại ca cũng có suy nghĩ như tiểu muội?”
“Cái này...”
Võ Tây Lăng lộ vẻ ngượng ngùng nói: “Ta cũng chẳng biết mình làm vậy có thỏa đáng hay không, nhưng ta không coi nó là phí phạm, dẫu sao người ta cũng đã cứu mạng mình, một tấm khách lệnh có là gì đâu.”
“Đương nhiên thỏa đáng rồi.”
Tô Nhược Đồng trịnh trọng nói: “Tam đại thị tộc thật quá nhỏ bé, muốn sống lâu tại tiên giới nhất định phải vứt bỏ một số quan niệm cổ hủ.”
“Quan niệm cổ hủ? Ngươi đang nói...”
Võ Tây Lăng hơi nghi hoặc, Tô Nhược Đồng bèn đi thẳng vào vấn đề: “Thế giới này luôn là cường giả vi tôn, trong suốt vạn vạn năm tiên lịch, tán tiên vẫn luôn chịu áp bách, nguyên nhân chủ yếu là bởi không có công pháp tu hành thích hợp. Song theo ta được biết, công pháp tu hành của tán tiên đã bắt đầu lan tràn, thậm trí tới cả thượng giới, đã tới lúc mọi người cần nhận định lại giá trị của tán tiên.”
“Cho nên ngươi mới muốn kiếm hảo cảm của người này, phải không?”
Nghe vậy, Võ Tây Lăng tiếp lời: “Vì người này có thể dùng tu vi tán tiên nhất kiếp giết chết hắc nô kia, lại có thể dùng một chiêu kiếm tiêu diệt chân tiên cửu phẩm, có thể nói là tiềm lực vô hạn, nếu nhân lúc đối phương vẫn nhỏ yếu thiết lập quan hệ, không khéo sau này có thể giúp được cho gia tộc... Thật nực cười thay tên nhóc Nam Môn Vô Song tâm khí cao ngạo kia, chẳng chịu bỏ vẻ kiêu căng phách lối xuống, bằng không nào đến lượt hai ta.”
“Nói Vô Song đại ca tâm khí cao ngạo, chúng ta mà chẳng vậy à?”
Trong mắt Tô Nhược Đồng thoáng hiện vẻ sầu lo, cười khẽ rồi nói: “Lần này nếu không chịu nhục, đại thế lại đang tới, chắc gì chúng ta sẽ để mắt tới một tán tiên, cho dù người này có tiềm lực vô cùng, vẫn chẳng đáng để chúng ta tới kết giao.”
“Đúng vậy!”
Võ Tây Lăng khẽ gật đầu, nói với vẻ bùi ngùi: “Nói cho cùng, chúng ta cũng bị sự kiêu ngạo ẩn sâu trong xương tủy quấy phá mà thôi. Trước đây chúng ta quá đề cao bản thân, hay nên nói là quá khinh thường các tiên tông thế gia kia, giờ chỉ có nước vứt bỏ mọi thành kiến, đoàn kết mọi lực lượng lại mới là gốc rễ để sinh tồn.”
Tô Nhược Đồng gật đầu tán thưởng: “Tiểu muội biết mà, Tây Lăng đại ca trông thì lỗ mãng, song thật ra tâm tư cực kỳ tinh thế, bằng không Võ lão gia tử làm sao yên lòng để huynh quản lý gia tộc.”
“Ha ha, Nhược Đồng muội muội quá khen...”
Võ Tây Lăng thẹn thùng cười hai tiếng nói: “Ta chỉ khôn vặt chút thôi, Nhược Đồng muội muội mới thật trí tuệ chứ. Có điều, nếu Nhược Đồng muội muội cảm thấy ta cũng không tệ, vậy có thể suy nghĩ một chút về ta không... Dẫu sao ta cũng trẻ tuổi nhiều tiền, có quyền thế có địa vị, đảm bảo đủ để nuôi một đạo lữ...”
“Hi hi!”
Tô Nhược Đồng không nhịn đụowc cười khẽ một tiếng, bực tức nói: “Chẳng biết Tây Lăng đại ca học lỏm mấy câu này của ai nữa, khó nghe chết đi được, lại còn lôi ra trêu tiểu muội nữa chứ.”
Võ Tây Lăng nhún vai, nói với vẻ lơ đễnh: “Ài, cũng chỉ là nói mà thôi, ta biết, cho dù không có thị tộc ngăn cách, muội cũng sẽ không chọn ta. Nhưng ta thật không hiểu, tên Nam Môn Vô Song chết tiệt kia có gì hay, tu vi không cao, tính cách lại vừa thối vừa cứng nhắc, không quả quyết, kiêu ngạo bằng trời...”
“Tây Lăng đại ca...”
“Được rồi, được rồi, Võ Tây Lăng ta cũng nào phải phế vật, không cần người khác an ủi. Nữ nhân thôi mà cuối cùng rồi sẽ có, mà không có thì chạy đi nơi khác cướp là được, có điều ta vẫn thấy Nhược Đồng muội muội không tồi! Ha ha ha!”
Vừa cười, Võ Tây Lăng vừa lấy một chiếc đĩa , ném ra rồi ngự không bay đi, phía sau là một loạt hộ vệ.
Nhìn bóng lưng Võ Tây Lăng đi khuất, trong mắt Tô Nhược Đồng cũng thoáng hiện vẻ phức tạp: “Thật ra, Tây Lăng đại ca cũng là một chàng trai tốt...”
Im lặng trong chốc lát, Tô Nhược Đồng cũng bỏ đi.
Trước khi đi, nàng cố ý để lại một đội thị vệ phụ trách bảo vệ sự an toàn cho đám người Nam Môn Phi Vũ và Bạch Mộc Trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.