Quyển 1 - Chương 35: Thiếu niên áo tím.
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
Gầm trăm năm nay, chợ nô vốn rất bình yên, ngoại trừ tiên tông các bên tổ chức đội ngũ tuần tra ra, rất ít khi có tiên sĩ chính thống tới đây. Hôm nay lại đột nhiên có một vị đại nhân tới, tất nhiên khiến cho tiên nô trong chợ căng thẳng.
Bầu không khí có phần nặng nề, yên ắng không một tiếng động, cả chợ nô bao phủ trong sự lo lắng, thậm chí có tiên nô quỳ rạp xuống mặt đất, thân hình run lên lẩy bẩy.
Cũng may vị đại nhân này không quá hứng thú với phố xá, sau khi tùy ý dạo chơi một vòng, cùng đám tiên sĩ tùy từng tới trung tâm chợ nô, nơi đó có “đấu trường nô lệ.”
Kim tiên! Lại là kim tiên!
Bạch Mộc Trần lén lút nhìn trộm, giữa mi tâm thiếu niên áo tím kia tỏa ra ánh vàng kim nhàn nhạt.
Nhất Trung Thiên là tầng thấp nhất của Tiên Giới, dưới tình huống bình thường không tiên sĩ đại năng nào xuống chỗ này, nhưng gần đây, hai Đại La kim tiên lần lượt tới Phượng Lân châu, rõ ràng không tới đây để ngắm cảnh.
Trầm ngâm trong chốc lát, Bạch Mộc Trần thu lại ánh mắt. Thật ra chàng cũng không quá tò mò, chuyện có thể khiến Kim Tiên coi trọng, một tán tiên nho nhỏ như chàng có tư cách gì mà hỏi?
Suy nghĩ một lát, Bạch Mộc Trần đi theo một hướng khác.
...
————————————
"Giết! Giết! Giết!"
"Đánh chết hắn đi! Đánh chết hắn đi!"
"Đấu nô! Đấu nô! Đấu nô!"
...
Ở giữa đấu trường nô lệ hình tròn là hai tên tiên nô mình trần trùng trục, đang đánh nhau tay không, toàn thân chảy máu đầm đìa, trong đó một kẻ đã bị chặt đứt cánh tay.
Điên cuồng! Ác độc! Kích động! Sa đọa!
Bầu không khí sôi nổi xung quanh tôn đậm nhân tính xấu xa của đám người, mọi đạo đức, mọi lý trí đều bị dục vọng dẫm đạp lên.
Không bao lâu sau, một tiên nô ngã xuống trong vũng máu.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, thân thể tiên nô kia dần dần tiêu tán từng chút từng chút một, như y chưa từng xuất hiện trên thế giới này.
Trận đấu này kết thúc, lại một trận khác mở màn, múi máu tanh nồng nặc khắp đấu trường nô lệ.
...
“Tiên sứ đại nhân, đây là đấu trường nô lệ của chúng ta, đám nô lệ đê tiện này tuy đánh nhau không hay như tiên sĩ chính thống nhưng cũng rất kịch liệt, nhất là loại đánh giết bằng tay không này luôn khiến người ta phấn khởi.”
Trong một căn phòng được trang trí tao nhã, Hoa Dương cúi người, ánh mắt kích động nhìn về phía đấu trường nô lệ.
Bên cạnh gã, thiếu niên áo tím nửa ngồi nửa nằm trên đài ngọc, chẳng chút quan tâm, nghịch nghịch chén rượu lưu ly trong tay, tiếng hò hét kịch liệt bên ngoài cũng chẳng gợi lên được chút hứng thú của y, thậm chí ngay cả cảm xúc khinh bỉ, coi thường cũng chẳng có.
Ngẫm lại, một kim tiên cao quý là thế, sao lại hứng thú với chuyện đánh đấm của tiên nô cho được? Cũng cùng một đạo lý với chuyện phàm nhân thế tục vĩnh viễn không quan tâm tới chuyện sống chết của một đám kiến, tiên nô trong mắt kim tiên, có lẽ ngay cả con kiến cũng chẳng bằng.
Xem một lúc, thiếu niên áo tím bĩu môi nói: “Lúc ở thượng giới thường nghe các sư huynh đệ nói Nhất Trung Thiên không thiếu đấu trường nô lệ, hơn nữa cũng rất thú vị, giờ xem ra cũng chỉ vậy mà thôi, còn chẳng bằng đấu trường tử vong ở thượng giới.”
“Vâng vâng vâng, tiên sứ đại nhân nói chí phải!”
Hoa Dương cúi đầu khom lưng, phụ họa luôn miệng: “Đấu trường nô lệ nho nhỏ sao so sánh được với thượng giới, tiểu nhân quê mùa đã khiến đại nhân chê cười rồi, thất lễ, thất lễ quá!”
Trước mặt thiếu niên áo tím, Hoa Dương cung kính chẳng khác nào gặp tổ tông, không dám phản bác một lời.
Phải biết, thiếu niên trước mắt là một vị đại nhân của Phi Thăng Điện hạ phàm. Người này vô luận thực lực cá nhân hay bối cảnh Hoa Dương đều chẳng thể đắc tội được, nếu chỉ hơi sai lầm sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Đương nhiên, nguy hiểm thường ẩn tàng kỳ ngộ.
Thời gian trước, Hoa Dương chọc phải sự phản kháng lớn của tiên nô ở bãi quặng, gã vốn tưởng ngày sau sẽ chẳng ngóc đầu lên được, không ngờ cấp trên lại đột nhiên bố trí gã tiếp đón một vị đại nhân như vậy. Từ lúc đó, gã biết cơ hội của mình đã tới.
Kết quả cũng đúng như Hoa Dương dự đoán, dưới những lời a dua xu nịnh của gã, thiếu niên áo tím quả thật thư hái hơn trước nhiều, đồng thời cũng cho gã chút đồ tốt. Cho dù “một chút” đó với kim tiên mà nói quả thực rất bé nhỏ, chẳng hề đáng kể, nhưng trong mắt Hoa Dương quả thực là trời ban ơn lớn, chẳng những làm thực lực gã tăng mạnh mà còn có cả hy vọng bước vào cảnh giới thiên tiên.
“Đại nhân, nếu ngài không vừa ý, vậy để tiểu nhân gọi người đổi một loại thú đấu với nô lệ...”
Hoa Dương đang muốn bố trí một trò khác, thiếu niên áo tím lại khoát tay áo bảo: “Bỏ đi, cái gì nên xem cũng đã xem, coi như mở mang tầm mắt, đến lúc làm việc rồi.”
“Vâng vâng, đại nhân giờ ngài muốn đi đâu? Tiểu nhân dẫn đường cho ngài!”
“Nghe nói chỗ này các ngươi có Tàn Thư tập?”
Nghe thiếu niên áo tím hỏi, Hoa Dương không khỏi giật mình: “Có thì có, chẳng qua...”
“Ở đâu?”
Thiếu niên áo tím lạnh lùng nhìn Hoa Dương khiến gã sợ tới mức hồn phi phách tán: “Bẩm... Bẩm đại nhân, Tàn Thư tập ở một con phố phía tây chợ nô, là gian lầu cuối cùng.”
“Được rồi, việc này ngươi không cần đi theo, bản thiếu gia còn chuyện quan trọng cần xử lý.”
Còn chưa dứt lời, thiếu niên áo tím đã biến mất tại chỗ, chỉ lưu lại một chiếc lông chim màu đen lơ lửng trước mặt Hoa Dương.
“Đây... Đây là...”
Hoa Dương giơ tay đón lấy chiếc lông chim, vẻ vui mừng như điên kín cả khuôn mặt. Vừa rồi gã thấy thiếu niên áo tím chẳng chút để ý bỏ đi, trong lòng vốn đang cực kỳ mất mác, không ngờ chỉ chớp mắt lại nhận được một món bảo bối.
Lông chim màu đen này ẩn tàng hào quang, nhìn qua không khác gì lông các loài linh cầm bình thường, song trong đó lại ẩn chưa một lực lượng cuồng bạo.
“Bảo bối tốt! Quả nhiên là bảo bối tốt!”
Đối với Hoa Dương mà nói, thứ Đại La kim tiên ban cho, dẫu là cái rắm cũng đủ kinh thiên động địa rồi. Vì vậy gã cẩn thận cất chiếc lông này vòa trong ngực, sao đó lòng đầy vui mừng ngồi một bên xem trận đấu trong đấu trường tiên nô.
...
————————————
Trong Tàn Thư tập, vắng vẻ lạnh lẽo.
Bạch Mộc Trần vừa trở về được một lúc, ngồi trên ghế đá còn chưa ám mông đã thấy mắt hoa lên, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
“Ai?”
Bạch Mộc Trần vận chuyển tiên nguyên theo bản năng, có điều khi chàng thấy rõ bộ dáng người vừa tới lập tức bỏ qua ý nghĩ ngu xuẩn vừa rồi. Bởi người tới không phải ai xa lạ, chính là chàng trai áo tím vừa đi trên đường cùng Hoa Dương.
Uy nghiêm của kim tiên, không thể xâm phạm, uy thế của kim tiên, không thể kháng cự.
Nếu Bạch Mộc Trần vừa rồi làm chút tư thế định động thủ, chắc giờ chàng đã tan thành tro bụi.
"Tiểu nhân bái kiến Thượng Tiên!"
"Nơi này là Tàn Thư Tập?"
Thiếu niên áo tím vẻ mặt hờ hững nhìn Bạch Mộc Trần, tiện đó nhìn khắp xung quanh một phen.
“Đúng vậy thưa đại nhân, nơi này là Tàn Thư tập.”
Bạch Mộc Trần cúi người đáp lời, thái độ mười phần khiêm tốn. Tuy ánh mắt của thiếu niên áo tím khiến chàng rất không thoải mái, nhưng đối mặt với cường quyền, chàng không có đường phản kháng.
“Ừm.”
Thái độ của thiếu niên mặc áo tím khá hài lòng, lại hỏi: “Ngươi là người làm trong cửa hàng này à? Chủ cửa hàng có phải Cổ Thiên Hành không?”
“Đại nhân muốn tìm Cổ tiền bối?”
Bạch Mộc Trần đầu tiên là giật mình, sau đó vội vàng nói: “Cổ tiền bối đã đi từ hai tháng trước, trước lúc đi ngài ấy còn đưa ngọc bài cửa hàng cho tiểu nhân, bảo đại nhân chuyển cho vị đại nhân thượng cấp nào tới.”
Nói xong, Bạch Mộc Trần cung kính trình ngọc bài cửa hàng lên.
....
Bầu không khí có phần nặng nề, yên ắng không một tiếng động, cả chợ nô bao phủ trong sự lo lắng, thậm chí có tiên nô quỳ rạp xuống mặt đất, thân hình run lên lẩy bẩy.
Cũng may vị đại nhân này không quá hứng thú với phố xá, sau khi tùy ý dạo chơi một vòng, cùng đám tiên sĩ tùy từng tới trung tâm chợ nô, nơi đó có “đấu trường nô lệ.”
Kim tiên! Lại là kim tiên!
Bạch Mộc Trần lén lút nhìn trộm, giữa mi tâm thiếu niên áo tím kia tỏa ra ánh vàng kim nhàn nhạt.
Nhất Trung Thiên là tầng thấp nhất của Tiên Giới, dưới tình huống bình thường không tiên sĩ đại năng nào xuống chỗ này, nhưng gần đây, hai Đại La kim tiên lần lượt tới Phượng Lân châu, rõ ràng không tới đây để ngắm cảnh.
Trầm ngâm trong chốc lát, Bạch Mộc Trần thu lại ánh mắt. Thật ra chàng cũng không quá tò mò, chuyện có thể khiến Kim Tiên coi trọng, một tán tiên nho nhỏ như chàng có tư cách gì mà hỏi?
Suy nghĩ một lát, Bạch Mộc Trần đi theo một hướng khác.
...
————————————
"Giết! Giết! Giết!"
"Đánh chết hắn đi! Đánh chết hắn đi!"
"Đấu nô! Đấu nô! Đấu nô!"
...
Ở giữa đấu trường nô lệ hình tròn là hai tên tiên nô mình trần trùng trục, đang đánh nhau tay không, toàn thân chảy máu đầm đìa, trong đó một kẻ đã bị chặt đứt cánh tay.
Điên cuồng! Ác độc! Kích động! Sa đọa!
Bầu không khí sôi nổi xung quanh tôn đậm nhân tính xấu xa của đám người, mọi đạo đức, mọi lý trí đều bị dục vọng dẫm đạp lên.
Không bao lâu sau, một tiên nô ngã xuống trong vũng máu.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, thân thể tiên nô kia dần dần tiêu tán từng chút từng chút một, như y chưa từng xuất hiện trên thế giới này.
Trận đấu này kết thúc, lại một trận khác mở màn, múi máu tanh nồng nặc khắp đấu trường nô lệ.
...
“Tiên sứ đại nhân, đây là đấu trường nô lệ của chúng ta, đám nô lệ đê tiện này tuy đánh nhau không hay như tiên sĩ chính thống nhưng cũng rất kịch liệt, nhất là loại đánh giết bằng tay không này luôn khiến người ta phấn khởi.”
Trong một căn phòng được trang trí tao nhã, Hoa Dương cúi người, ánh mắt kích động nhìn về phía đấu trường nô lệ.
Bên cạnh gã, thiếu niên áo tím nửa ngồi nửa nằm trên đài ngọc, chẳng chút quan tâm, nghịch nghịch chén rượu lưu ly trong tay, tiếng hò hét kịch liệt bên ngoài cũng chẳng gợi lên được chút hứng thú của y, thậm chí ngay cả cảm xúc khinh bỉ, coi thường cũng chẳng có.
Ngẫm lại, một kim tiên cao quý là thế, sao lại hứng thú với chuyện đánh đấm của tiên nô cho được? Cũng cùng một đạo lý với chuyện phàm nhân thế tục vĩnh viễn không quan tâm tới chuyện sống chết của một đám kiến, tiên nô trong mắt kim tiên, có lẽ ngay cả con kiến cũng chẳng bằng.
Xem một lúc, thiếu niên áo tím bĩu môi nói: “Lúc ở thượng giới thường nghe các sư huynh đệ nói Nhất Trung Thiên không thiếu đấu trường nô lệ, hơn nữa cũng rất thú vị, giờ xem ra cũng chỉ vậy mà thôi, còn chẳng bằng đấu trường tử vong ở thượng giới.”
“Vâng vâng vâng, tiên sứ đại nhân nói chí phải!”
Hoa Dương cúi đầu khom lưng, phụ họa luôn miệng: “Đấu trường nô lệ nho nhỏ sao so sánh được với thượng giới, tiểu nhân quê mùa đã khiến đại nhân chê cười rồi, thất lễ, thất lễ quá!”
Trước mặt thiếu niên áo tím, Hoa Dương cung kính chẳng khác nào gặp tổ tông, không dám phản bác một lời.
Phải biết, thiếu niên trước mắt là một vị đại nhân của Phi Thăng Điện hạ phàm. Người này vô luận thực lực cá nhân hay bối cảnh Hoa Dương đều chẳng thể đắc tội được, nếu chỉ hơi sai lầm sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Đương nhiên, nguy hiểm thường ẩn tàng kỳ ngộ.
Thời gian trước, Hoa Dương chọc phải sự phản kháng lớn của tiên nô ở bãi quặng, gã vốn tưởng ngày sau sẽ chẳng ngóc đầu lên được, không ngờ cấp trên lại đột nhiên bố trí gã tiếp đón một vị đại nhân như vậy. Từ lúc đó, gã biết cơ hội của mình đã tới.
Kết quả cũng đúng như Hoa Dương dự đoán, dưới những lời a dua xu nịnh của gã, thiếu niên áo tím quả thật thư hái hơn trước nhiều, đồng thời cũng cho gã chút đồ tốt. Cho dù “một chút” đó với kim tiên mà nói quả thực rất bé nhỏ, chẳng hề đáng kể, nhưng trong mắt Hoa Dương quả thực là trời ban ơn lớn, chẳng những làm thực lực gã tăng mạnh mà còn có cả hy vọng bước vào cảnh giới thiên tiên.
“Đại nhân, nếu ngài không vừa ý, vậy để tiểu nhân gọi người đổi một loại thú đấu với nô lệ...”
Hoa Dương đang muốn bố trí một trò khác, thiếu niên áo tím lại khoát tay áo bảo: “Bỏ đi, cái gì nên xem cũng đã xem, coi như mở mang tầm mắt, đến lúc làm việc rồi.”
“Vâng vâng, đại nhân giờ ngài muốn đi đâu? Tiểu nhân dẫn đường cho ngài!”
“Nghe nói chỗ này các ngươi có Tàn Thư tập?”
Nghe thiếu niên áo tím hỏi, Hoa Dương không khỏi giật mình: “Có thì có, chẳng qua...”
“Ở đâu?”
Thiếu niên áo tím lạnh lùng nhìn Hoa Dương khiến gã sợ tới mức hồn phi phách tán: “Bẩm... Bẩm đại nhân, Tàn Thư tập ở một con phố phía tây chợ nô, là gian lầu cuối cùng.”
“Được rồi, việc này ngươi không cần đi theo, bản thiếu gia còn chuyện quan trọng cần xử lý.”
Còn chưa dứt lời, thiếu niên áo tím đã biến mất tại chỗ, chỉ lưu lại một chiếc lông chim màu đen lơ lửng trước mặt Hoa Dương.
“Đây... Đây là...”
Hoa Dương giơ tay đón lấy chiếc lông chim, vẻ vui mừng như điên kín cả khuôn mặt. Vừa rồi gã thấy thiếu niên áo tím chẳng chút để ý bỏ đi, trong lòng vốn đang cực kỳ mất mác, không ngờ chỉ chớp mắt lại nhận được một món bảo bối.
Lông chim màu đen này ẩn tàng hào quang, nhìn qua không khác gì lông các loài linh cầm bình thường, song trong đó lại ẩn chưa một lực lượng cuồng bạo.
“Bảo bối tốt! Quả nhiên là bảo bối tốt!”
Đối với Hoa Dương mà nói, thứ Đại La kim tiên ban cho, dẫu là cái rắm cũng đủ kinh thiên động địa rồi. Vì vậy gã cẩn thận cất chiếc lông này vòa trong ngực, sao đó lòng đầy vui mừng ngồi một bên xem trận đấu trong đấu trường tiên nô.
...
————————————
Trong Tàn Thư tập, vắng vẻ lạnh lẽo.
Bạch Mộc Trần vừa trở về được một lúc, ngồi trên ghế đá còn chưa ám mông đã thấy mắt hoa lên, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
“Ai?”
Bạch Mộc Trần vận chuyển tiên nguyên theo bản năng, có điều khi chàng thấy rõ bộ dáng người vừa tới lập tức bỏ qua ý nghĩ ngu xuẩn vừa rồi. Bởi người tới không phải ai xa lạ, chính là chàng trai áo tím vừa đi trên đường cùng Hoa Dương.
Uy nghiêm của kim tiên, không thể xâm phạm, uy thế của kim tiên, không thể kháng cự.
Nếu Bạch Mộc Trần vừa rồi làm chút tư thế định động thủ, chắc giờ chàng đã tan thành tro bụi.
"Tiểu nhân bái kiến Thượng Tiên!"
"Nơi này là Tàn Thư Tập?"
Thiếu niên áo tím vẻ mặt hờ hững nhìn Bạch Mộc Trần, tiện đó nhìn khắp xung quanh một phen.
“Đúng vậy thưa đại nhân, nơi này là Tàn Thư tập.”
Bạch Mộc Trần cúi người đáp lời, thái độ mười phần khiêm tốn. Tuy ánh mắt của thiếu niên áo tím khiến chàng rất không thoải mái, nhưng đối mặt với cường quyền, chàng không có đường phản kháng.
“Ừm.”
Thái độ của thiếu niên mặc áo tím khá hài lòng, lại hỏi: “Ngươi là người làm trong cửa hàng này à? Chủ cửa hàng có phải Cổ Thiên Hành không?”
“Đại nhân muốn tìm Cổ tiền bối?”
Bạch Mộc Trần đầu tiên là giật mình, sau đó vội vàng nói: “Cổ tiền bối đã đi từ hai tháng trước, trước lúc đi ngài ấy còn đưa ngọc bài cửa hàng cho tiểu nhân, bảo đại nhân chuyển cho vị đại nhân thượng cấp nào tới.”
Nói xong, Bạch Mộc Trần cung kính trình ngọc bài cửa hàng lên.
....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.