Quyển 2 - Chương 67: Vận mệnh
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
Dưới đỉnh Vọng Thiên, Thần Viễn Cư.
Lúc này, Bạch Mộc Trần đang lặng lẽ đứng ngoài phòng Ôn Nhã, vẻ mặt trầm tư như đang tự hỏi điều gì đó. Một lát sau, cánh cửa bật mở, Tiểu Ức Khổ bước ra.
“Đại thúc, bên trong đã dọn dẹp xong, mẫu thân nói có thể mời thúc vào.”
“Ừ, phiền cho hai người rồi.”
Trong căn phòng sáng sủa, một cô gái thoát y đang lặng lẽ nằm trên giường gỗ, khí tức trong cơ thể lúc ổn lúc loạn.
Cô gái này mái tóc đen nhánh, dung nhan tuyệt mỹ, hai hàng mi lộ vẻ lãnh ngạo và thanh tú, khí chất bất phàm, tất cả tạo thành một vẻ đẹp cao nhã thánh khiến, khiến người thấy không thể có ý xấu.
“Đúng là một cô gái đẹp tới động lòng người!”
Ôn Nhã ngắm dung mạo cô gái tới mức thất thần, không khỏi tán thưởng vẻ đẹp của đối phương.
Phải biết, ở nơi như Tiên Giới, ngoại trừ các tiên sĩ tu luyện công pháp đặc thù, gần như mọi nam nữ đều tuấn mỹ bất phàm, nhưng cho dù Ôn Nhã tự nhận đã thấy qua không ít nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, song so sánh với cô gái trước mặt vẫn kém hơn không ít.
Đợi tâm tư khôi phục, Ôn Nhã cẩn thân thay xiêm y cho cô gái, đặt nó ở đầu giường.
“Ra mắt phu nhân.”
Bạch Mộc Trần bước vào phòng, thi lễ với Ôn Nhã, sau đó lặng lẽ tới bên giường, quan sát tình hình của cô gái.
“Yên tâm đi, ý chí của cô gái này rất mạnh mẽ, tuy thương thế nghiêm trọng nhưng không bị nguy hiểm tới tính mạng, có điều, tu vi của cô gái này có vẻ rất cao, dùng thần thức của ta cũng không thăm dò được tình hình trong cơ thể nàng.”
Ôn Nhã an ủi hai câu, sau đó đưa một cái gói bện bằng tơ vàng cho Bạch Mộc Trần: “Còn nữa, đây là những gì phát hiện trên cơ thể nàng, chắc là túi đựng đồ, trên đó có cấm chế, thủ pháp bình thường không mở được, tiên sinh cứ giữ tạm đã.”
“Làm phièn phu nhân rồi.”
Bạch Mộc Trần cũng chẳng khách khí, nhận lấy túi đựng đồ, xem qua vài lần rồi trình trọng cất vào lòng.
“Tiên sinh, ngài có biết cô gái này không?”
Trong lòng Ôn Nhã rất tò mò, do dự một chút, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi:
Chỉ riêng túi đựng đồ tết bằng tơ vàng kia, Ôn Nhã có thể kết luận thân phận của cô gái này thật sự bất phàm, hơn nữa lúc nàng giúp cô gái này thay xiêm y đã phát hiện, không ngờ cả y phục đó cũng là một món tiên bảo.
Không sai! Chính là tiên bảo!
Cho dù xiêm y giờ đã tàn tạ vô cùng, nhưng vẫn không che nổi chất liệc siêu phàm, ngoài ra trong xiêm y còn lộ ra chút lực lượng quy tắc như có như không.
Ôn Nhã không hề nghi ngờ, nếu không nhờ món tiên bảo này bảo vệ, cô gái này đã sớm bị gió lốc hỗn loạn nuốt sạch rồi.
“Đúng rồi, đại thúc, tỷ tỷ này là ai? Hai người quen nhau à?”
Đúng lúc này, Tiểu Ức Khổ cũng bước vào, đôi mắt tò mò nhìn Bạch Mộc Trần như đang đợi đối phương trả lời.
Từ lúc ở Hắc Phong Nai, cô bé đã thấy phản ứng của Bạch Mộc Trần thật kỳ lạ, chỉ có điều tình hình lúc đó khá đặc thù nên hai người nhanh chóng hai Mặc Tiên Đài rồi vội vàng quay về nhà. Bởi vậy cô bé vẫn chưa kịp hỏi.
“Ách! Cái này...”
Cảm nhận được ánh mắt mong đợi của hai nữ nhân, Bạch Mộc Trần cười khổ không thôi. Xem ra trong bất cứ thế giới nào, nữ nhân đều rất tò mò, đây có thể nói là đạo lý ngàn năm không đổi.
“Khụ khụ!”
Bạch Mộc Trần ho khan hai tiếng rồi nói: “Phu nhân, tiểu thư, nàng là con gái một vị trưởng bối của ta, tên là Vân Tố....”
“À!”
Hai mẹ con hai người làm bộ quả nhiên là vậy, khiến Bạch Mộc Trần lưng toát mồ hôi lạnh, chẳng biết nên nói gì cho phải.
Trên thực tế, Bạch Mộc Trần cùng Vân Tố không thể coi là quen biết, nhiều nhất cũng chỉ gặp mặt một hai lần thôi, hơn nữa tình hình lúc đó cực kfy phức tạp, quan hệ giữa họ cũng chẳng thoải mái, chỉ có điều sau này vì liên quan đến Cổ Thiên Hành nên chàng mới hiểu thêm một chút về Vân Tố.
Về phần vì sao đường đường đại la kim tiên mà lại lưu lạc tới mức này, Bạch Mộc Trần cũng có thể đoán được đôi chút.
Hôm ở đấu trường nô lệ, trên bầu trời Phượng Lân Châu đột nhiên xuất hiện hai vị kim tiên giao thủ, một kim tiên trong đó đánh bay một kim tiên khác.
Đại La Kim Tiên vốn đã rất hiếm thấy, huống hồ lại xuất hiện hai người cùng lúc trên một nơi nhỏ bé như Phượng Lân Châu. Bởi vậy Bạch Mộc Trần đã đoán, hai vị kim tiên đó chắc hẳn là đệ tử Phi Thẳng Điện mà mình từng gặp ở chợ nô, còn kim tiên bị đánh bay hôm đó rất có thể là Vân Tố!
Mọi người đều cho rằng kim tiên đó đã chết, nhưng không ai tận mắt nhìn thấy,
Trong suy nghĩ của Bạch Mộc Trần, đường đường kim tiên sao lại bỏ mạng như vậy, quá nửa là Vân Tố rơi xuống dãy núi Thiên Uyên, bị cuốn vào gió lốc hỗn loạn song không chết, saud dó gặp khe hở không gian ở Hắc Phong Nhai, may mắn thoát khốn.
Nhìn Vân Tố vẫn đang hôn mê, ánh mắt Bạch Mộc Trần bỗng thất thần.
Cùng là người bị bức bách, cùng là người không còn cách nào khác, cùng rơi xuống Thiên Uyên, mọi sự trùng hợp xuất hiện cùng một chỗ, dường như vận mệnh đã liên kết họ lại với nhau.
“Tiên sinh...”
Thấy Bạch Mộc Trần im lặng không nói, Ôn Nhã nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, giờ nên làm sao đây? Tuy cô nương này là bằng hữu của ngài, song nếu để quản sự biết chúng ta chứa chấp người ngoài, sợ rằng sẽ rất phiền phức.
Ôn Nhã không có ý gì khác, dẫu sao có một số phiền phức phải tự đối mặt.
Giờ bản thân Vân Tố đang trọng thương, Bạch Mộc Trần đương nhiên không thể không để ý tới sinh tử, để nàng bên ngoài. Nếu không, nếu nàng gặp chuyện bất trắc, sao chàng đối mặt được với tiền bối Cổ Thiên Hành đã từng có ơn với mình.
Song nói đi cũng phải nói lại, nếu báo tình hình của Vân Tố cho thị tộc Nam Môn, Bạch Mộc Trần cũng chẳng biết nên giải thích lai lịch của nàng ra sao. Chẳng lẽ lại nói cô gái này là đại la kim tiên, trong lúc tranh đấu với kẻ khác bị trọng thương nên cần ở lại đây tu dưỡng một thời gian.
Trước không nói quản sự Nam Môn có tin những lời này không, cho dù có tin thì sợ rằng điều đầu tiên mà gia chủ Nam Môn làm sẽ là đuổi thẳng cổ bọn họ ra khỏi thị tộc Nam Môn, thậm chí đày khỏi dãy núi Cảnh Lan, không hề do dự.
Đùa chứ, tranh đấu giữa đại la kim tiên nào phải một thị tộc nhỏ nhoi như Nam Môn có thể can dựu vào? Nếu kẻ thù của đối phương tìm tới cửa, chẳng phải toàn bộ thị tộc Nam Môn đều sẽ bị diệt sạch ư?
Hay có lẽ, tìm một cái cớ nào đó lưu người ta lại.
Trong lúc nhất thời Bạch Mộc Trần cũng chẳng nghĩ ra cách nào, bèn hỏi Ôn Nhã: “Chẳng hay phu nhân có cách gì không?”
“Cách thì không phải không có...”
Ôn Nhã hơi lúng túng nói: “Nhưng cần ủy khuất cô nương này một chút, để nàng tạm thời làm một người hầu, tình hình cũng giống tiên sinh lúc đầu.
Bạch Mộc Trần gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Giờ Vân Tố cô nương đang hôn mê chưa tỉnh, vậy cứ theo lời phu nhân vậy, những chuyện khác chờ sau khi nàng tỉnh dậy rồi hãy nói.”
“Được, vậy để ta thu xếp một chút.”
“Đa tạ phu nhân.”
Từ đầu đến cuối, Bạch Mộc Trần không đề cập tới lai lịch của Vân Tố, Ôn Nhã cũng thức thời không dò hỏi.
Bàn luận một phen, ba người cùng rời khỏi phòng.
Lúc này, Bạch Mộc Trần đang lặng lẽ đứng ngoài phòng Ôn Nhã, vẻ mặt trầm tư như đang tự hỏi điều gì đó. Một lát sau, cánh cửa bật mở, Tiểu Ức Khổ bước ra.
“Đại thúc, bên trong đã dọn dẹp xong, mẫu thân nói có thể mời thúc vào.”
“Ừ, phiền cho hai người rồi.”
Trong căn phòng sáng sủa, một cô gái thoát y đang lặng lẽ nằm trên giường gỗ, khí tức trong cơ thể lúc ổn lúc loạn.
Cô gái này mái tóc đen nhánh, dung nhan tuyệt mỹ, hai hàng mi lộ vẻ lãnh ngạo và thanh tú, khí chất bất phàm, tất cả tạo thành một vẻ đẹp cao nhã thánh khiến, khiến người thấy không thể có ý xấu.
“Đúng là một cô gái đẹp tới động lòng người!”
Ôn Nhã ngắm dung mạo cô gái tới mức thất thần, không khỏi tán thưởng vẻ đẹp của đối phương.
Phải biết, ở nơi như Tiên Giới, ngoại trừ các tiên sĩ tu luyện công pháp đặc thù, gần như mọi nam nữ đều tuấn mỹ bất phàm, nhưng cho dù Ôn Nhã tự nhận đã thấy qua không ít nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, song so sánh với cô gái trước mặt vẫn kém hơn không ít.
Đợi tâm tư khôi phục, Ôn Nhã cẩn thân thay xiêm y cho cô gái, đặt nó ở đầu giường.
“Ra mắt phu nhân.”
Bạch Mộc Trần bước vào phòng, thi lễ với Ôn Nhã, sau đó lặng lẽ tới bên giường, quan sát tình hình của cô gái.
“Yên tâm đi, ý chí của cô gái này rất mạnh mẽ, tuy thương thế nghiêm trọng nhưng không bị nguy hiểm tới tính mạng, có điều, tu vi của cô gái này có vẻ rất cao, dùng thần thức của ta cũng không thăm dò được tình hình trong cơ thể nàng.”
Ôn Nhã an ủi hai câu, sau đó đưa một cái gói bện bằng tơ vàng cho Bạch Mộc Trần: “Còn nữa, đây là những gì phát hiện trên cơ thể nàng, chắc là túi đựng đồ, trên đó có cấm chế, thủ pháp bình thường không mở được, tiên sinh cứ giữ tạm đã.”
“Làm phièn phu nhân rồi.”
Bạch Mộc Trần cũng chẳng khách khí, nhận lấy túi đựng đồ, xem qua vài lần rồi trình trọng cất vào lòng.
“Tiên sinh, ngài có biết cô gái này không?”
Trong lòng Ôn Nhã rất tò mò, do dự một chút, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi:
Chỉ riêng túi đựng đồ tết bằng tơ vàng kia, Ôn Nhã có thể kết luận thân phận của cô gái này thật sự bất phàm, hơn nữa lúc nàng giúp cô gái này thay xiêm y đã phát hiện, không ngờ cả y phục đó cũng là một món tiên bảo.
Không sai! Chính là tiên bảo!
Cho dù xiêm y giờ đã tàn tạ vô cùng, nhưng vẫn không che nổi chất liệc siêu phàm, ngoài ra trong xiêm y còn lộ ra chút lực lượng quy tắc như có như không.
Ôn Nhã không hề nghi ngờ, nếu không nhờ món tiên bảo này bảo vệ, cô gái này đã sớm bị gió lốc hỗn loạn nuốt sạch rồi.
“Đúng rồi, đại thúc, tỷ tỷ này là ai? Hai người quen nhau à?”
Đúng lúc này, Tiểu Ức Khổ cũng bước vào, đôi mắt tò mò nhìn Bạch Mộc Trần như đang đợi đối phương trả lời.
Từ lúc ở Hắc Phong Nai, cô bé đã thấy phản ứng của Bạch Mộc Trần thật kỳ lạ, chỉ có điều tình hình lúc đó khá đặc thù nên hai người nhanh chóng hai Mặc Tiên Đài rồi vội vàng quay về nhà. Bởi vậy cô bé vẫn chưa kịp hỏi.
“Ách! Cái này...”
Cảm nhận được ánh mắt mong đợi của hai nữ nhân, Bạch Mộc Trần cười khổ không thôi. Xem ra trong bất cứ thế giới nào, nữ nhân đều rất tò mò, đây có thể nói là đạo lý ngàn năm không đổi.
“Khụ khụ!”
Bạch Mộc Trần ho khan hai tiếng rồi nói: “Phu nhân, tiểu thư, nàng là con gái một vị trưởng bối của ta, tên là Vân Tố....”
“À!”
Hai mẹ con hai người làm bộ quả nhiên là vậy, khiến Bạch Mộc Trần lưng toát mồ hôi lạnh, chẳng biết nên nói gì cho phải.
Trên thực tế, Bạch Mộc Trần cùng Vân Tố không thể coi là quen biết, nhiều nhất cũng chỉ gặp mặt một hai lần thôi, hơn nữa tình hình lúc đó cực kfy phức tạp, quan hệ giữa họ cũng chẳng thoải mái, chỉ có điều sau này vì liên quan đến Cổ Thiên Hành nên chàng mới hiểu thêm một chút về Vân Tố.
Về phần vì sao đường đường đại la kim tiên mà lại lưu lạc tới mức này, Bạch Mộc Trần cũng có thể đoán được đôi chút.
Hôm ở đấu trường nô lệ, trên bầu trời Phượng Lân Châu đột nhiên xuất hiện hai vị kim tiên giao thủ, một kim tiên trong đó đánh bay một kim tiên khác.
Đại La Kim Tiên vốn đã rất hiếm thấy, huống hồ lại xuất hiện hai người cùng lúc trên một nơi nhỏ bé như Phượng Lân Châu. Bởi vậy Bạch Mộc Trần đã đoán, hai vị kim tiên đó chắc hẳn là đệ tử Phi Thẳng Điện mà mình từng gặp ở chợ nô, còn kim tiên bị đánh bay hôm đó rất có thể là Vân Tố!
Mọi người đều cho rằng kim tiên đó đã chết, nhưng không ai tận mắt nhìn thấy,
Trong suy nghĩ của Bạch Mộc Trần, đường đường kim tiên sao lại bỏ mạng như vậy, quá nửa là Vân Tố rơi xuống dãy núi Thiên Uyên, bị cuốn vào gió lốc hỗn loạn song không chết, saud dó gặp khe hở không gian ở Hắc Phong Nhai, may mắn thoát khốn.
Nhìn Vân Tố vẫn đang hôn mê, ánh mắt Bạch Mộc Trần bỗng thất thần.
Cùng là người bị bức bách, cùng là người không còn cách nào khác, cùng rơi xuống Thiên Uyên, mọi sự trùng hợp xuất hiện cùng một chỗ, dường như vận mệnh đã liên kết họ lại với nhau.
“Tiên sinh...”
Thấy Bạch Mộc Trần im lặng không nói, Ôn Nhã nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, giờ nên làm sao đây? Tuy cô nương này là bằng hữu của ngài, song nếu để quản sự biết chúng ta chứa chấp người ngoài, sợ rằng sẽ rất phiền phức.
Ôn Nhã không có ý gì khác, dẫu sao có một số phiền phức phải tự đối mặt.
Giờ bản thân Vân Tố đang trọng thương, Bạch Mộc Trần đương nhiên không thể không để ý tới sinh tử, để nàng bên ngoài. Nếu không, nếu nàng gặp chuyện bất trắc, sao chàng đối mặt được với tiền bối Cổ Thiên Hành đã từng có ơn với mình.
Song nói đi cũng phải nói lại, nếu báo tình hình của Vân Tố cho thị tộc Nam Môn, Bạch Mộc Trần cũng chẳng biết nên giải thích lai lịch của nàng ra sao. Chẳng lẽ lại nói cô gái này là đại la kim tiên, trong lúc tranh đấu với kẻ khác bị trọng thương nên cần ở lại đây tu dưỡng một thời gian.
Trước không nói quản sự Nam Môn có tin những lời này không, cho dù có tin thì sợ rằng điều đầu tiên mà gia chủ Nam Môn làm sẽ là đuổi thẳng cổ bọn họ ra khỏi thị tộc Nam Môn, thậm chí đày khỏi dãy núi Cảnh Lan, không hề do dự.
Đùa chứ, tranh đấu giữa đại la kim tiên nào phải một thị tộc nhỏ nhoi như Nam Môn có thể can dựu vào? Nếu kẻ thù của đối phương tìm tới cửa, chẳng phải toàn bộ thị tộc Nam Môn đều sẽ bị diệt sạch ư?
Hay có lẽ, tìm một cái cớ nào đó lưu người ta lại.
Trong lúc nhất thời Bạch Mộc Trần cũng chẳng nghĩ ra cách nào, bèn hỏi Ôn Nhã: “Chẳng hay phu nhân có cách gì không?”
“Cách thì không phải không có...”
Ôn Nhã hơi lúng túng nói: “Nhưng cần ủy khuất cô nương này một chút, để nàng tạm thời làm một người hầu, tình hình cũng giống tiên sinh lúc đầu.
Bạch Mộc Trần gật đầu tỏ vẻ đồng ý: “Giờ Vân Tố cô nương đang hôn mê chưa tỉnh, vậy cứ theo lời phu nhân vậy, những chuyện khác chờ sau khi nàng tỉnh dậy rồi hãy nói.”
“Được, vậy để ta thu xếp một chút.”
“Đa tạ phu nhân.”
Từ đầu đến cuối, Bạch Mộc Trần không đề cập tới lai lịch của Vân Tố, Ôn Nhã cũng thức thời không dò hỏi.
Bàn luận một phen, ba người cùng rời khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.