Tiến Công Sủng Phi

Chương 143: Hiểu biết về Lãnh cung

Thịnh thế thanh ca

07/08/2020

Edit: Chang Phi.

Beta: Vy Chiêu nghi.

Minh Âm khẽ cau mày, cẩn thận tự hỏi một lát, trên mặt nàng lộ ra vài phần do dự, hiển nhiên là còn đang rối rắm điều gì đó, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Ở những chỗ như Lãnh cung, mỗi tháng bình thường cũng không có bao nhiêu bạc, quản giáo rất lỏng lẻo. Chỉ cần có bạc, là có thể đi vào. Có điều đó là nơi dơ bẩn có tiếng ở hậu cung, không chỉ là hình phạt cho các phi tần, mà còn là hình phạt cho các cung nhân, bình thường chỉ có cung nhân phạm phải lỗi cực kỳ lớn mới bị đưa tới đó."

Lúc nàng mới vào cung đã nghe cô cô giáo dưỡng nói qua, mỗi lần mấy tiểu cung nữ bọn họ phạm lỗi, thì các cô cô đều lấy Lãnh cung ra mà hù dọa. Dần dà, Lãnh cung gần như trở thành cấm địa trong hậu cung, bất kể là với chủ tử hay là với nô tài.

Sau khi nghe nàng nói xong, Thẩm Vũ cũng nhíu mày theo. Lãnh cung, chỉ cần vừa nghĩ tới thôi là trong lòng đã thấy không thoải mái rồi. Nhưng nếu muốn nhổ cỏ tận gốc thì chuyến đi Lãnh cung này nhất định không thể thiếu được.

"Chuẩn bị chút bạc, mang theo mấy cung nữ thô sử. Còn nữa, lúc trước ở Lạc Dương, ta bảo ngươi lấy ít dược liệu chỗ Vân Khê, bây giờ còn ở đây không?" Thẩm Vũ phân phó từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc hơn.

Minh Âm đều gật đầu đáp ứng, khi nghe Thẩm Vũ hỏi đến dược liệu bèn nhỏ giọng trả lời: "Đều có hết ở đây, đợi lát nữa nô tỳ đi thu xếp dược liệu."

Minh Âm làm việc thì Thẩm Vũ rất yên tâm, chủ tớ mấy người nhỏ giọng bàn bạc chi tiết mất vài canh giờ. Thẩm Vũ lên kiệu liễn đi đến Lãnh cung. Đoàn người các nàng cũng không che giấu hành tung. Mấy cung nhân đi tới đi lui, nhìn thấy kiệu liễn của Thục phi đi về phía Lãnh cung, lập tức vội vàng trở về báo cáo cho chủ tử của mình.

Kiệu liễn của Thục phi còn chưa tới, xa xa đã nhìn thấy cô cô chưởng sự và thái giám Lãnh cung chờ bên ngoài. Vị cô cô kia rõ ràng đã lớn tuổi, người lại đầy thịt mỡ. Trước giờ Thẩm Vũ chưa từng thấy qua cung nhân nào mập mạp như thế, nhất thời hơi sững sờ.

Mà vị thái giám kia thì hoàn toàn ngược lại, người như que củi, cả người cuộn tròn đứng bên cạnh cô cô béo, quả thật giống như là người mẫu thân dắt theo đứa con nhỏ gầy vậy.

Nhưng mà hai người này lại có cùng một đặc điểm, đó chính là ánh mắt đều sáng lấp lánh, nhìn thấy kiệu liễn của Thẩm Vũ thì lập tức chạy đến nghênh đón.

Hai người nhìn thấy Thẩm Vũ, giống như là nhìn thấy kim chủ lớn vậy, tâm tình kích động. Có điều hai người này vẫn rất hiểu quy củ, cách Thẩm Vũ mấy bước xa đã đứng lại, hành đại lễ với nàng, trong miệng không ngừng nói lời may mắn.

"Được rồi được rồi, nương nương chúng ta biết hai vị vất vả, chút bạc này hai người mang về uống trà cùng các vị khác trong Lãnh cung! Vẫn nên nhanh đưa chúng ta đi gặp vị kia một chút!" Minh Âm nhìn thấy Thẩm Vũ hơi nhíu mày lại thì biết Thẩm Vũ có chút không kiên nhẫn, nên nàng bèn vội vàng bước lên trước hai bước, lên tiếng cắt ngang âm thanh lải nhải của hai người kia, đi thẳng vào vấn đề.

Hai người kia nhìn thấy Minh Âm ra tay rộng rãi, đôi mắt lập tức sáng lên, nhanh chóng nhận lấy bạc, nhét vào trong tay áo. Nhưng sau khi cầm bạc xong thì hai người này lại lộ ra vẻ khó xử.

Hai người nhìn thoáng qua nhau, ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, giống như là muốn đối phương mở miệng nói trước vậy. Cuối cùng vẫn là vị cô cô béo kia đánh bạo nói: "Thục phi nương nương tới đột ngột, trong Lãnh cung tiêu điều thối nát, hai người nô tỳ nghe nói nương nương sắp đến thì hoang mang vội vàng chạy ra đón tiếp, cũng chưa kịp phân phó người bên trong thu dọn. Hy vọng là sẽ không hù dọa nương nương!"

Thẩm Vũ vẫn lạnh mặt không lên tiếng, Minh Âm khẽ hừ một tiếng, cười lạnh nói: "Hai người các ngươi không phải nghĩ cứ thế cầm bạc mà đi chứ. Thục phi nương nương thân thể vàng ngọc, nếu như bị thứ ô uế gì làm bẩn mắt, các ngươi cứ chờ ăn không hết gói đem đi đi!"



Hai người kia cười ngượng ngùng, rụt cổ lại, rõ ràng đã bị mấy câu nói của Minh Âm hù dọa. Toàn bộ hậu cung đều biết đến uy danh của Thục phi nương nương. Nếu thật sự đắc tội nàng, vậy thì hai người bọn họ đúng là không sống nổi rồi.

Một đám cung nữ vây quanh Thẩm Vũ đi vào Lãnh cung. Quả nhiên đúng như lời cô cô béo nói, tòa cung điện này chỉ được vẻ bề ngoài mà thôi. Vừa bước vào cửa điện, một mùi hôi thối liền truyền đến. Nhìn sơ qua cũng có thể thấy được tấm biển cũ nát, cột trụ hai bên hành lang không hề treo đèn lồng chiếu sáng. Thỉnh thoảng trên mặt đất còn vương vãi y phục của ai đó, chỉ là đã vô cùng bạc màu.

Thẩm Vũ khẽ đảo mắt qua thì thấy trên mặt đất đặt một cái chén sứ nhìn không ra họa tiết. Bên trong chứa hai xúc xắc, hiển nhiên là vừa mới có người đánh bạc ở đây.

Công công gầy kia nhìn theo tầm mắt Thẩm Vũ, trên mặt hiện lên vài phần tức giận, vội vàng cúi đầu khom lưng, thấp giọng nói: "Xem cái đám nhãi ranh này!"

Hắn vừa nói xong thì vội vàng dùng chân đá chén sứ lăn ra chỗ khác. Trong viện im ắng như tờ, giống như là không có người vậy.

"Ở đây không có người hầu hạ sao?" Thẩm Vũ dùng khăn thêu che mũi để ngăn cái mùi gay nồng này lại. Nàng mở miệng nói câu đầu tiên sau khi bước vào Lãnh cung.

"Thưa nương nương, có có. Tuy nói những người này không còn là chủ tử nữa, nhưng bên người cũng sẽ có một cung nữ đi theo. Lãnh cung vốn cũng có mười mấy thái giám cung nữ hầu hạ chung cho bọn họ. Đây chắc là đều đang hầu hạ ở nơi khác rồi!" Cô cô béo vừa nghe nàng hỏi thì lập tức trưng ra một bộ mặt tươi cười, lộ ra một miệng răng vàng.

Thẩm Vũ khẽ gật đầu, đoàn người vào tới nội viện, bên trong có vài gian phòng. Hiển nhiên là chỗ ở của những người khác nhau.

"Phòng chính giữa này là nơi ở của Thẩm Kiều. Nô tài đưa người qua đó!" Công công gầy thấy trên đường đi không gặp phải điều gì ngoài ý muốn, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi trong lòng, giọng nói cũng trở nên vui vẻ hơn một chút.

Hắn vừa nói vừa vươn ngón trỏ chỉ một gian phòng, dẫn đường đi qua đó.

Chỉ còn cách gian phòng này mấy bước, bỗng nhiên phòng ở phía đông mở cửa. Một nữ tử đầu tóc tán loạn, trên người chỉ còn một cái yếm lảo đảo lao ra ngoài.

"Ưm, ưm!" Trong miệng nữ tử kia hình như bị nhét một đồ vật hình cầu, căn bản là không nhổ ra được, chỉ có thể phát ra loại thanh âm mơ hồ khó khăn này.

Hơn nữa trên người nữ tử kia còn có đầy vết thương, hình như là bị dây thừng đánh. Còn có dấu răng, từng vết xanh tím, nhìn thấy mà ghê người.

"A!" Không ít cung nữ phía sau Thẩm Vũ kinh sợ kêu lên một tiếng, sau đó lại vội vàng ngăn tiếng hét lại.

Đã sớm nghe nói Lãnh cung đáng sợ, nhưng không ngờ lại có loại chuyện kinh khủng như vậy. Bỗng nhiên lại nhảy ra một nữ tử như thế, làm ai cũng sợ hãi.

Mọi người đang kinh ngạc chưa kịp phản ứng thì thấy một thái giám từ trong căn phòng đó đuổi theo ra ngoài. Nhìn tuổi tác thì thái giám kia lớn hơn thái giám chưởng sự một chút, trên đầu lấm tấm mấy sợi tóc bạc, một tay hắn túm lưng quần, y phục cũng cực kỳ lộn xộn, giống như là vội vàng mặc vào vậy.

Rõ ràng là tên thái giám kia không ngờ vừa ra ngoài đã gặp phải đoàn người Thục phi, cả người sững sờ đứng im tại chỗ, không biết nên tiếp tục chạy đi tìm cung nữ kia hay là chạy về trốn nữa.



Thẩm Vũ khẽ nheo mắt lại, vừa lúc nhìn thấy một thứ trên tay kia của hắn, khuôn mặt lập tức trắng bệch. Trong tay thái giám kia cầm một tinh hoàn giả bằng gỗ. Lúc này những cung nữ đều loạn thành một đoàn.

"Các người chết hết rồi hay sao? Loại việc dơ bẩn này mà cũng dám để xuất hiện trước mặt Thục phi nương nương! Là muốn rơi đầu hết đúng không?" Minh Âm đè nén khủng hoảng dưới đáy lòng, đột nhiên nâng cao giọng, vô cùng tức giận quát lên với hai tên chưởng sự ở bên cạnh.

Minh Tâm vội vàng đỡ lấy cánh tay Thẩm Vũ, khẽ nắm lại một cái, tựa như đang muốn trấn an Thẩm Vũ vậy.

Sau khi Minh Âm quát to như vậy, thì công công gầy kia cũng vội vàng thét lên, lập tức có mấy thái giám nhào tới đè tên thái giám kia lại, còn có người xông đến muốn kéo cung nữ lõa thể kia nữa.

Thẩm Vũ quay đầu qua, nhìn thấy trên mặt công công gầy kia hiện lên vẻ âm độc. Bộ dáng cúi đầu khom lưng với nàng lúc nãy sớm đã biến mất không còn nữa.

"Để cung nữ kia mặc xong y phục, đợi lát nữa cho tiến vào gặp bổn cung!" Giọng nói Thẩm Vũ rất kiên định, nét mặt vẫn luôn bình tĩnh, tựa như không bị tác động bởi tình huống kinh khủng trước mắt vậy.

Cô cô béo và công công gầy kia nhất thời không đoán được tâm tư của Thẩm Vũ, nhưng cũng không dám làm trái, vội vàng cúi đầu khom lưng vâng dạ.

Sau khi Thẩm Vũ dẫn người đi vào, hai người kia rất tinh ý mà lui ra ngoài. Trong phòng tản ra một mùi khó ngửi, rõ ràng là do không có ánh nắng lâu ngày, nên khắp nơi đều có nấm mốc. Thẩm Kiều đang nằm trên ván giường cũ nát, trên người là hai cái chăn bông rách rưới, ngay cả một cái chăn gấm lành lặn cũng không có.

Thẩm Vũ chậm rãi đến gần vài bước, lập tức nhíu mày lui trở về. Hiển nhiên là đã lâu không có ai để ý đến Thẩm Kiều, trên người nàng ta tản ra mùi khai của nước tiểu, rất gay mũi.

Mấy tiểu cung nữ đi theo vào đều bị tình trạng của Thẩm Kiều hù dọa. Năm đó Kiều Tu dung cũng được xem như là người tựa tên, một đóa hoa kiều diễm. Nhưng mà hiện tại lại là một bộ dạng thảm hại như thế, sống một cuộc sống không giống người.

Thương thế trên người Thẩm Kiều căn bản là không được chữa trị tốt, nên càng ngày càng tệ hơn. Sau khi nàng ta tới Lãnh cung, thuốc thang lập tức bị cắt đứt. Ý thức tuy có chút tỉnh táo, nhưng cả ngày cũng không ai để ý tới. Đồ ăn có đôi khi cũng bị bỏ quên, nên thân thể nàng ta càng ngày càng yếu ớt. Nhìn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của nàng ta, hơn phân nửa cho rằng nàng ta đã sắp không chịu được nữa rồi.

"Tiện nhân, ngươi còn có mặt mũi tới đây!" Thẩm Kiều vốn mở hai mắt vô hồn nằm đó, bỗng nhiên nàng ta quay đầu, nhìn thấy có người tới, lập tức giống như là hồi quang phản chiếu vậy, trên mặt lộ ra vẻ căm hận dữ tợn.

Nàng ta nghiến răng nghiến lợi nói, nhưng đột nhiên bị sặc nước miếng, bắt đầu ho khan. Ho khan như vậy khiến cho lồng ngực đau đớn từng cơn, cực kỳ khó chịu.

"Không ngờ ngươi vẫn còn chưa chết, chắc nữ tử có tâm tư ác độc như ngươi, ngay cả Diêm Vương gia cũng không dám nhận rồi! Nhìn ngươi có tinh thần như vậy, thật sự khiến cho người khác muốn trực tiếp giết chết ngươi!" Thẩm Vũ cũng không tìm chỗ ngồi xuống, mà đứng ở đầu giường, từ trên cao nhìn xuống Thẩm Kiều.

Lúc này Thẩm Kiều mới có thể quan sát Thẩm Vũ gần hơn. Hôm nay Thẩm Vũ mặc váy lụa màu đỏ ráng chiều có hoa văn đám mây. Trên váy dùng tơ vàng tơ bạc mảnh như sợi tóc thêu hải đường ngàn cánh và hoàng oanh bay lượn. Chỗ thêu có đính ngàn vạn viên ngọc trai, phối cùng với tơ vàng tơ bạc tôn lên vẻ rực rỡ, quý phái không thể tả. Trên đầu Thẩm Vũ cài một bộ diêu phượng hoàng ngậm đông châu bằng vàng và phỉ thuý đỏ hình giọt nước. Tất cả đều biểu hiện thân phận khác với ngày xưa của Thẩm Vũ.

"Đây là trang phục của Tòng Nhất phẩm, ngươi được thăng vị! Tiện nhân, ngươi lại nhờ chuyện này mà thăng vị!" Thẩm Kiều giống như là khó thở, hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt dữ tợn đến dọa người. Nàng ta đột nhiên vươn hai tay ra, rõ ràng là dùng hết sức muốn túm lấy xiêm y của Thẩm Vũ, toàn bộ phần thân trên như muốn nhấc lên khỏi giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiến Công Sủng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook