Tiên Ấn

Quyển 2 - Chương 100: Trong bàn cờ, ngoài bàn cờ.

Tử Mộc Vạn Quân

13/04/2013

Võ Tây Lăng kinh hãi và căm tức, dẫu thế nào hắn cũng không ngờ Thiên Tội Phủ và Thiên Ám Phủ đều can dự vào, càng không ngờ ngay lúc này Thiên Vi Phủ lại buông tay bất quản.

“Không có gì lạ!”

Tổ Nhược Đồng ngược lại đã sớm nghĩ tới trường hợp này, bởi vậy phản ứng cũng không mạnh lắm. Nhưng dẫu vậy, nghe tin này trong lòng nàng cũng không thể không tức tối.

Tâm tình Nam Môn Tiêu Viễn cũng chìm trong phẫn nộ song lại chẳng thề làm được gì.

Tam đại thị tộc bọn họ tốt xấu gì cũng từng “hầu hạ” Thiên Vi Phủ tới vài ngàn năm, giờ gặp phiền phức lại chỉ bỏ lại hai tiếng mặc kệ, quả thực coi bọn họ như trâu chó, thích thì sai khiến, không thích thì bỏ. Chuyện này có xảy ra với ai tâm trạng cũng đều như nhau.

Bình tĩnh lại, Võ Tây Lăng lại tò mò: “Thiên Vi Phủ sao vậy? Chẳng lẽ bọn họ không cần mỏ quặng ở dãy Cảnh Lan này nữa?”

Tổ Nhược Đồng nghe vậy cười khổ nói: “Tây Lăng đại ca chắc đã quên, lần trước phủ chủ Thiên Vi Phủ đứng ra hòa giải cho tứ đại gia tộc và Thiên Cơ Minh, giờ trong mắt bọn họ mỏ quặng chẳng còn chút lợi ích nào nữa, bọn họ không cần bỏ công ra làm chuyện không có lợi lộc gì.”

“Chẳng lẽ Tử Tiêu Cung cũng không quản này?”

Võ Tây Lăng vô cùng phiền muộn, Nam Môn Tiêu Viễn cười lạnh nói: “Quản? Quản thế nào? Tử Tiêu Cung tuy trên danh nghĩa là chính thống của Tiên Giới nhưng trên thực tế sức ảnh hưởng lại kém xa tứ đại tiên giáo, chuyện tranh đoạt mỏ quặng thế này mười châu ba đảo nơi nào chẳng có, Tử Tiêu Cung chẳng phải chỉ nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần cuối cùng nắm được đôi chút lợi lộc là được, chúng chẳng buồn quản người dưới đánh nhau sống mái thế nào đâu.”

“Tiền bối nói không sai.”



Tổ Nhược Đồng gật đầu, giọng điệu lạnh nhạt: “Tại Tiên Giới, tất cả tài nguyên tu luyện đều là vật phẩm tiêu hao cho nên vô cùng khan hiếm, Tử Tiêu Cung bề ngoài là muốn duy trì sự cân bằng của Tiên Giới nhưng lại ngầm dung túng, thậm chí phóng túng mặc kệ cho các thế lực tranh đấu, chỉ cần còn hỗn loạn, địa vị của Tử Tiêu Cung tại Tiên Giới không ai lay chuyển nổi.”

“Hóa ra là vậy.”

Thần sắc Võ Tây Lăng như bừng tỉnh hiểu ra, trong lòng cũng thầm rùng mình, nói về tranh đấu lục đục, âm mưu quỷ kế, ai so được với Tử Tiêu Cung? Chẳng trách tứ đại tiên giáo quật khởi song Tử Tiêu Cung vẫn duy trì được địa vị cao quý của mình.

“Hơn nữa...”

Tổ Nhược Đồng ngừng một chút rồi tiếp tục nói: “Ta không tin Thiên Vi Phủ không có hiệp định gì với ba phủ thành khác, không khéo giờ này bọn họ đang ngồi một góc xem trò vui là khác.”

Võ Tây Lăng sắc mặt nghi hoặc: “Xem trò vui? Xem trò gì?”

“Đương nhiên là xem trò của Thái Nhất Tông.”

Tổ Nhược Đồng thần sắc lạnh nhạt: “Thu lợi nhiều nhất từ mỏ quặng lần này ngoại trừ Thiên Cơ Minh chính là Thái Nhất Tông. Thiên Cơ Minh bối cảnh thần bí, khó lòng đối phó, còn xa mới thuận tiện bằng Thái Nhất Tông đã biết rõ cả gốc rễ. Huống hồ việc này không khéo còn do Thiên Cơ Minh đứng sau cổ động nhằm mục đích đả kích thế lực của Thái Nhất Tông. Đừng nhìn Thái Nhất Tông giờ độc bá cả Tây Phượng Lân này, trên thực tế có không ít thế lực có thể đối chọi lại với họ, ba mươi sáu phủ cùng tam đại tiên viện cũng có thể tính là một, song đáng tiếc giữa bọn họ lại có tranh đấu nội bộ, khó lòng hợp tác chân thành... Thiên Cơ Minh cũng có thể tính là một có điều bọn chúng dường như có mục đích khác... Nếu những thế lực này liên hợp lại, tương lai Thái Nhất Tông chắc chắn sẽ vô cùng khó khăn.”

“Đả kích Thái Nhất Tông? Sao bọn họ lại muốn làm vậy?”

Võ Tây Lăng gật đầu cái hiểu cái không, vốn tưởng mình đã hiểu song càng nghĩ lại càng mơ hồ.

“Đương nhiên là vì lợi ích.”



Khóe môi Tổ Nhược Đồng nở một nụ cười lạnh lùng, nói thẳng: “Thái Nhất Tông đã quá cường đại, xâm chiếm lợi ích của không ít kẻ khác, đây vốn là mâu thuẫn không thể hòa giải được. Còn mỏ quặng xuất hiện chẳng qua chỉ là một miếng mồi lớn khiến người ta thèm muốn thôi. Nếu chỉ vì lợi ích của mỏ quặng, những phủ lớn xung quanh cũng không cần gây chiến như vậy, còn chúng ta giờ chỉ là quân cờ trên bàn cờ của bọn chúng mà thôi, sống hay chết đều không liên quan gì tới chúng cả.”

Võ Tây Lăng không phải người ngu sao không hiểu ý của Thái Nhất Tông. Song nghĩ tới cảnh thị tộc của mình sắp thành quân cờ trong tay kẻ khác, hắn lại vô cùng đau lòng.

Còn Nam Môn Tiêu Viễn lại nhìn Tổ Nhược Đồng với ánh mắt tán thưởng. Cô gái này trí tuệ phi phàm, hiểu thấu tiên cơ, liệu sự như thần, phân tích nguyên nhân hậu quả vô cùng sắc sảo, hiếm có nhất vẫn là khí độ siêu nhiên và ánh mắt chuẩn xác. Nếu lần này vượt qua được ải khó khăn, Tổ thị trong tay nàng chắc chắn sẽ càng lúc cahfng hưng thịnh.

“Vậy giờ nên làm gì?”

Võ Tây Lăng nhìn Tổ Nhược Đồng rồi lại nhìn sang Nam Môn Tiêu Viễn, hắn biết mình không giỏi mưu kế, chuyện động não thế này tốt nhất cứ giao cho hai kẻ cáo già với cáo con trước mặt.

“Giờ nên làm gì ư? Còn phải xem thái độ của Thái Nhất Tông đã...”

Nam Môn Tiêu Viễn do dự trong chốc lát rồi nói: “Thái Nhất Tông không để ý tới chuyện sống chết của chúng ta thì chúng ta cũng chẳng cần bán mạng cho bọn họ. Nếu thật sự không ổn, cùng lắm thì bỏ mỏ quặng này đi không cần nữa là được, tam đại thị tộc chúng ta chỉ chiếm được có nửa phần lợi nhuận, nó chẳng đáng để chúng ta làm hỏng cả căn cơ thị tộc. Bọn chúng muốn xem trò thì cứ để chúng xem cho đã, chúng ta chỉ cần giữ vững mảnh đất nhỏ của mình là được! Hừ! Ta muốn xem xem Thái Nhất Tông có bỏ được mỏ quặng này không!” Người trên đài thì diễn trò vui, người dưới đài thì ngồi xem trò.

Chẳng hề hay biết, người trên đài cũng nhìn xuống người dưới đài, vui cười tức hận, khổ đau mong nhớ.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng của hạ nhân, Nam Môn Tiêu Viễn khẽ nhíu mày: “Chấp sự nội đường? hắn tới đây làm gì? Chẳng lẽ... Ừm, ngươi để hắn vào đi.”

“Thưa vâng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook