Chương 205: Dùng kế hãm hại (2)
Thịnh thế thanh ca
07/08/2020
Edit: Chang Phi.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Thái hậu điên điên khùng khùng quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy khói đen mù mịt bên ngoài, bà ta lập tức để chân trần chạy xuống giường, cả người như sắp dán lên trên cửa sổ, khuôn mặt cười hưng phấn, rồi bắt đầu vỗ tay hoan hô.
"Cháy, cháy! Thiêu chết hồ ly tinh Thẩm Vũ kia đi, thiêu chết ả ta đi! Ha ha, ta muốn thiêu chết ả!" Thái hậu như bị tẩu hỏa nhập ma, bỗng nhiên lớn tiếng gào to ra bên ngoài.
Hứa ma ma vội vàng chạy trở về, giữ chặt lấy Thái hậu lôi ra bên ngoài. Gần đây Thái Hậu điên khùng càng ngày càng nghiêm trọng, đều do Thanh Phong kia cả ngày nói năng bậy bạ, kích động làm cảm xúc của người không khác gì người điên.
Mỗi lần chỉ cần Thanh Phong đến đây, các cung nhân hầu hạ trong viện này đều phải trốn rất xa. Tiểu sư thái này điên lên thì không khác gì tên điên ở trên đường cả. Ba người Hứa ma ma, Mục cô cô và Xuân Phong lại không thể tránh đi, chỉ đến lúc cảm thấy không chịu nổi nữa đành phải thay phiên nhau trông Thái hậu.
Thái hậu sở dĩ thích Thanh Phong như thế là do cảm xúc chờ đợi hồi cung của Thái hậu, cùng với tâm nguyện muốn đưa Thẩm Vũ vào chỗ chết, chỉ có Thanh Phong mới phụ họa với bà. Thậm chí có đôi khi còn nguyền rủa độc ác hơn cả Thái hậu nữa. Đương nhiên cái này ở trong miệng Thanh Phong không gọi là nguyền rủa, mà là tiên đoán.
Thái hậu cực kỳ hưng phấn với trận khói đen đặc kia, cho dù Hứa ma ma dùng hết sức kéo bà ta nhưng bà ta vẫn đứng tại chỗ không chịu rời đi. Đôi tay còn ở túm chặt song cửa sổ, trong miệng không ngừng nói "Thiêu chết Thẩm Vũ".
Cuối cùng vẫn là Mục cô cô từ bên ngoài chạy vào, cùng Hứa ma ma đồng tâm hiệp lực, mới kéo được Thái hậu ra ngoài. Xuân Phong đã dẫn theo người ra ngoài hất nước dập lửa, do Thái hậu bị phạt tới Lãng Nguyệt am, cho nên bên ngoài viện bà ta ở không có bao nhiêu thị vệ trông coi. Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không thể điều động được bao nhiêu người tới dập lửa.
Cuối cùng vẫn là Mục cô cô chạy tới thỉnh cầu Nguyệt Trạc sư thái, hơn phân nửa ni cô của Lãng Nguyệt am xông lên, trong tay mỗi người đều cầm thùng gỗ hất nước mới xem như dập được lửa.
"Ơ, ở đây có cái mũ ni, là của ai bị rơi đây?" Trong đó một tiểu sư phó tay mắt lanh lẹ nhặt được cái mũ từ trong ngọn lửa ra, suýt tý nữa thì đã bị đốt cháy. Mới vừa rồi tất cả mọi người đều một lòng nhào vào chuyện cứu hỏa, không ai để ý đến cái mũ này.
Lời nàng nói nhanh chóng hấp dẫn không ít người chú ý, Xuân Phong vội vàng chen lên. Tiểu sư phó kia đang lật tới lật lui cái mũ ni, nhìn thấy Xuân Phong đi tới bèn vươn tay ra chỉ vào cái mũ, nhẹ nhàng giải thích: "Đây là mũ của Thanh Phong sư tỷ, trong mũ của mỗi người chúng ta đều thêu pháp hiệu của mình để tránh bị lẫn mất. Ngươi xem, ở đây có hai chữ "Thanh Phong"."
"Ơ, sao mũ của Thanh Phong sư tỷ lại ở chỗ này?" Có người lập tức lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy, hơn nữa, từ lúc dùng bữa tối đã không nhìn thấy sư tỷ đâu rồi. Nhưng sao mũ lại bị rơi ở phía sau viện này, cũng không biết tỷ ấy có thấy tại sao lại bị cháy hay không nữa?" Lại có một tiểu sư phó mở miệng, đều tầm mười ba mười bốn tuổi, vẫn là lần đầu nhìn thấy nhà cửa đang êm đẹp lại bị thiêu cháy, khó tránh khỏi có chút sợ hãi.
Mùa thu đúng là lúc thời tiết khô ráo, dễ bị hoả hoạn nhất, cho nên mỗi khi đến tầm này, sư thái chủ trì liền dẫn theo các tiểu sư phó ở am ni cô đến sau núi gánh nước trong sông về, mỗi ngày đều phải vẩy nước trên mặt đất để duy trì độ ẩm. Cho nên Lãng Nguyệt am chưa gặp lửa lớn như vậy bao giờ, đây là lần đầu tiên.
Mục cô cô bước tới gần, bà và Xuân Phong tất nhiên không dễ bị lừa. Nhìn thấy còn có chút củi gỗ chưa cháy hết đang được chất thành chồng chỉnh tề, hiển nhiên là có người cố ý phóng hỏa. Hơn nữa Thanh Phong này nên sớm trở về rồi mới phải nhưng nghe vị tiểu sư phó này nói, thì nãy giờ vẫn chưa nhìn thấy Thanh Phong, như vậy cuối cùng Thanh Phong này đi đâu rồi!
Hai người không hề kinh động đến người khác, mà nói chuyện này cho Hứa ma ma, ba người ghé vào một chỗ thương lượng, cuối cùng quyết định không nói cho Thái hậu, giờ chỉ còn chờ tìm được Thanh Phong rồi lại nói tiếp.
Thanh Phong tỉnh lại ở bên trong phòng chứa củi, trời đã tối đen, nàng ta bị lạnh mà tỉnh. Đến lúc nàng ta đứng dậy muốn đi ra bên ngoài, bốn phía xung quanh đều tối đến mức duỗi tay cũng không nhìn thấy năm ngón tay, nàng ta bị ngã hai lần rồi mới nghiêng ngả lảo đảo đi ra khỏi phòng chứa củi.
Cửa mới vừa mở ra đã nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng gọi nàng, ánh sáng mỏng manh của mấy cái đèn lồng, nàng nhìn thấy rất rõ.
"Ta ở chỗ này, sao các ngươi lại đều chạy tới đây thế này! Đã xảy ra chuyện gì, muộn như vậy rồi còn không đi nghỉ ngơi hả?" Thanh Phong đưa tay lên vẫy vẫy, lớn tiếng hô vài câu, lập tức gọi mấy tiểu sư phó kia lại đây.
Chỉ là nàng vừa động một chút, mới phát giác cái gáy bị đau, cánh tay và cẳng chân cũng ẩn ẩn đau, không biết có phải là do vừa rồi bị ngã hay không nữa.
"Xuân Phong tỷ tỷ, tìm được Thanh Phong sư tỷ rồi!" Còn có người lớn tiếng nói vọng về cách đó không xa.
Đợi Xuân Phong dẫn theo người tìm được Thanh Phong, ý thức của Thanh Phong vẫn chưa được rõ ràng lắm. Mấy cái đèn lồng chiếu lên người Thanh Phong, làm cho mọi người nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Thanh Phong, nét mặt đều kinh ngạc.
Chỉ có Xuân Phong hơi mấp máy môi, gương mặt trở nên âm lãnh thêm vài phần.
"Thanh Phong tiểu sư phó, sao trên người ngươi lại có nhiều rơm rạ như vậy? Sao ngươi lại ở bên trong phòng chứa củi này? Mọi người tìm ngươi lâu vậy, sao ngươi lại không ra?" Xuân Phong lạnh giọng hỏi, vẻ mặt nàng có chút không tốt, ngữ khí rất hùng hổ doạ người.
Mấy tiểu sư phó vốn còn đang huyên náo, âm thầm thăm hỏi Thanh Phong, hiển nhiên đều bị Xuân Phong đột nhiên làm khó dễ dọa cho sợ, trực tiếp ngậm miệng lại, nhất thời không dám nói thêm một câu nào nữa.
Nhưng Thanh Phong lại bị hỏi đến choáng váng, ngay cả nàng cũng không biết vì sao lại ở chỗ này, nghe Xuân Phong vừa nhắc nhở nàng mới cúi đầu nhìn nhìn lại mình. Đúng là cả người đầy rơm rạ, rất giống như vừa mới chui ra từ đống rơm.
"Trên mặt ngươi sao toàn là tro rơm rạ? Vừa rồi ngươi mới đốt cái gì sao?" Xuân Phong thấy nàng ta chậm chạp không đáp, giọng điệu trở nên gay gắt thêm vài phần, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, lại ép hỏi lần nữa.
Lúc này cho dù Thanh Phong vẫn chưa rõ tình huống lắm cũng nhận thấy Xuân Phong không có ý tốt. Nàng ta dựa theo thái độ một điều nhịn chín điều lành, mặt nở nụ cười ôn hòa, ôn nhu nói: "Vị tỷ tỷ này làm sao vậy? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết sao mình lại ở chỗ này nữa. Hôm nay lúc mới vừa cáo từ Thái hậu xong, ra ngoài đi chưa được mấy bước, thì hình như có người đánh ở sau lưng ta một cái, sau đó ta liền té xỉu, đến lúc tỉnh lại đã thấy mình ở phòng chứa củi, không ngờ đã muộn thế này rồi!"
Nàng ta nói xong còn cười khẽ vài tiếng, ý đồ hóa giải bầu không khí xấu hổ xung quanh. Chẳng qua tất cả đều phí công, Xuân Phong vẫn trưng ra bộ mặt lạnh tanh, còn mấy vị tiểu sư phó ở bên cạnh, cũng đều có sắc mặt không tốt. Tuy các nàng không trải qua mấy chuyện tranh đấu gì nhưng nhìn tình huống trước mắt cũng thấy rõ ràng là Thanh Phong có vấn đề.
Mũ của Thanh Phong rơi ở gần chỗ xảy ra hỏa hoạn, trên người toàn là cọng cỏ, trên mặt cùng trên quần áo toàn là tro, rõ ràng đây là dấu vết sau khi đốt cháy cái gì đó rồi bị dính vào. Quan trọng nhất chính là, Thanh Phong không thể giải thích sau khi nàng rời khỏi viện của Thái hậu thì đã đi đâu cho tới tận bây giờ, vì sao lại ở phòng chứa củi lâu vậy mà không ra, mãi đến lúc người khác tới tìm nàng ta, nàng ta mới đi ra.
"Ai da, sư muội tốt của ta, tới đây, mau nói cho sư tỷ biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao các ngươi lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta chứ!" Thanh Phong cũng không giữ được nụ cười trên mặt nữa, nàng ta đành phải bắt lấy một tiểu ni cô ở bên cạnh, giọng nói thân mật có ý dỗ dành, hiển nhiên là nàng ta muốn biết rõ tình huống hiện giờ.
Tiểu ni cô kia đưa mắt nhìn Xuân Phong ở phía đối diện, thấy nàng không tỏ vẻ gì mới xoay đầu qua, ấp úng nói với Thanh Phong: "Viện của Thái hậu bị cháy, lửa rất lớn, rất nhiều người mang theo thùng gỗ chứa nước tới dập lửa mới cứu được. Sư tỷ, có phải lửa kia là do tỷ đốt hay không?"
Có lẽ là người có tính tình đơn thuần thì thẳng thắn, tiểu ni cô hỏi thẳng nghi vấn trong lòng, làm Thanh Phong không thể tránh né, chỉ có thể chính diện trả lời.
"Đương nhiên không phải!" Đầu tiên Thanh Phong sửng sốt một chút, căn bản không ngờ viện của Thái hậu sẽ bị cháy, vội vàng lớn tiếng phủ nhận.
Chỉ là còn không đợi nàng nói xong, Nguyệt Trạc sư thái và Hứa ma ma đã dẫn theo người tới đây, sắc mặt cả hai người đều không được tốt lắm. Nguyệt Trạc sư thái càng như thế, ánh mắt nhìn về phía Thanh Phong thậm chí còn chứa mấy phần thất vọng.
Thanh Phong nheo mắt, nàng ta lập tức quỳ xuống, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, xin người tin ta, lửa kia thật sự không phải do ta đốt! Thái hậu ở đâu, ta muốn gặp người!"
"Hỗn láo, sao bây giờ ngươi có thể gặp được Thái hậu? Ngữ khí còn tùy tiện như thế, đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Thái hậu đối tốt với ngươi như thế, ngươi lại đi lấy oán trả ơn, muốn phóng hỏa thiêu chết người trong viện! Người xuất gia lấy từ bi làm gốc, ngươi đúng là đánh vào mặt người nhà mình mà!" Hứa ma ma đột nhiên lên tiếng trách mắng, bà trợn trừng hai mắt lên nhìn về phía Thanh Phong, giống như muốn lột da lóc xương Thanh Phong vậy.
Hứa ma ma không dám ép hỏi, cuối cùng là ai sai sử Thanh Phong, dù sao bên trong Lãng Nguyệt am còn có một vị chủ tử khác. Từ lúc bắt đầu hoả hoạn, cũng không có người dám kinh động bên kia, mà bên Hoàng Quý phi cũng không phái người lại đây, hiển nhiên là không muốn dây vào chuyện này. Hứa ma ma không dám hỏi, lỡ như Thanh Phong này thật sự nói ra là Thẩm Vũ, vậy thì thật khó để thu xếp.
Việc cấp bách hiện nay, chính là xử lý Thanh Phong này đi, dù sao trừ Thái hậu ra cũng không có ai coi trọng nàng ta.
Đối mặt với lời nói nghiêm khắc như thế của Hứa ma ma, Nguyệt Trạc sư thái không khỏi thở dài một hơi. Bà phất phất tay, nhỏ giọng: "Thanh Phong, ngươi phạm vào lỗi lớn như vậy, vốn nên giao cho Thái hậu xử trí nhưng Hứa ma ma lại không muốn để Thái hậu phải vất vả, cũng không muốn để Lãng Nguyệt am chúng ta mất hết mặt mũi. Cho nên đã giao nghịch đồ như ngươi cho bổn môn xử lý, người xuất gia lấy từ bi làm gốc, ngươi lại làm ra loại chuyện thương thiên hại lý như vậy, ngươi không thể ở lại Lãng Nguyệt am này nữa rồi. Bắt đầu từ nay Thanh Phong bị trục xuất khỏi Lãng Nguyệt am, vĩnh viễn không được bước vào!"
Ở trong đêm tối, giọng điệu của Nguyệt Trạc sư thái có vẻ trầm thấp, có lẽ bà cũng đã tới lúc đèn cạn dầu rồi, lúc nói chuyện còn hơi run run, chẳng qua nghe ra lại càng tăng thêm mấy phần tang thương.
"Không, sư phụ, đừng mà! Ta muốn gặp Thái hậu!" Thanh Phong không cam lòng khóc lóc ầm ĩ, lập tức có cung nhân xông lên lôi tay nàng ta đi, đây chính là do Hứa ma ma đã phân phó trước trên đường đến đây.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Thái hậu điên điên khùng khùng quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy khói đen mù mịt bên ngoài, bà ta lập tức để chân trần chạy xuống giường, cả người như sắp dán lên trên cửa sổ, khuôn mặt cười hưng phấn, rồi bắt đầu vỗ tay hoan hô.
"Cháy, cháy! Thiêu chết hồ ly tinh Thẩm Vũ kia đi, thiêu chết ả ta đi! Ha ha, ta muốn thiêu chết ả!" Thái hậu như bị tẩu hỏa nhập ma, bỗng nhiên lớn tiếng gào to ra bên ngoài.
Hứa ma ma vội vàng chạy trở về, giữ chặt lấy Thái hậu lôi ra bên ngoài. Gần đây Thái Hậu điên khùng càng ngày càng nghiêm trọng, đều do Thanh Phong kia cả ngày nói năng bậy bạ, kích động làm cảm xúc của người không khác gì người điên.
Mỗi lần chỉ cần Thanh Phong đến đây, các cung nhân hầu hạ trong viện này đều phải trốn rất xa. Tiểu sư thái này điên lên thì không khác gì tên điên ở trên đường cả. Ba người Hứa ma ma, Mục cô cô và Xuân Phong lại không thể tránh đi, chỉ đến lúc cảm thấy không chịu nổi nữa đành phải thay phiên nhau trông Thái hậu.
Thái hậu sở dĩ thích Thanh Phong như thế là do cảm xúc chờ đợi hồi cung của Thái hậu, cùng với tâm nguyện muốn đưa Thẩm Vũ vào chỗ chết, chỉ có Thanh Phong mới phụ họa với bà. Thậm chí có đôi khi còn nguyền rủa độc ác hơn cả Thái hậu nữa. Đương nhiên cái này ở trong miệng Thanh Phong không gọi là nguyền rủa, mà là tiên đoán.
Thái hậu cực kỳ hưng phấn với trận khói đen đặc kia, cho dù Hứa ma ma dùng hết sức kéo bà ta nhưng bà ta vẫn đứng tại chỗ không chịu rời đi. Đôi tay còn ở túm chặt song cửa sổ, trong miệng không ngừng nói "Thiêu chết Thẩm Vũ".
Cuối cùng vẫn là Mục cô cô từ bên ngoài chạy vào, cùng Hứa ma ma đồng tâm hiệp lực, mới kéo được Thái hậu ra ngoài. Xuân Phong đã dẫn theo người ra ngoài hất nước dập lửa, do Thái hậu bị phạt tới Lãng Nguyệt am, cho nên bên ngoài viện bà ta ở không có bao nhiêu thị vệ trông coi. Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không thể điều động được bao nhiêu người tới dập lửa.
Cuối cùng vẫn là Mục cô cô chạy tới thỉnh cầu Nguyệt Trạc sư thái, hơn phân nửa ni cô của Lãng Nguyệt am xông lên, trong tay mỗi người đều cầm thùng gỗ hất nước mới xem như dập được lửa.
"Ơ, ở đây có cái mũ ni, là của ai bị rơi đây?" Trong đó một tiểu sư phó tay mắt lanh lẹ nhặt được cái mũ từ trong ngọn lửa ra, suýt tý nữa thì đã bị đốt cháy. Mới vừa rồi tất cả mọi người đều một lòng nhào vào chuyện cứu hỏa, không ai để ý đến cái mũ này.
Lời nàng nói nhanh chóng hấp dẫn không ít người chú ý, Xuân Phong vội vàng chen lên. Tiểu sư phó kia đang lật tới lật lui cái mũ ni, nhìn thấy Xuân Phong đi tới bèn vươn tay ra chỉ vào cái mũ, nhẹ nhàng giải thích: "Đây là mũ của Thanh Phong sư tỷ, trong mũ của mỗi người chúng ta đều thêu pháp hiệu của mình để tránh bị lẫn mất. Ngươi xem, ở đây có hai chữ "Thanh Phong"."
"Ơ, sao mũ của Thanh Phong sư tỷ lại ở chỗ này?" Có người lập tức lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy, hơn nữa, từ lúc dùng bữa tối đã không nhìn thấy sư tỷ đâu rồi. Nhưng sao mũ lại bị rơi ở phía sau viện này, cũng không biết tỷ ấy có thấy tại sao lại bị cháy hay không nữa?" Lại có một tiểu sư phó mở miệng, đều tầm mười ba mười bốn tuổi, vẫn là lần đầu nhìn thấy nhà cửa đang êm đẹp lại bị thiêu cháy, khó tránh khỏi có chút sợ hãi.
Mùa thu đúng là lúc thời tiết khô ráo, dễ bị hoả hoạn nhất, cho nên mỗi khi đến tầm này, sư thái chủ trì liền dẫn theo các tiểu sư phó ở am ni cô đến sau núi gánh nước trong sông về, mỗi ngày đều phải vẩy nước trên mặt đất để duy trì độ ẩm. Cho nên Lãng Nguyệt am chưa gặp lửa lớn như vậy bao giờ, đây là lần đầu tiên.
Mục cô cô bước tới gần, bà và Xuân Phong tất nhiên không dễ bị lừa. Nhìn thấy còn có chút củi gỗ chưa cháy hết đang được chất thành chồng chỉnh tề, hiển nhiên là có người cố ý phóng hỏa. Hơn nữa Thanh Phong này nên sớm trở về rồi mới phải nhưng nghe vị tiểu sư phó này nói, thì nãy giờ vẫn chưa nhìn thấy Thanh Phong, như vậy cuối cùng Thanh Phong này đi đâu rồi!
Hai người không hề kinh động đến người khác, mà nói chuyện này cho Hứa ma ma, ba người ghé vào một chỗ thương lượng, cuối cùng quyết định không nói cho Thái hậu, giờ chỉ còn chờ tìm được Thanh Phong rồi lại nói tiếp.
Thanh Phong tỉnh lại ở bên trong phòng chứa củi, trời đã tối đen, nàng ta bị lạnh mà tỉnh. Đến lúc nàng ta đứng dậy muốn đi ra bên ngoài, bốn phía xung quanh đều tối đến mức duỗi tay cũng không nhìn thấy năm ngón tay, nàng ta bị ngã hai lần rồi mới nghiêng ngả lảo đảo đi ra khỏi phòng chứa củi.
Cửa mới vừa mở ra đã nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng gọi nàng, ánh sáng mỏng manh của mấy cái đèn lồng, nàng nhìn thấy rất rõ.
"Ta ở chỗ này, sao các ngươi lại đều chạy tới đây thế này! Đã xảy ra chuyện gì, muộn như vậy rồi còn không đi nghỉ ngơi hả?" Thanh Phong đưa tay lên vẫy vẫy, lớn tiếng hô vài câu, lập tức gọi mấy tiểu sư phó kia lại đây.
Chỉ là nàng vừa động một chút, mới phát giác cái gáy bị đau, cánh tay và cẳng chân cũng ẩn ẩn đau, không biết có phải là do vừa rồi bị ngã hay không nữa.
"Xuân Phong tỷ tỷ, tìm được Thanh Phong sư tỷ rồi!" Còn có người lớn tiếng nói vọng về cách đó không xa.
Đợi Xuân Phong dẫn theo người tìm được Thanh Phong, ý thức của Thanh Phong vẫn chưa được rõ ràng lắm. Mấy cái đèn lồng chiếu lên người Thanh Phong, làm cho mọi người nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Thanh Phong, nét mặt đều kinh ngạc.
Chỉ có Xuân Phong hơi mấp máy môi, gương mặt trở nên âm lãnh thêm vài phần.
"Thanh Phong tiểu sư phó, sao trên người ngươi lại có nhiều rơm rạ như vậy? Sao ngươi lại ở bên trong phòng chứa củi này? Mọi người tìm ngươi lâu vậy, sao ngươi lại không ra?" Xuân Phong lạnh giọng hỏi, vẻ mặt nàng có chút không tốt, ngữ khí rất hùng hổ doạ người.
Mấy tiểu sư phó vốn còn đang huyên náo, âm thầm thăm hỏi Thanh Phong, hiển nhiên đều bị Xuân Phong đột nhiên làm khó dễ dọa cho sợ, trực tiếp ngậm miệng lại, nhất thời không dám nói thêm một câu nào nữa.
Nhưng Thanh Phong lại bị hỏi đến choáng váng, ngay cả nàng cũng không biết vì sao lại ở chỗ này, nghe Xuân Phong vừa nhắc nhở nàng mới cúi đầu nhìn nhìn lại mình. Đúng là cả người đầy rơm rạ, rất giống như vừa mới chui ra từ đống rơm.
"Trên mặt ngươi sao toàn là tro rơm rạ? Vừa rồi ngươi mới đốt cái gì sao?" Xuân Phong thấy nàng ta chậm chạp không đáp, giọng điệu trở nên gay gắt thêm vài phần, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, lại ép hỏi lần nữa.
Lúc này cho dù Thanh Phong vẫn chưa rõ tình huống lắm cũng nhận thấy Xuân Phong không có ý tốt. Nàng ta dựa theo thái độ một điều nhịn chín điều lành, mặt nở nụ cười ôn hòa, ôn nhu nói: "Vị tỷ tỷ này làm sao vậy? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, ta cũng không biết sao mình lại ở chỗ này nữa. Hôm nay lúc mới vừa cáo từ Thái hậu xong, ra ngoài đi chưa được mấy bước, thì hình như có người đánh ở sau lưng ta một cái, sau đó ta liền té xỉu, đến lúc tỉnh lại đã thấy mình ở phòng chứa củi, không ngờ đã muộn thế này rồi!"
Nàng ta nói xong còn cười khẽ vài tiếng, ý đồ hóa giải bầu không khí xấu hổ xung quanh. Chẳng qua tất cả đều phí công, Xuân Phong vẫn trưng ra bộ mặt lạnh tanh, còn mấy vị tiểu sư phó ở bên cạnh, cũng đều có sắc mặt không tốt. Tuy các nàng không trải qua mấy chuyện tranh đấu gì nhưng nhìn tình huống trước mắt cũng thấy rõ ràng là Thanh Phong có vấn đề.
Mũ của Thanh Phong rơi ở gần chỗ xảy ra hỏa hoạn, trên người toàn là cọng cỏ, trên mặt cùng trên quần áo toàn là tro, rõ ràng đây là dấu vết sau khi đốt cháy cái gì đó rồi bị dính vào. Quan trọng nhất chính là, Thanh Phong không thể giải thích sau khi nàng rời khỏi viện của Thái hậu thì đã đi đâu cho tới tận bây giờ, vì sao lại ở phòng chứa củi lâu vậy mà không ra, mãi đến lúc người khác tới tìm nàng ta, nàng ta mới đi ra.
"Ai da, sư muội tốt của ta, tới đây, mau nói cho sư tỷ biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao các ngươi lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta chứ!" Thanh Phong cũng không giữ được nụ cười trên mặt nữa, nàng ta đành phải bắt lấy một tiểu ni cô ở bên cạnh, giọng nói thân mật có ý dỗ dành, hiển nhiên là nàng ta muốn biết rõ tình huống hiện giờ.
Tiểu ni cô kia đưa mắt nhìn Xuân Phong ở phía đối diện, thấy nàng không tỏ vẻ gì mới xoay đầu qua, ấp úng nói với Thanh Phong: "Viện của Thái hậu bị cháy, lửa rất lớn, rất nhiều người mang theo thùng gỗ chứa nước tới dập lửa mới cứu được. Sư tỷ, có phải lửa kia là do tỷ đốt hay không?"
Có lẽ là người có tính tình đơn thuần thì thẳng thắn, tiểu ni cô hỏi thẳng nghi vấn trong lòng, làm Thanh Phong không thể tránh né, chỉ có thể chính diện trả lời.
"Đương nhiên không phải!" Đầu tiên Thanh Phong sửng sốt một chút, căn bản không ngờ viện của Thái hậu sẽ bị cháy, vội vàng lớn tiếng phủ nhận.
Chỉ là còn không đợi nàng nói xong, Nguyệt Trạc sư thái và Hứa ma ma đã dẫn theo người tới đây, sắc mặt cả hai người đều không được tốt lắm. Nguyệt Trạc sư thái càng như thế, ánh mắt nhìn về phía Thanh Phong thậm chí còn chứa mấy phần thất vọng.
Thanh Phong nheo mắt, nàng ta lập tức quỳ xuống, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, xin người tin ta, lửa kia thật sự không phải do ta đốt! Thái hậu ở đâu, ta muốn gặp người!"
"Hỗn láo, sao bây giờ ngươi có thể gặp được Thái hậu? Ngữ khí còn tùy tiện như thế, đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Thái hậu đối tốt với ngươi như thế, ngươi lại đi lấy oán trả ơn, muốn phóng hỏa thiêu chết người trong viện! Người xuất gia lấy từ bi làm gốc, ngươi đúng là đánh vào mặt người nhà mình mà!" Hứa ma ma đột nhiên lên tiếng trách mắng, bà trợn trừng hai mắt lên nhìn về phía Thanh Phong, giống như muốn lột da lóc xương Thanh Phong vậy.
Hứa ma ma không dám ép hỏi, cuối cùng là ai sai sử Thanh Phong, dù sao bên trong Lãng Nguyệt am còn có một vị chủ tử khác. Từ lúc bắt đầu hoả hoạn, cũng không có người dám kinh động bên kia, mà bên Hoàng Quý phi cũng không phái người lại đây, hiển nhiên là không muốn dây vào chuyện này. Hứa ma ma không dám hỏi, lỡ như Thanh Phong này thật sự nói ra là Thẩm Vũ, vậy thì thật khó để thu xếp.
Việc cấp bách hiện nay, chính là xử lý Thanh Phong này đi, dù sao trừ Thái hậu ra cũng không có ai coi trọng nàng ta.
Đối mặt với lời nói nghiêm khắc như thế của Hứa ma ma, Nguyệt Trạc sư thái không khỏi thở dài một hơi. Bà phất phất tay, nhỏ giọng: "Thanh Phong, ngươi phạm vào lỗi lớn như vậy, vốn nên giao cho Thái hậu xử trí nhưng Hứa ma ma lại không muốn để Thái hậu phải vất vả, cũng không muốn để Lãng Nguyệt am chúng ta mất hết mặt mũi. Cho nên đã giao nghịch đồ như ngươi cho bổn môn xử lý, người xuất gia lấy từ bi làm gốc, ngươi lại làm ra loại chuyện thương thiên hại lý như vậy, ngươi không thể ở lại Lãng Nguyệt am này nữa rồi. Bắt đầu từ nay Thanh Phong bị trục xuất khỏi Lãng Nguyệt am, vĩnh viễn không được bước vào!"
Ở trong đêm tối, giọng điệu của Nguyệt Trạc sư thái có vẻ trầm thấp, có lẽ bà cũng đã tới lúc đèn cạn dầu rồi, lúc nói chuyện còn hơi run run, chẳng qua nghe ra lại càng tăng thêm mấy phần tang thương.
"Không, sư phụ, đừng mà! Ta muốn gặp Thái hậu!" Thanh Phong không cam lòng khóc lóc ầm ĩ, lập tức có cung nhân xông lên lôi tay nàng ta đi, đây chính là do Hứa ma ma đã phân phó trước trên đường đến đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.