Tiên Ấn

Quyển 2 - Chương 5: Theo dõi.

Tử Mộc Vạn Quân

13/04/2013

Đông Phượng Lân châu, trên đỉnh Kỳ Cảnh.

Nơi này quanh năm bao phủ bởi mây mờ bảy màu, như mộng như ảo, khiến người ta không nhìn rõ được thực hư.

Trên đỉnh núi, vài trăm tòa tiên cung xếp thành ba vòng tròn, giao thoa lẫn nhau, bao quanh một cung điện không lồ ở chính giữa.

Cung điện này mang tên Thiên Huyễn cung, cao vút tận chân mây, mang phong cách cổ kính uy phong, lúc nào cũng tỏa ra khí tức mờ ảo mà trầm trọng, trên đỉnh cung điện lại có quầng sáng bảy màu lưu chuyển, cảnh sắc vô cùng mỹ lệ.

Nơi này là căn cơ vài vạn năm của Thiên Huyễn tông, một trong tam đại tiên tông ở Đông Phượng Lân.

Thiên Huyễn tông dẫu thực lực không bằng Thiên Kiếm tông, giàu có chẳng bì được Ngự Khí tông, nhưng lại vô cùng thần bí. Chẳng những chỉ thu nữ đệ tử mà còn sở trường thuật cấm huyễn nổi danh khắp Nhất Trung Thiên. Mặt khác, thiên hạ đồn đại,Thiên Huyễn tông trước nay đều chọn ra một số nữ đệ tư xuất sắc rồi cưới gả đi khắp nơi. Thành ra Thiên Huyễn tông còn có quan hệ với vô số thế lực khác trong Nhất Trung Thiên.

Bởi vậy, dẫu hùng mạnh như Thiên Kiếm tông hay Ngự Khí tông cũng chẳng dám dễ dàng trêu chọ Thiên Huyễn tông.

๑๑۩۞۩๑๑

Trên đài Lâm Thiên, cao gần sao trời, phóng mắt xuống dưới bao quát cả mười vạn dãy núi.

Đây là nơi cao nhất Thiên Huyễn cung, cũng là nơi cư ngụ của một vị thái thượng trưởng lão trong môn phái, song vì cung phụng Đại La kim tiên nên đành dọn khỏi nơi này.

Chính giữa thiên thai, Hoa Tử Lệ đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn trời sao lấp lánh phía trên, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư.

Mấy năm nay, y vẫn luôn âm thầm tìm kiếm tung tích Cổ Thiên Hành, chỉ tiếc là Tiên Giới rộng lớn, tới giờ vẫn chẳng có tin tức gì. Ngược lại, việc quặng nô làm náo loạn dãy núi Thiên Uyên lại khiến y cảm thấy hứng thú. Đương nhiên, chỉ dừng lại ở mức hứng thú thôi chứ chẳng để trong lòng. Song việc Đạo Huyền môn âm thầm phái người nhiều lần ra vào dãy núi Thiên Uyên lại khiến y vô cùng nghi ngờ.

Một lúc lâu sau, Hoa Tử Lệ đưa tay ra, nhẹ nhàng bày một cấm chế, ngăn cách người ngoài nhìn vào.

Tiếp đó y lấy một tấm gương cổ ra, ném lên không trung.

Cổ kính lóe lên, quầng sáng lưu chuyển, trong đó truyền ra một cơn chấn động, một bóng dáng màu xanh mờ mờ xuất hiện trong kính.

“Hoa Tử Lệ bái kiến tổ phụ đại nhân.”

Hoa Tử Lệ cung kính quỳ xuống bái lạy rồi từ từ đứng dậy.

Bóng người màu xanh kia mơ miệng nói: “Lệ Nhi gọi lão phu, phai chăng đã có phát hiện gì?”

Hoa Tử Lệ nghiêm mặt nói: “Khởi bẩm tổ phụ đại nhân, bảy năm trước theo tính toán của chiêm tinh sư, thiên triệu màu máu ứng tại Phượng Lân Châu, cho nên con vẫn luôn ở đây điều tra, có điều mấy năm nay con vẫn không tìm được manh mối nào, cho tới một thời gian trước, vị chiêm tinh sư kia dùng “thuật nghịch mệnh” suy tính, người ứng kiếp không ngờ lại ở dãy núi Thiên Uyên...”

“Dãy núi Thiên Uyên?”

Bóng người màu xanh hơi chấn động: ”Nếu lão phu nhớ không nhầm, đó là nơi Cổ Thiên Hành ẩn cư?”

“Thưa, đúng vậy.”

Dừng một chút, Hoa Tử Lệ nói tiếp: “Cổ Thiên hành mất tích, thiên triệu lại hàng lâm, hai chuyện này xảy ra cách nhau không lâu, con cũng cảm thấy có điểm lạ, chắc chắn chúng có liên hệ gì đó với nhau. Hơn nữa, con còn phát hiện mấy năm nay Đạo Huyền môn âm thầm phái người ra vào dãy núi Thiên Uyên nhiều lần, dường như muốn làm chuyện gì đó.”

“Ừ.”



Bóng người màu xanh gật đầu, giọng nói ôn hòa: “Xem ra Đạo Huyền môn đã phát hiện điều gì đó? Con không cần ra tay, chỉ cần âm thầm theo dõi bọn chúng là được.”

“Con cũng nghĩ vậy.”

Hoa Tử Lệ cười nhẹ, con mắt bỗng lóe lên những ánh sáng khác lạ.

Bóng người màu xanh lại nói: “Mặt khác, con đã điều tra hết những người tiếp xúc với Cổ Thiên Hành chưa?”

"Cũng đã điều tra."

Thu lại nụ cười, Hoa Tử Lệ bất giác cau mày nói: “Những người có liên quan tới chuyện này con đều đã điều tra thẩm vấn, không có gì khác thường, thành ra tới giờ vẫn không có manh mối nào cả.”

“Không đúng, còn một người con vẫn chưa điều tra.”

Bóng người màu xanh lạnh giọng: “Đúng rồi, trong thời gian gần đây, con nhóc Vân Tố kia đang làm gì?”

Hoa Tử Lệ nghe vậy càng cau mày: “Khởi bẩm tổ phụ, Vân Tố sư muội rèn luyện có thu hoạch, giờ đang bế quan.”

"Ha ha, bế quan sao?"

Bóng người màu xanh nơi với vẻ hờ hững, Hoa Tử Lệ bèn hỏi thẳng: “Tổ phụ có gì chỉ giáo? Chẳng lẽ tổ phụ nghi ngờ nàng âm thầm cấu kết với Cổ Thiên Hành?”

“Giờ Cổ Thiên Hành vẫn không chút tăm tích, con nhóc Vân Tố lại là người cuối cùng gặp y, hơn nữa theo lời nói của con bé, sau khi hai người đánh nhau một trận, y thụ thương bỏ trốn...”

“Chuyện này có gì không đúng sao?”

“Đúng là có điểm không đúng! Vân Tố dẫu sao cũng là con gái của Cổ Thiên Hành, với tình máu mủ ruột thịt ấy, ta tuyệt đối không tin Vân Tố có thể xuống tay được, thảnh ra lão phu nghi ngờ, Cổ Thiên Hành không khéo đã giao vật đó cho con gái mình rồi.”

"Cái này..."

Nghe tổ phụ nói vậy, Hoa Tử Lệ không khỏi do dự... y thật sự không muốn nghi ngờ cô gái mình yêu.

Bóng người màu xanh thấy dáng vẻ cậu cháu trai, thần sắc nghiêm nghị nói: “Lệ Nhi, vật này liên quan tới chuyện lão phu có thể tiến vào cảnh giới huyền tiên, trở thành tiên quân được hay không. Con phải giám sát con nhóc đó thật kỹ, tuyệt đối không được hành động theo cảm tính, hiểu không?”

“Con xin tuân lệnh.”

Cho dù Hoa Tử Lệ tâm khí cao ngạo cũng không khỏi chấn động tâm thần, tình cảm ở sâu trong lòng cũng đành buông bỏ.

Sáu cảnh giới của tiên đạo, chân tiên ngưng thể, thiên tiên hóa chung, thượng tiên ngộ đạo, kim tiên bất hủ, huyền tiên thành quân, cũng chỉ có kẻ thực sự bước vào cảnh giới huyền tiên mới có tư cách trở thành tiên quân, quyền bá một phương, vạn thọ vô cương. Mà tiến thêm một bước tiến vào cảnh giới tuyệt tiên sẽ có thể trở thành tôn vị đế vương, cao cao tại thượng, được vạn tiên kính ngưỡng.

Hôm nay tiên đế bế quan không xuất hiện, thành thử trong cả Tiên Giới này, tiên quân là người được tôn kính hơn cả. Bởi thế Hoa Tử Lệ cũng rất hiểu tâm tư của tổ phụ, nếu mình làm hỏng đại sự của ông, cho dù là người chí thân chắc chắn cũng chẳng sống yên ổn được.

“Vậy tốt lắm, Lệ Nhi hiểu là tốt rồi, lui ra đi.”

“Con xin cung tiễn tổ phụ.”



Giọng nói vừa dứt, bóng người màu xanh đã từ từ tiêu biến, tấm kính cổ lại rơi xuống tay Hoa Tử Lệ.

๑๑۩۞۩๑๑

Trong buồng đá, Vân Tố khoanh chân xếp bằng trên giường ngọc, toàn thân lập lòe kim quang, tỏa a một loại khí tức chí nhu.

Nước vốn vô hình, dung nạp vạn vật, mịt mờ như sương khói, mênh mông như biển cả.

Lúc này, một ý chí cứng cỏi xuyên qua căn phòng đá, kéo dài về phía hư không.

Hư không vô tận, diễn hóa thành hình.

Lực lượng chí nhu diễn hóa ra một tia hàn khí, ngưng tự ở không gian xung quanh, tạo thành từng giọt nước nhỏ li ti.

Những giọt nước vô cùng nhỏ này lơ lửng quanh người Vân Tố, dung hợp lẫn nhau, sau đó nén lại

Dung hợp... Nén ép...

Lại dung hợp... Lại nén xuống...

Vô số hạt nước nho nhỏ hợp thành một thể, tạo thành một giọt nước xanh biếc chỉ lớn cỡ đầu ngón tay, thi thoảng lại lóe lên ánh sáng êm dịu.

“Bùng!”

Đột nhiên giọt nước rung chuyển rồi nổ tung thành vô số ánh sáng lạnh bắn ra khắp bốn phía.

Ánh lạnh bắn phải khiến toàn bộ hang đá lập tức đóng băng, chỉ trong chốc lát, cả thiên địa vạn vật như ngưng kết lại.

๑๑۩۞۩๑๑

Từ từ mở mắt, trong đôi mắt Vân Tố lóe lên hai luồng sáng vàng kim, khuôn mặt cũng lạnh lùng như băng đá.

Thuật vừa rồi tên “Hàn Tích” là một tiên thuật thượng phẩm có uy lực vô cùng lớn, luyện tới cực hạn có thể đóng băng cả một vùng đất trời. Chỉ tiêc cảnh giới nàng chưa đủ, không thể phát huy nổi ba tầng uy lực.

Vân Tố khẽ thở dài rồi thu lại kim quang bên ngoài cơ thể, hít nhẹ một hơi, khiến hơi lạnh trong hang đá tiêu tán.

๑๑۩۞۩๑๑

Một lát sau, ánh mắt Vân Tố lập lóe ánh sáng, dùng tay điểm lên tiên ấn nơi mi tâm.

“Xoẹt!”

Tiên ấn sáng ngời, từ trong đó bay ra một vật, rơi xuống bàn tay trắng trẻo của nàng, hiện nguyên hình là một mảnh ngọc hình trụ màu đen.

Mảnh ngọc này chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, bên trên khắc vô số đường vân thần bí, trong đó tràn ngập tử khí, chính giữa là một bóng dáng nhỏ bé lập lòe. Còn bên ngoài mảnh ngọc hiện ra ba ký hiệu vàng kim to nhỏ bất đồng. Cho dù Vân Tố kiến thức rộng rãi, trí tuệ hơn người cũng không hiêu ba ký hiệu đó đại biểu cho điều gì.

Nhìn bóng người trong mảnh ngọc hình trụ, ánh mắt nàng dần trở nên phức tạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook