Tiến Công Sủng Phi

Chương 163: Phong ba nhảy dây

Thịnh thế thanh ca

07/08/2020

Edit: Chang Phi.

Beta: Vy Chiêu nghi.

Thẩm Vũ nghe Hoàng thượng nói như vậy, liền ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Ngày thường Hoàng thượng cũng đã liên tục ban thưởng, lúc này đơn độc nói ra chuyện muốn tặng đồ, nghĩ đến nhất định là bảo bối không giống bình thường nào đó.

Hoàng thượng vừa dứt lời, Lý Hoài Ân ở phía sau liền run lập cập. Hôm nay Hoàng thượng nhắc mãi ở trước mặt hắn là đến tết muốn tặng đồ cho Thẩm Vũ. Lúc ấy Lý Hoài Ân nghĩ, đây dù sao cũng là lần đầu Thục phi nương nương ăn tết trong cung, Hoàng thượng muốn tạo ra một hồi ức tốt đẹp, cũng không có gì đáng trách. Nhưng cuối cùng, không phải là Hoàng thượng chưa nghĩ ra nên trực tiếp quăng chuyện này sang một bên rồi sao?

Vì sao bây giờ Hoàng thượng lại công khai mà nói ra như vậy? Có chuẩn bị lễ vật sao, Hoàng thượng! Lúc người đi, trên người đến cái rắm bảo bối cũng không có mang theo đâu, ngay cả đục nước béo cò cũng không được nữa là! Hắn nhẹ hít một hơi, yên lặng châm một cây nến vì Hoàng thượng.

Thẩm Vũ đang nghĩ ngợi không biết Hoàng thượng tặng thứ gì, lại chậm chạp không thấy nam nhân mở miệng. Tề Ngọc ở đối diện khẽ nhíu mày lại, giống như đang thâm trầm tự hỏi.

"Hoàng thượng, làm sao vậy? Hay là đã xảy ra tình huống đặc thù gì sao?" Thẩm Vũ cho rằng đồ vật Hoàng thượng muốn đưa hiện giờ xảy ra chút ngoài ý muốn, nên quan tâm hỏi một câu.

Lý Hoài Ân lập tức ngẩng đầu nhìn nóc nhà, haiz, Hoàng thượng, xem người trả lời như thế nào!

"Lý Hoài Ân, đồ vật lúc đi trẫm bảo ngươi lấy đâu?" Tề Ngọc khẽ ho một tiếng, đột nhiên nâng cao giọng gọi một câu.

Lý Hoài Ân lập tức cảm thấy đầu gối bị trúng tên, cả người đều đau!

Hắn hít sâu hai cái, cứng ngắc mà cười hai tiếng. Tề Ngọc và Thẩm Vũ cùng nhau quay đầu nhìn hắn, chỉ là một ánh mắt uy hiếp, một cái mặt đang mỉm cười, thật sự là muốn mạng người mà.

"Hoàng thượng, không phải người nói muốn đắp người tuyết cho Thục phi nương nương xem sao? Hôm nay bên ngoài không có tuyết rơi, cho nên nô tài không mang xẻng theo rồi. Chờ tuyết rơi lại đắp một cái đưa cho nương nương đi!" Lý Hoài Ân gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, não nhanh chóng chuyển động mới nghĩ ra một cái lý do rách nát như vậy.

Đây vẫn là lúc Hoàng thượng lầm bầm muốn đưa lễ vật, thuận miệng nói ra, sau lại bởi vì thời tiết hạn chế mà từ bỏ.

Thẩm Vũ vốn tưởng là kỳ trân dị bảo giá trị liên thành gì, kết quả lại là người tuyết, không khỏi "Xì" cười lên tiếng. Cũng không phải là trong lòng thấy mất mát, chỉ là cảm thấy buồn cười mà thôi. Y theo bộ dáng lúc trước, nhìn dáng vẻ Hoàng thượng ban thưởng đều là đồ vật ngàn dặm mới tìm được một, mà nay đồ vật đưa ra lại thật sự tùy ý.

"Cười cái gì mà cười, trẫm là muốn đưa người tuyết cho nàng đấy không được sao?" Tề Ngọc vốn cũng cảm thấy Lý Hoài Ân tìm lấy cớ này quá rách nát, lại thấy Thẩm Vũ cười ra như thế, khiến cho hắn nhớ đây là ý tưởng của chính mình thế mà lại bị nàng cười nhạo, chẳng khác nào hắn bị vũ nhục!

Thẩm Vũ nhìn thấy Hoàng thượng nóng nảy, vội vàng gật đầu như gà con mổ thóc, ôn nhu nói: "Đương nhiên có thể, chỉ cần là Hoàng thượng đưa, thần thiếp đều thích."

Dù sao ban thưởng không thiếu nàng là được, người tuyết này đó đều là đồ vật dệt hoa trên gấm. Thẩm Vũ thầm nghĩ, chậm rãi thu lại ý cười trên khóe miệng.



"Nhưng mà hôm nay không có tuyết rơi nên không đắp người tuyết được, lần trước nói bắt bướm cũng không thành công." Tề Ngọc thấy nàng chịu thua, liền không truy cứu nữa, cứ lầm bầm lầu bầu mà nói thầm.

Thẩm Vũ nghe hắn nói như vậy, thấy giống như không phải tìm đồ vật đưa cho nàng, mà là thuần túy muốn kéo nàng cùng nhau chơi đùa. Tuy rằng nghi hoặc trong lòng nhưng trên mặt lại bày ra vẻ hứng thú bừng bừng. Hoàng thượng ở lâu trong thâm cung, nàng là nữ tử lớn lên trong khuê phòng, đều không phải kiểu trẻ con thích chơi đùa, đồ vật trẻ con người nhà bình thường chơi, bọn họ rất ít tiếp xúc đến. Huống hồ lần trước thả diều dưới nước, trong lòng Thẩm Vũ còn cảm thấy rất thú vị.

"Lý Hoài Ân, đi tìm sợi dây thừng tới, trẫm muốn cùng Thục phi nhảy dây!" Tề Ngọc hơi chau mày cẩn thận nghĩ nghĩ, bỗng nhiên trong đầu liền nhảy ra hình ảnh mấy ngày trước thấy nhóm tiểu cung nữ chơi trò chơi, lập tức cảm thấy máu cả người đều sôi trào.

Tuy rằng tính cách khuyết tật của Thẩm Vũ, dưới sự điều trị của hắn đã chuyển biến tốt đẹp hơn không ít. Nhưng mà mới vừa đưa Đại Hoàng tử lại đây, Hoàng thượng sợ nàng quá mức mệt nhọc, bệnh cũ tái phát, cho nên quyết định tiêm một mũi dự phòng trước.

Thẩm Vũ vốn đang có tâm tư chơi đùa, lập tức héo xuống. Bên ngoài lạnh như vậy, nhảy dây còn phải đi ra ngoài, hai người chen cùng nhau, nhảy đến thở hổn hển, một chút mỹ cảm cũng không có.

Nàng còn chưa kịp phát biểu ý kiến trong lòng thì đã có tiểu cung nữ đưa dây thừng lên. Tề Ngọc trực tiếp kéo nàng túm đi ra bên ngoài, căn bản không cho nàng kịp phản bác.

"Nhảy dây rất tốt đấy, cường kiện thân thể, đuổi lạnh sưởi ấm. Năm nay không cử hành săn thú, mùa thu sang năm sẽ có một cuộc thu săn. Đến lúc đó chỉ với cái thân thể nhỏ nhắn này của nàng, không bị dê con đá chân một cái bị dọa đến chết khiếp mới là việc lạ!" Tề Ngọc liếc mắt một cái liền nhìn thấy vẻ không tình nguyện trên mặt nàng, kéo tay nàng nhẹ giọng khuyên giải.

Nói đến sau cùng thì bắt đầu vừa đe dọa vừa dụ dỗ. Sau khi Thẩm Vũ nghe xong không khỏi bĩu môi. Nói câu bị dê đá chết này, nghe như thế nào cũng như là đang rủa nàng vậy!

Hai người tới chỗ đất trống bên ngoài nội điện, bởi vì cảm thấy mất mặt, nên cho thái giám cùng cung nữ lui xuống. Vừa ra khỏi nội điện, một trận gió lạnh liền ập đến, giống như con dao nhỏ lướt qua mặt vậy. Thẩm Vũ vô thức rụt người lại, muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay của nam nhân.

Hoàng thượng lập tức nắm chặt tay nàng, làm nàng không thể động đậy được.

"Người đều lui xuống rồi nàng mới đổi ý, muộn rồi! Nào, hai người cùng nhảy đấy!" Hoàng thượng quay đầu trừng mắt nhìn nàng một cái, trên mặt mang theo vài phần bất mãn, trò chơi ấu trĩ như vậy, hắn cũng không muốn chơi đâu, nếu không phải vì trợ giúp Thẩm Vũ sớm ngày đi ra khỏi bóng ma của tính cách khuyết tật thì còn lâu hắn mới chơi cái trò ấu trĩ này!

Hai người đứng mặt đối mặt với nhau, trong tay Tề Ngọc cầm dây thừng. Thẩm Vũ cúi đầu vẫn luôn nhìn dây thừng phía sau chân Hoàng thượng, trong lòng âm thầm nhút nhát. Đối với hai trò nhảy dây cùng đá cầu này, đều là thứ nàng chán ghét nhất. Khi còn bé mấy tỷ muội chen vào một chỗ chơi đùa, qua lại luôn là hai trò này, mỗi lần nàng đều nàng xếp bét, sau đến lúc Lục muội muội biết nhảy dây, nàng vẫn cứ vụng về như cũ.

"Chuẩn bị bắt đầu rồi đây, dây thừng đi qua nàng liền nhảy dựng lên!" Tề Ngọc nhìn ra nàng có chút khẩn trương, bèn nhẹ giọng nhắc nhở một câu.

Hắn vừa dứt lời, cổ tay lập tức chuyển động quăng dây thừng lên. "Bang" một tiếng trầm vang đánh trên mặt đất, Thẩm Vũ lại sớm đã nhảy qua, vì thế cái dây thừng kia lại bất hạnh đánh tới trên đùi nàng.

Tề Ngọc cúi đầu, mặt không biểu tình mà nhìn chăm chú vào nàng, Thẩm Vũ chậm rãi ngẩng đầu, cũng mặt không biểu tình mà nhìn lại hắn. Hai người đều khẽ ho một tiếng, che dấu sự thật chính mình đã lâu không chạm qua dây thừng nên là không biết nhảy.

Biên độ quay dây thừng của Hoàng thượng khá lớn, lúc dây thừng rơi xuống đất gần như là cách chân Thẩm Vũ còn đến một mét. Thẩm Vũ là theo tay Hoàng thượng mà nhảy lên, cho nên không nắm bắt chính xác thời cơ.

"Làm lại, tay hơi ngượng! Luyện hai lần thì tốt rồi." Hoàng thượng tự mình an ủi mình một câu, kéo dây thừng ra sau chân, chuẩn bị không ngừng cố gắng.



Lại là mấy tiếng quăng dây đứt quãng vang lên, hiển nhiên vẫn là dây thừng đánh xuống mặt đất hoặc là trên đùi Thẩm Vũ.

Lý Hoài Ân đang đứng ngoài cửa, thỉnh thoảng duỗi dài cổ nhìn vào trong một cái, rồi không ngừng thở dài. Cái bộ dáng oai phong của dây thừng lúc quăng lên có lẽ là không được nhìn thấy ở trên người hai người này rồi. Nhìn xem hai người này dốt như thế nào, đến một cái cũng chưa nhảy được đâu!

Nếu tổ tiên Tề gia cùng Thẩm gia mà biết được tin tức đau thương này chắc chắn sẽ bò từ trong quan tài ra mất!

Sau một lúc lâu, hai người cuối cùng cũng nhảy lên. Thẩm Vũ rất tự nhiên mà vươn đôi tay đặt ở trên eo Hoàng thượng, cùng hắn đồng bộ mà nhảy nhót.

Thấy tình hình có vẻ khởi sắc một chút, trên mặt hai người liền lộ ra nụ cười có phần kiêu ngạo. Đã nói rồi mà, sao có thể bại bởi một cái dây thừng rách nát này được chứ!

Dù sao Hoàng thượng cũng có một thân võ nghệ trên người, một khi đã nắm bắt được cách nhảy dây, tốc độ quăng dây liền không ngừng tăng thêm. Đáng thương cho Thẩm Vũ vốn đã không biết nhảy dây, tốc độ căn bản là không theo kịp, động một chút lại bị dây thừng đánh vào chân.

Quan trọng là lực cánh tay của nam nhân rất mạnh, lúc dây thừng nhanh chóng quay đến thì nàng chỉ có thể bị bắt phải chịu cái loại đau đớn này thôi.

"Chậc, ái phi, nàng nhìn yếu đuối mong manh, nhưng lúc nhảy lên lại thẳng đuột như là bắn lên vậy, vụng về muốn chết. Nếu như để người ngoài nhìn thấy, còn tưởng là trẫm mang theo một con gấu ngốc cùng nhau nhảy dây đấy!" Tề Ngọc thấy Thẩm Vũ vụng về như vậy, rõ ràng là có chứa dày đặc cảm xúc bất mãn, nên lời nói trong miệng liền càng thêm ác độc.

Thẩm Vũ nhăn mày, đột nhiên ngẩng đầu, oán hận mà nhìn hắn. Thấp giọng oán giận nói: "Lực tay Hoàng thượng không thể nhẹ đi một ít sao? Đợi lát nữa trở về, trên đùi thần thiếp nhất định là bị đánh ra dấu vết xanh tím rồi!"

Nàng cũng là đầy bụng không hài lòng, vốn đã không muốn ra chơi cái thứ bỏ đi này rồi, hoàn toàn là bởi vì hứng thú của Hoàng thượng nên mới ra theo, kết quả lại còn phải chịu tội như vậy nữa.

Tề Ngọc nhìn thấy nàng có vẻ bực bội, thầm nghĩ đây vốn là vì giúp nàng hoàn thiện tính cách, mới ra chơi, tất cả đương nhiên đều phải theo nàng, không thể bỏ cuộc được.

"Được rồi, là trẫm không tốt. Đợi lát nữa sẽ dùng lực nhẹ đi một chút, nàng đừng thẳng tắp mà nhảy lên nhảy xuống như vậy nữa, chỉ cần hơi nhón mũi chân một chút là được, như vậy thân thể sẽ uyển chuyển nhẹ nhàng hơn!" Ngữ khí của Hoàng thượng lập tức trở nên mềm mại, kiên nhẫn truyền thụ kinh nghiệm của mình cho nàng.

Thẩm Vũ gật gật đầu, dựa theo ý hắn nói mà làm. Thật cẩn thận nhón mũi chân lên, ai biết trong quá trình nhảy dây, cả người nàng không ngừng đổ về phía trước, cả người có chút sợ hãi, lúc nhảy lên đỉnh đầu nàng bất hạnh đụng phải cằm của nam nhân. Cả hai người đều đau đến kêu rên một tiếng, lúc Thẩm Vũ rơi xuống trên mặt đất, hơi không đứng vững, trực tiếp ngã đến trong lòng ngực hắn.

Tề Ngọc vội vàng vươn tay đỡ lấy phía sau lưng nàng, bị lực đánh vào ảnh hưởng, chân hắn lui ra sau một bước. Rõ ràng cũng đã đứng vững vàng, nhưng hắn lại dẫm phải dây thừng ở phía sau, sau đó hắn ôm eo Thẩm Vũ, lập tức ngã ngồi xuống mặt đất.

Thẩm Vũ đối mặt với hắn, cánh tay nam nhân rất có lực, vì không ngã nằm trên mặt đất, nên đầu gối Thẩm Vũ quỳ thẳng xuống trên mặt đất, tư thế của hai người rất chật vật.

Một màn này vừa lúc bị Lý Hoài Ân thu vào mắt, lúc nhìn thấy hai người ở bên trong té ngã, hắn cảm thấy cái mũi của mình cũng đau xót. Hắn sắp bị sự ngu ngốc của hai người kia làm cho khóc đến nơi rồi, nhảy cái dây cũng có thể làm ra chuyện xấu như vậy, vẫn là lần đầu hắn nhìn thấy! Quả thực không thể nhịn nữa, tùy tay túm một đứa trẻ năm sáu tuổi tới cũng có thể nhảy dây được!

Hắn lại lần nữa nhìn nhìn cảnh tượng bên trong, yên lặng mà thở dài. Ừ, hai người bọn họ cũng không lớn, chỉ mới năm sáu tuổi thôi, đúng là chẳng có lúc nào thôi tìm đường chết cả!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiến Công Sủng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook