Chương 85: Hòa Thiện Công chúa
Thịnh thế thanh ca
07/08/2020
Edit: Chiêu Hoàng Thái phi.
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Bốn tỷ muội Thẩm Kiều rời khỏi Lan Lăng cung, tinh thần Thẩm Vận có chút hoảng hốt, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ, rõ ràng là bị dọa sợ.
Thẩm Uyển vừa quay đầu lại đã nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Thẩm Vận, vẻ mặt lộ ra vài phần bất lực. Nàng đưa ánh mắt ra hiệu về phía Thẩm Vũ, Thẩm Kiều bên cạnh cũng ngừng lại, nhất thời bốn tỷ muội đều dừng chân, tất cả quay đầu nhìn Thẩm Vận, nét mặt trở nên nghiêm túc hơn.
“Tìm một chỗ ngồi đi, bụng ta không thể xóc nảy, hay là tới Kỳ Hoa điện đi?” Thẩm Uyển có chút không đành lòng, nhỏ giọng đề nghị.
“Được.” Ba người khác đều gật đầu đồng ý, bốn người lên kiệu tới Kỳ Hoa điện.
“Trang Phi tìm muội nói chuyện hòa thân này trước, có phải cho thấy có khả năng muội phải đi hay không?” Thẩm Vận ngồi trên ghế, vẻ mặt vẫn tái nhợt, trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ miên man.
Nàng vừa nói ra, không khí trong điện liền trở nên yên tĩnh, nhất thời không ai lên tiếng trả lời nàng.
“Đừng suy nghĩ lung tung, Ngũ muội, muội nên nghĩ đến những mặt tốt. Ở Hung Nô người dân thuần phác, không giống như người Đại Tần chúng ta, trong lòng có những suy nghĩ quanh co. Nếu muội đến đó làm Vương hậu, nhất định có thể chế trụ những người đó.” Thẩm Kiều nâng cao ngữ điệu, có chút vụng về mà an ủi nàng.
Con người luôn có chút kỳ quái, tuy nói là tỷ muội cùng phụ thân khác mẫu thân, trong phủ đấu đến độ tức giận nhưng khi có một người trong số đó sắp rơi vào kết cục cực kì không tốt, trong lòng vẫn sẽ không đành lòng. Chẳng qua nếu như hôm nay người có khả năng đi hòa thân nơi biên cương xa xôi là Thẩm Vũ, nói không chừng Thẩm Kiều sẽ buông tay mặc kệ ngay lập tức. Dù sao Thẩm Vận vẫn luôn ở thế yếu, cũng chưa từng khiến các nàng nảy sinh ra tâm lý phòng bị.
Lời an ủi của Thẩm Kiều rõ ràng là khéo quá hóa vụng. Dù sao Thẩm Vận còn nhỏ, hốc mắt lập tức đỏ lên, thấp giọng nức nở: “Nghe nói Thiền vu hiện tại của Hung Nô sắp không xong rồi, là người đã bước một chân vào quan tài. Muội gả qua đó làm Vương hậu thì thế nào, còn không phải bị chôn cùng sao!”
Thẩm Vận càng nói càng cảm thấy uất ức, khóc cũng càng thêm thương tâm. Nàng nhỏ hơn Thẩm Vũ, đang tuổi như hoa lại phải gả đến man di, hơn nữa còn gả cho một lão già nữa. Tục ngữ nói một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, nàng phải có phân trâu để mà cắm chứ!
Thẩm Vũ nhìn nàng khóc đến thương tâm, không khỏi thở dài một hơi. Thẩm Uyển vội vàng phân phó tiểu cung nữ bưng trà nước lên, cũng cho người đưa ly trà nóng cho Thẩm Vận uống mấy ngụm.
“Đừng khóc, ở Hung Nô không có chuyện Vương hậu chôn cùng như muội nói đâu. Nếu như đúng là muội, khi còn trẻ gả qua đó, chờ đến lúc lão Thiền vu chết, khi Thiền vu mới kế vị, muội cũng sẽ trở thành Vương hậu của Thiền vu.” Thẩm Vũ lấy khăn gấm trong ống tay áo ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, ôn nhu nói.
Thẩm Vũ vừa dứt lời, Thẩm Vận không khóc nữa, nàng giương đôi mắt phiếm đỏ, ngây ngốc nhìn về phía Thẩm Vũ, lộ vẻ khó tin.
“Nữ nhân tốt không hầu hai phu quân, muội không muốn đi!” Thẩm Vận nói xong câu đó, dùng hai tay che mặt lại, đau lòng khóc lóc, chỉ toàn là kêu khóc, thanh âm thê lương, như phụ mẫu chết đi.
Lúc này rõ ràng là Thẩm Vận đã mất hết lý trí, không quan tâm đến dáng vẻ, mang theo vài phần kiên quyết. Giống như chỉ cần Hoàng thượng tuyên bố nàng đi hòa thân, nàng sẽ lập tức tự sát.
Ba người Thẩm Vũ nhìn nhau, trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ, nhưng Thẩm Uyển nghe thấy phiền, không khỏi nâng cao giọng, quát lớn: “Việc này chẳng lẽ ta hay ngươi có thể thay đổi được sao? Cho dù người hòa thân thật sự chính là ngươi, cũng đừng không có tiền đồ mà đi tìm chết. Còn nhớ kết cục lần trước của Phỉ An Như không? Nhưng ngươi không có Phỉ lão phu nhân và Phỉ phu nhân cầu tình cho, di nương của ngươi còn ở Thẩm vương phủ chờ tin tức tốt của ngươi, đừng để bà ấy làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
Thẩm Uyển có thai, tính tình khá lớn, lúc này nói chuyện không có gì ngăn cản được. Thẩm Kiều ngồi bên cạnh nàng, nghe nàng nói như thế khó tránh khỏi nhớ tới thủ đoạn của thân mẫu mình, trên mặt lộ ra vài phần xấu hổ.
Bốn người thảo luận một lát, cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt đành giải tán, chỉ có thể chờ xem cuối cùng Hoàng thượng ấn định ai là người đi hòa thân.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi Hoàng thượng lâm triều liền trực tiếp tuyên bố người được chọn hòa thân là Ngũ cô nương của Thẩm vương phủ―― Thẩm Vận.
Tất nhiên là Thẩm Vương gia không đồng ý, Thẩm Vận cũng là do vương phủ hao phí rất nhiều tâm lực bồi dưỡng ra, nếu thật sự gả đi Hung Nô, đó không phải là tặng không sao, hơn nữa hắn cũng không nhận được bất kì chỗ tốt nào. Không ít đại thần có quan hệ tốt với Thẩm Vương gia cũng đứng ra cầu tình thay cho Thẩm Vận, lý do cũng không phải ít, Thẩm Vận tuổi còn nhỏ, không thể đảm đương nổi trọng trách.
Tề Ngọc ngồi trên long ỷ, nhìn đại thần phía dưới nói dõng dạc hùng hồn, mặt đỏ tai hồng. Như vậy khiến hắn có cảm giác đẩy cô nương tựa như tiên của người ta xuống hố lửa, đáng tiếc hắn không hề cảm thấy đó là tội ác.
Chờ đến lúc một loạt các lão thần nói xong, hắn mới nhẹ nhàng cười ra tiếng, trên mặt cũng lộ ra vài phần vui thích. Các đại thần phía dưới nhìn hắn, nhìn thấy ý cười này trên mặt hắn, cả người liền run rẩy, tay chân bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Hoàng Thượng lại sắp hồ đồ gây tội ác rồi!
“Đầu tiên nói về mấy người các ngươi, trẫm để cô nương nhà Thẩm Vương gia đi hòa thân, không phải để cho cô nương nhà các ngươi đi! Được rồi, trẫm có thể không cho Ngũ cô nương Thẩm gia đi, nhà các ngươi ai đưa ra nữ nhân đi theo sứ thần Hung Nô đi?” Tề Ngọc chậm rãi thả lỏng, nhẹ nhàng dựa trên long ỷ, khuôn mặt nở nụ cười lạnh.
Lập tức trên triều đình lặng ngắt như tờ, mấy đại thần vừa rồi còn nói đến nước miếng bay tứ tung đều cúi đầu thu mắt đứng im, như đứa bé phạm phải sai lầm.
Sự bất cần đời thường ngày của Thẩm Vương gia cũng biến mất, hiện giờ khom lưng đứng giữa triều đình, chỉ cảm thấy cả người đều không thoải mái.
“Lúc trẫm cho các ngươi nói các ngươi lại không nói. Khi trẫm không cho các ngươi nói thì một đám thốt ra rung trời! Nếu luyến tiếc cô nương nhà mình thì đứng một bên đợi đi!” Tề Ngọc vừa dứt lời thì đột nhiên giơ tay vỗ bàn.
Trong điện không ít đại thần cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ tính tình táo bạo của Hoàng thượng lại tới nữa rồi.
“Lại nói Thẩm Vương gia, nhà ngươi tổng cộng có sáu cô nương, nhét bốn người vào cung, toàn bộ Đại Tần ít thấy. Nếu ngươi nhét vào, khẳng định là vì muốn biểu hiện lòng trung thành với trẫm, trẫm nào có lý do gì mà không cần? Chỉ là số lượng đúng là hơi nhiều, vừa lúc nên đưa Ngũ cô nương đi hòa thân. Việc hòa thân chính là mối liên hệ quan trọng giúp Đại Tần ta có quan hệ tốt với Hung Nô, là cống hiến vì tương lai của Đại Tần ta. Thẩm Vương gia, ngươi muốn chống đối trẫm sao?” Tề Ngọc hừ lạnh một tiếng, hắn dùng ngón trỏ khẽ gõ trên long án, giọng nói mang theo mười phần cảnh cáo.
“Thần không dám!” Cho dù Thẩm vương gia có gan lớn bằng trời thì hắn cũng không có lá gan chống lại Hoàng thượng, chỉ có khom lưng hành lễ đáp lời.
“Tốt, cứ quyết định như vậy đi! Lý Hoài Ân, lập tức soạn chỉ. Ngũ cô nương Thẩm gia Thẩm Vận ngoan ngoãn lanh lợi, hiện phong làm Hòa Thiện Công chúa, chờ sứ thần Hung Nô rời kinh đi theo gả đến Hung Nô!” Tề Ngọc đột nhiên nâng cao ngữ điệu, giải quyết dứt khoát.
Các đại thần nghe ngữ khí của Hoàng Thượng kiên quyết như thế, toàn bộ quỳ xuống khấu đầu, cao giọng cất lời: “Võ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Thanh âm tuân lệnh kéo dài vang vọng khắp đại điện, trên mặt Tề Ngọc lại lộ ra vài phần ý cười trào phúng.
Thẩm Vương gia quỳ giữa các đại thần, trên người đã toát ra một lớp mồ hôi lạnh. Tuy Hoàng thượng vui giận vô thường nhưng mỗi khi làm chuyện gì đều có đạo lý của hắn. Như lần hòa thân này, là lấy Thẩm vương phủ khai đao, hơn nữa mấy câu Hoàng thượng vừa nói kia, hắn đã đoán được đối với việc Thẩm gia liên tiếp tặng người vào cung, rõ ràng là lòng Hoàng thượng có bất mãn. Vừa lúc theo chuyện hòa thân này, lấy Thẩm Vận ra để nhắc nhở Thẩm gia.
Ngày ban thánh chỉ xuống, Thẩm Vận quỳ trong điện Trữ Tú cung, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong lòng lạnh lẽo. Sau khi vòng tới vòng lui thì người đi hòa thân vẫn là nàng!
“Thẩm tiểu chủ, mau tiếp chỉ!” Người đến truyền chỉ là một tiểu thái giám, sau khi hắn đọc xong mới phát hiện Thẩm Vận quỳ dưới đất vẫn không nhúc nhích, giống như là choáng váng.
“Tiểu chủ, tiếp chỉ!” Hình cô cô quỳ bên cạnh không khỏi nhắc nhở một câu, khổ nỗi Thẩm Vận như bị người ta làm phép định thân.
“Tiểu chủ!” Hình cô cô không còn cách nào đành phải đánh bạo đẩy nàng một chút.
Thẩm Vận hồi phục lại tinh thần, run run tiếp nhận thánh chỉ, nước mắt lập tức chảy xuống. Công chúa cái rắm, Công chúa chân chính sẽ không đến loại địa phương như Hung Nô để chịu khổ, chỉ có loại Công chúa có mệnh nha hoàn đáng thương như nàng mới có thể đi!
Sau khi Thẩm Vũ biết được khẽ thở dài một hơi, trên mặt cũng không có bao nhiêu sự kinh ngạc, nàng đã sớm dự đoán Hoàng thượng sẽ ra tay với Thẩm Vận. Chỉ là không nghĩ rằng lại đưa nàng đi xa như vậy, ngay cả thánh chỉ cũng đã hạ, vậy chứng tỏ không có bất kỳ chuyện gì có thể xoay chuyển đường sống.
“Minh Ngữ, ngươi lại đây, đi Trữ Tú cung nhìn Thẩm tiểu chủ một chút. Nói với nàng ấy, Tứ tỷ ta sẽ giúp nàng một lần, cũng chỉ có thể thay nàng tranh thủ thêm chút ích lợi, chuyện hòa thân này đã định rồi!” Thẩm Vũ vẫy vẫy tay với Minh Ngữ, đè thấp giọng dặn dò nàng.
Minh Ngữ cẩn thận nghe, chân mày dần nhíu lại, đến khi Thẩm Vũ nói xong, nàng còn vẫn duy trì tư thế để sát vào, tựa hồ tưởng chưa hết.
Thẩm Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của nàng không khỏi buồn cười, liền giơ tay khẽ vỗ nàng một cái, ôn nhu nói: “Nghĩ cái gì đó, nhập thần như vậy!”
Minh Ngữ có chút ngượng ngùng giơ tay gãi gãi đầu, sau đó lùi hai bước, nàng theo bản năng nhìn thoáng qua Minh Âm. Thấy đối phương ném vẻ mặt xem thường cho nàng, không khỏi thè lưỡi.
“Tu nghi, nô tỳ cả gan hỏi một câu, lần này người sẽ không giống như lần trước, gài bẫy nô tỳ đó chứ? Tuy nói Thẩm tiểu chủ là thân muội muội của người, hơn nữa tính nết cũng nhu hòa hơn so với Hoàng thượng nhưng hiện tại chắc chắn là cực kỳ bi thương, nếu người lại gài bẫy nàng ấy, thật là quá không có đạo nghĩa rồi!” Minh Ngữ vẫn đánh bạo nói nghi hoặc trong lòng ra, trên mặt mang theo vài phần ý cười lấy lòng, tựa hồ sợ Thẩm Vũ tức giận.
Minh Ngữ vừa dứt lời, đáy lòng Minh Âm lập tức cười nhạo, dựa vào chỉ số thông minh này, ôm hy vọng với Minh Ngữ cũng là một loại tội nghiệt!
Thẩm Vũ sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra vài phần dở khóc dở cười. Minh Ngữ này thật đúng là kẻ dở hơi!
“Bổn tần và Ngũ muội có quan hệ rất tốt, không giống như ăn thua với Hoàng thượng, cho nên tất nhiên ta sẽ không trêu chọc nàng ấy. Đi đi, tránh cho nàng ấy suy nghĩ luẩn quẩn rồi làm ra chuyện ngu xuẩn gì!” Thẩm Vũ giơ tay xoa xoa trán nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích vài câu.
Lúc này Minh Ngữ mới yên tâm gật gật đầu, cười thẹn thùng. Nàng rời khỏi nội điện trong ánh mắt ghét bỏ của mọi người, trong lòng còn rất uất ức. Nàng cũng xuất phát từ bất đắc dĩ thôi, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, cũng giống như bị Thẩm Vũ gài bẫy một lần, từ đó ngày ngày đêm đêm đều sợ bị gài! ——
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.
Bốn tỷ muội Thẩm Kiều rời khỏi Lan Lăng cung, tinh thần Thẩm Vận có chút hoảng hốt, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ, rõ ràng là bị dọa sợ.
Thẩm Uyển vừa quay đầu lại đã nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Thẩm Vận, vẻ mặt lộ ra vài phần bất lực. Nàng đưa ánh mắt ra hiệu về phía Thẩm Vũ, Thẩm Kiều bên cạnh cũng ngừng lại, nhất thời bốn tỷ muội đều dừng chân, tất cả quay đầu nhìn Thẩm Vận, nét mặt trở nên nghiêm túc hơn.
“Tìm một chỗ ngồi đi, bụng ta không thể xóc nảy, hay là tới Kỳ Hoa điện đi?” Thẩm Uyển có chút không đành lòng, nhỏ giọng đề nghị.
“Được.” Ba người khác đều gật đầu đồng ý, bốn người lên kiệu tới Kỳ Hoa điện.
“Trang Phi tìm muội nói chuyện hòa thân này trước, có phải cho thấy có khả năng muội phải đi hay không?” Thẩm Vận ngồi trên ghế, vẻ mặt vẫn tái nhợt, trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ miên man.
Nàng vừa nói ra, không khí trong điện liền trở nên yên tĩnh, nhất thời không ai lên tiếng trả lời nàng.
“Đừng suy nghĩ lung tung, Ngũ muội, muội nên nghĩ đến những mặt tốt. Ở Hung Nô người dân thuần phác, không giống như người Đại Tần chúng ta, trong lòng có những suy nghĩ quanh co. Nếu muội đến đó làm Vương hậu, nhất định có thể chế trụ những người đó.” Thẩm Kiều nâng cao ngữ điệu, có chút vụng về mà an ủi nàng.
Con người luôn có chút kỳ quái, tuy nói là tỷ muội cùng phụ thân khác mẫu thân, trong phủ đấu đến độ tức giận nhưng khi có một người trong số đó sắp rơi vào kết cục cực kì không tốt, trong lòng vẫn sẽ không đành lòng. Chẳng qua nếu như hôm nay người có khả năng đi hòa thân nơi biên cương xa xôi là Thẩm Vũ, nói không chừng Thẩm Kiều sẽ buông tay mặc kệ ngay lập tức. Dù sao Thẩm Vận vẫn luôn ở thế yếu, cũng chưa từng khiến các nàng nảy sinh ra tâm lý phòng bị.
Lời an ủi của Thẩm Kiều rõ ràng là khéo quá hóa vụng. Dù sao Thẩm Vận còn nhỏ, hốc mắt lập tức đỏ lên, thấp giọng nức nở: “Nghe nói Thiền vu hiện tại của Hung Nô sắp không xong rồi, là người đã bước một chân vào quan tài. Muội gả qua đó làm Vương hậu thì thế nào, còn không phải bị chôn cùng sao!”
Thẩm Vận càng nói càng cảm thấy uất ức, khóc cũng càng thêm thương tâm. Nàng nhỏ hơn Thẩm Vũ, đang tuổi như hoa lại phải gả đến man di, hơn nữa còn gả cho một lão già nữa. Tục ngữ nói một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, nàng phải có phân trâu để mà cắm chứ!
Thẩm Vũ nhìn nàng khóc đến thương tâm, không khỏi thở dài một hơi. Thẩm Uyển vội vàng phân phó tiểu cung nữ bưng trà nước lên, cũng cho người đưa ly trà nóng cho Thẩm Vận uống mấy ngụm.
“Đừng khóc, ở Hung Nô không có chuyện Vương hậu chôn cùng như muội nói đâu. Nếu như đúng là muội, khi còn trẻ gả qua đó, chờ đến lúc lão Thiền vu chết, khi Thiền vu mới kế vị, muội cũng sẽ trở thành Vương hậu của Thiền vu.” Thẩm Vũ lấy khăn gấm trong ống tay áo ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, ôn nhu nói.
Thẩm Vũ vừa dứt lời, Thẩm Vận không khóc nữa, nàng giương đôi mắt phiếm đỏ, ngây ngốc nhìn về phía Thẩm Vũ, lộ vẻ khó tin.
“Nữ nhân tốt không hầu hai phu quân, muội không muốn đi!” Thẩm Vận nói xong câu đó, dùng hai tay che mặt lại, đau lòng khóc lóc, chỉ toàn là kêu khóc, thanh âm thê lương, như phụ mẫu chết đi.
Lúc này rõ ràng là Thẩm Vận đã mất hết lý trí, không quan tâm đến dáng vẻ, mang theo vài phần kiên quyết. Giống như chỉ cần Hoàng thượng tuyên bố nàng đi hòa thân, nàng sẽ lập tức tự sát.
Ba người Thẩm Vũ nhìn nhau, trên mặt lộ ra vài phần bất đắc dĩ, nhưng Thẩm Uyển nghe thấy phiền, không khỏi nâng cao giọng, quát lớn: “Việc này chẳng lẽ ta hay ngươi có thể thay đổi được sao? Cho dù người hòa thân thật sự chính là ngươi, cũng đừng không có tiền đồ mà đi tìm chết. Còn nhớ kết cục lần trước của Phỉ An Như không? Nhưng ngươi không có Phỉ lão phu nhân và Phỉ phu nhân cầu tình cho, di nương của ngươi còn ở Thẩm vương phủ chờ tin tức tốt của ngươi, đừng để bà ấy làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”
Thẩm Uyển có thai, tính tình khá lớn, lúc này nói chuyện không có gì ngăn cản được. Thẩm Kiều ngồi bên cạnh nàng, nghe nàng nói như thế khó tránh khỏi nhớ tới thủ đoạn của thân mẫu mình, trên mặt lộ ra vài phần xấu hổ.
Bốn người thảo luận một lát, cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt đành giải tán, chỉ có thể chờ xem cuối cùng Hoàng thượng ấn định ai là người đi hòa thân.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi Hoàng thượng lâm triều liền trực tiếp tuyên bố người được chọn hòa thân là Ngũ cô nương của Thẩm vương phủ―― Thẩm Vận.
Tất nhiên là Thẩm Vương gia không đồng ý, Thẩm Vận cũng là do vương phủ hao phí rất nhiều tâm lực bồi dưỡng ra, nếu thật sự gả đi Hung Nô, đó không phải là tặng không sao, hơn nữa hắn cũng không nhận được bất kì chỗ tốt nào. Không ít đại thần có quan hệ tốt với Thẩm Vương gia cũng đứng ra cầu tình thay cho Thẩm Vận, lý do cũng không phải ít, Thẩm Vận tuổi còn nhỏ, không thể đảm đương nổi trọng trách.
Tề Ngọc ngồi trên long ỷ, nhìn đại thần phía dưới nói dõng dạc hùng hồn, mặt đỏ tai hồng. Như vậy khiến hắn có cảm giác đẩy cô nương tựa như tiên của người ta xuống hố lửa, đáng tiếc hắn không hề cảm thấy đó là tội ác.
Chờ đến lúc một loạt các lão thần nói xong, hắn mới nhẹ nhàng cười ra tiếng, trên mặt cũng lộ ra vài phần vui thích. Các đại thần phía dưới nhìn hắn, nhìn thấy ý cười này trên mặt hắn, cả người liền run rẩy, tay chân bắt đầu trở nên lạnh lẽo. Hoàng Thượng lại sắp hồ đồ gây tội ác rồi!
“Đầu tiên nói về mấy người các ngươi, trẫm để cô nương nhà Thẩm Vương gia đi hòa thân, không phải để cho cô nương nhà các ngươi đi! Được rồi, trẫm có thể không cho Ngũ cô nương Thẩm gia đi, nhà các ngươi ai đưa ra nữ nhân đi theo sứ thần Hung Nô đi?” Tề Ngọc chậm rãi thả lỏng, nhẹ nhàng dựa trên long ỷ, khuôn mặt nở nụ cười lạnh.
Lập tức trên triều đình lặng ngắt như tờ, mấy đại thần vừa rồi còn nói đến nước miếng bay tứ tung đều cúi đầu thu mắt đứng im, như đứa bé phạm phải sai lầm.
Sự bất cần đời thường ngày của Thẩm Vương gia cũng biến mất, hiện giờ khom lưng đứng giữa triều đình, chỉ cảm thấy cả người đều không thoải mái.
“Lúc trẫm cho các ngươi nói các ngươi lại không nói. Khi trẫm không cho các ngươi nói thì một đám thốt ra rung trời! Nếu luyến tiếc cô nương nhà mình thì đứng một bên đợi đi!” Tề Ngọc vừa dứt lời thì đột nhiên giơ tay vỗ bàn.
Trong điện không ít đại thần cảm thấy kinh ngạc, thầm nghĩ tính tình táo bạo của Hoàng thượng lại tới nữa rồi.
“Lại nói Thẩm Vương gia, nhà ngươi tổng cộng có sáu cô nương, nhét bốn người vào cung, toàn bộ Đại Tần ít thấy. Nếu ngươi nhét vào, khẳng định là vì muốn biểu hiện lòng trung thành với trẫm, trẫm nào có lý do gì mà không cần? Chỉ là số lượng đúng là hơi nhiều, vừa lúc nên đưa Ngũ cô nương đi hòa thân. Việc hòa thân chính là mối liên hệ quan trọng giúp Đại Tần ta có quan hệ tốt với Hung Nô, là cống hiến vì tương lai của Đại Tần ta. Thẩm Vương gia, ngươi muốn chống đối trẫm sao?” Tề Ngọc hừ lạnh một tiếng, hắn dùng ngón trỏ khẽ gõ trên long án, giọng nói mang theo mười phần cảnh cáo.
“Thần không dám!” Cho dù Thẩm vương gia có gan lớn bằng trời thì hắn cũng không có lá gan chống lại Hoàng thượng, chỉ có khom lưng hành lễ đáp lời.
“Tốt, cứ quyết định như vậy đi! Lý Hoài Ân, lập tức soạn chỉ. Ngũ cô nương Thẩm gia Thẩm Vận ngoan ngoãn lanh lợi, hiện phong làm Hòa Thiện Công chúa, chờ sứ thần Hung Nô rời kinh đi theo gả đến Hung Nô!” Tề Ngọc đột nhiên nâng cao ngữ điệu, giải quyết dứt khoát.
Các đại thần nghe ngữ khí của Hoàng Thượng kiên quyết như thế, toàn bộ quỳ xuống khấu đầu, cao giọng cất lời: “Võ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Thanh âm tuân lệnh kéo dài vang vọng khắp đại điện, trên mặt Tề Ngọc lại lộ ra vài phần ý cười trào phúng.
Thẩm Vương gia quỳ giữa các đại thần, trên người đã toát ra một lớp mồ hôi lạnh. Tuy Hoàng thượng vui giận vô thường nhưng mỗi khi làm chuyện gì đều có đạo lý của hắn. Như lần hòa thân này, là lấy Thẩm vương phủ khai đao, hơn nữa mấy câu Hoàng thượng vừa nói kia, hắn đã đoán được đối với việc Thẩm gia liên tiếp tặng người vào cung, rõ ràng là lòng Hoàng thượng có bất mãn. Vừa lúc theo chuyện hòa thân này, lấy Thẩm Vận ra để nhắc nhở Thẩm gia.
Ngày ban thánh chỉ xuống, Thẩm Vận quỳ trong điện Trữ Tú cung, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong lòng lạnh lẽo. Sau khi vòng tới vòng lui thì người đi hòa thân vẫn là nàng!
“Thẩm tiểu chủ, mau tiếp chỉ!” Người đến truyền chỉ là một tiểu thái giám, sau khi hắn đọc xong mới phát hiện Thẩm Vận quỳ dưới đất vẫn không nhúc nhích, giống như là choáng váng.
“Tiểu chủ, tiếp chỉ!” Hình cô cô quỳ bên cạnh không khỏi nhắc nhở một câu, khổ nỗi Thẩm Vận như bị người ta làm phép định thân.
“Tiểu chủ!” Hình cô cô không còn cách nào đành phải đánh bạo đẩy nàng một chút.
Thẩm Vận hồi phục lại tinh thần, run run tiếp nhận thánh chỉ, nước mắt lập tức chảy xuống. Công chúa cái rắm, Công chúa chân chính sẽ không đến loại địa phương như Hung Nô để chịu khổ, chỉ có loại Công chúa có mệnh nha hoàn đáng thương như nàng mới có thể đi!
Sau khi Thẩm Vũ biết được khẽ thở dài một hơi, trên mặt cũng không có bao nhiêu sự kinh ngạc, nàng đã sớm dự đoán Hoàng thượng sẽ ra tay với Thẩm Vận. Chỉ là không nghĩ rằng lại đưa nàng đi xa như vậy, ngay cả thánh chỉ cũng đã hạ, vậy chứng tỏ không có bất kỳ chuyện gì có thể xoay chuyển đường sống.
“Minh Ngữ, ngươi lại đây, đi Trữ Tú cung nhìn Thẩm tiểu chủ một chút. Nói với nàng ấy, Tứ tỷ ta sẽ giúp nàng một lần, cũng chỉ có thể thay nàng tranh thủ thêm chút ích lợi, chuyện hòa thân này đã định rồi!” Thẩm Vũ vẫy vẫy tay với Minh Ngữ, đè thấp giọng dặn dò nàng.
Minh Ngữ cẩn thận nghe, chân mày dần nhíu lại, đến khi Thẩm Vũ nói xong, nàng còn vẫn duy trì tư thế để sát vào, tựa hồ tưởng chưa hết.
Thẩm Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của nàng không khỏi buồn cười, liền giơ tay khẽ vỗ nàng một cái, ôn nhu nói: “Nghĩ cái gì đó, nhập thần như vậy!”
Minh Ngữ có chút ngượng ngùng giơ tay gãi gãi đầu, sau đó lùi hai bước, nàng theo bản năng nhìn thoáng qua Minh Âm. Thấy đối phương ném vẻ mặt xem thường cho nàng, không khỏi thè lưỡi.
“Tu nghi, nô tỳ cả gan hỏi một câu, lần này người sẽ không giống như lần trước, gài bẫy nô tỳ đó chứ? Tuy nói Thẩm tiểu chủ là thân muội muội của người, hơn nữa tính nết cũng nhu hòa hơn so với Hoàng thượng nhưng hiện tại chắc chắn là cực kỳ bi thương, nếu người lại gài bẫy nàng ấy, thật là quá không có đạo nghĩa rồi!” Minh Ngữ vẫn đánh bạo nói nghi hoặc trong lòng ra, trên mặt mang theo vài phần ý cười lấy lòng, tựa hồ sợ Thẩm Vũ tức giận.
Minh Ngữ vừa dứt lời, đáy lòng Minh Âm lập tức cười nhạo, dựa vào chỉ số thông minh này, ôm hy vọng với Minh Ngữ cũng là một loại tội nghiệt!
Thẩm Vũ sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra vài phần dở khóc dở cười. Minh Ngữ này thật đúng là kẻ dở hơi!
“Bổn tần và Ngũ muội có quan hệ rất tốt, không giống như ăn thua với Hoàng thượng, cho nên tất nhiên ta sẽ không trêu chọc nàng ấy. Đi đi, tránh cho nàng ấy suy nghĩ luẩn quẩn rồi làm ra chuyện ngu xuẩn gì!” Thẩm Vũ giơ tay xoa xoa trán nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích vài câu.
Lúc này Minh Ngữ mới yên tâm gật gật đầu, cười thẹn thùng. Nàng rời khỏi nội điện trong ánh mắt ghét bỏ của mọi người, trong lòng còn rất uất ức. Nàng cũng xuất phát từ bất đắc dĩ thôi, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, cũng giống như bị Thẩm Vũ gài bẫy một lần, từ đó ngày ngày đêm đêm đều sợ bị gài! ——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.